Không Thể Không Là Em
-
Chương 47: Chuyện bất ngờ
Buổi tang lễ có rất nhiều người đến, không ít người trừ xem mặt mũi nhà họ Giang ra thì là xem mặt mũi nhà họ Quý.
Giang Phỉ tuân theo nguyện vọng của mẹ, sau khi hoả táng bà thì chôn cất tro cốt trong nghĩa trang. Ở đây rất náo nhiệt, cố gắng còn có thể tìm được những người bạn hai mươi năm trước, còn tốt hơn là ở mảnh đất châu Úc, lạnh lẽo không ai quan tâm đến bà.
Rất nhiều người đều khuyên cô bớt đau buồn, nước mắt cô đã sớm chảy khô vào ba ngày trước khi mẹ mất, nay chỉ còn là chua xót. May mắn bên cạnh có Quý Vân Khai, anh luôn bên cạnh dìu đỡ cô, nếu không, cô không biết mình có thể gắng gượng tiếp nổi không.
Khi tang lễ kết thúc, cô quay sang nhìn bố mới phát hiện, bóng lưng cao lớn của Giang Đại Đạo lúc này lại còng đi nhiều.
Hai mươi năm trước sinh ly, hai mươi năm sau tử biệt.
Giang Đại Đạo còn đau khổ hơn cô.
Trí nhớ lúc nhỏ Giang Phỉ đã không còn rõ lắm, nhưng với Giang Đại Đạo, quá khứ điên cuồng vui vẻ dần trở nên rõ ràng, rõ ràng đến mức làm ông sợ hãi.
Ông thà rằng sau này không nghĩ đến nữa, cố gắng nghĩ đến những chuyện tồi tệ của người phụ nữ đó, thế nhưng còn sót lại, chỉ có những điều tốt của bà với ông... tình yêu của ông với bà.
Cả buổi tang lễ diễn ra nghiêm túc và trang trọng, không có những người không được hoan nghênh - khi rời khỏi khu mộ, Giang Phỉ trông thấy Ngôn Bá Ước mặc âu phục đen đứng cạnh một cỗ xe màu đen - mặc dù người nhà họ Giang chìm trong bi thống cũng khong quên căn dặn người dưới chặn người nhà họ Ngôn ngoài khu mộ. Bà Ngôn đã sớm bực bội bỏ đi, Ngôn Bá Ước vẫn chờ ở đây.
Chuyện Quý Tĩnh và anh ta ly thân đã truyền về nhà họ Quý, Quý Vân Khai tự nhiên không có sắc mặt tốt với anh ta, không khách khí hỏi: “Anh tới làm gì?”
Ngôn Bá Ước cũng không thèm nhìn anh, nhìn Giang Phỉ nói: “Hãy nén bị thương.”
Quý Vân Khai càng bực tức không có chỗ giải tỏa, anh đã biết tên khốn này vẫn còn ý nghĩ xằng bậy với bà xã anh mà! Quý Tĩnh chủ động đưa ra đề nghị ly thân, bố mẹ hai bên cũng từng khuyên bảo, Ngôn thị còn phải van xin Hoa Độ, bởi vậy càng giả vờ lạnh lùng yêu cầu Ngôn Bá Ước khuyên Quý Tĩnh quay về. Nhưng anh ta luôn thất bại, đi khuyên mấy lần Quý Tĩnh đều phớt lờ anh ta, anh ta dứt khoát không đi nữa. Quý Tĩnh tức giận đến mức ra nước ngoài cho khuây khỏa, anh ta càng coi trời bằng vung.
Giang Phỉ đeo kính đen, mí mắt không thèm nhếch lên, nói với Quý Vân Khai đang tức giận bên cạnh: “Chúng ta đi.”
Thấy thái độ của bà xã như thế, Quý Vân Khai cũng đỡ bực hơn, dìu Giang Phỉ đi về phía xe mình. Ngôn Bá Ước dường như không hề thấy xấu hổ, vẫn thâm tình đưa mắt nhìn theo Giang Phỉ. May là Quý Vân Khai không quay đầu lại, bằng không thật sự sẽ xông lên đánh anh ta một trận.
Ngôn Bá Ước về nhà, thấy bà Ngôn vẫn không vui ngồi ở phòng khách, cũng không khuyên giải an ủi, đang định nhẹ nhàng tránh đi thì lại nghe bà Ngôn gọi anh ta lại: “Đứng lại!” Anh ta thầm thở dài, dừng lại không bước nữa.
Bà Ngôn nổi giận đùng đùng đến trước mặt anh ta, hỏi: “Sao muộn vậy mới về? Lại chạy đi đâu lêu lổng nữa hả! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đi mềm mỏng nói xin lỗi với Quý Tĩnh, hai vợ chồng làm hòa không tốt ư?” Bà ta chợt phát hiện trên người anh ta còn mặc âu phục đen, lập tức giận dữ, quát: “Con một mực chờ ở khu mộ?”
Ngôn Bá Ước khẽ nhíu mày, bà Ngôn càng giận không kìm được, lớn tiếng: “Con còn nhớ con hồ ly tinh đó có phải không? Lúc trước còn nhỏ tuổi không học theo gương tốt đi dụ dỗ con, bây giờ vì trả thù chúng ta còn trăm phương ngàn kế gả vào nhà họ Quý! Mẹ xem trên quan hệ thông gia mới đữa tiễn mẹ cô ta, cô ta còn dám lên mặt với mẹ! Không phải dựa vào có Quý gia nâng đỡ thôi sao!”
Ngôn Bá Ước xoa mi tâm, mệt mỏi nói: “Mẹ, con mệt rồi, con lên gác trước.”
Bà Ngôn kéo cánh tay anh ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con đừng hòng tránh né với mẹ! Quý Độ muốn từ nhậm chức vị CEO Hoa Độ, nhân tuyển được để ý nhất chính là con tiểu hồ ly tinh kia, cũng không biết cô ta làm sao lại được người nhà họ Quý xem trọng đến thế!”
“Mẹ nghe ai nói?” Quý Độ có ý định chuyển vị trí CEO cho Giang Phỉ, đây là lần đầu tiên Ngôn Bá Ước nghe được.
Bà Ngôn hừ lạnh: “Tất nhiên là mẹ tìm người điều tra, lúc trước Giang Phỉ vì bệnh tình của mẹ cô ta mới không đồng ý, lần này hay rồi, mẹ cô ta đã chết, Quý Độ sẽ nhanh chóng nói lại chuyện này với cô ta.” Bà ta căm ghét véo vào cánh tay Ngôn Bá Ước, giọng điệu căm hận: “Con thì giỏi, giờ phút quan trọng này lại ly thân với Quý Tĩnh! Có phải con còn muốn ly dị nữa không? Mẹ nói cho con biết, đừng hòng! Không nắm được vị trí CEO Hoa Độ thì con đừng nhận mẹ là mẹ nữa!”
Ngôn Bá Ước liên tiếp lui về phía sau, không muốn dây dưa với mẹ mình, xoay sang một bên vừa nhếch nhác tháo lỏng cà vạt vừa đi thẳng lên gác.
Trên bức tường chính giữa phòng ngủ treo ảnh cưới của hai người, trong bức ảnh khuôn mặt anh ta hờ hững, còn Quý Tĩnh... cười vô cùng ngọt ngào. Ngôn Bá Ước nhìn bức ảnh thất thần một lúc, lát sau liền gọi điện cho trợ lý: “Giúp tôi đặt vé máy bay nhanh nhất đi Đức.” Quý Tĩnh đã đi Đức, dù là vì nguyên nhân gì, bây giờ anh ta cũng phải tìm được cô ấy.
Một tuần sau, Quý Độ lại tìm Giang Phỉ nói chuyện tiếp nhận CEO Hoa Độ, Giang Phỉ vẫn không muốn như cũ: “Quy mô của Hoa Độ rất lớn, không phải nơi con có thể thích ứng, vị trí CEO này có trách nhiệm lớn lao, con thật sự không cách nào đảm nhiệm.”
Nhưng điều này hiển nhiên không phải vấn đề của Quý Độ, ông cười nói: “Quy mô lớn, từ từ rồi cũng sẽ thích ứng, về phần năng lực của con, bố rất tin tưởng cũng rất xem trọng. Đừng nghĩ rằng con là con dâu bố nên bố mới trọng dụng con, thứ bố coi trọng là năng lực của con.” Giang Phỉ còn muốn nói nữa, anh lại khoát tay, cười: “Không sao, bố không vội, con lo nghĩ nhiều cũng tốt, chờ khi con nghĩ thông suốt rồi, chúng ta lại bàn tiếp.”
Tiễn bước Quý Độ, Giang Phỉ tiếp tục thu dọn di vật của mẹ.
Buổi tối Quý Vân Khai trở về, Giang Phỉ nói với anh chuyện Quý Độ tới chơi, Quý Vân Khai không hài lòng nói: “Ông già rốt cuộc nghĩ gì thế không biết! Bảo em tiếp quản Hoa Độ tuy là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng phải đợi con chúng ta có thể đi mua xì dầu đã rồi nói! Bây giờ nhiệm vụ quan trọng của chúng ta không phải sự nghiệp, mà là con cái, con cái, con cái!”
Giang Phỉ lườm anh một cái, giọng điệu buồn bã: “Bây giờ em không muốn suy xét đến chuyện con cái.”
“Nhưng mà...” Quý Vân Khai muốn nói lại thôi, thở dài, nói theo cô, “Được rồi, vậy thì chờ một thời gian nữa.”
Quý Vân Khai còn dễ nói chuyện, Cố Hoa thì không nghĩ như vậy, nghe Quý Độ muốn để Giang Phỉ tiếp nhận chức vị CEO, lập tức xù lông, hét vào tai ông: “Trong đầu ông đang nghĩ cái gì thế hả! Chúng ta vất vả lắm mới có con dâu, nhiệm vụ quan trọng chính là để nó sinh cho chúng ta một thằng cháu bụ bẫm, ông thì hay rồi, sai khiến người ta đi lao động cho ông!”
Quý Độ né ra, xoa tai nói thầm: “Sinh con cũng không vội...”
Còn chưa nói hết câu đã bị Cố Hoa cắt ngang: “Chuyện CEO thì gấp lắm hả? Quý Độ à Quý Độ, ông đừng tưởng tôi không biết trong đầu ông đang có chủ ý quỷ gì!”
“Tôi, tôi thì có chủ ý gì chứ?” Quý Độ chột dạ, không dám nhìn Cố Hoa.
Cố Hoa cười lạnh, yếu ớt chỉ vào ông: “Không phải ông muốn sớm vứt bỏ gánh nặng để nghỉ hưu đó sao! Ông lo kẻ khác, vừa khéo A Khai kết hôn, Giang Phỉ là con dâu cũng coi là người nhà, lần này hay lắm, thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!”
Quý Độ cười làm lành: “Chẳng phải tôi muốn ở bên cạnh bà nhiều hơn sao! Đợi có cháu rồi, tâm tư của bà chắc chắn đặt hết lên đứa cháu, còn đâu quan tâm tới tôi nữa!”
“Phóng rắm!” Cố Hoa tức giận đến nỗi ngay cả lời thô tục cũng bật ra.
Quý Độ vội vàng xin tha: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận được không? Thật ra cho Giang Phỉ tiếp nhận chức CEO với việc nó sinh con chẳng xung đột chút nào! Nếu lúc nó tại nhiệm mà có thai, tôi lập tức ngừng bổ nhiệm nó, được chưa? Nói thế nào, vẫn là cháu chắt của chúng ta quan trọng hơn, đúng không?”
Cố Hoa lúc này mới nguôi giận, hừ hai tiếng, nói: “Cái này còn không sai biệt lắm!”
Quý Độ lau mồ hôi trên trán, cười giúp bà bóp vai bóp chân, không hề có điệu bộ không giận tự uy như trước mặt nhân viên.
Giang Phỉ còn đang suy nghĩ về ý kiến của Quý Độ, lại bất ngờ nhận được điện thoại từ nước ngoài, đối phương tự xưng là luật sư tư nhân của Nữu Thúy Ti, nhắc đến di chúc của Nữu Thúy Ti, muốn Giang Phỉ sang Úc xác nhận. Giang Phỉ hết sức kinh ngạc, ngày trước cũng không nghe Nữu Thúy Ti nói gì đến chuyện di chúc, nhưng đối phương rất nhanh gửi bưu phẩm đến, chứng thật là luật sư người Hoa của Nữu Thúy Ti cùng với phong bì di chúc liên quan đến Giang Phỉ.
Bởi vì con riêng của Nữu Thúy Ti đang điều tra đến cùng bản di chúc này, luật sư đề nghị cô mau chóng đến Úc càng nhanh càng tốt, Giang Phỉ bất đắc dĩ phải đồng ý.
Mọi chuyện nối đuôi nhau kéo tới, Giang Phỉ chưa kịp thương lượng với Quý Vân Khai chuyện đi Úc thì lại chào đón một vị khách không mời.
Đây là một người phụ nữ dù trang điểm đậm nhưng vẫn lộ vẻ tiều tụy, trong mắt khó dấu được vẻ phong trần, ánh mắt nhìn Giang Phỉ vừa coi chừng vừa sắc bén, một tay chống sau eo, một tay đặt trên bụng.
Người đến không có ý tốt.
Giang Phỉ cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, đôi mi thanh tú chau lại: “Có chuyện gì?”
“Tôi có thai, đứa bé này là của Quý Vân Khai.” Người phụ nữ vênh váo hống hách vứt xuống một quả bom.
Ánh mắt Giang Phỉ dừng trên bụng cô ta một lúc lâu, cười lạnh lùng, kêu một tiếng “Ồ” thật dài: “Phải vậy không?”
Người phụ nữ chạm vào khí lạnh trong mắt cô, chợt rùng mình, lại có chút hối hận khi tìm đến cô.
Giang Phỉ tuân theo nguyện vọng của mẹ, sau khi hoả táng bà thì chôn cất tro cốt trong nghĩa trang. Ở đây rất náo nhiệt, cố gắng còn có thể tìm được những người bạn hai mươi năm trước, còn tốt hơn là ở mảnh đất châu Úc, lạnh lẽo không ai quan tâm đến bà.
Rất nhiều người đều khuyên cô bớt đau buồn, nước mắt cô đã sớm chảy khô vào ba ngày trước khi mẹ mất, nay chỉ còn là chua xót. May mắn bên cạnh có Quý Vân Khai, anh luôn bên cạnh dìu đỡ cô, nếu không, cô không biết mình có thể gắng gượng tiếp nổi không.
Khi tang lễ kết thúc, cô quay sang nhìn bố mới phát hiện, bóng lưng cao lớn của Giang Đại Đạo lúc này lại còng đi nhiều.
Hai mươi năm trước sinh ly, hai mươi năm sau tử biệt.
Giang Đại Đạo còn đau khổ hơn cô.
Trí nhớ lúc nhỏ Giang Phỉ đã không còn rõ lắm, nhưng với Giang Đại Đạo, quá khứ điên cuồng vui vẻ dần trở nên rõ ràng, rõ ràng đến mức làm ông sợ hãi.
Ông thà rằng sau này không nghĩ đến nữa, cố gắng nghĩ đến những chuyện tồi tệ của người phụ nữ đó, thế nhưng còn sót lại, chỉ có những điều tốt của bà với ông... tình yêu của ông với bà.
Cả buổi tang lễ diễn ra nghiêm túc và trang trọng, không có những người không được hoan nghênh - khi rời khỏi khu mộ, Giang Phỉ trông thấy Ngôn Bá Ước mặc âu phục đen đứng cạnh một cỗ xe màu đen - mặc dù người nhà họ Giang chìm trong bi thống cũng khong quên căn dặn người dưới chặn người nhà họ Ngôn ngoài khu mộ. Bà Ngôn đã sớm bực bội bỏ đi, Ngôn Bá Ước vẫn chờ ở đây.
Chuyện Quý Tĩnh và anh ta ly thân đã truyền về nhà họ Quý, Quý Vân Khai tự nhiên không có sắc mặt tốt với anh ta, không khách khí hỏi: “Anh tới làm gì?”
Ngôn Bá Ước cũng không thèm nhìn anh, nhìn Giang Phỉ nói: “Hãy nén bị thương.”
Quý Vân Khai càng bực tức không có chỗ giải tỏa, anh đã biết tên khốn này vẫn còn ý nghĩ xằng bậy với bà xã anh mà! Quý Tĩnh chủ động đưa ra đề nghị ly thân, bố mẹ hai bên cũng từng khuyên bảo, Ngôn thị còn phải van xin Hoa Độ, bởi vậy càng giả vờ lạnh lùng yêu cầu Ngôn Bá Ước khuyên Quý Tĩnh quay về. Nhưng anh ta luôn thất bại, đi khuyên mấy lần Quý Tĩnh đều phớt lờ anh ta, anh ta dứt khoát không đi nữa. Quý Tĩnh tức giận đến mức ra nước ngoài cho khuây khỏa, anh ta càng coi trời bằng vung.
Giang Phỉ đeo kính đen, mí mắt không thèm nhếch lên, nói với Quý Vân Khai đang tức giận bên cạnh: “Chúng ta đi.”
Thấy thái độ của bà xã như thế, Quý Vân Khai cũng đỡ bực hơn, dìu Giang Phỉ đi về phía xe mình. Ngôn Bá Ước dường như không hề thấy xấu hổ, vẫn thâm tình đưa mắt nhìn theo Giang Phỉ. May là Quý Vân Khai không quay đầu lại, bằng không thật sự sẽ xông lên đánh anh ta một trận.
Ngôn Bá Ước về nhà, thấy bà Ngôn vẫn không vui ngồi ở phòng khách, cũng không khuyên giải an ủi, đang định nhẹ nhàng tránh đi thì lại nghe bà Ngôn gọi anh ta lại: “Đứng lại!” Anh ta thầm thở dài, dừng lại không bước nữa.
Bà Ngôn nổi giận đùng đùng đến trước mặt anh ta, hỏi: “Sao muộn vậy mới về? Lại chạy đi đâu lêu lổng nữa hả! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đi mềm mỏng nói xin lỗi với Quý Tĩnh, hai vợ chồng làm hòa không tốt ư?” Bà ta chợt phát hiện trên người anh ta còn mặc âu phục đen, lập tức giận dữ, quát: “Con một mực chờ ở khu mộ?”
Ngôn Bá Ước khẽ nhíu mày, bà Ngôn càng giận không kìm được, lớn tiếng: “Con còn nhớ con hồ ly tinh đó có phải không? Lúc trước còn nhỏ tuổi không học theo gương tốt đi dụ dỗ con, bây giờ vì trả thù chúng ta còn trăm phương ngàn kế gả vào nhà họ Quý! Mẹ xem trên quan hệ thông gia mới đữa tiễn mẹ cô ta, cô ta còn dám lên mặt với mẹ! Không phải dựa vào có Quý gia nâng đỡ thôi sao!”
Ngôn Bá Ước xoa mi tâm, mệt mỏi nói: “Mẹ, con mệt rồi, con lên gác trước.”
Bà Ngôn kéo cánh tay anh ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con đừng hòng tránh né với mẹ! Quý Độ muốn từ nhậm chức vị CEO Hoa Độ, nhân tuyển được để ý nhất chính là con tiểu hồ ly tinh kia, cũng không biết cô ta làm sao lại được người nhà họ Quý xem trọng đến thế!”
“Mẹ nghe ai nói?” Quý Độ có ý định chuyển vị trí CEO cho Giang Phỉ, đây là lần đầu tiên Ngôn Bá Ước nghe được.
Bà Ngôn hừ lạnh: “Tất nhiên là mẹ tìm người điều tra, lúc trước Giang Phỉ vì bệnh tình của mẹ cô ta mới không đồng ý, lần này hay rồi, mẹ cô ta đã chết, Quý Độ sẽ nhanh chóng nói lại chuyện này với cô ta.” Bà ta căm ghét véo vào cánh tay Ngôn Bá Ước, giọng điệu căm hận: “Con thì giỏi, giờ phút quan trọng này lại ly thân với Quý Tĩnh! Có phải con còn muốn ly dị nữa không? Mẹ nói cho con biết, đừng hòng! Không nắm được vị trí CEO Hoa Độ thì con đừng nhận mẹ là mẹ nữa!”
Ngôn Bá Ước liên tiếp lui về phía sau, không muốn dây dưa với mẹ mình, xoay sang một bên vừa nhếch nhác tháo lỏng cà vạt vừa đi thẳng lên gác.
Trên bức tường chính giữa phòng ngủ treo ảnh cưới của hai người, trong bức ảnh khuôn mặt anh ta hờ hững, còn Quý Tĩnh... cười vô cùng ngọt ngào. Ngôn Bá Ước nhìn bức ảnh thất thần một lúc, lát sau liền gọi điện cho trợ lý: “Giúp tôi đặt vé máy bay nhanh nhất đi Đức.” Quý Tĩnh đã đi Đức, dù là vì nguyên nhân gì, bây giờ anh ta cũng phải tìm được cô ấy.
Một tuần sau, Quý Độ lại tìm Giang Phỉ nói chuyện tiếp nhận CEO Hoa Độ, Giang Phỉ vẫn không muốn như cũ: “Quy mô của Hoa Độ rất lớn, không phải nơi con có thể thích ứng, vị trí CEO này có trách nhiệm lớn lao, con thật sự không cách nào đảm nhiệm.”
Nhưng điều này hiển nhiên không phải vấn đề của Quý Độ, ông cười nói: “Quy mô lớn, từ từ rồi cũng sẽ thích ứng, về phần năng lực của con, bố rất tin tưởng cũng rất xem trọng. Đừng nghĩ rằng con là con dâu bố nên bố mới trọng dụng con, thứ bố coi trọng là năng lực của con.” Giang Phỉ còn muốn nói nữa, anh lại khoát tay, cười: “Không sao, bố không vội, con lo nghĩ nhiều cũng tốt, chờ khi con nghĩ thông suốt rồi, chúng ta lại bàn tiếp.”
Tiễn bước Quý Độ, Giang Phỉ tiếp tục thu dọn di vật của mẹ.
Buổi tối Quý Vân Khai trở về, Giang Phỉ nói với anh chuyện Quý Độ tới chơi, Quý Vân Khai không hài lòng nói: “Ông già rốt cuộc nghĩ gì thế không biết! Bảo em tiếp quản Hoa Độ tuy là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng phải đợi con chúng ta có thể đi mua xì dầu đã rồi nói! Bây giờ nhiệm vụ quan trọng của chúng ta không phải sự nghiệp, mà là con cái, con cái, con cái!”
Giang Phỉ lườm anh một cái, giọng điệu buồn bã: “Bây giờ em không muốn suy xét đến chuyện con cái.”
“Nhưng mà...” Quý Vân Khai muốn nói lại thôi, thở dài, nói theo cô, “Được rồi, vậy thì chờ một thời gian nữa.”
Quý Vân Khai còn dễ nói chuyện, Cố Hoa thì không nghĩ như vậy, nghe Quý Độ muốn để Giang Phỉ tiếp nhận chức vị CEO, lập tức xù lông, hét vào tai ông: “Trong đầu ông đang nghĩ cái gì thế hả! Chúng ta vất vả lắm mới có con dâu, nhiệm vụ quan trọng chính là để nó sinh cho chúng ta một thằng cháu bụ bẫm, ông thì hay rồi, sai khiến người ta đi lao động cho ông!”
Quý Độ né ra, xoa tai nói thầm: “Sinh con cũng không vội...”
Còn chưa nói hết câu đã bị Cố Hoa cắt ngang: “Chuyện CEO thì gấp lắm hả? Quý Độ à Quý Độ, ông đừng tưởng tôi không biết trong đầu ông đang có chủ ý quỷ gì!”
“Tôi, tôi thì có chủ ý gì chứ?” Quý Độ chột dạ, không dám nhìn Cố Hoa.
Cố Hoa cười lạnh, yếu ớt chỉ vào ông: “Không phải ông muốn sớm vứt bỏ gánh nặng để nghỉ hưu đó sao! Ông lo kẻ khác, vừa khéo A Khai kết hôn, Giang Phỉ là con dâu cũng coi là người nhà, lần này hay lắm, thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!”
Quý Độ cười làm lành: “Chẳng phải tôi muốn ở bên cạnh bà nhiều hơn sao! Đợi có cháu rồi, tâm tư của bà chắc chắn đặt hết lên đứa cháu, còn đâu quan tâm tới tôi nữa!”
“Phóng rắm!” Cố Hoa tức giận đến nỗi ngay cả lời thô tục cũng bật ra.
Quý Độ vội vàng xin tha: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận được không? Thật ra cho Giang Phỉ tiếp nhận chức CEO với việc nó sinh con chẳng xung đột chút nào! Nếu lúc nó tại nhiệm mà có thai, tôi lập tức ngừng bổ nhiệm nó, được chưa? Nói thế nào, vẫn là cháu chắt của chúng ta quan trọng hơn, đúng không?”
Cố Hoa lúc này mới nguôi giận, hừ hai tiếng, nói: “Cái này còn không sai biệt lắm!”
Quý Độ lau mồ hôi trên trán, cười giúp bà bóp vai bóp chân, không hề có điệu bộ không giận tự uy như trước mặt nhân viên.
Giang Phỉ còn đang suy nghĩ về ý kiến của Quý Độ, lại bất ngờ nhận được điện thoại từ nước ngoài, đối phương tự xưng là luật sư tư nhân của Nữu Thúy Ti, nhắc đến di chúc của Nữu Thúy Ti, muốn Giang Phỉ sang Úc xác nhận. Giang Phỉ hết sức kinh ngạc, ngày trước cũng không nghe Nữu Thúy Ti nói gì đến chuyện di chúc, nhưng đối phương rất nhanh gửi bưu phẩm đến, chứng thật là luật sư người Hoa của Nữu Thúy Ti cùng với phong bì di chúc liên quan đến Giang Phỉ.
Bởi vì con riêng của Nữu Thúy Ti đang điều tra đến cùng bản di chúc này, luật sư đề nghị cô mau chóng đến Úc càng nhanh càng tốt, Giang Phỉ bất đắc dĩ phải đồng ý.
Mọi chuyện nối đuôi nhau kéo tới, Giang Phỉ chưa kịp thương lượng với Quý Vân Khai chuyện đi Úc thì lại chào đón một vị khách không mời.
Đây là một người phụ nữ dù trang điểm đậm nhưng vẫn lộ vẻ tiều tụy, trong mắt khó dấu được vẻ phong trần, ánh mắt nhìn Giang Phỉ vừa coi chừng vừa sắc bén, một tay chống sau eo, một tay đặt trên bụng.
Người đến không có ý tốt.
Giang Phỉ cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, đôi mi thanh tú chau lại: “Có chuyện gì?”
“Tôi có thai, đứa bé này là của Quý Vân Khai.” Người phụ nữ vênh váo hống hách vứt xuống một quả bom.
Ánh mắt Giang Phỉ dừng trên bụng cô ta một lúc lâu, cười lạnh lùng, kêu một tiếng “Ồ” thật dài: “Phải vậy không?”
Người phụ nữ chạm vào khí lạnh trong mắt cô, chợt rùng mình, lại có chút hối hận khi tìm đến cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook