Không Thể Chạm Tới
-
Chương 38: Chương 37
Tần Sở gần như là ngay lập tức quay lại nhìn cậu, sau đó cũng nhanh chân chạy theo.
Mặc kệ là như thế nào, hiện giờ vẫn còn chưa tới bước hòa giải kia, tâm trạng của hắn hơi hơi thả lỏng chút đỉnh.
Cái đuôi theo bản năng lúc lắc, hắn dụi dụi ở bên chân Cố An Trạch, cọ nhè nhẹ: "An Trạch...Anh tranh cãi với Hứa Tử Mặc, em có thấy vui hơn chút nào không?"
Cố An Trạch không hề cười.
Ánh mắt cậu cực kỳ mơ màng, ngay sau đó lại dâng lên một tia hoảng sợ.
Nhưng hoảng sợ ấy nhanh chóng thay thế bằng áy náy, cậu lắc đầu lẩm bẩm: "Không phải như vậy đâu...!Anh ấy thích anh, sẽ không để ý tôi..."
Hắn ngây ngẩn cả người.
Biểu cảm của Cố An Trạch vừa rụt rè vừa bất an, không hề vui vẻ chút nào, ngược lại còn thật sự lo cho hai người kia.
Lòng ngực như bị đâm mạnh một dao, hắn muốn kêu lên, nhưng mà cổ họng lại không phát ra âm thanh nào.
"Thật sự...Thật sự xin lỗi..." Cố An Trạch chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, "Thật sự xin lỗi..."
Tần Sở bối rối.
Hắn không dám làm ra hành động quá mức nào, nói cho cùng Hứa Tử Mặc và mình vẫn còn đứng ở đó, chỉ có thể từ từ đi đến bên người Cố An Trạch, nhẹ nhàng ngồi dưới đất cạnh cậu.
Người bên cạnh còn đang lẩm bẩm "Thật sự xin lỗi", cứ như làm vậy có thể giảm bớt một chút áy náy vậy Từng tiếng xin lỗi kia không ngừng đánh mạnh vào lòng Tần Sở, hắn thấp giọng kêu "Gâu" một tiếng, tinh thần vừa khá lên đôi chút cũng biến mất tăm.
Tại sao...người phải xin lỗi lại luôn là em?
Trong trí nhớ của hắn cũng là như thế này, chỉ cần mình cố ý làm mặt lạnh, thì chắc chắn cậu sẽ lập tức lẩm bẩm "Xin lỗi", đồng thời nước mắt không ngừng rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp kia.
Khi đó hắn lấy việc ức hiếp An Trạch làm niềm vui, nhưng thật sự thì...An Trạch, em có làm sai gì đâu?
Người luôn sai là anh, tại sao em cứ nhận hết mọi lỗi lầm về mình cơ chứ?
Hứa Tử Mặc và Tần Sở vẫn còn ở thế giằng co.
Có lẽ là do thái độ im lặng của Tần Sở chọc giận đối phương, Hứa Tử Mặc cười lạnh, đoạn nói: "Không nói lời nào đúng không, được, vậy anh cứ đứng đây tiếp đi...."
Dứt lời, y bước nhanh ra ngoài, rồi bực bội đóng sầm cửa lại.
Tần Sở thở dài thườn thượt, một lúc sau mới chậm rãi đi đến sô pha ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Cố An Trạch mờ mịt há miệng thở dốc, cũng chầm chậm đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: " Anh đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe đâu."
Tần Sở cũng lê lết đi qua đó, nhảy lên sô pha.
Hắn biết rõ mình nghe không thấy cũng nhìn không tới, nhưng vẫn quan tâm như cũ.
Bản thân hắn trong quá khứ đang chìm vào suy tư, căn bản sẽ không nhận ra được có một linh hồn đang hiện diện bên cạnh.
Mà hiện giờ hắn thấy An Trạch vội lo lắng, khuyên giải rồi còn an ủi hắn, trong lòng dâng trào chua xót.
Rõ rành rành là hắn có lỗi với An Trạch...!
"Em không thích thì sau này anh sẽ cai thuốc."
Hắn thút thít mấy cái với Cố An Trạch, sau đó giả vờ như muốn cắn lấy điếu thuốc trên tay Tần Sở.
Tần Sở vốn đang nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi với Cố An Trạch, đột nhiên bị cái đầu thò qua bất thình lình của Cầu Cầu hù hết cả hồn.
Nhận ra Cầu Cầu muốn cướp thuốc lá của mình, hắn sửng sốt, rồi ngay lập tức ấn đầu thuốc vào gạt tàn.
"Mày đụng vào cái này làm gì, mới khỏe lại đã làm chuyện nguy hiểm." giọng hắn cất cao lên như nạt nộ, ngay lúc này Hứa Tử Mặc gọi đến.
Hắn không để ý Cầu Cầu nữa, mà do dự nhìn thông báo cuộc gọi trên màn hình di động.
Cố An Trạch xoa nhẹ trán Tần Sở, thì thầm với hắn: "Ngoan, đừng làm phiền anh ấy."
Lúc này Tần Sở rất muốn làm bộ nghịch ngợm cố ý đập hư điện thoại của hắn, nhưng sau khi nghe An Trạch nói xong, chỉ có thể buồn bực nằm sấp xuống.
Trong lòng càng nghĩ đến An Trạch phải chịu ấm ức, thì ánh mắt nhìn về phía chính mình ba tháng trước lại càng không tốt.
An Trạch đang ở ngay bên cạnh mày! Vậy mà mày còn liên lạc với Hứa Tử Mặc!
Tần Sở vẫn chưa phát hiện cặp mắt con Samoyed bên cạnh dần tối lại, cuối cùng vẫn bắt điện thoại.
Cố An Trạch đối với chuyện này không mấy bất ngờ, tiếp đó còn ngồi xuống nhẹ vuốt xuôi lông trên lưng Cầu Cầu.
"Cầu Cầu ngoan, mày phải nghe lời anh ấy..."
"Không! An Trạch, trước kia anh đối xử với em tệ như vậy, bây giờ anh cắn hắn được không?"
Cầu Cầu ẳng ẳng gào lên.
Tần Sở đang nói chuyện điện thoại với Hứa Tử Mặc quay sang nhìn Cầu Cầu bằng ánh mắt ký quái, vẫn không để ý có gì không đúng, rồi khàn giọng nói với Hứa Tử Mặc trong điện thoại: "Hai ta đều bình tĩnh có được không?"
Sự chú ý của Cố An Trạch bị phân tâm ở bên Tần Sở, cậu hơi dùng sức xoa tai Cầu Cầu, còn Cầu Cầu vừa nãy còn đang nức nở giờ âm thanh đã thay đổi dần đều, cực kỳ thoải mái rên rỉ, cái đuôi liên tục lắc lư qua lại.
Cậu vừa định mỉm cười, thì lập tức nghe được giọng của Hứa Tử Mặc –
"Được...hay lắm, đây là do anh nói...."
"Giờ em đang đứng ngoài cửa, nhưng em sẽ không vào nhà...Tần Sở."
Dứt lời, điện thoại bị cúp.
Cậu không nghĩ đến kết quả sẽ thành ra thế này, trong phút chốc cứng người tại chỗ, cả động tác vuốt ve trên tay cũng tạm dừng.
Tần Sở đang trong cơn phê pha lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía An Trạch.
"Sao vậy?"
Sắc mặt An Trạch có chút tái nhớt, ánh mắt tràn ngập bất an.
Hắn vừa định chồm tới an ủi cậu thì thấy cậu chậm rãi vươn tay, dường như muốn vuốt ve gương mặt của Tần Sở.
Nhưng còn chưa chạm vào, cậu như bị bỏng mà dừng tay lại, mờ mịt hỏi: "Các người...bị sao vậy hả?"
Chân mày thoáng chau lại, trông như người có lỗi là cậu.
Cậu từ từ cúi đầu rút tay về, cứng ngắc đặt trên đầu gối, " Hai người đừng như vậy...!đây là hạnh phúc mà anh muốn cơ mà."
"Tôi đã chết rồi...Sẽ không bao giờ làm phiền anh và Hứa Tử Mặc nữa..."
Tần Sở hoàn toàn ngây người.
An Trạch...nghĩ như vậy sao?
Thì ra em ấy....vẫn luôn nghĩ như vậy sao?
Từng nỗi chua xót dâng lên trong tim, hắn hận khong thể dùng sức ôm chặt người này vào ngực mình mà hôn thật mạnh, rồi hét lớn nhất có thể để cậu biết được tâm ý của hắn.
Nhưng hiện giờ hắn chỉ là một con chó, đến nhỏ giọng thốt lên tên cậu cũng không được.
Mình của ba tháng trước còn đang sững sờ với cái điện thoại, căn bản không nghe được An Trạch lẩm bẩm bên cạnh.
Còn hắn bây giờ thấy được hết tất cả, đau lòng vô cùng, lại không kiểm soát được lửa giận nổi lên trong lòng.
"Mày nhìn điện thoại làm gì! An Trạch đang ở đây! Em ấy đang ở đây này!"
"Mày có quan tâm đến em ấy không hả? Em ấy vì mày....Em ấy vì mày mà..."
Hô hấp của hắn thoáng chốc nặng nề, chỉ rống giận thôi đã không thể nào kiềm chế được được cảm xúc.
Tần Sở giận dữ đứng dậy, phải cắn chính bản thân mình mới giải tỏa nổi.
Cố An Trạch hết cả hồn, lập tức hét to một tiếng "Cầu Cầu", ngay sau đó giang tay ôm ngang bụng hắn.
Khi cảm giác lạnh lẽo truyền qua thân, hắn mới chợt bình tĩnh lại, đờ đẫn đứng trên sô pha.
Mình...đang làm gì đây?
Tất cả mọi chuyện đều tiến triển hệt như trong trí nhớ, lúc trước Cầu Cầu cũng như thế này, cũng nhào đến muốn cắn mình, nhưng lúc ấy Cầu Cầu không ngồi trên ghế mà đạp đổ chén đựng thức ăn trước mặt.
Người hắn cứng lại.
Tần Sở còn chưa kịp phản ứng lại, mới giật mình nhìn con Samoyed đang ngu ra bên cạnh.
Hắn nhíu mày, sau đó sắc mặt lại mơ màng.
"Sao vậy?...Mày cũng thấy...như vậy là không đáng sao?"
Đầu Cầu Cầu chầm chậm rũ xuống, tuy không thấy được biểu cảm trên gương mặt nó, nhưng vẫn nhận ra được tâm trạng nó không tốt.
Nó nhảy xuống khỏi sô pha, đi tới ổ của mình, nhấc chân lên đá chén đựng cơm lăn vòng.
Cố An Trạch lại hoảng hồn kêu lên.
Bình thường Cầu Cầu sẽ không phá phách như vậy, nhưng hôm lại hành động của nó không giống như nhất thời đùa nghịch mà ngược lại như đang thật sự tức giận.
Cậu chậm rãi đi đến bên cạnh Cầu Cầu, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Cố An Trạch không trách móc gì cả, mà rất lo lắng hỏi nó: "Cầu Cầu, mày bị làm sao vậy?"
"Mày không vui sao?"
Tần Sở thở dài, cũng không rầy la Cầu Cầu, chỉ cầm hộp khăn giấy đến bắt đầu lau sạch sàn nhà bị làm dơ.
Tần Sở chui vào ổ của mình, không muốn nhìn mặt mình chút nào.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cảm giác bất lực lại ồ ạt dâng lên trong lòng – hắn có thể làm gì bây giờ đây?
Chẳng lẽ trở lại quá khứ, bám vào thân Cầu Cầu, mục đích chỉ để trông thấy An Trạch đau khổ bên cạnh mình sao?
Phải chăng hắn trở lại quá khứ, bám vào người ở Cầu Cầu trên người, chính là vì nhìn An Trạch ở chính mình bên người bi thương thống khổ hay sao?
Hắn vốn tưởng rằng ông trời đã trừng phạt hắn đủ nhiều rồi, nhưng nỗi đau đớn khi ban đầu nghe tin cậu mất cũng không khá hơn bây giờ mấy.
An Trạch của hắn đã chết, đã tự sát! Linh hồn chẳng những không được giải thoát mà còn phải đi theo bên cạnh mình chịu đựng giày vò...!
Hiện giờ hắn nên làm gì đây? Hắn nên bồi thường như thế nào?
Động tác chà lau trên sàn nhà của Tần Sở dần chậm lại, Cố An Trạch quan sát Cầu Cầu đang vùi mặt vào trong ổ, cuối cùng cũng cùng ngồi xổm xuống bên người Tần Sở.
"Xin lỗi...Chắc là tâm trạng Cầu Cầu không tốt lắm, anh đừng giận."
Cậu thấp giọng xin lỗi, khiến Tần Sở nghe được càng thêm khó chịu, lập tức ư ử hai tiếng tỏ ý phản bác.
Thế nhưng mình lại không nghe thấy, mà ngừng tay lại, nhẹ giọng hỏi: ""Tại sao cậu...!không trở về nhìn một lần?"
Mí mắt Cố An Trạch giật giật, có hơi hốt hoảng.
Sau đó Tần Sở cúi đầu, buông một tiếng thở dài rồi lại lau sàn nhà tiếp.
Dường như Cố An Trạch muốn giúp hắn, nhưng sợ bị phát hiện ra sự tồn tại của mình nên chỉ đành ngồi xổm một bên, lẳng lặng trông theo.
Tần Sở bất mãn sủa một tiếng.
"Mày xem...!mày phá thế nào kìa." Cố An Trạch nhìn Tần Sở, nhưng do cảm giác tội lỗi vì tai nạn xe của Cầu Cầu lúc trước, nên vẫn phải đứng lên đi đến trước ổ vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Tần Sở dọn dẹp khô ráo trên sàn, thay thức ăn khô cho Cầu Cầu lần nữa, sao đó mệt mỏi ngồi trên sô pha.
Tần Sở vừa khẽ cọ cẳng chân An Trạch vừa cảnh giác liếc về phía mình.
Hắn dám nói thêm bất cứ lời nào khiến Cố An Trạch buồn nữa thử xem...!
Tần Sở không phát hiện Cầu Cầu mang ánh mắt bất thiện đang nhìn mình, đúng lúc này thì thư ký Trương gọi đến.
Hắn nhanh chóng đứng dậy đi đến tủ giày cầm sấp giấy tờ công văn ra coi.
Cố An Trạch dõi theo một hồi rồi có lẽ là nghe chẳng hiểu được họ nói gì, thế nên không bao lâu hoàn toàn thu hồi tầm mắt, lại bắt đầu kề sát tai Cầu Cầu dạy dỗ.
"Sao mày lại đá đổ chén vậy hả? Cầu Cầu, mày phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa."
"Ẳng—"
"Suỵt, anh ấy đang nói chuyện điện thoại, mày không được làm ồn."
"...Ẳng."
"Hôm nay anh ấy không chửi cũng chưa đánh mày, nhưng mà lần sau mày còn cố tình đạp đổ nữa thì nói không chừng ảnh sẽ bán mày đi đó có biết chưa." Dứt lời, Cố An Trạch cực kỳ lo lắng mà thở dài, "Sớm biết như thế tao nên đem mày đến chỗ bác sĩ Lâm..."
"......" Tần Sở vừa định nói chuyện, nhưng lại nhớ lời dặn vừa mới nãy, chỉ đành buồn bực ngậm miệng, quỳ bò trên sàn nhà mở to mắt nhìn An Trạch.
Bị đuổi đi thì có gì ghê gớm đâu, lúc trước khi mà hắn ở cùng An Trạch tại bệnh viện, chưa từng thấy An Trạch buồn lần nào.
Vậy mà trở về nhà mới có mấy giờ, An Trạch của hắn đã khổ sở bao nhiêu lần như thế này.
Cố An Trạch không biết Cầu Cầu đang lảm nhảm thứ gì trong đầu, cậu chỉa ngón tay chọt chọt trán hắn, "Mày đó...Anh ấy vì tao nên mới không thích mày, giờ...lại càng khó nói hơn."
"Nếu thật sự bị bán đi...có khi đồ ăn cũng không có cho mày nữa đâu."
Tần Sở dụi dụi lên chân Cố An Trạch, lè lưỡi liếm nhẹ lên mắt cá chân lộ ra bên ngoài ống quần.
-
- hết chương 37 –
-.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook