Không Thể Chạm Tới
-
Chương 2
Cho đến lúc tôi phát hiện mình có thể theo chân Tần Sở ra khỏi nhà, đã là mấy ngày sau.
Tần Sở hiển nhiên không bao giờ hao phí thời gian để dọn dẹp nhà cửa, trong quá khứ tôi cũng không để anh làm những thứ này.
So ra Hứa Tử Mặc vẫn là cẩn thận hơn Tần Sở, vài ngày nay ở chung với nhau đều là một tay cậu ấy lo hết việc nhà, dù vậy nhìn tổng thể vẫn còn khá lộn xộn.
Bất quá Tần Sở hình như cũng không để ý nhiều, ăn sáng xong đã đứng trước gương sửa sang lại quần áo.
"Anh đem rác xuống lầu vứt đi." Hứa Tử Mặc vừa ăn sáng xong đang lấy giấy lau miệng, sắc mặt nhàn nhạt.
Tôi đứng một bên, nhìn cậu ấy, rồi lại nhìn Tần Sở, mơ hồ nhận ra cậu ta đang không vui.
Nhưng Tần Sở vẫn chưa phát hiện,, thắt cà vạt, chỉnh lại quần áo, xong anh quay đầu cười nhẹ với Hứa Tử Mặc, " Em xem gọi người giúp việc đến đi, công ty có việc, anh đi trước."
Dứt lời, lập tức xoay người ra cửa.
Vẻ mặt Hứa Tử Mặc lạnh đi vài phần, nhưng vì tính cách được tu dưỡng tốt, không phải kiểu người sẽ chửi ầm lên hay động tay chân nên cũng không mở lời nói thêm nữa.
Tôi thật lòng không muốn bọn họ cãi nhau hay phải chia tay, theo bản năng túm lấy cổ tay Tần Sở: "Đừng đi!".
Đáng tiếc, tôi vẫn không thể chạm vào người anh, ngược lại theo động tác lúc nãy tiện đà xuyên qua cánh cửa.
Đến khi tôi nhận ra khác thường, Tần Sở đã đi rôi, tôi lại bị kẹt nửa người ở giữa ván cửa.
Hứa Tử Mặc mím môi, đẩy ghế sang một bên, đứng dậy đi thay quần áo.
Tôi có chút mất mát nhìn theo cậu ấy, lại nhìn đến Cầu Cầu đôi mắt vô tội, chúng tôi trừng mắt to mắt nhỏ một lúc.
Tiếng mở khóa của cửa sắt từ dưới lầu truyền đến, Tần Sở đi lấy xe từ hầm, Hứa Tử Mặc hiển nhiên cũng đi làm.
Thức ăn cho Cầu Cầu đã được đổ đầy, tôi hơi do dự, nhưng cũng theo xuống cầu thang.
Cầu Cầu thấy thế cũng lon ton chạy theo, giữa đường bị Hứa Tử Mặc đã thay xong quần áo túm trở về, nó bất mãn trợn trắng mắt, thè lưỡi cong lên bày tỏ kháng nghị.
Tôi vội vàng đi xuống lầu, vừa vặn thấy Tần Sở lấy xe từ gara chạy đến, vẫn là chiếc xa Cayman màu đen quen thuộc kia, động cơ phát ầm ầm khi nổ máy, anh ngồi ở ghế lái, trên mắt đeo kinh râm che bớt đi ánh nắng sớm gay gắt chiếu vào.
Tôi thoạt đầu hơi giật mình, sau đó lén lút leo lên xe.
( Xe Cayman)
Dẫu biết anh không nhìn thấy tôi, tôi vẫn không có can đảm mà ngồi ở hàng ghế phụ, chỉ có thể ra hàng ghế sau ngồi, không có tiền đồ* mà nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Khi còn sống, ngoại trừ những lúc cần diễn kịch trước mặt người lớn tôi hầu như không có cơ hội ở trên chiếc xe này, lúc đó được đặt mông ngồi ở đây cũng tràn đầy bất an, không dám nhúc nhích nhiều.
(*tiền đồ: Con đường phía trước; dùng để chỉ tương lai, triển vọng - tiền đồ tươi sáng.
Ở đây ý chỉ không có chí tiến thủ, không khôn ra được ấy.)
Bây giờ tôi có thể tùy ý nhìn đông ngó tây, thật giống như là anh đang đưa tôi đi làm.
Ô tô chậm rãi chạy vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Kim Mậu, với tư cách là chủ tịch, anh được cấp một khu vực đỗ xe chuyên dụng.
Tần Sở không nhanh không chậm tháo kính râm xuống bỏ vào hộp, cầm cặp tài liệu, mở cửa xuống xe.
Tôi còn đang ngơ ngác, nghe thấy âm thanh cửa mở, cũng lập tức theo xuống phía cửa sau.
Đây là lần thứ ba tôi đến nơi làm việc của anh.
Lần thứ nhất đến, đó là thời gian đầu tôi chung sống với anh, lúc ấy chưa nhận ra anh chán ghét tôi đến nhường nào, tôi chủ động làm cơm trưa đưa đến văn phóng cho anh.
Kết quả hẳn không cần nói cũng biết, tôi không thể cùng dùng bữa trưa với anh như mong đợi, mà bị anh tuy tiện tìm một lý do đuổi ra ngoài.
Lần thứ hai đến, tôi không còn ngu ngơ như vậy nữa, buổi sáng anh vội vàng chạy đến công ty, không mang theo túi tài liệu.
Tôi còn nhớ rõ thái độ lần trước của anh khi tôi đến nơi anh làm việc, tuy vậy trong thâm tâm cũng còn chút chút mong đợi, không suy nghĩ nhiều đã cầm đồ đem đến công ty.
Chỉ có điều lần này còn tệ hơn, tập tài liệu anh vẫn lấy, nhưng không ra ngoài gặp tôi, thay vào đó, anh dặn với thư ký cảnh cáo tôi đừng bao giờ đến đây nữa.
Kể từ đó, tôi không còn đến đây một lần nào.
Có lẽ do những ký ức không mấy tốt đẹp trước đây, tôi vẫn có chút chột dạ mặc dù bọn họ không nhìn thấy tôi, sợ Tần Sở đột nhiên quay đầu lại, mặt mày hung tợn bảo tôi cút.
Cũng may tôi thật sự đã chết, dù vẫn luôn theo đuôi anh đến tận văn phòng, cũng không một ai phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
"Giám đốc, đây là báo của hôm nay."Thư kí Trương đem ly cà phê đặt trong khu vực tầm tay anh, sau đó bắt đầu báo cáo lịch trình của một ngày.
Tôi đứng kế bên, nhìn anh động tác tao nhã bưng tách cà lên nhấp một ngụm.
"Hôm nay có giám đốc Sở đến, cuộc họp buổi sáng này dời đến chiều đi." Tần Sở tiếp tục lật tờ báo, trên mặt báo chi chít những dòng chữ về kinh tế mà tôi không tài nào hiểu được.
Nhưng tôi biết giám đốc Sở, Sở Vân Thâm, CEO* của công ty Khải Đông sát bên, người vừa trẻ tuổi vừa tài giỏi, tương lai tràn đầy hứa hẹn.
(*CEO: giám đốc)
"Vâng" thư kí Trương gật đầu, tiếp đó rời khỏi văn phòng.
Tôi quay đầu nhìn Tần Sở, không biết kế tiếp nên làm thế nào, cuối cùng vẫn ở bên cạnh anh, yên lặng nhìn anh xử lý công việc.
Nếu trước kia anh quay đầu nhìn tôi dù chỉ một lần, tôi cũng sẽ không tuyệt vọng đến mức này.
Nhưng dù sao đó đã là quá khứ, hiện tại tôi có thể tùy ý quan sát sườn mặt của anh, cho dù có nhất nhất theo sát anh, anh cũng sẽ không nổi giận với tôi.
Nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy rất may mắn, tôi vô thức chạm vào cổ tay đầy vết dao cứa của mình.
Đúng 9 giờ sáng, Sở Vân Thâm đến, cùng bạn đời với anh ta là Đoạn Thụy Kỳ.
Nhìn thấy Đoạn Thụy Kỳ, tôi có chút ngẩn người.
Tình cờ có cơ hội được quen biết cậu ấy, vì Sở Vân Thâm với tư cách là CEO, đồng thời cũng là một bác sĩ trong khoa ung thư tại bệnh viện nơi tôi làm việc.
Ngày đó Đoạn Thụy Kỳ đem cơm trưa đến cho anh ta, Sở Vân Thâm vì bận một ca phẫu thuật nên không có ở văn phòng.
Tôi kêu cậu ấy ngồi xuống ghế, rót một ly trà, ngồi trò chuyện vài câu đơn giản đã dần dần quen thân nhau.
Cậu ấy và Sở Vân Thâm là cặp đôi đồng tính, cuộc sống cực kỳ hạnh phúc.
Họ đã sang Mỹ kết hôn vào năm ngoái, hiện tại còn tim người mang thai hộ.
Tôi thật sự hâm mộ bọn họ, trong vô thức muốn gần gũi với cậu ấy hơn.
Lúc không có Tần Sở, tôi thường hay đến nhà họ làm khách, cùng Đoạn Thụy Kỳ học nấu ăn, nhân tiện chơi đùa với cặp song sinh đáng yêu của hai người.
"Sở tổng." Tần Sở cười tươi rói, đứng lên nghênh đón.
Sở Vân Thâm cũng tươi cười bắt tay với anh, sau đó giới thiệu Đoạn Thụy Kỳ.
"Tần tổng, đây là bạn đời của tôi, Đoạn Thụy Kỳ." Mặc dù bọn họ đã kết hôn, nhưng vì Đoạn Thụy Kỳ không muốn, hai người họ cũng không tiện công khai.
Tần Sở vốn tưởng Đoạn Thụy Kỳ là thư ký bên người Sở Vân Thâm, hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức nở nụ cười "Chào cậu."
"Chào anh, Tần tổng." Đoạn Thụy Kỳ mím môi, không hiểu sao sắc mặt hiện lên vẻ không hứng thú, nhưng cũng bắt tay với Tần Sở.
Chồng chồng hai người ngồi xuống sô pha, Tần Sở rót trà cho bọn họ, đưa đến trước mặt Đoạn Thụy Kỳ và Sở Vân Thâm.
Đoạn Thụy Kỳ nhẹ giọng " Cảm ơn.", người không được tự nhiên ngồi bên cạnh Sở Vân Thâm.
Tôi thấy vẻ mặt cậu ấy không được tốt lắm, nhìn bộ dạng có chút lo lắng, cũng hoàn toàn không nói gì nữa.
Bên này Tần Sở cùng Sở Vân Thâm đã đi sâu vào cuộc trò chuyện mang đậm tính chất công việc.
Nội dung liên quan đến kinh doanh chẳng có gì thú vị, tôi nhìn Tần Sở, lại nhìn Đoạn Thụy Kỳ, tự hỏi xem có nên tránh mặt ra bên ngoài một chút, đề phòng lỡ như bọn họ nói đến bí mặt thương nghiệp, mà Tần Sở nếu biết tôi từng ở đây nghe lén, nói không chừng sẽ vật tôi tơi tả.
Tôi chưa kịp quyết định nên đi hay không, lại thấy Đoạn Thuỵ Kỳ duỗi tay ra phía sau nhéo nhéo eo Sở Vân Thâm.
Tần Sở đương nhiên không thấy được động tác nhỏ này, Sở Vân Thâm cũng chỉ dừng lại chốc lát, trên mặt luôn mỉm cười vẫn không có biến hóa gì.
Tôi chớp chớp mắt, nghĩ rằng có lẽ mình nhìn lầm rồi, nhưng sau đó nghe thấy Sở Vân Thâm chuyển đề tài, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Hôm nay đến quấy rầy, thật không dám giấu, chúng tôi có việc muốn hỏi Tần tổng."
Tần Sở hơi kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự kiến của anh.
Dù sao đối phương cũng là ông chủ, có khi bận hơn cả mình, hôm nay đột nhiên đến đây làm khách, còn mang theo cả bạn đời, chắc chắn là có việc.
Anh cười nói với người đối diện: " Sở tổng cứ hỏi."
Đoạn Thụy Kỳ bất chợt ngồi thẳng lưng.
Tôi dự cảm có điều gì đó hơi bất thường ở đây, quả nhiên, Sở Vân Thâm trầm mặc, chậm rãi mở lời " Nhà tôi và Cố An Trạch, Cố tiên sinh rất thân với nhau, nhưng hôm giờ vẫn không liên lạc được với cậu ấy, xin hỏi Tần tổng biết cậu ấy ở đâu không?"
Tôi cứng người đứng bên cạnh.
Mặt Tần Sở cũng không khác tôi là bao, chắc chắn không thể ngờ được đối phương lại hỏi chuyện liên quan đến tôi, Đoạn Thụy Kỳ hơi sốt ruột, nhưng vẫn cố gắng duy trì lễ độ: " Tôi nghe Cố An Trạch nói hai người đang sống chung...Trước kia bọn tôi thường xuyên liên lạc, nhưng đã một tháng nay tôi không tìm thấy cậu ấy.
Số điện thoại hình như cũng đổi, gửi tin nhắn cũng không có phản hồi..."
Tôi nhìn ánh mắt lo lắng của cậu ấy, không tránh khỏi cảm giác áy náy.
Tần Sở miễn cưỡng duy trì nụ cười trên môi, tôi biết anh lại tức giận nữa rồi, có lẽ bởi vì tôi không nói tiếng nào đã biến mất, còn để anh ấy giải quyết một mớ rắc rối sau khi tôi đi.
Lại nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Đoạn Thụy Kỳ, lòng tôi chua xót.
Đoạn Thụy Kỳ và tôi bất quá chỉ là bạn bè bình thường, có qua nhà cậu ấy vài lần, thường ngày lên mạng buôn chuyện vài câu.
Ai ngờ lúc này, cậu ấy lại lo lắng vì tôi mất tích, còn tìm đến tận chỗ Tần Sở hỏi cách liên hệ với tôi.
"Tôi với cậu ta chia tay rồi." Tần Sở lạnh nhạt lên tiếng: " Tạm thời cũng không liên lạc được với cậu ta."
Nghe được hai chữ "chia tay", ngực tôi như bị đạp mạnh một cái, đau đến không thể thở nỗi.
Tôi miễn cưỡng cười khổ, không ngừng nhắc nhở bản thân đừng nên nghĩ nhiều.
Anh có thể tự nguyện nói ra từ "chia tay" này đã là quá đủ rồi, ít nhất chứng minh được rằng chúng tôi đã từng bên nhau.
Nói cho cùng, lúc trước là do tôi mà anh và Hứa Tử Mặc phải tách ra.
"A..." Đoạn Thụy Kỳ có chút không thể tin được, cậu ấy định nói gì đó, há miệng thở dốc, cuối cùng mím môi im lặng.
Tần Sở trầm mặc không nói lời nào.
"Vậy anh có biết cậu ấy hiện giờ đang ở đâu không?" Đoạn Thụy Kỳ hít sâu một hơi, tay cầm chén trà hơi run rẩy.
"Chắc là ở Mỹ." Giọng Tần Sở vẫn hờ hững như cũ.
Tuy rằng anh đang rất khách sáo, nhưng tôi biết anh không muốn tiếp tục nói về đề tài này, tay nâng chén trà nên nhấp một ngụm.
Tôi ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của anh, một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình đã chết.
Đoạn Thụy Kỳ cảm thấy an tâm chút it, thấp giọng nói " Cảm ơn", nhưng sắc mặt như cũ vẫn không tốt lắm, Sở Vân Thâm xoa xoa lưng cậu ấy, sau đó lại mỉm cười trò chuyện cùng Tần Sở, không còn nhắc đến tôi nữa.
Tôi nhìn Tần Sở, anh đã khôi phục vẻ tươi cười lịch sự lúc trước, giống như cái người âm u vừa rồi không phải là anh vậy.
Tôi thầm nghĩ nếu anh biết tôi chết rồi, chắc cũng chẳng có biểu hiện gì khác đâu.
Cũng may anh không biết, còn tôi cũng giữ lại được cho mình một chút tôn nghiêm.
11 giờ rưỡi, bọn họ cuối cùng cũng trò chuyện xong.
Tần Sở đứng dậy đưa hai người xuống lầu, tôi cũng yên lặng đi theo phía sau, không phải theo Tần Sở, mà là tiễn Đoạn Thùy Kỳ một đoạn.
Lúc đi đến cửa thang máy, vừa vặn bắt gặp Hứa Tử Mặc mang theo cơm trưa đến.
Cậu ấy nhìn Sở Vân Thâm và Đoạn Thụy Kỳ, đoán biết được đây là bạn quan trọng của Tần Sở, vì vậy mỉm cười ôn hòa.
"Sở, anh ra ngoài ăn cơm sao?" Dường như cậu ấy quên mất chuyện không vui sáng nay, tươi cười nhìn về phía Tần Sở.
Gương mặt Tần Sở lập tức trở nên dịu dàng, nhưng nhận ra vẫn còn hai người đứng bên cạnh, anh lại hơi ngại ngùng.
Tuy nhiên, lần ngại ngùng này chỉ vừa xuất hiện lại nhanh chóng biến mất như những cơn tức giận của anh (?).
Tần Sở nhanh chóng biểu hiện vẻ mặt hào hứng, quay về phía hai người kia giới thiệu Hứa Tử Mặc.
"Tử Mặc, đây là giám đốc Sở và bạn đời của cậu ấy, Đoạn tiên sinh" Kế đó anh nắm lấy tay Hứa Tử Mặc kéo đến, hành động này đủ để ai nhìn vào cũng thừa hiểu.
"Sở tổng, còn đây là người yêu của tôi, Hứa Tử Mặc."
Sở Vân Thâm vẫn luôn duy trì nụ cười lễ độ trên môi, nhưng Đoạn Thụy Kỳ sắc mặt lập tức cứng đờ ra.
Hứa Tử Mặc không biết có chuyện gì đang xảy ra, thái độ lễ phép cười chào hỏi.
"Xin chào Sở tổng, chào Đoạn tổng" Cậu ấy nghiêng đầu nhìn Tần Sở, ánh mắt hàm ý dò hỏi.
"Anh không ăn bên ngoài, anh đưa Sở tổng xuống dưới lầu, em vào văn phòng ngồi đợi anh một lát." Anh nắm lấy tay Hứa Tử Mặc, rồi nhanh chóng thả ra, nhìn về phía Sở Vân Thâm làm động tác mời, Hứa Tử Mặc gật nhẹ đầu, vẫy vẫy tay cùng hai người kia, mỉm cười đứng nhìn bọn họ vào thang máy.
Tôi vẫn như cũ lặng lẽ theo xuống lầu.
Đúng vậy, người ở văn phòng chờ anh không bao giờ đến lượt tôi, mà là Hứa Tử Mặc.
Từ khi quyết định ra khỏi căn nhà của hai người bọn họ, tôi không nên cứ tiếp tục quấn lấy Tần Sở không buông.
Cố An Trạch, mày đã chết rồi.
- Hết chương 2-.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook