Không Thể Buông Tay
Chương 61: Anh họ

Dịch: Mon

Lần coi mắt đầu tiên của Vệ Lam kết thúc trong thất bại, hơn nữa còn hoàn toàn phá hỏng ý định đi coi mắt tiếp của cô.

Có điều chuyện này cũng không thể ngăn cản nổi quyết tâm gả con gái đi của một bà mẹ. Mẹ cô không ngừng cố gắng, mỗi khi đến cuối tuần, Vệ Lam nhất định phải nghe theo lệnh của bà, đi coi mắt một lần.

Cô không có hứng thú nên cứ đi đại cho xong. Hai ba lần sau đó, lần nào cũng không có kết quả. Đương nhiên, thường thì đối phương cũng chẳng tốt lành gì, người thì vừa gặp là đã bàn chuyện kết hôn, người thì vừa gặp là động tay động chân.

Lần này thì càng quá đáng hơn, vừa nói chuyện được một nửa thì có một người phụ nữ vác cái bụng bầu chạy tới, khóc lóc kêu gào, còn tạt nước trái cây lên người Vệ Lam.

Khi Vệ Lam tẩy rửa xong và từ nhà vệ sinh đi ra thì người kia đã đi về cùng người phụ nữ có thai, chỉ để lại một đống tàn tích hỗn độn và hóa đơn tính tiền.

Vệ Lam lắc đầu, không biết nói gì. Đang định gọi nhân viên phục vụ tới thì đột nhiên có hai đứa bé không biết chạy từ đâu ra, đùa giỡn rồi đụng trúng cô.

“Chị ơi, em xin lỗi.” Hai thằng nhóc vừa đụng trúng cô rất lễ phép, lập tức xin lỗi với giọng nói non nớt.

Vệ Lam cúi đầu xuống nhìn thì thấy có hai cậu nhóc sinh đôi rất dễ thương, khoảng 6-7 tuổi, đáng yêu tới mức khó mà tả được.

Có lẽ là vì tuổi cũng đã lớn, bây giờ nhìn mấy đứa trẻ dễ thương là Vệ Lam lại thấy thích. Cô mỉm cười, xoa đầu hai đứa nhóc: “Không sao. Bạn nhỏ à, đi đường phải cẩn thận đấy. Ba mẹ của các em đâu?”

Cô vừa nói xong thì liền nghe thấy một giọng nói có vẻ không chắc chắn vang lên gần đấy: “Vệ Lam?”

Vệ Lam nghe thế thì ngẩng đầu lên. Cách đó vài bước có một người đàn ông trung niên đang nhìn về phía bên này.

Có đôi khi ký ức của con người thật là kỳ lạ, rõ ràng là người chỉ gặp có một hai lần, bao nhiêu năm trôi qua thế mà chỉ vừa nhìn một cái là đã nhận ra ngay. Dường như mấy năm nay Đoàn Hồng cũng không thay đổi nhiều lắm, một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, ngoại trừ mái tóc đã hoa râm thì nhìn vẫn giống như mới hơn 40 tuổi, anh tuấn nho nhã, rất có phong độ. Thậm chí những nếp nhăn nơi khóe mắt còn giúp ông có thêm chút ôn hòa.

Môi ông khẽ mỉm cười, bước tới kéo hai cậu nhóc về phía mình, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng trách mắng: “Còn nghịch nữa là ba sẽ giận đấy.”

Vệ Lam hơi ngạc nhiên. Đoàn Hồng ngẩng đầu lên, cười với cô: “Thật là cháu sao?”

Vệ Lam gật đầu.

Đoàn Hồng quay đầu lại tỏ ý bảo người phụ nữ đứng sau mình bước tới dắt hai cậu nhóc đi, còn mình thì sửa sang lại quần áo, rồi ra hiệu bảo Vệ Lam ngồi xuống.

Vệ Lam cười gượng gạo, không tiện từ chối nên ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Đó là con trai và vợ của chú.” Đoàn Hồng mỉm cười, lên tiếng.

“Dạ.” Về chuyện gia đình của người ta, Vệ Lam không biết nên nói gì, nhưng không khỏi cảm thấy mất mát thay cho Đoàn Chi Dực, bởi vì cô không biết dáng vẻ người cha hiền hậu ấy có từng thể hiện với Đoàn Chi Dực chưa.

Dường như Đoàn Hồng nhìn thấu ý nghĩ của cô, ông giơ tay bảo nhân viên phục vụ châm hai ly trà, thong thả nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Chú cũng đã có tuổi rồi, vốn không định có thêm con nữa. Lúc ấy chú dẫn mẹ mấy đứa nhỏ đến bệnh viện, may mà Tiểu Dực chạy tới ngăn lại, cũng khiến cho chú có thêm một niềm hạnh phúc. Có điều lúc ấy mẹ nó vừa mất không lâu nên nhiều năm sau đó nó vẫn không chịu tha thứ cho chú. Chú không phải là một người cha tốt, chưa từng khiến cho con mình được sống vui vẻ.”

Vệ Lam cười gượng: “Lúc nãy nhìn chú rất giống một người cha tốt mà.”

Đoàn Hồng lắc đầu cười khẽ: “Chú và mẹ Tiểu Dực là thanh mai trúc mã, lúc ấy nhà họ Đoàn của chú xảy ra biến cố, bà ấy vẫn kiên quyết gả cho chú. Sau khi kết hôn, bọn chú nhanh chóng có Tiểu Dực. Những năm ấy là khoảng thời gian cả nhà chú vui vẻ nhất. Sau đó, chuyện ngày càng thuận lợi, chú cũng ngày càng bận, thường xuyên mấy ngày không về nhà. Trong vòng danh lợi, những cuộc xã giao chén tác chén thù khó mà tránh khỏi, cho nên số lần cãi nhau với mẹ Tiểu Dực cũng càng nhiều hơn. Chú không phải là người chồng tốt, lúc ấy chỉ cảm thấy vợ mình không hiền lương hiểu chuyện, không chịu nhường mình. Ngay cả mẹ Tiểu Dực bị trầm cảm chú cũng không phát hiện ra, mãi đến khi bà ấy tự sát lần đầu tiên, bị Tiểu Dực phát hiện thì chú mới biết bệnh của vợ mình đã rất nghiêm trọng. Sau đó, bệnh trầm cảm biến thành bệnh tâm thần, không thể không vào viện điều dưỡng. Quan hệ vợ chồng không tốt khiến quan hệ cha con cũng không tốt theo. Bây giờ nhìn hai đứa nhỏ sinh đôi này, chú thật không biết lúc ấy sao mình lại có thể nhẫn tâm để một đứa trẻ mới mười mấy tuổi một mình đối diện với cuộc sống như vậy.”

Khi còn trẻ không thể thể hiện tình thương của cha, bây giờ có cơ hội chuyển sang bù đắp cho hai đứa con khác, Đoàn Hồng coi như là may mắn, vậy còn Đoàn Chi Dực thì sao? Vệ Lam nghĩ tới cậu thiếu niên cô độc trước đây, khóe mặt lại thấy cay cay.

Đoàn Hồng nhìn cô một cái, tiếp tục cảm thán: “Khi ấy Tiểu Dực rất thích đánh bóng rổ, chú từng xem nó thi đấu, đúng là đánh rất giỏi. Dường như chỉ có lúc đó nó mới có vẻ sôi nổi hoạt bát của một thanh niên. Lúc nó học 12, chú chuẩn bị cho nó tốt nghiệp xong là ra nước ngoài học, nhưng nó cứ khăng khăng đòi học trong nước, chính là hy vọng có thể được tham gia những giải đấu lớn. Nhưng ai ngờ học kỳ 2 của lớp 12, thông báo du học vừa có thì nó xảy ra tai nạn, phải nghỉ dưỡng suốt 2 năm trời, và cũng không thể đánh cầu được nữa. Hai năm ấy, nó sống trong đau khổ, không chịu nói chuyện, không chịu gặp ai cả, mãi đến khi đi học lại và gặp được cháu. Năm đó nó làm thế với cháu, thân là người làm cha, lẽ ra chú phải ngăn cản nó, nhưng đó là lần đầu tiên chú thấy Tiểu Dực chịu thân cận một người khác, cho nên chú chỉ có thể để mặc nó, để nó dùng cách thức vụng về ấy để gần gũi người mình thích. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đầu chú làm gì đó thì có lẽ bây giờ hai đứa sẽ không trở nên thế này.”

“Chú à, cháu là Đoàn Chi Dực không thể ở bên nhau là do không hợp, không thể trách ai được.” Vệ Lam nói.

Đoàn Hồng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, đúng là tính cách của Tiểu Dực không được tốt lắm, ở bên cạnh nó chắc chắn là cháu phải chịu nhiều ấm ức, hai đứa chia tay cũng tốt.” Ông dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ít nhất là tốt cho cháu.”

Vệ Lam ngẩn ra, cô thử thăm dò: “Gần đây anh ấy thế nào ạ?”

Đoàn Hồng cười cười: “Cũng tàm tạm. Sau khi hai đứa chia tay vì chuyện đó, tính cách của Tiểu Dực trở nên cởi mở rất nhiều, cũng thân thiết với chú hơn trước, thường dẫn hai đứa em đi chơi.”

Vệ Lam khẽ thở phào, như đã trút được gánh nặng. Cô mỉm cười: “Vậy thì tốt quá.”

Đoàn Hồng liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Cũng không còn sớm nữa, chắc hai đứa nhóc đang tìm chú, hy vọng có cơ hội gặp lại cháu.”

Khi ông nhắc tới hai đứa trẻ, ánh mắt trở nên hiền hòa và đầy ý cười. Vệ Lam chợt nghĩ rằng, nếu lúc trước đứa nhỏ của cô được sinh ra thì phải chăng Đoàn Chi Dực cũng sẽ có vẻ mặt ấy.

Sau khi chào tạm biệt Đoàn Hồng, Vệ Lam ra đầu đường đón xe.

Trời đã vào xuân, chiều tối mới lên đèn nên nhiệt độ không cao lắm.

Vệ Lam đứng bên đường đợi xe, cô kéo hai vạt áo lại, ngăn những làn gió ùa vào cổ.

“Cô à, có cần tôi đưa cô một đoạn không?” Một chiếc xe sang trọng chạy qua, dừng trước mặt Vệ Lam.

Vệ Lam khẽ chau mày, nhìn thấy từ trong xe có một chàng trai trẻ đang ló đầu ra, anh ta rất khôi ngô, không hề giống loại công tử trăng hoa, tùy tiện bắt chuyện làm quen trên đường.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ thấy cô có vẻ rất quen, đúng lúc tôi không bận gì nên mới…” Anh ta nói những câu làm quen đã quá sáo mòn, nhưng vẻ mặt thì rất chân thành và vô tội.

Vệ Lam bật cười lắc đầu, đi tới trước vài bước rồi bắt một chiếc taxi chạy ngang qua, bỏ đi mất.

Cách vài ngày sau, Vệ Lam lại phụng mệnh của mẹ già vĩ đại, tan ca xong là tới nhà hàng coi mắt.

Trước lạ sau quen, bây giờ đối mặt với những người đàn ông xa lạ, Vệ Lam đã cảm thấy rất tự nhiên, tìm đúng vị trí trong nhà hàng liền thản nhiên ngồi xuống đối diện với người kia.

Đối phương đang cúi đầu nhìn thực đơn, cảm thấy có người tới thì chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi cũng nhoẻn cười: “Cô Vệ, chúng ta lại gặp nhau rồi. Chào cô, tôi là Quách Tử Chính.”

Mới đầu Vệ Lam ngẩn ra, chỉ cảm thấy người này rất quen mặt, nghĩ kỹ lại thì mới nhớ ra đây chính là cái gã tùy tiện bắt chuyện trên đường lần trước. Cô lập tức chau mày: “Sao lại là anh?”

Quách Tử Chính cười cười: “Chứng tỏ chúng ta rất có duyên với nhau.”

Vệ Lam nhìn anh ta từ đầu đến chân, nhớ tới chiếc xe ngày ấy anh ta lái thì mỉm cười: “Không thể ngờ người như anh Quách đây mà cũng phải đi coi mắt.”

Quách Tử Chính thản nhiên nhún vai: “Tôi không đến để coi mắt, tôi chỉ muốn đến gặp cô thôi.”

“Anh biết tôi sao?”

Quách Tử Chính cười mờ ám: “Chín năm trước tôi đã gặp cô một lần, từ đó cứ nhớ mãi không quên.”

Vệ Lam chỉ cảm thấy người này tẻ nhạt đến mức buồn cười, cô lắc đầu, xách giỏ đứng dậy định bước đi.

Quách Tử Chính vội vàng đứng dậy kéo cô lại: “Được rồi được rồi, tôi nói đùa thôi mà. 9 năm trước tôi có gặp qua cô, lúc ấy cô và Đoàn Chi Dực ở cùng nhau, tôi là anh họ của nó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương