Không Thể Buông Tay
Chương 24: Mẹ của Đoàn Chi Dực

Dịch: Thanh Dạ

Buổi sáng ngày hôm sau, Vệ Lam vẫn còn nằm ở trên giường ngủ ngon lành, thì điện thoại di động ở đầu giường đổ chuông. Cô mò lấy cái điện thoại, cũng không nhìn xem ai gọi đến, đã bấm nút nghe luôn, mơ màng than thở: “Ai đó?”

“Mười phút, ra đây.” Giọng nói lạnh lùng của Đoàn Chi Dực truyền đến.

Vệ Lam giật mình một cái, đầu óc tỉnh táo chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua, những lời Đoàn Chi Dực nói, vội vàng nhảy xuống dưới, chọn đại quần áo để mặc, rồi đi rửa mặt, sau đó cầm vài cái bánh trong tủ đồ ăn bỏ vào miệng, rồi vào phòng ông bà nội nói một tiếng, cuối cùng vội vàng chạy ra ngoài.

Cũng may hôm nay là sáng mồng một, trải qua một đêm nhộn nhiệt tưng bừng, bây giờ cả thành phố đều chìm vào giấc ngủ. Vệ Lam nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai theo sau, mới lén lút ngồi vào chiếc xe đang đậu ở đầu hẻm, rồi đóng cửa xe nhanh như chóp.

Tất nhiên Đoàn Chi Dực không hề lấy làm lạ về hành động của cô, nhưng thái độ vẫn biểu hiện rõ trên mặt, rồi lại ngó qua thấy miệng cô dính đầy bánh, mới chán ghét hừ một tiếng.

Vệ Lam bĩu môi, âm thầm lấy tay lau miệng mình mấy cái, rồi hỏi cậu: “Chúng ta sắp đi đâu vậy?”

Đoàn Chi Dực liếc xéo cô một cái, không trả lời câu hỏi của cô. Chỉ kêu tài xế lái xe.

Đúng là tự chuốc phiền phức vào mình, Vệ Lam hậm hực sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, nhìn cảnh vật ở bên ngoài.

Xe chạy một hồi rất lâu, đi ra khỏi thành phố, dần dần chạy thẳng ra con đường lớn yên tĩnh vắng bóng người ở vùng ngoại ô. Vệ Lam chưa từng đến nơi này, nhưng dù sao cô cũng là người sinh sống ở đây, cho nên cũng láng máng biết được nơi này là đâu.

Cho đến khi xe dừng lại, cô đi theo Đoàn Chi Dực xuống xe, mới biết mình đoán không sai.

Cô nhìn thấy một tòa nhà màu trắng nằm bên trong lùm cây um tùm, đi theo sau Đoàn Chi Dực, kéo lấy gấu áo của cậu, nói với vẻ lo lắng: “Này! Đoàn Chi Dực, có phải cậu nhầm lẫn gì không? Đây là viện dưỡng lão mà.” Ngừng lại một, cô nói thêm một câu: “Là viện dưỡng lão dành cho người bị bệnh tâm thần.”

Đoàn Chi Dực quay đầu một cái thật mạnh, trên mặt đầy vẻ tức giận, quát tháo: “Tôi bảo cậu câm miệng lại, bắt đầu từ lúc này, cậu ngoan ngoãn đi theo tôi, một câu cậu cũng không được quyền nói!”

Vệ Lam bị quát đến ngẩn người, kỳ lạ thật đó, cô chỉ có ý tốt nhắc nhở cậu thôi mà. Người bình thường ai lại đến những nơi này làm gì?

Nhưng nhìn thấy cậu tức giận như vậy, cô cũng không dám cãi cọ thêm điều gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau.

Hai người đi vào cửa chính của viện dưỡng lão, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng dài ra đón, nở nụ cười hòa nhã với Đoàn Chi Dực: “Dực à, con đến rồi à.” Nói xong, thì nhìn Vệ Lam đang đứng ở sau cậu, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên.

Đoàn Chi Dực gật đầu, phớt lờ vẻ mặt của ông, bình thản hỏi: “Bác sĩ Trần, mấy ngày nay mẹ cháu sao rồi?”

Bác sĩ Trần mỉm cười: “Trạng thái của mẹ cháu dạo gần đây rất tốt, rất ổn định, hôm nay cháu có thể vào thăm bà ấy, nói không chừng cháu có thể nói chuyện với bà ấy đó.”

Gương mặt vốn nghiêm nghị của Đoàn Chi Dực, giờ cũng được thả lỏng: “Thế thì tốt rồi.”

Vệ Lam đi theo sau cậu, cho dù có ngu hơn nữa, cũng có thể đoán được ít nhiều từ những câu đối thoại của hai người họ, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Mẹ của Đoàn Chi Dực……. Cô chẳng dám tưởng tượng thêm nữa.

Theo sự hướng dẫn của bác sĩ, Đoàn Chi Dực và Vệ Lam đi đến phòng số một ở lầu hai.

Đoàn Chi Dực hơi hít thật sâu, mới bất thình lình nắm lấy tay Vệ Lam, đẩy cửa đi vào.

Phòng bệnh này không khác gì so với phòng ngủ cao cấp. Vệ Lam vừa bước vào cửa, thì đối mặt ngay với một cái cửa giam, tầm mắt bị thu hút bởi một người phụ nữ đang ngồi ở trên giường.

Tuy thời gian đã để lại dấu vết trên gương mặt của bà ấy, nhưng không thể phủ nhận, đây là gương mặt vô cùng xinh đẹp, Vệ Lam có thể tưởng tượng ra lúc bà con trẻ, khiến cho biết bao nhiêu người mê đắm.

Lúc trước cô chỉ cảm thấy Đoàn Chi Dực chỉ giống ba ở vài chỗ, nhưng bây giờ nhìn người phụ nữ trước mặt này, cô mới biết được, thì ra gương mặt khiến cho các nữ sinh ở trường chạy theo như vịt từ đâu mà ra.

Nhưng vẻ mặt của người phụ nữ này không hề thay đổi, còn có hơi ngây dại.

“Mẹ ơi.” Đoàn Chi Dực buông tay Vệ Lam ra, cất bước đi về phía trước, quỳ xuống trước mặt người phụ nữ đó, rồi nắm lấy tay bà, trên mặt đầy vẻ xúc động khó đè nén, chỉ là giọng điệu vô cùng kiềm nén và dịu dàng.

Điều làm cho Vệ Lam không ngờ đến, người phụ nữ này không có chút phản ứng nào, cũng không nhúc nhích, vẫn cứ ngồi im liềm như lúc nãy, nhìn ra cửa, vẻ mặt ngơ ngác.

Có lẽ đã quen với việc này từ lâu, Đoàn Chi Dực cũng không vì việc mẹ mình thờ ơ và không bình thường mà có thái độ nào khác, cậu chỉ nắm lấy tay bà, tiếp tục cất tiếng nói dịu dàng: “Mẹ à, mấy ngày nay con không đến thăm mẹ. Mẹ có nhớ con không?”

“Mẹ phải mau khỏe lại đó, con đợi đến khi mẹ khỏe lại, con sẽ đón mẹ về nhà.”

“Hôm qua giao thừa, con bắn phóng hoa mừng năm mới rồi, mẹ, mẹ còn nhớ không, lúc trước mẹ hay dẫn con đi bắn pháo hoa đó, đẹp ơi là đẹp. Pháo hoa hôm qua cũng vậy, đẹp vô cùng.”

“Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để ẹ bị ức hiếp, con sẽ bảo vệ mẹ.”

Người phụ nữ vẫn luôn thẫn thờ, cuối cùng cũng quay đầu lại, chỉ là trong ánh mắt vẫn trống rỗng. Bà từ từ nâng bàn tay lên, sờ vào má Đoàn Chi Dực, vuốt kỹ càng một lúc, trong miệng thì thào: “Dực à….”

Đoàn Chi Dực còn chưa kịp vui mừng, thì vẻ mặt của mẹ, bỗng nhiên thay đổi, đẩy cậu thật mạnh ra đất, vẻ mặt dữ tợn, nhảy dựng lên rống to: “Người xấu! Đồ khốn! Tao hận mày, tao hận mày!”

Làm cho người khác bất ngờ không kịp trở tay, bà đẩy Đoàn Chi Dực, ánh mắt bị thu hút bởi cánh cửa chỗ Vệ Lam, nhanh như sấm chớp, bà đã xông đến trước mặt Vệ Lam, hai tay bóp cổ cô: “Tao hận mày, tao hận mày!”

Vệ Lam bị dọa đến hú hồn, ngẩn người đứng im tại chỗ cho bà cấu xé, sắp sửa không thể thở nổi, cái cổ đau giống như bị dao cứa, sắc mặt trong chớp mắt tái xanh, ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng.

Đoàn Chi Dực phản ứng lại, mặt biến sắc trong chớp mắt, tay chân cuống cuồng bò dậy, chạy đến bên cạnh hai người, dùng sức kéo hai người ra, sau đó ôm Vệ Lam bị dọa tới ngẩn ngơ trong lòng, gọi lớn: “Bác sĩ Trần!”

Người phụ nữ kia đã nổi điên thật rồi, ôm mạnh lấy cánh tay Đoàn Chi Dực, dùng hết sức cắn vào khuỷu tay của cậu.

Đoàn Chi Dực bị cắn rất đau, nhưng không thể đẩy bà ra, chỉ cảm thấy trái tim bị bóp nghẹn, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng và mệt mỏi: “Mẹ à, con là Dực, con là Dực……..”

Vừa hay có vài người mặc áo blouse trắng chạy vào. Y tá thành thạo giữ lấy bệnh nhân đang lên cơn, sau đó kéo bà đứng dậy, khiên về giường, rồi đè bà thật chặt, tiêm thuốc an thần vào người bà.

Sau một trận nhốn nháo, cả phòng bệnh cũng yên tĩnh lại.

Bác sĩ Chu kiểm tra lại, chắc chắn người bệnh đã ngủ, mới lau mồ hôi, đi đến trước mặt hai người vừa bị dọa hú hồn: “Bị dọa đến hết hồn rồi nhỉ! Mẹ con, bà ấy rất lâu rồi không bị như vậy. Con cũng không cần lo lắng, các chú sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho bà ấy.”

Nghe xong, nhìn thấy vẻ lúng túng của bác sĩ Chu, cậu nói: “Con biết các chú đã cố gắng rồi, con không trách các chú đâu.”

Bác sĩ Chu thở dài, ánh mắt nhìn đến khuỷu tay dính máu của cậu: “Con bị thương rồi, để chú giúp con băng bó.”

Đoàn Chi Dực gật đầu, định rời khỏi, thì cậu nhận ra người bên cạnh, sắc mặt vẫn còn tái xanh, chắc chắn là bị dọa đến mất hồn rồi. Cậu mất kiên nhẫn đẩy cô: “Đi thôi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương