Không Sợ Làm Hư Em
-
Chương 16
Anh biết nhất định là cô đã xảy ra chuyện!
Doãn Trạch Vũ ngồi ở trên xe ảo não không thôi, nhớ tới trên di động của mình có chức năng định vị GPS lần theo dấu vết, thông qua di động của anh, có thể biết được chỗ vị trí của di động kia.
Anh thử một chút, phát hiện chỗ vị trí di động lại ở vùng phụ cận của ngoại ô thành phố, ôm cảm xúc vui buồn lẫn lộn, anh lái xe đi.
Đường Gia Nghê vốn rất an ổn ngồi ở trên xe của người đàn ông lạ, nhưng lúc cô phát hiện xe lại lái đi một hướng khác hoàn toàn ngược lại với công ty của Doãn Trạch Vũ thì cả trái tim cô liền thu làm một nắm.
Cô hỏi người đàn ông lạ muốn dẫn cô đến nơi nào, nhưng người đàn ông ngồi ở trên chỗ sau tay lái im lặng không nói.
Cô che chở bụng đòi xuống xe, người đàn ông đó đối với yêu cầu của cô ngoảnh mặt làm ngơ, xe càng chạy nhanh đến vùng ngoại ô hơn.
Khi cô bị anh ta kéo từ trong xe xuống, di động trong túi vang lên, cô vừa định tiếp nhận thì người đàn ông đó hung tợn đoạt lấy và trực tiếp tắt máy, ném vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Cô bị mang tới một căn phòng tối ẩm ướt, ngạt thở khiến cô nhịn không được muốn nôn.
"Chúc mừng nha, mang thai rồi." Cùng với tiếng giày cao gót va chạm mặt đất, sau đó là một giọng nữ chanh chua truyền đến: "Nếu như không phải là bởi vì ở trong lúc vô tình nghe được cô gọi điện nhắc tới tên Trạch Vũ, thật đúng là không tìm được cô."
Giày vải màu trắng của Đường Gia Nghê giẫm ở trên sàn nhà ẩm ướt, quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Lương Salsa!
Bụng cô ấy gồ lên, còn lớn hơn mình một chút, bên trong cũng có một sinh mệnh đáng yêu, đứa con của Doãn Trạch Vũ.
Nghĩ đến một sự thực như vậy, cô đau buồn, hốc mắt ửng đỏ.
"Là cô, cô mang tôi tới đây làm cái gì?" Đường Gia Nghê biết lúc này không phải là lúc khóc, cô dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn Lương Salsa và người đàn ông sau lưng cô ấy.
Biết bọn họ không có ý tốt, cô phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng của cô thật tốt.
"Có thể lừa gạt cô tới nơi này, đương nhiên sẽ có chuyện tốt chờ cô rồi." Vẻ mặt của Lương Salsa khinh thường nhìn bụng của Đường Gia Nghê một cái, "Doãn Trạch Vũ chỉ thừa nhận đứa nhỏ trong bụng của cô, không thừa nhận đứa nhỏ của tôi, vậy đối với đứa nhỏ của tôi không công bằng biết bao?"
"Chuyện này không liên quan đến tôi!" Đường Gia Nghê ý thức được ghen ghét của cô ấy, cảm thấy rất bất an mà lui lui thân mình.
"Anh ấy chê tôi bẩn... Nói tôi là gái điếm cao cấp... Nhưng trước đây anh ấy không phải như thế, trước đây lúc cha tôi còn sống, anh ấy rất cưng chiều tôi, coi tôi là bảo bối, tại sao trước đây anh ấy có thể cưng chiều tôi phóng túng tôi, bây giờ thay đổi bất thường..." Tâm tình Lương Salsa bất ổn, "Tại sao tôi sống chung với anh ấy, anh ấy không muốn để cho tôi mang thai đứa con của anh ấy, mà cô..."
Đường Gia Nghê nghe những lời nói của cô ấy, không hiểu ra sao, không để cho cô ấy mang thai sao lại mang thai rồi hả? Trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng không có đặt câu hỏi.
Mà đôi mắt của Lương Salsa gắt gao nhìn chằm chằm bụng của cô.
"Tôi biết... Cô là bạch y thiên sứ trong bệnh viện, cho nên anh ấy cho rằng cô thuần khiết, mắng tôi bẩn, nếu như cô cũng dơ bẩn, rồi anh ấy sẽ muốn tôi và con tôi, anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi!" Lương Salsa quái gở nhìn chằm chằm Đường Gia Nghê, nếu như ánh mắt của cô là vũ khí, Đường Gia Nghê sớm đã biến thành mảnh vụn rồi.
"Tại sao con tôi thì không trân quý?" Lương Salsa đấm mạnh vài cái vào bụng mình, khóc không thành tiếng.
"Đừng!" Đường Gia Nghê đau lòng, vội vàng ngăn chặn cô ấy làm tổn thương chính mình.
"Salsa, đừng làm rộn, đây là con của tôi." Người đàn ông kia tiến lên hai bước kiềm tay của Lương Salsa, nói ra lời nói khiến Đường Gia Nghê sững sờ.
"Anh dựa vào cái gì nói là con của anh?" Lương Salsa giống như là không muốn chấp nhận hiện thực, nhưng trong lòng lại biết rõ không thoát khỏi được sự thực.
"Cô nói muốn báo thù cho cha cô, tôi nghe cô; cô nói muốn đoạt lại lòng của Doãn Trạch Vũ, tôi nghe cô; cô nói muốn bắt người phụ nữ này về cho cô xử trí, tôi nghe cô, nhưng, tại sao liên tục dùng cách làm tổn hại đứa nhỏ đến uy hiếp tôi?" Người đàn ông kia cực kỳ giận dữ nhìn Lương Salsa giãy dụa ở trong lòng hắn, "Thân là một người mẹ, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?"
"Đúng! Bởi vì con tôi, không phải là của người yêu trong lòng tôi, anh thừa dịp tôi uống rượu say..." Lương Salsa khóc không thành tiếng, chẳng biết lấy ra một cây dao găm sáng loáng lúc nào, xẹt qua một dao vào cánh tay của người đàn ông, máu tươi liền lập tức từ miệng vết thương chảy xuống.
"Cao Lâm, chỉ cần bây giờ anh chiếm lấy cô ấy, tôi liền ngoan ngoãn sinh ra đứa nhỏ cho anh, có được không? Có được không?" Lương Salsa giống như một đứa con nít không chiếm được thỏa mãn, quấn lấy Cao Lâm cầu xin nói.
"Nếu như tôi không đồng ý?" Cao Lâm không muốn nghe cô ấy sắp đặt nữa, thân là người cha, anh đã không muốn tiếp tục phạm sai lầm nữa.
"Nếu như anh không nghe tôi, tôi liền đâm con dao này vào trong bụng của tôi!" Lửa ghen ghét khiến cho cô mất đi lý trí, Lương Salsa vừa khóc, vừa cười.
"Được được được! Cô bình tĩnh, bây giờ tôi liền phối hợp với cô." Cao Lâm vừa ổn định tâm tình của cô ấy, vừa cởi bỏ cúc áo của mình tiến tới gần phía của Đường Gia Nghê.
Lương Salsa giơ lên máy ảnh, nhắm ngay Cao Lâm và Đường Gia Nghê...
"Anh tránh ra!" Đường Gia Nghê liên tiếp lui về phía sau, sau cùng không thể lui được nữa dựa lưng vào tường hét lớn tiếng.
"Xin lỗi... Vì con tôi..."
Cao Lâm đang muốn bổ nhào tới trên người của Đường Gia Nghê, một cái bóng người phá cửa sổ mà vào, Cao Lâm nặng nề mà ngã xuống đất, bị Doãn Trạch Vũ dùng sức giẫm ở trên sàn, không ngừng vừa giẫm lại vừa vung nắm đấm với hắn.
Thấy thế, Lương Salsa kêu lên sợ hãi một tiếng, đạp cửa bỏ chạy.
"Hừ, lần này nợ mới, nợ cũ tôi tính hết với các người!"
Trên mặt của Doãn Trạch Vũ là một ánh mắt khinh thường, tai nạn xe cộ trước đó, là vì Lương Bất Phàm lòng tham không đáy muốn trở thành người lãnh đạo, mua chuộc Cao Lâm làm tội phạm chạy trốn, thăm dò tuyến đường anh mỗi ngày cần phải đi qua bất chấp hết thảy muốn đẩy anh vào chỗ chết, may mà có tài xế xe hàng đi ngang qua kịp thời báo cảnh sát cứu tính mệnh của anh.
Tiếp theo lần này là cô vợ bảo bối và con trai bảo bối của anh thiếu chút nữa bị làm hại, nếu như không phải là thông qua hệ thống định vị GPS tìm tới chỗ này, anh thật sự không biết hậu quả nghiêm trọng thế nào!
"Trạch Vũ..." Đường Gia Nghê bị hoảng sợ, giờ phúc này xụi lơ dựa vào bên tường, "Đừng hành động theo cảm tính, giao cho cảnh sát xử lý..." Cô nghe được có tiếng xe cảnh sát.
Mà sau khi Lương Salsa chạy đi ra bên ngoài cũng bị cảnh sát bắt lấy.
"Gia Nghê, có nặng lắm không?" Doãn Trạch Vũ đở Đường Gia Nghê qua một bên để cho cô ngồi xuống, lo lắng nhìn cô.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Hai vai Đường Gia Nghê run run, hấp thu mùi và nhiệt độ trên người của Doãn Trạch Vũ.
"Đồ ngốc, làm gì nói nhiều thật xin lỗi như vậy?" Nhận thấy được cô đã không có chuyện gì, chỉ là bị kinh sợ, Doãn Trạch Vũ lấy một tay ôm cô vào trong lòng.
"Em hiểu lầm anh, một lần lại một lần..." Cô "oa" một tiếng, nghẹn ngào khóc nức nở giống như một đứa trẻ vậy, chùi nước mắt nước mũi đến trên quần áo của anh.
"Đồ ngốc..." Anh xoa xoa mái tóc xõa mềm mại của cô, cô thật sự hiểu lầm anh quá mức, một lần lại một lần, chỉ là không biết tại sao mỗi một lần anh đều không chút để ý.
"Cái gì em cũng chỉ nhìn mặt ngoài, một lần lại một lần hiểu lầm anh, giận anh, không quan tâm anh, trốn tránh anh... Tại sao... Tại sao anh còn..."
"Bởi vì anh yêu em!" Anh chắn miệng của cô, ngăn lại tự trách của cô, "Bởi vì yêu thuần khiết lương thiện của em, bởi vì lúc nào em cũng lo nghĩ cho người khác, bởi vì em trước giờ không có ích kỷ, cho nên anh yêu em."
"Bởi vì em dẫn dắt anh nhận thức ra được sự khác biệt rõ ràng của bản thân, để cho anh biết ở dưới mã ngoài lạnh lùng, thực ra anh cũng khát vọng tình yêu, khát vọng ấm áp, khiến anh trở thành một người ấm áp, chưa đến nỗi lạnh như băng, không máu không nước mắt, cho nên... Anh yêu em!" Lời nói của Doãn Trạch Vũ, khiến Đường Gia Nghê ngây người.
"Cho nên, hãy để anh chăm sóc em thật tốt!"
Đường Gia Nghê ở trong lòng hắn ngưng khóc, cô nhin anh, gật đầu rất nhiều.
Tóm lại có một số biểu hiện giả dối bên ngoài sẽ khiến những người yêu nhau mất đi phương hướng, cô biết sai rồi, không thể chỉ dựa vào mặt ngoài đi phán định một người, phải hiểu được đối phương, khám phá ra chân tướng.
May mắn chính là, anh đối với cô một lần lại một lần bao dung và nuông chiều, bằng không thật sự sẽ đánh mất anh rồi.
Bởi vì Đường Gia Nghê cầu xin, Lương Salsa và Cao Lâm cũng không bị kết án hình sự, lương thiện của cô lại càng khiến Doãn Trạch Vũ xúc động hơn.
Sau đó, anh giống trống khua chiêng sắp xếp hôn lễ, chỉ cần để cho cô danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Doãn Trạch Vũ anh, phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Vũ Trụ, cô tức giận chạy về nhà mẹ đẻ nữa, anh cũng có thể quang minh chính đại mang cô về nhà.
Anh không cần giống như bây giờ, khoác danh nghĩa cha của đứa nhỏ trong bụng của cô, ngay cả đến nhà bái phỏng cũng tỏ ra hết sức danh bất chính ngôn bất thuận.
"Ông xã... Bụng thật đói, em muốn ăn điểm tâm danh ký xoa thiêu tô[1]..." Tay của Đường Gia Nghê gãi gãi hông của anh.
Doãn Trạch Vũ vừa vươn tay liền đụng đến bộ ngực của cô bởi vì mang thai càng đầy đặn hơn, nếu như không phải vì có mang đứa nhỏ, anh đã sớm ăn cô.
Anh bò dậy mặc vào quần áo giản dị, không cần biết đến hiện tại là lúc rạng sáng, gió lạnh vô cùng, lái xe như bay đến cửa hàng 24h ở trung tâm thành phố.
Lại không biết vào lúc anh ra ngoài, cô vợ nhỏ tinh nghịch của anh rón ra rón rén đi đến nhà bếp mở tủ lạnh, bưng ra hộp kem lúc ban ngày anh cấm cô ăn, ăn ngấu ăn nghiếng...
1 tiếng sau.
"Điểm tâm về rồi!" Doãn Trạch Vũ vui vẻ bưng điểm tâm đến trước mặt cô vợ nhỏ hiện hình dáng chữ đại đang nằm ở trên giường, để cho mùi thơm điểm tâm bay vào trong mũi cô.
"Ưm..." Đường Gia Nghê ưm một tiếng, lường biếng trở mình lại, mắt cũng không mở, cho dù bất kể cô ăn vạ bao nhiêu, người chồng thân yêu của cô cũng sẽ không trách cứ cô.
"Nếu không ăn, anh liền ăn sạch sẽ." Doãn Trạch Vũ cầm lấy một miếng xoa thiêu tô đưa đến bên cạnh mũi của cô, thì ngược lại, anh càng muốn ăn cô vợ đáng yêu này của hắn hơn.
"Đút em." Cô mở miệng, bởi vì ăn quá nhiều kem, thật sự ăn điểm tâm không vô, nhưng lại không chịu được hấp dẫn.
"Bé mèo lười, tự mình ngồi dậy ăn." Chóp mũi cao thẳng của anh và cô đối chọi nhau.
"Ông xã, đút em." Cô làm nũng hai tay ôm lên cổ của anh.
Anh tru thấp một tiếng, thống khổ khó nhịn.
Cô quả thực là không biết sống chết rồi! Nhưng cho dù rất khó nhịn dục vọng của mình, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt vô tội của cô thất vọng, cho nên anh lấy một miếng điểm tâm đưa đến trong miệng của cô.
Cô vui vẻ ăn hết, khóe miệng còn dính ngọt ngào, mà chủ động hôn lên môi của hắn.
Sau một hồi điên cuồng ôm hôn, rốt cuộc anh nhịn không được đè ở trên người cô, mút ngọt ngào trước ngực cô.
"Ông xã, đừng mà, như thế đối với con không tốt!" Cảm giác được trọng lượng càng lúc càng lớn đè ở trên người, hai tay Đường Gia Nghê nắm lấy hai vai của Doãn Trạch Vũ, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn thanh tỉnh, ngăn lại anh tiếp tục xâm nhập vào cô.
"Không sao..." Trầm mê ở trong dịu dàng của cô, Doãn Trạch Vũ rất khó khống chế bản thân mình, đã kéo ra vạt váy ngủ trên thắt lưng của cô.
Ái dục như một dòng nước lũ mãnh liệt tới không cách nào ngăn cản, Đường Gia Nghê được anh vỗ về chơi đùa đến toàn thân cũng tê dại, lúc xuất thần quên mất lại nghe được hắn gầm nhẹ một tiếng, lấy tốc độ như tia chớp rời khỏi thân thể của cô, chạy vào phòng tắm.
Doãn Trạch Vũ thống khổ dựa thân vào trên tường. Thở dài vài tiếng, dội lên nước lạnh tắm.
Cô đối với hắn thật sự là hấp dẫn trí mạng, xem ra sau này đến phòng sách, bằng không làm hại đến đứa con trong bụng của cô, người của Đường gia nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Lúc anh lau khô thân thể trùm khăn tắm trở lại phòng ngủ, thế nhưng cô lại ngủ thiếp đi.
"Cô bé mơ hồ." Anh vươn tay cưng chiều xoa xoa tóc của cô, đắp chăn bông cho cô, sau đó nhẹ nhàng đi tới phòng sách.
Một tuần sau, một hôn lễ long trọng được tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất nội thành.
Cơ hồ là tất cả công ty con của tập đoàn Vũ Trụ, còn có tất cả các đối tác kinh doanh trong và ngoài nước, đều phải tham dự hôn lễ này.
Thiếp cưới này cơ hồ xem như là yêu cầu một cách rõ ràng, làm cho Đường Gia Nghê rất là khó xử, cô cảm thấy chồng của cô đúng là làm đến quá mức, nhưng hắn lại cười thần bí, nhéo cái mũi của cô nói, như thế mới cảm thấy được đủ cưng chiều cô.
Nơi tổ chức hôn lễ là trùng trùng cảnh vệ thay phiên nhau, phong tỏa bảo vệ an toàn, thậm chí ngay cả truyền thông cũng bị thu hút đến đây. Tất cả khách tham dự tiệc cưới nhất định phải thông qua kiểm tra an toàn chặt chẽ mới được phép nhập tiệc, tất cả mọi người cho rằng có thể tham gia tiệc cưới xưa nay chưa từng có này là vô cùng vinh hạnh.
Đáng lẽ Đường Gia Nghê kiên trì muốn cử hành ở giáo đường, sợ chỉ nghĩ muốn cho cô một bí ẩn bất ngờ thiếu chút nữa Doãn Trạch Vũ chuyển khách sạn đến bên cạnh nhà thờ.
Anh muốn làm một hôn lễ sang trọng, để cho khách quý ngồi trên ghế ăn nhậu chơi bời thỏa thích cũng có thể chứng kiến hôn lễ của bọn họ, để cho cả thế giới đều biết đến Đường Gia Nghê là vợ danh chính ngôn thuận của anh, chỉ là không nghĩ tới cô vợ nhỏ của anh chỉ muốn lãng lãng mạn mạn, điều này làm cho hắn rất vui.
Chính là bởi vì cô đều luôn luôn yêu cầu đơn giản như vậy, thậm chí không có đòi hỏi, anh mới muốn cho cô càng nhiều hơn nữa, cho dù là cả thế giới của anh.
Cùng với khúc nhạc vang vọng vang lên đại sảnh, Đường Gia Nghê mặc một chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp thánh thiện, trang điểm tinh tế và trang nhã trên mặt có một nụ cười đáng yêu, một tay kéo váy lụa mỏng, một tay để ở trong lòng bàn tay của cha, còn có tiểu Tuấn và Hân Hân hai đứa tiểu hoa đồng rất đáng yêu đi theo phía sau, cô chậm rãi cất bước bước trên thảm đỏ, do cha cô dìu đến đầu kia của thảm đỏ.
Giờ khắc này... Cả hai đều đã chờ đợi lâu lắm rồi!
Doãn Trạch Vũ ngồi ở trên xe ảo não không thôi, nhớ tới trên di động của mình có chức năng định vị GPS lần theo dấu vết, thông qua di động của anh, có thể biết được chỗ vị trí của di động kia.
Anh thử một chút, phát hiện chỗ vị trí di động lại ở vùng phụ cận của ngoại ô thành phố, ôm cảm xúc vui buồn lẫn lộn, anh lái xe đi.
Đường Gia Nghê vốn rất an ổn ngồi ở trên xe của người đàn ông lạ, nhưng lúc cô phát hiện xe lại lái đi một hướng khác hoàn toàn ngược lại với công ty của Doãn Trạch Vũ thì cả trái tim cô liền thu làm một nắm.
Cô hỏi người đàn ông lạ muốn dẫn cô đến nơi nào, nhưng người đàn ông ngồi ở trên chỗ sau tay lái im lặng không nói.
Cô che chở bụng đòi xuống xe, người đàn ông đó đối với yêu cầu của cô ngoảnh mặt làm ngơ, xe càng chạy nhanh đến vùng ngoại ô hơn.
Khi cô bị anh ta kéo từ trong xe xuống, di động trong túi vang lên, cô vừa định tiếp nhận thì người đàn ông đó hung tợn đoạt lấy và trực tiếp tắt máy, ném vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Cô bị mang tới một căn phòng tối ẩm ướt, ngạt thở khiến cô nhịn không được muốn nôn.
"Chúc mừng nha, mang thai rồi." Cùng với tiếng giày cao gót va chạm mặt đất, sau đó là một giọng nữ chanh chua truyền đến: "Nếu như không phải là bởi vì ở trong lúc vô tình nghe được cô gọi điện nhắc tới tên Trạch Vũ, thật đúng là không tìm được cô."
Giày vải màu trắng của Đường Gia Nghê giẫm ở trên sàn nhà ẩm ướt, quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Lương Salsa!
Bụng cô ấy gồ lên, còn lớn hơn mình một chút, bên trong cũng có một sinh mệnh đáng yêu, đứa con của Doãn Trạch Vũ.
Nghĩ đến một sự thực như vậy, cô đau buồn, hốc mắt ửng đỏ.
"Là cô, cô mang tôi tới đây làm cái gì?" Đường Gia Nghê biết lúc này không phải là lúc khóc, cô dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn Lương Salsa và người đàn ông sau lưng cô ấy.
Biết bọn họ không có ý tốt, cô phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng của cô thật tốt.
"Có thể lừa gạt cô tới nơi này, đương nhiên sẽ có chuyện tốt chờ cô rồi." Vẻ mặt của Lương Salsa khinh thường nhìn bụng của Đường Gia Nghê một cái, "Doãn Trạch Vũ chỉ thừa nhận đứa nhỏ trong bụng của cô, không thừa nhận đứa nhỏ của tôi, vậy đối với đứa nhỏ của tôi không công bằng biết bao?"
"Chuyện này không liên quan đến tôi!" Đường Gia Nghê ý thức được ghen ghét của cô ấy, cảm thấy rất bất an mà lui lui thân mình.
"Anh ấy chê tôi bẩn... Nói tôi là gái điếm cao cấp... Nhưng trước đây anh ấy không phải như thế, trước đây lúc cha tôi còn sống, anh ấy rất cưng chiều tôi, coi tôi là bảo bối, tại sao trước đây anh ấy có thể cưng chiều tôi phóng túng tôi, bây giờ thay đổi bất thường..." Tâm tình Lương Salsa bất ổn, "Tại sao tôi sống chung với anh ấy, anh ấy không muốn để cho tôi mang thai đứa con của anh ấy, mà cô..."
Đường Gia Nghê nghe những lời nói của cô ấy, không hiểu ra sao, không để cho cô ấy mang thai sao lại mang thai rồi hả? Trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng không có đặt câu hỏi.
Mà đôi mắt của Lương Salsa gắt gao nhìn chằm chằm bụng của cô.
"Tôi biết... Cô là bạch y thiên sứ trong bệnh viện, cho nên anh ấy cho rằng cô thuần khiết, mắng tôi bẩn, nếu như cô cũng dơ bẩn, rồi anh ấy sẽ muốn tôi và con tôi, anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi!" Lương Salsa quái gở nhìn chằm chằm Đường Gia Nghê, nếu như ánh mắt của cô là vũ khí, Đường Gia Nghê sớm đã biến thành mảnh vụn rồi.
"Tại sao con tôi thì không trân quý?" Lương Salsa đấm mạnh vài cái vào bụng mình, khóc không thành tiếng.
"Đừng!" Đường Gia Nghê đau lòng, vội vàng ngăn chặn cô ấy làm tổn thương chính mình.
"Salsa, đừng làm rộn, đây là con của tôi." Người đàn ông kia tiến lên hai bước kiềm tay của Lương Salsa, nói ra lời nói khiến Đường Gia Nghê sững sờ.
"Anh dựa vào cái gì nói là con của anh?" Lương Salsa giống như là không muốn chấp nhận hiện thực, nhưng trong lòng lại biết rõ không thoát khỏi được sự thực.
"Cô nói muốn báo thù cho cha cô, tôi nghe cô; cô nói muốn đoạt lại lòng của Doãn Trạch Vũ, tôi nghe cô; cô nói muốn bắt người phụ nữ này về cho cô xử trí, tôi nghe cô, nhưng, tại sao liên tục dùng cách làm tổn hại đứa nhỏ đến uy hiếp tôi?" Người đàn ông kia cực kỳ giận dữ nhìn Lương Salsa giãy dụa ở trong lòng hắn, "Thân là một người mẹ, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?"
"Đúng! Bởi vì con tôi, không phải là của người yêu trong lòng tôi, anh thừa dịp tôi uống rượu say..." Lương Salsa khóc không thành tiếng, chẳng biết lấy ra một cây dao găm sáng loáng lúc nào, xẹt qua một dao vào cánh tay của người đàn ông, máu tươi liền lập tức từ miệng vết thương chảy xuống.
"Cao Lâm, chỉ cần bây giờ anh chiếm lấy cô ấy, tôi liền ngoan ngoãn sinh ra đứa nhỏ cho anh, có được không? Có được không?" Lương Salsa giống như một đứa con nít không chiếm được thỏa mãn, quấn lấy Cao Lâm cầu xin nói.
"Nếu như tôi không đồng ý?" Cao Lâm không muốn nghe cô ấy sắp đặt nữa, thân là người cha, anh đã không muốn tiếp tục phạm sai lầm nữa.
"Nếu như anh không nghe tôi, tôi liền đâm con dao này vào trong bụng của tôi!" Lửa ghen ghét khiến cho cô mất đi lý trí, Lương Salsa vừa khóc, vừa cười.
"Được được được! Cô bình tĩnh, bây giờ tôi liền phối hợp với cô." Cao Lâm vừa ổn định tâm tình của cô ấy, vừa cởi bỏ cúc áo của mình tiến tới gần phía của Đường Gia Nghê.
Lương Salsa giơ lên máy ảnh, nhắm ngay Cao Lâm và Đường Gia Nghê...
"Anh tránh ra!" Đường Gia Nghê liên tiếp lui về phía sau, sau cùng không thể lui được nữa dựa lưng vào tường hét lớn tiếng.
"Xin lỗi... Vì con tôi..."
Cao Lâm đang muốn bổ nhào tới trên người của Đường Gia Nghê, một cái bóng người phá cửa sổ mà vào, Cao Lâm nặng nề mà ngã xuống đất, bị Doãn Trạch Vũ dùng sức giẫm ở trên sàn, không ngừng vừa giẫm lại vừa vung nắm đấm với hắn.
Thấy thế, Lương Salsa kêu lên sợ hãi một tiếng, đạp cửa bỏ chạy.
"Hừ, lần này nợ mới, nợ cũ tôi tính hết với các người!"
Trên mặt của Doãn Trạch Vũ là một ánh mắt khinh thường, tai nạn xe cộ trước đó, là vì Lương Bất Phàm lòng tham không đáy muốn trở thành người lãnh đạo, mua chuộc Cao Lâm làm tội phạm chạy trốn, thăm dò tuyến đường anh mỗi ngày cần phải đi qua bất chấp hết thảy muốn đẩy anh vào chỗ chết, may mà có tài xế xe hàng đi ngang qua kịp thời báo cảnh sát cứu tính mệnh của anh.
Tiếp theo lần này là cô vợ bảo bối và con trai bảo bối của anh thiếu chút nữa bị làm hại, nếu như không phải là thông qua hệ thống định vị GPS tìm tới chỗ này, anh thật sự không biết hậu quả nghiêm trọng thế nào!
"Trạch Vũ..." Đường Gia Nghê bị hoảng sợ, giờ phúc này xụi lơ dựa vào bên tường, "Đừng hành động theo cảm tính, giao cho cảnh sát xử lý..." Cô nghe được có tiếng xe cảnh sát.
Mà sau khi Lương Salsa chạy đi ra bên ngoài cũng bị cảnh sát bắt lấy.
"Gia Nghê, có nặng lắm không?" Doãn Trạch Vũ đở Đường Gia Nghê qua một bên để cho cô ngồi xuống, lo lắng nhìn cô.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Hai vai Đường Gia Nghê run run, hấp thu mùi và nhiệt độ trên người của Doãn Trạch Vũ.
"Đồ ngốc, làm gì nói nhiều thật xin lỗi như vậy?" Nhận thấy được cô đã không có chuyện gì, chỉ là bị kinh sợ, Doãn Trạch Vũ lấy một tay ôm cô vào trong lòng.
"Em hiểu lầm anh, một lần lại một lần..." Cô "oa" một tiếng, nghẹn ngào khóc nức nở giống như một đứa trẻ vậy, chùi nước mắt nước mũi đến trên quần áo của anh.
"Đồ ngốc..." Anh xoa xoa mái tóc xõa mềm mại của cô, cô thật sự hiểu lầm anh quá mức, một lần lại một lần, chỉ là không biết tại sao mỗi một lần anh đều không chút để ý.
"Cái gì em cũng chỉ nhìn mặt ngoài, một lần lại một lần hiểu lầm anh, giận anh, không quan tâm anh, trốn tránh anh... Tại sao... Tại sao anh còn..."
"Bởi vì anh yêu em!" Anh chắn miệng của cô, ngăn lại tự trách của cô, "Bởi vì yêu thuần khiết lương thiện của em, bởi vì lúc nào em cũng lo nghĩ cho người khác, bởi vì em trước giờ không có ích kỷ, cho nên anh yêu em."
"Bởi vì em dẫn dắt anh nhận thức ra được sự khác biệt rõ ràng của bản thân, để cho anh biết ở dưới mã ngoài lạnh lùng, thực ra anh cũng khát vọng tình yêu, khát vọng ấm áp, khiến anh trở thành một người ấm áp, chưa đến nỗi lạnh như băng, không máu không nước mắt, cho nên... Anh yêu em!" Lời nói của Doãn Trạch Vũ, khiến Đường Gia Nghê ngây người.
"Cho nên, hãy để anh chăm sóc em thật tốt!"
Đường Gia Nghê ở trong lòng hắn ngưng khóc, cô nhin anh, gật đầu rất nhiều.
Tóm lại có một số biểu hiện giả dối bên ngoài sẽ khiến những người yêu nhau mất đi phương hướng, cô biết sai rồi, không thể chỉ dựa vào mặt ngoài đi phán định một người, phải hiểu được đối phương, khám phá ra chân tướng.
May mắn chính là, anh đối với cô một lần lại một lần bao dung và nuông chiều, bằng không thật sự sẽ đánh mất anh rồi.
Bởi vì Đường Gia Nghê cầu xin, Lương Salsa và Cao Lâm cũng không bị kết án hình sự, lương thiện của cô lại càng khiến Doãn Trạch Vũ xúc động hơn.
Sau đó, anh giống trống khua chiêng sắp xếp hôn lễ, chỉ cần để cho cô danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Doãn Trạch Vũ anh, phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Vũ Trụ, cô tức giận chạy về nhà mẹ đẻ nữa, anh cũng có thể quang minh chính đại mang cô về nhà.
Anh không cần giống như bây giờ, khoác danh nghĩa cha của đứa nhỏ trong bụng của cô, ngay cả đến nhà bái phỏng cũng tỏ ra hết sức danh bất chính ngôn bất thuận.
"Ông xã... Bụng thật đói, em muốn ăn điểm tâm danh ký xoa thiêu tô[1]..." Tay của Đường Gia Nghê gãi gãi hông của anh.
Doãn Trạch Vũ vừa vươn tay liền đụng đến bộ ngực của cô bởi vì mang thai càng đầy đặn hơn, nếu như không phải vì có mang đứa nhỏ, anh đã sớm ăn cô.
Anh bò dậy mặc vào quần áo giản dị, không cần biết đến hiện tại là lúc rạng sáng, gió lạnh vô cùng, lái xe như bay đến cửa hàng 24h ở trung tâm thành phố.
Lại không biết vào lúc anh ra ngoài, cô vợ nhỏ tinh nghịch của anh rón ra rón rén đi đến nhà bếp mở tủ lạnh, bưng ra hộp kem lúc ban ngày anh cấm cô ăn, ăn ngấu ăn nghiếng...
1 tiếng sau.
"Điểm tâm về rồi!" Doãn Trạch Vũ vui vẻ bưng điểm tâm đến trước mặt cô vợ nhỏ hiện hình dáng chữ đại đang nằm ở trên giường, để cho mùi thơm điểm tâm bay vào trong mũi cô.
"Ưm..." Đường Gia Nghê ưm một tiếng, lường biếng trở mình lại, mắt cũng không mở, cho dù bất kể cô ăn vạ bao nhiêu, người chồng thân yêu của cô cũng sẽ không trách cứ cô.
"Nếu không ăn, anh liền ăn sạch sẽ." Doãn Trạch Vũ cầm lấy một miếng xoa thiêu tô đưa đến bên cạnh mũi của cô, thì ngược lại, anh càng muốn ăn cô vợ đáng yêu này của hắn hơn.
"Đút em." Cô mở miệng, bởi vì ăn quá nhiều kem, thật sự ăn điểm tâm không vô, nhưng lại không chịu được hấp dẫn.
"Bé mèo lười, tự mình ngồi dậy ăn." Chóp mũi cao thẳng của anh và cô đối chọi nhau.
"Ông xã, đút em." Cô làm nũng hai tay ôm lên cổ của anh.
Anh tru thấp một tiếng, thống khổ khó nhịn.
Cô quả thực là không biết sống chết rồi! Nhưng cho dù rất khó nhịn dục vọng của mình, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt vô tội của cô thất vọng, cho nên anh lấy một miếng điểm tâm đưa đến trong miệng của cô.
Cô vui vẻ ăn hết, khóe miệng còn dính ngọt ngào, mà chủ động hôn lên môi của hắn.
Sau một hồi điên cuồng ôm hôn, rốt cuộc anh nhịn không được đè ở trên người cô, mút ngọt ngào trước ngực cô.
"Ông xã, đừng mà, như thế đối với con không tốt!" Cảm giác được trọng lượng càng lúc càng lớn đè ở trên người, hai tay Đường Gia Nghê nắm lấy hai vai của Doãn Trạch Vũ, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn thanh tỉnh, ngăn lại anh tiếp tục xâm nhập vào cô.
"Không sao..." Trầm mê ở trong dịu dàng của cô, Doãn Trạch Vũ rất khó khống chế bản thân mình, đã kéo ra vạt váy ngủ trên thắt lưng của cô.
Ái dục như một dòng nước lũ mãnh liệt tới không cách nào ngăn cản, Đường Gia Nghê được anh vỗ về chơi đùa đến toàn thân cũng tê dại, lúc xuất thần quên mất lại nghe được hắn gầm nhẹ một tiếng, lấy tốc độ như tia chớp rời khỏi thân thể của cô, chạy vào phòng tắm.
Doãn Trạch Vũ thống khổ dựa thân vào trên tường. Thở dài vài tiếng, dội lên nước lạnh tắm.
Cô đối với hắn thật sự là hấp dẫn trí mạng, xem ra sau này đến phòng sách, bằng không làm hại đến đứa con trong bụng của cô, người của Đường gia nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Lúc anh lau khô thân thể trùm khăn tắm trở lại phòng ngủ, thế nhưng cô lại ngủ thiếp đi.
"Cô bé mơ hồ." Anh vươn tay cưng chiều xoa xoa tóc của cô, đắp chăn bông cho cô, sau đó nhẹ nhàng đi tới phòng sách.
Một tuần sau, một hôn lễ long trọng được tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất nội thành.
Cơ hồ là tất cả công ty con của tập đoàn Vũ Trụ, còn có tất cả các đối tác kinh doanh trong và ngoài nước, đều phải tham dự hôn lễ này.
Thiếp cưới này cơ hồ xem như là yêu cầu một cách rõ ràng, làm cho Đường Gia Nghê rất là khó xử, cô cảm thấy chồng của cô đúng là làm đến quá mức, nhưng hắn lại cười thần bí, nhéo cái mũi của cô nói, như thế mới cảm thấy được đủ cưng chiều cô.
Nơi tổ chức hôn lễ là trùng trùng cảnh vệ thay phiên nhau, phong tỏa bảo vệ an toàn, thậm chí ngay cả truyền thông cũng bị thu hút đến đây. Tất cả khách tham dự tiệc cưới nhất định phải thông qua kiểm tra an toàn chặt chẽ mới được phép nhập tiệc, tất cả mọi người cho rằng có thể tham gia tiệc cưới xưa nay chưa từng có này là vô cùng vinh hạnh.
Đáng lẽ Đường Gia Nghê kiên trì muốn cử hành ở giáo đường, sợ chỉ nghĩ muốn cho cô một bí ẩn bất ngờ thiếu chút nữa Doãn Trạch Vũ chuyển khách sạn đến bên cạnh nhà thờ.
Anh muốn làm một hôn lễ sang trọng, để cho khách quý ngồi trên ghế ăn nhậu chơi bời thỏa thích cũng có thể chứng kiến hôn lễ của bọn họ, để cho cả thế giới đều biết đến Đường Gia Nghê là vợ danh chính ngôn thuận của anh, chỉ là không nghĩ tới cô vợ nhỏ của anh chỉ muốn lãng lãng mạn mạn, điều này làm cho hắn rất vui.
Chính là bởi vì cô đều luôn luôn yêu cầu đơn giản như vậy, thậm chí không có đòi hỏi, anh mới muốn cho cô càng nhiều hơn nữa, cho dù là cả thế giới của anh.
Cùng với khúc nhạc vang vọng vang lên đại sảnh, Đường Gia Nghê mặc một chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp thánh thiện, trang điểm tinh tế và trang nhã trên mặt có một nụ cười đáng yêu, một tay kéo váy lụa mỏng, một tay để ở trong lòng bàn tay của cha, còn có tiểu Tuấn và Hân Hân hai đứa tiểu hoa đồng rất đáng yêu đi theo phía sau, cô chậm rãi cất bước bước trên thảm đỏ, do cha cô dìu đến đầu kia của thảm đỏ.
Giờ khắc này... Cả hai đều đã chờ đợi lâu lắm rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook