Không Rõ Tương Tư (Bất Giải Tương Tư)
-
Chương 22: Lên trời xuống đất không thể cứu vãn
Ôn Tiểu Thạch đã sớm được tiếp vào trong cung chơi cùng tiểu Hoàng đế, còn chưa tới buổi trưa, hai tiểu hài tử lại bị Thái hậu đưa về phủ Thừa tướng.
Tướng phủ yên tĩnh hơn so với thường ngày, sắc mặt Trịnh Sơ Nghiên tái nhợt mà nhìn lão thái y đang ngồi canh giữ trước giường của Ôn Ngọc Chương.
“Thế nào?”
Thái y do dự nửa ngày, bắt mạch nhiều lần, cuối cùng vẫn cung kính chắp tay, tuyên cáo: “Ôn thừa tướng đã chết.”
Khổng Dũng ngồi ở một góc, ôm phất trần không nói một lời như là đang nhập định*.
*Nhập định: kiểu ngồi thiền ấy.
Trịnh Sơ Nghiên ngơ ngác rơi lệ, lẩm bẩm nói: “Sao lại thế…”
Thời điểm đang binh hoang mã loạn, mọi người bỗng nhiên nghe thấy một trận sấm chớp vang trời, Tịch Chi mang theo gió lạnh đứng trước giường Ôn Ngọc Chương. Hắn mím môi thật chặt, ánh mắt như hàn tinh lặng lẽ nhìn người đang ngủ yên trên giường.
“Người nói nhỏ thôi…” Ôn Tiểu Thạch đang bò trên giường, bất mãn mà đẩy Tịch Chi ra: “Phụ thân đang ngủ, người không được đánh thức phụ thân.”
“Ôn đại nhân đã chết.”
Hài tử được sinh ra trong cung so với Ôn Tiểu Thạch rõ ràng mẫn cảm với sống chết hơn nhiều lắm. Tiểu Hoàng đế kéo Ôn Tiểu Thạch, Ôn Tiểu Thạch tức giận hất tay của y ra, “Hừ, phụ thân ngươi mới chết rồi.”
Tiểu Hoàng đế đỏ mặt lớn tiếng nói: “Ngươi to gan!”
“Ngươi làm càn!” Ôn Tiểu Thạch mạnh miệng khí thế một chút không thua.
Không ai quan tâm hai tiểu hài tử cãi vã, tất cả mọi người đang nhìn Tịch Chi. Tịch Chi chậm rãi cúi người vẽ một bùa chú trên mi tâm của Ôn Ngọc Chương, bùa kia lóe lên rồi hoàn toàn biến mất. Ngón tay Tịch Chi bỗng nhiên run lên, lần thứ hai vẽ lại một bùa chú giống như vậy, bùa chú cũng biến mất lần nữa.
Hắn không từ bỏ, vẽ càng lúc càng nhanh, ngón tay lạnh lẽo ma sát trán Ôn Ngọc Chương, như thể chúng có độ ấm.
Mãi đến khi Khổng Dũng nhìn qua, lên tiếng nói: “Đừng vẽ bùa sinh tử nữa, vô dụng thôi, nếu không phải là ngươi hạ cấm chế, giờ khắc này Ôn đại nhân đã vào Vong Xuyên. Bây giờ chỉ còn lại một hồn một phách, cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Hồn đi vào Vong Xuyên, phách tiến vào luân hồi, sau đó… trong thế gian rốt cuộc không còn Ôn Ngọc Chương.
Tịch Chi siết lấy ngón tay, giống như làm vậy có thể giữ lại hồn phách của Ôn Ngọc Chương. Một lúc lâu, hắn thấp giọng hỏi: “Bệnh của Ngọc Chương rốt cuộc là gì?”
Trịnh Sơ Nghiên chậm rãi nói: “Năm năm trước sau khi huynh đi, muội lấy cái chết bức ép, muốn phụ thân muội cứu Ôn đại nhân, phụ thân không để ý tới muội. Sau đó Ôn đại nhân đột nhiên đưa tin cho muội muốn gặp phụ thân của muội, muội không biết tại sao Ôn đại nhân đổi chủ ý, cũng không rõ ràng bọn họ đã thỏa thuận gì. Nói chung, Ôn đại nhân đã được lén cứu ra.”
Bởi vì hắn nói Ngọc Chương đã hoài tiểu xà, xúc động chịu chết không có nghĩa là y có thể nhẫn tâm đem cốt nhục chí thân chôn cùng. Tịch Chi nhớ lại Ôn Ngọc Chương đã phản kháng khi hắn nói mang thai lần thứ hai, sợ là biết mình không còn nhiều thời gian, không muốn chịu đựng nỗi đau tương tự lần nữa.
“Thế nhưng lúc cứu ra Ôn đại nhân đã được ban cho rượu độc, tuy rằng Thái tử đúng lúc đưa thuốc giải tới, nhưng căn bản vẫn bị tổn thương thân thể, hơn nữa…” Trịnh Sơ Nghiên dừng lại chốc lát, thay đổi câu nói để chỉ có Tịch Chi nghe hiểu được: “Bởi vì Tiểu Thạch, thân thể Ôn đại nhân đã rất kém cỏi.”
“Thế nhưng muội vẫn cho là thân thể của Ôn đại nhân có thể chống đỡ thêm mấy năm…” Giọng nói của Thái hậu bỗng nhiên bắt đầu ác liệt, nhìn chằm chằm lão thái y, “Bệnh của Ôn đại nhân vẫn luôn là thái y trông coi, tại sao đang yên đang lành lại đột ngột ra đi?!”
“Thái hậu thứ tội! Lão thần vô dụng.” Thái y quỳ xuống biện giải cho mình: “Ôn đại nhân chống đỡ bốn năm, lúc này đèn đã cạn dầu, thuốc và kim châm không thể cứu.”
“Vì phòng ngừa thừa tướng đột nhiên qua đời sẽ khiến triều đình đại loạn, Ôn đại nhân đã gọi thần kê đơn thuốc kích thích tinh thần, tiêu hao hết tâm huyết ba tháng. Có thể sau đó Ôn đại nhân uống nhầm máu xà, hao tổn quá mức, chín mươi ngày cũng chỉ còn lại ba mươi ngày.”
Lão hiển nhiên bị hỏi qua Tuyết Xuân hoa, lại bổ sung: “Cho dù có Tuyết Xuân hoa, cùng lắm chỉ kéo dài được thêm hai tháng, hơn nữa hai tháng này Ôn đại nhân sẽ nhanh chóng già yếu, mạng không cứu lại được.”
Trịnh Sơ Nghiên cả kinh nói: “Việc này tại sao ai gia không biết?”
“Ôn đại nhân vốn là định nói cho Thái hậu, sau đó chẳng biết vì sao lại đổi chủ ý.”
Nếu như Tịch Chi không trở lại, ba tháng sau sẽ thật sự không còn được gặp lại Ôn Ngọc Chương. Nhưng hắn trở về, lại cho Ôn Ngọc Chương uống máu của hắn, tiêu hao hết tinh khí cuối cùng không đủ một tháng mà chết. Lúc này Tịch Chi mới nghĩ thông suốt hàm ý phức tạp của câu mà Ôn Ngọc Chương đã nói vào ngày ấy: “Tại sao bây giờ chàng mới trở về.”
Hắn tự nhận là tu luyện ngàn năm, mặc dù không thể hóa rồng thành tiên, tuy nhiên ban đầu không coi trọng thiên đạo*, lúc này rốt cuộc đã biết sợ.
*Thiên đạo: cái lẽ phải của trời mà người phải theo.
Vận mệnh đã an bài, nhân quả vào thời khắc Ôn Ngọc Chương ăn châu quả đã định đoạt—— không, có lẽ còn sớm hơn, vào một khắc hắn động tâm muốn hóa rồng kia.
Tịch Chi đỏ mắt nghe bọn họ nói chuyện, biết Ôn Ngọc Chương đã sớm tính toán mọi thứ, cũng chỉ vì để lừa hắn. Không đúng, còn có một việc, Tịch Chi quay đầu lạnh lùng nhìn Khổng Dũng: “Ngày ấy ngươi cố ý nhắc đến Tuyết Xuân hoa, chính là muốn để ta rời khỏi đế đô. Nếu không có ngươi, nếu không có ngươi thì Ngọc Chương cũng sẽ không…”
“Ta không đến, Ôn đại nhân vốn cũng sẽ chống đỡ không được bao lâu, còn việc lừa ngươi rời đi càng không liên quan đến ta.”
“Ba tháng trước Ôn đại nhân gửi một phong thư đến cho ta, mời ta đến đế đô một chuyến, nói sau khi y chết thì mang Ôn Tiểu Thạch đi tìm ngươi. Sau đó ta đến, Ôn đại nhân lại đổi chủ ý, muốn ta lừa ngươi rời kinh thành, chờ y tiến vào vào luân hồi, ngươi lên trời xuống đất không thể cứu vãn mới nói cho ngươi biết.”
Lần trước khi Tịch Chi rời đi đã từng nói, nhiễu loạn trật tự âm dương là tội lớn, chính hắn cũng không gánh được hậu quả. Ôn Ngọc Chương vẫn luôn xác nhận đại xà vẫn chưa có hóa rồng, không hiểu tình cảm đương nhiên sẽ không nhọc lòng cứu y. Có thể sau đó Tịch Chi lại có vài hành động vặt vãnh, khiến cho Ôn Ngọc Chương vẫn hoài nghi, dứt khoát cắt đứt sự tình, làm cho hắn không có cơ hội nghịch chuyển sinh tử.
Như vậy, Tịch Chi ngủ qua trăm năm, dĩ nhiên sẽ quên mất y.
Lên trời xuống đất không thể cứu vãn, Tịch Chi đem một câu này im lặng ngẫm một lần, chỉ cảm thấy gan mật đều nứt, gần như muốn phát rồ. Tiêu dao ngàn năm, rốt cuộc chân chính nếm trải tư vị ái biệt ly, cầu bất đắc.
Không ngờ là đau như vậy.
Đau đến tột cùng, lột da đánh tan xương cốt cũng không bằng một phần vạn nỗi đau thấu tận tâm can này. Tịch Chi nhìn chằm chặp khuôn mặt của Ôn Ngọc Chương, cắn răng nghiến lợi gào thét: “Ôn Ngọc Chương, sao em dám!”
“Sao em dám——”
Trên trời đột nhiên vang lên tiếng rồng gào thét, mây đen cuồn cuộn, sấm vang chớp giật, từng đạo từng đạo thiên lôi rơi xuống người Tịch Chi. Hắn như là vô tri vô giác, ôm thật chặt Ôn Ngọc Chương muốn đòi công đạo.
Tại sao Ôn Ngọc Chương dám làm cho hắn hiểu tình, rồi bỏ hắn ở lại một mình.
Sấm sét đánh càng ngày càng nhanh, Tịch Chi lăn lộn biến thành nguyên hình, hắc đại xà gào thét bay lên, chậm rãi biến ra bốn cái móng vuốt, đầu xà cũng mọc ra sừng rồng.
Hắn dường như rất đau, tiếng rồng thét dần dần khàn xuống, thân thể khổng lồ lăn lộn trong tầng mây, mà đầu rồng đang biến đổi chậm rãi lại cúi thấp xuống, từ trên cao nhìn xuống Ôn Ngọc Chương.
“Ta không hiểu em có thể dạy ta.”
“Em không nỡ.”
Tịch Chi đột nhiên nghĩ đến những lời mà Ôn Ngọc Chương đã nói với hắn trước đây.
Sớm biết hóa rồng sẽ đau như vậy—— hắn đột nhiên có chút oán hận Ôn Ngọc Chương đã kéo hắn vào bên trong phàm trần—— Sớm biết đau như vậy, hắn thà rằng vô tri vô giác ngủ ngàn năm cũng không cần hóa rồng.
“Em đặt cho chàng một cái, Ôn Tịch Chi, tự Thanh Quy, được không?”
Thanh Quy, yêu chàng.
Càng nhiều sấm sét giáng xuống thân, ruột gan đứt từng khúc, Tịch Chi mơ hồ nhìn Ôn Ngọc Chương, lại muốn—— mà thôi.
Bảy ngàn bảy trăm bốn mươi chín đạo thiên lôi giáng xong, cả người Tịch Chi đẫm máu rơi xuống, lảo đảo đứng bên người Ôn Ngọc Chương, bỗng nhiên cười rộ lên, “Có ta ở đây, sẽ không để cho em chết.”
Hắn khom lưng cầm lên chiếc nhẫn bạc trước ngực Ôn Ngọc Chương, cảm giác được bên trong lưu lại một hồn một phách có dấu hiệu sắp tan biến. Tịch Chi cắt một đống tóc của chính mình buộc với tóc của Ôn Ngọc Chương, thắt thành một cái đồng tâm kết.
—— tạm thời đem hồn phách của bọn họ nối liền nhau.
Thời điểm người phàm kết hôn thì phu thê sẽ kết tóc, chính là lập lời thề cả đời đồng tẩm, tử đồng huyệt*. Lúc trước Ôn Ngọc Chương gả cho hắn rất vội vàng, thế nên bây giờ hắn sẽ bù đắp lại cho y.
*Tử đồng huyệt: chết thì chôn cùng một mộ.
Ôn Tiểu Thạch mặt đầy nước mắt mà nằm bên người Ôn Ngọc Chương, ôm thật chặt cánh tay Ôn Ngọc Chương. Không ai dỗ được hắn, không thể làm gì khác hơn là để cho hắn nằm trong lồng ngực Ôn Ngọc Chương.
Tịch Chi nâng tay nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của Ôn Tiểu Thạch, hài tử này trong nháy mắt liền ngủ say.
Làm xong tất cả những việc này, Tịch Chi quay người muốn đi, thời điểm lướt qua Khổng Dũng đạo trưởng liền dừng lại nói: “Trông giữ hồn phách của Ngọc Chương, khi ta trở về mà thiếu đi chỉ một chút, nợ mới nợ cũ ta đều tính một lượt với ngươi.”
Khổng Dũng rõ ràng vẫn còn khiếp sợ khi tận mắt thấy Tịch Chi hóa rồng, nghe vậy chậm rãi lấy lại tinh thần, “Ngươi muốn làm gì?”
“Trước đây cũng không phải là không có tiền lệ cải tử hồi sinh.”
Tịch Chi trực tiếp đi ra ngoài, Khổng Dũng lôi kéo: “Ngươi điên rồi! Ôn đại nhân sở dĩ lừa ngươi rời đế đô chính là sợ ngươi như vậy, nhiễu loạn âm dương ngươi sẽ không gánh được hậu quả—— ngươi nói cái tiền lệ kia, hắn bây giờ còn đang bị đè dưới tháp.”
“Há, vậy thì thử xem.”
Khổng Dũng vững vàng lôi kéo tay áo của hắn, tận tình mà khuyên: “Lại qua xấp xỉ một trăm năm, Ôn đại nhân luân hồi trở về, ngươi đi tìm đời sau của y không được sao?”
Tịch Chi sững sờ quay người lại, mặt không thay đổi hất tay Khổng Dũng ra: “Đó không phải là y.”
Khổng Dũng đạo trưởng sợ mất mật mà trông coi bên cạnh Ôn Ngọc Chương, Thái hậu đưa tiểu Hoàng đế hồi cung trước, lão thái y cũng đã rời đi. Hơn nửa ngày trôi qua, đạo trưởng mắt thấy Tịch Chi vẫn chưa về, nghĩ Bồng Lai tiên sơn làm sao dễ dàng xông vào như vậy, Tịch Chi không vào được e rằng sẽ từ bỏ.
Đang suy nghĩ làm sao dỗ Ôn Tiểu Thạch, Khổng Dũng chợt nghe bên ngoài có tiếng gì đó, quay người lại đã nhìn thấy Tịch Chi, trong tầng mây phía sau Tịch Chi dường như còn có dấu vết thi pháp của tiên nhân.
Tịch Chi đem tiên thảo và Tuyết Xuân hoa đồng thời đưa cho hắn: “Dùng tiên thảo cứu mạng, dùng Tuyết Xuân để trị độc, ngươi làm được không?”
Khổng Dũng gật đầu nhận lấy.
Tịch Chi quay người đi ra giữ ngoài cửa, Khổng Dũng nghe bên ngoài có âm thanh đấu pháp, nhưng hắn vẫn tập trung cho Ôn Ngọc Chương dùng thuốc. Mới vừa ăn tiên thảo vào, hồn phách của y và một hồn một phách còn lại trong nhẫn bạc như có người chỉ đường, cấp tốc tụ trở về thân thể của Ôn Ngọc Chương.
Không lâu sau, Ôn Ngọc Chương dần dần có hô hấp.
Âm thanh đấu pháp ngoài cửa đã ngừng, Khổng Dũng mở cửa, chỉ thấy Tịch Chi quỳ trên mặt đất, chỉ thiên tuyên thề.
“Đệ tử tự biết tội ác tày trời, nguyện bó tay chịu trói. Song nghe trụ trời bất ổn, năm mươi năm sau sẽ sụp cùng Động Đình, chỉ có chân rồng có thể thay thế. Đệ tử nguyện ý, sau khi trụ trời sụp sẽ dùng bản thân chống trời, chuộc tội ngày hôm nay.”
Tịch Chi mặc hắc y gằn từng chữ một: “Trừ phi linh hồn bị hủy diệt, bằng không sẽ không rời Động Đình nửa bước.”
Tịch Chi vừa mới dứt lời, một vệt kim quang chiếu xuống người hắn, cho thấy thiên đạo đã chấp nhận lời thề của hắn, các vị tiên nhân ở Bồng Lai tiên cảnh liền tản đi.
Đã điên rồi.
Khổng Dũng đạo trưởng lắc đầu than thở, trở lại tiếp tục trị độc cho Ôn Ngọc Chương. Có tiên thảo cứu trợ tâm huyết của Ôn Ngọc Chương, những thứ khác liền đơn giản hơn nhiều.
Ôn Tiểu Thạch ngủ hồi lâu rốt cuộc tỉnh lại, khóe mắt còn mang theo giọt nước mắt, như là trong mộng đã khóc một hồi.
Tịch Chi nhớ tới Ôn Ngọc Chương, không hiểu sao có chút nhẹ dạ với Tiểu Thạch, gọi thị nữ dẫn hắn đi ăn cơm. Ôn Tiểu Thạch không đi, khóc lóc muốn Ôn Ngọc Chương, Tịch Chi dùng tay áo lau nước mắt cho hắn.
“Xuỵt—— đừng ầm ĩ để phụ thân con ngủ.”
Ôn Tiểu Thạch ngơ ngác nhìn hắn, Tịch Chi lôi kéo tay nhỏ bé sờ vào lồng ngực đang chập trùng của Ôn Ngọc Chương, thấp giọng nói: “Con xem, phụ thân đang ngủ, con đi dùng cơm, chờ phụ thân tỉnh rồi thì gọi Hà tỷ tỷ mang con tới được không?”
“Dạ.” Ôn Tiểu Thạch ngậm lấy nước mắt gật đầu, ngoan ngoãn được Hà thị nữ dắt rời đi.
Chờ Ôn Tiểu Thạch đi rồi, Tịch Chi an vị một bên nhìn Ôn Ngọc Chương.
Khổng Dũng đạo trưởng vốn cũng chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi, trước khi đi vẫn không nhẫn tâm, nhắc nhở Tịch Chi: “Ôn đại nhân cần hai, ba ngày mới có thể tỉnh lại, ngươi trước đi nghỉ một chút đi, ít nhất thay bộ quần áo.”
Trên hắc y của Tịch Chi đều là vết máu.
Hắn căn bản không có nghe thấy đạo trưởng nói, đôi mắt không chớp một chút mà nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Chương, bàn tay vẫn như cũ dán vào lồng ngực Ôn Ngọc Chương, dường như làm vậy mới có thể an tâm.
Khổng Dũng đạo trưởng vung lên phất trần tự mình rời đi.
Tướng phủ yên tĩnh hơn so với thường ngày, sắc mặt Trịnh Sơ Nghiên tái nhợt mà nhìn lão thái y đang ngồi canh giữ trước giường của Ôn Ngọc Chương.
“Thế nào?”
Thái y do dự nửa ngày, bắt mạch nhiều lần, cuối cùng vẫn cung kính chắp tay, tuyên cáo: “Ôn thừa tướng đã chết.”
Khổng Dũng ngồi ở một góc, ôm phất trần không nói một lời như là đang nhập định*.
*Nhập định: kiểu ngồi thiền ấy.
Trịnh Sơ Nghiên ngơ ngác rơi lệ, lẩm bẩm nói: “Sao lại thế…”
Thời điểm đang binh hoang mã loạn, mọi người bỗng nhiên nghe thấy một trận sấm chớp vang trời, Tịch Chi mang theo gió lạnh đứng trước giường Ôn Ngọc Chương. Hắn mím môi thật chặt, ánh mắt như hàn tinh lặng lẽ nhìn người đang ngủ yên trên giường.
“Người nói nhỏ thôi…” Ôn Tiểu Thạch đang bò trên giường, bất mãn mà đẩy Tịch Chi ra: “Phụ thân đang ngủ, người không được đánh thức phụ thân.”
“Ôn đại nhân đã chết.”
Hài tử được sinh ra trong cung so với Ôn Tiểu Thạch rõ ràng mẫn cảm với sống chết hơn nhiều lắm. Tiểu Hoàng đế kéo Ôn Tiểu Thạch, Ôn Tiểu Thạch tức giận hất tay của y ra, “Hừ, phụ thân ngươi mới chết rồi.”
Tiểu Hoàng đế đỏ mặt lớn tiếng nói: “Ngươi to gan!”
“Ngươi làm càn!” Ôn Tiểu Thạch mạnh miệng khí thế một chút không thua.
Không ai quan tâm hai tiểu hài tử cãi vã, tất cả mọi người đang nhìn Tịch Chi. Tịch Chi chậm rãi cúi người vẽ một bùa chú trên mi tâm của Ôn Ngọc Chương, bùa kia lóe lên rồi hoàn toàn biến mất. Ngón tay Tịch Chi bỗng nhiên run lên, lần thứ hai vẽ lại một bùa chú giống như vậy, bùa chú cũng biến mất lần nữa.
Hắn không từ bỏ, vẽ càng lúc càng nhanh, ngón tay lạnh lẽo ma sát trán Ôn Ngọc Chương, như thể chúng có độ ấm.
Mãi đến khi Khổng Dũng nhìn qua, lên tiếng nói: “Đừng vẽ bùa sinh tử nữa, vô dụng thôi, nếu không phải là ngươi hạ cấm chế, giờ khắc này Ôn đại nhân đã vào Vong Xuyên. Bây giờ chỉ còn lại một hồn một phách, cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Hồn đi vào Vong Xuyên, phách tiến vào luân hồi, sau đó… trong thế gian rốt cuộc không còn Ôn Ngọc Chương.
Tịch Chi siết lấy ngón tay, giống như làm vậy có thể giữ lại hồn phách của Ôn Ngọc Chương. Một lúc lâu, hắn thấp giọng hỏi: “Bệnh của Ngọc Chương rốt cuộc là gì?”
Trịnh Sơ Nghiên chậm rãi nói: “Năm năm trước sau khi huynh đi, muội lấy cái chết bức ép, muốn phụ thân muội cứu Ôn đại nhân, phụ thân không để ý tới muội. Sau đó Ôn đại nhân đột nhiên đưa tin cho muội muốn gặp phụ thân của muội, muội không biết tại sao Ôn đại nhân đổi chủ ý, cũng không rõ ràng bọn họ đã thỏa thuận gì. Nói chung, Ôn đại nhân đã được lén cứu ra.”
Bởi vì hắn nói Ngọc Chương đã hoài tiểu xà, xúc động chịu chết không có nghĩa là y có thể nhẫn tâm đem cốt nhục chí thân chôn cùng. Tịch Chi nhớ lại Ôn Ngọc Chương đã phản kháng khi hắn nói mang thai lần thứ hai, sợ là biết mình không còn nhiều thời gian, không muốn chịu đựng nỗi đau tương tự lần nữa.
“Thế nhưng lúc cứu ra Ôn đại nhân đã được ban cho rượu độc, tuy rằng Thái tử đúng lúc đưa thuốc giải tới, nhưng căn bản vẫn bị tổn thương thân thể, hơn nữa…” Trịnh Sơ Nghiên dừng lại chốc lát, thay đổi câu nói để chỉ có Tịch Chi nghe hiểu được: “Bởi vì Tiểu Thạch, thân thể Ôn đại nhân đã rất kém cỏi.”
“Thế nhưng muội vẫn cho là thân thể của Ôn đại nhân có thể chống đỡ thêm mấy năm…” Giọng nói của Thái hậu bỗng nhiên bắt đầu ác liệt, nhìn chằm chằm lão thái y, “Bệnh của Ôn đại nhân vẫn luôn là thái y trông coi, tại sao đang yên đang lành lại đột ngột ra đi?!”
“Thái hậu thứ tội! Lão thần vô dụng.” Thái y quỳ xuống biện giải cho mình: “Ôn đại nhân chống đỡ bốn năm, lúc này đèn đã cạn dầu, thuốc và kim châm không thể cứu.”
“Vì phòng ngừa thừa tướng đột nhiên qua đời sẽ khiến triều đình đại loạn, Ôn đại nhân đã gọi thần kê đơn thuốc kích thích tinh thần, tiêu hao hết tâm huyết ba tháng. Có thể sau đó Ôn đại nhân uống nhầm máu xà, hao tổn quá mức, chín mươi ngày cũng chỉ còn lại ba mươi ngày.”
Lão hiển nhiên bị hỏi qua Tuyết Xuân hoa, lại bổ sung: “Cho dù có Tuyết Xuân hoa, cùng lắm chỉ kéo dài được thêm hai tháng, hơn nữa hai tháng này Ôn đại nhân sẽ nhanh chóng già yếu, mạng không cứu lại được.”
Trịnh Sơ Nghiên cả kinh nói: “Việc này tại sao ai gia không biết?”
“Ôn đại nhân vốn là định nói cho Thái hậu, sau đó chẳng biết vì sao lại đổi chủ ý.”
Nếu như Tịch Chi không trở lại, ba tháng sau sẽ thật sự không còn được gặp lại Ôn Ngọc Chương. Nhưng hắn trở về, lại cho Ôn Ngọc Chương uống máu của hắn, tiêu hao hết tinh khí cuối cùng không đủ một tháng mà chết. Lúc này Tịch Chi mới nghĩ thông suốt hàm ý phức tạp của câu mà Ôn Ngọc Chương đã nói vào ngày ấy: “Tại sao bây giờ chàng mới trở về.”
Hắn tự nhận là tu luyện ngàn năm, mặc dù không thể hóa rồng thành tiên, tuy nhiên ban đầu không coi trọng thiên đạo*, lúc này rốt cuộc đã biết sợ.
*Thiên đạo: cái lẽ phải của trời mà người phải theo.
Vận mệnh đã an bài, nhân quả vào thời khắc Ôn Ngọc Chương ăn châu quả đã định đoạt—— không, có lẽ còn sớm hơn, vào một khắc hắn động tâm muốn hóa rồng kia.
Tịch Chi đỏ mắt nghe bọn họ nói chuyện, biết Ôn Ngọc Chương đã sớm tính toán mọi thứ, cũng chỉ vì để lừa hắn. Không đúng, còn có một việc, Tịch Chi quay đầu lạnh lùng nhìn Khổng Dũng: “Ngày ấy ngươi cố ý nhắc đến Tuyết Xuân hoa, chính là muốn để ta rời khỏi đế đô. Nếu không có ngươi, nếu không có ngươi thì Ngọc Chương cũng sẽ không…”
“Ta không đến, Ôn đại nhân vốn cũng sẽ chống đỡ không được bao lâu, còn việc lừa ngươi rời đi càng không liên quan đến ta.”
“Ba tháng trước Ôn đại nhân gửi một phong thư đến cho ta, mời ta đến đế đô một chuyến, nói sau khi y chết thì mang Ôn Tiểu Thạch đi tìm ngươi. Sau đó ta đến, Ôn đại nhân lại đổi chủ ý, muốn ta lừa ngươi rời kinh thành, chờ y tiến vào vào luân hồi, ngươi lên trời xuống đất không thể cứu vãn mới nói cho ngươi biết.”
Lần trước khi Tịch Chi rời đi đã từng nói, nhiễu loạn trật tự âm dương là tội lớn, chính hắn cũng không gánh được hậu quả. Ôn Ngọc Chương vẫn luôn xác nhận đại xà vẫn chưa có hóa rồng, không hiểu tình cảm đương nhiên sẽ không nhọc lòng cứu y. Có thể sau đó Tịch Chi lại có vài hành động vặt vãnh, khiến cho Ôn Ngọc Chương vẫn hoài nghi, dứt khoát cắt đứt sự tình, làm cho hắn không có cơ hội nghịch chuyển sinh tử.
Như vậy, Tịch Chi ngủ qua trăm năm, dĩ nhiên sẽ quên mất y.
Lên trời xuống đất không thể cứu vãn, Tịch Chi đem một câu này im lặng ngẫm một lần, chỉ cảm thấy gan mật đều nứt, gần như muốn phát rồ. Tiêu dao ngàn năm, rốt cuộc chân chính nếm trải tư vị ái biệt ly, cầu bất đắc.
Không ngờ là đau như vậy.
Đau đến tột cùng, lột da đánh tan xương cốt cũng không bằng một phần vạn nỗi đau thấu tận tâm can này. Tịch Chi nhìn chằm chặp khuôn mặt của Ôn Ngọc Chương, cắn răng nghiến lợi gào thét: “Ôn Ngọc Chương, sao em dám!”
“Sao em dám——”
Trên trời đột nhiên vang lên tiếng rồng gào thét, mây đen cuồn cuộn, sấm vang chớp giật, từng đạo từng đạo thiên lôi rơi xuống người Tịch Chi. Hắn như là vô tri vô giác, ôm thật chặt Ôn Ngọc Chương muốn đòi công đạo.
Tại sao Ôn Ngọc Chương dám làm cho hắn hiểu tình, rồi bỏ hắn ở lại một mình.
Sấm sét đánh càng ngày càng nhanh, Tịch Chi lăn lộn biến thành nguyên hình, hắc đại xà gào thét bay lên, chậm rãi biến ra bốn cái móng vuốt, đầu xà cũng mọc ra sừng rồng.
Hắn dường như rất đau, tiếng rồng thét dần dần khàn xuống, thân thể khổng lồ lăn lộn trong tầng mây, mà đầu rồng đang biến đổi chậm rãi lại cúi thấp xuống, từ trên cao nhìn xuống Ôn Ngọc Chương.
“Ta không hiểu em có thể dạy ta.”
“Em không nỡ.”
Tịch Chi đột nhiên nghĩ đến những lời mà Ôn Ngọc Chương đã nói với hắn trước đây.
Sớm biết hóa rồng sẽ đau như vậy—— hắn đột nhiên có chút oán hận Ôn Ngọc Chương đã kéo hắn vào bên trong phàm trần—— Sớm biết đau như vậy, hắn thà rằng vô tri vô giác ngủ ngàn năm cũng không cần hóa rồng.
“Em đặt cho chàng một cái, Ôn Tịch Chi, tự Thanh Quy, được không?”
Thanh Quy, yêu chàng.
Càng nhiều sấm sét giáng xuống thân, ruột gan đứt từng khúc, Tịch Chi mơ hồ nhìn Ôn Ngọc Chương, lại muốn—— mà thôi.
Bảy ngàn bảy trăm bốn mươi chín đạo thiên lôi giáng xong, cả người Tịch Chi đẫm máu rơi xuống, lảo đảo đứng bên người Ôn Ngọc Chương, bỗng nhiên cười rộ lên, “Có ta ở đây, sẽ không để cho em chết.”
Hắn khom lưng cầm lên chiếc nhẫn bạc trước ngực Ôn Ngọc Chương, cảm giác được bên trong lưu lại một hồn một phách có dấu hiệu sắp tan biến. Tịch Chi cắt một đống tóc của chính mình buộc với tóc của Ôn Ngọc Chương, thắt thành một cái đồng tâm kết.
—— tạm thời đem hồn phách của bọn họ nối liền nhau.
Thời điểm người phàm kết hôn thì phu thê sẽ kết tóc, chính là lập lời thề cả đời đồng tẩm, tử đồng huyệt*. Lúc trước Ôn Ngọc Chương gả cho hắn rất vội vàng, thế nên bây giờ hắn sẽ bù đắp lại cho y.
*Tử đồng huyệt: chết thì chôn cùng một mộ.
Ôn Tiểu Thạch mặt đầy nước mắt mà nằm bên người Ôn Ngọc Chương, ôm thật chặt cánh tay Ôn Ngọc Chương. Không ai dỗ được hắn, không thể làm gì khác hơn là để cho hắn nằm trong lồng ngực Ôn Ngọc Chương.
Tịch Chi nâng tay nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của Ôn Tiểu Thạch, hài tử này trong nháy mắt liền ngủ say.
Làm xong tất cả những việc này, Tịch Chi quay người muốn đi, thời điểm lướt qua Khổng Dũng đạo trưởng liền dừng lại nói: “Trông giữ hồn phách của Ngọc Chương, khi ta trở về mà thiếu đi chỉ một chút, nợ mới nợ cũ ta đều tính một lượt với ngươi.”
Khổng Dũng rõ ràng vẫn còn khiếp sợ khi tận mắt thấy Tịch Chi hóa rồng, nghe vậy chậm rãi lấy lại tinh thần, “Ngươi muốn làm gì?”
“Trước đây cũng không phải là không có tiền lệ cải tử hồi sinh.”
Tịch Chi trực tiếp đi ra ngoài, Khổng Dũng lôi kéo: “Ngươi điên rồi! Ôn đại nhân sở dĩ lừa ngươi rời đế đô chính là sợ ngươi như vậy, nhiễu loạn âm dương ngươi sẽ không gánh được hậu quả—— ngươi nói cái tiền lệ kia, hắn bây giờ còn đang bị đè dưới tháp.”
“Há, vậy thì thử xem.”
Khổng Dũng vững vàng lôi kéo tay áo của hắn, tận tình mà khuyên: “Lại qua xấp xỉ một trăm năm, Ôn đại nhân luân hồi trở về, ngươi đi tìm đời sau của y không được sao?”
Tịch Chi sững sờ quay người lại, mặt không thay đổi hất tay Khổng Dũng ra: “Đó không phải là y.”
Khổng Dũng đạo trưởng sợ mất mật mà trông coi bên cạnh Ôn Ngọc Chương, Thái hậu đưa tiểu Hoàng đế hồi cung trước, lão thái y cũng đã rời đi. Hơn nửa ngày trôi qua, đạo trưởng mắt thấy Tịch Chi vẫn chưa về, nghĩ Bồng Lai tiên sơn làm sao dễ dàng xông vào như vậy, Tịch Chi không vào được e rằng sẽ từ bỏ.
Đang suy nghĩ làm sao dỗ Ôn Tiểu Thạch, Khổng Dũng chợt nghe bên ngoài có tiếng gì đó, quay người lại đã nhìn thấy Tịch Chi, trong tầng mây phía sau Tịch Chi dường như còn có dấu vết thi pháp của tiên nhân.
Tịch Chi đem tiên thảo và Tuyết Xuân hoa đồng thời đưa cho hắn: “Dùng tiên thảo cứu mạng, dùng Tuyết Xuân để trị độc, ngươi làm được không?”
Khổng Dũng gật đầu nhận lấy.
Tịch Chi quay người đi ra giữ ngoài cửa, Khổng Dũng nghe bên ngoài có âm thanh đấu pháp, nhưng hắn vẫn tập trung cho Ôn Ngọc Chương dùng thuốc. Mới vừa ăn tiên thảo vào, hồn phách của y và một hồn một phách còn lại trong nhẫn bạc như có người chỉ đường, cấp tốc tụ trở về thân thể của Ôn Ngọc Chương.
Không lâu sau, Ôn Ngọc Chương dần dần có hô hấp.
Âm thanh đấu pháp ngoài cửa đã ngừng, Khổng Dũng mở cửa, chỉ thấy Tịch Chi quỳ trên mặt đất, chỉ thiên tuyên thề.
“Đệ tử tự biết tội ác tày trời, nguyện bó tay chịu trói. Song nghe trụ trời bất ổn, năm mươi năm sau sẽ sụp cùng Động Đình, chỉ có chân rồng có thể thay thế. Đệ tử nguyện ý, sau khi trụ trời sụp sẽ dùng bản thân chống trời, chuộc tội ngày hôm nay.”
Tịch Chi mặc hắc y gằn từng chữ một: “Trừ phi linh hồn bị hủy diệt, bằng không sẽ không rời Động Đình nửa bước.”
Tịch Chi vừa mới dứt lời, một vệt kim quang chiếu xuống người hắn, cho thấy thiên đạo đã chấp nhận lời thề của hắn, các vị tiên nhân ở Bồng Lai tiên cảnh liền tản đi.
Đã điên rồi.
Khổng Dũng đạo trưởng lắc đầu than thở, trở lại tiếp tục trị độc cho Ôn Ngọc Chương. Có tiên thảo cứu trợ tâm huyết của Ôn Ngọc Chương, những thứ khác liền đơn giản hơn nhiều.
Ôn Tiểu Thạch ngủ hồi lâu rốt cuộc tỉnh lại, khóe mắt còn mang theo giọt nước mắt, như là trong mộng đã khóc một hồi.
Tịch Chi nhớ tới Ôn Ngọc Chương, không hiểu sao có chút nhẹ dạ với Tiểu Thạch, gọi thị nữ dẫn hắn đi ăn cơm. Ôn Tiểu Thạch không đi, khóc lóc muốn Ôn Ngọc Chương, Tịch Chi dùng tay áo lau nước mắt cho hắn.
“Xuỵt—— đừng ầm ĩ để phụ thân con ngủ.”
Ôn Tiểu Thạch ngơ ngác nhìn hắn, Tịch Chi lôi kéo tay nhỏ bé sờ vào lồng ngực đang chập trùng của Ôn Ngọc Chương, thấp giọng nói: “Con xem, phụ thân đang ngủ, con đi dùng cơm, chờ phụ thân tỉnh rồi thì gọi Hà tỷ tỷ mang con tới được không?”
“Dạ.” Ôn Tiểu Thạch ngậm lấy nước mắt gật đầu, ngoan ngoãn được Hà thị nữ dắt rời đi.
Chờ Ôn Tiểu Thạch đi rồi, Tịch Chi an vị một bên nhìn Ôn Ngọc Chương.
Khổng Dũng đạo trưởng vốn cũng chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi, trước khi đi vẫn không nhẫn tâm, nhắc nhở Tịch Chi: “Ôn đại nhân cần hai, ba ngày mới có thể tỉnh lại, ngươi trước đi nghỉ một chút đi, ít nhất thay bộ quần áo.”
Trên hắc y của Tịch Chi đều là vết máu.
Hắn căn bản không có nghe thấy đạo trưởng nói, đôi mắt không chớp một chút mà nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Chương, bàn tay vẫn như cũ dán vào lồng ngực Ôn Ngọc Chương, dường như làm vậy mới có thể an tâm.
Khổng Dũng đạo trưởng vung lên phất trần tự mình rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook