Không Phải Khúc Tình Ca
-
Chương 29: Làm lại (Phần 2)
Lúc Tưởng Dao đi vào nhà hàng, không nghĩ tới bà chủ vẫn còn nhớ cô. Đây là ngày đầu tiên của năm mới, bắt đầu từ nửa đêm qua tuyết rơi cho nên sáng nay hai bên kênh đào đều là một màu trắng xóa.
Tưởng Dao đẩy cửa đi vào, vừa ngồi xuống, đã có người đi tới đưa thực đơn cho cô, sau đó dùng tiếng phổ thông nói với cô, “Đã lâu không gặp.”
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt mặc ki-mô-nô, cô ngoài việc nhớ chị ta là bà chủ ra thì không có ấn tượng gì hết, càng không ngờ chị ta nói tiếng Trung lưu loát như vậy.
Bà chủ mỉm cười, ở khóe miệng có nốt ruồi bắt mắt: “Đừng ngạc nhiên, tôi nhớ rõ mỗi vị khách tới đây. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì cô hình như…”
Chị ta đếm ngón tay, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Ba năm, là lễ Giáng sinh ba năm trước.”
“…” Tưởng Dao kinh ngạc, không thốt nên lời.
“Tôi nhớ rõ ngày đó trong cửa hàng rất bận rộn, cho nên tôi không đón tiếp hai người, nhưng tôi nhớ lúc tôi đưa cơm, cô nói tiếng phổ thông, đúng không?”
Nụ cười của bà chủ hòa nhã, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng sự khôn khéo, Tưởng Dao cảm thấy chị ta có sự ý vị không nói nên lời, dường như đã trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng rời xa thế sự phồn hoa, ở ẩn trong một thị trấn nhỏ, sống qua ngày. Hơn nữa, tiếng phổ thông của chị ta còn mang đặc tiếng Nhật, không phải khẩu âm Nhật, mà là sự ưu nhã và từng trải.
Tưởng Dao gật đầu, nhận lấy thực đơn, vẫn hơi bối rối. Nếu bà chủ vẫn còn nhớ cô, như vậy nhất định là cũng nhớ ba năm trước cô đi cùng Chúc Gia Dịch tới đây, nhưng đối phương không hề hỏi, chỉ giới thiệu hai món ăn mới, sau đó rời đi.
Tưởng Dao ngồi bên cửa sổ, nhìn thực đơn, nhanh chóng quyết định được ăn gì, nhưng cô nhìn cửa kính phủ đầy sương mù, không khỏi nghĩ: Thật sự là một “ngày nghỉ” tràn đầy ngạc nhiên. Tất cả đều khiến cô trở tay không kịp.
Ăn xong bữa trưa, Tưởng Dao đang chuẩn bị thanh toán, bà chủ lại thong thả đi qua đây:
“Có hợp khẩu vị không?”
“Ngon lắm.” Cô vội vàng đáp, “Cám ơn.”
Bà chủ mỉm cười đưa hóa đơn cho phục vụ, sau đó ngồi xuống đối diện cô: “Otaru là nơi khiến cho người ta khó quên… đúng không?”
Tưởng Dao mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
Bà chủ ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua sương mù chiếu vào mặt chị ta, tóc chị ta đã bạc, nhưng làn da vẫn sáng bóng, ngoài hai nếp nhăn thì những phần khác gần như không có. Chị ta mặc bộ ki-mô-nô màu tím được ánh sáng mặt trời chiếu vào tản ra ánh vàng. Lúc này Tưởng Dao mới chú ý tới có lẽ là chất liệu cao cấp, không phải chỉ là ăn mặc tùy tiện, bởi vì vải của bộ ki-mô-nô này nhìn qua vừa dày lại phẳng, không hề có chút nếp gấp nào.
“Thỉnh thoảng nghĩ lại…” Bà chủ nói, “Vui vẻ cũng được, không vui cũng tốt, cả đời cứ như vậy ồn ào một chút… rồi trôi qua. Trước đây không hiểu cái gì gọi là “thời gian qua nhanh như bóng câu”, hiện tại nhìn lại, thật sự… cảm khái rất nhiều.”
Tưởng Dao nhìn chị ta, cảm thấy dường như chị ta có rất nhiều điều muốn nói, vẻ mặt của chị ta khiến chỗ nào đó trong lòng cô xúc động, cô đột nhiên nghĩ: đến khi mình ở tuổi này, sẽ là dáng vẻ như thế nào?
“Chị tới đây khi nào thế?” Như vậy, Tưởng Dao hỏi.
“Sau khi học xong trung học tôi đã tới đây rồi.” Bà chủ lúc nào cũng rất chậm rãi, “Tôi là người Miaoli, hơn mười tuổi mẹ tôi tái giá tới Nhật, tôi cũng đi theo. Khi còn trẻ tôi sống ở Tokyo, đó là một thành phố… tốc độ vô cùng nhanh. Ở nơi đó nếu cô không theo kịp sẽ có cảm giác bị đào thải.”
Tưởng Dao nhếch môi mỉm cười. Thực ra không chỉ có Tokyo mà thành phố có tốc độ phát triển cao nào cũng thế.
“Lúc đó tôi nghĩ chờ tôi già đi sẽ tìm một nơi thanh thản, sống những ngày nhàn nhã…” Nói tới đây, bà chủ đột nhiên mỉm cười, dường như nhận ra mình hơi thất lễ, “Có phải tôi nói nhiều quá không? Tuổi càng lớn lại càng có tật xấu thao thao bất tuyệt nhớ lại chuyện cũ.”
Tưởng Dao cười lắc đầu: “Không đâu, tôi rất thích nghe chuyện xưa.”
Phục vụ đưa hóa đơn từ phía sau tới, bà chủ đặt trước mặt Tưởng Dao: “Chuyện kể thì vẫn kể, còn thanh toán vẫn cứ phải thanh toán.”
“Đương nhiên rồi.” Tưởng Dao bỏ tiền vào đĩa nhỏ. Phục vụ lập tức gật đầu cám ơn, sau đó cầm đĩa đi.
“Vậy còn cô thì sao?” Bà chủ đột nhiên chuyển sang cô, “Tại sao cô lại tới đây?”
“Tôi ư?” Tưởng Dao suy nghĩ mỉm cười, “Giống như chị nói ban đầu ấy, đây là một nơi khó quên.”
“À….” Bà chủ nhìn cô, âm cuối kéo thật dài.
“Một nơi khó quên.” Cô nói, “Chị có nghĩ đến chuyện rời đi không?”
Tuyết ngừng, Tưởng Dao đi dọc theo kênh đào về phía vịnh Ishikari. Tuyết đọng khiến người ta phải đi chậm lại, nhưng cô vẫn đi thẳng về phía đó. Biển nơi này rất xanh rất sâu, thậm chí còn có bụi đất, nhưng bầu trời rất xanh, so sánh thì biển có vẻ đục hơn. Trên bến tàu không có một bóng người, hai bên là kho hàng, cách đó không xa còn có một chiếc tàu hàng lớn.
Cô chợt nhớ tới bộ phim điện ảnh kia, “Thư tình” của Shunji Iwai. Bộ phim đó dường như thỏa mãn mọi cô gái và toàn bộ ảo tưởng với tình yêu: thầm mếm, tình cảm như có như không, khuôn mặt thanh xuân, kêu gọi phải trái, cái chết, nhớ mãi không quên…
Đối với cô gái mới mười mấy tuổi chưa từng trải qua tình yêu, chưa từng có kinh nghiệm thì tình yêu rất thần thánh, là loại tình cảm khắc ghi đến cuối đời, ngoài hai người ra thì không thể có thêm người khác, phải lấy hết dũng khí, gạt bỏ muôn vàn khó khăn, cho dù bị toàn bộ thế giới vứt bỏ cũng quyết tâm ở bên người kia.
Chỉ là hiện tại cô biết rằng tình yêu thực sự rất đẹp, nhưng không phải là tất cả cuộc sống, không phải vô địch thiên hạ, chỗ đẹp nhất của nó là tồn tại trong sự tưởng tượng của con người.
Cô nhớ tới đánh giá của Chúc Gia Dịch về bộ phim điện ảnh này, đương nhiên còn cả đánh giá của cậu về cô.
Lúc đó cô vẫn chưa hạ quyết tâm, nguyên nhân phần lớn là vì Chúc Gia Dịch còn quá trẻ. Tư tưởng của cậu không thể thống nhất với cô, hơn nữa bởi vì còn trẻ nên cậu vẫn còn rất nhiều khả năng. Cô thậm chí cảm thấy mình không biết được sau này cậu sẽ biến thành dáng vẻ thế nào. Cô vẫn luôn có cảm giác cô độc, trong đoạn hôn nhân với Vương Trí Vĩ là cảm giác cô độc vì bị ruồng bỏ; còn trong tình cảm với Chúc Gia Dịch là một loại cô độc trong tư tưởng. Đúng vậy, cậu mang lại sự ấm áp chiều chuộng cho cô, nhưng nhiều lúc cậu không biết mình đang nói gì.
Nhưng sau đó, mỗi khi Tưởng Dao nghĩ lại mới phát hiện: không phải cậu không theo kịp tư tưởng của cô… mà là cô muốn quá nhiều.
Cô muốn người đàn ông này yêu cô, yêu mọi thứ của cô, hiểu rõ cô, vĩnh viễn sẽ không rời xa cô… Thực ra nếu một người có thể làm được một trong những điều này cũng đã là không dễ dàng rồi, vậy mà cô muốn nhiều hơn thế. Trách không được thầy tướng nói cô có dục vọng mãnh liệt, yêu và được yêu say đắm, tràn đầy dục vọng với thế giới này.
Nghĩ vậy cô vươn tay nhìn lòng bàn tay. Trời rất lạnh, lòng bàn tay trắng bệch, không có chút máu nào. Tưởng Dao không khỏi nghĩ: cho nên có phải cô và Tần Duệ là cùng một loại người không?
Anh ta nói cô dễ dàng thỏa mãn hơn so với anh ta, nhưng thực ra sinh hoạt trong một thành phố tràn đầy dục vọng, trong lòng mỗi người càng có nhiều khát vọng hơn, chỉ là chúng ta không nhận ra điều này, bởi vì chúng ta theo đuổi mọi cơ hội làm cho cuộc sống trở nên tốt hơn, cho nên không có thời gian dừng lại để suy nghĩ về bản chất và ước nguyện ban đầu của cuộc sống.
Có lẽ cô cũng giống như Tần Duệ, chỉ là anh ta hiểu bản thân hơn cô, cũng thẳng thắn thừa nhận hơn. Anh ta có thể đối diện với dục vọng trong nội tâm mình, còn cô thì không.
Tưởng Dao đột nhiên cảm thấy có một ý nghĩ giá lạnh: Liệu Chúc Gia Dịch có trở nên giống bọn họ hay không?
Nghĩ đến đêm qua cậu nói những lời đó, vẻ mặt cậu, còn cả sự lạnh lùng trong mắt cậu… Tưởng Dao lập tức cảm thấy mình đã không còn hiểu cậu nữa rồi. Cô đã sớm biết con người sẽ thay đổi theo thời gian, cô đã sớm biết cậu trẻ trung, đợi cho đến khi cậu chín chắn, có kinh nghiệm, có suy sét, sẽ trở nên khác. Song cô không muốn cậu trở nên giống mình, cô cũng không muốn cậu trải qua đau khổ, nhưng thực tế người biến cậu thành thế này có lẽ chính là cô, người gây ra đau khổ cho cậu cũng là cô.
Cô bắt đầu nghi ngờ quyết định lúc trước của mình có đúng hay không.
Chỉ là dù thế nào nếu cô đã sai thì vẫn không thể ngăn được tất cả, bởi vì ngay từ đầu hai người bọn họ đã sai rồi.
Gió biển thổi lớn, cũng rất lạnh, nhưng Tưởng Dao đứng trên bến tàu, nhìn biển trước mặt, cảm giác cô đơn cứ thế lan tỏa.
Cô đột nhiên nhớ tới tờ giấy Tưởng Bách Liệt để lại cho mình, anh ta nói có lẽ vượt qua đồi núi sẽ không có gì, chỉ có thể tiếp tục trèo đèo lội suối có lẽ sẽ tìm được thế ngoại đào nguyên.
“Được rồi, bác sĩ.” Cô nhìn mặt biển phía trước bình yên mà sâu thẳm, thầm nghĩ, “Tôi sẽ tin anh một lần.”
Tối nay, khi Tưởng Dao lại đi vào nhà hàng kia, bà chủ lập tức đi lên tiếp đón: “Vừa rồi tôi còn đang nghĩ khi nào cô đến, không ngờ là nhanh như vậy.”
“?” Tưởng Dao cau mày, cho rằng mình hoa mắt, lắc đầu.
Bà chủ thấy cô vẫn còn ngây người, mỉm cười, nghiêng đầu: “Đi theo tôi, đã có sẵn chỗ rồi.”
Tưởng Dao nhìn vào góc theo tầm mắt bà chủ, Chúc Gia Dịch đang ngồi ở đó, còn chăm chú nhìn thực đơn.
“A…” Trong khoảng thời gian ngắn, nếu Tưởng Dao không nghĩ ra được gì biện bạch thì sẽ xoay người trốn theo bản năng.
“?” Bà chủ nhìn thấy phản ứng của cô, cũng hơi sững sờ.
“Tôi, chúng tôi… không phải…” Cô nhìn Chúc Gia Dịch ngồi trong góc, lại nhìn bà chủ, hơi bí từ.
“A…” Bà chủ lập tức như hiểu ra, “Chẳng lẽ không phải hai người tới cùng nhau sao?”
“…” Cô chớp mắt, cuối cùng gật đầu.
Bà chủ hít thở sâu, nhưng dù sao cũng là người đã trải qua gian truân, lập tức lại thay bằng khuôn mặt tươi cười như gió xuân, “Xin lỗi, là tôi mạo phạm. Bởi vì ba năm trước hai người tới cùng nhau, cho nên tôi… A, không nói nữa, bên cửa sổ còn có chỗ, đi theo tôi.”
Tưởng Dao đứng ở đó, do dự xem có nên xoay người đi ra ngoài không.
Song bà chủ như nhìn thấu lòng cô, bước trên đôi guốc gỗ, không khách khí chắn trước mặt cô: “Tối nay không nhiều khách lắm, cô ở lại giúp đỡ đi, tôi giảm giá cho cô hai mươi phần trăm.”
Nói xong bà chủ làm động tác “mời”.
“Nhưng…” Tưởng Dao nhìn xung quanh, trong nhà hàng đông nghịt khách.
Song cô vừa ngẩng đầu, lại phát hiện tầm mắt của Chúc Gia Dịch đã rời khỏi thực đơn chuyển lên mặt cô, trong nháy mắt cô dường như đọc được sự cười nhạo trong mắt cậu. Cô hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy trước mặt cậu mình thật sự bất lực. Hơn thế nữa sau đó lòng tự tôn của cô lại bắt đầu có tác dụng, cô quyết định không cần phải biểu hiện rụt rè sợ hãi như vậy, cho dù trong lòng cô luôn là sự áy náy, nhưng cô không nên biến thành người như vậy trước mặt cậu.
Nghĩ vậy, Tưởng Dao đã có quyết định, trong lòng trở nên thoải mái hơn. Cô đi về phía cậu, cách một chiếc bàn, ngồi xuống bên cửa sổ. Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn neon bên đường và đèn đường chiếu qua cửa kính vào mắt cô, hơi mơ hồ. Sau đó cô cảm thấy mình cách thế giới này rất xa, loại cảm giác này… thường xuyên khiến cô cảm thấy an tâm.
“Thực đơn của cô.” Trong mắt bà chủ có sự mỉm cười thản nhiên, rất khó nói đó là vui vẻ… hay là vẻ mặt muốn xem trò hay.
Tưởng Dao nhận lấy mở một trang ra, tầm mắt lướt qua, nhưng không thấy gì hết. Mắt cô nhìn thấy bà chủ lại đi về phía Chúc Gia Dịch, hỏi han ân cần cậu muốn ăn gì. Bọn họ nói chuyện với nhau, thậm chí Tưởng Dao còn cảm thấy thời gian trò chuyện của bọn họ đã vượt xa thời gian gọi món. Đột nhiên hình như cô nhìn thấy cậu mỉm cười. Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cậu theo phản xạ.
Quả nhiên cậu đang cười, hơn nữa… đó là nụ cười cô từng vô cùng quen thuộc, nụ cười ấm áp lòng người.
Chúc Gia Dịch như cảm nhận được tầm mắt của cô, quay đầu nhìn, cô vội dời tầm mắt đi, tiếp tục giả vờ nhìn thực đơn.
Tưởng Dao cầm chặt thực đơn, vừa bực mình vừa buồn cười. Cô bị làm sao vậy, tại sao lại giống như một cô gái trẻ lo được lo mất? Cô đã từng muốn làm gì thì làm, từng hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, nhưng hiện tại…
Nghĩ thế, cô bất giác cười khổ, sau đó cô nghe thấy giọng bà chủ vang lên trên đỉnh đầu: “Thế nào, đã chọn xong chưa?”
Tưởng Dao thở dài trong lòng, sau đó khép thực đơn lại, ngẩng đầu lên nhìn chị ta: “Có thể gọi món ngoài thực đơn không?”
Bà chủ kinh ngạc nhìn cô, đầu tiên bàn tay cầm bút hơi dừng lại giữa không trung, sau đó bật cười.
“?” Không thể không nói, Tưởng Dao thực sự không nắm bắt được suy nghĩ của bà chủ này.
Nhưng bà chủ chỉ cười một chút, sau đó viết gì đó vào hóa đơn trên tay, sau khi viết xong, chị ta không nói gì, chỉ để lại một câu, “Chờ chút, sẽ mang lên ngay”, rồi xoay người rời đi.
Đợi đã…
Tưởng Dao chớp mắt, cô còn chưa nói ăn gì mà!
Chờ lúc cô lấy lại tinh thần mới phát hiện Chúc Gia Dịch đang nhìn cô qua mấy cái bàn, chính xác là ba bàn. Cậu tựa vào tường, cô ngồi hướng đối diện với cậu. Khoảng cách giữa hai người chỉ là bốn ghế ba bàn mà thôi.
Cô cũng nhìn cậu hoặc nói đúng hơn là cô hoàn toàn không thể lảng tránh tầm mắt của cậu. Thực ra cô khao khát được nhìn thấy cậu, xem hiện tại cậu đã biến thành bộ dáng thế nào.
Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, không ai nhúc nhích, không ai nói gì. Ánh mắt cậu trở nên sâu xa hơn trước, cũng phức tạp hơn. Cậu đã không còn là chàng trai hồn nhiên kia nữa, trong mắt cậu có nhiều điều cô nhìn không hiểu được.
Tưởng Dao đột nhiên rơi nước mắt, phát hiện này khiến cô trở tay không kịp. Cô nhớ tới đủ thứ chuyện ba năm trước, cô nhớ tới đôi mắt sáng ngời mỗi khi cô ngắm, cô nhìn thấy sự chiều chuộng, sự bất đắc dĩ, sự phẫn nộ hoặc là hoang mang của cậu. Tất cả đều phát ra từ trái tim cậu, đương nhiên cô còn thấy chính bản thân mình.
Song hiện tại cô nhìn vào chỉ là sự lạnh lùng giống như con báo khi gặp kẻ thù.
Một đôi vợ chồng già đi tới, chỗ ngồi của hai người họ bị chen ngang bởi cái bàn kia, tầm nhìn của họ cứ thế bị cắt đứt. Tưởng Dao nhìn đầu bà lão đã bạc trắng, còn trên đuôi mắt ông lão đầy nếp nhăn, không khỏi thổn thức thở dài.
Ngay khi cô còn đang sững sờ, bà chủ bước đến trước mặt Chúc Gia Dịch, nói gì đó. Từ góc của cô không thấy rõ vẻ mặt cậu, chỉ là xuyên qua khe hở giữa hai vợ chồng bà lão, cô cảm thấy hình như mình mơ hồ thấy cậu liếc về phía cô.
Không biết tại sao cái nhìn thoáng qua này khiến cho người ta đột nhiên sinh ra cảm giác chấn động.
Cô nhíu mày, phát hiện ngay sau đó bà chủ cũng liếc cô, tiếp đó nói với hai người kia mấy câu, rồi bà chủ đi về phía cô.
“Xin lỗi.” Giọng bà chủ luôn ân cần như vậy, “Hiện tại là thời kì cao điểm, ở ngoài cửa đang có hai vị khách chờ bàn…”
Nói tới đây, bà chủ nghiêng người, Tưởng Dao nhìn qua, có một đôi vợ chồng già đứng ở cửa, nhìn qua còn lớn tuổi hơn đôi vợ chồng ở bàn trước mặt, tóc hai người đều đã bạc trắng, nhưng ăn mặc vô cùng thời thượng, trên mặt tràn đầy niềm vui. Bọn họ đứng ở cửa, cho dù có gió lạnh thổi qua thì hai người vẫn thẳng chiếc lưng đã còng như người trẻ tuổi, thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Vợ chồng này cũng là người ở đây, hôm nay là kỷ niệm sáu mươi năm ngày cưới của bọn họ.” Bà chủ hạ giọng, “Nhưng trận tuyết lớn tối qua đã khiến ống nước đóng băng, nên người vợ không thể nấu cơm được, hai người đành phải đến nhà hàng ăn cơm chúc mừng.”
“…”
“Vì thế…” Bà chủ nói tiếp, “Muốn hỏi cô có thể ghép bàn không?”
Ngay khi trong đầu cô còn trống rỗng, không biết nên nói gì, thì bà chủ đã bổ sung thêm: “Tôi vừa hỏi vị tiên sinh ngồi ở góc kia rồi…”
Cô đương nhiên biết chị ta ám chỉ ai.
“Cậu ấy nói không muốn đổi chỗ.” Nói tới đây, bà chủ dừng lại, sau đó dùng ánh mắt sâu xa nhìn Tưởng Dao, “Nhưng cậu ấy không ngại ghép bàn, có thể mời cô dời bước sang bàn đó ngồi không?”
Tưởng Dao nhìn bà chủ tươi cười đon đả trước mặt, ánh mắt tràn đầy mị lực, khiến người ta khó mà nhìn ra được điều gì. Tưởng Dao vẫn nghĩ đó là “khôn khéo” nhưng hiện tại không chỉ đơn giản như vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn đôi vợ chồng già ngoài cửa, trên mặt hai người đều hồng hào, rất vui vẻ.
Cô cụp mắt, cầm lấy túi xách và áo khoác vắt ở phía sau, thấp giọng nói: “Tôi không ngại.”
Lời người dịch: Mọi người nhất định phải nghe bài này khi đọc chương này
Tưởng Dao đẩy cửa đi vào, vừa ngồi xuống, đã có người đi tới đưa thực đơn cho cô, sau đó dùng tiếng phổ thông nói với cô, “Đã lâu không gặp.”
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt mặc ki-mô-nô, cô ngoài việc nhớ chị ta là bà chủ ra thì không có ấn tượng gì hết, càng không ngờ chị ta nói tiếng Trung lưu loát như vậy.
Bà chủ mỉm cười, ở khóe miệng có nốt ruồi bắt mắt: “Đừng ngạc nhiên, tôi nhớ rõ mỗi vị khách tới đây. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì cô hình như…”
Chị ta đếm ngón tay, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Ba năm, là lễ Giáng sinh ba năm trước.”
“…” Tưởng Dao kinh ngạc, không thốt nên lời.
“Tôi nhớ rõ ngày đó trong cửa hàng rất bận rộn, cho nên tôi không đón tiếp hai người, nhưng tôi nhớ lúc tôi đưa cơm, cô nói tiếng phổ thông, đúng không?”
Nụ cười của bà chủ hòa nhã, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng sự khôn khéo, Tưởng Dao cảm thấy chị ta có sự ý vị không nói nên lời, dường như đã trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng rời xa thế sự phồn hoa, ở ẩn trong một thị trấn nhỏ, sống qua ngày. Hơn nữa, tiếng phổ thông của chị ta còn mang đặc tiếng Nhật, không phải khẩu âm Nhật, mà là sự ưu nhã và từng trải.
Tưởng Dao gật đầu, nhận lấy thực đơn, vẫn hơi bối rối. Nếu bà chủ vẫn còn nhớ cô, như vậy nhất định là cũng nhớ ba năm trước cô đi cùng Chúc Gia Dịch tới đây, nhưng đối phương không hề hỏi, chỉ giới thiệu hai món ăn mới, sau đó rời đi.
Tưởng Dao ngồi bên cửa sổ, nhìn thực đơn, nhanh chóng quyết định được ăn gì, nhưng cô nhìn cửa kính phủ đầy sương mù, không khỏi nghĩ: Thật sự là một “ngày nghỉ” tràn đầy ngạc nhiên. Tất cả đều khiến cô trở tay không kịp.
Ăn xong bữa trưa, Tưởng Dao đang chuẩn bị thanh toán, bà chủ lại thong thả đi qua đây:
“Có hợp khẩu vị không?”
“Ngon lắm.” Cô vội vàng đáp, “Cám ơn.”
Bà chủ mỉm cười đưa hóa đơn cho phục vụ, sau đó ngồi xuống đối diện cô: “Otaru là nơi khiến cho người ta khó quên… đúng không?”
Tưởng Dao mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
Bà chủ ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua sương mù chiếu vào mặt chị ta, tóc chị ta đã bạc, nhưng làn da vẫn sáng bóng, ngoài hai nếp nhăn thì những phần khác gần như không có. Chị ta mặc bộ ki-mô-nô màu tím được ánh sáng mặt trời chiếu vào tản ra ánh vàng. Lúc này Tưởng Dao mới chú ý tới có lẽ là chất liệu cao cấp, không phải chỉ là ăn mặc tùy tiện, bởi vì vải của bộ ki-mô-nô này nhìn qua vừa dày lại phẳng, không hề có chút nếp gấp nào.
“Thỉnh thoảng nghĩ lại…” Bà chủ nói, “Vui vẻ cũng được, không vui cũng tốt, cả đời cứ như vậy ồn ào một chút… rồi trôi qua. Trước đây không hiểu cái gì gọi là “thời gian qua nhanh như bóng câu”, hiện tại nhìn lại, thật sự… cảm khái rất nhiều.”
Tưởng Dao nhìn chị ta, cảm thấy dường như chị ta có rất nhiều điều muốn nói, vẻ mặt của chị ta khiến chỗ nào đó trong lòng cô xúc động, cô đột nhiên nghĩ: đến khi mình ở tuổi này, sẽ là dáng vẻ như thế nào?
“Chị tới đây khi nào thế?” Như vậy, Tưởng Dao hỏi.
“Sau khi học xong trung học tôi đã tới đây rồi.” Bà chủ lúc nào cũng rất chậm rãi, “Tôi là người Miaoli, hơn mười tuổi mẹ tôi tái giá tới Nhật, tôi cũng đi theo. Khi còn trẻ tôi sống ở Tokyo, đó là một thành phố… tốc độ vô cùng nhanh. Ở nơi đó nếu cô không theo kịp sẽ có cảm giác bị đào thải.”
Tưởng Dao nhếch môi mỉm cười. Thực ra không chỉ có Tokyo mà thành phố có tốc độ phát triển cao nào cũng thế.
“Lúc đó tôi nghĩ chờ tôi già đi sẽ tìm một nơi thanh thản, sống những ngày nhàn nhã…” Nói tới đây, bà chủ đột nhiên mỉm cười, dường như nhận ra mình hơi thất lễ, “Có phải tôi nói nhiều quá không? Tuổi càng lớn lại càng có tật xấu thao thao bất tuyệt nhớ lại chuyện cũ.”
Tưởng Dao cười lắc đầu: “Không đâu, tôi rất thích nghe chuyện xưa.”
Phục vụ đưa hóa đơn từ phía sau tới, bà chủ đặt trước mặt Tưởng Dao: “Chuyện kể thì vẫn kể, còn thanh toán vẫn cứ phải thanh toán.”
“Đương nhiên rồi.” Tưởng Dao bỏ tiền vào đĩa nhỏ. Phục vụ lập tức gật đầu cám ơn, sau đó cầm đĩa đi.
“Vậy còn cô thì sao?” Bà chủ đột nhiên chuyển sang cô, “Tại sao cô lại tới đây?”
“Tôi ư?” Tưởng Dao suy nghĩ mỉm cười, “Giống như chị nói ban đầu ấy, đây là một nơi khó quên.”
“À….” Bà chủ nhìn cô, âm cuối kéo thật dài.
“Một nơi khó quên.” Cô nói, “Chị có nghĩ đến chuyện rời đi không?”
Tuyết ngừng, Tưởng Dao đi dọc theo kênh đào về phía vịnh Ishikari. Tuyết đọng khiến người ta phải đi chậm lại, nhưng cô vẫn đi thẳng về phía đó. Biển nơi này rất xanh rất sâu, thậm chí còn có bụi đất, nhưng bầu trời rất xanh, so sánh thì biển có vẻ đục hơn. Trên bến tàu không có một bóng người, hai bên là kho hàng, cách đó không xa còn có một chiếc tàu hàng lớn.
Cô chợt nhớ tới bộ phim điện ảnh kia, “Thư tình” của Shunji Iwai. Bộ phim đó dường như thỏa mãn mọi cô gái và toàn bộ ảo tưởng với tình yêu: thầm mếm, tình cảm như có như không, khuôn mặt thanh xuân, kêu gọi phải trái, cái chết, nhớ mãi không quên…
Đối với cô gái mới mười mấy tuổi chưa từng trải qua tình yêu, chưa từng có kinh nghiệm thì tình yêu rất thần thánh, là loại tình cảm khắc ghi đến cuối đời, ngoài hai người ra thì không thể có thêm người khác, phải lấy hết dũng khí, gạt bỏ muôn vàn khó khăn, cho dù bị toàn bộ thế giới vứt bỏ cũng quyết tâm ở bên người kia.
Chỉ là hiện tại cô biết rằng tình yêu thực sự rất đẹp, nhưng không phải là tất cả cuộc sống, không phải vô địch thiên hạ, chỗ đẹp nhất của nó là tồn tại trong sự tưởng tượng của con người.
Cô nhớ tới đánh giá của Chúc Gia Dịch về bộ phim điện ảnh này, đương nhiên còn cả đánh giá của cậu về cô.
Lúc đó cô vẫn chưa hạ quyết tâm, nguyên nhân phần lớn là vì Chúc Gia Dịch còn quá trẻ. Tư tưởng của cậu không thể thống nhất với cô, hơn nữa bởi vì còn trẻ nên cậu vẫn còn rất nhiều khả năng. Cô thậm chí cảm thấy mình không biết được sau này cậu sẽ biến thành dáng vẻ thế nào. Cô vẫn luôn có cảm giác cô độc, trong đoạn hôn nhân với Vương Trí Vĩ là cảm giác cô độc vì bị ruồng bỏ; còn trong tình cảm với Chúc Gia Dịch là một loại cô độc trong tư tưởng. Đúng vậy, cậu mang lại sự ấm áp chiều chuộng cho cô, nhưng nhiều lúc cậu không biết mình đang nói gì.
Nhưng sau đó, mỗi khi Tưởng Dao nghĩ lại mới phát hiện: không phải cậu không theo kịp tư tưởng của cô… mà là cô muốn quá nhiều.
Cô muốn người đàn ông này yêu cô, yêu mọi thứ của cô, hiểu rõ cô, vĩnh viễn sẽ không rời xa cô… Thực ra nếu một người có thể làm được một trong những điều này cũng đã là không dễ dàng rồi, vậy mà cô muốn nhiều hơn thế. Trách không được thầy tướng nói cô có dục vọng mãnh liệt, yêu và được yêu say đắm, tràn đầy dục vọng với thế giới này.
Nghĩ vậy cô vươn tay nhìn lòng bàn tay. Trời rất lạnh, lòng bàn tay trắng bệch, không có chút máu nào. Tưởng Dao không khỏi nghĩ: cho nên có phải cô và Tần Duệ là cùng một loại người không?
Anh ta nói cô dễ dàng thỏa mãn hơn so với anh ta, nhưng thực ra sinh hoạt trong một thành phố tràn đầy dục vọng, trong lòng mỗi người càng có nhiều khát vọng hơn, chỉ là chúng ta không nhận ra điều này, bởi vì chúng ta theo đuổi mọi cơ hội làm cho cuộc sống trở nên tốt hơn, cho nên không có thời gian dừng lại để suy nghĩ về bản chất và ước nguyện ban đầu của cuộc sống.
Có lẽ cô cũng giống như Tần Duệ, chỉ là anh ta hiểu bản thân hơn cô, cũng thẳng thắn thừa nhận hơn. Anh ta có thể đối diện với dục vọng trong nội tâm mình, còn cô thì không.
Tưởng Dao đột nhiên cảm thấy có một ý nghĩ giá lạnh: Liệu Chúc Gia Dịch có trở nên giống bọn họ hay không?
Nghĩ đến đêm qua cậu nói những lời đó, vẻ mặt cậu, còn cả sự lạnh lùng trong mắt cậu… Tưởng Dao lập tức cảm thấy mình đã không còn hiểu cậu nữa rồi. Cô đã sớm biết con người sẽ thay đổi theo thời gian, cô đã sớm biết cậu trẻ trung, đợi cho đến khi cậu chín chắn, có kinh nghiệm, có suy sét, sẽ trở nên khác. Song cô không muốn cậu trở nên giống mình, cô cũng không muốn cậu trải qua đau khổ, nhưng thực tế người biến cậu thành thế này có lẽ chính là cô, người gây ra đau khổ cho cậu cũng là cô.
Cô bắt đầu nghi ngờ quyết định lúc trước của mình có đúng hay không.
Chỉ là dù thế nào nếu cô đã sai thì vẫn không thể ngăn được tất cả, bởi vì ngay từ đầu hai người bọn họ đã sai rồi.
Gió biển thổi lớn, cũng rất lạnh, nhưng Tưởng Dao đứng trên bến tàu, nhìn biển trước mặt, cảm giác cô đơn cứ thế lan tỏa.
Cô đột nhiên nhớ tới tờ giấy Tưởng Bách Liệt để lại cho mình, anh ta nói có lẽ vượt qua đồi núi sẽ không có gì, chỉ có thể tiếp tục trèo đèo lội suối có lẽ sẽ tìm được thế ngoại đào nguyên.
“Được rồi, bác sĩ.” Cô nhìn mặt biển phía trước bình yên mà sâu thẳm, thầm nghĩ, “Tôi sẽ tin anh một lần.”
Tối nay, khi Tưởng Dao lại đi vào nhà hàng kia, bà chủ lập tức đi lên tiếp đón: “Vừa rồi tôi còn đang nghĩ khi nào cô đến, không ngờ là nhanh như vậy.”
“?” Tưởng Dao cau mày, cho rằng mình hoa mắt, lắc đầu.
Bà chủ thấy cô vẫn còn ngây người, mỉm cười, nghiêng đầu: “Đi theo tôi, đã có sẵn chỗ rồi.”
Tưởng Dao nhìn vào góc theo tầm mắt bà chủ, Chúc Gia Dịch đang ngồi ở đó, còn chăm chú nhìn thực đơn.
“A…” Trong khoảng thời gian ngắn, nếu Tưởng Dao không nghĩ ra được gì biện bạch thì sẽ xoay người trốn theo bản năng.
“?” Bà chủ nhìn thấy phản ứng của cô, cũng hơi sững sờ.
“Tôi, chúng tôi… không phải…” Cô nhìn Chúc Gia Dịch ngồi trong góc, lại nhìn bà chủ, hơi bí từ.
“A…” Bà chủ lập tức như hiểu ra, “Chẳng lẽ không phải hai người tới cùng nhau sao?”
“…” Cô chớp mắt, cuối cùng gật đầu.
Bà chủ hít thở sâu, nhưng dù sao cũng là người đã trải qua gian truân, lập tức lại thay bằng khuôn mặt tươi cười như gió xuân, “Xin lỗi, là tôi mạo phạm. Bởi vì ba năm trước hai người tới cùng nhau, cho nên tôi… A, không nói nữa, bên cửa sổ còn có chỗ, đi theo tôi.”
Tưởng Dao đứng ở đó, do dự xem có nên xoay người đi ra ngoài không.
Song bà chủ như nhìn thấu lòng cô, bước trên đôi guốc gỗ, không khách khí chắn trước mặt cô: “Tối nay không nhiều khách lắm, cô ở lại giúp đỡ đi, tôi giảm giá cho cô hai mươi phần trăm.”
Nói xong bà chủ làm động tác “mời”.
“Nhưng…” Tưởng Dao nhìn xung quanh, trong nhà hàng đông nghịt khách.
Song cô vừa ngẩng đầu, lại phát hiện tầm mắt của Chúc Gia Dịch đã rời khỏi thực đơn chuyển lên mặt cô, trong nháy mắt cô dường như đọc được sự cười nhạo trong mắt cậu. Cô hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy trước mặt cậu mình thật sự bất lực. Hơn thế nữa sau đó lòng tự tôn của cô lại bắt đầu có tác dụng, cô quyết định không cần phải biểu hiện rụt rè sợ hãi như vậy, cho dù trong lòng cô luôn là sự áy náy, nhưng cô không nên biến thành người như vậy trước mặt cậu.
Nghĩ vậy, Tưởng Dao đã có quyết định, trong lòng trở nên thoải mái hơn. Cô đi về phía cậu, cách một chiếc bàn, ngồi xuống bên cửa sổ. Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn neon bên đường và đèn đường chiếu qua cửa kính vào mắt cô, hơi mơ hồ. Sau đó cô cảm thấy mình cách thế giới này rất xa, loại cảm giác này… thường xuyên khiến cô cảm thấy an tâm.
“Thực đơn của cô.” Trong mắt bà chủ có sự mỉm cười thản nhiên, rất khó nói đó là vui vẻ… hay là vẻ mặt muốn xem trò hay.
Tưởng Dao nhận lấy mở một trang ra, tầm mắt lướt qua, nhưng không thấy gì hết. Mắt cô nhìn thấy bà chủ lại đi về phía Chúc Gia Dịch, hỏi han ân cần cậu muốn ăn gì. Bọn họ nói chuyện với nhau, thậm chí Tưởng Dao còn cảm thấy thời gian trò chuyện của bọn họ đã vượt xa thời gian gọi món. Đột nhiên hình như cô nhìn thấy cậu mỉm cười. Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cậu theo phản xạ.
Quả nhiên cậu đang cười, hơn nữa… đó là nụ cười cô từng vô cùng quen thuộc, nụ cười ấm áp lòng người.
Chúc Gia Dịch như cảm nhận được tầm mắt của cô, quay đầu nhìn, cô vội dời tầm mắt đi, tiếp tục giả vờ nhìn thực đơn.
Tưởng Dao cầm chặt thực đơn, vừa bực mình vừa buồn cười. Cô bị làm sao vậy, tại sao lại giống như một cô gái trẻ lo được lo mất? Cô đã từng muốn làm gì thì làm, từng hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, nhưng hiện tại…
Nghĩ thế, cô bất giác cười khổ, sau đó cô nghe thấy giọng bà chủ vang lên trên đỉnh đầu: “Thế nào, đã chọn xong chưa?”
Tưởng Dao thở dài trong lòng, sau đó khép thực đơn lại, ngẩng đầu lên nhìn chị ta: “Có thể gọi món ngoài thực đơn không?”
Bà chủ kinh ngạc nhìn cô, đầu tiên bàn tay cầm bút hơi dừng lại giữa không trung, sau đó bật cười.
“?” Không thể không nói, Tưởng Dao thực sự không nắm bắt được suy nghĩ của bà chủ này.
Nhưng bà chủ chỉ cười một chút, sau đó viết gì đó vào hóa đơn trên tay, sau khi viết xong, chị ta không nói gì, chỉ để lại một câu, “Chờ chút, sẽ mang lên ngay”, rồi xoay người rời đi.
Đợi đã…
Tưởng Dao chớp mắt, cô còn chưa nói ăn gì mà!
Chờ lúc cô lấy lại tinh thần mới phát hiện Chúc Gia Dịch đang nhìn cô qua mấy cái bàn, chính xác là ba bàn. Cậu tựa vào tường, cô ngồi hướng đối diện với cậu. Khoảng cách giữa hai người chỉ là bốn ghế ba bàn mà thôi.
Cô cũng nhìn cậu hoặc nói đúng hơn là cô hoàn toàn không thể lảng tránh tầm mắt của cậu. Thực ra cô khao khát được nhìn thấy cậu, xem hiện tại cậu đã biến thành bộ dáng thế nào.
Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, không ai nhúc nhích, không ai nói gì. Ánh mắt cậu trở nên sâu xa hơn trước, cũng phức tạp hơn. Cậu đã không còn là chàng trai hồn nhiên kia nữa, trong mắt cậu có nhiều điều cô nhìn không hiểu được.
Tưởng Dao đột nhiên rơi nước mắt, phát hiện này khiến cô trở tay không kịp. Cô nhớ tới đủ thứ chuyện ba năm trước, cô nhớ tới đôi mắt sáng ngời mỗi khi cô ngắm, cô nhìn thấy sự chiều chuộng, sự bất đắc dĩ, sự phẫn nộ hoặc là hoang mang của cậu. Tất cả đều phát ra từ trái tim cậu, đương nhiên cô còn thấy chính bản thân mình.
Song hiện tại cô nhìn vào chỉ là sự lạnh lùng giống như con báo khi gặp kẻ thù.
Một đôi vợ chồng già đi tới, chỗ ngồi của hai người họ bị chen ngang bởi cái bàn kia, tầm nhìn của họ cứ thế bị cắt đứt. Tưởng Dao nhìn đầu bà lão đã bạc trắng, còn trên đuôi mắt ông lão đầy nếp nhăn, không khỏi thổn thức thở dài.
Ngay khi cô còn đang sững sờ, bà chủ bước đến trước mặt Chúc Gia Dịch, nói gì đó. Từ góc của cô không thấy rõ vẻ mặt cậu, chỉ là xuyên qua khe hở giữa hai vợ chồng bà lão, cô cảm thấy hình như mình mơ hồ thấy cậu liếc về phía cô.
Không biết tại sao cái nhìn thoáng qua này khiến cho người ta đột nhiên sinh ra cảm giác chấn động.
Cô nhíu mày, phát hiện ngay sau đó bà chủ cũng liếc cô, tiếp đó nói với hai người kia mấy câu, rồi bà chủ đi về phía cô.
“Xin lỗi.” Giọng bà chủ luôn ân cần như vậy, “Hiện tại là thời kì cao điểm, ở ngoài cửa đang có hai vị khách chờ bàn…”
Nói tới đây, bà chủ nghiêng người, Tưởng Dao nhìn qua, có một đôi vợ chồng già đứng ở cửa, nhìn qua còn lớn tuổi hơn đôi vợ chồng ở bàn trước mặt, tóc hai người đều đã bạc trắng, nhưng ăn mặc vô cùng thời thượng, trên mặt tràn đầy niềm vui. Bọn họ đứng ở cửa, cho dù có gió lạnh thổi qua thì hai người vẫn thẳng chiếc lưng đã còng như người trẻ tuổi, thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Vợ chồng này cũng là người ở đây, hôm nay là kỷ niệm sáu mươi năm ngày cưới của bọn họ.” Bà chủ hạ giọng, “Nhưng trận tuyết lớn tối qua đã khiến ống nước đóng băng, nên người vợ không thể nấu cơm được, hai người đành phải đến nhà hàng ăn cơm chúc mừng.”
“…”
“Vì thế…” Bà chủ nói tiếp, “Muốn hỏi cô có thể ghép bàn không?”
Ngay khi trong đầu cô còn trống rỗng, không biết nên nói gì, thì bà chủ đã bổ sung thêm: “Tôi vừa hỏi vị tiên sinh ngồi ở góc kia rồi…”
Cô đương nhiên biết chị ta ám chỉ ai.
“Cậu ấy nói không muốn đổi chỗ.” Nói tới đây, bà chủ dừng lại, sau đó dùng ánh mắt sâu xa nhìn Tưởng Dao, “Nhưng cậu ấy không ngại ghép bàn, có thể mời cô dời bước sang bàn đó ngồi không?”
Tưởng Dao nhìn bà chủ tươi cười đon đả trước mặt, ánh mắt tràn đầy mị lực, khiến người ta khó mà nhìn ra được điều gì. Tưởng Dao vẫn nghĩ đó là “khôn khéo” nhưng hiện tại không chỉ đơn giản như vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn đôi vợ chồng già ngoài cửa, trên mặt hai người đều hồng hào, rất vui vẻ.
Cô cụp mắt, cầm lấy túi xách và áo khoác vắt ở phía sau, thấp giọng nói: “Tôi không ngại.”
Lời người dịch: Mọi người nhất định phải nghe bài này khi đọc chương này
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook