Không Phải Em Không Lấy
-
Chương 89: Mạc lão đại là anh!
Đôi tay thon dài khẽ động, chiếc mặt nạ bạc từ từ nhấc ra khỏi khuôn mặt kia. Dù chưa cần gỡ bỏ toàn bộ mặt nạ, Nhược Băng có thể thấy chiếc cằm tinh xảo của người kia- cả đôi môi mỏng khẽ nhếch nữa!!!
Người ta thường nói con trai môi mỏng bạc tình, người này cũng bạc tình đi?
Chỉ mới nhìn phần dưới khuôn mặt, trong đầu Nhược Băng đã hiện lên dòng chữ:
“Yêu nghiệt, yêu nghiệt- tuyệt đối là yêu nghiệt!”
Lúc đầu không trông chờ lắm, tự nhiên lúc này Nhược Băng lại vô cùng mong muốn được “diện kiến long nhan“.
Mạc Tu Nghiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh khẽ nghiến răng nghiến lợi.
Cô gái nhỏ của anh khá lắm, mới xa nhau hơn một tuần mà đã quên anh, đi nhìn mặt trai lạ, cho dù là anh cũng không được!
Mạc Tu Nghiêu nở nụ cười tươi như hoa. Nhược Băng dường như có thể cảm nhận trái tim mình chệch một nhịp, cô phải hít một hơi thật sâu- để máu mũi không chảy ra ngoài.
Nụ cười kia cười mà như không cười, vừa thanh cao như tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn, vừa kiêu sa như hoa hồng, lại vừa ấm áp như gió xuân.
Không! Nhược Băng lắc đầu, vạn dặm gió xuân cũng không bằng nụ cười này, quá chói mắt...
Hắn- dường như từ khi sinh ra đã có bản lĩnh làm điên đảo chúng sinh, rõ ràng biết nụ cười kia có độc, nhưng vẫn nguyện ý để hắn đầu độc.
Bất chợt Mạc Tu Nghiêu đem mặt nạ che lại mặt, kiêu ngạo nói:
“ Tôi mà để cô thấy mặt, tôi mang họ cô cho xong.”
Đờ cờ mờ...
Nhược Băng tụt cảm xúc. Khuôn mặt yêu nghiệt kia đã gần hiện ra rồi, chỉ một gang tấc nữa thôi mà anh ta dám giở trò, người này tuyệt đối đùa bỡn cô.
“Anh....”
“ Tôi thích! Cô, không thấy rung động hử?”
Hơi thở anh phảng phất bên tai cô, những lời nói này tựa như một gã hoa hoa công tử.
“ Xấu xí.”
Khi nói ra câu này, Nhược Băng quả thực rất xấu hổ vô cùng, cô đang dối lòng...
“ Khụ...khụ....”
Khuôn mặt Hồi Phi vặn vẹo, anh ta muốn cười mà không cười được, cảm giác thống khổ này quả thật máu chó...
Kì thực không chỉ riêng anh ta mà
mọi người ở đây đều chung cảm giác!!!!
Nhược Băng tự hỏi lòng, cơn gió xuân ấm áp khi nãy đã trôi phương nào?
Hình như...hình như càng ngày càng lạnh ý...
Hồi Phi khẽ đẩy Nhược Băng.
“ Còn không mau xin lỗi lão đại.”
“Khẽ” của anh ta không hề nhẹ. Lực đạo làm Nhược Băng đang đứng như phỗng lao mạnh về phía trước, tay cô chạm vào công tắc nào đó.
Cánh cửa từ từ hé mở....
“.......” Mọi người câm nín, có cần may mắn vậy không?
Nhược Băng suýt rớt cằm, hai tay xoa xoa vào nhau, haha, cái tay này của cô cũng hên quá đi!
“ Khụ, cái này coi như lấy công chuộc tội haha.”
Mạc Tu Nghiêu không thèm nói gì, nhẹ tênh như con gió thoảng qua.
Khi nãy không để ý, bây giờ Nhược Băng quả thật bị ánh sáng màu vàng bên trong chọc mù mắt rồi! Toàn vàng nguyên chất đó- hơn nữa chất thành từng núi từng núi. Nếu có thể cô sống ở đây cả đời, ngắm nhìn số vàng này không tệ đâu!
Nhược Băng muốn xông lên đem hết số vàng kia cất vào trong túi lắm, thuê xe cẩu đến múc cũng không tệ.
Nhưng lí trí của cô không cho phép! Chỗ vàng này tuyệt đối không thể động, nếu không sẽ táng thân không biển vàng này.
Vị Tần Thuỷ Hoàng này thật biết cách thử lòng người mà...
Nhược Băng ôm trái tim đang rỉ máu của mình.
Hồi Phi cay mày cảnh cáo: “ Tuyệt đối không được động vào chỗ vàng này.”
Mọi người dù không cam tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Đi một quãng đường vẫn là vàng và vàng.
Bỗng nhiên một thanh âm rung chuyển vang lên.
“ Ầm....”
Trong phút chốc vàng đang lún xuống mặt đất.
Đờ cờ mờ, lại có thành phần não tàn rồi!
Một người đàn ông sắc mặt tái xanh, bàn tay run run đang bỏ dở vàng vào túi.
“Tôi.....”
“ Ngu suẩn.” Hồi Phi dùng hết sức đạp người đàn ông đó bắn ra xa. Việc này cư nhiên không cần để lão đại tự ra tay rồi!
Con người vẫn là không thể thoát khỏi lòng tham...Tần Thuỷ Hoàng này chơi đúng tâm lí rồi!
Không kịp nghĩ thêm, một đám người dùng hết sức chạy về phía trước. Tuyệt đối không thể lùi lại, lùi là chết, chỉ có thể tiến lên.
Nhược Băng cảm giác mình sắp chết...
Mặt đất là con quái vật đang nuốt chửng họ. Cũng may nơi này cách cửa ra không xa, Nhược Băng đã nhìn thấy màu trắng loá sáng kia.
Tốc độ sạt lở của vàng ngày càng nhanh. Nhược Băng tính toán, nếu cứ như thế này, cộng thêm khoảng thời gian cánh cửa kia từ từ mở ra, bọn họ sẽ không kịp mất.
Bỗng có thứ gì đó nhanh như chớp xẹt qua trước mắt cô.
“ Ầm.....”
Là thanh âm của mặt nạ bạc chạm vào cánh cửa.
Nhược Băng theo quán tính nhìn sang người kia. Đầu óc cô lúc này trống rỗng hoàn toàn. Khuôn mặt nhìn nghiêng này, quen thuộc đến từng chi tiết...
“ Là anh....”
Đôi môi anh đào của cô chỉ có thể nói lên hai chữ này.
________
=^^= Đã nhìn thấy rồi nhé mọi người.
Xin lỗi mọi người vì đã vào học -.- năm nay mình lại học 12 nên không thể ra truyện thường xuyên được.
Mong mọi người vẫn ủng hộ ️ và nhớ vote cho mình nha:3
Cảm ơn a~~
#Uyenca
Người ta thường nói con trai môi mỏng bạc tình, người này cũng bạc tình đi?
Chỉ mới nhìn phần dưới khuôn mặt, trong đầu Nhược Băng đã hiện lên dòng chữ:
“Yêu nghiệt, yêu nghiệt- tuyệt đối là yêu nghiệt!”
Lúc đầu không trông chờ lắm, tự nhiên lúc này Nhược Băng lại vô cùng mong muốn được “diện kiến long nhan“.
Mạc Tu Nghiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh khẽ nghiến răng nghiến lợi.
Cô gái nhỏ của anh khá lắm, mới xa nhau hơn một tuần mà đã quên anh, đi nhìn mặt trai lạ, cho dù là anh cũng không được!
Mạc Tu Nghiêu nở nụ cười tươi như hoa. Nhược Băng dường như có thể cảm nhận trái tim mình chệch một nhịp, cô phải hít một hơi thật sâu- để máu mũi không chảy ra ngoài.
Nụ cười kia cười mà như không cười, vừa thanh cao như tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn, vừa kiêu sa như hoa hồng, lại vừa ấm áp như gió xuân.
Không! Nhược Băng lắc đầu, vạn dặm gió xuân cũng không bằng nụ cười này, quá chói mắt...
Hắn- dường như từ khi sinh ra đã có bản lĩnh làm điên đảo chúng sinh, rõ ràng biết nụ cười kia có độc, nhưng vẫn nguyện ý để hắn đầu độc.
Bất chợt Mạc Tu Nghiêu đem mặt nạ che lại mặt, kiêu ngạo nói:
“ Tôi mà để cô thấy mặt, tôi mang họ cô cho xong.”
Đờ cờ mờ...
Nhược Băng tụt cảm xúc. Khuôn mặt yêu nghiệt kia đã gần hiện ra rồi, chỉ một gang tấc nữa thôi mà anh ta dám giở trò, người này tuyệt đối đùa bỡn cô.
“Anh....”
“ Tôi thích! Cô, không thấy rung động hử?”
Hơi thở anh phảng phất bên tai cô, những lời nói này tựa như một gã hoa hoa công tử.
“ Xấu xí.”
Khi nói ra câu này, Nhược Băng quả thực rất xấu hổ vô cùng, cô đang dối lòng...
“ Khụ...khụ....”
Khuôn mặt Hồi Phi vặn vẹo, anh ta muốn cười mà không cười được, cảm giác thống khổ này quả thật máu chó...
Kì thực không chỉ riêng anh ta mà
mọi người ở đây đều chung cảm giác!!!!
Nhược Băng tự hỏi lòng, cơn gió xuân ấm áp khi nãy đã trôi phương nào?
Hình như...hình như càng ngày càng lạnh ý...
Hồi Phi khẽ đẩy Nhược Băng.
“ Còn không mau xin lỗi lão đại.”
“Khẽ” của anh ta không hề nhẹ. Lực đạo làm Nhược Băng đang đứng như phỗng lao mạnh về phía trước, tay cô chạm vào công tắc nào đó.
Cánh cửa từ từ hé mở....
“.......” Mọi người câm nín, có cần may mắn vậy không?
Nhược Băng suýt rớt cằm, hai tay xoa xoa vào nhau, haha, cái tay này của cô cũng hên quá đi!
“ Khụ, cái này coi như lấy công chuộc tội haha.”
Mạc Tu Nghiêu không thèm nói gì, nhẹ tênh như con gió thoảng qua.
Khi nãy không để ý, bây giờ Nhược Băng quả thật bị ánh sáng màu vàng bên trong chọc mù mắt rồi! Toàn vàng nguyên chất đó- hơn nữa chất thành từng núi từng núi. Nếu có thể cô sống ở đây cả đời, ngắm nhìn số vàng này không tệ đâu!
Nhược Băng muốn xông lên đem hết số vàng kia cất vào trong túi lắm, thuê xe cẩu đến múc cũng không tệ.
Nhưng lí trí của cô không cho phép! Chỗ vàng này tuyệt đối không thể động, nếu không sẽ táng thân không biển vàng này.
Vị Tần Thuỷ Hoàng này thật biết cách thử lòng người mà...
Nhược Băng ôm trái tim đang rỉ máu của mình.
Hồi Phi cay mày cảnh cáo: “ Tuyệt đối không được động vào chỗ vàng này.”
Mọi người dù không cam tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Đi một quãng đường vẫn là vàng và vàng.
Bỗng nhiên một thanh âm rung chuyển vang lên.
“ Ầm....”
Trong phút chốc vàng đang lún xuống mặt đất.
Đờ cờ mờ, lại có thành phần não tàn rồi!
Một người đàn ông sắc mặt tái xanh, bàn tay run run đang bỏ dở vàng vào túi.
“Tôi.....”
“ Ngu suẩn.” Hồi Phi dùng hết sức đạp người đàn ông đó bắn ra xa. Việc này cư nhiên không cần để lão đại tự ra tay rồi!
Con người vẫn là không thể thoát khỏi lòng tham...Tần Thuỷ Hoàng này chơi đúng tâm lí rồi!
Không kịp nghĩ thêm, một đám người dùng hết sức chạy về phía trước. Tuyệt đối không thể lùi lại, lùi là chết, chỉ có thể tiến lên.
Nhược Băng cảm giác mình sắp chết...
Mặt đất là con quái vật đang nuốt chửng họ. Cũng may nơi này cách cửa ra không xa, Nhược Băng đã nhìn thấy màu trắng loá sáng kia.
Tốc độ sạt lở của vàng ngày càng nhanh. Nhược Băng tính toán, nếu cứ như thế này, cộng thêm khoảng thời gian cánh cửa kia từ từ mở ra, bọn họ sẽ không kịp mất.
Bỗng có thứ gì đó nhanh như chớp xẹt qua trước mắt cô.
“ Ầm.....”
Là thanh âm của mặt nạ bạc chạm vào cánh cửa.
Nhược Băng theo quán tính nhìn sang người kia. Đầu óc cô lúc này trống rỗng hoàn toàn. Khuôn mặt nhìn nghiêng này, quen thuộc đến từng chi tiết...
“ Là anh....”
Đôi môi anh đào của cô chỉ có thể nói lên hai chữ này.
________
=^^= Đã nhìn thấy rồi nhé mọi người.
Xin lỗi mọi người vì đã vào học -.- năm nay mình lại học 12 nên không thể ra truyện thường xuyên được.
Mong mọi người vẫn ủng hộ ️ và nhớ vote cho mình nha:3
Cảm ơn a~~
#Uyenca
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook