Không Phải Em Không Lấy
Chương 54: Chơi em trên biển!!!!

Nhược Băng thay xong bộ đồ tắm, khá là bảo thủ. Đứng cạnh anh vẫn có cảm giác, ngại!!!

Mạc Tu Nghiêu híp mắt lại, vuốt cằm, bày ra bộ dáng vô lại.

“ Em yên tâm, tôi mù mà. Dù em có trần trụi trước mặt tôi cũng không thấy gì.”

“.........” Cmn, gần đây cô hơi dễ tính nên con hàng này được bước lấn tới hả?!

“ Cấm anh nhìn.”

“ Không cần, dù sao có phải lần đầu đâu, ngày xưa...”

Mạc Tu Nghiêu định nói gì đó, bỗng những kí ức đen tối ùa vào trong anh.

Không khí đột ngột giảm lạnh, anh đi nhanh về phía trước.

Tên điên này? Thái độ thế này là gì? Anh đừng có lật mặt nhanh hơn lật sách thế được không?

Khoan đã, anh ta bảo không phải lần đầu thấy cô, không lẽ lúc cô ngủ say cởi quần áo ra nhìn trộm?

“........” Mạc Tu Nghiêu: ông đây lắm tiền, thích táo có táo, thích chanh có chanh, thích bưởi có bưởi. Ai thèm làm trò ý?

Ngày xưa? Không lẽ trước đây anh ta quen cô?

Không thể nào! Tuổi thơ ấu của cô chỉ có anh ấy, không quen người nào khác. Bây giờ cũng có bệnh nằm mơ giữa ban ngày đi!!!!

Ra đến bãi cát thì Mạc Tu Nghiêu khoanh tay đứng đó, bộ dạng cao lãnh!

Đkm nhà anh, ra biển không tắm, đứng ở đó như trời trồng làm cái lông gì?

“ Em tắm đi, tôi canh cho em.”

Nhược Băng không hiểu lắm:

“ Canh gì cơ?”

“ Canh người rình trộm em tắm.”

Cô thiếu chút nữa chết vì sặc. Người này không thể ăn nói tử tế chút được à?

“ Hay nhân lúc thuỷ triều chưa lên, chúng ta xây lâu đài cát trước đi.”

Mạc Tu Nghiêu coi thường, đây là trò trẻ con. Nếu để người ngoài biết Mạc tổng xây lâu đài cát thì...

Cũng may anh cho đàn em bố trí ở đằng xa ngăn người lại gần khu vực này...

Một lúc sau lâu đài bằng cát nho nhỏ được xây lên.

Nhược Băng đắc ý:

“ Có đẹp không?”

Mạc Tu Nghiêu dở khóc dở cười, không biết nên khen hay chê đây!!!!

Cuối cùng anh vẫn là tôn trọng sự thật, thẳng thắn nói:

“ Lẹp xẹp như túp lều của ăn mày.”

“........!!!!!!”

Dù không đẹp anh nịnh tôi một câu thì chết à? Nhớ không nhầm thì có ai bảo theo đuổi tôi đấy!!

Mạc Tu Nghiêu đành phải trổ ra tài nghệ của mình, ra sức xây lâu đài.

Ngược lại cô nàng nào đó lười biếng, ở bên cạnh ngồi nhìn, thỉnh thoảng đắp đắp vài cái.

Nhược Băng nhắm mắt hưởng thụ, giá thời gian cứ dừng mãi ở thời điểm này- thì tốt biết mấy.

Chợt có cảm giác đau đớn truyền từ ngón tay đến.

Fuckkk!!!!!

Đến con cua này cũng bắt nạt cô.

Cư nhiên còn cắp cô, bà đây cướp vợ phá nhà mi hả?

Nhược Băng nhớ lại hình như vừa nãy bốc lên một đống cát, có cua con thì phải? Không lẽ động vào tổ cua....

Cô cướp vợ, phá nhà nó thật!!!!

Cũng may cát gần bờ nên cua không to. Cơ mà so với những con cua khác trong khu vực cũng khá rồi, ba ngón tay đó!!!! Đau chết rồi!

Nhược Băng cố nhịn đau để không phát ra tiếng kêu.

Đôi mắt cô loé sáng.

Khà, khà, phải cho tên này một bài học mới được...

Nhược Băng giấu con cua, rón rén ra phía sau Mạc Tu Nghiêu.

“ Em muốn làm gì?”

Làm cô giật thóp tim.

“ Haha, thấy anh làm việc vất vả, để tôi đấm lưng cho anh.”

Mạc Tu Nghiêu nhíu mày, từ khi nào cô tốt như thế?

Không kịp để anh nghĩ nhiều, phía lưng đã truyền đến cảm giác khoan khoái. Bàn tay nhỏ xinh của cô đang đấm lên lưng anh.

Đang hưởng thụ chợt có cảm giác quần đùi bị tốc lên, có vật gì đó được ném vào quần anh!!!!!

Mạc Tu Nghiêu đứng bật dậy, chạy thật nhanh ra phía biển.

Bên kia Nhược Băng bông đùa:

“ Mạc tổng à, anh có muốn giải quyết nỗi buồn thì cũng đâu cần gấp như thế, biệt thự cũng gần thôi mà.”

Dường như sợ chưa đủ loạn, cô nàng nào đó tiếp tục ba hoa:

“ Sao phải giải quyết ngoài biển chứ!!! Trực tiếp đi trước mặt tôi này, khụ, tôi đại nhân không chấp vặt đâu mà. Trước tôi cũng nhìn thấy rồi đó thôi!”

Bóng dáng cao lớn bỗng xuất hiện trước mắt làm Nhược Băng run sợ.

Khuôn mặt Mạc Tu Nghiêu âm trầm tới cực điểm, em đủ ác, nếu anh không nhanh thì sẽ đoạn tử tuyệt tôn mất đúng không?

Nhanh như chớp Nhược Băng cảm nhận được bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo mình, vững vàng bước ra phía biển- không để thời gian cho cô kịp phản kháng.

“ Đồ điên này, anh buông tôi ra...”

Cô giãy dụa hết mình nhưng sức lực người đàn ông này quá lớn, cánh tay cứng như thép.

“ Ùm...”

Thân thể Nhược Băng mất tự do rơi xuỗng vùng nước cao tầm 15cm.

Nước biển mặn chát sộc vào mũi làm cô chết sặc.

“ Anh muốn làm gì.”

Mạc Tu Nghiêu lạnh lùng không cảm xúc rít kẽ răng.

“ Chơi em trên biển.”

_______

Có nên có H không các tình yêu?

#Uyenca

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương