Không Phải Em Không Lấy
Chương 41: Rốt cuộc cũng thấy mặt đại boss

5h chiều Nhược Băng đã về đến nhà- không những thế cô còn xách thêm một đống đồ nha!

Cũng không thể ăn chay nhà người ta mãi như thế. Đại boss đã nấu cho cô hai bữa chí ít cô cũng phải có tâm chút đi.

Nấu gì cho ý nghĩa bây giờ? Phải biết người ta cao lương mỹ vị có thứ gì chưa thử qua chứ! Thế nên Nhược Băng quyết định làm món ăn đơn giản một chút- bánh bao thịt.

Phải biết rằng đây là món tủ của cô. Vừa dễ làm lại vừa để được lâu- lại còn no bụng nữa chứ!!!

Đầu tiên là phải cho bột nở với đường, muối vào nước ấm, sau đó trộn lẫn với bột mì nữa rồi mới dùng khăn ẩm đậy thau bột lại, phải chờ khá nhiều thời gian nha! Băng đưa tay lên mặt lau lau mồ hôi.

Được đại boss nấu cho hai bữa chẳng lẽ cô đã bắt đầu chây lười rồi sao, mới tí mà đã đổ mồ hôi!!!

Nhược Băng xoa xoa cái bụng đang kêu của mình. Trưa nay cô ăn ngoài quán cùng Khánh Chi không hiểu sao thấy đồ ăn nhạt nhẽo thế?

Không lẽ ăn sướng quen rồi cái bụng này bắt đầu đòi hỏi hả?

Trong thời gian chờ bột nở phồng, Nhược Băng làm nhân bánh trước. Không biết đại boss có thích ăn nấm với hành không nhỉ?

“ Đại boss, anh có ăn được nấm với hành không?”

Nhược Băng nghĩ phải chờ một lúc lâu cơ, có khi còn chẳng có hồi đáp ấy chứ, vì đại nhân vật như boss đâu rảnh tiếp chuyện bát quái. Thế mà bên kia đáp lại ngay.

“ Chỉ cần em làm tôi đều ăn.”

Sao cô cảm giác có mùi thính nồng đậm thế này? Anh làm vậy sẽ dễ gây hiểu lầm lắm đó!!

Nhược Băng tiếp tục công việc, chỉ một lúc sau mười cái bánh bao xinh xắn đã được chuẩn bị để cho vào nồi hấp...

Khói nghi ngút bốc lên. Nhược Băng đứng gần canh chừng, hơi nước làm mắt cô hơi cay cay.

Khi còn nhỏ hình như cô đã từng mong muốn có một gia đình hạnh phúc, mỗi ngày đi làm về vào bếp nấu ăn cho chồng, chồng cô sẽ đứng cạnh giúp vợ nhặt rau, giản dị mà thật đầm ấm biết bao!

Ước mơ đó dường như làn khói kia, bay xa dần rồi tan vào không khí, hoá vào hư vô mất rồi...

“ Thơm quá...”

Nhược Băng lấy bánh bao ra khỏi nồi, cho vào mũi ngửi ngửi, bụng cô lại càng kêu gào dữ dội.

Nhược Băng lấy ra một cái bánh bao ăn thử, cắn cắn một cái, nóng đến mức mặt cô ửng đỏ, há miệng thật to, tay thì không ngừng quạt:

“ Nóng chết ta rồi!”

Nhược Băng nhìn ra phía cửa thì thấy người đàn ông đứng đó từ khi nào. Cái bánh bao còn kẹt ở cổ họng, suýt nữa nghẹn chết cô rồi.

“ Khụ...khụ... Mạc tổng...anh...”

Cô che ngực, ho càng dữ dội hơn. Đại boss muốn hù chết cô hả? Đợi hết nghẹn mới từ từ ngẩng đầu lên, ngắm nhìn dung nhan trong truyền thuyết của vị này....

______

Đêm rồi, ai còn hóng không:3?

Xem phản ứng tiếp theo nào...

#Uyenca

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương