Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại
-
Quyển 1 - Chương 52
Editor: Mông Nhỏ
Kế hoạch ban đầu của Lão Dương bọn họ , là để Dương bang chủ tự mình đi vào thăm dò đến cuối cùng, xem xem rốt cuộc đây chỉ là một tổ chức lừa lọc đơn giản, hay là có đại ma đầu tọa trấn. Chờ thăm dò tình huống xong, lại quyết định bước tiếp theo hành động như thế nào.
Dù sao trong trong ngoài ngoài đều là người già không thể va chạm.
Dụ tổng tự mình hỗ trợ cân nhắc, gần như suy xét tất cả chỗ nguy hiểm và biện pháp đối phó, nhưng trong đó không có cái nào là ''Lão Dương ra trận chưa thắng trước lộ.''
Dương bang chủ đúng là một lão giang hồ, là biểu tượng trái nghĩa của ''Ngoài miệng không có lông, làm việc không đáng tin'', nếu ông ấy còn không đáng tin cậy, thì võ lâm to như vậy còn có người đáng tin cậy sao?
Nếu ông Chu lại trẻ hơn hai mươi tuổi, lão Dương tuyệt đối sẽ chịu đựng không lên tiếng, đi vào tìm cơ hội rồi cứu người cũng không muộn.
Thế nhưng lão Chu đã hơn bảy mươi, cả thân thể và tâm hồn, đều đã thoái hóa thành cây sậy thưa thớt sức sống. Người đến bảy mươi đều là cây sậy cả, dù không ai chạm vào, ông ấy cũng sẽ không có gió thổi mà lắc lư, chịu không nổi một cú.
Sự lạnh lẽo trong mắt Hứa Thiệu Văn không hề rút đi: ''Ông Dương, ông có chuyện gì?''
Khi nói chuyện, ba bốn tên mặc áo khoác trắng xông lên, nửa cưỡng chế mà tóm lấy lão Chu. Lão Chu không biết là vì vừa rồi bị quăng ngã ngồi trên mặt đất quá đau, hay là vì bị người khác dọa choáng váng, chân dường như không nghe lời nữa, hai chân buông trên mặt đất, để cho người ta kéo đi.
Lão Dương làm bộ như cố hết sức mà vươn cổ, chống quải trượng, đi tới phía trước vài bước, ra vẻ kinh ngạc: ''Đây không phải là... Lão Chu sao? Ông ấy ở dưới lầu nhà chúng tôi, ông ấy làm sao vậy? Làm cái gì vậy?''
Hứa Thiệu Văn híp híp mắt: ''Tối như vậy ông cũng có thể nhìn rõ, ông à, thị lực của ông tốt thật đấy.''
''Cái gì?'' Lão Dương làm bộ lỗ tai không nghe rõ, nghiêng đầu về hướng Hứa Thiệu Văn bên kia, sau đó cũng không tiếp lời hắn, mà vẻ mặt mê mang nói với toàn thể các bạn già đi cùng xe, ''Lão Chu là người tốt, mấy hôm trước đột nhiên không thấy đâu, người nhà đều gấp phát điên rồi, còn báo cả cảnh sát, ai dè ông ấy ở đây! Như vậy sao không gọi điện thoại cho người nhà? Aiz, tiểu Hứa, cậu mau bảo người ta thả ông ấy ra, tôi thấy nên đưa đến bệnh viện đi!''
Khóe mắt Hứa Thiệu Văn nhảy lên ---- Nhóm lão già này cực kỳ dễ bị ma quỷ ám ảnh, lừa bọn họ lấy tiền giao tiền lên thuyền giặc rất dễ, nhưng xúc động vốn không thể lâu dài. Buổi tối đầu tiên mới tới căn cứ, là lúc bọn họ dễ hối hận nhất, cũng dễ phấp phỏng trong lòng nhất. Vốn dĩ phải cần rất nhiều lời ngon tiếng ngọt theo kịch bản mới có thể dụ bọn họ ở lại được.
Ai biết còn chưa kịp phát huy lời ngon tiếng ngọt, liền gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy. Những cụ già vừa từ trên xe bước xuống do dự bất định nhìn nhau, tiếng xì xào bàn tán nổi lên bốn phía.
''Đây là có chuyện gì?''
''Sao tôi cứ cảm thấy kỳ lạ sợ hãi thế nào ấy.''
''Thực ra tôi cũng chưa nói với người nhà... Ài, vẫn nên gọi điện đi. Ừm... Sao lại không có tín hiệu?''
''Điện thoại tôi cũng không có tín hiệu...''
Hứa Thiệu Văn nén lại tính tình nói: ''Có thể là trạm tín hiệu gần đây đang sửa chữa, hai ngày nay tín hiệu cũng không tốt, mọi người đừng nóng vội.''
Anh ta còn chưa nói xong, liền nghe lão Dương đại gia ở bên cạnh hô lớn một tiếng: ''Lão Chu!''
Ông Chu sắp tùy ý bị lôi đi nghe thấy tiếng nói, gian nan nghiêng đầu nhìn sang chỗ đó, thấy người quen, ba hồn bảy phách của ông Chu vốn bị dọa bay mất lập tức trở về, vùng vẫy đứng dậy: ''Cứu mạng! Ngàn vạn lần đừng uống nước của bọn chúng, bọn chúng ở bên trong hạ...''
Hứa Thiệu Văn: ''...''
Lão bất tử!
Một người đàn ông bên cạnh lão Chu nhanh tay nhanh mắt mà nắm lấy vạt áo trước ngực ông, ấn bóp vài cái ở giữa cổ và ngực, lão Chu liền giống như lão rùa bị người ta kéo dài cổ, cổ cứng đờ vươn ra, không lên tiếng nữa.
Bị người kéo về căn nhà.
Đồng tử Dương bang chủ co rụt lại, bỗng chốc nắm lấy đầu quải trượng.
Hứa Thiệu Văn: ''Ông ấy vẫn luôn bị con cái ngược đãi, trạng thái tinh thần thật sự không tốt lắm, buổi chiều học xong chúng tôi vẫn luôn nói nhiều thêm vài câu, có thể là công tác tư vấn của chúng tôi chưa đến nơi đến chốn, buổi tối liền có chút thần chí không rõ...''
''Không thể nào!'' Lão Dương nâng giọng lên cao, ngắt lời hắn, ''Tôi quen biết cả con của Lão Chu, đều là những đứa con ngoan, không hề ngược đãi ông ấy.''
Ánh mắt Hứa Thiệu Văn giống như rắn độc, nguy hiểm nhìn qua: ''Là ông Chu tự mình nói.''
Lão Dương liền biết hôm nay đã không thể nào hòa hợp được rồi, dứt khoát không tiếp tục giả ngây giả dại nữa, gằn từng chữ nói: ''Ngược đãi người già là phạm pháp, vậy nhóm các người có báo cảnh sát sao?''
''Tiểu Hứa,'' Lúc này, có bà cụ vừa mới xuống xe mở miệng đầu tiên, ''Tôi sợ con gái tôi không tìm thấy tôi liền sốt ruột, nếu không, lần này không tham gia vậy, chờ lần tới tổ chức hoạt động, cậu lại thông báo cho tôi đi.''
''Tiểu Hứa, vậy tôi...''
''Có thể trừ tiền xe đi.''
''Tôi cũng muốn rút lại tiền, mọi người có ai tiếp tục tham gia không?''
Các cụ già đội mũ đỏ trong phút chốc liền yên tĩnh lại, không ai mở miệng.
Hứa Thiệu Văn nghĩ, tên lái xe nói đúng, căn cứ này của bọn họ, trước kia đều là để bồi dưỡng lực lượng trung thành tận tâm, ''Ngưỡng cửa'' rất cao. Mang về đều là tín đồ trung thành ở bên ngoài phát triển tốt, mới có tư cách đón tới đây tiếp thu tẩy não hoàn toàn, trở về lại tiếp tục giúp bọn họ phát triển tuyến dưới.
Hiện giờ bọn họ vì hoàn thành nhiệm vụ, mau chóng kiếm nhiều tiền, mặc kệ có ngốc hay không đều đưa về, nguy hiểm tương đối lớn, bởi vì một khi có người làm ầm ĩ muốn trả lại tiền, cục diện sẽ rất dễ dàng mất khống chế. Thả cả nhóm người về là chuyện không thể được, người già đều keo kiệt, nếu cho rằng mình bị lừa tiền, nhất định sẽ không chịu bỏ qua, chỉ cần rời khỏi căn cứ, có thể sẽ lập tức gọi cảnh sát tới.
Hắn nói: ''Trước khi tới mọi người đều ký hợp đồng rồi, mặt trên viết rõ, cho dù trên đường có rời khỏi, cũng không trả lại tiền, tất cả mọi người không nhìn kỹ sao?''
Nhóm người ''Lão mũ đỏ'' vừa nghe, lập tức nhốn nháo, có vài lão đồng chí ngày thường am hiểu nhất là khóc lóc om sòm lăn lộn, nghe vậy xong liền không thèm nói lý, vén tay áo chuẩn bị thi triển 18 ban võ nghệ.
''Vì vậy, mời mọi người an tâm hưởng thụ.'' Hứa Thiệu Văn lạnh lùng cười, mưu đồ rõ ràng, hắn vừa dứt lời, xung quanh không biết từ đầu xuất hiện một đám người mặc áo khoác trắng, vây quanh cả người cả xe bọn họ, ''Yên tâm, sau mười ngày, chúng tôi sẽ tiễn mọi người về nhà an toàn.''
Hàn Đông Thăng đặt ống nhòm xuống :''Dương bang chủ bọn họ không biết vì sao, mới vừa xuống xe liền xảy ra xung đột với mấy tên thuộc tổ chức tà giáo kia, hiện giờ bị vây lại rồi. Tiểu Dụ gia, làm sao bây giờ?''
Dụ Lan Xuyên ngắn gọn mà trả lời: ''Chờ.''
Nhưng mà Hàn Đông Thăng không định chờ thêm nữa, anh ta cảm thấy có lẽ do chính mình quen nghe người khác ra lệnh, liền thành một kẻ luôn hoang mang lo sợ yếu đuối, chỉ biết đỏ mắt chờ đợi.
Chờ tăng lương, chờ tiền thưởng, chờ có thể được làm chủ nhiệm phòng làm việc trước khi nghỉ hưu... Cho dù là phó cũng được.
Có khi nằm mơ, sẽ mơ thấy chi nhánh giống như trước đây vậy, tặng nhà phúc lợi cho nhân viên.
Nhưng cái gọi là ''Giấc mơ'' này, vừa thô tục vừa tầm thường, lúc thiếu niên mà nghe được, nhất định sẽ cười nhạt nói không thể nào.
Nói thật ra cũng rất xa xôi, làm người đàn ông trung niên khốn đốn lại phí hoài thời gian có nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được nên thực hiện chúng như thế nào.
Hàn Đông Thăng kéo khóa áo khoác, từ trong cốp sau xách ra một cây gậy, xuống xe.
Lão Dương để quải trượng ngang trước ngực: ''Tiểu Hứa, nếu cậu còn không phân rõ phải trái, vậy thì chúng tôi sẽ không khách khí nữa.''
Hứa Thiệu Văn hơi nghiêng đầu, trên mặt tỏ vẻ mỉa mai, tính toán nhìn xem những lão già có thể đi vào bảo tàng lịch sử này có thể không khách khí thế nào. Nhưng còn không đợi hắn nhìn rõ, bóng gậy gộc trước mặt chớp lóe, Đả Cẩu Bổng ''Chém’’ tự quyết liền bổ xuống. Quải trượng bằng gỗ cứng tạo ra tiếng gió sắc bén, Hứa Thiệu Văn lấy làm kinh hãi, cuống quít ôm đầu nghiêng người né tránh. Quải trượng kia lại không dùng chiêu cũ nữa, giữa đường chuyển thành ''Đâm'', đâm vào khoảng trống giữa hai cánh tay của Hứa Thiệu Văn, đập thẳng vào dạ dày của hắn.
Hứa Thiệu Văn nôn khan một tiếng, lui về sau bảy tám bước, bị người ba chân bốn cẳng đỡ lấy, trợn mắt như muốn nứt ra: ''Đả Cẩu Bổng! Ông... Ông là ai?''
Lão Dương banh mặt, môi bị năm tháng tát cạn nước giờ chỉ còn lại một đường thẳng, nhếch lên, đứng thẳng lưng lại mơ hồ có chút khí phách uyên đình nhạc trì(*), ông chậm rãi nói: ''Người trẻ tuổi, họ Hứa nhà cậu, không khỏi có chút càn rỡ quá rồi đấy.''
(*)cao quý như vực sâu
Nghe nói Đại ma đầu Hứa Chiêu có vô số đệ tử, đệ tử dưới trướng liên quan để tỏ vẻ chính mình là con cháu hiếu thảo với ông ta, toàn bộ đều đổi thành họ ''Hứa''.
Hứa Thiệu Văn giận dữ mắng: ''Lão bất tử xen vào chuyện của người khác!''
Vài tên mặc áo khoác trắng bổ nhào tới, cánh tay lão Dương nhoáng lên một cái, quải trượng nặng năm sáu cân linh hoạt tựa như sợi dây thừng ---- Cái Bang vốn là bang phái am hiểu quần ẩu và bị quần ẩu, ''Quấn'' tự quyết của ông có thể khiến cho mười con chó dữ gào khóc mà không gần được người.
Nhóm lão mũ đỏ đằng sau lão Dương lần đầu tiên được nhìn thấy hiện trường đánh lộn của một lão già 90 tuổi, toàn thể duỗi thẳng cổ, cảm giác chính mình còn có thể tái chiến năm trăm năm nữa.
Đúng lúc này, sân trước căn nhà đột nhiên nhấp nhoáng đèn xanh đỏ, ngay sau đó là tiếng còi cảnh sát!
Cả căn nhà nhất thời như nổ tung, tập thể thành viên khoác áo trắng của tà giáo tuôn vào sân sau.
Lão Dương đánh bay một tên áo trắng, dùng quải trưởng chống đỡ, thở hổn hển, không dám lên phía trước chặn đám đông kia nữa ---- Ông dù sao cũng đã già rồi, dùng sức vừa vặn khoa tay múa chân với mấy thanh niên biết kính già yêu trẻ thì còn có thể, vung chân già tay yếu đánh nhau thật, vẫn là quá khó khăn.
Một bà cụ đội mũ đỏ nhón chân túm lấy ông: ''Ông quá giỏi rồi, có mở lớp khí công không vậy? Tôi sẽ là người đăng ký đầu tiên!''
Lão Dương: ''...''
Nhóm phần tử tà giáo chạy trốn về sâu sau, mấy tên đầu lĩnh nhao nhao chui vào trong xe dừng ở sân, trong lúc này chẳng ai quan tâm ai hết, cửa xe còn chưa đóng, đã bừa bãi xông mạnh về phía trước muốn chạy ra ngoài.
Động cơ phát ra tiếng gầm dữ dội, phần tử tà giáo lái xe chạy trốn căn bản mặc kệ có đâm phải người hay không.
Đột nhiên, bóng cây ở đầu tường có vài bóng đen nhảy xuống, nhảy vào giữa sân sau. Nhanh nhẹn mà đẩy mấy lão già đứng ngốc ở đó không biết trốn đi ra xa, đẩy về phía tàng cây ở góc tường và mấy chỗ an toàn khác.
''Dương bang chủ!''
Đệ tử Cái Bang đến rồi.
Lúc này Lão Dương mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy thắt lưng già của mình đều sắp trật rồi: ''Đừng để bọn chúng chạy mất!''
''Không chạy được đâu!'' Một đệ tử Cái Bang quay đầu lại, cười với ông, ''Sân trước là do chúng đệ tử ném máy báo động, cảnh sát đều ở phía sau hết!''
Lão Dương sửng sốt, chỉ nghe thấysau lưng lại vang lên tiếng phanh xe chói tai.
Nhóm phần tử tà giáo vừa rồi lao ra từ sân sau hoảng hốt chạy bừa, gần như là nhấn ga hết mức, không ngờ tới không biết kẻ nào thiếu đạo đức, lại thả đầy đinh dài chuyên môn dùng để đâm thủng lốp xe ô tô trên đường, một đám minibus hết hơi giống như thả rắm mà va chạm thành một đống.
Ngay sau đó, ánh đèn chiếu qua, nhóm phần tử tà giáo thất điên bát đảo giờ mới phát hiện, đằng sau một đống đinh chính là một loạt xe cảnh sát, đang yên lặng mai phục trong bóng tối, ôm cây đợi thỏ.
''Tiểu Dụ gia nói, đám ông già bà già này đều đã bị dạy thành đầy đầu đều là cực lạc, đã bị tẩy não hầu như không còn sót gì nữa, nhất định sẽ không nghe vào tiếng người, giờ phút mấu chốt, chắc chắn sẽ kiên định đứng về phía phần tử phạm tội, hơn nữa còn có thể sẽ làm khiên chắn cho bọn chúng. Muốn 'Giải cứu' bọn họ rời khỏi khẳng định là không thực tế, chỉ có thể để nhóm phần tử tà giáo này tự mình vứt bỏ bọn họ.'' Đệ tử Cái Bang vui tươi hớn hở mà nói, ''Ha ha ha, lão Bang chủ, tiểu tử tiểu Dụ gia này đúng là quỷ quyệt thật!''
Lão Dương đỡ đỡ eo mình, trên mặt lộ ra ý cười, nhưng tươi cười của ông còn chưa kịp lộ hẳn ra, liền nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng kêu sợ hãi: ''Kia là cái gì!''
Lão Dương quay phắt đầu lại, đột nhiên thay đổi sắc mặt: ''Tránh ra!''
Tiếng nói của ông bị một tiếng vang thật lớn che mất, chỉ thấy căn nhà phía sau phát ra ánh sáng chói mắt, bột phấn thủy tinh vỡ rơi vãi khắp nơi, tiếng nổ mạnh chấn động khiến người và mặt đất đều run lên. Ngay sau đó, khói lửa dày đặc bốc lên.
Căn nhà nông rách rách nát nát này không có khí thiên nhiên, phòng bếp đều dùng khí than kiểu cũ, có người đã châm nổ những lọ khí than đó rồi!
Mùa đông ở phía Bắc thời tiết hanh khô, vốn là mùa có tỉ lệ hỏa hoạn cao, gió đêm lạnh lẽo khô ráo thổi xuyên qua căn nhà, ngọn lửa nháy mắt liền cao lên vài thước.
Gió thổi qua, vài người đứng gần tòa nhà đều ngửi thấy mùi dầu hỏa bốc lên.
Kẻ phóng hỏa không chỉ châm nổ khí than... mà còn đổ đầy chất đốt ở lầu một. Trên lầu tất cả đều là ông cụ bà cụ còn chưa kịp chạy thoát!
Đệ tử Cái Bang vừa rồi còn ngây ngô cười mặt liền cứng lại.
Bỗng nhiên, một bóng người xẹt qua người ông, lập tức chạy về phía đám cháy.
''Đông Thăng!'' Lão Dương bật thốt lên tên người nọ, Hàn Đông Thăng lại mắt điếc tai ngơ, lão Dương liền tát đệ tử Cái Bang còn đang há hốc mồm bên cạnh một phát, ''Mau cứu hỏa, cứu người đi!''
Các cụ già trên lầu giật mình tỉnh giấc như đang trong lồng hấp, nhao nhao chen chúc bên cửa sổ, tiếng khóc hô lẫn với tiếng kêu cứu ầm ĩ khiến người ta tâm phiền ý loạn. Khói đặc quay cuồng bốc lên trời, nơi này thật sự là quá xa xôi, đội cứu hỏa không biết là đến ngày tháng năm nào mới có thể tới được. Nhóm cảnh sát vốn dù bận vẫn ung dung mai phục rốt cuộc không thèm quan tâm tới mấy tên tà giáo bị tình nghi kia nữa, tất cả đều chạy tới cứu hỏa.
Không khí vừa nóng bỏng, vừa lạnh lẽo, đối lưu mãnh liệt cuốn lên tro bụi và cát đá, lão Dương chỉ huy nhóm lão mũ đỏ trong sân chạy ra ngoài, nhất thời có chút thở hổn hển, đỡ quải trượng đè lại ngực.
Lúc này, có người ở đó không xa nhẹ nhàng mà nở nụ cười: ''Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Dương bang chủ. Ông xem ông đi, đều đã từng này tuổi rồi, còn chưa chịu già, lại vẫn muốn phát cuồng như tuổi trẻ.''
Lão Dương chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh lửa chiếu sáng nửa bên mặt ông.
Chỉ thấy một thân hình cao lớn, khoác áo choàng đen thong dong đi ra, trong tay còn xách theo Hứa Thiệu Văn mà vừa rồi bị lão Dương chọc thành con tôm ---- Người này chính là ''Đạo sư'' đã dạy học cho mấy người ông Chu.
Lúc nhóm phần tử tà giáo nghe thấy tiếng còi cảnh sát hoảng hốt chạy trốn, hắn ta vậy mà không chút hoang mang ở lại trong căn nhà, đổ dầu phóng hỏa đâu ra đấy.
Lão Dương đại gia nắm chặt quải trượng trong tay: ''Mày là...''
''Ngài có lẽ không biết tôi, tôi là đồ đệ dưới trướng sư phụ, '' Gã áo đen nở nụ cười, buông Hứa Thiệu Văn ra, ''Tên tiểu tử vô dụng này là đồ đệ của tôi, sắp đến tết rồi, ra chống đỡ cho bọn tiểu bối, lập lập công trạng, không nghĩ tới còn có vinh hạnh nhìn thấy côn pháp Đả Cẩu Bổng, thật sự là phúc phận ba đời.''
Lão Dương đại gia: ''Mày là đồ đệ của Hứa Chiêu!''
''Lại làm xấu mặt lão nhân gia rồi.'' Gã áo đen nói xong, mở hai tay ra, mỗi tay hắn cầm một cây tam lăng thứ, ''Dương bang chủ, cho tôi một cơ hội, để tôi lấy lại mặt mũi đi.’’
Hứa Thiệu Văn ôm bụng lui sang bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười âm lãnh.
Gã áo đen vừa dứt lời, liền giống như ảo ảnh, chớp mắt liền tới gần lão Dương đại gia, lão Dương chỉ có thể vung quải trượng lên nghênh đón. Nhưng gã áo đen cũng không phải là đám vô dụng nghe thấy tiếng còi cảnh sát liền chạy kia, lão Dương vừa rồi liền cảm thấy thắt lưng có chút không thoải mái, quải trượng bằng gỗ cứng lại không phải là Đả Cẩu Bổng, thật sự quá nặng, miễn cưỡng tiếp mấy chiêu, sực lực nhất thời không theo kịp, cây tam lăng thứ kia lại giống như tia chớp mà sượt qua quải trượng bóng loáng, chỉ thẳng vào cổ họng ông.
Lão Dương đã ngửi thấy mùi sắt.
Trong lòng ông nặng nề mà nhảy dựng lên, thầm nghĩ, già rồi.
Nhưng mà trong nháy mắt cây tam lăng thứ kia sắp đâm vào cổ họng ông, gã áo đen kia lại nhảy mạnh lên trên, chật vật trốn tránh vài bước.
Cùng lúc đó, một bàn tay đỡ lưng lão Dương đang ngã về phía sau.
Lão Dương đại gia kinh ngạc quay đầu nhìn, lại chỉ thấy một cái đầu được che kín mít bằng mũ trùm ----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook