Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại
-
Quyển 1 - Chương 5: "Băng qua núi đồi, cho dù mái đầu đã bạc..."
Là một nữ thanh niên tình cờ gặp một nam thanh niên phanh ngực ngoài đường, Cam Khanh cũng không ngoại lệ nhìn nhiều hơn một chút. Nhìn xong, cô cảm thấy cơ thể này muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, đem ra triển lãm cũng không tính là quá đáng.
Chỉ là... ở cái nơi tồi tàn dầu khói và tro bếp bay đầy trời này, có cần nỗ lực thời thượng như vậy không?
- Lúc nhỏ tôi từng gặp ông một lần ở ngõ Len.
Dụ Lan Xuyên cúi đầu, ánh mắt lướt qua tay ông chủ Mạnh, tay ông rất dày, vì quanh năm cầm muôi nên dính dầu nhưng da thịt lại vô cùng trơn mịn như ngọc, thực không giống tay của người đàn ông trung niên___đối diện với ánh mắt mờ mịt của ông chủ Mạnh, Dụ Lan Xuyên tự giới thiệu không rõ ràng:
- Tôi họ Dụ.
Vẻ mặt Mạnh Thiên Ý và Cam Khanh đồng thời đơ giây lát.
- Ồ, cậu!
Chiếc eo luôn hơi cong của Mạnh Thiên Ý ưỡn lên, ông nhỏ giọng:
- Cậu... vào trong tiệm ngồi, mời vào.
Nói xong, ông khoát khoát tay về một bên, cố không nhìn Cam Khanh, giả vờ như rất tùy tiện đuổi cô đi:
- Can, không có chuyện của con, về trước đi, đi đường cẩn thận.
Trong nháy mắt Dụ Lan Xuyên lên tiếng, Cam Khanh lùi về sau nửa bước, lui ra khỏi ánh đèn, cảm giác tồn tại vốn đã thấp giờ bị ép gần như không còn.
Nghe ông chủ Mạnh lên tiếng, cô gật đầu như u linh, không hé răng, xoay người rời đi.
Ban đầu Dụ Lan Xuyên không chú ý tới cô nhưng vẫn theo thói quen lướt mắt nhìn, vừa lướt qua mặt nghiêng mơ hồ của cô, tim anh chợt nhảy lên, anh bật thốt gọi cô lại:
- Đợi đã.
Cam Khanh giống như bị anh dọa sợ, cứng nhắc đứng lại, rụt rè quay đầu hỏi:
- Anh gọi tôi à?
Đôi mắt mở to của cô đầy hoảng hốt bất an, vai căng cứng thấp thỏm, như một con thỏ hoang bị kinh hãi.
Dụ Lan Xuyên lúc này nhìn rõ dáng vẻ của cô, lập tức thất vọng, ký ức sôi trào cuồn cuộn trong lòng chợt bốc hơi.
- Không có gì.
Vẻ mặt anh lãnh đạm trở lại, xa cách mà khách sáo:
- Người hôm nay bị chúng chặn là em trai tôi, tôi gửi lời cám ơn cô.
Cam Khanh chất phác đáp:
- Không, không cần khách sáo.
Dụ Lan Xuyên thở ra từ mũi, nghĩ: “Con nhỏ quê mùa này ở đâu ra thế? Nói cũng nói không lưu loát.”
Chút lòng nhẫn nại của anh phải giữ lại để hầu hạ mấy bố bên A, không kiên nhẫn với cái thể loại thật thà nhút nhát này, anh kiềm chế bản thân, gật đầu rồi không để ý người qua đường này nữa, nhấc chân tiến vào tiệm “Tôm hùm đất Thiên Ý”.
Cam Khanh nghĩ: “Có chút xíu mà làm quá, Dụ gia đúng là bị người ta đào mộ tổ, đào ra một tên bệnh thần kinh.”
Cô cúi đầu, bước đi vội vã, như một cái bóng không bắt mắt.
Đường nhỏ trong hẻm sau ao lầy như mê cung, vào giờ này, ngoại trừ con đường thịt nướng lộ thiên thì những nơi khác đều vắng lặng, gió đêm thổi qua như khựng lại vài phần, đèn đường lâu năm thiếu tu sửa sáng tắt tùy tâm trạng, đôi lúc còn chớp chớp. Người đi ở đây, tiếng bước chân hơi lớn sẽ có tiếng vang vọng lại.
Rất đáng sợ.
Không biết có phải vì đi một mình ban đêm sợ hãi hay không, Cam Khanh lẹt xẹt dép lê trên nền đất, vừa đi vừa ngâm nga hát.
Lúc cô đi đến chỗ khuất sáng nhất, một bóng người ló ra trên đường nhỏ cô vừa đi qua___nếu Lưu Trọng Tề ở đây sẽ nhận ra, đó là một trong ba gã đàn ông lừa đảo cậu, gã đầu trọc.
Gã đầu trọc hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng Cam Khanh chốc lát rồi nhấc chân đuổi theo. Gã to cao vạm vỡ, cao gần 1m9, nhưng đi đường lại không hề có tiếng bước chân.
Cam Khanh không phát hiện, rẽ vào hẻm nhỏ, lẳng lặng đi, chỉ có tiếng bước chân lê đôi dép nhựa và giọng nữ hơi khàn:
- “Băng qua núi đồi, cho dù mái đầu đã bạc...” (1)
(1) Trích bài “Đồi núi” của Lý Tông Thịnh, lời dịch từ 2 Cái Bánh Bao.
Gã đầu trọc hơi bạnh cằm, bước chân càng lúc càng nhanh, nắm chặt nắm đấm, cơ bắp và gân xanh nổi cuồn cuộn trên tay.
- “Huyên thuyên chẳng dứt, về nỗi xót xa không gặp thời...” (1)
Gã đầu trọc chợt băng qua giao lộ, nhưng liền sau đó, gã thắng gấp__trước mắt là một ngõ cụt tối om, trừ chiếc xe đạp hỏng thì không có gì cả.
Cô ta đâu?
Lúc này, tiếng dép lê “lẹt xẹt lẹt xẹt” lại vang lên lần nữa, âm thanh từ phía sau gã truyền tới.
- “Còn chưa toại nguyện chứng kiến sự vĩnh cửu...” (1)
Gã đầu trọc chợt quay đầu, thấy “nhân viên thu ngân” lo chuyện bao đồng kia từ giao lộ phía sau gã bước qua, cô đút tay vào túi quần, chân cũng lười nhấc, đi đường nghiêng tới nghiêng lui, không thèm nhìn về phía gã.
Dù sao quanh đây cũng không có ai, gã đầu trọc dứt khoát không thèm che che giấu giấu nữa, rống:
- Mày đứng lại!
Rống xong, gã sải bước dài đuổi theo Cam Khanh. Gã chạy tới giao lộ, nhiều cũng năm sáu bước nhưng loáng một cái là qua, thế mà chỉ trong chớp mắt ấy, cô gái ban nãy lại biến mất không chút tăm hơi.
- “...thì đã đánh mất chính mình___” (1)
Giai điệu bài hát vẫn chưa tan hết, vang vọng trong hẻm nhỏ, khắp bốn phương tám hướng, sau lưng gã đầu trọc toát lên một lớp mồ hôi lạnh:
- Mày là con nào, đừng giả thần giả quỷ!
Gã vừa la lên thì tiếng hát và tiếng bước chân đồng thời biến mất, nhất thời, bốn phía chỉ còn lại tiếng rít của gió đêm, vi vu xào xạc.
Tim gã đầu trọc sắp ngừng đập, gã khuỵu gối giơ tay theo bản năng, đưa hai tay bảo vệ đầu, nín thở, nhìn quanh cảnh giác.
Chợt, một cảm giác run rẩy khó hình dung chảy qua toàn thân gã, liền theo đó, một cơn gió không tự nhiên ép thẳng tới huyệt thái dương gã, gã sợ hãi phát hiện, bất luận mình trốn hay chặn đều không kịp nữa, huyệt thái dương gã nhói lên, đầu ầm một tiếng, nghĩ: “Tiêu rồi.”
Nhưng cảnh não bị đâm xuyên máu me be bét như dự đoán không xảy ra, gã đầu trọc sững sờ hồi lâu, nhận ra mình ngay cả da cũng không bị rách, mờ mịt đưa tay sờ một cái, đầu tốt đẹp vẫn đang nằm an ổn trên cổ.
Ban nãy hình như chỉ là gió cuốn cát đá vụn, vừa vặn thổi vào mặt gã.
Gã đầu trọc tìm một hồi trong hẻm nhỏ như ruồi mất đầu, ngay cả một vết chân cũng không thấy, đang vận khí thì đúng lúc điện thoại trong túi rung lên, gã lấy ra nhìn, giọng chợt thấp xuống quãng tám, gần như có thể xem là nhẹ nhàng:
- A lô, sư nương... con hả? Con đang trong cái hẻm tạp nhỏ hồi chiều, lúc nãy thấy có cảnh sát ở đây... sư nương nói gì?
Nhận xong cú điện thoại này, gã không để ý việc tìm Cam Khanh gây phiền phức nữa mà vội vội vàng vàng chạy đi.
Rời khỏi hẻm sau ao lầy, lại qua hai ngã tư đường, gã đầu trọc chạy mồ hôi đầy trán lao vào một quán Mc Donald.
Nhân viên đang dọn bàn bị gã đàn ông hung hăng dữ tợn này dọa giật mình, lui phắt về sau một bước, mắt mở to. Gã đầu trọc không hơi đâu phàn nàn, đưa mắt ngập ngừng nhìn một vòng rồi đi về phía một cái bàn trong góc____bà cụ và hai người đàn ông khác lừa đảo trẻ vị thành niên lúc chiều đang an vị nơi đó, ba người gọi một gói khoai chiên nhưng không ai ăn, giống như chỉ để cho có, dưới chân là túi hành lý căng phồng.
Gã đầu trọc thở hổn hển đi tới cạnh đồng bọn:
- Tiền nộp hết rồi mà, sao nói không cho ở là không cho ở? Làm gì có lý này, tôi đi tìm họ!
- Họ trả tiền lại cho chúng ta.
Người mặt sẹo bên cạnh gọi một tiếng “sư huynh” rồi nói:
- Hết cách, hôm nay chợt có người kiểm tra, chủ nhà cũng không biết là chuyện gì, không dám thuê.
Gã đầu trọc đang định nói thì bà cụ chợt ngẩng đầu nhìn gã:
- Con gặp ai thế?
Gã đầu trọc ngớ người:
- Hả? À, một con nhóc nhân viên trong tiệm, hôm nay nó ăn muối lo chuyện bao đồng, gọi cảnh sát tới, con muốn đuổi theo cho nó một trận.
Bà cụ hỏi:
- Đuổi kịp không?
- Ơ... không... tại trời tối quá, con lại không quen đường như nó, đi một nửa là mất bóng, xem như nó gặp may...
Lời gã còn chưa dứt, bà cụ chợt nghiêng người, đưa tay quệt trên thái dương gã một cái, quệt ra một lớp bẩn nhạt, nhìn kỹ giống như là tro than ở tiệm đồ nướng.
Gã đầu trọc nhìn rõ ngón tay bà thì giật mình, toát mồ hôi lạnh khắp người.
- Có thể quẹt một đường trên đầu nghĩa là có thể đập vỡ đầu con, người ta hôm nay là không muốn chấp nhặt với con thôi.
Bà cụ chậm rãi ngồi xuống trở lại, thở dài:
- Biết người ta ở tiệm nào, đường nào không?
Gã đầu trọc ăn nói khép nép:
- Dạ biết, ở trên đường toàn là tiệm đồ nướng.
Bà cụ gật đầu:
- Hôm nay cô ta không làm bị thương người khác chính là có ý trừ chuyện nhà mình ra sẽ không quản chuyện bao đồng. Sau này tránh cô ta ra là được.
Gã đầu trọc không cam tâm, lẩm bẩm:
- Một con nhỏ nhà quê...
- Được rồi!
Bà cụ hơi nâng cao âm lượng, ngắt lời gã:
- Ở nhà, ta đã nói với con thế nào? Yên Ninh ngọa hổ tàng long, gặp người đồng đạo phải tránh ra, đừng tưởng mình lợi hại, ếch ngồi đáy giếng!
Gã đầu trọc không dám lên tiếng nữa, hai người đàn ông khác cũng cúi đầu nghe răn dạy.
Cả bàn nhất thời yên tĩnh, bốn người tám mắt đều dán vào khoai chiên, khoai đã nguội, dầu chảy ra thấm ướt tờ giấy mà không ai động đến, lẻ loi nằm đó, bên cạnh có vài túi tương cà đã xịt hết, vỏ nằm lung tung trên bàn.
Qua một lát, gã mặt sẹo phá vỡ sự yên tĩnh:
- Sư nương, chúng ta cứ ở đây mãi cũng không phải cách, nếu thực không được thì đêm nay ra khách sạn ở?
Gã thọt bên cạnh nãy giờ không lên tiếng rầu rĩ nói:
- Sư nương ở khách sạn, còn ba người chúng ta tạm bợ qua đêm là được, dù sao mùa hè cũng không lạnh.
Bà cụ hình như hơi dao động, đưa tay lấy túi hành lý nhỏ bên cạnh, nhưng không biết nhớ tới điều gì mà qua một lát, bà lại thở dài, lắc đầu.
Lúc này, Cam Khanh cũng về tới “nhà” của mình.
Cô đi chậm hơn, bước chân lề mề hơn, vì lúc tránh gã đầu trọc kia cô chạy hơi vội nên dây nhựa dép lê bị đứt hơn nửa cọng, phần dính còn lại chưa tới nửa cm, cô sợ mình vừa nhấc chân là hôm nay phải nhảy lò cò về.
Nhìn thấy mấy cái đèn đường quen thuộc trước cổng nhà ở xa xa, Cam Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, quyết định việc đầu tiên khi trở về là mượn bạn cùng phòng đôi dép lê mang đỡ hai ngày.
Cô hiện đang ở trong một nhà trọ cho thuê phòng phi pháp, trong phòng có vách ngăn ra tám phòng nhỏ, mỗi phòng có một giường đôi trên dưới cho hai người ở. Đa số người thuê là nữ, mọi người quy định với nhau là không hút thuốc ở không gian chung, cũng không ai không dọn nhà vệ sinh, cho nên vẫn xem như sạch sẽ. Cô bạn giường trên của cô ngày ngủ đêm thức đều là chuyện nhỏ, Cam Khanh lại là người xuống gầm cầu cũng có thể ngủ nên không để ý chút quấy rầy đấy.
Phải nói rằng, cô thấy cái ổ nhỏ này của mình tiện nghi, sạch sẽ, gần chỗ làm, cái gì cũng tốt, hàng ngon giá rẻ.
Tiếc là, thời buổi này, thứ gì hàng ngon giá rẻ luôn đi kèm với vài vấn đề khác____chẳng hạn như không hợp pháp.
Ngày hôm đó, khi Cam Khanh ngâm nga “Đồi núi” về nhà thì phát hiện “nhà” đã không còn.
Một đám người xách nồi chén thau chậu tụ tập dưới lầu. Cam Khanh gặp bạn cùng phòng trong đó, bạn cùng phòng lấy ra một đôi dép lê cho cô, đồng thời cho cô biết, thành phố Yên Ninh bắt đầu đợt mới quản lý nghiêm nhà trọ, nhà trọ của họ bị niêm phong, phải dọn đi ngay, không thể ở qua đêm.
Cho nên đám người họ, dù là “cú đêm” ngày ngủ đêm thức hay “chim sơn ca” ngủ sớm dậy sớm đều bị đuổi ra đường.
Sau 15 phút, Cam Khanh cứu ra được hành lý đơn giản của mình, ngồi xổm trên vỉa hè ven đường, ôm trái bắp luộc___bắp cũng là do bạn cùng phòng cú đêm của cô cho, rất ngọt.
Đèn đường ngà ngà sáng thành hàng chữ nhất phía sau cô, cột đèn mảnh dẻ xòe ra như dãy thiên nga nhẹ nhàng nhảy múa, kéo dài theo đường lớn, nhấp nhô mềm mại, xâu chuỗi lốm đốm với ánh đèn của mọi nhà.
Đêm nay đúng là trùng hợp.
Kẻ lừa đảo và kẻ lo chuyện bao đồng, kẻ không biết tự lượng sức và kẻ thâm tàng bất lộ, khác đường nhưng chung đích, đều sầu lo ảm đạm cân nhắc xem mình nên qua đêm ở chốn nào.
______
Bài "Đồi núi" của Lý Tông Thịnh cho bạn nào muốn nghe:
Chỉ là... ở cái nơi tồi tàn dầu khói và tro bếp bay đầy trời này, có cần nỗ lực thời thượng như vậy không?
- Lúc nhỏ tôi từng gặp ông một lần ở ngõ Len.
Dụ Lan Xuyên cúi đầu, ánh mắt lướt qua tay ông chủ Mạnh, tay ông rất dày, vì quanh năm cầm muôi nên dính dầu nhưng da thịt lại vô cùng trơn mịn như ngọc, thực không giống tay của người đàn ông trung niên___đối diện với ánh mắt mờ mịt của ông chủ Mạnh, Dụ Lan Xuyên tự giới thiệu không rõ ràng:
- Tôi họ Dụ.
Vẻ mặt Mạnh Thiên Ý và Cam Khanh đồng thời đơ giây lát.
- Ồ, cậu!
Chiếc eo luôn hơi cong của Mạnh Thiên Ý ưỡn lên, ông nhỏ giọng:
- Cậu... vào trong tiệm ngồi, mời vào.
Nói xong, ông khoát khoát tay về một bên, cố không nhìn Cam Khanh, giả vờ như rất tùy tiện đuổi cô đi:
- Can, không có chuyện của con, về trước đi, đi đường cẩn thận.
Trong nháy mắt Dụ Lan Xuyên lên tiếng, Cam Khanh lùi về sau nửa bước, lui ra khỏi ánh đèn, cảm giác tồn tại vốn đã thấp giờ bị ép gần như không còn.
Nghe ông chủ Mạnh lên tiếng, cô gật đầu như u linh, không hé răng, xoay người rời đi.
Ban đầu Dụ Lan Xuyên không chú ý tới cô nhưng vẫn theo thói quen lướt mắt nhìn, vừa lướt qua mặt nghiêng mơ hồ của cô, tim anh chợt nhảy lên, anh bật thốt gọi cô lại:
- Đợi đã.
Cam Khanh giống như bị anh dọa sợ, cứng nhắc đứng lại, rụt rè quay đầu hỏi:
- Anh gọi tôi à?
Đôi mắt mở to của cô đầy hoảng hốt bất an, vai căng cứng thấp thỏm, như một con thỏ hoang bị kinh hãi.
Dụ Lan Xuyên lúc này nhìn rõ dáng vẻ của cô, lập tức thất vọng, ký ức sôi trào cuồn cuộn trong lòng chợt bốc hơi.
- Không có gì.
Vẻ mặt anh lãnh đạm trở lại, xa cách mà khách sáo:
- Người hôm nay bị chúng chặn là em trai tôi, tôi gửi lời cám ơn cô.
Cam Khanh chất phác đáp:
- Không, không cần khách sáo.
Dụ Lan Xuyên thở ra từ mũi, nghĩ: “Con nhỏ quê mùa này ở đâu ra thế? Nói cũng nói không lưu loát.”
Chút lòng nhẫn nại của anh phải giữ lại để hầu hạ mấy bố bên A, không kiên nhẫn với cái thể loại thật thà nhút nhát này, anh kiềm chế bản thân, gật đầu rồi không để ý người qua đường này nữa, nhấc chân tiến vào tiệm “Tôm hùm đất Thiên Ý”.
Cam Khanh nghĩ: “Có chút xíu mà làm quá, Dụ gia đúng là bị người ta đào mộ tổ, đào ra một tên bệnh thần kinh.”
Cô cúi đầu, bước đi vội vã, như một cái bóng không bắt mắt.
Đường nhỏ trong hẻm sau ao lầy như mê cung, vào giờ này, ngoại trừ con đường thịt nướng lộ thiên thì những nơi khác đều vắng lặng, gió đêm thổi qua như khựng lại vài phần, đèn đường lâu năm thiếu tu sửa sáng tắt tùy tâm trạng, đôi lúc còn chớp chớp. Người đi ở đây, tiếng bước chân hơi lớn sẽ có tiếng vang vọng lại.
Rất đáng sợ.
Không biết có phải vì đi một mình ban đêm sợ hãi hay không, Cam Khanh lẹt xẹt dép lê trên nền đất, vừa đi vừa ngâm nga hát.
Lúc cô đi đến chỗ khuất sáng nhất, một bóng người ló ra trên đường nhỏ cô vừa đi qua___nếu Lưu Trọng Tề ở đây sẽ nhận ra, đó là một trong ba gã đàn ông lừa đảo cậu, gã đầu trọc.
Gã đầu trọc hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng Cam Khanh chốc lát rồi nhấc chân đuổi theo. Gã to cao vạm vỡ, cao gần 1m9, nhưng đi đường lại không hề có tiếng bước chân.
Cam Khanh không phát hiện, rẽ vào hẻm nhỏ, lẳng lặng đi, chỉ có tiếng bước chân lê đôi dép nhựa và giọng nữ hơi khàn:
- “Băng qua núi đồi, cho dù mái đầu đã bạc...” (1)
(1) Trích bài “Đồi núi” của Lý Tông Thịnh, lời dịch từ 2 Cái Bánh Bao.
Gã đầu trọc hơi bạnh cằm, bước chân càng lúc càng nhanh, nắm chặt nắm đấm, cơ bắp và gân xanh nổi cuồn cuộn trên tay.
- “Huyên thuyên chẳng dứt, về nỗi xót xa không gặp thời...” (1)
Gã đầu trọc chợt băng qua giao lộ, nhưng liền sau đó, gã thắng gấp__trước mắt là một ngõ cụt tối om, trừ chiếc xe đạp hỏng thì không có gì cả.
Cô ta đâu?
Lúc này, tiếng dép lê “lẹt xẹt lẹt xẹt” lại vang lên lần nữa, âm thanh từ phía sau gã truyền tới.
- “Còn chưa toại nguyện chứng kiến sự vĩnh cửu...” (1)
Gã đầu trọc chợt quay đầu, thấy “nhân viên thu ngân” lo chuyện bao đồng kia từ giao lộ phía sau gã bước qua, cô đút tay vào túi quần, chân cũng lười nhấc, đi đường nghiêng tới nghiêng lui, không thèm nhìn về phía gã.
Dù sao quanh đây cũng không có ai, gã đầu trọc dứt khoát không thèm che che giấu giấu nữa, rống:
- Mày đứng lại!
Rống xong, gã sải bước dài đuổi theo Cam Khanh. Gã chạy tới giao lộ, nhiều cũng năm sáu bước nhưng loáng một cái là qua, thế mà chỉ trong chớp mắt ấy, cô gái ban nãy lại biến mất không chút tăm hơi.
- “...thì đã đánh mất chính mình___” (1)
Giai điệu bài hát vẫn chưa tan hết, vang vọng trong hẻm nhỏ, khắp bốn phương tám hướng, sau lưng gã đầu trọc toát lên một lớp mồ hôi lạnh:
- Mày là con nào, đừng giả thần giả quỷ!
Gã vừa la lên thì tiếng hát và tiếng bước chân đồng thời biến mất, nhất thời, bốn phía chỉ còn lại tiếng rít của gió đêm, vi vu xào xạc.
Tim gã đầu trọc sắp ngừng đập, gã khuỵu gối giơ tay theo bản năng, đưa hai tay bảo vệ đầu, nín thở, nhìn quanh cảnh giác.
Chợt, một cảm giác run rẩy khó hình dung chảy qua toàn thân gã, liền theo đó, một cơn gió không tự nhiên ép thẳng tới huyệt thái dương gã, gã sợ hãi phát hiện, bất luận mình trốn hay chặn đều không kịp nữa, huyệt thái dương gã nhói lên, đầu ầm một tiếng, nghĩ: “Tiêu rồi.”
Nhưng cảnh não bị đâm xuyên máu me be bét như dự đoán không xảy ra, gã đầu trọc sững sờ hồi lâu, nhận ra mình ngay cả da cũng không bị rách, mờ mịt đưa tay sờ một cái, đầu tốt đẹp vẫn đang nằm an ổn trên cổ.
Ban nãy hình như chỉ là gió cuốn cát đá vụn, vừa vặn thổi vào mặt gã.
Gã đầu trọc tìm một hồi trong hẻm nhỏ như ruồi mất đầu, ngay cả một vết chân cũng không thấy, đang vận khí thì đúng lúc điện thoại trong túi rung lên, gã lấy ra nhìn, giọng chợt thấp xuống quãng tám, gần như có thể xem là nhẹ nhàng:
- A lô, sư nương... con hả? Con đang trong cái hẻm tạp nhỏ hồi chiều, lúc nãy thấy có cảnh sát ở đây... sư nương nói gì?
Nhận xong cú điện thoại này, gã không để ý việc tìm Cam Khanh gây phiền phức nữa mà vội vội vàng vàng chạy đi.
Rời khỏi hẻm sau ao lầy, lại qua hai ngã tư đường, gã đầu trọc chạy mồ hôi đầy trán lao vào một quán Mc Donald.
Nhân viên đang dọn bàn bị gã đàn ông hung hăng dữ tợn này dọa giật mình, lui phắt về sau một bước, mắt mở to. Gã đầu trọc không hơi đâu phàn nàn, đưa mắt ngập ngừng nhìn một vòng rồi đi về phía một cái bàn trong góc____bà cụ và hai người đàn ông khác lừa đảo trẻ vị thành niên lúc chiều đang an vị nơi đó, ba người gọi một gói khoai chiên nhưng không ai ăn, giống như chỉ để cho có, dưới chân là túi hành lý căng phồng.
Gã đầu trọc thở hổn hển đi tới cạnh đồng bọn:
- Tiền nộp hết rồi mà, sao nói không cho ở là không cho ở? Làm gì có lý này, tôi đi tìm họ!
- Họ trả tiền lại cho chúng ta.
Người mặt sẹo bên cạnh gọi một tiếng “sư huynh” rồi nói:
- Hết cách, hôm nay chợt có người kiểm tra, chủ nhà cũng không biết là chuyện gì, không dám thuê.
Gã đầu trọc đang định nói thì bà cụ chợt ngẩng đầu nhìn gã:
- Con gặp ai thế?
Gã đầu trọc ngớ người:
- Hả? À, một con nhóc nhân viên trong tiệm, hôm nay nó ăn muối lo chuyện bao đồng, gọi cảnh sát tới, con muốn đuổi theo cho nó một trận.
Bà cụ hỏi:
- Đuổi kịp không?
- Ơ... không... tại trời tối quá, con lại không quen đường như nó, đi một nửa là mất bóng, xem như nó gặp may...
Lời gã còn chưa dứt, bà cụ chợt nghiêng người, đưa tay quệt trên thái dương gã một cái, quệt ra một lớp bẩn nhạt, nhìn kỹ giống như là tro than ở tiệm đồ nướng.
Gã đầu trọc nhìn rõ ngón tay bà thì giật mình, toát mồ hôi lạnh khắp người.
- Có thể quẹt một đường trên đầu nghĩa là có thể đập vỡ đầu con, người ta hôm nay là không muốn chấp nhặt với con thôi.
Bà cụ chậm rãi ngồi xuống trở lại, thở dài:
- Biết người ta ở tiệm nào, đường nào không?
Gã đầu trọc ăn nói khép nép:
- Dạ biết, ở trên đường toàn là tiệm đồ nướng.
Bà cụ gật đầu:
- Hôm nay cô ta không làm bị thương người khác chính là có ý trừ chuyện nhà mình ra sẽ không quản chuyện bao đồng. Sau này tránh cô ta ra là được.
Gã đầu trọc không cam tâm, lẩm bẩm:
- Một con nhỏ nhà quê...
- Được rồi!
Bà cụ hơi nâng cao âm lượng, ngắt lời gã:
- Ở nhà, ta đã nói với con thế nào? Yên Ninh ngọa hổ tàng long, gặp người đồng đạo phải tránh ra, đừng tưởng mình lợi hại, ếch ngồi đáy giếng!
Gã đầu trọc không dám lên tiếng nữa, hai người đàn ông khác cũng cúi đầu nghe răn dạy.
Cả bàn nhất thời yên tĩnh, bốn người tám mắt đều dán vào khoai chiên, khoai đã nguội, dầu chảy ra thấm ướt tờ giấy mà không ai động đến, lẻ loi nằm đó, bên cạnh có vài túi tương cà đã xịt hết, vỏ nằm lung tung trên bàn.
Qua một lát, gã mặt sẹo phá vỡ sự yên tĩnh:
- Sư nương, chúng ta cứ ở đây mãi cũng không phải cách, nếu thực không được thì đêm nay ra khách sạn ở?
Gã thọt bên cạnh nãy giờ không lên tiếng rầu rĩ nói:
- Sư nương ở khách sạn, còn ba người chúng ta tạm bợ qua đêm là được, dù sao mùa hè cũng không lạnh.
Bà cụ hình như hơi dao động, đưa tay lấy túi hành lý nhỏ bên cạnh, nhưng không biết nhớ tới điều gì mà qua một lát, bà lại thở dài, lắc đầu.
Lúc này, Cam Khanh cũng về tới “nhà” của mình.
Cô đi chậm hơn, bước chân lề mề hơn, vì lúc tránh gã đầu trọc kia cô chạy hơi vội nên dây nhựa dép lê bị đứt hơn nửa cọng, phần dính còn lại chưa tới nửa cm, cô sợ mình vừa nhấc chân là hôm nay phải nhảy lò cò về.
Nhìn thấy mấy cái đèn đường quen thuộc trước cổng nhà ở xa xa, Cam Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, quyết định việc đầu tiên khi trở về là mượn bạn cùng phòng đôi dép lê mang đỡ hai ngày.
Cô hiện đang ở trong một nhà trọ cho thuê phòng phi pháp, trong phòng có vách ngăn ra tám phòng nhỏ, mỗi phòng có một giường đôi trên dưới cho hai người ở. Đa số người thuê là nữ, mọi người quy định với nhau là không hút thuốc ở không gian chung, cũng không ai không dọn nhà vệ sinh, cho nên vẫn xem như sạch sẽ. Cô bạn giường trên của cô ngày ngủ đêm thức đều là chuyện nhỏ, Cam Khanh lại là người xuống gầm cầu cũng có thể ngủ nên không để ý chút quấy rầy đấy.
Phải nói rằng, cô thấy cái ổ nhỏ này của mình tiện nghi, sạch sẽ, gần chỗ làm, cái gì cũng tốt, hàng ngon giá rẻ.
Tiếc là, thời buổi này, thứ gì hàng ngon giá rẻ luôn đi kèm với vài vấn đề khác____chẳng hạn như không hợp pháp.
Ngày hôm đó, khi Cam Khanh ngâm nga “Đồi núi” về nhà thì phát hiện “nhà” đã không còn.
Một đám người xách nồi chén thau chậu tụ tập dưới lầu. Cam Khanh gặp bạn cùng phòng trong đó, bạn cùng phòng lấy ra một đôi dép lê cho cô, đồng thời cho cô biết, thành phố Yên Ninh bắt đầu đợt mới quản lý nghiêm nhà trọ, nhà trọ của họ bị niêm phong, phải dọn đi ngay, không thể ở qua đêm.
Cho nên đám người họ, dù là “cú đêm” ngày ngủ đêm thức hay “chim sơn ca” ngủ sớm dậy sớm đều bị đuổi ra đường.
Sau 15 phút, Cam Khanh cứu ra được hành lý đơn giản của mình, ngồi xổm trên vỉa hè ven đường, ôm trái bắp luộc___bắp cũng là do bạn cùng phòng cú đêm của cô cho, rất ngọt.
Đèn đường ngà ngà sáng thành hàng chữ nhất phía sau cô, cột đèn mảnh dẻ xòe ra như dãy thiên nga nhẹ nhàng nhảy múa, kéo dài theo đường lớn, nhấp nhô mềm mại, xâu chuỗi lốm đốm với ánh đèn của mọi nhà.
Đêm nay đúng là trùng hợp.
Kẻ lừa đảo và kẻ lo chuyện bao đồng, kẻ không biết tự lượng sức và kẻ thâm tàng bất lộ, khác đường nhưng chung đích, đều sầu lo ảm đạm cân nhắc xem mình nên qua đêm ở chốn nào.
______
Bài "Đồi núi" của Lý Tông Thịnh cho bạn nào muốn nghe:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook