Không Nỡ Quên
-
Chương 3
Vốc hai tay vào trong nước, hắt lên mặt của mình . Cô gái trong gương gương mặt hồng hồng, ánh mắt có chút mê ly . Rửa đi lớp trang điểm nhàn nhạt, lại bởi vì say mà hai gò má ửng đỏ, mặt mày sáng sủa.
Đẩy cửa phòng rửa tay đi ra ngoài , dùng sức nhắm mắt rồi lại mở ra không khỏi chán nản vì những cảm xúc không nên có làm nơi đáy mắt nổi lên một giọt nước. Lại ngoài ý muốn phát hiện, trong lối đi nhỏ một thân ảnh cao lớn, rắn rỏi đang đứng.
Anh cứ như vậy dựa trên vách tường , giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc , biểu lộ cô đơn mà bi thương , lại nhìn chằm chằm vào tôi, ngay cả ánh mắt cũng quên dời .
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh trở lại . Ồn ào náo động toàn bộ nghe không rõ, ngọn đèn cũng không cảm thấy chướng mắt . Chỉ thấy trước mắt thân ảnh cô đơn của người kia.Tuy chỉ trong chớp nhoáng, nhưng lại là vĩnh viễn .
Anh học hút thuốc lá lúc nào? Trong nội tâm mỉm cười đau đớn, bạn gái của anh, không quản anh sao? Ngay cả tôi cũng không cho Cảnh Dương hút thuốc .
Chậm rãi hướng anh đi qua , anh nhìn chăm chú lên tôi, hai con ngươi đen kịt cũng bởi vì cảm giác say mà có chút lửa nóng . Tôi biết anh không thể uống rượu, tửu lượng của anh, so với tôi tốt hơn một chút . . . Nhớ rõ năm 2 trước, đêm giáng sinh hai người đi ăn lẩu , kết quả hai người đều say không biết trời đất gì hết, may mà mấy anh chị em cùng phòng ngủ đem chúng tôi kéo về . Trải qua lần kia , trong hệ vật lý có một đôi tình lữ đã nổi danh ngày càng thêm nổi danh . Bởi vì hai chúng tôi đều là cốc vỡ (???). . .
“Anh . . . cùng bạn gái có khỏe không?” Tôi muốn mình thật sự say , hỏi vấn đề bạn gái của bạn trai cũ như vậy , thật sự là sẽ có vẻ rắp tâm khó dò .
Anh xoa vành mắt xinh đẹp, ngón tay thon dài đem tàn thuốc vứt vào trong thùng rác , thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên: “Vẫn như cũ .” Tiếp theo mặt không thay đổi nhìn tôi , “Cô thì sao?”
“Chúng tôi vẫn tốt.” Anh hỏi là Cảnh Dương , anh biết rõ Cảnh Dương, tình yêu của bọn họ như một vòng tròn nhỏ luẩn quẩn, ai cũng biết.
Ánh mắt của anh có chút tối nhạt , không nói nữa .
“Tôi về phòng trước đấy!” Tôi gục đầu xuống , bước nhanh về phía trước đi qua người anh.
Lúc này đây, anh không ngăn tôi lại, chỉ lấy điếu khác ra châm lửa.
“Hút thuốc ít thôi!” Tôi nhịn không được quay người , nói khẽ .
Anh nao nao, trên mặt biểu lộ là mỉa mai cùng tự giễu đan vào thành thần sắc phức tạp: “Cái này , có quan hệ gì với cô chứ?”
Đả thương người, bị thương là hợp tình hợp lý . Khóe miệng tôi dãn ra tạo thành nụ cười: “Ừ.”
Rũ mí mắt xuống, ngăn nước mắt, xoay người sang chỗ khác, bước nhanh vào phòng , nụ cười rực rỡ mê ly tức khắc biến mất.
Dương Ảnh , mày sớm nên dự liệu được sẽ là như thế! Mày vẫn còn chờ mong cái gì? Chờ mong anh ấy còn như một năm trước, giữ lại mày sao, còn như một năm trước, trước mặt mày khóc sao?
Đẩy cửa phòng rửa tay đi ra ngoài , dùng sức nhắm mắt rồi lại mở ra không khỏi chán nản vì những cảm xúc không nên có làm nơi đáy mắt nổi lên một giọt nước. Lại ngoài ý muốn phát hiện, trong lối đi nhỏ một thân ảnh cao lớn, rắn rỏi đang đứng.
Anh cứ như vậy dựa trên vách tường , giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc , biểu lộ cô đơn mà bi thương , lại nhìn chằm chằm vào tôi, ngay cả ánh mắt cũng quên dời .
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh trở lại . Ồn ào náo động toàn bộ nghe không rõ, ngọn đèn cũng không cảm thấy chướng mắt . Chỉ thấy trước mắt thân ảnh cô đơn của người kia.Tuy chỉ trong chớp nhoáng, nhưng lại là vĩnh viễn .
Anh học hút thuốc lá lúc nào? Trong nội tâm mỉm cười đau đớn, bạn gái của anh, không quản anh sao? Ngay cả tôi cũng không cho Cảnh Dương hút thuốc .
Chậm rãi hướng anh đi qua , anh nhìn chăm chú lên tôi, hai con ngươi đen kịt cũng bởi vì cảm giác say mà có chút lửa nóng . Tôi biết anh không thể uống rượu, tửu lượng của anh, so với tôi tốt hơn một chút . . . Nhớ rõ năm 2 trước, đêm giáng sinh hai người đi ăn lẩu , kết quả hai người đều say không biết trời đất gì hết, may mà mấy anh chị em cùng phòng ngủ đem chúng tôi kéo về . Trải qua lần kia , trong hệ vật lý có một đôi tình lữ đã nổi danh ngày càng thêm nổi danh . Bởi vì hai chúng tôi đều là cốc vỡ (???). . .
“Anh . . . cùng bạn gái có khỏe không?” Tôi muốn mình thật sự say , hỏi vấn đề bạn gái của bạn trai cũ như vậy , thật sự là sẽ có vẻ rắp tâm khó dò .
Anh xoa vành mắt xinh đẹp, ngón tay thon dài đem tàn thuốc vứt vào trong thùng rác , thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên: “Vẫn như cũ .” Tiếp theo mặt không thay đổi nhìn tôi , “Cô thì sao?”
“Chúng tôi vẫn tốt.” Anh hỏi là Cảnh Dương , anh biết rõ Cảnh Dương, tình yêu của bọn họ như một vòng tròn nhỏ luẩn quẩn, ai cũng biết.
Ánh mắt của anh có chút tối nhạt , không nói nữa .
“Tôi về phòng trước đấy!” Tôi gục đầu xuống , bước nhanh về phía trước đi qua người anh.
Lúc này đây, anh không ngăn tôi lại, chỉ lấy điếu khác ra châm lửa.
“Hút thuốc ít thôi!” Tôi nhịn không được quay người , nói khẽ .
Anh nao nao, trên mặt biểu lộ là mỉa mai cùng tự giễu đan vào thành thần sắc phức tạp: “Cái này , có quan hệ gì với cô chứ?”
Đả thương người, bị thương là hợp tình hợp lý . Khóe miệng tôi dãn ra tạo thành nụ cười: “Ừ.”
Rũ mí mắt xuống, ngăn nước mắt, xoay người sang chỗ khác, bước nhanh vào phòng , nụ cười rực rỡ mê ly tức khắc biến mất.
Dương Ảnh , mày sớm nên dự liệu được sẽ là như thế! Mày vẫn còn chờ mong cái gì? Chờ mong anh ấy còn như một năm trước, giữ lại mày sao, còn như một năm trước, trước mặt mày khóc sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook