Không Nhớ, Không Quên
-
Chương 3: Chương 1.3
Editor: Lost In Love
Sải bước đi qua hành lang phía sau sân khấu, nhân viên làm việc cũng không đuổi kịp anh. Đi qua hành lang thật dài, đứng trước cửa phòng khách quý, Đường Diệc Thiên hít sâu vào một hơi.
Giây phút đẩy cánh cửa ra, anh vô thức cắn chặt răng.
Thực ra Đường Diệc Thiên đã nằm mơ rất nhiều trường hợp gặp lại Hàn Niệm: Phần lớn là lúc bọn họ gặp gỡ ở con đường kia, hoặc là trong sân thể dục, hoặc là địa điểm bọn họ kết hôn...Đều là anh đuổi theo cô, cô chạy đằng trước anh, chạy xa từng chút, rồi biến mất không thấy nữa.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới là sẽ gặp lại như vậy: Hàn Niệm ở trước mặt anh, không chút né tránh nghênh đón ánh mắt của anh, bình tĩnh đến đáng sợ nhìn anh, đáy mắt không chút gợn sóng.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu đỏ, mái tóc dài màu đen xõa trên vai, ngồi sau sân khấu đấu giá, Hàn Niệm cúi đầu, một tay đút trong túi áo, một tay đặt trên ly Hồng Trà màu trắng, khuôn mặt Đường Diệc Thiên mờ mịt trông như đang nằm mơ.
Tiếng đồng hồ cũ mạ vàng rơi xuống đất vang lên, ánh mắt cô nhìn anh, không có chút ngạc nhiên. Giống như mấy năm nay chỉ là một giấc mơ, tất cả đều vẫn như lúc trước.
Anh đi qua, lấy hết tu vi của mấy năm nay khiến cho bản thân duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng Hàn Niệm lại nở nụ cười, cười nói với anh: "Anh đừng xúc động như vậy...biết đâu em đến giết anh đấy."
Anh đưa tay lấy ví tiền trong túi áo khoác bên trái ra, rút ra một tấm thẻ đưa cho người nhân viên đuổi theo, cười nhạt. Mặc dù mấy năm nay anh rất ít khi nở nụ cười, nhưng cười lên vẫn là dáng vẻ cô quen thuộc trước kia, giống như cô có thể có kinh nghiệm giữ bình tĩnh mấy năm nay, anh càng có thể vững như Thái Sơn.
Hàn Niệm không có chút lúng túng, để ly trà trong tay xuống, đứng dậy đến gần anh: "Đường tiên sinh có tiện đưa em về dùm không?"
"Có thể." Đôi mắt đen như mực của anh sâu không thấy đáy, cô không bắt được một chút dao động.
Đêm giao thừa có ý nghĩa đặc biệt khiến cho lúc nửa đêm của cả thành phố vẫn vô cùng ồn ào và náo nhiệt, đèn neon nhiều màu từ từ chảy xuôi theo thân xe màu đen, giống như những ngôi sao rực rỡ trong bầu trời đêm.
"Ơ, thành phố J thay đổi nhiều quá..." Hàn Niệm áp sát lên cửa kính xe, nhìn đường phố có chút quen thuộc lại có chút xa lạ lẩm bẩm tự nói.
Đường Diệc Thiên ngồi bên cạnh cô, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Em..." Giọng nói của anh rất bình tĩnh: "Trở về một mình?"
Hàn Niệm lắc đầu: "Không."
Cô quay sang nhìn anh, cười nói: "Em trở về với Hạ Đông Ngôn."
Hạ Đông Ngôn, cái tên này đột nhiên khiến cho đôi mắt của Đường Diệc Thiên trở nên hung ác hơn.
"Chỉ có hai người các người?" Anh qua loa hỏi thêm một câu.
"Anh nghĩ còn ai nữa?" Hàn Niệm nâng tay vén những sợi tóc dài rủ xuống ra sau tai, dời mắt đi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang chạy trên con đường của Bắc Kinh, nơi đó có một dãy lầu chung cư dành cho cán bộ sĩ quan cao cấp, đã từng là nơi Hàn Niệm lớn lên.
"Em sống ở đâu?"
"Chỗ của Hạ Đông Ngôn." Cô cười rất vui vẻ, giống như đang đùa giỡn: "Chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ ở nhà anh?"
Anh cười lạnh, gò má lạnh lùng phản chiếu rõ trên kính cửa sổ xe, Hàn Niệm đưa một ngón tay, làm một động tác ngoáy mũi trước kính, bản thân vui vẻ cười khanh khách.
Đường Diệc Thiên hơi liếc mắt, từ lúc nào cô trở nên thích cười như vậy?
Sải bước đi qua hành lang phía sau sân khấu, nhân viên làm việc cũng không đuổi kịp anh. Đi qua hành lang thật dài, đứng trước cửa phòng khách quý, Đường Diệc Thiên hít sâu vào một hơi.
Giây phút đẩy cánh cửa ra, anh vô thức cắn chặt răng.
Thực ra Đường Diệc Thiên đã nằm mơ rất nhiều trường hợp gặp lại Hàn Niệm: Phần lớn là lúc bọn họ gặp gỡ ở con đường kia, hoặc là trong sân thể dục, hoặc là địa điểm bọn họ kết hôn...Đều là anh đuổi theo cô, cô chạy đằng trước anh, chạy xa từng chút, rồi biến mất không thấy nữa.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới là sẽ gặp lại như vậy: Hàn Niệm ở trước mặt anh, không chút né tránh nghênh đón ánh mắt của anh, bình tĩnh đến đáng sợ nhìn anh, đáy mắt không chút gợn sóng.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu đỏ, mái tóc dài màu đen xõa trên vai, ngồi sau sân khấu đấu giá, Hàn Niệm cúi đầu, một tay đút trong túi áo, một tay đặt trên ly Hồng Trà màu trắng, khuôn mặt Đường Diệc Thiên mờ mịt trông như đang nằm mơ.
Tiếng đồng hồ cũ mạ vàng rơi xuống đất vang lên, ánh mắt cô nhìn anh, không có chút ngạc nhiên. Giống như mấy năm nay chỉ là một giấc mơ, tất cả đều vẫn như lúc trước.
Anh đi qua, lấy hết tu vi của mấy năm nay khiến cho bản thân duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng Hàn Niệm lại nở nụ cười, cười nói với anh: "Anh đừng xúc động như vậy...biết đâu em đến giết anh đấy."
Anh đưa tay lấy ví tiền trong túi áo khoác bên trái ra, rút ra một tấm thẻ đưa cho người nhân viên đuổi theo, cười nhạt. Mặc dù mấy năm nay anh rất ít khi nở nụ cười, nhưng cười lên vẫn là dáng vẻ cô quen thuộc trước kia, giống như cô có thể có kinh nghiệm giữ bình tĩnh mấy năm nay, anh càng có thể vững như Thái Sơn.
Hàn Niệm không có chút lúng túng, để ly trà trong tay xuống, đứng dậy đến gần anh: "Đường tiên sinh có tiện đưa em về dùm không?"
"Có thể." Đôi mắt đen như mực của anh sâu không thấy đáy, cô không bắt được một chút dao động.
Đêm giao thừa có ý nghĩa đặc biệt khiến cho lúc nửa đêm của cả thành phố vẫn vô cùng ồn ào và náo nhiệt, đèn neon nhiều màu từ từ chảy xuôi theo thân xe màu đen, giống như những ngôi sao rực rỡ trong bầu trời đêm.
"Ơ, thành phố J thay đổi nhiều quá..." Hàn Niệm áp sát lên cửa kính xe, nhìn đường phố có chút quen thuộc lại có chút xa lạ lẩm bẩm tự nói.
Đường Diệc Thiên ngồi bên cạnh cô, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Em..." Giọng nói của anh rất bình tĩnh: "Trở về một mình?"
Hàn Niệm lắc đầu: "Không."
Cô quay sang nhìn anh, cười nói: "Em trở về với Hạ Đông Ngôn."
Hạ Đông Ngôn, cái tên này đột nhiên khiến cho đôi mắt của Đường Diệc Thiên trở nên hung ác hơn.
"Chỉ có hai người các người?" Anh qua loa hỏi thêm một câu.
"Anh nghĩ còn ai nữa?" Hàn Niệm nâng tay vén những sợi tóc dài rủ xuống ra sau tai, dời mắt đi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang chạy trên con đường của Bắc Kinh, nơi đó có một dãy lầu chung cư dành cho cán bộ sĩ quan cao cấp, đã từng là nơi Hàn Niệm lớn lên.
"Em sống ở đâu?"
"Chỗ của Hạ Đông Ngôn." Cô cười rất vui vẻ, giống như đang đùa giỡn: "Chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ ở nhà anh?"
Anh cười lạnh, gò má lạnh lùng phản chiếu rõ trên kính cửa sổ xe, Hàn Niệm đưa một ngón tay, làm một động tác ngoáy mũi trước kính, bản thân vui vẻ cười khanh khách.
Đường Diệc Thiên hơi liếc mắt, từ lúc nào cô trở nên thích cười như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook