Không Nhớ, Không Quên
-
Chương 23: Chương 9.2
Cô đưa tay ôm lấy bà Trần, vùi vào trong ngực bà, có sự an tâm không nói nên lời. Có người lớn để dựa vào cảm giác rất hạnh phúc, dù bọn họ đã già, không thể làm gì cho bạn, nhưng sự tồn tại của họ có thể cho bạn nương tựa và dũng khí, không sợ hãi mà đi về phía trước.
Lúc họ ra đi, bạn mới hiểu được, bạn không thể không trưởng thành, không thể không ra sức chống đỡ mọi thứ. Sẽ không có ai nói bạn là đứa trẻ nữa.
* * * * * * *
Mùi thơm của canh gà hầm lửa nhỏ tràn ra đầy cả nhà, con sâu tham ăn trong bụng mọi người bị khơi dậy, chỉ mình Đường Diệc Thiên là không có phản ứng gì. Bởi vì khi Hàn Niệm bưng canh vào phòng, anh đã ngủ.
Cô đặt canh xuống, ngồi lên giường. Anh chưa thay quần áo, để quần áo chỉnh tề mà ngủ, cravat thắt chặt, chỉ cần nhìn đã cảm thấy khó chịu.
Cô nghĩ anh đã ngủ, nên đưa tay tháo, động tác hơi mạnh, đang kéo giữa chừng thì anh đột nhiên kìm chặt cổ tay cô, sức lực vô cùng lớn.
“A….” Hàn Niệm lập tức kêu ra tiếng, nhưng thấy anh vẫn chưa tỉnh lại, hình như đang nằm mơ.
Mày anh nhăn lại thành chữ Xuyên, dường như không phải mộng đẹp. Cô đau tới hít hà, giãy giụa muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn, nhìn anh vì dùng sức mà khớp xương trắng bệch, Hàn Niệm thật sự rất sợ chút nữa anh sẽ bóp vỡ xương cốt của mình.
“Đường Diệc Thiên…..” Cô gọi anh một tiếng.
Anh lại dùng sức nắm, cả người cô chúi xuống, mũi va vào lồng ngực khoẻ mạnh của anh, đau tới chảy nước mắt.
“Hàn Phục Chu….” Anh trầm giọng và ảm đạm nói, “Tôi sẽ khiến ông đền mạng!”
Mỗi một chữ đều bao bọc trong máu tươi và thù hận, khắc thật sâu trên xương cốt. Sau đó tay anh từ từ thả ra, Hàn Niệm rút tay mang theo một mảng xanh tím về, làn da nóng hổi hoàn toàn bao lấy xương tuỷ lạnh lẽo, cảm giác đau đớn biến mất trong phút chốc, tất cả các giác quan đều tê liệt.
Cô hít mấy hơi thật sâu, để mình bình tĩnh lại, cô vốn đã đoán được anh sẽ không bỏ qua, cô cũng vì chuyện này mới quay về, nhưng khi chính tai nghe thấy cô vẫn không có cách nào kiềm chế được mà run rẩy.
Nước mắt muốn trào ra, cô cắn răng ép nó trở về, bắt bản thân bình tĩnh.
***
Một cảm giác lành lạnh thoải mái kéo Đường Diệc Thiên từ trong ác mộng ra ngoài, anh mơ màng mở mắt thì thấy, Hàn Niệm dán miếng hạ sốt lên trán anh.
“Anh còn nghiêm trọng hơn em nữa, đã 39 độ rồi!” Hàn Niệm quở trách, “Xem ra không chỉ em lây bệnh cho anh, còn có nguyên nhân của bản thân anh.”
Anhc hống người ngồi dậy, Hàn Niệm nhét gối cho anh dựa vào. Đã hơn nửa năm anh không có bị bệnh, thật sự chưa từng nghĩ sẽ đổ bệnh trước mặt cô. Nghĩ lại, anh cũng chưa từng nghĩ cô sẽ quay về, sao có thể nghĩ tới sẽ đổ bệnh trước mặt cô.
Cõ lẽ từ giây phút gặp lại kia, có rất nhiều thứ không thể tưởng tượng được.
Hàn Niệm hâm canh gà lần nữa, bưng tới, “Không có bỏ muối.” Cô nói xong thổi hai cái, đưa tới.
Húp canh gà không bỏ muối là thói quen của Đường Diệc Thiên, anh ngồi đó, mũi nghẹt không ngửi thấy mùi gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi vị của tô canh nóng này, anh không có đưa tay đón lấy, chỉ hơi nhấc cằm lên nhìn cô.
Hàn Niệm mỉm cười, ngồi xuống một bên giường, khuấy muỗng trắng bằng sứ tinh khiết mấy cái, múc một muỗng canh nóng vàng óng, đưa tới bên miệng anh, Đường Diệc Thiên há miệng từ từ húp vào.
Canh nóng nuốt xuống, từ yết hầu tới dạ dày đều vô cùng dễ chịu. Anh húp một hơi cạn tô, hai bên thái dương tiết ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Mau ngủ đi cho ấm….” Hàn Niệm đỡ anh nằm xuống, cẩn thận nhét lại chăn. Anh đưa tay giữ lấy bàn tay hơi lạnh của cô, đưa áp lên trán của mình, nơi đó vừa nóng vừa ấm.
Anh nở nụ cười nhẹ, “Em cũng ấm.” Đôi mắt lộ ra sự dịu dàng, nụ cười cũng có mấy phần hấp dẫn giống như trước kia. Hàn Niệm nghĩ, anh thật sự bệnh không nhẹ.
Đường Diệc Thiên nhắm hai mắt lại, mi tâm dường như còn lưu lại dấu vết nhíu chặt vừa rồi, nhưng không ảnh hưởng đến khuôn mặt ngủ bình tản vào lúc này của anh. Khuôn mặt của anh có nét rất đẹp, mày rậm mà không thô, như dùng bút phác hoạ ra, đường cong của mũi sâu mà vững vàng, sáng sủa, ngay cả nhắm mắt cũng làm cho người ta cảm thấy không tức giận mà có sự uy nghiêm.
Dĩ nhiên những người trong đó sẽ không bao gồm Hàn Niệm.
Cô nhấc chân lên giường, hai chân trơn bóng không mang vớ luồn vào trong đệm chăn mềm mại và ấm áp. Đường Diệc Thiên đưa tay chụp tới, nắm lấy bàn chân nhỏ lạnh ngắt, trong lòng bàn tay anh có vết chai mỏng, nhẹ nhàng ma sát lòng bàn chân cô, vừa tê vừa ngứa.
Cô lại chui vào trong chăn thêm một chút, một người đầu giường một người cuối giường nằm đối diện nhau ngủ. (đầu giường cuối giường ở đây là bên trái và bên phải giường) Anh để chân cô lên bụng, chỗ ấm áp nhất. Nhẹ nhàng đè lên cơ bụng rắn chắc của anh, Hàn Niệm cảm thấy chân rất dễ chịu, xoay mình chọn một vị trí thoải mái, dán sát vào anh, ấm áp ở mũi chân giống như đốm lửa nhỏ lan ra toàn thân.
Lúc họ ra đi, bạn mới hiểu được, bạn không thể không trưởng thành, không thể không ra sức chống đỡ mọi thứ. Sẽ không có ai nói bạn là đứa trẻ nữa.
* * * * * * *
Mùi thơm của canh gà hầm lửa nhỏ tràn ra đầy cả nhà, con sâu tham ăn trong bụng mọi người bị khơi dậy, chỉ mình Đường Diệc Thiên là không có phản ứng gì. Bởi vì khi Hàn Niệm bưng canh vào phòng, anh đã ngủ.
Cô đặt canh xuống, ngồi lên giường. Anh chưa thay quần áo, để quần áo chỉnh tề mà ngủ, cravat thắt chặt, chỉ cần nhìn đã cảm thấy khó chịu.
Cô nghĩ anh đã ngủ, nên đưa tay tháo, động tác hơi mạnh, đang kéo giữa chừng thì anh đột nhiên kìm chặt cổ tay cô, sức lực vô cùng lớn.
“A….” Hàn Niệm lập tức kêu ra tiếng, nhưng thấy anh vẫn chưa tỉnh lại, hình như đang nằm mơ.
Mày anh nhăn lại thành chữ Xuyên, dường như không phải mộng đẹp. Cô đau tới hít hà, giãy giụa muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn, nhìn anh vì dùng sức mà khớp xương trắng bệch, Hàn Niệm thật sự rất sợ chút nữa anh sẽ bóp vỡ xương cốt của mình.
“Đường Diệc Thiên…..” Cô gọi anh một tiếng.
Anh lại dùng sức nắm, cả người cô chúi xuống, mũi va vào lồng ngực khoẻ mạnh của anh, đau tới chảy nước mắt.
“Hàn Phục Chu….” Anh trầm giọng và ảm đạm nói, “Tôi sẽ khiến ông đền mạng!”
Mỗi một chữ đều bao bọc trong máu tươi và thù hận, khắc thật sâu trên xương cốt. Sau đó tay anh từ từ thả ra, Hàn Niệm rút tay mang theo một mảng xanh tím về, làn da nóng hổi hoàn toàn bao lấy xương tuỷ lạnh lẽo, cảm giác đau đớn biến mất trong phút chốc, tất cả các giác quan đều tê liệt.
Cô hít mấy hơi thật sâu, để mình bình tĩnh lại, cô vốn đã đoán được anh sẽ không bỏ qua, cô cũng vì chuyện này mới quay về, nhưng khi chính tai nghe thấy cô vẫn không có cách nào kiềm chế được mà run rẩy.
Nước mắt muốn trào ra, cô cắn răng ép nó trở về, bắt bản thân bình tĩnh.
***
Một cảm giác lành lạnh thoải mái kéo Đường Diệc Thiên từ trong ác mộng ra ngoài, anh mơ màng mở mắt thì thấy, Hàn Niệm dán miếng hạ sốt lên trán anh.
“Anh còn nghiêm trọng hơn em nữa, đã 39 độ rồi!” Hàn Niệm quở trách, “Xem ra không chỉ em lây bệnh cho anh, còn có nguyên nhân của bản thân anh.”
Anhc hống người ngồi dậy, Hàn Niệm nhét gối cho anh dựa vào. Đã hơn nửa năm anh không có bị bệnh, thật sự chưa từng nghĩ sẽ đổ bệnh trước mặt cô. Nghĩ lại, anh cũng chưa từng nghĩ cô sẽ quay về, sao có thể nghĩ tới sẽ đổ bệnh trước mặt cô.
Cõ lẽ từ giây phút gặp lại kia, có rất nhiều thứ không thể tưởng tượng được.
Hàn Niệm hâm canh gà lần nữa, bưng tới, “Không có bỏ muối.” Cô nói xong thổi hai cái, đưa tới.
Húp canh gà không bỏ muối là thói quen của Đường Diệc Thiên, anh ngồi đó, mũi nghẹt không ngửi thấy mùi gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi vị của tô canh nóng này, anh không có đưa tay đón lấy, chỉ hơi nhấc cằm lên nhìn cô.
Hàn Niệm mỉm cười, ngồi xuống một bên giường, khuấy muỗng trắng bằng sứ tinh khiết mấy cái, múc một muỗng canh nóng vàng óng, đưa tới bên miệng anh, Đường Diệc Thiên há miệng từ từ húp vào.
Canh nóng nuốt xuống, từ yết hầu tới dạ dày đều vô cùng dễ chịu. Anh húp một hơi cạn tô, hai bên thái dương tiết ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Mau ngủ đi cho ấm….” Hàn Niệm đỡ anh nằm xuống, cẩn thận nhét lại chăn. Anh đưa tay giữ lấy bàn tay hơi lạnh của cô, đưa áp lên trán của mình, nơi đó vừa nóng vừa ấm.
Anh nở nụ cười nhẹ, “Em cũng ấm.” Đôi mắt lộ ra sự dịu dàng, nụ cười cũng có mấy phần hấp dẫn giống như trước kia. Hàn Niệm nghĩ, anh thật sự bệnh không nhẹ.
Đường Diệc Thiên nhắm hai mắt lại, mi tâm dường như còn lưu lại dấu vết nhíu chặt vừa rồi, nhưng không ảnh hưởng đến khuôn mặt ngủ bình tản vào lúc này của anh. Khuôn mặt của anh có nét rất đẹp, mày rậm mà không thô, như dùng bút phác hoạ ra, đường cong của mũi sâu mà vững vàng, sáng sủa, ngay cả nhắm mắt cũng làm cho người ta cảm thấy không tức giận mà có sự uy nghiêm.
Dĩ nhiên những người trong đó sẽ không bao gồm Hàn Niệm.
Cô nhấc chân lên giường, hai chân trơn bóng không mang vớ luồn vào trong đệm chăn mềm mại và ấm áp. Đường Diệc Thiên đưa tay chụp tới, nắm lấy bàn chân nhỏ lạnh ngắt, trong lòng bàn tay anh có vết chai mỏng, nhẹ nhàng ma sát lòng bàn chân cô, vừa tê vừa ngứa.
Cô lại chui vào trong chăn thêm một chút, một người đầu giường một người cuối giường nằm đối diện nhau ngủ. (đầu giường cuối giường ở đây là bên trái và bên phải giường) Anh để chân cô lên bụng, chỗ ấm áp nhất. Nhẹ nhàng đè lên cơ bụng rắn chắc của anh, Hàn Niệm cảm thấy chân rất dễ chịu, xoay mình chọn một vị trí thoải mái, dán sát vào anh, ấm áp ở mũi chân giống như đốm lửa nhỏ lan ra toàn thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook