Không Nhớ, Không Quên
-
Chương 20: Chương 8.2
Buổi tối Đường Diệc Thiên cũng không tránh khỏi phải đi tới bên giường, anh vừa tắm xong, khắp người còn mang theo mùi hương thơm ngát, cúi đầu nhìn Hàn Niệm nằm dang tay dang chân ở chính giữa thì nhíu mày.
Hàn Niệm sợ anh bỏ đi, nhanh chóng rút người vào giường, chừa ra một chỗ lớn cho anh, lúc này Đường Diệc Thiên mới lên ngủ.
Giường này là bọn họ mua lúc kết hôn, khi đó bởi vì tư thế ngủ của Hàn Niệm, cho nên giường đệm yêu cầu làm cỡ King Size, cô nói đùa rằng đây là cỡ của vua mập ngủ! Bây giờ hai người mỗi người nằm một bên, ở giữa trống một khoảng lớn.
Đường Diệc Thiên dựa vào gối đọc sách, Hàn Niệm nghiêng đầu nhìn anh. Anh từng thích nghe cô nói một số tin tức này nọ lấy được ở toà soạn trước khi ngủ, hoặc là nhìn cô dùng di động chơi trò chơi, bây giờ anh đọc sách, không nhìn cô!
Hàn Niệm lặng lẽ di chuyển lại gần anh, Đường Diệc Thiên không có chút cảm giác, tiếp tục lật sách. Cô xích lại thêm một chút, thấy anh vẫn tập trung như trước, sau cùng dứt khoát dựa vào, cả tấm lưng phía sau áp vào người anh.
Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng nhìn cô, "Em làm gì vậy?"
"Lạnh." Hàn Niệm nói.
Anh đặt sách xuống, vô thức giơ tay lên, sau đó lại hạ xuống. Chỉ hỏi một câu, "Uống thuốc không đỡ chút nào sao?"
Cô đưa lưng về phía anh lắc đầu, "Không phải, em cảm thấy lạnh nên khó chịu, chỉ cần sưởi ấm sẽ đỡ."
Nguỵ biện. Không có nhiều logic nguỵ biện.
Đường Diệc Thiên nhìn hình phản chiếu trên cửa sổ, cô che giấu khuôn mặt chứa nụ cười ở một chỗ cho là anh không nhìn thấy. Anh trầm giọng nói, "Vậy em dựa vào đi." Sau đó cầm cuốn sách lên.
Nụ cười của Hàn Niệm biến mất, xoay người lại, nhìn thấy trong tay anh là cuốn sách tên 《 Telling Lies 》. "Đây là sách gì, viết về cái gì?"
"Hành động tâm lý học."
Đường Diệc Thiên nói rất rõ ràng, anh xem vô cùng nghiêm túc, thậm chí mắt cũng không liếc sang cô, làm lòng Hàn Niệm chùng xuống, bất mãn rụt trở về.
Đường Diệc Thiên quay mặt qua thấy cô co lại thành một cục ở trong chăn, chiếc chăn bằng phẳng nhô lên một ngọn núi nhỏ, anh khép sách lại nằm xuống, đưa tay tắt đèn. Bóng tối giống như nước thuỷ triều lan rộng ra, trong không gian yên tĩnh Đường Diệc Thiên nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của cô.
Anh nghiêng người, duỗi cánh tay dài rồi vắt lên người cô, nhẹ nhàng ép xuống khối thịt mềm mại, xem như an ủi cô gái bị bệnh.
Cảm giác ấm áp lan ra, Hàn Niệm khẽ giật mình, "Không phải anh nói nhờ cơ thể em còn một chút giá trị anh mới quyến luyến mà trở về sao? Sao em lại cảm thấy không phải vậy?"
Nếu không có tình cảm gì khác, nếu chỉ vì tình dục, sao cô ngủ bên cạnh anh anh lại có thể bình tĩnh như vậy? Bình tĩnh, hay không bình tĩnh, Hàn Niệm ném cho anh một vấn đề khó trả lời.
Bởi vì bị nghẹt mũi, giọng nói của cô ngàn ngạt, lại có chút mệt mỏi và cuốn hút. Giống như một con mèo quyến rũ, nửa tò mò, nửa quở trách.
Đường Diệc Thiên nhấc tay lên, không còn để trên eo cô, xoay người, khuôn mặt anh ở đối diện gần trong gang tấc. Trong bóng tối hai tròng mắt anh sáng rực như ngôi sao.
"Diệc Thiên..." Cô khẽ gọi anh, ngón tay chạm vào chân mày bén nhọn của anh.
Anh đưa tay nắm chặt cổ tay cô, tiện đà kéo qua đầu. Giọng nói trầm xuống giống như màn đêm, "Hoặc là nằm ngủ, hoặc là em đi ra ngoài."
Hàn Niệm bĩu môi không sợ anh, càng kề sát về phía trước, "Em còn đang bệnh đó!"
Đường Diệc Thiên hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm đến cô.
Hàn Niệm tỏ vẻ ngây thơ rồi đến gần thêm chút nữa, "Ý anh là, nhìn em không giống bị bệnh? Hay bởi vì em bị bệnh mới có tư cách vào phòng này ngủ?" Cô mếu máo một cách đáng thương, "Em vẫn còn bị bệnh..."
"Hàn Niệm." Cuối cùng anh cũng mở miệng, "Tôi không thích tự đưa tới của."
Hàn Niệm cười khúc khích, "Vậy ý của anh là Thẩm Du không diễn trò? Hay nói cô ấy tự đưa tới cửa tìm anh?" Cô thông minh chuyển đề tài khiến cô xấu hổ sang người khác, Đường Diệc Thiên không còn cách nào, chỉ nói một câu "Sao cũng được" rồi im lặng.
Cô gọi anh, anh cũng không trả lời.
Hàn Niệm giơ tay đặt lên trán mình, vừa rồi anh đưa tay, là muốn sờ xem trán mình có nóng hay không sao? Đúng là kỳ cục và kiêu ngạo, muốn sờ cứ sờ, sao phải nén...
Hàn Niệm sợ anh bỏ đi, nhanh chóng rút người vào giường, chừa ra một chỗ lớn cho anh, lúc này Đường Diệc Thiên mới lên ngủ.
Giường này là bọn họ mua lúc kết hôn, khi đó bởi vì tư thế ngủ của Hàn Niệm, cho nên giường đệm yêu cầu làm cỡ King Size, cô nói đùa rằng đây là cỡ của vua mập ngủ! Bây giờ hai người mỗi người nằm một bên, ở giữa trống một khoảng lớn.
Đường Diệc Thiên dựa vào gối đọc sách, Hàn Niệm nghiêng đầu nhìn anh. Anh từng thích nghe cô nói một số tin tức này nọ lấy được ở toà soạn trước khi ngủ, hoặc là nhìn cô dùng di động chơi trò chơi, bây giờ anh đọc sách, không nhìn cô!
Hàn Niệm lặng lẽ di chuyển lại gần anh, Đường Diệc Thiên không có chút cảm giác, tiếp tục lật sách. Cô xích lại thêm một chút, thấy anh vẫn tập trung như trước, sau cùng dứt khoát dựa vào, cả tấm lưng phía sau áp vào người anh.
Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng nhìn cô, "Em làm gì vậy?"
"Lạnh." Hàn Niệm nói.
Anh đặt sách xuống, vô thức giơ tay lên, sau đó lại hạ xuống. Chỉ hỏi một câu, "Uống thuốc không đỡ chút nào sao?"
Cô đưa lưng về phía anh lắc đầu, "Không phải, em cảm thấy lạnh nên khó chịu, chỉ cần sưởi ấm sẽ đỡ."
Nguỵ biện. Không có nhiều logic nguỵ biện.
Đường Diệc Thiên nhìn hình phản chiếu trên cửa sổ, cô che giấu khuôn mặt chứa nụ cười ở một chỗ cho là anh không nhìn thấy. Anh trầm giọng nói, "Vậy em dựa vào đi." Sau đó cầm cuốn sách lên.
Nụ cười của Hàn Niệm biến mất, xoay người lại, nhìn thấy trong tay anh là cuốn sách tên 《 Telling Lies 》. "Đây là sách gì, viết về cái gì?"
"Hành động tâm lý học."
Đường Diệc Thiên nói rất rõ ràng, anh xem vô cùng nghiêm túc, thậm chí mắt cũng không liếc sang cô, làm lòng Hàn Niệm chùng xuống, bất mãn rụt trở về.
Đường Diệc Thiên quay mặt qua thấy cô co lại thành một cục ở trong chăn, chiếc chăn bằng phẳng nhô lên một ngọn núi nhỏ, anh khép sách lại nằm xuống, đưa tay tắt đèn. Bóng tối giống như nước thuỷ triều lan rộng ra, trong không gian yên tĩnh Đường Diệc Thiên nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của cô.
Anh nghiêng người, duỗi cánh tay dài rồi vắt lên người cô, nhẹ nhàng ép xuống khối thịt mềm mại, xem như an ủi cô gái bị bệnh.
Cảm giác ấm áp lan ra, Hàn Niệm khẽ giật mình, "Không phải anh nói nhờ cơ thể em còn một chút giá trị anh mới quyến luyến mà trở về sao? Sao em lại cảm thấy không phải vậy?"
Nếu không có tình cảm gì khác, nếu chỉ vì tình dục, sao cô ngủ bên cạnh anh anh lại có thể bình tĩnh như vậy? Bình tĩnh, hay không bình tĩnh, Hàn Niệm ném cho anh một vấn đề khó trả lời.
Bởi vì bị nghẹt mũi, giọng nói của cô ngàn ngạt, lại có chút mệt mỏi và cuốn hút. Giống như một con mèo quyến rũ, nửa tò mò, nửa quở trách.
Đường Diệc Thiên nhấc tay lên, không còn để trên eo cô, xoay người, khuôn mặt anh ở đối diện gần trong gang tấc. Trong bóng tối hai tròng mắt anh sáng rực như ngôi sao.
"Diệc Thiên..." Cô khẽ gọi anh, ngón tay chạm vào chân mày bén nhọn của anh.
Anh đưa tay nắm chặt cổ tay cô, tiện đà kéo qua đầu. Giọng nói trầm xuống giống như màn đêm, "Hoặc là nằm ngủ, hoặc là em đi ra ngoài."
Hàn Niệm bĩu môi không sợ anh, càng kề sát về phía trước, "Em còn đang bệnh đó!"
Đường Diệc Thiên hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm đến cô.
Hàn Niệm tỏ vẻ ngây thơ rồi đến gần thêm chút nữa, "Ý anh là, nhìn em không giống bị bệnh? Hay bởi vì em bị bệnh mới có tư cách vào phòng này ngủ?" Cô mếu máo một cách đáng thương, "Em vẫn còn bị bệnh..."
"Hàn Niệm." Cuối cùng anh cũng mở miệng, "Tôi không thích tự đưa tới của."
Hàn Niệm cười khúc khích, "Vậy ý của anh là Thẩm Du không diễn trò? Hay nói cô ấy tự đưa tới cửa tìm anh?" Cô thông minh chuyển đề tài khiến cô xấu hổ sang người khác, Đường Diệc Thiên không còn cách nào, chỉ nói một câu "Sao cũng được" rồi im lặng.
Cô gọi anh, anh cũng không trả lời.
Hàn Niệm giơ tay đặt lên trán mình, vừa rồi anh đưa tay, là muốn sờ xem trán mình có nóng hay không sao? Đúng là kỳ cục và kiêu ngạo, muốn sờ cứ sờ, sao phải nén...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook