Không Nhớ, Không Quên
-
Chương 14: Chương 6.1
Bị cánh tay của anh đè cả đêm, mặc dù Hàn Niệm không thoải mái nhưng cũng rất ấm áp, mơ mơ màng màng rồi thật sự ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, là bà Trần gõ cửa đánh thức cô.
“Thư ký Lâm đã đến.”
“Bảo anh ta chờ 2 phút.” Đường Diệc Thiên đã sớm ra khỏi giường rửa mặt, cởi đồ ngủ thay quần áo thật nhanh. Ánh mặt trời buổi sáng theo khe hở của màn cửa chiếu vào, Hàn Niệm dụi mắt, nhìn thấy bắp thịt trên lưng của anh mang ánh sáng màu vàng hình chữ V, ánh sáng cắt ra hình dáng của một bắp thịt rõ ràng.
Hàn Niệm không nhịn được huýt sáo, Đường Diệc Thiên xoay người lại, áo sơ mi màu xám nhạt còn chưa cài nút, lộ ra hàng cơ bụng đều đặn, không có một chút cảm giác quá mức khoa trương, đường cong bình ổn và thoải mái.
“Chậc chậc…” Hàn Niệm ngồi dậy, không hề che giấu cặp mắt thẳng thắn trần trụi, “Giữ thân hình rất tốt…”
Đường Diệc Thiên nhanh chóng cài nút áo, thu cơ thể đang sôi máu sùng sục vào trong màu xám nhạt nhẽo, mặc dù như thế, đường cong của vai rộng eo hẹp vẫn hiện rõ như trước.
“Em cũng dậy đi.” Anh mặc áo khoác và nói.
Hàn Niệm ngã người xuống giường, nghiêng đầu nhìn anh. Mái tóc dài đen nhánh rũ trên vai… áo ngủ trượt xuống một góc, sau một đêm ngủ ấm áp, hai má cô đỏ ửng, giọng nói cũng êm dịu nhẹ nhàng, “Em cũng phải xuống dưới gặp khách sao?”
Đường Diệc Thiên thắt chặt cravat màu đen, nở nụ cười mỉa, “Phải đi mua máy sưởi ấm đặt vào phòng mình.”
Hàn Niệm càu nhàu lật người, anh không quan tâm hay trả lời lại mà đi thẳng ra cửa. Cô đưa tay vén tóc xõa trước trán ra sau đầu, cả phòng đều là hơi thở quen thuộc, cô đắp chăn hít sâu một hơi, xoay người xuống giường.
Nhà vệ sinh trong phòng ngủ vô cùng sạch sẽ, một bàn chải đánh răng và một chiếc dao cạo râu, khăn lông vẫn ướt. Hàn Niệm đứng trước gương, nhìn khuôn mặt tươi cười trong gương, khóe miệng cong lên, má lúm đồng tiền nhạt, mặt mày ngoằn nghèo.
Có nhiều lúc cô cũng không biết tại sao lại cười, giống như hiện tại, cô không biết có gì đáng cười, người bên cạnh cũng không cần cô duy trì nụ cười, nhưng nụ cười vẫn không ngừng được mà tràn ra.
Anh chính là người đó.
Rửa mặt xong tỉnh táo lại mấy phần, Hàn Niệm mới nhớ tới chiếc điện thoại di động bị Đường Diệc Thiên ném hôm qua, cầm lên thì thấy, Hạ Đông Ngôn gọi cho cô đến mức điện thoại cũng tự động tắt nguồn luôn.
Nạp điện thoại một lát, khởi động máy rồi bắt điện thoại, giọng nói của Hạ Đông Ngôn ở đầu bên kia có lực gần bằng với thiên lý truyền âm.
“Hàn… Niệm…! Tại sao anh ta lại nhận điện thoại của em! Anh ta đụng vào em sao? Em đã ngủ với anh ta chưa? Anh ta có chiếm lợi của em không?”
Hàn Niệm quấn tóc suy nghĩ, hôn cũng chưa hôn không tính là chiếm được lợi, thêm vào sáng nay là mình ham muốn cơ thể anh, hẳn là cô không bị thiệt thòi, “Không có.”
Xác nhận xong câu trả lời phủ định, Hạ Đông Ngôn lập tức thở ra một hơi dài, nhanh chóng thay đổi tiêu đề, bắt đầu đợt công kích cơ thể người thứ hai, “Em nói xem có phải Đường Diệc Thiên là con cáo già không. Tối qua anh mắng một câu dài như vậy, khốn nạn, không bằng cầm thú, không biết xấu hổ… Cuối cùng hỏi anh ta là ai, anh ta chọn câu dễ nghe nhất là bà ngoại sói! Vài giây ngắn ngủi, phản ứng nhanh như vậy, một bụng đầy ý nghĩ xấu xa!”
Hàn Niệm cười khanh khách, “Bà ngoại sói cũng coi là dễ nghe sao?”
“Ít nhất là bà ngoại! Là người!” Hạ Đông Ngôn tức giận lên án, “Sao anh ta không nói mình không bằng cầm thú chứ!”
Lên án xong anh bắt đầu tìm kiếm sự an ủi, “Tiểu Niệm, anh đã cả đêm không ngủ, gọi điện thoại luôn không nhắc, sau đó còn tắt máy. Trời vừa sáng anh liền lái xe đến nhà họ Đường, nhưng bị bảo an khu chung cư đuổi đi…”
Hàn Niệm có thể tưởng tượng được cảnh Hạ Đông Ngôn điên cuồng đập cổng, tiếc là tối qua cô ngủ quá sâu, không nghe thấy chút tiếng động gì. Nghĩ tới người nào đó hôm nay đã thức sớm hơn mình, không biết có phải anh bị đánh thức không?
“Được rồi, không nói với anh nữa. Em muốn ra ngoài mua đồ đạc.” Trước khi tắt điện thoại, Hàn Niệm vẫn không quên hỏi một câu, “Diệu Linh ổn chứ?”
“Rất ổn. Chỉ là lúc cắt giấy cũng làm hư luôn váy của Hạ Bồng Bồng…” Hạ Đông Ngôn hời hợt nói, không đợi Hàn Niệm kêu anh dạy dỗ Diệu Linh, đã nhanh chóng bổ sung, “Dù sao thì Hạ Bồng Bồng mặc cái gì cũng giống nhau.” Cưng chiều thằng bé hết chỗ nói.
Dù sao Hàn Niệm không ở bên cạnh, cô có nói nhiều với Hạ Đông Ngôn, anh cũng không chấp hành, không bằng không nên lãng phí lời nói.
“Thư ký Lâm đã đến.”
“Bảo anh ta chờ 2 phút.” Đường Diệc Thiên đã sớm ra khỏi giường rửa mặt, cởi đồ ngủ thay quần áo thật nhanh. Ánh mặt trời buổi sáng theo khe hở của màn cửa chiếu vào, Hàn Niệm dụi mắt, nhìn thấy bắp thịt trên lưng của anh mang ánh sáng màu vàng hình chữ V, ánh sáng cắt ra hình dáng của một bắp thịt rõ ràng.
Hàn Niệm không nhịn được huýt sáo, Đường Diệc Thiên xoay người lại, áo sơ mi màu xám nhạt còn chưa cài nút, lộ ra hàng cơ bụng đều đặn, không có một chút cảm giác quá mức khoa trương, đường cong bình ổn và thoải mái.
“Chậc chậc…” Hàn Niệm ngồi dậy, không hề che giấu cặp mắt thẳng thắn trần trụi, “Giữ thân hình rất tốt…”
Đường Diệc Thiên nhanh chóng cài nút áo, thu cơ thể đang sôi máu sùng sục vào trong màu xám nhạt nhẽo, mặc dù như thế, đường cong của vai rộng eo hẹp vẫn hiện rõ như trước.
“Em cũng dậy đi.” Anh mặc áo khoác và nói.
Hàn Niệm ngã người xuống giường, nghiêng đầu nhìn anh. Mái tóc dài đen nhánh rũ trên vai… áo ngủ trượt xuống một góc, sau một đêm ngủ ấm áp, hai má cô đỏ ửng, giọng nói cũng êm dịu nhẹ nhàng, “Em cũng phải xuống dưới gặp khách sao?”
Đường Diệc Thiên thắt chặt cravat màu đen, nở nụ cười mỉa, “Phải đi mua máy sưởi ấm đặt vào phòng mình.”
Hàn Niệm càu nhàu lật người, anh không quan tâm hay trả lời lại mà đi thẳng ra cửa. Cô đưa tay vén tóc xõa trước trán ra sau đầu, cả phòng đều là hơi thở quen thuộc, cô đắp chăn hít sâu một hơi, xoay người xuống giường.
Nhà vệ sinh trong phòng ngủ vô cùng sạch sẽ, một bàn chải đánh răng và một chiếc dao cạo râu, khăn lông vẫn ướt. Hàn Niệm đứng trước gương, nhìn khuôn mặt tươi cười trong gương, khóe miệng cong lên, má lúm đồng tiền nhạt, mặt mày ngoằn nghèo.
Có nhiều lúc cô cũng không biết tại sao lại cười, giống như hiện tại, cô không biết có gì đáng cười, người bên cạnh cũng không cần cô duy trì nụ cười, nhưng nụ cười vẫn không ngừng được mà tràn ra.
Anh chính là người đó.
Rửa mặt xong tỉnh táo lại mấy phần, Hàn Niệm mới nhớ tới chiếc điện thoại di động bị Đường Diệc Thiên ném hôm qua, cầm lên thì thấy, Hạ Đông Ngôn gọi cho cô đến mức điện thoại cũng tự động tắt nguồn luôn.
Nạp điện thoại một lát, khởi động máy rồi bắt điện thoại, giọng nói của Hạ Đông Ngôn ở đầu bên kia có lực gần bằng với thiên lý truyền âm.
“Hàn… Niệm…! Tại sao anh ta lại nhận điện thoại của em! Anh ta đụng vào em sao? Em đã ngủ với anh ta chưa? Anh ta có chiếm lợi của em không?”
Hàn Niệm quấn tóc suy nghĩ, hôn cũng chưa hôn không tính là chiếm được lợi, thêm vào sáng nay là mình ham muốn cơ thể anh, hẳn là cô không bị thiệt thòi, “Không có.”
Xác nhận xong câu trả lời phủ định, Hạ Đông Ngôn lập tức thở ra một hơi dài, nhanh chóng thay đổi tiêu đề, bắt đầu đợt công kích cơ thể người thứ hai, “Em nói xem có phải Đường Diệc Thiên là con cáo già không. Tối qua anh mắng một câu dài như vậy, khốn nạn, không bằng cầm thú, không biết xấu hổ… Cuối cùng hỏi anh ta là ai, anh ta chọn câu dễ nghe nhất là bà ngoại sói! Vài giây ngắn ngủi, phản ứng nhanh như vậy, một bụng đầy ý nghĩ xấu xa!”
Hàn Niệm cười khanh khách, “Bà ngoại sói cũng coi là dễ nghe sao?”
“Ít nhất là bà ngoại! Là người!” Hạ Đông Ngôn tức giận lên án, “Sao anh ta không nói mình không bằng cầm thú chứ!”
Lên án xong anh bắt đầu tìm kiếm sự an ủi, “Tiểu Niệm, anh đã cả đêm không ngủ, gọi điện thoại luôn không nhắc, sau đó còn tắt máy. Trời vừa sáng anh liền lái xe đến nhà họ Đường, nhưng bị bảo an khu chung cư đuổi đi…”
Hàn Niệm có thể tưởng tượng được cảnh Hạ Đông Ngôn điên cuồng đập cổng, tiếc là tối qua cô ngủ quá sâu, không nghe thấy chút tiếng động gì. Nghĩ tới người nào đó hôm nay đã thức sớm hơn mình, không biết có phải anh bị đánh thức không?
“Được rồi, không nói với anh nữa. Em muốn ra ngoài mua đồ đạc.” Trước khi tắt điện thoại, Hàn Niệm vẫn không quên hỏi một câu, “Diệu Linh ổn chứ?”
“Rất ổn. Chỉ là lúc cắt giấy cũng làm hư luôn váy của Hạ Bồng Bồng…” Hạ Đông Ngôn hời hợt nói, không đợi Hàn Niệm kêu anh dạy dỗ Diệu Linh, đã nhanh chóng bổ sung, “Dù sao thì Hạ Bồng Bồng mặc cái gì cũng giống nhau.” Cưng chiều thằng bé hết chỗ nói.
Dù sao Hàn Niệm không ở bên cạnh, cô có nói nhiều với Hạ Đông Ngôn, anh cũng không chấp hành, không bằng không nên lãng phí lời nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook