Không Nhớ, Không Quên
-
Chương 116: Chương 65.1
Sáng chín chiều năm, là thời gian đi làm việc tiêu chuẩn. Đã lâu Hàn Niệm chưa làm việc như vậy.
Công việc ở toà soạn thay đổi hơn so với trước kia không ít, tuy làm phụ nữ như cô không muốn thừa nhận mình già, nhưng sự thực đã nói cho cô biết, dù cô không già, cũng là bị Out. Vậy xem ra, vẫn "Già" đi thì tốt hơn, tối thiểu không có lực lượng gì cưỡng lại nổi, dù sao cũng còn hơn kêu cô thừa nhận mình đã lạc hậu.
Hàn Niệm từng chịu trách nhiệm ở khu vực giải trí mới, cũng xem như là ưu thế trời sinh, nhưng bây giờ Hàn Niệm cảm thấy mình thích hợp với khu vực mẹ và bé hơn. Nhưng hiển nhiên chủ biên vẫn coi trọng thân phận bà Đường của cô, nên vẫn phân Hàn Niệm đến khu giải trí.
Hàn Niệm suy nghĩ rồi cũng đồng ý, ít nhất nếu sau này Đường tiên sinh có xì căng đan gì đó, mình sẽ biết trước tiên, không đến mức bị lừa không biết gì.
Đúng năm giờ tan việc, hôm nay cô mặc quần áo làm việc tiêu chuẩn, áo màu trắng và váy lưng cao màu đen, ngắn gọn thanh thoát. Đi ra khỏi toà soạn báo thì thấy một chiếc xe màu đen đậu ở ven đường, cửa sổ hạ xuống phân nửa rồi Diệu Linh thò đầu ra, "Mẹ!"
Đường tiên sinh vẫn bất mãn với quần áo bảo thủ của cô, khẽ cau mày nói, "Ngắn quá vậy."
"Chẳng lẽ muốn xuống khỏi đầu gối luôn sao?" Hàn Niệm liếc nhìn anh, độ dài tiêu chuẩn đến đầu gối là được rồi.
"Nên mặc quần dài." Đường tiên sinh nói, "Công việc ở toà soạn là đại biểu cho hình tượng của truyền thông, áo sơ mi và quần dài mới hợp."
Hàn Niệm cài dây an toàn, hừ một tiếng, "Vậy đúng là anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Bây giờ trong toà soạn toàn mấy cô gái trẻ, mặt của bọn họ đều phủ đầy lòng trứng gà, không ai có hứng thú với vợ anh đâu."
Đường tiên sinh im lặng, xe chạy ra đường cái, qua một lát sau anh mới nói, "Có anh."
* * *
"Mẹ, đi làm vui không mẹ?" Xe chạy tới nửa đường, Diệu Linh không nhịn được hỏi mẹ về chuyện đi làm, "Công ty của mẹ có lớn giống của ba không? Mọi người có tới chào hỏi mẹ không?"
"Không có, công ty mẹ không lớn như ba, với lại công ty ba là đại ca, công ty mẹ là đàn em..." Hàn Niệm dựa vào ghế hơi co giãn gân cốt, xem ra đã lâu không làm việc nên khi bắt đầu lại có chút không thích ứng được.
"À..." Diệu Linh ngẫm nghĩ, chần chừ một lúc rồi lấy dũng khí hỏi, "Tại sao mẹ là đàn em, ba là đại ca vậy ạ?"
Thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt cười thầm của Đường tiên sinh, Hàn Niệm cau mày cười yếu ớt, "Bởi vì ở nhà ba là đàn em, cho nên lúc ra cửa, thỉnh thoảng mẹ sẽ nhường ba làm đại ca."
"Wow!" Hai mắt của Diệu Linh hiện ra vẻ sùng bái, "Mẹ thật oai! Thật rộng lượng!"
Xe tăng tốc, Hàn Niệm làm bộ không cảm nhận được, bình tĩnh hỏi Diệu Linh, "Hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không?"
Đây là chuyện mà gần như ngày nào đón thằng bé tan học về mẹ cũng sẽ hỏi, Diệu Linh đã quen, nhưng hôm nay biến thành quả cà tím đang phấn khởi lập tức trở nên ỉu xìu, úp úp mở mở không dám nói.
Hàn Niệm nhìn thấy vẻ mặt thằng bé không bình thường, cúi đầu giống như chú chó nhỏ mắc lỗi, nếu lúc này có góc tường, phỏng chừng Diệu Linh sẽ ngồi vào một góc.
"Sao vậy?" Hàn Niệm chọc chọc vào Đường Diệc Thiên đang lái xe. Anh đến nhà trẻ đón con tan học, chắc chắn biết xảy ra chuyện gì.
"Không có gì đâu." Đường Diệc Thiên cười,"Hôm nay Diệu Linh ở nhà trẻ...Lúc chơi đùa đã ngã chung với một bạn học, thế thôi."
"Té có bị thương không?" Hàn Niệm vội vàng kéo Diệu Linh qua kiểm tra hai đùi, Diệu Ling ngẩng đầu lén nhìn lên đằng trước, lúc xe dừng lại đèn đỏ thì ba quay sang nháy mắt với nó một cái.
Diệu Linh lập tức hiểu ra ý của ánh mắt đó, ba thực sự đồng ý với nó sẽ không nói với mẹ sao? Đây là bí mật của ba và nó sao?
Xác định hai chân của con đều không sao, Hàn Niệm mới nhẹ nhàng thở ra, véo vào khuôn mặt Diệu Linh, "Sau này lúc chơi với bạn phải cẩn thận, biết không con?"
"Dạ vâng!" Diệu Linh gật đầu như giã tỏi, mẹ là đại ca trong nhà, sao thằng bé dám nói một chữ không? Nhưng vì để chứng minh mình thực sự đã biết lỗi với ba, Diệu Linh chủ động nói với mẹ, "Mẹ, con muốn ăn gan heo."
"Gan heo?" Hàn Niệm cau mày khó hiểu, "Không phải con không thích ăn gan heo à?" Còn nhớ trước kia mỗi lần cô đút Diệu Linh ăn gan heo, tình thế kia rầm rộ giống như đang giết một con heo vậy!
"Sau này con sẽ ăn gan heo!" Diệu Linh nghiêm túc nói, "Từ hôm nay trở đi!"
Hàn Niệm nghi ngờ nhìn một lớn một nhỏ này, mặc dù cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, nhưng cũng không nói lên được chuyện gì, nếu ngã một trận đột nhiên thích ăn gan heo...Ngược lại cũng không phải chuyện xấu!
* * *
Sáu giờ rưỡi tối, Diệu Linh, à không, lúc cả nhà ăn tối. Tuy bà Trần không kịp làm gan heo, nhưng Diệu Linh cũng không kén ăn mà ăn ít như trước kia hay ăn gì đó mà trước kia không bao giờ chịu ăn.
Hàn Niệm cảm thấy kỳ lạ hơn, sao Diệu Linh lại đột nhiên nghe lời như vậy? Nhất là thỉnh thoảng hai cha con này lại trao đổi ánh mắt với nhau, mỗi cái đều lộ ra vẻ "Ba hiểu con", nhất định là đang giấu bí mật gì đó không thể nói cho cô biết!
Bảy giờ sau khi ăn cơm tối xong, là lúc ba dẫn Diệu Linh đi dạo. Không có mẹ ở đây, Diệu Linh lập tức tỏ vẻ chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của ba, "Ba! Cảm ơn ba đã không nói với mẹ."
"Không cần khách sáo." Đường tiên sinh dắt con trai, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, "Với lại ba không nói với mẹ là vì Diệu Linh rất nghe lời. Đứa trẻ nào cũng mắc lỗi, chỉ cần sửa đổi thì chính là đứa trẻ ngoan."
"Vậy lúc nhỏ ba có thích ăn gan heo không ạ?" Diệu Linh ngửa mặt hỏi.
"À thì..." Đường Diệc Thiên suy nghĩ một hồi và nói, "Lúc nhỏ ba cũng không thích ăn, nhưng sau này ba biết ăn gan heo có thể tăng trưởng chiều cao, nên ba bắt đầu ăn."
"Wow..." Diệu Linh hâm mộ nhất là dáng người cao lớn của ba, nhìn rất uy phong! "Thì ra là ba ăn gan heo mới cao!"
"Ừ!" Đường tiên sinh nghiêm túc khẳng định chiều cao bí ẩn của mình, tiện thể mang Hạ Đông Ngôn ra, "Con xem chú Hạ của con ấy, bởi vì không ăn gan heo từ nhỏ, nên mới lùn hơn ba."
"Vậy có phải từ trước đến giờ mẹ cũng không ăn gan heo không ạ?" Diệu Linh tiếp tục phát huy tài năng thông minh suy một ra ba của thằng bé.
Đường Diệc Thiên ngẫm nghĩ, " Đúng, không những mẹ con không chịu ăn gan heo, còn không chịu ăn đu đủ..."
Công việc ở toà soạn thay đổi hơn so với trước kia không ít, tuy làm phụ nữ như cô không muốn thừa nhận mình già, nhưng sự thực đã nói cho cô biết, dù cô không già, cũng là bị Out. Vậy xem ra, vẫn "Già" đi thì tốt hơn, tối thiểu không có lực lượng gì cưỡng lại nổi, dù sao cũng còn hơn kêu cô thừa nhận mình đã lạc hậu.
Hàn Niệm từng chịu trách nhiệm ở khu vực giải trí mới, cũng xem như là ưu thế trời sinh, nhưng bây giờ Hàn Niệm cảm thấy mình thích hợp với khu vực mẹ và bé hơn. Nhưng hiển nhiên chủ biên vẫn coi trọng thân phận bà Đường của cô, nên vẫn phân Hàn Niệm đến khu giải trí.
Hàn Niệm suy nghĩ rồi cũng đồng ý, ít nhất nếu sau này Đường tiên sinh có xì căng đan gì đó, mình sẽ biết trước tiên, không đến mức bị lừa không biết gì.
Đúng năm giờ tan việc, hôm nay cô mặc quần áo làm việc tiêu chuẩn, áo màu trắng và váy lưng cao màu đen, ngắn gọn thanh thoát. Đi ra khỏi toà soạn báo thì thấy một chiếc xe màu đen đậu ở ven đường, cửa sổ hạ xuống phân nửa rồi Diệu Linh thò đầu ra, "Mẹ!"
Đường tiên sinh vẫn bất mãn với quần áo bảo thủ của cô, khẽ cau mày nói, "Ngắn quá vậy."
"Chẳng lẽ muốn xuống khỏi đầu gối luôn sao?" Hàn Niệm liếc nhìn anh, độ dài tiêu chuẩn đến đầu gối là được rồi.
"Nên mặc quần dài." Đường tiên sinh nói, "Công việc ở toà soạn là đại biểu cho hình tượng của truyền thông, áo sơ mi và quần dài mới hợp."
Hàn Niệm cài dây an toàn, hừ một tiếng, "Vậy đúng là anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Bây giờ trong toà soạn toàn mấy cô gái trẻ, mặt của bọn họ đều phủ đầy lòng trứng gà, không ai có hứng thú với vợ anh đâu."
Đường tiên sinh im lặng, xe chạy ra đường cái, qua một lát sau anh mới nói, "Có anh."
* * *
"Mẹ, đi làm vui không mẹ?" Xe chạy tới nửa đường, Diệu Linh không nhịn được hỏi mẹ về chuyện đi làm, "Công ty của mẹ có lớn giống của ba không? Mọi người có tới chào hỏi mẹ không?"
"Không có, công ty mẹ không lớn như ba, với lại công ty ba là đại ca, công ty mẹ là đàn em..." Hàn Niệm dựa vào ghế hơi co giãn gân cốt, xem ra đã lâu không làm việc nên khi bắt đầu lại có chút không thích ứng được.
"À..." Diệu Linh ngẫm nghĩ, chần chừ một lúc rồi lấy dũng khí hỏi, "Tại sao mẹ là đàn em, ba là đại ca vậy ạ?"
Thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt cười thầm của Đường tiên sinh, Hàn Niệm cau mày cười yếu ớt, "Bởi vì ở nhà ba là đàn em, cho nên lúc ra cửa, thỉnh thoảng mẹ sẽ nhường ba làm đại ca."
"Wow!" Hai mắt của Diệu Linh hiện ra vẻ sùng bái, "Mẹ thật oai! Thật rộng lượng!"
Xe tăng tốc, Hàn Niệm làm bộ không cảm nhận được, bình tĩnh hỏi Diệu Linh, "Hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không?"
Đây là chuyện mà gần như ngày nào đón thằng bé tan học về mẹ cũng sẽ hỏi, Diệu Linh đã quen, nhưng hôm nay biến thành quả cà tím đang phấn khởi lập tức trở nên ỉu xìu, úp úp mở mở không dám nói.
Hàn Niệm nhìn thấy vẻ mặt thằng bé không bình thường, cúi đầu giống như chú chó nhỏ mắc lỗi, nếu lúc này có góc tường, phỏng chừng Diệu Linh sẽ ngồi vào một góc.
"Sao vậy?" Hàn Niệm chọc chọc vào Đường Diệc Thiên đang lái xe. Anh đến nhà trẻ đón con tan học, chắc chắn biết xảy ra chuyện gì.
"Không có gì đâu." Đường Diệc Thiên cười,"Hôm nay Diệu Linh ở nhà trẻ...Lúc chơi đùa đã ngã chung với một bạn học, thế thôi."
"Té có bị thương không?" Hàn Niệm vội vàng kéo Diệu Linh qua kiểm tra hai đùi, Diệu Ling ngẩng đầu lén nhìn lên đằng trước, lúc xe dừng lại đèn đỏ thì ba quay sang nháy mắt với nó một cái.
Diệu Linh lập tức hiểu ra ý của ánh mắt đó, ba thực sự đồng ý với nó sẽ không nói với mẹ sao? Đây là bí mật của ba và nó sao?
Xác định hai chân của con đều không sao, Hàn Niệm mới nhẹ nhàng thở ra, véo vào khuôn mặt Diệu Linh, "Sau này lúc chơi với bạn phải cẩn thận, biết không con?"
"Dạ vâng!" Diệu Linh gật đầu như giã tỏi, mẹ là đại ca trong nhà, sao thằng bé dám nói một chữ không? Nhưng vì để chứng minh mình thực sự đã biết lỗi với ba, Diệu Linh chủ động nói với mẹ, "Mẹ, con muốn ăn gan heo."
"Gan heo?" Hàn Niệm cau mày khó hiểu, "Không phải con không thích ăn gan heo à?" Còn nhớ trước kia mỗi lần cô đút Diệu Linh ăn gan heo, tình thế kia rầm rộ giống như đang giết một con heo vậy!
"Sau này con sẽ ăn gan heo!" Diệu Linh nghiêm túc nói, "Từ hôm nay trở đi!"
Hàn Niệm nghi ngờ nhìn một lớn một nhỏ này, mặc dù cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, nhưng cũng không nói lên được chuyện gì, nếu ngã một trận đột nhiên thích ăn gan heo...Ngược lại cũng không phải chuyện xấu!
* * *
Sáu giờ rưỡi tối, Diệu Linh, à không, lúc cả nhà ăn tối. Tuy bà Trần không kịp làm gan heo, nhưng Diệu Linh cũng không kén ăn mà ăn ít như trước kia hay ăn gì đó mà trước kia không bao giờ chịu ăn.
Hàn Niệm cảm thấy kỳ lạ hơn, sao Diệu Linh lại đột nhiên nghe lời như vậy? Nhất là thỉnh thoảng hai cha con này lại trao đổi ánh mắt với nhau, mỗi cái đều lộ ra vẻ "Ba hiểu con", nhất định là đang giấu bí mật gì đó không thể nói cho cô biết!
Bảy giờ sau khi ăn cơm tối xong, là lúc ba dẫn Diệu Linh đi dạo. Không có mẹ ở đây, Diệu Linh lập tức tỏ vẻ chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của ba, "Ba! Cảm ơn ba đã không nói với mẹ."
"Không cần khách sáo." Đường tiên sinh dắt con trai, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, "Với lại ba không nói với mẹ là vì Diệu Linh rất nghe lời. Đứa trẻ nào cũng mắc lỗi, chỉ cần sửa đổi thì chính là đứa trẻ ngoan."
"Vậy lúc nhỏ ba có thích ăn gan heo không ạ?" Diệu Linh ngửa mặt hỏi.
"À thì..." Đường Diệc Thiên suy nghĩ một hồi và nói, "Lúc nhỏ ba cũng không thích ăn, nhưng sau này ba biết ăn gan heo có thể tăng trưởng chiều cao, nên ba bắt đầu ăn."
"Wow..." Diệu Linh hâm mộ nhất là dáng người cao lớn của ba, nhìn rất uy phong! "Thì ra là ba ăn gan heo mới cao!"
"Ừ!" Đường tiên sinh nghiêm túc khẳng định chiều cao bí ẩn của mình, tiện thể mang Hạ Đông Ngôn ra, "Con xem chú Hạ của con ấy, bởi vì không ăn gan heo từ nhỏ, nên mới lùn hơn ba."
"Vậy có phải từ trước đến giờ mẹ cũng không ăn gan heo không ạ?" Diệu Linh tiếp tục phát huy tài năng thông minh suy một ra ba của thằng bé.
Đường Diệc Thiên ngẫm nghĩ, " Đúng, không những mẹ con không chịu ăn gan heo, còn không chịu ăn đu đủ..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook