Không Ngờ Ta Lại Cầm Kịch Bản Ngược Văn
-
1: Sơ Kiến
"Vù… vù…"Tiếng thở hồng hộc vang lên trong đêm đen, kèm theo đó là tiếng bước chân dồn dập.Đèn đường trên phố rất mờ, chỉ phản chiếu một chút ánh sáng yếu ớt.Dưới ánh đèn màu cam có một bóng người đang chạy điên cuồng.Sầm Cẩm Niên nhìn khung cảnh trước mắt không ngừng thay đổi, vẫn tiếp tục chạy nhưng trong lòng vô cùng bối rối.Khi nghĩ đến cảm giác mơ hồ như bị nhìn trộm quanh quẩn lấy cô mấy ngày này và cái bóng cao lớn, vạm vỡ mà lúc nãy cô vô tình bắt gặp ở góc phố, cô càng không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi của mình, tay đang nắm dây lưng ba lô cũng trở nên nắm chặt hơn.Oh shit! Có chuyện gì vậy!Cô chỉ là vừa trở về sau một bữa tiệc tối với các bạn cùng lớp, để chúc mừng mình trúng tuyển vào trường đại học yêu thích mà thôi, tại sao cô lại gặp loại chuyện này?Lỡ như người phía sau thực sự đuổi theo cô, giống như bọn buôn người trong các bản tin gần đây, muốn bắt cô bán vào rừng sâu núi thẳm thì phải làm sao bây giờ?Ngay khi ý nghĩ này nổi lên, nỗi sợ hãi trong lòng cô càng mạnh hơn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.Nghĩ đến đây cô không dám nghĩ nữa, nhìn thấy phía trước có ánh sáng rực rỡ, lúc sắp đi qua con phố chật hẹp này, lông mày cau lại của cô cũng hơi buông lỏng một chút, trên mặt lộ ra một chút vui mừng.Cô lập túc cắn răng, tăng tốc lao về phía trước.Tuy nhiên vào lúc này, chẳng biết từ lúc nào phía trước cô xuất hiện một hình trụ rất cao.Bởi vì trong bóng tối nhìn không rõ, cô lại bị cận thị, vừa rồi trong lúc hoảng sợ đã vô ý làm rơi kính khi đang chạy.Cô theo quán tính không thể dừng bước, vẻ mặt đầy kinh hãi, rầm một tiếng, cứ thế mà lao thẳng về phía trước.Cơn đau dữ dội ập đến ngay lập tức, trước mắt đột nhiên tối sầm.Trong nháy mắt đầu óc cô trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ về bất cứ điều gì.……[Sau khi xuyên không là bối cảnh cổ đại nên mình sẽ đổi ngôi xưng của nữ chính nha!]"Tiểu thư, tiểu thư!""Mau tỉnh lại! Lại gặp ác mộng sao?"Giọng nói lo lắng đột nhiên truyền đến, cánh tay Sầm Cẩm Niên bị nàng ấy nắm lấy, nhẹ nhàng lay động.Người nằm trên chiếc giường gỗ chạm khắc không khỏi nhíu mày, sau đó từ từ tỉnh lại.Vừa tỉnh dậy từ trong ác mộng, đôi mắt của nàng có hơi trống rỗng.Đợi nàng phục hồi tinh thần, nhìn phong cách bài trí cổ xưa quen thuộc trước mắt, nàng biết mình lại gặp giấc mộng đó.Tuy là mộng nhưng giấc mộng này không phải là hư ảo, đó là trải nghiệm của chính nàng, nói chính xác là trải nghiệm của nàng trong kiếp trước.Ai có thể ngờ rằng vì hoảng sợ kẻ lạ mặt đuổi theo phía sau, nàng lại vô tình tông vào cột điện và xuyên không chứ?Đối với chuyện này nàng cũng không biết phải nói gì, cách xuyên qua này thực sự hiếm thấy.Thư Tuệ nhìn Sầm Cẩm Niên đang nằm trên giường, nháy mắt một cái cũng không thèm nháy, bất lực thở dài, hình như tiểu thư lại chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình rồi.Từ mấy năm trước ngũ tiểu thư cãi nhau với tam tiểu thư của nhị phòng, hai người vô tình cùng rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại tính tình cũng thay đổi rất nhiều, không còn nghịch ngợm như trước nữa, ngược lại hiểu chuyện hơn rất nhiều.Không những thế, còn có cảm giác bất cứ việc gì cũng không khiến nàng quan tâm, có thời gian thì nàng sẽ ngẩn người, cũng không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì."Tiểu thư, đã đến giờ dậy rồi, lão gia đã từ Tây Bắc trở về, trong nhà còn có khách.
Đang ở chỗ của lão phu nhân, phu nhân bảo chúng ta mau tới."Lời nói của Thư Tuệ lọt vào tai Sầm Cẩm Niên, nàng chớp chớp mắt, hàng mi mảnh mai cong vút xinh đẹp, cứ như vậy vẻ uể oải trong mắt nàng giảm đi mấy phần, lại có chút hưng phấn."Phụ thân trở về rồi?" Nàng vui vẻ nhìn Thư Tuệ, trong lòng tràn đầy vui mừng vì Sầm Tùng đã trở về, vì vậy nàng vô thức bỏ qua lời nói trong nhà đang có khách.Thư Tuệ nhìn nàng cưng chiều: "Vâng, lão gia đã trở về, đã lâu không gặp nói không chừng lão gia rất nhớ tiểu thư."Sầm Cẩm Niên híp mắt vui vẻ: "Ta cảm thấy mặc dù phụ thân nhớ ta, nhưng chắc chắn người nhớ a nương nhiều hơn." Vừa nói nàng vừa nhấc chăn ra khỏi người, sau đó đứng dậy.Bên ngoài cuồng phong vù vù, không ngừng đập vào cửa sổ.Nàng nhớ tối hôm qua trước khi đi ngủ Thư Tuệ đã nói với nàng rằng trời có tuyết, lúc này tỉnh lại nàng nghĩ tuyết bên ngoài chắc đã rất dày.Cũng may trong phòng được sưởi ấm, nếu không theo tính tình lười biếng của nàng, muốn thoát ra khỏi chăn bông ấm áp có lẽ phải chuẩn bị tinh thần một chút.Thư Tuệ hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục, xong lại chải cho nàng hai búi tóc song song.Sầm Cẩm Niên nhìn khuôn mặt khéo léo, non nớt của mình trong gương, hoàn toàn là dáng vẻ của một đứa trẻ, không khỏi thở dài, bây giờ cơ thể này đã mười hai tuổi, nàng đến thế giới này cũng đã bốn năm rồi.Nàng là một người trưởng thành, thật vất vả mới vượt qua được kỳ thi tuyển sinh đại học, đang chuẩn bị buông thả bản thân, làm tất cả những việc trước đây nàng không thể làm.
Không nghĩ rằng lại xuyên không, còn trở thành một đứa trẻ.Không phải làm trẻ con không tốt, nhưng so với người lớn chắc chắn sẽ có một chút hạn chế.Nhưng so với chuyện này thì thân phận nữ nhi thế gia còn hạn chế hơn, phụ thân của nàng thân là Thủ phụ* đương triều, quyền cao chức trọng, trong nhà tự nhiên có rất nhiều quy củ, cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm.*Thủ phụ: chức quan tương đương với Tể tướng.Nhưng may mắn là phụ mẫu của nàng vô cùng cởi mở, cũng bao dung với ba tỷ muội bọn họ, sẽ không ép buộc bọn họ làm những điều họ không thích.
Mà nàng lại là ấu nữ*, càng được sủng ái nhiều hơn.*Ấu nữ: con gái útNhìn chung ở đây nàng đã có một cuộc sống rất tốt, ngoại trừ việc đôi khi thật sự nhàm chán mà thôi.Thư Tuệ điều chỉnh hai búi tóc, lại cài cho nàng một chiếc trâm đính hạt màu hồng tinh xảo, để trên đầu không trông quá nhạt nhẽo."Được rồi."Sầm Cẩm Niên nhìn khuôn mặt trắng hồng trong gương, gật đầu hài lòng.
Dù bây giờ nàng mới mười hai tuổi nhưng từ đôi mày thanh tú có thể thấy nàng là một mỹ nhân, đến khi trưởng thành nhất định sẽ không kém bây giờ.Chỉ là bây giờ trên mặt có nét trẻ con mập mạp, nên trông có chút ngốc nghếch mà thôi."Tiểu thư, chúng ta phải lập tức đi qua bên lão phu nhân, đừng để lão phu nhân đợi lâu."Sầm Cẩm Niên nhẹ nhàng đáp lại, dẫn Thư Tuệ và những người khác đến nội viện của lão phu nhân.Trên hành lang uốn lượn gấp khúc, Sầm Cẩm Niên mặc một chiếc áo choàng dày, trong tay ôm một bình nước nóng, đón từng cơn gió lạnh đi từng bước về phía trước.Nàng hít hít cái mũi đỏ ửng vì lạnh, hôm nay có vẻ lạnh hơn hôm qua.Khi đi vào nội viện của Sầm lão phu nhân, cả khuôn mặt đã đỏ bừng vì lạnh.Lúc này cũng lười chú ý đến có quy củ hay không, trực tiếp tăng tốc chạy vào bên trong, dù sao mọi người trong nhà đều sủng ái nàng, cho dù thỉnh thoảng nàng không để ý đến dáng vẻ, cũng không ai nói gì về nàng.Mà lúc này trong nhà nét mặt ai cũng có chút nặng nề, một nỗi buồn phảng phất tràn ngập trong phòng.Sầm lão phu nhân ngồi ở vị trí đầu tiên, nhẹ lần phật châu trên tay, hồi lâu sau mới lo lắng thở dài.Bà nhìn thiếu niên tuấn tú ngồi bên phải, nhíu mày có chút thương cảm, vừa định nói gì đó, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân và một tiếng "Tổ mẫu" nhẹ nhàng.Ngay sau đó nhìn thấy một bóng người chạy vào, dáng người thanh tú, dường như tràn đầy sức sống.Ngay khi Sầm lão phu nhân nhìn thấy nàng, một nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt bà, trong ánh mắt tràn đầy hòa ái.Thiếu niên tuấn tú ngồi bên phải cũng nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh.Vì ngược sáng nên hắn cũng không nhìn rõ khuôn mặt của nàng, đập vào mắt hắn là một thân y phục màu hồng nhạt của nàng để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Ngay cả chiếc áo choàng trên người nàng cũng được thêu hình hoa mẫu đơn màu hồng.Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn lướt qua rồi nhẹ nhàng thu ánh mắt trở về.Lúc này, Sầm Cẩm Niên không để ý rằng có một thiếu niên xa lạ ở đây, khi Thư Tuệ cởi chiếc áo choàng đang mặc trên người, nàng lao về phía Sầm lão phu nhân, vừa đi vừa nói: "Tổ mẫu, bên ngoài lạnh quá!" Trong giọng nói tràn đầy ý tứ làm nũng.Sầm lão phu nhân nhìn thiếu nữ đang bổ nhào vào người mình, tỏ vẻ bất mãn liếc nàng: "Ta đã nói bao nhiêu lần, sắp trở thành một đại cô nương rồi, còn hung hãn như thế này, một chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các cũng không có." Miệng mặc dù nói không thích nhưng ngay khi nàng đến, bà đã nắm lấy tay nàng vội che lại.Nghe mình bị nói như vậy, Sầm Cẩm Niên không hề sợ hãi, nàng vẫn cười toe toét như cũ, kết hợp với hai má bánh bao, càng thêm phần khờ khạo.Sầm lão phu nhân thấy nàng như vậy, trên mặt càng lộ ra vẻ hòa ái .Sầm Cẩm Niên còn muốn nói thêm cái gì, thì bên trái đột nhiên vang lên một tiếng hừ nhẹ: "Lâu rồi không gặp xem ra Niên nhi nhà chúng ta đã sớm quên mất phụ thân từ lâu rồi, không nhớ mong phụ thân chút nào."Sầm Cẩm Niên nghe vậy vội vàng nhìn sang một bên, chỉ thấy Sầm Tùng đang nheo mắt nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng bất mãn."Phụ thân!" Sầm Cẩm Niên lập tức đi về phía Sầm Tùng nở nụ cười: "Người rốt cuộc đã trở lại! Nữ nhi rất nhớ người!"Tuy nhiên Sầm Tùng không bỏ qua cho nàng: "Nói là nhớ phụ thân, nhưng lại một mạch chạy về phía tổ mẫu của con, không thèm nhìn phụ thân một cái." Sắc mặt của ông vẫn nghiêm túc như trước, nhưng lời nói ra lại nồng đậm vị chua.Sầm Cẩm Niên đi đến bên cạnh ông, nắm ống tay áo của ông, nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt hạnh ngân ngấn nước trông rất vô tội: "Không có chuyện đó đâu, nữ nhi mỗi ngày đều mong người sớm trở về."Sầm Cẩm Niên đánh giá kỹ lưỡng người trước mặt, vẻ ngoài tao nhã, ánh mắt sắc bén, quanh thân tràn ngập khí chất của một người bề trên nhưng lại cố tình kiềm chế trước mặt nàng, nàng biết rõ Sầm Tùng luôn là một người phụ thân, một nhi tử tốt.Nhìn quanh mắt ông vẫn còn có chút đen, hiển nhiên là ông vừa mới từ Tây Bắc trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi.Lập tức đau lòng nói: "Phụ thân đi chuyến này vất vả, còn gầy đi không ít, lần này về nhà phụ thân phải để a nương làm vài món ngon để cho người bồi bổ.
"Thấy nữ nhi quan tâm đến mình như vậy, Sầm Tùng đương nhiên không muốn làm khó dễ nàng, chưa kể ông còn muốn nữ nhi thân cận với lão phu nhân nhiều hơn, vậy tại sao lại phải so đo những thứ này.Tuy nhiên, nên đùa thì vẫn phải đùa.Ông nheo mắt nhìn nàng, nghiêm nghị nói: "Phụ thân tất nhiên gầy hơn, chỉ có điều mới hai tháng không gặp, con đã tăng cân rất nhiều nha!""Phụ thân!" Sầm Cẩm Niên bất ngờ tròn mắt nhìn ông khi nghe thấy điều này.
Còn nói về cân nặng của nàng, nàng cũng không muốn béo lên mà nhưng cuộc sống vào mùa đông quá thoải mái, không muốn béo cũng khó.Sầm Cẩm Niên bĩu môi không vui, trừng mắt nhìn thẳng vào ông.Vẻ mặt Sầm Tùng vẫn như cũ nhưng nụ cười trong mắt càng ngày càng đậm: "Sao, phụ thân nói không đúng hả? Ta vừa nghe a nương con nói y phục mùa đông mới may hồi năm mới của con không còn mặc được nữa, cách đây vài ngày mới may vài bộ mới.""Đó là bởi vì con đã cao lên!" Sầm Cẩm Niên nhanh chóng phản bác lại."Ừ" Sầm Tùng nhẹ nhàng gật đầu: "Không chỉ cao thêm mà còn tăng rất nhiều cân!"Sầm Cẩm Niên:...!tại sao phụ thân lại trêu chọc nàng như vậy, chẳng lẽ ông không biết nữ hài tử ghét nhất người ta nói mình mập sao?Mà người thiếu niên tuấn tú ngồi bên phải từ đầu đến cuối vẫn lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mặt, không hề ngắt lời bọn họ.Cuối cùng vẫn là Sầm lão phu nhân không nhìn được Sầm Tùng như đứa trẻ, cứ luôn trêu chọc nữ nhi nhà mình, mới mở miệng ngắt lời bọn họ: "Được rồi, ngươi cũng đã có tuổi rồi, sao còn cùng nữ nhi của mình tính toán chi li, ngươi muốn hơn thua với nàng, đợi tý nàng khóc nhè rồi ngươi tự mình dỗ dành nha."Sau khi Sầm Tùng nghe xong lời này, ông không nói thêm gì nữa.Sầm Cẩm Niên bất lực liếc nhìn Sầm lão phu nhân: Nàng cũng là người trưởng thành rồi, làm sao còn có thể khóc nhè được.Sầm lão phu nhân nhận được ánh mắt không hài lòng của nàng, nhưng vẫn phớt lờ, vẫy tay với nàng: "Niên nhi, lại đây."Sầm Cẩm Niên đi về phía bà.Khi nàng dừng lại bên cạnh bà, Sầm lão phu nhân chỉ tay về phía người thiếu niên ngồi bên phải: "Đây là họ hàng xa của Sầm gia ở huyện Mạc, Tây Bắc.
Họ Bùi, tên một chữ Châu.
Hắn lớn tuổi hơn con, nên cứ gọi hắn một tiếng biểu ca"Sầm Cẩm Niên nhìn theo hướng bà ấy chỉ, lọt vào tầm mắt là một thiếu niên tuấn tú, tao nhã.Thiếu niên có ngũ quan anh tuấn, sống mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, hiển nhiên là một thiếu niên xinh đẹp.Y phục màu trắng càng làm cho khuôn mặt như ngọc của hắn trở nên ôn nhuận, giống như một trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian."Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song" chính là nói người như hắn.Nhưng nhìn hắn không hào hoa và phong nhã như những đứa trẻ bình thường trong gia đình quý tộc, hắn giống đại ca của nàng khiến cho người ta có cảm giác bình thường, nhưng hắn không chín chắn như đại ca của nàng, có lúc hắn còn lộ ra vẻ ngây ngô.Thấy nàng đang nhìn hắn liền đứng dậy, cười nhẹ với nàng rồi khẽ gật đầu: "Biểu muội."Nếu như nói vừa rồi dung mạo của thiếu niên kia khiến mắt của nàng tỏa sáng, thì bây giờ giọng nói của hắn còn khiến nàng kinh ngạc hơn.
Giọng nói của hắn trầm thấp, có lẽ là do hắn đang trong thời gian giọng nói bị thay đổi, lại càng khiến người ta khó mà không chú ý đến.Chỉ vì tiếng "biểu muội" này mà Sầm Cẩm Niên bỗng nhiên thất thần, sững sờ đứng tại chỗ, thật lâu không nói lời nào.Cuối cùng vẫn là Sầm Tùng nhìn thấy nữ nhi nhà mình nhìn chằm chằm vào một nam tử, có chút nhìn không được, vì vậy ông mới ho một tiếng nặng nề gọi nàng tỉnh lại.Sầm Cẩm Niên vội vàng thu lại tâm tư vừa mới bay đi mất, cười ngọt ngào nhìn Bùi Châu: "Biểu ca."Trận tuyết vừa ngừng sáng nay lại tiếp tục rơi, một lần nữa bao phủ mặt đất này, tạo thành một mảnh trắng xóa.
Tất cả đều bị vùi lấp bên dưới, chỉ còn lại một mảnh trắng thuần khiết.
Ai có thể biết được bên dưới mảnh thuần khiết này che giấu bao nhiêu đen tối?Thiếu niên trước giờ chưa biết buồn là gì, đợi khi tình cảm sâu đậm, giật mình quay đầu lại mới phát hiện tất cả chỉ là giả dối.Một lời nói dối khiến người ta tê tâm liệt phế..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook