Không Nghĩ Tới Đi
5: Bồ Tát


"Bọn bắt cóc" — Ôn Chi Hàn đang nhìn lịch trình của Thiệu Từ Tâm.
Mà Thiệu Từ Tâm đang vì giúp một người hoàn toàn không biết gì cả như Ôn Chi Hàn "Rửa sạch oan khuất"
[Chị Dung ]: Kết hôn????
[ Chị Dung ]: Thiệt hay giả?
[ Thiệu Từ Tâm ]: Thật sự.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Em, người nào đó họ Thiệu rất nhanh sẽ trở thành người đã kết hôn.
[ Thiệu Từ Tâm ]:【 mời thỉnh chờ mong.JPG】
[ Chị Dung ]:......
Dung Nhã cũng không rõ loại sự tình này có cái gì để chờ mong.
Bất quá nàng cảm thấy Thiệu Từ Tâm có chút thảm.
Liên hôn thương nghiệp, quan trọng là hai chữ "Thương nghiệp" đặt ở phía sau, bất quá là một cuộc giao dịch hy sinh hạnh phúc hai người.
Nhưng nàng cũng không thể chắc chắn 100% nói người liên hôn thương nghiệp liền nhất định không hạnh phúc, ít nhất Thiệu Từ Tâm không hạnh phúc.
Làm người đại diện của Thiệu Từ Tâm, nàng đương nhiên rõ ràng tình yêu của Thiệu Từ Tâm, minh bạch tâm nàng đã từng hướng về ai.
Ôn Chi Hàn, một cái tên chưa từng nghe Thiệu Từ Tâm nhắc tới, quan hệ hai người như thế sao có thể có tình cảm chứ.
Aizz...
Nàng yên lặng ở trong lòng cảm thấy Thiệu Từ Tâm đáng thương.
Con gái hào môn không dễ làm nha.
[ Chị Dung ]: Vất vả em
Thiệu Từ Tâm thế nhưng không cảm thấy chính mình thảm.
Người đã chết qua một lần có thể được trọng sinh còn thảm cái gì?
Đối tượng liên hôn ôn nhu như vậy thì có cái gì mà thảm chứ?
Nếu thảm cũng có thể thảm hơn đời trước của nàng sao?
Không thể.
Nhẹ nhàng giải quyết xong một tâm sự, nàng hiện tại thế nhưng vui sướng, không ai có thể so nàng vui sướng hơn.
Ôn Chi Hàn nhìn lịch trình của Thiệu Từ Tâm, trong lòng hiểu rõ.
Thu hồi di động, nàng chậm rãi nói: "Nếu em mấy ngày nay muốn ở nhà nghỉ ngơi, chị cũng không muốn quấy rầy, tuần sau chúng ta lại hẹn ngày gặp mặt đi."
Thiệu Từ Tâm nhìn phía cô.
Ôn Chi Hàn cười nói: "Có thể quý trọng thời gian độc thân cuối cùng một chút."
Thiệu Từ Tâm quay đầu nhìn phía trước, thanh tỉnh nói: "Em không sao, dù sao chúng ta kết hôn cũng chỉ trở thành hai người độc thân đã kết hôn mà thôi, lại không có yêu đương, cũng không xen vào cuộc sống của đối phương."
Ôn Chi Hàn ngóng nhìn góc nghiêng của nàng một lát, cũng dời đi tầm mắt nhìn phía trước: "Nói cũng đúng."
Trên đường xe chạy trở về Thiệu gia.
Không khí lại lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Thiệu Từ Tâm nhìn thế giới ngoài cửa sổ.
Sau khi bắt đầu lại cuộc sống mới, Phụng thành vẫn là Phụng thành, trước sau như một, phồn hoa, sẽ không bởi vì bất luận cái gì, hay vì bất luận một người ngã xuống mà trì trệ không phát triển.
Nếu đời trước nàng cũng có thể giống một tòa thành thị cường đại lại vô tình, cũng sẽ không rơi vào cái kết cục kia.
— nàng khả năng rất không thích hợp yêu đương.
Nàng nghĩ như thế.

Đúng lúc này, từ bên cạnh truyền tới một cái thanh âm ôn nhu.
"Em còn cơ hội hối hận."
Các nàng còn chưa lãnh chứng, hôn sự còn chưa quyết định xong, hết thảy cũng chưa muộn.
Thiệu Từ Tâm quay đầu lại, ánh mắt thu thủy doanh doanh đào hoa nỡ rộ nhìn dung mạo ưu việt của Ôn Chi Hàn cùng với thần sắc bình tĩnh mà nghiêm túc của cô.
Cô cũng không vội vã cùng nàng kết hôn.
Cô cũng không muốn khiến nàng hối hận.
Bởi vì trong nhà có biến cố mà thúc giục kết hôn, thật sự đủ lý trí sao?
Thiệu Từ Tâm yên tĩnh mà nhìn người trước mắt.
Nói thật, mới vừa bị một người cùng một đoạn hôn nhân tổn thương nàng, đáy lòng xác thật bài xích hôn nhân cùng yêu đương.
Người đã từng rơi vào biển lửa, sao có thể lại lần nữa đụng vào ngọn lửa?
Chính là nàng không có biện pháp.
Chính là Ôn Chi Hàn không giống như vậy.
Ôn Úc chưa bao giờ nói những lời này, cô ta cũng không quan tâm nàng sẽ biến thành cái dáng vẻ gì, cô ta chỉ quan tâm Điền Gia Hà.
Nhưng Ôn Chi Hàn thì có.
Chẳng sợ các nàng chỉ là hợp đồng hôn nhân, không có cảm tình, Ôn Chi Hàn cũng vẫn sẽ cho nàng cơ hội hối hận, sẽ ôn nhu mà dò hỏi ý kiến nàng.

Thiệu Từ Tâm mở miệng nói: "Em không hối hận cùng chị kết hôn."
Ôn Chi Hàn không giống nhau.
Cô ôn nhu lại thiện lương.
Ôn Chi Hàn đương nhiên không có nhắc lại cái đề tài này.
Đang lúc không khí lại bắt đầu chìm xuống, Thiệu Từ Tâm đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô: "Vậy chị sẽ hối hận sao?"
Thiệu Từ Tâm không hiểu Ôn Chi Hàn đáp ứng liên hôn đến tột cùng là có suy tính gì.
Nàng nghĩ không ra có cái lý do gì có thể làm Ôn Chi Hàn chấp nhận đoạn hôn nhân này.
Cho nên nàng đột nhiên có chút lo lắng Ôn Chi Hàn cũng sẽ đổi ý, sẽ vứt bỏ giúp Thiệu gia, cô không nghĩ giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Ôn Chi Hàn đồng tử như đá quý phản chiếu dáng vẻ Thiệu Từ Tâm.
Hai người không tiếng động nhìn nhau.
Thiệu Từ Tâm thầm nghĩ: "Chị chẳng lẽ chưa bao giờ hối hận sao?"
— đây là thần tiên ở đâu rơi xuống vậy?
Ôn Chi Hàn khóe môi chậm rãi giơ lên, ngữ điệu ôn hòa: "Hối hận qua.

Là người đều sẽ hối hận."
Thiệu Từ Tâm không nhịn được quay mặt hướng về phía cô, ánh mắt sáng quắc mà truy vấn: "Bao gồm hôn nhân của chúng ta sao?"
Ôn Chi Hàn trấn định tự nhiên: "Không bao gồm."
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt.
Ôn Chi Hàn nhẹ giọng nói: "Chuyện chị đáp ứng đương nhiên sẽ làm được, tin tưởng chị liền tốt."
Thiệu Từ Tâm trong mắt bỗng nhiên lộ ra vài phần chần chờ cùng mờ mịt.
Nhìn dáng vẻ Ôn Chi Hàn ôn nhu, nàng cuối cùng cái gì cũng chưa nói, an an tĩnh tĩnh mà ngồi lại chỗ cũ.
— hy vọng như thế.

...
Cảnh Minh Holiday Club.
Ôn Úc ngồi một mình ở phòng uống rượu.
Nàng hôm nay lại cùng Điền Gia Hà cãi nhau.
Điền Gia Hà đối với chuyện nàng cùng Thiệu Từ Tâm ở bên nhau thực tức giận, các nàng như cũ không thể hợp lại.
Nàng cũng như cũ không thể buông Điền Gia Hà.
Ly rượu chân dài nhẹ nhàng đong đưa.
Rượu nho đỏ thẫm ở trong ly nhộn nhạo.
Ánh mắt Ôn Úc dần dần mê ly.
Nàng thích Điền Gia Hà.
Nàng muốn bắt Điền Gia Hâ, đem nàng ấy lưu tại bên người chính mình, làm nàng ấy chỉ yêu mỗi nàng.
— tình yêu của nàng ấy, một chút ít cũng đều không thể chia cho những người khác, không thể.
Nàng minh bạch Điền Gia Hà cũng thích chính mình.
Các nàng là yêu nhau, chẳng qua còn tồn tại rất nhiều vấn đề mâu thuẫn, tựa như mỗi một đôi tình lữ, sẽ yêu đến cực nóng, cũng sẽ nháo mâu thuẫn, sau đó một chút mà hoà hợp lại.
Chính là......!Có chút mệt.
Buông ly rượu, Ôn Úc giơ tay xoa xoa đầu.
Cho nên những lúc này như thế này, nàng đều sẽ tìm Thiệu Từ Tâm tới bồi chính mình.
Thiệu Từ Tâm cũng Điền Gia Hà giống nhau, rồi lại không giống nhau.
Các nàng đều là người ngoan ngoãn, các nàng ấy đều thích nàng, nhưng Thiệu Từ Tâm đối nàng thích càng thêm lửa nóng, càng thêm săn sóc, cũng càng thêm nhẹ nhàng.
Nhưng mà Thiệu Từ Tâm mấy ngày hôm trước cư nhiên cùng nàng đề nghị chia tay.
Nghĩ vậy, Ôn Úc ánh mắt nháy mắt liền lạnh.
Đề liền đề đi, dù sao nàng cũng không thích Thiệu Từ Tâm.
Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, một nữ nhân xinh đẹp tóc dài cập vai từ bên ngoài đi vào.
Ôn Úc nhìn cửa liếc mắt một cái, không nhúc nhích, hiển nhiên cùng đối phương nhận thức.
Bạch Nhụy bỏ túi xách xuống, thoải mái hào phóng ngồi xuống.
"Tớ vừa trở về cậu liền kêu tớ tới uống rượu, như thế nào, tâm tình không tốt à? Đại minh tinh nhà cậu đâu?"
Ôn Úc nghe vậy, thần sắc đạm mạc mà sửa đúng nói: "Không phải nhà tớ."
Bạch Nhụy: "?"
Ôn Úc: "Chúng ta chia tay rồi."
Bạch Nhụy vẻ mặt bình tĩnh: "Là cậu đề nghị chia tay đi."
"Là nàng."
Ôn Úc mày nhẹ nhàng vừa nhíu, như là không quá muốn thừa nhận chuyện này.
Bạch Nhụy đột nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, "Ha" một tiếng: "Hiếm lạ à nha, Thiệu Từ Tâm không phải rất thích cậu sao? Cư nhiên cũng sẽ cùng cậu đề nghị chia tay?"
Nàng đổ cho chính mình một ly rượu, hài hước nói: "Khẳng định là cậu làm cái gì, đả thương tâm người ta."
Ôn Úc không nói chuyện, biểu tình cũng không tốt.
Bạch Nhụy thấy thế, uống rượu, nghiêm túc nói: "Tớ nói lời này khả năng là cậu không thích nghe, nhưng tớ là thật sự cảm thấy Thiệu Từ Tâm tốt hơn so với Điền Gia Hà, nguời ta đối với cậu ôn nhu, cũng không giống Điền Gia Hà cho cậu ngột ngạt như vậy."
"Người ta nếu còn thích cậu thì đối xử tốt với người ta một chút, nàng lại không mắc nợ cậu."

"Bất quá nàng hiện tại đều đã đề chia tay, phỏng chừng cũng là thật sự không thích cậu.

Tốt, cứ như vậy đi."
Ôn Úc cầm ly rượu, ngước mắt quét qua nàng, liếc mắt một cái.
Bạch Nhụy giơ lên ly rượu, cười hì hì.
Không thích?
Nàng không tin.
"Cậu cứ chờ xem đi."
"Thiệu Từ Tâm nhất định sẽ hối hận, sau đó trở về cầu tớ hợp lại."
...
Ôn Chi Hàn đưa Thiệu Từ Tâm về đến nhà, sau đó lại một lần cùng Thiệu Hành gặp mặt.
"Thiệu đổng."
"Ôn tổng."
Hòa khí mà chào hỏi.
Chỉ là một người bình tĩnh, một người có chút kinh ngạc.
Khuôn mặt ôn nhã trung niên của ông, giấu ở sau mắt kính, đôi mắt tràn đầy bối rối.
Thiệu Hành không hiểu, Ôn Chi Hàn như thế nào sẽ cùng con gái hắn trở về?
Lục Lan nghe nói con gái đã trở lại, đang từ trên lầu xuống dưới, thấy bên người con gái là một nữ nhân xa lạ không khỏi sửng sốt.
Hôm nay Lục Lan nghe Thiệu Hành nói mới biết được công ty phát sinh biến cố, cũng biết Ôn gia đưa ra liên hôn, nhưng nàng chưa thấy qua Ôn Chi Hàn.
"Vị này chính là......"
Ôn Chi Hàn theo thanh âm nhìn lại.
Lục Lan sinh thật sự xinh đẹp, cho dù là tuổi trung niên, cũng là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, tựa như ánh trăng trên bầu trời, vô pháp bỏ qua.
Thiệu Hành đã đi qua đi đỡ lấy cánh tay vợ mình.
Sức khoẻ Lục Lan không tốt, hắn đối nàng vẫn luôn gấp đôi che chở.
Ôn Chi Hàn lại còn nhìn thoáng qua Thiệu Từ Tâm bên cạnh.

— nàng ấy quả nhiên lớn lên càng giống mẹ.
Nhận thấy được ánh mắt người bên cạnh, Thiệu Từ Tâm hoang mang mà nhìn qua: "?"
Ôn Chi Hàn cười cười: "Em cùng mẹ em thật giống nhau, đều đẹp."
Lời này đối với Thiệu Từ Tâm mà nói quả thực rất hưởng thụ.
Thiệu Từ Tâm thích nghe người khác khen chính mình, cũng thích nghe người khác khen Lục Lan.
"Cảm ơn, chị cũng đẹp giống mẹ chị."
"Em gặp bà ấy rồi?" Ôn Chi Hàn hỏi.
"Chưa thấy qua" Thiệu Từ Tâm bình tĩnh, "Có qua có lại,, khen trước là được rồi."
Ôn Chi Hàn sửng sốt một chút, cũng là không nghĩ tới lời này cũng có thể đáp được.
Cô bật cười nói: "Chờ bọn họ du lịch trở về, chị mang em đi gặp bọn họ."
Thiệu Từ Tâm nghĩ muốn gặp mặt, cũng liền gật gật đầu ứng.
Hai người vô cùng hài hòa.
Lục Lan nhìn nhìn các nàng, lại nhìn chồng mình, ánh mắt lộ ra hoang mang.
Thiệu Hành khinh thanh tế ngữ nói: "Đây là lúc trước đã cùng em nói, con gái lớn của Ôn gia, người làm chủ Ôn gia hiện tại."
Lục Lan bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt chuyển hướng sang con gái mình trong mắt lại nhiều một tia áy náy.
Nếu có thể, ai lại muốn cho con cái của mình gặp phải lựa chọn như vậy?
Ai không muốn để con mình cùng người mình thích hạnh phúc mà trải qua cả đời?

Thiệu Từ Tâm nhìn một cái, cơ hồ liền xác định Lục Lan đã biết toàn bộ sự tình.
Nàng không nghĩ làm ba mẹ áy náy như thế.
Đây là nàng chính mình chọn, nàng cũng không cảm thấy ai thiếu nàng.
Nàng vẫn luôn muốn cho ba mẹ vô cùng cao hứng mà tiếp thu chuyện này.
Lục Lan phân phó dì làm trong nhà đi pha trà nóng chiêu đãi khách, tiếp theo quay đầu đối Ôn Chi Hàn thân hòa mà cười: "Ôn tổng, mời ngồi."
Ôn Chi Hàn: "Vâng."
Sau đó cánh tay của cô đã bị Thiệu Từ Tâm kéo lại.
Chỉ thấy Thiệu Từ Tâm nâng tay, nghiêm trang mà đối ba mẹ chính mình nói: "Chờ một lát."
Thiệu Hành: "?"
Lục Lan: "?"
Ôn Chi Hàn: "?"
Thiệu Từ Tâm đem Ôn Chi Hàn đầy mặt khó hiểu kéo ra bên ngoài nói chuyện.
Ôn Chi Hàn: "Làm sao vậy?"
Thiệu Từ Tâm: "Có chuyện, không biết chị có thể để ý hay không."
Ôn Chi Hàn: "Cái gì?"
Thiệu Từ Tâm nhìn đôi mắt mê người của cô, da mặt dày hỏi: "Em có thể hay không, cùng ba mẹ em nói......!Em thích chị?"
Ôn Chi Hàn: "?"
Cái này làm cô thật sự rất hoang mang.
Thiệu Từ Tâm nhìn dáng vẻ ôn nhu của cô, cảm giác chính mình giống như là ma quỷ ác độc đang hại thiếu nữ thuần khiết.
Nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không có đạo lý từ bỏ.
Nàng thành khẩn nói: "Em không muốn làm ba mẹ em cảm thấy em đáp ứng liên hôn là bị ép buộc, cũng không muốn làm cho hai người họ cảm thấy áy náy với em."
Ôn Chi Hàn phiến lông mi nhẹ quét, an tĩnh mà nghe nàng nói chuyện.
Thiệu Từ Tâm đối với tầm mắt của cô, bắt đầu lấy lý lẽ của mình ra thương thảo: "Chúng ta căn bản là không hề có tình cảm lại muốn kết hôn, tuy nói là chính em chọn liên hôn, nhưng trong lòng ba mẹ em khẳng định sẽ đối em cảm thấy áy náy."
"Chị vì tìm cho Ôn gia một đồng bọn để hợp tác, vì giúp Thiệu gia, xả thân liên hôn, cái này nếu để cho ba mẹ chị biết, cũng nhất định sẽ đau lòng chị."
"Cho nên em liền nghĩ ở trước mặt bọn họ diễn kịch, để cho bọn họ biết chúng ta là tự nguyện, không cần đối chúng ta cảm thấy có lỗi, chị có thể......!Hiểu không?"
Hôn nhân có cơ sở tình cảm mới đáng giá để người ta chờ mong.
Hôn nhân không có tình cảm, sẽ chỉ làm người lo lắng sinh hoạt sau hôn nhân.
"Hiểu."
Ôn Chi Hàn ôn nhu mà cười.
"Nhưng em không chỉ nên nói là em thích chị."
Thiệu Từ Tâm: "?"
Ôn Chi Hàn nhìn nàng, đôi mắt thanh triệt mê người: "Em hẳn là nói cho bọn họ, chị cũng thích em, chúng ta là tình đầu ý hợp."
Thiệu Từ Tâm: "!!!"
Thiệu Từ Tâm lập tức cảm động cùng cảm kích mà bắt lấy hai tay cô.

"Mua đồ ăn luôn được giảm giá, trời mưa lúc nào cũng có dù để che, mì gói luôn có gói gia vị, quỹ cổ phiếu luôn luôn hot!"
"Cảm ơn chị, Bồ Tát!!"
Ôn Chi Hàn: "......"
Cái này cũng không cần hoa hòe loè loẹt như vậy…
Trong phòng khách.
Lục Lan nghe thấy động tĩnh, quay đầu hỏi chồng mình: "Tâm Tâm vừa mới có phải hay không nói gì đó.... Bồ Tát ? Nàng muốn đi xem Bồ Tát sao?"
Thiệu Hành nghĩ nghĩ, nghiêm trang mà suy đoán nói: "Nàng có thể là muốn đi Nam Hải du lịch, xem Quan Thế Âm Bồ Tát."
Lục Lan hiểu rõ gật đầu, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế......".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương