Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
-
C41: Đừng đi
Cảnh Bân rất nhanh đã tỉnh dậy, nhưng lại rơi vào trạng thái khủng hoảng. Anh mở to mắt, miệng liên tục lẩm bẩm tên Nhã Hinh. Khi cô vừa xuất hiện trong tầm mắt, anh lập tức ôm chầm lấy cô vô cùng gắt gao, cứ như sợ trong giây phút tiếp theo cô sẽ biến mất.
Nhã Hinh ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng trấn an Cảnh Bân đang hoảng loạn. Cô có thể cảm nhận được tiếng thở gấp của anh. Dù từng cơn siết chặt khiến cô đau đớn nhưng cô không nỡ buông anh ra.
“Nhã Hinh!”
“Em ở đây.”
“Nhã Hinh!”
“Em ở đây, Lục Bân, đừng sợ.”
Cảnh Bân lầm bầm thêm vài tiếng rồi lại rơi vào hôn mê dù vậy tay vẫn nắm chặt tay cô không muốn buông. Vì thế mọi người đành phải giao lại anh cho cô, nhờ cô săn sóc anh trong lúc họ đi làm những việc khác.
Nhã Hinh một tay vắt khăn, sau đó đắp lên trán Cảnh Bân. Bàn tay mát lạnh của cô áp vào má anh khiến anh dần thả lỏng mà dụi vào thêm, dáng vẻ vô cùng thoải mái làm cho cô phải bật cười. Thì ra một khi đã đặt tình cảm vào liền thấy đối phương vô cùng đáng yêu.
Nhã Hinh lúc trước hận không thể cách xa Cảnh Bân, bây giờ chỉ ước gì được anh ôm vào lòng. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Lần này em sẽ không rời đi.”
Cảnh Bân lên cơn sốt rất cao. Tuấn Thạch dù đã tiêm một liều nhưng vẫn rất cần người ở lại canh chừng. Nhã Hinh gật đầu nghe theo sự căn dặn của cậu, sau đó đích thân ở bên cạnh anh cả đêm không rời.
Lâu lâu Cảnh Bân sẽ mơ màng tỉnh dậy, mắt anh hé mở ti hí, lờ mờ nhìn thấy bóng hình đã khắc sâu trong tim, nhưng cả người nặng nhọc không thể nào chạm vào bóng hình đó. Có điều chỉ cần mỗi lần anh nhíu mày, một bàn tay mát lạnh thoải mái sẽ lập tức áp vào má anh khiến anh nhẹ nhõm không ít rồi lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh buông bỏ mọi cảnh giác.
Nhã Hinh khắc khắc sẽ giúp Cảnh Ban xoa nhẹ chính giữa hàng lông mày nhíu chặt. Cô tò mò không biết anh đang nằm mơ thấy điều gì nhưng vẻ mặt anh vô cùng khổ sở, miệng lẩm bẩm điều gì không thể nghe rõ. Cô chỉ có thể ở một bên trấn an cho đến khi trời hừng sáng.
Cả đêm không ngủ, Nhã Hinh chợp mắt quên giấc bên cạnh giường lúc nào chẳng hay. Tới lúc giật mình tỉnh giấc cũng là khi cảm nhận được xúc cảm nhẹ nhàng trên mặt. Cô ngẩng đầu, phát hiện Cảnh Bân đang ngồi dựa vào tường, cánh tay băng bó đặt vào lòng bàn tay cô, tay khác vuốt ve má cô như chạm vào trân bảo.
Nhã Hinh chớp mắt vài lần, sau đó nở nụ cười ngây ngốc:
“Anh tỉnh rồi à? Có còn cảm thấy khó chịu nữa không?”
Cảnh Bân không phản ứng gì, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn cô không rời, sâu bên trong có cảm xúc vô cùng kỳ lạ chẳng thể giải bày. Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve má cô rồi xuống môi, sau đó dừng lại ở cổ cô. Đột nhiên, anh vòng tay ra sau kéo cô vào lòng mình mà siết chặt.
Nhã Hinh không hiểu việc gì, nhưng cô cảm nhận trên người Cảnh Bân đang dâng lên thứ cảm xúc kỳ lạ không nên có. Rất đau khổ! Rất tang thương!
Cô cũng khẽ xoa nhẹ lưng anh trấn an, nghĩ rằng có lẽ anh cảm thấy tiếc nuối cho bữa tối mà cô cất công chuẩn bị ngày hôm qua. Còn chưa kịp nói gì, bên tai đã vang lên tiếng khàn đặc đứt quãng:
“Em… không ngủ… cả đêm…”
“Để em đi lấy nước cho anh.”
Nhã Hinh giật mình, nhanh chóng vươn tay sang bàn bên cạnh nhưng nước đã không còn một giọt. Ngay lúc cô định đứng lên rời đi thì đã bị anh kéo vào lòng lần nữa. Giọng anh vẫn chẳng khá hơn, thậm chí còn dâng lên thêm cảm giác cầu xin:
“Đừng… đừng đi…”
Cô nhíu mày, dù vậy vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đành phải gọi quản gia Vinh đến giúp đỡ. Anh chỉ buông cô ra khi Tuấn Thạch lần nữa xuất hiện.
“Hai người tách tách nhau ra một chút được không? Như thế này che mất vết thương rồi.”
“À, tôi xin lỗi.” Dù nói vậy anh không thả cô ra thì sao cô có thể rời đi chứ, vì thế cô dịu giọng trấn an: “Để bác sĩ kiểm tra cho anh nhé. Em đứng ngay bên đây.”
Cảnh Bân xoa nhẹ tay Nhã Hinh vài cái rồi mới miễn cưỡng buông ra. Trong lúc Tuấn Thạch vừa kiểm tra vừa dặn dò, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô khiến cô vừa khó hiểu lại vừa đau lòng.
Tuấn Thạch nhìn biểu hiện này của Cảnh Bân cũng thập phần nghi hoặc, vì thế một cuộc kiểm tra trí não được diễn ra. Mọi thứ đều vô cùng bình thường, có lẽ đây gọi là bí mật của tình yêu đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook