Không muốn biến thành hồ ly thì hôn người ta đi!
-
Chapter 5: Lệ Tử Dận là cái quái gì vậy?
Tác giả: Tố Ngộ
Editor: Donut
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hiện tại cháu đang ở đâu?”
Bạch Ninh báo vị trí.
“Vừa hay ông đang ở gần đó, ông sẽ gửi địa chỉ cho cháu. Lát nữa gặp lại.”
Bạch Ninh không muốn để ông cụ đợi lâu nên cũng không tìm chỗ thay đồ, cậu lấy trong túi cái áo khoác gió đỏ rực rỡ mặc vào, đổi giày vải đen dưới chân thành giày cao gót, cuối cùng cậu tháo bím tóc giả ra. Biến trở thành cô gái sáng nay Lệ lão gia gặp gỡ.
Nơi gặp mặt là một quán trà tư nhân dành cho những người có phẩm vị cao. Chiếc áo đỏ rực giá rẻ của Bạch Ninh trông hoàn toàn không hợp tí nào với phong cách trang trí cổ kính của nơi này. Nhưng cậu da dẻ trắng nõn, khuôn mặt đẹp như bức họa, dù mặc có không hợp thì cũng không khiến người ta cảm giác cậu keo kiệt.
Trợ lý dẫn Bạch Ninh tới phòng tư nhân, âm thầm cảm thán con mắt của lão gia thật là tốt. Đến cửa phòng, trợ lý gõ cửa một cái, từ bên trong truyền đến âm thanh của Lệ lão gia: “Vào đi.” Trợ lý liền đẩy cửa phòng.
Trong căn phòng bày trí trang nhã, Lệ lão gia ngồi quỳ chân ở phía sau bàn trà, trước mặt bày một bộ trà cụ Thanh Hoa.
*Trà cụ: gồm ấm trà, chén trà, liễn trà (chén có nắp), khay trà, lọc trà, hũ đựng trà, kháo trà, bộ dụng cụ lấy trà, bút dường trà, tấm lót..
Bạch Ninh cung kính gọi một tiếng: “Lão gia.”
Lệ lão gia thấy Bạch Ninh đến nhanh như vậy hết sức vui vẻ: “Tiểu Bạch, lại đây ngồi.”
Trên tờ rơi để tên người liên hệ thường sẽ để là ngài A (ví dụ ngài Bạch, Mr Bạch) nhưng tờ rơi của Bạch Ninh để tên đầy đủ của cậu.
Lệ lão gia vì muốn tiện trao đổi nên yêu cầu toàn bộ người phục vụ rời đi, trà cũng muốn tự mình pha. Bạch Ninh thấy Lệ lão gia đi lấy ấm trà lập tức mang ấm trà tới trước: “Để cháu.”
Thiếu niên rất ngoan ngoãn mà đổ bã trà trong chén của Lệ lão gia đi rồi mới pha trà nóng cho ông cụ.
Bạch Ninh là hồ ly nhưng là một con hồ ly có giáo dục, cầm kỳ thi họa đều phải học từ nhỏ, trà đạo cũng được học.
Lệ lão gia mong thằng nhóc thối Lệ Tử Dận sớm cưới vợ nhưng cũng không phải ông cụ bụng đói ăn quàng tùy tiện kiếm loạn trên đường. Ông cụ ưng mắt rồi vẫn phải nhìn nhân phẩm của đối phương xem thế nào. Hôm nay hẹn Bạch Ninh tới đây cũng là muốn hiểu sâu thêm về Bạch Ninh.
Lệ lão gia là cao thủ trà đạo, vừa nhìn tư thế ngồi và động tác tay liền biết cậu có hiểu biết về trà đạo. Con người thời nay sống quá nóng vội nên không nhiều người am hiểu, tinh thông về trà đạo, Bạch Ninh còn mang tới cho ông cụ một cảm giác là con cháu gia đình thư hương có truyền thống về học vấn, là con người được văn học cổ Trung Quốc hun đúc thành.
Thêm điểm!
Lệ lão gia càng thích Bạch Ninh hơn: “Cháu đi làm công ty kia đã được bao lâu rồi?” Trong lòng ông cụ nghĩ công ty Thanh Khiết gì kia toàn là chém gió, nhưng ông kiêng kỵ mặt mũi của Bạch Ninh nên đã cân nhắc cách dùng từ một chút.
“Hai tháng ạ.”
“Tại sao cháu lại muốn làm công việc này?”
Bạch Ninh trong lòng nghĩ hệ thống chỉ cấp cho cháu mỗi cái này thôi: “Có nhiều người cần giúp đỡ, cháu muốn hỗ trợ họ.”
Lệ lão gia cười vô cùng thoải mái, thật sự cô gái này là một người hiền lành: “Người nhà cháu đều sống ở đây sao?”
“Không ạ, chỉ có một mình cháu thôi.”
Hiện tại thanh thiếu niên đều muốn đến thành phố lớn học đại học và phát triển, Lệ lão gia nghe lời của Bạch Ninh cũng nghĩ cậu là người như như vậy.
“Cha mẹ cháu thì sao, vẫn khỏe mạnh chứ.”
“Dạ vâng rất mạnh khỏe ạ.”
“Lệnh tôn làm việc gì vậy?”
*Lệnh tôn là cha, cách nói kính trọng thời xưa
Bạch Ninh từ trước đến nay bàn chuyện làm ăn chưa từng có người hỏi chuyện cha mẹ của cậu, nhưng lại thường xuyên gặp gỡ mấy người khách sợ cậu lợi dụng danh nghĩa thanh lý bồ nhí để lén làm bồ nhí thật, tu hú chiếm tổ chim khách, nên trước khi bàn chính sự tra hỏi cậu một đống vấn đề. Cậu là con hồ ly đực chẳng hiểu mấy người ấy lo lắng cái quỷ quái gì.
Thế nhưng thấy câu hỏi của Lệ lão gia, cậu cũng hỏi gì đáp nấy: “Cha cháu làm quản lý đô thị.” Cha cậu là Hồ đế ở Thanh Khâu, cai quản toàn bộ Thanh Khâu.
Quản lý trật tự đô thị? Nghề nghiệp này so với suy đoán của Lệ lão gia khác hơi nhiều.
“Lệnh đường thì sao?”
*Lệnh đường là mẹ, cách nói kính trọng thời xưa
“Mẹ cháu không đi làm, nếu rảnh rỗi thời gian sẽ trông cháu cho các anh.
Mẹ cậu là Hồ Hậu, công việc là phụ giúp Hồ Đế, nhưng Thanh Khâu an bình không có chuyện gì, các anh trai của cậu sợ mẹ nhàn quá hóa bệnh nên đưa mấy nhóc con hồ ly nghịch ngợm đến sắp quên chính mình họ gì cho mẹ để tiêu hao dư thừa tinh lực.
Ở nhà chăm cháu, bà chủ gia đình, Lệ lão gia trong lòng đánh giá.
Cha: giữ trật tự đô thị. Mẹ: bà chủ gia đình. Gia đình bình thường nhưng dòng dõi sạch sẽ đơn thuần.
Lệ lão gia còn chưa thỏa mãn: “Cháu đến đây ăn chút điểm tâm. Mời đến nói chuyện mà lại chưa cho cháu ăn gì, thật là không tiện.”
“Lão gia khách khí rồi, ông nói...Triệu Xuân Hoa…” Bạch Ninh trong túi chỉ còn dư mười mấy đồng tiền, mấy ngày nữa lại đến hạn đóng tiền thuê nhà, trong đầu cậu lúc này hiện lên hình ảnh bà chủ nhà cầm chổi đi đường quyền quét cậu ra khỏi nhà, vội vàng mang chính sự ra hỏi.
“Chuyện là như thế này...Có một người phụ nữ tên Triệu Xuân Hoa, lớn tuổi rồi nhưng lại muốn dây dưa cùng cháu nội của ông.”
Trợ lý bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, y chỉ cầu cho những lời nói này đừng truyền đến tai của Triệu nữ sĩ. Bằng không người đầu tiên dính chưởng chính là y.
“Cháu nội của ông thích Triệu nữ sĩ sao ạ?”
“Không thích.” Lệ lão gia lập tức lắc đầu, bà Triệu cũng sắp 60 đương nhiên Lệ Tử Dận sẽ không thích.
“Nếu như cháu nội của ông không thích bà Triệu nữ sĩ kia có thể thẳng thắn nói cho đối phương biết.”
“Về lý thì đúng là như vậy nhưng gia đình hai bên có quan hệ rất tốt. Nếu như trực tiếp từ chối e rằng sẽ rơi vào tình cảnh khó xử. Cho nên ông muốn dùng phương pháp không tổn thương hòa khí hai nhà, làm cho Triệu Xuân Hoa biết khó mà lui.”
Trợ lý càng cúi đầu thấp hơn, trong nháy mắt y nhìn thấy thảm cảnh Triệu nữ sĩ cầm dao phay đuổi theo lão gia chạy ba con phố.
Trong lòng Bạch Ninh nắm chắc, đây là ông cụ muốn cho cậu giả trang thành người yêu của cháu nội: “Cháu nội của ông đã kết hôn hay có bạn gái chưa ạ?”
“Không có.” Trong lòng Lệ lão gia hừ hừ, nếu thằng nhóc kia có người thương ông cũng không phải khổ tâm làm mấy việc này.
Nếu như cháu nội ông cụ đã kết hôn thì vị Triệu nữ sĩ có thể tính là người thứ ba, thế nhưng người kia độc thân nên vị nữ sĩ kia không thể coi là người thứ ba mà cùng lắm chỉ có thể là một người theo đuổi. Bạch Ninh không rõ việc này có tính là vi phạm quy tắc không, trong lòng nháy nháy hệ thống một cái.
Bạch Ninh: Việc này tính sao?
Hệ thống: Không phải người thứ ba, không tính là làm nhiệm vụ, không có điểm.
Bạch Ninh: Làm chuyện này có chết hay trừ điểm không?
Hệ thống: Không phá hoại tình cảm của người khác, không tính vi phạm quy định, sẽ không bị phạt.
Vậy chốt lại là không thưởng, không phạt. Bạch Ninh đánh giá tính khả thi một lúc. Không có điểm nhưng có thể kiếm tiền. Tiền và điểm cậu đều thiếu.
“Dạ...Lão gia, cháu giúp ông làm nhiệm vụ nhưng phải lấy thù lao ạ.” Bạch Ninh nghĩ phải nói rõ ngay từ đầu, miễn cho tự nhiên làm không công.
Lệ lão gia liếc mắt nhìn trợ lý, trợ lý lập tức lấy ra tờ chi phiếu: “Đây là tiền đặt cọc, khi nào hoàn thành rồi sẽ trả thêm thù lao nữa.”
Bạch Ninh không nhận: “Có thể đưa cháu tiền mặt không ạ? 200 là được…” Chứng minh thư của cậu là hàng giả hệ thống cho, không thể mang ra ngân hàng dùng.
“...”
Chi phiếu trị giá 10 vạn không muốn, lại muốn 200 đồng tiền mặt
*200 đồng = 700k VNĐ, 10 vạn = 35 triệu VNĐ
Trợ lý không biết nên nói cô gái này kì lạ hay nói cô này ngốc nghếch nữa. Lệ lão gia thấy Bạch Ninh không nhận chi phiếu nghĩ cậu không tham tiền, yên lặng thêm cho cậu 10 điểm nữa, càng thêm kiên định ghép đôi Lệ Tử Dận và Bạch Ninh. Trợ lý gật đầu một cái, từ trong ví lấy ra 200 đồng.
Bạch Ninh vui vẻ nhận tiền.
----
Hệ thống sắp xếp cho Công ty Thanh Khiết một căn phòng dưới tầng hầm, tiền thuê nhà mỗi tháng là 900 đồng
*900 đồng = 3 triệu VNĐ
Còn chưa làm gì cho người ta nên cậu chỉ thu trước 200 đồng để biểu thị thành tâm hợp tác. Trước khi rời đi, trợ lý còn gửi cậu mấy hộp quà tặng tinh xảo nói là đạo cụ cần dùng khi đến Lệ gia. Nếu là đạo cụ đương nhiên Bạch Ninh sẽ không từ chối. Trở về công ty cậu mở hộp ra, bên trong có một bộ lễ phục, túi xách và một đôi giày. Thời điểm phát tờ rơi cậu từng
nhìn thấy logo hãng, biết đây là hàng hiệu trong thế giới loài người. Cậu không hiểu hàng hiệu nhưng ngày ở Thành Khâu khi tiếp đón khách quý cũng muốn tắm rửa thay quần áo chỉnh tề. Từ cách ăn nói của Lệ lão gia cậu biết được đó là gia đình hào môn quyền quý, nếu đến nhà họ làm khách cũng không thể mặc tùy tiện được, quần áo của cậu lại toàn hàng giá rẻ đương nhiên không mang ra mặc được. Những món đồ cậu nhận được vừa nhìn liền biết rất giá trị, tuy cậu không thích chiếm lợi từ người khác nhưng chắc cũng như quay phim đều sử dụng trang phục được tài trợ, dùng xong thì trả. Bạch Ninh quy hết đồng đồ được nhận là hàng “tài trợ” nên không cảm thấy nặng lòng. Cậu cẩn thận đi tắm rửa rồi cất kĩ đồ “tài trợ” đi tắm rửa.
Không có tiền thuê nhà khác nên cậu ăn ngủ đều tại “công ty”. Phòng này ở dưới tầng hầm tuy rằng ánh sáng không tốt nhưng cũng không bị ẩm ướt lắm, còn có phòng vệ sinh nhỏ xíu nhưng rửa mặt hay tắm rửa rất thuận tiện. Nay Bạch Ninh bận rộn cả ngày nên chưa đổi linh khí. Sau khi cậu tắm rửa liền nằm sấp lên ghế salon, mở ra hệ thống ở trong đầu kiểm tra điểm. Cậu dự định đổi 3 ngày linh khí.
“Điểm đến từ Lệ Tử Dận: +1,+1,+1,+1,+1,+1,+5,+1,+1,+1,+10,+5,+1,+1,+1…”
Đây là cái quần què gì vậy?
Bạch Ninh bị một đống thông báo điểm của hệ thống spam, thời gian dài gần 1 tiếng.
Lệ Tử Dận là cái thứ gì vậy? Tại sao lại cho cậu điểm. Chuyện lần trước Bạch Ninh có thể hiểu đó là miếng bánh ngọt từ trên trời rớt xuống, hoàn toàn là chó ngáp phải ruồi. Thế nhưng loại chuyện tương tự lại lặp lại, Bạch Ninh dù không hiểu rõ cũng thấy không bình thường. Huồng hồ đây tuy toàn điểm lẻ tẻ nhưng liên tục spam, cộng vào mấy lần 5 điểm 10 điểm có cái còn hơn 100 điểm. Điểm thấp nhưng spam như vậy nếu một ngày có thể được 5 tiếng liên tục thì có thể đổi được linh khí một ngày cũng nên.
Suy nghĩ này làm cho Bạch Ninh vô cùng hưng phán, quyết định phải tìm hiểu xem Lệ Tử Dận là cái gì? Lệ Tử Dận, tên người? Họ Lệ? Bạch Ninh lập tức nghĩ đến Lệ lão gia, nhưng cậu nhớ trên danh thiếp của ông cụ ghi tên là Lệ Đông Viễn. Cậu liền lôi chiếc điện thoại cũ đến mức xứng đáng được gọi là điện thoại người già, mở ra google tìm kiếm “Lệ Tử Dận”.
Cháu nội của chủ tịch Tập đoàn Lệ thị Lệ Đông Viễn kiêm Phó chủ tịch Tập Đoàn Lệ thị, 27 tuổi.
Bạch Ninh: “....” Đây chính là kim chủ của nhiệm vụ lần này.
Cậu hỏi hệ thống: Lệ Tử Dận sao lại cho tao thêm điểm?
Hệ thống: ??? Lệ Tử Dận là cái quái gì?
Bạch Ninh:.... - Đáp án đành phải tự tìm.
----------------
Tiểu Kiều cẩn thận khệ nệ bê một rương rượu vang đỏ tiến vào văn phòng của Sếp: “Lệ tổng, rượu của ngài đã đến rồi.”
Lão gia gần đây đam mê sưu tầm rượu vang đỏ, Lệ Tử Dận ở chợ đen bên nước ngoài dùng giá cao mua được một rương rượu vang Lafite 82. Hắn mở hộp kiểm tra xác nhận không bị đánh tráo, nhận phiếu giao hàng từ tay Tiểu Kiều rồi ký tên vào.
Tiểu Kiều cầm lấy phiếu giao hàng, đang chuẩn bị rời đi thì sếp gọi lại: “Lão gia mấy ngày nay không gọi gì cậu à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook