Không May Yêu Thương Ngươi
-
Chương 2
____
Là nha hoàn, nói đơn giản, chính là làm việc tạp, việc của Qúy Như Ý hiện tại chính là như vậy. Tuy nhiên, theo sự phân phó của Hà bá bá, công việc chủ yếu của nàng là quản lý Hậu Hoa Viên, bởi nhân lực không đủ , nàng vẫn thường phải hỗ trợ phòng bếp, hoặc quét dọn hành lang, hoặc là giặc quần áo (Mik: ôi tỷ tỷ !!! ) .Bát quá từ ngày nàng phá hư 10 bộ y phục, có lẽ công việc giặc quần áo từ nay về sau cũng sẽ không đến phiên nàng (Mik: không biết là nên buồn hay vui đây >”<)
Nàng vào cổ đại này đã được 3 ngày, tuy chưa có thể nói là thích ứng, nhưng tối thiểu vẫn có khả năng sống sót. Không biết ba mẹ thế nào, vốn ban đầu không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng khi thật sự rời nhà, lại nhớ… bọn họ, rất muốn nhìn mặt họ, nghe giọng nói của họ, cả gia đình cùng nhau ăn cơm, cùng ngồi phòng khách xem TV.
Còn có, hai cái tiểu thần tiên kia không biết tiên thuật có hiệu quả không. Trước khi đến cổ đại, nàng nhớ rõ đã nhờ Tiểu Thanh tiên thi triển tiên thuật, làm cho người nhà của nàng không phát giác ra sự biến mất của nàng, nhưng là hiện tại, nàng rất hy vọng ba mẹ nhớ thương nàng. Thật là mâu thuẫn, không muốn bọn họ lo lắng rồi lại hi vọng bọn họ vì nàng mà lo lắng.
-“Haiz…” – Nàng thở dài. Qúy Như Ý đã quét xong đống lá cây chồng chất trên sân. Ba ngày làm nha hoàn, thật sự làm cho tay nàng trở nên thô ráp không ít. Đến bây giờ mới biết, cuộc sống trước kia thật quá hạnh phúc, nàng chỉ cần hảo hảo đọc sách, hoàn toàn không cần lo lắng phải sống như thế nào. “Tay làm hàm nhai”-nói thì dễ mà làm thì khó. Theo như Hà bá bá nói, nếu nàng làm nha hoàn một năm có thể lãnh được 15 lượng bạc. Mà nàng chỉ có thể dựa vào 15 lượng bạc để tìm Uyển Uyển sao? Mà không biết hai cái tiểu thần tiên kia biến đi nơi nào ?
-“Như Ý, ngươi đã làm xong rồi sao?” – Giai nhi cũng là nha hoàn, lên tiếng hỏi.
-“Là a, đến trưa rồi, người cũng đầy mồ hôi”- Gió mùa xuân thật là rất ấm áp, ấm áp đến nỗi làm cho người ta buồn ngủ.
“Đúng rồi, ngươi biết không? Phương Hi người vẫn còn quỳ ở cửa!” – Giai nhi ghé sát và Qúy Như Ý nói thầm
-“Ân , biết rõ a” – Qúy Như Ý gật đầu. Từ ngày đến Đông Phương phủ, nàng rất để ý đến chuyện của Phượng Hi. Cho tới hôm nay, hắn đã quỳ đến ngày thứ sáu rồi. Không ăn , không uống, liên tục quỳ, cho dù hắn có võ công theo như lời các nha hoàn khác nói, nhưng cũng không thể tránh khỏi….không chừng khoảng hai ba ngày, nếu không chết đói thì hắn cũng chết khát.
Dựa theo lời Giai nhi nói, người Phượng Hi ôm là Bối nhi. Bởi vì Bối nhi bị trúng một loại kịch độc, cho nên Phượng Hi mới đưa người đến Đông Phương phủ , muốn chủ nhân -Đông Phương Hình Tôn giải độc
Chỉ có điều – cứ nhìn vậy cũng biết, Đông Phương Hình Tôn căn bản không có ý định giải độc cho Bối nhi.
-“Hắn thật sự cả một chút đồ cũng không ăn sao?” – Quý Như Ý một bên thu thật dụng cụ hốt rác, ki , một bên quay đầu hỏi Giai nhi.Vào cổ đại nay lại có thể chứng kiến một chuyện tình như phim thần tượng cùng sinh cùng tử, tình cảm lưu luyến thật làm cho tim người khác đập nhanh.
“Nghe thị vệ – Lý đại ca gác cửa nói, từ ngày đầu tiên qùy hắn đã không ăn bất cứ thứ gì” – Giai nhi lấy tay chống cằm- “Ai… Nếu như thiếu gia chịu cứu Bối nhi thì tốt rồi”. Nhìn xem, một tuấn mỹ nam nhân, chỉ qua mấy ngày đã gầy đi, nếu là nữ nhân thật không đành lòng nhìn thấy vậy.
“Nếu muốn cứu đã sớm cứu, không cần chờ đến bây giờ” –Qúy Như Ý nói theo lời của thiếu gia – Đông Phương Hình Tôn. Nàng mấy ngày nay đều theo Giai nhi dò thám tin tức, biết hắn là ngươi khá âm trầm, lãnh huyết đến nỗi làm cho người khác phát run. Tuy nhiên y thuật cùng độc thuật của vị thiếu gia này không người nào sánh bằng,có điều là chi giết người mà không cứu người.Tóm lại, bên trong Đông Phương phủ, ngàn vạn lần đừng để mấy chuyện này đến tai Đông Phương Hình Tôn, hay nói chính xác là dù có đến mấy cái mạng cũng giữ không nổi. Nàng bây giờ đã hiểu vì sao khi hỏi người khác về mảnh giấy bố cáo tuyển nha hoàn, chung quanh lại có nhiều ánh mắt đồng cảm như vậy.
-“Ngô, điều này cũng đúng” – Giai nhi đồng tình gật đầu – ““Thiếu gia từ trước đến nay, chuyện gì đã quyết sẽ không thay đổi. Cho dù Phương Hi có chết ờ Đông Phương phủ thiếu gia cũng sẽ chẳng liếc mắt một cái a..”
“Cái kia… Đông Phương… Ách… Thiếu gia thật sự máu lạnh như vậy sao?” – Nghe Hà bá bá nói qua , thiếu gia và nàng cùng tuối. Một nam hài 18 sao lại có thể không có nhân tính đến vậy?
-“Không chỉ lãnh huyết mà còn làm cho người khác sợ hãi” – Giai nhi nói –“Nhớ lần đầu tiên ta đến Linh Hiên phục vụ thiếu gia, chỉ bị hắn nhìn thoáng mà mà hai chân đã phát run. Bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi”.
“Liếc? Có khoa trương quá không? Hắn thật rất khủng bố sao?”
“Cũng không phải” – Giai nhi lắc đầu – “Nói đến thì, thiếu gia rất đẹp” –Chỉ có điều, cảm giác làm cho người ta phát run , cho dù có đẹp nhưng đều không có tâm tình thưởng thức.
“Vậy ngươi…”
-“Tóm lại rất khó để hình dung thiếu gia” – Giai nhi buông tay, vẻ mặt không rõ biểu cảm gì-“Được rồi, ta phải đi quét dọn Ỷ Liên Các, bằng không sẽ bị Hà bá bá giáo huấn”
“Ân” – Gật gật đầu, đưa mắt nhìn Giai nhi rời đi. Mấy ngày nay, với những người trong đây, chỉ có Giai nhi là đến tìm nàng tán gẫu.
“Ngô.. Thời tiết thật tốt” – Nàng vươn vai , hít một hơi thật sâu . Việc của buổi sáng cũng xong rồi, nên nàng quyết định chạy một vòng Hậu Hoa Viên cho giãn gân cốt, nếu không quá một tháng nàng sẽ không trụ nổi….
Hồ nước trong veo như bảo thạch với rường cột được chạm trỗ tinh tế cùng đình đài lầu các sừng sững bên cạnh, những viên đá cuội được trải xuyên suốt những con đường quanh co uốn lượn. Cây cổ mộc to lớn che cả một khoảng trời, màu xanh của cây cỏ cùng đủ loại màu sắc khác nhau của hoa, khung cảnh đẹp như tiên cảnh này ,chỉ e ngoài Đông Phương phủ ra thì không còn nơi nào khác.
-“Nếu mà có cái radio thì tốt biết mấy, có thể giúp mình thoải mái tập luyện cho giãn gân cốt” – Qúy Như Ý thầm nghĩ, bắt đầu vài nhịp dậm chân tại chỗ, đồng thời mở rộng hai tay.
-“Một hai ba bốn , hai hai ba bốn , ba hai ba bốn, bốn hai ba bốn…” – Không khí tươi mát làm tăng thêm cảnh đẹp nhưng nếu như nàng mang cái Radio về đây e rằng sẽ không mấy ai tin.
-“Năm hai ba bốn, sáu hai ba bốn…” –Bất quá nàng có thể đem mấy bài thể dục này lưu truyền thời Đường triều, may mắn thì tên của nàng có thể được lưu danh sử sách.
Bây giờ ắt hẳn mọi người đều đang bận rộn làm việc – “Bảy hai ba bốn, tám hai ba bốn..” (Mik: thế sao tỷ phỡn thế ^^)
Vân vân, đó là cái gì? Là người sao? Một bộ trường bào màu lam nhạt trong bụi hoa lúc ẩn lúc hiện, ánh nắng chiếu xuống người ấy làm cho người khác có một loại cảm giác xuất trần.
Mái tóc đen thật dài rối tung sau người, không thể làm cho người ta nhận ra là nam hay nữ. Dừng động tác đang làm, Qúy Như Ý nhìn vào bóng người cách đó không xa.
Đối phương ắt hẳn cũng là người của Đông Phương phủ a. Nàng mới vừa đến cổ đại, nếu như có thể có người làm bạn cũng là một chuyện tốt. Nàng nhẹ nhàng cước bộ đến gần bóng dáng màu lam ấy.
-“Ngươi là …” – Nàng mở miệng hỏi.
-“Ai….?” –Đối phương có chút giật mình, xoay người nhìn Qúy Như Ý.
Trời, thật là một người đặc biệt ! Qúy Như Ý không trả lời mà hít một hơi thật sâu. Nếu như là mỹ nhân thì có thể dùng hàn, thanh tú , mỹ , lệ , diễm, dã mà hình dung. Mà người trước mắt, nên nói thế nào? Gương mặt tuy rất thanh tú nhưng trong ánh mắt lại mang một cảm giác giác kì lạ.
-“Ngươi thật….” – Đẹp sao? Hay là xinh đẹp ? Hay là tuấn suất? Qúy Như Ý không biết nên chọn từ nào để hình dung.
Người trước mắt tuy toát ra vẻ ngây thơ nhưng lại cực kì xuất chúng, làm cho người ta không thể không chú ý đến sự tồn tại của hắn. Mà đặc biệt nhất chính là nốt ruồi chu sa ở giữa hai hàng lông mày của người này đỏ như máu, xinh đẹp tuyệt thế.
-“Là thần tiên sao?” – Nàng thì thào. Người trước mắt quá hoàn mỹ, thực sự làm cho người ta có cảm giác không thực. Bất giác nàng đưa tay xoa xoa hai má đối phương (Mik: Á…tỷ tỷ ăn đâu hũ của soái ca … Cho e ăn với *mắt chớp chớp) . Làm da mềm mại, ôn nhu tuy lạnh băng nhưng vẫn còn mang chút nhiệt độ. Nàng nhìn trước ngực đối phương – chỉ là một khoảng bằng phẳng , vậy hiển nhiên là .. nam . (Mik : Tỷ sờ cũng sờ rồi .. mà nhìn cũng nhìn rồi .. vậy mà không chia cho ta chút nào *buồn*)
-“Ngô .. xem ra ở cổ đại này cũng có người đáng yêu như thế a!” – Nàng gật đầu kết luận.
Đông Phương Hình Tôn lẳng lặng nhìn người trước mắt. Nàng đến tốt cùng là đang lam cái gì?Lại không chút do dự đến bên cạnh hắn, nói cái gì mà hắn nghe cũng không hiểu? Nàng chẳng lẽ không sợ hắn sao? Ở Đông Phương gia này, người người đều sợ hắn, chưa có người nào từng dám đến gần hắn, huống chi nàng lại không kiêng kị gì mà đụng chạm hắn.
-“Ngươi là người phương nào?” – Đông Phương Hình Tôn nhàn nhạt mở miệng hỏi nhưng cũng không tránh việc bị đối phương đụng chạm. Là cảnh giác của hắn giảm xuống sao? Cho nên mới không phát hiện có người đến gần.
Ai, không chỉ đẹp mà thanh âm cũng rất êm tai. Thanh âm nhàn nhạt không quá cao vút, cũng không quá thấp làm cho người ta nghe rất thoải mái.
-“Ta sao?” – Qúy Như Ý chỉ tay vào chính mình. –“Ta tên Qúy Như Ý, là nha hoàn trong phủ, chủ yếu phụ trách việc quét dọn Phiến Đình Viện này. Mọi ngưởi đều gọi ta như vậy, nên ngươi cũng có thể gọi ta như thế”.
-“Như … Ý” – Một nữ nhân kì quá, chẳng lẽ nàng không sợ hắn hạ độc sao? Càng kì quái hơn là vì sao hắn lại có cảm giác rất muốn kêu tên nàng.
-“Ngươi cũng là người trong phủ sao?” – Nàng không nghĩ là ở cổ đại cũng có người như vậy tồn tại.
Hắn gật đầu – “Ân” –Là Thiếu chủ của Đông Phương gia nên đương nhiên cũng là người của Đông Phương gia.
-“Tên … ? Ngươi tên gì?”
-“Danh tự?”- Chẳng lẽ nàng không biết hắn là ai sao? Có phải vì không biết thân phận của hắn nên mới có thể dùng cách cư xử này với hắn sao?
-“Đúng thế, ta đã nói cho ngươi biết tên ta. Theo lễ, ngươi cũng phải cho ta biết tên ngươi a.”
Tên của hắn … Đôi môi mấp máy nói –“Hình”.
-“Ách?” –Thoáng cái nàng không kịp phản ứng.
-“Tên của ta là Hình” – Không hiểu sao, hắn lại không muốn nàng gọi hắn là “Tôn”.
-“Hạnh sao?” – Nàng thì thào lặp lại tên hắn. Tuy là hắn cao hơn nàng nhiều, nàng chỉ cao đến ngực hắn, nhưng vẽ mặt hắn rất ngây thơ có lẽ khoảng 15- 16 tuổi – “Ta gọi ngươi là Tiểu Hạnh , ngươi thấy sao?”. Nàng tự ý quyết định xem hắn như đệ đệ của mình… (Mik: e bái phục tỷ lun >”<)
-“Trên trán .. cái kia .. là nốt ruồi sao? Là trời sinh hay là do đốt mà có?” – Nàng nhìn chằm chằm và nốt ruồi giữa lông mày, hưng phấn mở miệng hỏi. Khi còn bé nàng cũng từng được điểm , chỉ có điều không phải là nốt ruồi, mà là do mẹ nàng dùng son môi điểm lên giữa hai hàng lông mày.
-“Cái này sao?” – Hắn vuốt lên nốt ruồi trên trán. –“Sinh ra đã có”. Điểm chu sa nốt ruối này cũng chính là điều quyết định chủ nhân của Đông Phương gia. Mà tuổi tác càng tăng thì nốt ruồi này lại càng đỏ hơn.
-“Nói vậy là trời sinh sao?” – Nốt ruồi trời sinh này có màu đỏ tươi, thật là hiếm thấy . –“Tiểu Hạnh, ngươi cúi người xuống cho ta xem kĩ nốt ruồi của ngươi nhé”.
-“Ngươi muốn nhìn”- Hắn híp đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.
-“Là a” . Nàng gật gật đầu, thúc giục nói – “Nhanh lên a”. Nếu như không phải chiều cao của hai người hơn kém quá nhiều, nàng cũng không phải bắt hắn khom người xuống. Tuy nàng chỉ cao có 1m58, nhưng với người cổ nhân như hắn, phát triển kiểu này cũng thật là có phần tốt.
Đông Phương Hình Tôn nhẹ nhàng khom người xuống.
Thật là một nốt ruồi đỏ, đỏ như màu máu nhưng lại hồng đến chói mắt. Ở hai bên lại là đôi lông mày lá liễu, phía dưới là đôi mắt thâm thúy, tuy đen nhưng lại ánh lên màu hổ phách, lông mi dài cong vút, thỉnh thoảng lại có chút lay động, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ như màu hoa hồng ….
-“Nhìn rõ chưa?” – Thanh âm vẫn nhàn nhạt vang lên.
-“A” – Nàng trên mặt thoát hồng, vội vàng dời ánh mắt . -“Nhìn rõ rồi a” . Nhìn nam nhân lại đỏ mặt, nhưng thật sự rất xấu hổ.Dù người nam nhân này ở hiện đại cũng chỉ có thể gọi là nam hài nhưng vẫn có thể làm cho người ta thét lên vì xúc động. Vậy cũng có thể kết luận rằng, mỹ nhân dù ở giai đọan nào cũng có lực sát thương rất lớn. (Mik: giờ tỷ mới biết ah)
-“Đúng rồi, ngươi ở đâu trong Đông Phương phủ?” – Nàng chuyển chủ đề, hi vọng rằng Tiểu Hồng không phát hiện ra khuôn mặt đang đỏ của nàng.
“Linh hiên.” Ngồi thẳng lên, hắn mở miệng trả lời.
“Linh hiên?” –Nàng cũng biết đó là phủ của Thiếu gia- Đông Phương Hình Tôn. Chẳng lẽ hắn là .. “Chẳng lẽ … “
-“Chẳng lẽ ngươi là dược đồng(người quản lý dược liệu)của Thiếu gia ?” – Nàng suy đoán.
Đông Phương hình tôn hơi sững sờ- “Dược đồng?” Hắn khó hiểu lặp lại. Nàng như thế nào lại cho rằng hắn là dược đồng?
-“Là a, nghe nói Đông Phương … Ách… Thiếu gia tinh thông y lý cùng độc dược, ngươi cũng ở đó, nhất định là dược đồng quản lý dược liệu đúng không? Hơn nữa trên người ngươi nhàn nhạt có mùi của một cổ dược liệu”.
Đôi mắt như ánh sao có chút lay động, nhưng cũng không nói gì.
-“Ngươi không cần trở lại Linh Hiên sao? Nghe nói Thiếu gia là người rất âm trầm, lạnh huyết, ngươi ra đây đã nửa ngày, không lo sao?”.
Âm trầm? Lãnh huyết ? Đây là cách nhìn của người khác về hắn sao?
-“Ngươi cũng sợ hắn sao?”
“Sợ?” Nàng kinh ngạc nói.
-“Bởi vì hắn chưa bao giờ cho phép bất kì ai dám ngỗ nghịch hắn”.- Mà nếu có người dám ngỗ nghịch hắn thì hẳn nhiên cũng không thể tồn tại trên thế gian này.
Qúy Như Ý trừng mắt nhìn – “Chưa thấy qua, nên cũng không nói được là sợ hay không a”- Đối với người mình chưa từng gặp, nàng thật sự không muốn bình luận- “Ngươi , nếu không trở lại Linh Hiên không sợ Thiếu gia quở trách sao?”
Mái tóc dài màu đen có chút lay động, theo động tác của hắn, mái tóc dài đen nhánh ấy phật qua hai gò má trắng nõn.
-“Hay là ngươi cũng lạc đường? Không tìm thấy đường về Linh Hiên?” – Nàng tiếp tục suy đoán bởi Đông Phương phủ ta như thế, nhưng đình đài lầu các lại rất ít. Từ ngày đầu tiên và Đông Phương phủ, nàng cảm thấy mình như đi lạc trong mê cung. Như cũng may là nàng thông minh, nàng có thể thoải mái đi khắp nơi bởi trong mấy ngày ở đây nàng đã chế tác xong tấm bản đồ ở Đông Phương phủ, nếu đi lạc có thể dùng đến.
“Ta không có lạc đường.” Đông Phương Hình Tôn có chút nhíu mày.Hắn chì là hiện tại không muốn trở lại Linh Hiên thôi.
-“Đúng là … ta mang ngươi trờ lại Linh Hiên” – Nàng dắt nắm tay hắn một cách tự nhiên giống như dắt một tiểu hài tử. (Mik: soái ca bị ăn gần hết đậu hũ rồi *khóc*). – “Tuy là ta mới đến có ba ngày ,có thể không thông thuộc đường đi lắm nhưng cũng có thể dắt ngươi trở lại Linh Hiên” – Bất quả thì nếu có lạc đường cũng có thể tìm người hỏi thăm, dù sao nàng cũng rất nhàn rỗi.
Đối mặt với người thiếu niên niên này, hắn có thân hình mảnh mai cùng khuôn mặt ngây thơ làm cho nàng có nảy sinh cảm giác muốn bảo hộ, cảm giác này giống như Đông Phương Quyển cũng không khác biệt mấy, chỉ là Tiểu Hạnh dường như kích thích bản năng làm mẹ của nàng (Mik:Ôi tội nghiệp soái ca).
-“Ngươi…” – Đông Phương Hình Tôn kinh ngạc, nàng nắm tay hắn rất tự nhiên. Trong trí nhớ của hắn, kể từ tám năm về trước , chẳng còn ai nắm tay hắn nữa.
Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, ngay cả giọng nói, điệu cười hay cả bộ dáng của cha mẹ hắn đều không nhớ được, nhưng phảng phất hắn vẫn còn nhớ cảm giác có người nắm tay hắn, tựa hồ ôm lấy hắn, giọng nói thì thầm vào tai hắn thật là ấm áp….
-“Oa, tay ngươi hảo lạnh!” – Một tiếng thét kinh hãi , cắt đứt dòng hồi tưởng của Đông Phương Hình Tôn.
-Hắn cúi đầu, nhìn vào bàn tay buông lỏng – “Rất lạnh sao?”
-“Đúng là rất lạnh . Ngươi không cảm giác được sao?” Bàn tay lạnh như băng chỉ vẻn vẹn trong lòng bàn tay có một tia nhiệt độ chứng minh chủ nhân của nó còn sống.
-“Tay ta từ trước giờ đều như vậy” – Tay hắn từ xưa đến giờ đều rất lạnh, nhưng bây giờ trong từ bàn tay nàng lại truyền đến từng cỗ nhiệt lượng.
-“Tay tuy lạnh nhưng cũng có biện pháp khiến nó ấm áp a.” – Nàng nói, đồng thời nắm cả hai bàn tay, chà xát trong tay mình – “Ngươi xem, nếu sau này tay còn lạnh thì cứ ma sát hay tay với nhau có thể tạo ra nhiệt. Trên cơ bản đây là nguyên lý tạo nhiệt, đúng rồi , quên là thời cổ địa này không có điện.”- Nảng có cảm giác như mình chính là một người mẹ già? Nhưng nói sao thì giờ cũng là mùa xuân, nhưng vẫn có người bàn tay lại lạnh như vậy.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm vào bàn tay của bọn họ, tuy không hiểu nàng nói ma sát tạo điện là gì nhưng trong lòng bàn tay rất ấm…. Ngay tiếp theo trong lòng hắn tựa hồ có một tia khác thường – “Tay ngươi rất ấm”- Hắn nhẹ nhàng nói.
Nói xàm, tay nàng nhiệt độ vốn cao hơn tay hắn huống chi lại ma sát thêm – “Ấm hơn đúng không?” – Nàng ngước đầu lên hỏi.
-“Ân..” – Hắn để nàng tùy ý nắm hay tay mình. Tay nàng, thât sự rất ấm áp…
-“Linh Hiên .. Linh Hiên .. chắc là ở bên này?!”- Một thanh âm do dự vang lên trong hành lang gấp khúc.
-“Không, là bên kia.” – Một thanh âm khác vang lên.
-“Ngươi xác định?” – Vẫn tiếp tục do dự.
-“Ân..”
-“… Được rồi , vậy chúng ta đi bên kia a.”
Nắm tay Đông Phương Hình Tôn, Qúy Như Ý hướng về hành lang phía bên phải. Hiện tại là nàng đang dẫn hắn về Linh Hiên nhưng sao cứ cảm giác hình như người dẫn đường là hắn.
-“Ngươi không phải lạc đường sao?” – Với tình huống hiện tại thì không thể không làm cho nàng hoài nghi.
Cái hoài nghi này đúng là có điểm chậm trễ. Đông Phương Hình Tôn dừng bước nhìn Qúy Như Ý – “Lả ngươi nói ta lạc đường” . Hắn nói ra sự thật.
Cũng đúng .. Ngẫm lại thì dù sao hắn cũng là dược đồng bên cạnh Đông Phương Hình Tôn nên sao có thể lạc đường được…Người bên cạnh Đông Phương Hình Tôn…..
-“Tiểu Hạnh, ngươi là dược đồng bên cạnh Đông Phương Hình Tôn nên ngươi biết khá rõ hắn đúng không? “ –Ánh mắt của nàng ánh lên vẻ hiếu kì.
-“Vì cái gì lại hỏi như vậy?” – Hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào nàng,nghi hoặc hỏi.
-“Ngươi cảm thấy thiếu gia có cứu Bối nhi không?” – Đây mới chính là trọng điểm ;bởi hắn thường xuyên ở bên cạnh Đông Phương Hình Tôn nên chắc cũng hiểu rõ tâm ý của chủ nhân.
-“Bối nhi…” – Một cái tên vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, dường như Quyển tỷ tỷ có từng nhắc qua hi vọng hắn cứu Bối nhi.Bất quá, hắn thật sự không muốn cứu người hắn không thích.
-“Phượng Hi vẫn còn quỳ trước cửa sao?” – Người nam nhân kia vì muốn hắn cứu Bối nhi mà đã thật sự quỳ suốt ở cửa.
Nhớ rõ hôm Phượng Hi bế Bối nhi đến trước cửa Đông Phương phủ, đúng là hắn đã từng nói qua nếu Phượng Hi quỳ đến khi nào hắn thỏa mãn thì hắn sẽ cứu Bối nhi – Nhưng là hắn thật sự không có ý định cứu.
-“Đúng vậy, đã mấy ngày nay rồi.” – Qua vài ngày nay, nàng thật sự hy vọng Đông Phương Hình Tôn có thể hảo tâm mà cứu Bối nhi. Trong TV loại tình tiết này đúng là không làm cho người ta chịu nổi huống chi là hiện thực.
-“Nếu như Thiếu gia chịu cứu Bối nhi thì tốt rồi! “- Nàng cảm thán nói.
-“Ngươi thật sự hi vọng hắn cứu Bối nhi sao?” –Hắn hỏi
-“Ân, nhìn Phượng Hi thật quá đáng thương”.
Đáng thương? Vậy sao? Vì sao trong lòng hắn lại có cảm giác rất lạ? – Đông Phương Hình Tôn nhíu mày, bất giác nắm tay nàng thật chặt.
-“Tiểu Hạnh?” – Nàng kì quái nhìn hắn, nét mặt hắn tựa hồ có chút mất hết hứng thú. – “Ngươi làm sao vậy?”
-“Ta không thích ngươi đối với người khác lại cảm thấy đáng thương.” –Hắn rầu rĩ nói. Nghĩ đến nàng thương hại Phượng Hi làm cho hắn cảm thấy không thoải mái. Nàng hẳn là .. nàng hẳn là…(Mik:Hơ hơ … mùi dấm ở đâu chua thế ^^)
-“Nhưng Phượng Hi thật sự rất …. Được rồi, được rồi, coi như ta chưa nói qua.”- Nhìn khuôn mặt biến sắc rất khó coi của hắn, Qúy Như Ý liền dừng lời nói. Đúng là tiểu hài tử, suy nghĩ gì cũng đều hiện lên trên mặt, nhìn mặt hắn bây giờ hiện rõ ba chữ to -“Ta đang giận”. Có điều nàng không biết hắn giận cái gì, nhưng hắn là tiểu hài tử nên cần phải trấn an hắn.
-“Đừng có tức giận nữa được không?” – Nàng vỗ vỗ lưng hắn như trấn an tiểu hài tử, bất quá động tác này làm cho nàng có chút buồn cưởi, dù sao thì hai người chiều cao đều chênh lệch nhau. Chứng kiến bộ dáng hiện tại của hắn làm nàng nghĩ tới con mèo nàng nuôi – Lenno.
Hắn và Lenno đều có bề ngoài xinh đẹp, đối với người khác thường biểu hiện xa cách, nhưng rất muốn được người khác an ủi, làm nũng.
-“Từ nay về sau không cho phép ngươi tội nghiệp Phượng Hi ”- Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, muốn nàng cam đoan với hắn.
-“Hảo” – Nàng đầu đầu bất đắc dĩ, nhưng hắn thật rất giống Lenno a.
“Thật sự?”
“Ân, thật sự.” -Bây giờ hắn lại muốn làm nũng nàng sao?
-“Ngươi nhất định phải tuân thủ theo a.” – Không báo trước hắn cúi người xuống nhìn nàng, trịnh trọng nói.
Lông mi thật dài, củng đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm can của người khác, còn có đôi môi mơ màng …. Ông trời , nếu mà nhìn nữa thì nàng sẽ xịt máu mũi mất thôi.- “Nhất định .. tuân thủ”.
Có lẽ, hắn thật sự đang làm nũng nàng.
“Tôn, ngươi đang tìm sách thuốc sao?” – Đông Phương Quyển vào Tàng Kinh Các tìm đệ đệ. Tàng Kinh Các chính là nơi Đông Phương gia cất giữ những dược thư, đại y hay những cuốn sách về độc dược.
Chỉ có điều, Đông Phương Hình Tôn từ năm mười lăm tuổi đến nay chưa từng đặt chân vào đây. Lý do rất đơn giản, bởi vì trong đây chẳng còn gì cho hắn học cả. Kiến thức của hắn thậm chí còn muốn hơn cha mẹ.
-“Chỉ là đi ngang qua thôi”- Có lẽ phải nói là do tâm huyết dâng trào cho nên mới phải đến nơi này. Kinh các, cho dù ba năm qua hắn chưa từng đến đây nhưng nơi này vẫn sạch sẽ như cũ . –“Tỷ tỷ vì sao lại đến đây?”.
“Ta… Ta chỉ là tùy tiện nhìn xem.”
“Vậy sao? Ta còn nghĩ rằng tỷ tỷ đến đây là để tìm thuốc giải cho Bối nhi.”
Đúng là đệ đệ nàng, cho dù nàng không nói, hắn cũng hiểu là nàng muốn làm gì. Từ vài ngày trước, biết rõ Tôn không có ý định cứu Bối nhi, nàng liền đến Tàng Kinh Các, hy vọng có thể tìm được phương pháp giải độc. Nhưng đã mấy ngày nay vẫn không có thu hoạch gì.
-“Phượng Hy vẫn còn quỳ sao?” – Hắn tùy ý hỏi thăm.
-“Vẫn còn” – Nàng cúi đầu nói. Nếu Tôn không giải độc cho Bối nhi thì Phượng Hi đâu dám dứng lên, bây giờ, cho dù có là Phượng Hi, Tôn cũng không có ý định cứu Bối nhi, nhưng cho dù có nói ra thì Phượng Hi có lẽ không tin. Một người đang tuyệt vọng thì luôn cần một tia hy vọng dù cho nó không có khả năng thành sự thật.
Vẫn còn sao? Như vậy , nàng ấy – nha hoàn Như Ý cũng vẫn còn thương hại Phượng Hi sao? –“Độc mà Bối nhi trúng chính là Huyết Hồng Liên, trong sách căn bản không có phương pháp giải loại độc này”. Nói cách khác, nếu muốn tìm cách giải loại độc này chỉ e là uổng công vô ích.
Huyết Hồng Liên? Tôn đã chịu nói ra loại độc gì .. vậy có nghĩa .. “Tôn..”.
-“Ta sẽ không cứu” – Nhìn thấu tâm tư của Đông Phương Quyển, Đông Phương Hình Tôn nhàn nhạt mở miệng. –“Tỷ tỷ, ta nói rồi, ta không muốn cứu người ta không thích” – Dù cho chính hắn là người kêu Phượng Hi quỳ gối ở cửa Đông Phương phủ
Đúng vậy, dù cho Tôn có chỉ ra loại độc của Bối nhi trúng, nhưng cũng không có nghĩa là Tôn sẽ cứu. Nàng sớm đã biết ý tứ của Tôn, nhưng vẫn hy vọng. Chán nản ngồi trên ghế trúc, Đông Phương Quyển trầm mặc.Thật lâu, một bàn tay chạm vào mặt nàng.
-“A..”- Một cỗ khí lạnh làm cho nàng không khỏi hô lên.
-“Tay ta rất lạnh sao?” – Đông Phương Hình Tôn vẫn nhìn chằm chằm vào Đông Phương Quyển, tay vẫn đặt trên gò má nàng.
-“Đúng…A”- Một động tác nhất thời đó làm cho nàng không biết phải làm sao.Tay Tôn khi nào đã trở nên lạnh như vậy, lạnh thấu xương. Nhưng nàng không có dũng khí kéo đôi tay đang đặt trên gò má mình xuống, càng không có dũng khí nắm lấy nó . –“Tay của ngươi … lạnh quá”.
-“Thật sự rất lạnh.” –Khóe miệng nhếch lên một đường cong, nhưng ánh mắt đen sâu thẳm ấy lại chẳng mang một tia vui vẻ nào. Chậm rãi thu tay, Đông Phương Hình Tôn liếc mắt ra ngoài cửa. –“độc của Huyết Hồng Liên nhiều nhất có thể duy trì trong 12 ngày. 12 ngay sau, cho dù là ta cũng không thể cứu nàng ta.”
12 ngày ? Đông Phương Quyển kinh ngạc nhìn Đông Phương Hình Tôn.
-“Nếu như tỷ tỷ muốn cứu Bối nhi thì thời gian chỉ còn lại vài ngày.
Chỉ còn vài ngày ? Nếu qua vài ngày thì trên đời này ai có thể cứu được Bối nhi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook