Chữ cuối cùng y nói ra, bốn phía yên tĩnh.

Thẩm Diệu Bình nghe vậy không khỏi sững sờ, giết người sao? Gã sẽ không giết người đâu. Gã theo bản năng nhìn về phía Xuân Kiều, đã thấy ả đã sợ đến ba hồn mất sáu phách, ánh mắt si ngốc, giống như người chết.

Thanh chủy thủ vàng đen này lẳng lặng nằm trên đất, ánh trăng chiếu xuống lóe lên ánh sáng uy nghiêm đáng sợ, mang theo cảm giác khát máu.

Thấy Thẩm Diệu Bình bất động, Tạ Ngọc Chi hỏi ngược lại: “Sao, không nỡ à?”

Thẩm Diệu Bình nghĩ thầm không có, gã chẳng qua là cảm thấy vấn đề này như là chuyện mẫu thân và nương tử cùng rơi xuống sông thì cứu ai trước tiên khiến người xoắn xuýt. Gã do dự đưa tay ra, sắp chạm được thanh chủy thủ thì lại thu về, mắt đầy tính áp bức nói: “Hôm nay là ngày vui, đổ máu sẽ không may, Nhị gia, chi bằng ngày khác hãy xử trí ả.”

Advertisements



REPORT THIS AD

Không để ý việc gã từ chối, người Tạ Ngọc Chi hơi nghiêng, tỉ mỉ ngắm gương mặt tuấn tú phong nhã: “Ta thuở thiếu niên chinh chiến sa trường, giết người vô số, chưa bao giờ chọn ngày.”

Tạ Ngọc Chi thời thiếu niên đã thành danh, tài hoa phong lưu, võ nghệ siêu quần, mười sáu tuổi lần đầu lĩnh binh xuất chinh liền đại thắng man di mà trở về, sau lần đó chưa từng bại trận, năm đó ở kinh thành vô số khuê các thiếu nữ ái mộ, một thế hệ vô năng lại có một người tài cao như thế.

Người khác đều cho là tiền đồ y vô lượng, mang thanh kiếm bảy thước bái kiến thánh thượng, quyền cao chức trọng trong triều đình. Mà không ai ngờ rằng năm ấy Tạ Ngọc Chi xuất chinh Đông Hạ, không cẩn thận trúng ám khí quân địch, đùi phải tàn phế, hai năm rồi chưa rời cửa phủ một bước, từ đó tính tình đại biến, hỉ nộ vô thường.

Nghĩ kĩ thì có thể thông cảm được, nhưng đáng tiếc người đời cũng chỉ nhìn kết quả, không hỏi nguyên nhân, ai lại quan tâm y vì sao tính tình đại biến, bên ngoài càng mang tiếng hung ác.

Thẩm Diệu Bình không động đậy, đại não nhanh chóng hoạt động, bắt đầu tìm biện pháp giải quyết, Tạ Ngọc Chi lại tựa hồ không còn kiên trì, mười ngón chậm rãi nắm lấy nhau, bất động thanh sắc bình tĩnh nói một câu mà như là sấm sét: “Nếu như ta nói, hai người các ngươi, hôm nay nhất định phải có một kẻ bỏ mạng thì sao.”

Ánh mắt y như như rắn từ xa nhìn lướt qua cổ Xuân Kiều, cuối cùng dừng ở trên người Thẩm Diệu Bình, từng chữ từng câu hỏi: “Là ngươi chết… hay ả chết?”

Đương nhiên là ả chết.

Đầu tiên, Thẩm Diệu Bình nhìn chăm chú con dao găm kia trong chốc lát, liền nhìn ngược lại về phía Xuân Kiều, ánh mắt luôn nhìn tới nhìn lui hai người, tựa hồ đang do dự có nên động thủ hay không. Gã không biết mình nhìn Xuân Kiều với ánh mắt như nhìn người chết, đáy mắt ánh lên sự hờ hững còn đáng sợ hơn bất kỳ sự căm phẫn nào.

Thẩm Diệu Bình thực sự là mỹ nam tử thế gian hiếm có, ánh trăng trên trời cũng không xinh đẹp bằng, mà Xuân Kiều chỉ có thể nhìn thấy cái tay gã giấu trong tay áo kia. Khớp xương rõ ràng, đã quen cầm bút, không ai ngờ cầm lấy đao lại có thể thuần thục như thế.

Nam tử này thật nhẫn tâm, trở mặt nhanh hơn lật sách, một khắc trước còn cùng mình thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt, bây giờ vì tự vệ mà thành người dưng, gã muốn giết mình, hắn nhất định sẽ giết mình…

Ánh mắt Xuân Kiều bắt đầu hoảng sợ một cách giả tạo, ả run cầm cập, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống mặt. Thẩm Diệu Bình cảm giác được gì đó, kín đáo kiếc nhìn ả một cái, trong lúc hoảng hốt thấy trong tay áo kia đang cử động ——

Chỉ nghe “Vù” một tiếng, đầu Xuân Kiều tối đen, ả như là bị cái gì kích thích, bỗng nhiên như người điên nhào tới trước cướp được thanh chủy thủ, sau đó rít gào đâm thẳng vào Thẩm Diệu Bình.

“Cô gia!”

Nô bộc chung quanh thấy thế nhất thời kinh hoảng, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, Thẩm Diệu Bình không ngờ cô gái này bỗng nhiên vùng dậy, lùi về sau muốn chạy, nhưng bởi vì quỳ quá lâu nên căn bản gã không đứng lên nổi. Lúc tình thế cấp bách đành phải giơ tay chặn đao, nói thì chậm làm thì rất nhanh, chỉ thấy Tạ Ngọc Chi bỗng nhiên giơ tay ném một vật, trong nháy mắt bắn trúng tay Xuân Kiều, ả không khỏi gào lên đau đớn một tiếng, dao găm leng keng rơi xuống đất.

“Xem ra không cần ngươi tự chọn, ả tự mình chọn rồi.”

Tạ Ngọc Chi liếc mắt về sau, thị vệ lập tức xông lên đè lại Xuân Kiều, chỉ thấy tóc mai ả tán loạn, vừa khóc vừa cười, đã thành kẻ điên rồi.

Chỗ nghẹn trong cổ họng Thẩm Diệu Bình từ từ trôi đi, thật vất vả xuyên tới mà nhặt được cái mạng nhỏ về, nhất định không được để mất. Hắn thoáng bình tĩnh, nhìn về phía Tạ Ngọc Chi, chắp tay cảm kích nói: “Đa tạ Nhị gia ra tay cứu giúp…”

Tạ Ngọc Chi cũng không đỡ lấy, chỉ liếc gã nửa ngày, châm biếm nhếch khóe miệng: “Vì loại nữ tử này, đáng sao?”

Đáng để ngươi cược tiền đồ thanh danh vất vả có được, đáng để ngươi trong đêm đại hôn khiến ta làm trò cười của mọi người, đáng để ngươi do dự không ra tay dứt khoát sao?

Trong mắt y tựa hồ có một phút chút tối tăm ngay cả ánh sáng cũng không chiếu tới, bất quá Thẩm Diệu Bình có thể giải thích được, dù là ai nhìn thấy đối tượng mình kết hôn trong đêm tân hôn cùng nữ nhân khác quá trớn quấn quýt, lòng tám phần mười sẽ như tro nguội.

Xuân Kiều rất nhanh bị giải xuống, nô bộc chung quanh lui hơn phân nửa, chỉ để lại mấy cái thiếp thân hầu hạ. Không lâu sau, Khúc Phong viện còn một nhũ mẫu, cùng hai tiểu nha hoàn phía sau, nhìn dáng dấp có chút thể diện. Thấy nhũ mẫu kia đi tới trước mặt Tạ Ngọc Chi chào một cái, thấp giọng nói: “Công gia đang ở Điểm Vân các chờ Nhị gia.”

Tạ Ngọc Chi nghe vậy dừng lại, gật đầu ra hiệu là mình biết rồi, Thẩm Diệu Bình lại cảm giác kì lạ, bởi vì nhũ mẫu kia lại ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn hắn một cái, gã không khỏi suy nghĩ nhiều thêm một chút…

Chẳng lẽ là bởi vì việc nguyên thân gian díu với người khác, nên nhạc phụ muốn đá đứa con rể này ra cửa chăng?

Điều này sẽ xảy ra chứ?

Thẩm Diệu Bình tại ở thời hiện đại là một phế vật sống phóng túng, đến thời cổ đại văn không được võ không xong, đi ra ngoài chỉ có chết đói thôi, nay lại đắc tội phủ Xương Quốc Công, quan trường chắc cũng không phải là nơi hắn có thể lăn lộn được, chẳng lẽ để gã đi làm tiểu quan bán mình sao? Không được, không được.

Mắt thấy Tạ Ngọc Chi từ trên ghế đứng dậy, tựa hồ phải đi, Thẩm Diệu Bình vội vàng từ trên đất lảo đảo đứng dậy, gọi: “Nhị gia! Nhị gia chờ chút!”

Tạ Ngọc Chi nghe vậy dừng chân lại, thoáng quay đầu nhìn về phía gã, một đôi mắt quạnh quẽ, rất đẹp mắt, nhan sắc cứ như bị sự âm trầm trời sinh này áp chế đi mấy phần.

Thẩm Diệu Bình trùng hợp lại đối ngược với y, hai mắt phong lưu linh động. Trên phố người người đều nói Thám hoa nhất định là bộ dạng xuất chúng, vẻ ngoài anh tuấn, được người này nhìn, lòng như tảng băng cũng phải tan. Hắn kim bảng đề danh, cưỡi ngựa dạo phố ngày ấy, tới Hồng Tụ lâu ăn chơi, danh tiếng quan trạng nguyên cũng bị đè xuống, không biết đã cướp đi bao nhiêu trái tim nữ tử chốn kinh thành.

Cùng gã mặt đối mặt, mặt Tạ Ngọc Chi không thấy thay đổi gì, yên lặng chuẩn bị nghe đoạn sau, lại nghe Thẩm Diệu Bình nói: “Nhị gia nói rất đúng, ta đúng là không ra tay được…”

Chỉ một câu này, thần sắc Tạ Ngọc Chi trong nháy mắt lạnh đi, quay người muốn bỏ đi, Thẩm Diệu Bình lại nhanh hơn một bước lên chặn đường đi của y: “Không ra tay được là thật, nhưng không phải vì có tình cảm với ả ta.”

Tạ Ngọc Chi không muốn nghe, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ: “Tránh ra.”

Chân Thẩm Diệu Bình bất động, tiếp tục nói: “Xuân Kiều với ta không quan hệ gì, với Diệu Bình chỉ là khách qua đường, là gió mát là mây lướt qua, tóm lại không có giao thiệp, đời này ta chưa từng tự tay từng giết người, vô luận xét về nguyên nhân gì, hôm nay nếu thật sự tự tay giết ả, cả đời này không quên được ả, đâu cần phải như thế đâu?”

Thấy Tạ Ngọc chi bất động, Thẩm Diệu Bình liền cười nói: “Diệu Bình không muốn ghi nhớ một người không quan hệ gì với mình một đời.”

Vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra, bên trong là một miếng ngọc bội phỉ thúy trong suốt lẳng lặng nằm ở đó, nhìn liền biết đây không phải vật tầm thường. Lúc Xuân Kiều ra tay ám sát Thẩm Diệu Bình, Tạ Ngọc Chi dùng nó bắn trúng cổ tay ả, nhưng đáng tiếc bị rớt xuống đất, hiện nay đã bể thành hai khối.

Thẩm Diệu Bình nói: “Trên ngọc bội khắc tên Nhị gia, đeo trên người, nhất định là thứ mình rất yêu thích, đánh tiếc đã bể nát rồi. Chờ Diệu Bình tìm người tay nghề giỏi sử lại, sẽ trả lại cho Nhị gia.”

Nam tử nếu có bề ngoài anh tuấn, hơn phân nửa nữ tử trên thế gian sẽ ái mộ, còn nếu xét về tính tình, tỉ mỉ săn sóc, một nửa của phân nửa nử tử còn lại cũng sẽ nghiêng ngả, huống chi khẩu Phật tâm xà ôn nhu đao, còn lại chỉ sợ mười người không còn một ai, không trách khoa thi này sĩ tử vô số, nhân tài đông đúc, chỉ trách Xương Quốc Công phủ cố tình chọn trúng gã.

Tạ Ngọc Chi nghe vậy liếc gã một cái, cuối cùng cũng coi như mở miệng nói chuyện: “Thứ đã nát, ta cũng không giữ.”

Thẩm Diệu Bình không thèm để ý, vô cùng thương lượng: “Vậy sau này tìm được thứ tốt hơn, Diệu Bình lại mua cho Nhị gia.”

Nói xong hơi nghiêng người, nhường đường.

Tạ Ngọc Chi nhìn thấy gã lén lút giấu miếng ngọc vỡ trong lòng, tựa hồ muốn nói gì đó, mà đến cùng không có mở miệng, ánh mắt đảo tới đầu gối của gã, cuối cùng khập khễnh rời đi.

Y đi không bao lâu, đại nha hoàn Kim Ngân liền bỗng nhiên vòng trở lại, trong tay nâng một cái khay, nàng hơi hành lễ nói với Thẩm Diệu Bình: “Nhị gia dặn dò đưa thuốc trị thương cho cô gia, trong phòng đã chuẩn bị nước nóng, cô gia vào phòng, nô tỳ hầu hạ ngài bôi thuốc.”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Không cần, ta tự bôi.”

Gã nhận khay trong tay Kim Ngân đi vào trong, trở tay đóng cửa lại, nhìn bốn phía có giá trị vạn lượng vạn, không khỏi khẽ mỉm cười, tâm tình trong đáy mắt vẫn giữ kín như bưng.

Thẩm Diệu Bình dựa lưng vào cửa, hai tay chắp tay trước ngực, có thể nói hài lòng, yên lặng cảm tạ ông trời một phen.

Cảm tạ ông, ban cho ta người yêu.

Xinh đẹp, lại cao, lại có tiền, lại đơn thuần dễ lừa.

Thỉnh ông phù hộ để nhạc phụ tuyệt đối đừng đạp đứa con rể kiếm lợi lộc này ra khỏi cửa.

Tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Xương Quốc Công Tạ Diên Bình tất nhiên đã nghe thấy, nhưng ông nghĩ Tạ Ngọc Chi đã trưởng thành, từ lâu đã không còn là một đứa trẻ nữa, liền giao việc này cho y xử trí.

Nói một câu thật lòng, Tạ Diên Bình thật muốn đạp cái thằng con rể không biết điều này ra cửa, mà vụ hôn nhân này chính là do thánh thượng ban cho, dù như thế nào cũng không thể tùy ý thay đổi. Vả lại tin này truyền ra ngoài, thanh danh cũng bị bôi đen, muốn trách thì chỉ tự trách mình lúc trước nhìn người không tinh, một kẻ lấy oán trả ơn cho rằng đông sàng khoái tế.

Điểm Vân các là thư phòng Tạ Diên Bình sử dụng xử lý chính vụ, thường ngày không có lệnh của ông không được phép bước vào, nhưng Tạ Ngọc Chi là một ngoại lệ.

Y đi vào thư phòng, thấy Tạ Diên Bình ngồi ngay ngắn ở bàn, thấy ánh nến bên trong chao đèn ngày càng yếu, cũng không biết đã ngồi bao lâu, việc tối nay đã được bẩm báo, lại bị mắng một câu “Hồ đồ!”.

Tạ Diên Bình giận không biết nên làm sao cho phải, dùng sức gõ bàn nói: “Trước mặt mọi người, con để Thẩm Diệu Bình quỳ lâu như thế, truyền đi chẳng phải tát vào mặt hắn sao, dù cho hắn hiện tại nhận thua xin lỗi, con có thể bảo đảm rằng hắn sau không mang lòng oán hận sao? Nam nhân nào không vụng trộm, con cứ trực tiếp xử lý tiện tỳ kia. Thẩm Diệu Bình chẳng lẽ còn dám đối nghịch với con, con làm mọi chuyện thành ra thế này. Giai ngẫu lại biến thành oán lữ, hồ đồ!”

Tạ Ngọc Chi cũng không nói gì, bản thân y còn tính giết đôi cẩu nam nữ kia, rũ mắt nói: “Ai phản bội con, đều đáng chết.”

“Vô liêm sỉ!” Tạ Diên Bình xuất thân võ tướng, tính khí nóng nảy, lập tức vỗ bàn một cái đứng lên: “Phụ thân biết đến con năm đó xuất chinh Đông Hạ, bị kẻ dưới phản bội nên phẫn hận, nhưng nên nhìn rõ thời cuộc, nay đã khác ngày xưa, không cùng huyết thống thì ai sẽ vì con mà móc tim móc phổi?!”

Đề cập với việc xuất chinh Đông Hạ, không khí bỗng nhiên yên tĩnh chốc lát.

Tạ Ngọc Chi thiếu niên anh tài, trận chiến đó vốn dĩ nắm chắc phần thắng, nào ngờ bị thân tín bên cạnh phản bội, tiết lộ quân cơ, dẫn đến mười vạn đại quân rơi vào cái bẫy của quân địch, liều mạng mới chạy thoát.

Y cả đời chỉ này bại một lần, nhưng lần này lại làm cho y rốt cuộc không đứng dậy nổi, một bầu nhiệt huyết trong nháy mắt bị dập tắt, khí phách thiếu niên kia nằm trên giường dưỡng bệnh hai năm từ từ bị ăn mòn tới không còn chút gì, sau lần đó lại khó tin người hơn.

Thấy Tạ Ngọc Chi không nói lời nào, Tạ Diên Bình bỗng nhiên thở dài một cái, chậm rãi ngồi tựa vào ghế, lẩm bẩm nói: “Đại ca con Hành Chi đi sớm, vi phụ chỉ còn con là con trưởng, con giống mẫu thân, tính tình quật cường. Con yêu nam tử, vi phụ bằng lòng, ngươi không muốn lấy chồng thành nam thê, vi phụ thỏa mãn con, chọn tên Thẩm Diệu Bình kia ở rể, vi phụ đồng ý, sao mọi việc lại thế này…”

Ở Đại Tấn, nam tử cảm mến nhau không là chuyện gì đáng ngạc nhiên, rất nhiều quan to quý nhân cũng sẽ âm thầm nuôi nam sủng. Mà bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, vì kế tục hương hỏa, dù có cưới nam thê, cũng vẫn nạp một nữ thiếp để sinh con, vô luận là vương công quý tộc hay là bình dân bách tính, phần lớn cũng đều như vậy.

Xương Quốc Công biết rõ y không để hạt cát nào lọt vào trong mắt, lúc để mắt tới Thẩm Diệu Bình khá đắn đo, thậm chí không tiếc cầu xin hoàng thượng tứ hôn để bịt miệng người đời. Có thể, sự thực chứng minh rằng nam nhân đều thích vụng trộm, bây giờ mọi chuyện đã thành, đồng ý thì phải nhận, không thừa nhận cũng phải nhận.

Tạ Diên Bình mệt mỏi nhắm mắt lại, khoát tay nói: “Gọi nha hoàn mang tấm lót tới, con tự đi bên ngoài quỳ nửa canh giờ đi.”

Ông là vì Tạ Ngọc Chi, Thẩm Diệu Bình dù sao cũng là Thám hoa, ngày hôm nay cùng quỳ với một hạ nhân một canh giờ, trong lòng tất nhiên oán hận, truyền tới tai thánh thượng thì ngài ấy cũng sẽ không lọt tai. Bây giờ phạt Tạ Ngọc Chi quỳ nửa canh giờ, cũng coi như bảo vệ mặt mũi Thẩm Diệu Bình, truyền ra ngoài người khác chỉ có thể cho là trưởng bối trong nhà phạt hai người bọn họ, cười cho qua chuyện thôi.

Tạ Ngọc Chi không nhúc nhích, mím môi, mơ hồ nhìn ra mấy phần bướng bỉnh, Xương Quốc Công giương mắt nhìn y, nhẹ giọng hỏi: “Thấy oan ức sao?”

Không chờ y trả lời lại nói: “Oan ức là đúng, ai mà không có oan ức, đường là do con chọn, vì thể diện của phủ Xương Quốc Công, dù như thế nào con cũng phải quỳ cho ta!”

Tạ Ngọc Chi rốt cục cũng cử động, cũng không biết là nghe hay không nghe, chỉ hơi chắp tay nói: “Cám ơn phụ thân giáo huấn.”

Y khập khiễng tiêu sái rời Điểm Vân các, đẩy cái gối mềm nha hoàn đưa tới ra, trực tiếp quỳ xuống trên đường đá tại cửa viện, lưng gầy gò ưỡn lên thẳng tắp, lại như một cây trúc xanh.

Tạ Ngọc Chi không quan tâm chút nào tới chân của mình, đã phế một cái, phế thêm một chân cũng chẳng sao.

Người hầu tới lui chung quanh vội vàng quay về, không dám nhìn chuyện cười của Nhị gia, mà vẫn như trước tránh không được lời đàm tiếu. Không lâu sao, chuyện liền truyền đến tai Thẩm Diệu Bình.

“Cái gì? Nhị gia bị phạt quỳ?”

Thẩm Diệu Bình miễn cưỡng xử lý tốt vết thương, nghe vậy không khỏi cuốn ống quần xuống. Kim Ngân cau mày, thoạt nhìn lo lắng vô cùng: “Tin của mấy tiểu nha đầu truyền đến, nói nhị gia không biết sao lại chọc giận công gia, hiện nay đang quỳ ở ngoài Điểm Vân Các.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương