Buổi tối là tiệc sinh nhật lần thứ 27 của Chu Chức Trừng, gọi là tiệc nhưng thực chất là bày hai ba chiếc bàn trong sân nhà họ Chu, mấy người nhà họ Chu, mấy người luật sư và nhân viên của chương trình.
Ôn Chu thời trẻ là đầu bếp cơ động trong thôn, trong sân có hai bếp lò lộ thiên được xây nhiều năm trước.

Một chảo sắt to, ông xắn tay áo, vung xẻng xào món mì om thịt đặc sản địa phương.

Khói mù mịt, hương thơm bay bốn phía.

Lát nữa ông còn làm món hàu áp chảo độc nhất vô nhị của lão Chu.

Mệ Thái thì đang trông một nồi cá chẻm hấp, bào ngư hầm với xương sườn, tôm hùm bên bếp kia.
Nhóm Giang Hướng Hoài đã ngồi vào bàn.
Bàn là loại bàn bát tiên* thông dụng ở vùng nông thôn, được bọc lớp nhựa mờ màu đỏ để dễ lau chùi, ghế dài đơn sơ sơn đỏ.

Triệu Diên Gia ngồi bị cộm mông, cậu nhìn cái chảo sắt đen xì bên kia, nước bẩn từ việc rửa rau, thức ăn từ nền xi măng bên kia chảy lan đến chân cậu.

Bộ đồ ăn nhựa loại dùng một lần mép sần sùi rất dễ cứa vào miệng.

Trước giờ cậu chưa tham gia “bữa tiệc” đơn giản thô sơ như vậy, nghe thì rất thơm nhưng cảm giác không được vệ sinh cho lắm.
Triệu Diên Gia nhúc nhích mông, nhịn không được nói: “Anh, hôm nay là sinh nhật luật sư Chu à? Vậy không phải là cùng…” Cậu nhìn thấy ánh mắt Giang Hướng Hoài, sửa lời, “Thảo nào em thấy anh mang mấy món quà trong vali, sinh nhật chị ấy anh có cần chuẩn bị tận 5 món quà vậy chứ.”
5 phần?
Luật sư Chu và anh trai cậu đã chia tay đúng 5 năm, vậy nên đó là quà bổ sung à.
Triệu Diên Gia thở dài: “Thì ra Hạ Par nói anh hối hận, yêu mà không được là thật.

Nhưng mà đã 5 năm, luật sư Chu sao vẫn chưa cưới người khác, sinh con nhỉ…”
Giang Hướng Hoài nghe vậy, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Triệu Diên Gia trong hai giây.
Triệu Diên Gia thức thời không hé răng.
Thái tử gia của công ty luật Khai Luân, con trai của Hà Khai Luân, Hà Nghiên Minh vừa kết thúc phiên tòa đã đến thẳng nhà họ Chu.


Anh nghe Diệp Bạch nói, luật sư từ Bắc thành đến dám xem thường văn phòng luật Khai Luân bọn họ.

Anh giận đến suýt tí nữa là dẫn người tới đến nhà họ Chu giải quyết.
Anh còn ngại sinh nhật Trừng Trừng nên không dẫn người tới, nhưng khí thế thì không thể thiếu.

Anh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giang Hướng Hoài, thong thả cởi áo vest, cởi nút tay áo sơmi, xắn tay áo lên, mỗi động tác nhìn như hờ hững nhưng thật ra được thiết kế tỉ mỉ, hoàn hảo để lộ cơ bắp mạnh mẽ: “Chào anh, công ty luật số 1 Nam Nhật, luật sư hàng đầu của văn phòng luật Khai Luân, Hà Nghiên Minh.”
Giang Hướng Hoài trầm lặng: “Chào anh, công ty Minh Địch, Giang Hướng Hoài.”
Hà Nghiên Minh tự cảm nhận mình đã thắng ván này, lấy gói thuốc lá ra đưa cho Giang Hướng Hoài, hất hàm: “Muốn một điếu không?”
Giang Hướng Hoài nhìn anh, tuy rằng cai thuốc nhưng vì lịch sự nên anh vẫn nhận một điếu.
Hà Nghiên Minh cắn điếu thuốc trong miệng, cúi đầu bật lửa châm thuốc, người toát ra vẻ không dễ chọc, nhìn không giống luật sư mà giống xã hội đen đi đòi nợ thuê hơn.

Anh đang nghĩ hút xong điếu thuốc này thì hỏi Giang Hướng Hoài còn dám xem thường văn phòng luật Khai Luân của họ không!
Một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Hà Nghiên Minh.”
Điếu thuốc trên tay anh chưa kịp châm đã bị người cướp đi.
Chu Chức Trừng thay váy mới, vừa từ lầu hai bước xuống thì thấy Hà Nghiên Minh muốn hút thuốc ở nhà cô nên để tránh phiền phức sau này, cô lại lấy bật lửa của anh, nói: “Đã nói đừng có hút thuốc ở nhà ôn của em mà, sức khỏe ông không tốt.”
Khí thế giang hồ của Hà Nghiên Minh yếu đi ngay: “Trừng Trừng, em làm gì vậy, mọi người đang nhìn kìa.”
Chu Chức Trừng không thèm để ý tới anh, vẫn tịch thu bật lửa với thuốc lá của anh, hỏi: “Phiên tòa hôm nay thế nào?”
“Khá suôn sẻ.” Hà Nghiên Minh lại khoe mẽ, “Anh là ai chứ, đệ nhất luật sư của văn phòng luật lớn nhất, ra tay là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng!”
Diệp Bạch phản bác: “Luật sư Hà, ai cũng biết luật sư số một là luật sư Chu của tụi em.”
Hà Nghiên Minh bị vả mặt lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Không biết Hà Khai Luân đến từ lúc nào, nghe được những lời này cũng nói: “Hà Nghiên Minh, con tự coi lại xem mình được mấy cân mấy lượng.”
Ông cầm hạt café Ý với chai rượu vang đỏ người khác đưa cho, nhiệt tình: “Tôi nghe Trừng Trừng nói luật sư ở mấy công ty lớn đều thích uống caffè loại này, tôi đã mua một cái máy pha coffee rồi, sau này đi làm mọi người có thể pha uống.

Còn chai rượu vang này hôm nay để mọi người cùng uống, không say không về!”
Một câu ngắn ngủi mà có thể trộn lẫn giữa âm giọng địa phương với giọng phát âm tiếng Anh, tiếng Ý quái dị.
Hà Nghiên Minh tâm phục khẩu phục: “Ba, ba nói được nhiều thứ tiếng vậy, vậy ba phải call họ là lawyer.”
Chu Chức Trừng cười vỗ vai anh, tiện thể nhéo bắp tay anh: “Mấy hôm nay anh có tập tạ hả? Cơ bắp lại to lên rồi.”
“Có, muốn xem cơ bụng anh không, mấy hôm nay cực tốt.


Trừng Trừng, đây là quà sinh nhật anh dành cho em đó.”
“Để lát nữa.” Chu Chức Trừng không từ chối.
Giang Hướng Hoài hơi nâng mi mắt, ánh mắt dừng lại trên người Hà Nghiên Minh lâu hơn một cái chớp mắt, quan hệ hai người kia rất thân mật, tay Chu Chức Trừng còn đặt trên vai Hà Nghiên Minh.

Anh mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt đi thêm vài phần.
“Đồ ăn lên tới đây.” Chu Quốc Hoa chuẩn bị toàn những món đặc sản địa phương.

Món nguội là thạch măng*, thịt kho với cua đỏ muối.

Món chính là mì om đặc biệt, món nóng là cá hấp, thịt quả vải, thịt áp chảo, tôm muối tiêu, bào ngư hầm sườn, tôm hùm… sắc hương vị đều đủ cả, mang phong cách đầu bếp từng thống trị huyện Nam Nhật; thậm chí còn chu đáo chuẩn bị món bánh trôi bọc bột đậu để tráng miệng.
Chú thích:
Thạch măng là sản phẩm đông lạnh độc đáo được làm từ măng, trong suốt, tươi, giòn và mịn, có nguồn gốc từ tỉnh Tuyền Châu (nay là Tuyền Châu, Chương Châu và Hạ Môn, Phúc Kiến), có hương vị truyền thống độc đáo với hương vị tuyệt hảo từ màu sắc, mùi thơm và vị.

Bên bàn này còn chưa bắt đầu ăn, hai bàn bên đã bắt đầu, là tổ nhân viên công tác và bạn bè nhà họ Chu.
Triệu Diên Gia liếc mắt qua bên đó, im lặng.
Họ không dùng đũa dành sử dụng chung, ai cũng thọc đũa muỗng riêng dính đầy nước bọt của mình thọc vào đồ ăn, ăn đến miệng mồm bóng mỡ, trên bàn lại ồn ào hét to uống rượu, không biết đã phun bao nhiêu nước bọt vào đồ ăn.
Cậu ta đã không chịu nổi thì anh họ có thói quen sạch sẽ chắc chắn càng không chịu nổi.

May mà bàn họ có đũa muỗng dùng chung.
Cha con Hà Khai Luân đều thích uống rượu, Hà Khai Luân hôm nay mang rượu vang đỏ đến, dù gì thì cũng phải uống cho tao nhã chút, ông nói: “Trừng Trừng, đi lấy mấy cái ly chân dài lại đây.”
Hà Nghiên Minh hai tay kẹp hai chai bia, nghe vậy thì nghĩ hôm nay có người ngoài nên lịch sự tí, cũng làm bộ làm tịch: “Trừng Trừng, lấy đồ khui lại giùm anh.”
Chu Chức Trừng giả vờ không nghe, chỉ lấy mấy ly đế cao lại, còn chớp mắt với Hà Nghiên Minh: “Không phải anh có đồ khui sao?”
“Anh đâu có?”
Diệp Bạch nháy mắt đã hiểu, nghiêng qua: “Luật sư Hà, trước đây không phải anh toàn lấy răng khui bia hả?” Cô nói còn bắt bước trò kinh điển của Hà Nghiên Minh, lấy răng khui nắp chai, rồi không nhịn được cười ha ha.
Hà Khai Luân làu bàu: “Con giống như chó đội sừng giả dạng cừu, giả vờ nữa đi.”
Hà Nghiên Minh giả vờ không được nữa, tức tối xắn tay áo lên, quay đầu, dùng răng cắn mở một chai bia.

Anh phun nắp chai ra, không cần lấy ly, ngửa cổ tu ừng ực rồi khà một tiếng sảng khoái.

Chu Chức Trừng bảo anh uống chầm chậm.
Giang Hướng Hoài nhìn, chỉ thấy ngực nghèn nghẹn, có sự chua xót không hiểu nổi.
Tiệc được nửa chừng, bạn bè nhà họ Chu qua tìm Giang Hướng Hoài uống rượu, người đông ồn ào, nước bọt văng tung tóe.

Mọi người uống say phấn khích, kề vai sát cánh với anh, nước bọt lẫn mùi rượu phà vào mặt anh.

Giang Hướng Hoài muốn tránh cũng không tránh được.
“Hai chúng ta uống ly rượu tình nghĩa, sau này anh ở huyện Nam Nhật có chuyện gì, cứ báo ra tên tôi Chu Phương Lâm ra là được!”
“Luật sư Giang, anh là luật sư lớn, có phải là loại luật sư chưa từng thua không?”
“Trừng Trừng nói anh ta là cái gì, luật sư không không không cái gì đó… không đi tòa án.”
“Không đi tòa án là luật sư giả, Trừng Trừng mỗi ngày đều lo việc kiện tụng, làm gì có luật sư mà không làm kiện tụng chứ?”
Giang Hướng Hoài không bận tâm những người này hiểu sai về nghề nghiệp của mình, anh giữ nụ cười nhẹ trên môi, rất phối hợp mà cụng ly với họ hàng nhà họ Chu.

Nhìn qua thì tưởng như anh ứng đối tự nhiên, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện lưng anh cứng đờ, quai hàm căng ra, cố gắng chịu đựng những hành động thân mật của người nhà họ Chu đang đối với mình.
Anh đối mặt với những vụ án hàng tỷ đồng cũng không mất tự nhiên như hôm nay.

Nhưng đây là họ hàng của Trừng Trừng, không thể làm càn.
“Chú em là người đàn ông tốt.” Đây là chú của Chu Chức Trừng, “Có bạn gái không?”
Giang Hướng Hoài cười đáp: “Dạ không.”
Ánh mắt Chu Chức Trừng dừng trên người anh một giây rồi nhanh chóng dời đi.
Sau khi Lục Hợp đến huyện thành, bôn ba một ngày, anh ta đang cúi đầu gửi tin nhắn cho bạn mình: “Người ở đây rất dốt nát, nói luật sư là người không làm tố tụng, không thưa kiện, không lên tòa án thì không phải luật sư.

Họ coi thường những người làm luật không tham gia tố tụng, thế nhưng tiêu chuẩn và thu nhập của luật sư không tham gia tố tụng cao hơn những người làm tố tụng kia.”
Bạn thân trả lời: “Những người bình thường không tiếp xúc được với những luật sư không tham gia tố tụng, họ nghĩ như vậy là bình thường.

Lĩnh vực tố tụng rất hỗn tạp, nhưng cũng có những tên tuổi lớn kiếm được nhiều tiền.

Nói đi thì nói lại, để cậu là một luật sư không tranh tụng của lĩnh vực tài chính đi xuống huyện làm những việc lông gà vỏ tỏi của tố tụng thì đúng là không có đất dụng võ, không thể nào thích ứng được.”
Lục Hợp nhếch môi, đang định nhắn lại thì bỗng phát hiện Diệp Bạch đang đứng bên cạnh mình, cầm chai rượu vang, nhìn vào màn hình điện thoại di động của anh ta.
Sắc mặt anh ta lạnh tanh.
Diệp Bạch lập tức thanh minh: “Tôi không nhìn lén nhé, tôi đến rót rượu, di động của anh trước mắt tôi, tôi nhìn quang minh chính đại.”
Lục Hợp cười lạnh: “Giáo viên luật cho cô không dạy phải tôn trọng quyền riêng tư của người khác sao?”
“Vậy cha mẹ anh không từng dạy anh là không được nói xấu sau lưng người khác sao?”

Một ngày ở chung, Diệp Bạch chẳng có ấn tượng gì tốt với anh ta, cô nói: “Anh khinh thường nhiều thứ nhỉ, anh cho rằng mình đứng trên đỉnh kim tự tháp à? Anh thì tài giỏi rồi, anh kỳ thị luật sư ở văn phòng nhỏ chúng tôi thì thôi đi, anh còn kỳ thị luật sư tố tụng! Luật sư Chu nói, tất cả là thành kiến, các anh làm tài chính không tham gia tố tụng thì cảm thấy nghiệp vụ của mình cao cấp lắm à? Là người làm công mà còn mang tinh thần nhà tư bản? Tôi nói anh chỉ là công nhân vặn ốc vít trong thị trường tư bản, là dân làm công trong công ty luật đấy.”
Lục Hợp cau mày: “Cô có tư cách gì…”
Diệp Bạch ngắt lời anh ta: “Phải phải phải, tôi không có tư cách, ngạch cửa của dân luật không tranh tụng của mấy người cao, siêu cấp tinh anh mới vào được, bằng cấp của tôi đi lau nhà vệ sinh còn không được.

Luật sư thương mại kiếm được nhiều tiền, luật sư năm nhất tiền lương mỗi tháng đã vài vạn, chúng tôi thực tập còn không có tiền.

Phải phải phải, các anh tung hoành cao ốc building, giơ tay nhấc chân là thu mua rung chuyển thế giới, chúng tôi là lông gà vỏ tỏi, nghiệp vụ cấp thấp.

Anh là vĩ đại, xuất sắc, được chưa?”
Cô phun ra một loạt những lời Lục Hợp định nói.
Lục Hợp trố mắt, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Diệp Bạch hừ mũi, liếc xéo anh ta: “Nhưng mà chuyện đó liên quan gì đến tôi? Anh giỏi giang vậy thì đến chỗ chúng tôi làm gì? Vì luật sư Chu nên tôi luôn có sự kính trọng với những ngôi trường danh tiếng.

Khi biết anh, tôi mới biết được hóa ra nhân phẩm con người không phải do trường danh tiếng mang đến.”
Lục Hợp tức giận cười khẩy.
Cô ta cứng miệng thì có ích gì? Bản thân nơi công sở đã tràn ngập sự kỳ thị, phân biệt về bằng cấp, phân biệt về thu nhập, nếu không vì sao mọi người nỗ lực muốn bò lên cao? Huống hồ anh có gì không lễ độ? Rõ ràng chính đám người này dốt nát xem thường luật sư không tranh tụng trước.
Luật sư tố tụng chính là ngưỡng cửa thấp, ví dụ như cô ta vậy.

Thông qua kỳ thi sát hạch là được xem như luật sư, trình độ cao thấp chênh lệch.

Còn có những người tự cho là mình cao cấp, thu phí bừa bãi, xử lý các vụ án tùy tiện, trình độ thấp kém, lừa gạt người ngoài nghề, hủy hoại hình ảnh luật sư.
Bên kia, Triệu Diên Gia không để ý đến việc tranh chấp giữa tố tụng hay không tố tụng của hai người.

Cậu ta lén lút lấy di động ra, thập thò như ăn trộm chụp lén dáng vẻ chật vật của Giang Hướng Hoài đang bị họ hàng nhà họ Chu kề vai bá cổ, vây quanh anh uống rượu.

Cậu ta gửi vào nhóm gia đình, còn tag @mọi người.
Chị cậu, Triệu Diên Đình trả lời rất nhanh.
Triệu Diên Đình: “Anh họ đi gặp phụ huynh à? Con rể mới đến nhà bị họ hàng nhà gái chuốc rượu?”
Mẹ cậu: “Đây là đi tham dự show pháp lý hay là show hẹn hò?”
Triệu Diên Gia: “Không phải, đây là cuộc chiến bảo vệ tình yêu.

Cậu ấm già nhà giàu ở thành phố chịu khổ theo đuổi cô thôn nữ bạn gái cũ xinh đẹp.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương