Không Kịp Chờ Đến Lúc Bình Minh
-
Chương 7
Dịch: Mộc Thanh Mạn
“Tớ và cậu đã sớm tuyệt giao rồi. Sau này gặp lại, cứ coi như chưa từng quen biết.”
Bỏ lại câu nói đầy tuyệt tình, Thời Quang quay lưng bỏ đi, cậu bước đi một cách nghênh ngang, lướt qua dòng người xa lạ trên phố.
Thường Hiểu Xuân nhìn bóng lưng mảnh khảnh và gầy guộc của cậu, bóng lưng mà cô đã từng cố gắng hết sức để bắt kịp trong giấc mơ của mình không biết bao nhiêu lần, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện có lẽ đã thật sự kết thúc rồi. Cô không cần phải đuổi theo nó nữa. Bởi vì bất luận thế nào, cô cũng không thể quay ngược lại thời điểm của ba năm về trước.
Thường Hiểu Xuân quay về hướng ngược lại, đi bộ đến ngã tư ban nãy, cô đứng đợi trước vạch phân cách qua đường, lặng lẽ nhìn tín hiệu giao thông nhấp nháy, trầm mặc quan sát đồng hồ đếm ngược.
Ba, hai, một …
Cô ngồi sụp xuống, ôm lấy ngực.
Một hạt giống trong trái tim dần nứt rạn, nó dường như đã găm ở đó trong ba năm. Làm trái tim cô nóng ran, đau đơn, sưng viêm.
Sau hôm đấy, cô hỏi Cao Phi có biết tin Thời Quang quay trở lại không? Cao Phi nói cậu ấy không biết.
Cô hỏi lại: “Cậu nghĩ hai người có còn có thể tiếp tục làm bạn được không?”
Cai Phi nói, điều đấy vốn dĩ không có khả năng.
Cô không đáp lại, những vọng tượng nhỏ nhoi mà cô giấu kín trong lòng bấy lâu tan vỡ.
Cao Phi không thể, cô lại càng không có khả năng. Cô thuyết phục bản thân nên sớm buông bỏ hy vọng.
Nguyên cả kỳ nghỉ hè ấy cô không gặp lại Thời Quang thêm lần nào.
Rất nhanh, trường học thông báo lịch khai giảng. Mờ màn cho buổi lễ khai mạc là những tràng pháo tay vang dội khắp khán phòng.
Các vị lãnh đạo trên bục bận rộn phát biểu bài luận giúp phát huy tinh thần học tập của học sinh khi học ở ngôi trường tuổi đời thế kỷ này, phía dưới, đám tân học sinh sôi nổi kết bạn, giao lưu với nhau, ào ào không ngớt. Giáo viên chủ nhiệm các lớp phải nghiêm túc đi tuần tra giám sát học sinh của mình. Lúc bước đến cạnh Thường Hiểu Xuân thì gật gù đầu, đứa nhỏ này từ đầu đến giờ vẫn luôn chú ý sân khấu không nói lời nào, đoán chừng hẳn là một nhân tài đáng kỳ vọng.
Thường Hiểu Xuân không quan tâm đến những thứ ồn ào xung quanh, cô dồn tất cả sự chú ý của mình vào nam sinh đứng thứ hai trên bục sân khấu. Có một bảng tên bên trái cậu, ghi nội dung: Đại diện tân học sinh, Thời Quang.
Thường Hiểu Xuân sớm đã dự liệu nếu như Thời Quang quay trở lại, nhất định sẽ tới đây học. Nhưng cô không ngờ cậu lại vinh dự trở thành đại diện cho tân học sinh năm nay của trường. Tối hôm đó gặp cậu, bộ dạng Thời Quang lộn xộn, say mèm rượu đang đánh nhau, còn bây giờ thì lại sạch sẽ, rạng rỡ bình tĩnh đứng cạnh giáo viên, không nói một lời, phong thái vững vàng như thể với tối hôm đó là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Tiếp theo, tôi mời đại diện tân học sinh năm nay- Thời Quang lên thay mặt các bạn học lên phát biểu, xin chào mừng.”
Thầy bí thư trạc tuổi trung niên thân hình phát phì cơ hồ dùng toàn thân để tán thưởng vỗ tay, tóc trên đỉnh đầu ông rung rung chuyển động theo từng nhịp tán thưởng, lộ ra vùng tóc hói thoát ẩn thoát hiện.
“Kính thưa các thầy cô giáo và toàn thể các bạn, chào buổi sáng tất cả mọi người. Tôi là Thời Quang, rất vui và vinh dự hôm nay được có mặt tại đây để thay mặt toàn thể tân học sinh phát biểu vài lời ngắn gọn.”
Dứt lời, cả khán phòng ngay lập tức trở nên náo động.
Thời Quang đứng trên bục phát biểu, cao cao tại thượng, toàn thân dường như tỏa ra ánh hào quang, đến từng sợi tóc cũng tràn ngập khí thế, vành tai đứng ngược sáng trắng nõn, khiến người ta chỉ có thể đặt cậu vào trong tầm mắt. Lúc phát biểu, thái độ của cậu điềm tĩnh thản nhiên đến lạ, như thể mọi thứ bên dưới không liên quan gì đến mình, cậu dường như không nhận thấy có bao nhiêu cặp mắt ngưỡng mộ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong số những ánh mắt ngưỡng mộ ấy, có một ánh mắt là của Thường Hiểu Xuân. Nhưng cô vẫn tiết chế lại bản thân.
“Các bạn học sinh, chúng ta là chủ nhân tương lai của đất nước và là người kiến tạo nên lịch sử và tương lai. Chúng ta phải giữ vững niềm tin, không bao giờ được đánh mất lý trí, không bao giờ được đánh mất tỉnh táo. Xin cảm ơn tất cả mọi người.”
Một bài phát biểu nhàm chán được đọc bởi âm vực giọng thanh sạch của Thời Quang mà trở nên mới mẻ. Cậu cúi đầu, bước xuống bục. Ngay lập tức, bao trùm khắp khán đài là tiếng vỗ tay vang dội.
Trương Giai Lai, người ngủ gật từ đầu buổi lễ đến giờ đột ngột giật mình ngồi bật dậy, nhìn Thường Hiểu Xuân một cách ngây người. Có một tiếng hét đột ngột từ bên cạnh, làm bọn họ được phen hú hồn.
“Ôiiiii! Tớ thích giọng của cậu ấy quá!”
Một bạn học nữ khuôn mặt tròn trĩnh, giậm chân hét lên đầy thích thú.
Mấy nữ sinh xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
“Thời Quang? Là bạn ấy sao?”
“Bạn ấy từng học tiểu học với tớ đó.”
“Đúng rồi, hình như cấp hai cậu ấy chuyển trường đến chỗ khác, không biết sao giờ lại quay lại.”
“Nghe nói sự nghiệp kinh doanh của mẹ cậu ấy ngày càng phát triển. Gần đây, bác ấy còn vừa mua một nhà máy cao su ở thành phố của chúng ta. Có lẽ Thời Quang theo mẹ về để lo việc kinh doanh.”
“Tớ cũng nghe bố tớ nói mẹ cậu ấy tài trợ cho trường chúng ta một khoản tiền lớn, nên giờ cậu ấy mới là người đại diện cho các tân học sinh.”
“V*i, nhà cậu ta giàu vậy sao…”
…
Thường Hiểu Xuân nhếch miệng nói với Trương Giai Lai “Cậu hiểu không?”
Trương Giai Lai gật đầu.
Trương Giai Lai luôn một lòng một dạ si mê soái ca, nhưng lần này cô ấy lại tỏ ra rất bình tĩnh. Cô phân tích với Thường Hiểu Xuân, nói: “Tớ thích kiểu đẹp trai dễ gần như Cao Phi. Thời Quang quá hoàn hảo, quá kiêu ngạo. Khí chất của cậu ấy khiến tớ cảm thấy rất khó lại gần. Cậu ta không phải gu của tớ.”
Thường Hiểu Xuân bất giác nghĩ đến cảnh Thời Quang chống vào thân cây mà nôn mửa, mọi ảo tưởng đều vỡ ra trong tích tắc.
Tuy nhiên, một cô gái 16 tuổi như Trương Giai Lai lại mê trai một cách chí lí như vậy. Thường Hiểu Xuân cảm thấy cha mẹ cô ấy giáo dục con cái rất thành công.
Sau buổi lễ, mỗi lớp phân ra hai học sinh ở lại làm vệ sinh. Thường Hiểu Xuân và Trương Giai Lai không may bị bắt ở lại vì lỗi thì thầm nói chuyện riêng.
Mấy ủy viên ngồi ở hàng ghế đầu vẫn còn nán lại, trong đó có Thời Quang.
Thường Hiểu Xuân cố ý tránh mặt Thời Quang, vì vậy Trương Giai Lai lên hàng ghế đầu dọn dẹp. Thời Quang đang ngồi ở bên ngoài, cô vô tình quét chổi quệt vào mắt cá chân của cậu.
“Ơ, tớ xin lỗi.” Cô cúi đầu thành thật xin lỗi.
Thời Quang vỗ nhẹ bụi trên ống quần, không nói gì.
Một cô gái nhảy ra, hất cằm nói: “Cẩn thận một chút, đợi lát nữa bọn tớ rời đi hãy quét.” Nhìn thấy Trương Giai Lai vẫn cố dọn dẹp, cô ấy phản ứng ra mặt, “Nghe thấy gì chưa”.
“Nghe thấy rồi.” Thường Tiểu Xuân chen người bước lên nói.
Cô gái thả lỏng cơ mặt, ngồi trở lại bên cạnh Thời Quang.
Nhìn thấy nữ sinh kia ngồi gần Thời Quang như thế, trái tim của Thường Hiểu Xuân như bị bóp chặt lại.
Trương Giai Lai nói với Hiểu Xuân: “Cậu ấy là Lưu Manh Manh. Người quản lý của lớp chúng ta. Tớ nghe nói hồi trường trung học cơ sở cậu ta là hoa khôi nổi tiếng của trường đó.”
“Hoa khôi học đường? Cậu ta sao xinh bằng cậu được.”
“Tớ còn đang định nói cậu ấy không xinh đẹp bằng cậu.”
“Vẫn là cậu xinh hơn.”
“Cậu xinh hơn.”
“Cậu là xinh nhất!”
Hai cô gái cười cười đùa đùa, khoác tay nhau.
Những gì Trương Giai Lai nói đều là sự thật. Vài năm trở lại đây, Thường Hiểu Xuân mở lòng hơn, ngũ quan không có gì nổi bật nhưng kết hợp lại thì lại rất thu hút, Hiểu Xuân để tóc dài nhìn rất đẹp, nụ cười rạng rỡ. Hồi cấp 2 có rất nhiều nam sinh muốn theo đuổi cô ấy, nếu không phải Cao Phi cản trở thì cô ấy đã được tỏ tình hàng trăm lần rồi.
Không biết bây giờ Cao Phi thế nào rồi.
Trương Giai Lai vừa nhắc đến Cao Phi, không ngờ buổi trưa cậu ấy thật sự đến.
Sau khi tiết học trên lớp buổi sáng kết thúc, Thường Hiểu Xuân và Trương Giai Lai đang thảo luận xem nên ăn trưa gì trong canteen thì một bạn học mập nhỏ nhắn chạy đến phòng học của họ hét lên: “Thường Hiểu Xuân, Trương Giai Lai. Có một anh chàng nhìn rất đẹp trai đang chờ hai cậu ở ngoài trường học kìa.”
Với âm lượng này, cả lớp đều quay ra nhìn họ. Bọn họ mỉm cười thay lời nói, vội vàng chạy ra.
Bên ngoài cổng trường, Cao Phi mặc đồng phục học sinh mới, bộ vest xanh ở ngoài cùng áo sơ mi trắng bên trong, đường may cắt rất Anh Quốc.
“Các cậu hôm nay thế nào?”
“Đương nhiên chúng tớ vẫn như cũ, hôm nay cậu thât sự đẹp trai nha. Trường trung học tư thục có điểm này thật tốt.” Thường Hiểu Xuân kéo kéo caravat, lại lay lay tay áo cậu. Trương Giai Lai đứng bên cạnh cười vui vẻ.
“Cậu có muốn tớ cởi ra để xem áo bên trong không?” Cao Phi ra hiệu cởi cúc áo.
“Đừng cởi ra.” Trương Giai Lai tưởng Cao Phi nói thật, cầm tay cậu.
Thường Hiểu Xuân kéo Trương Giai Lai lại: “Cứ cho cậu ấy cởi.” Rồi chỉ vào Cao Phi nói: “Cởi ra khuy quần ra một thể nữa.”
Nghe thấy câu này, mấu bạn học đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt vào tiết mục hay. Từ lâu Cao Phi đã quen với kiểu đùa giỡn bông đùa này rồi, cậu nhìn xuống bậc thềm, bàn tay đặt lên ngực, nắm chặt lấy cổ áo, giậm chân quay người lại: “Hứ, các cậu trêu chọc tớ, không cởi nữa.”
Thường Hiểu Xuân và Trương Giai Lai cùng nhau phá lên cười.
Thời Quang đi ngang qua bọn họ vào lúc này. Cậu cầm một túi giấy McDonald trên tay, nhìn qua ba người họ với ánh mắt mơ hồ.
Sau khi cậu rời đi khỏi, Trương Giai Lai khó hiểu nắm lấy cánh tay của Thường Hiểu Xuân: “Tại sao cậu ấy lại nhìn chúng ta?”
Thường Hiểu Xuân thì thầm: “Chắc là nhìn Cao Phi, bọn họ quen biết nhau mà.” Ngạo khí vừa rồi của Cao Phi lúc gặp phải Thời Quang nhanh chóng bị dập tắt.
Trương Giai Lai nhanh nhạy nhận ra sắc mặt của Cao Phi không mấy tự nhiên, cô đang định hỏi thì Cao Phi đã mở lời trước, nói bây giờ cậu phải quay về trường học, vội vàng chào tạm biệt bọn họ. Thường Hiểu Xuân kéo Trương Giai Lai mặt đầy nghi vấn đi ăn trưa.
Cao Phi bị Thời Quang chặn lại ở cổng trường. Túi giấy McDonald’s trong tay biến thành hai cái, cậu bước tới vỗ vai Cao Phi: “Cùng nhau ăn đi.”
Cao Phi không có thẻ học sinh nên không thể vào khuôn viên trường, bọn họ tìm một chiếc ghế dài bên đường để ngồi tạm. Cả hai lấy ra một chiếc bánh hamburger với Coca, mở nắp, khẽ cụng lon trước khi uống, giống như cách từng làm hồi còn nhỏ.
Thời Quang đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cậu có còn xem tôi là bạn không?”
Cao Phi nhai ngấu nghiến miếng rau diếp, chờ tới khi dư vị đắng ngọt đan xen trong miệng dần tan mới đáp lại: “Nếu cậu đã hỏi thẳng rồi thì tôi cũng không dấu cậu nữa. Chú tôi đang làm việc ở công trường chỗ mẹ cậu, chắc tầm được hai năm rồi, ông ấy không quản mệt mỏi. Tôi hiện tại cũng giúp gia đình chú trang trải kiếm chút tiền.” Cậu uống một ngụm coca, cay chát đến tận tim, “Mới ban đầu đi làm thêm, gặp phải tương đối nhiều chuyện tổn hại đến lòng tự trọng, nhưng mà đến bây giờ thì quen rồi. Haiz, cậu biết cá chép diếc một cân bao nhiêu tiền không? Cậu biết cửa hàng báo mở cửa vào mấy giờ không?”
Thời Quang im lặng. Cậu thực sự không biết.
Cao Phi cười: “Tôi không có tiền. Tôi không bao giờ có thể đi ăn McDonald cùng bạn bè hay đi du lịch đây đó. Trong sách không phải luôn nói cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc tầng lầu sao. Bây giờ cậu đang ở tầng mười, còn tôi vẫn ở đây. Trong tầng hầm, chúng ta là người của hai thế giới, chúng ta không thể trở thành bạn bè như trước đây nữa.”
Thời Quang mắng cậu một câu như kim đâm: “Đ*t mẹ, cậu chỉ có chút tình nghĩa này thôi sao.”
Trong lòng vốn có chút áy náy, bị Thời Quang mắng thì lập tức bụi tiêu mây tán. Cao Phi càng chắc chắn hơn cả hai không thể làm bạn nữa. Cậu thở dài nói: “Không phải tôi không để tâm, Thời Quang, cậu nên hiểu rõ, con người ta càng lớn càng không thể tùy ý.”
Thời Quang nhìn bảng hiệu đen trắng của tiệm bánh phía đối diện, lại nhìn khuôn mặt đen trắng của Cao Phi, nói: “Tôi hiểu rồi. Đến đây thôi, chúng ta không còn gì để nói nữa. Chuyện về mắt của tôi trước đây nói với cậu, làm phiền cậu tiếp tục giữ bí mật giúp tôi. Chút tình nghĩa giữa chúng ta vẫn đủ làm việc đấy chứ.”
“Không cần lo, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện này với bất cứ ai.”
Cao Phi nhìn đồng hồ, sắp đến giờ, cậu thu dọn túi giấy thừa chuẩn bị rời đi.
Thời Quang chậm rãi uống một ngụm coca, đột nhiên hỏi: “Cậu và Thường Hiểu Xuân quen nhau khi nào?”
Biết Thời Quang sẽ hỏi về điều này, Cao Phi cũng không định giấu giếm, kể lại hoàn cảnh cậu với Thường Hiểu Xuân gặp nhau. Nhưng không hiểu sao, cậu luôn cảm thấy một cỗ áp lực vô hình nào đó khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Thời Quang, như thể cậu ấy đã nhìn thấu mọi thứ.
Thời Quang nghe cậu nói xong, liền hỏi: “Cậu có thích cô ấy không.”
Cao Phi sửng sốt, quả nhiên Thời Quang đã nhìn thấu nó. Cậu không muốn nói sự thật, cười haha chuyển hướng nói: “Tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện tôi và cô ấy như vậy. Chẳng lẽ cậu có tình cảm với cô ấy rồi?”
Mặt Thời Quang sầm xuống.
Cao Phi vội vàng nói: “Đùa thôi. Nhưng tôi hỏi thật, cậu còn có thể làm bạn với cô ấy nữa không?”
Thời Quang lắc đầu.
Cao Phi thở phào nhẹ nhõm. Thật là mâu thuẫn, dù cậu không theo đuổi Thường Hiểu Xuân nhưng cũng không muốn cô đi theo người khác, nhất là Thời Quang.
Dù biết rằng Thời Quang cũng sẽ không nhạt nhẽo đến vậy, nhưng để đề phòng, trước khi đi, cậu vẫn nói với Thời Quang: “Chúng ta làm giao dịch, cậu cũng giúp tôi giữ bí mật này. Tuy rằng cậu đã nói rằng sẽ không làm bạn với cô ấy, nhưng bất luận thế nào, cậu đừng để cô ấy biết việc tôi thích cô ấy. Nếu không sau này bọn tớ rất khó đối mặt.”
Thời Quang gật đầu.
Cao Phi cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi Cao Phi rời đi, Thời Quang tự ngồi một mình một lúc lâu, uống cạn lon coca, bóp vỏ lon thành một quả bóng cứng cho đến khi không còn bóp được nữa, vung tay ném vào thùng rác.
Xem ra Thường Hiểu Xuân đang thực sự sống rất tốt. Có bạn bè, có cả người thích thầm nữa.
Nhưng vậy thì đã sao, những thứ này không liên quan gì đến cậu. Cậu vốn dĩ không cần quan tâm.
Ngày thứ hai của tuần học thứ nhất sau khai giảng, là ngày toàn trường đều vô cùng bận rộn. Mỗi lớp bắt đầu đánh giá hàng tháng, học sinh tiêu biểu của mỗi lớp sẽ đứng ra quản lý việc kiểm tra vệ sinh của lớp đó.
Đợt kiểm tra vệ sinh lần thứ nhất trong học kỳ mới liên quan đến bộ mặt của từng lớp, đặc biệt là với các lớp mới vào trường năm nhất, giáo viên chủ nhiệm vô cùng coi trọng, sau tiết hai sẽ bắt đầu tổng vệ sinh.
Nhiệm vụ của Thường Hiểu Xuân và Trương Giai Lai vẫn tiếp tục là đổ rác, xách xô nước và giặt giẻ lau. Trương Giai Lai bình thường hừng hực năng lượng, hễ cứ động tới dọn dẹp là không bao giờ làm việc đến nơi đến chốn. Hầu hết các công việc đòi hỏi “kỹ năng” đều do Thường Hiểu Xuân đảm nhiệm. Thường Hiểu Xuân vào nhà vệ sinh để đổ nước, Trương Giai Lai cũng đi theo để giúp đỡ.
“Tớ và cậu đã sớm tuyệt giao rồi. Sau này gặp lại, cứ coi như chưa từng quen biết.”
Bỏ lại câu nói đầy tuyệt tình, Thời Quang quay lưng bỏ đi, cậu bước đi một cách nghênh ngang, lướt qua dòng người xa lạ trên phố.
Thường Hiểu Xuân nhìn bóng lưng mảnh khảnh và gầy guộc của cậu, bóng lưng mà cô đã từng cố gắng hết sức để bắt kịp trong giấc mơ của mình không biết bao nhiêu lần, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện có lẽ đã thật sự kết thúc rồi. Cô không cần phải đuổi theo nó nữa. Bởi vì bất luận thế nào, cô cũng không thể quay ngược lại thời điểm của ba năm về trước.
Thường Hiểu Xuân quay về hướng ngược lại, đi bộ đến ngã tư ban nãy, cô đứng đợi trước vạch phân cách qua đường, lặng lẽ nhìn tín hiệu giao thông nhấp nháy, trầm mặc quan sát đồng hồ đếm ngược.
Ba, hai, một …
Cô ngồi sụp xuống, ôm lấy ngực.
Một hạt giống trong trái tim dần nứt rạn, nó dường như đã găm ở đó trong ba năm. Làm trái tim cô nóng ran, đau đơn, sưng viêm.
Sau hôm đấy, cô hỏi Cao Phi có biết tin Thời Quang quay trở lại không? Cao Phi nói cậu ấy không biết.
Cô hỏi lại: “Cậu nghĩ hai người có còn có thể tiếp tục làm bạn được không?”
Cai Phi nói, điều đấy vốn dĩ không có khả năng.
Cô không đáp lại, những vọng tượng nhỏ nhoi mà cô giấu kín trong lòng bấy lâu tan vỡ.
Cao Phi không thể, cô lại càng không có khả năng. Cô thuyết phục bản thân nên sớm buông bỏ hy vọng.
Nguyên cả kỳ nghỉ hè ấy cô không gặp lại Thời Quang thêm lần nào.
Rất nhanh, trường học thông báo lịch khai giảng. Mờ màn cho buổi lễ khai mạc là những tràng pháo tay vang dội khắp khán phòng.
Các vị lãnh đạo trên bục bận rộn phát biểu bài luận giúp phát huy tinh thần học tập của học sinh khi học ở ngôi trường tuổi đời thế kỷ này, phía dưới, đám tân học sinh sôi nổi kết bạn, giao lưu với nhau, ào ào không ngớt. Giáo viên chủ nhiệm các lớp phải nghiêm túc đi tuần tra giám sát học sinh của mình. Lúc bước đến cạnh Thường Hiểu Xuân thì gật gù đầu, đứa nhỏ này từ đầu đến giờ vẫn luôn chú ý sân khấu không nói lời nào, đoán chừng hẳn là một nhân tài đáng kỳ vọng.
Thường Hiểu Xuân không quan tâm đến những thứ ồn ào xung quanh, cô dồn tất cả sự chú ý của mình vào nam sinh đứng thứ hai trên bục sân khấu. Có một bảng tên bên trái cậu, ghi nội dung: Đại diện tân học sinh, Thời Quang.
Thường Hiểu Xuân sớm đã dự liệu nếu như Thời Quang quay trở lại, nhất định sẽ tới đây học. Nhưng cô không ngờ cậu lại vinh dự trở thành đại diện cho tân học sinh năm nay của trường. Tối hôm đó gặp cậu, bộ dạng Thời Quang lộn xộn, say mèm rượu đang đánh nhau, còn bây giờ thì lại sạch sẽ, rạng rỡ bình tĩnh đứng cạnh giáo viên, không nói một lời, phong thái vững vàng như thể với tối hôm đó là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Tiếp theo, tôi mời đại diện tân học sinh năm nay- Thời Quang lên thay mặt các bạn học lên phát biểu, xin chào mừng.”
Thầy bí thư trạc tuổi trung niên thân hình phát phì cơ hồ dùng toàn thân để tán thưởng vỗ tay, tóc trên đỉnh đầu ông rung rung chuyển động theo từng nhịp tán thưởng, lộ ra vùng tóc hói thoát ẩn thoát hiện.
“Kính thưa các thầy cô giáo và toàn thể các bạn, chào buổi sáng tất cả mọi người. Tôi là Thời Quang, rất vui và vinh dự hôm nay được có mặt tại đây để thay mặt toàn thể tân học sinh phát biểu vài lời ngắn gọn.”
Dứt lời, cả khán phòng ngay lập tức trở nên náo động.
Thời Quang đứng trên bục phát biểu, cao cao tại thượng, toàn thân dường như tỏa ra ánh hào quang, đến từng sợi tóc cũng tràn ngập khí thế, vành tai đứng ngược sáng trắng nõn, khiến người ta chỉ có thể đặt cậu vào trong tầm mắt. Lúc phát biểu, thái độ của cậu điềm tĩnh thản nhiên đến lạ, như thể mọi thứ bên dưới không liên quan gì đến mình, cậu dường như không nhận thấy có bao nhiêu cặp mắt ngưỡng mộ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong số những ánh mắt ngưỡng mộ ấy, có một ánh mắt là của Thường Hiểu Xuân. Nhưng cô vẫn tiết chế lại bản thân.
“Các bạn học sinh, chúng ta là chủ nhân tương lai của đất nước và là người kiến tạo nên lịch sử và tương lai. Chúng ta phải giữ vững niềm tin, không bao giờ được đánh mất lý trí, không bao giờ được đánh mất tỉnh táo. Xin cảm ơn tất cả mọi người.”
Một bài phát biểu nhàm chán được đọc bởi âm vực giọng thanh sạch của Thời Quang mà trở nên mới mẻ. Cậu cúi đầu, bước xuống bục. Ngay lập tức, bao trùm khắp khán đài là tiếng vỗ tay vang dội.
Trương Giai Lai, người ngủ gật từ đầu buổi lễ đến giờ đột ngột giật mình ngồi bật dậy, nhìn Thường Hiểu Xuân một cách ngây người. Có một tiếng hét đột ngột từ bên cạnh, làm bọn họ được phen hú hồn.
“Ôiiiii! Tớ thích giọng của cậu ấy quá!”
Một bạn học nữ khuôn mặt tròn trĩnh, giậm chân hét lên đầy thích thú.
Mấy nữ sinh xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
“Thời Quang? Là bạn ấy sao?”
“Bạn ấy từng học tiểu học với tớ đó.”
“Đúng rồi, hình như cấp hai cậu ấy chuyển trường đến chỗ khác, không biết sao giờ lại quay lại.”
“Nghe nói sự nghiệp kinh doanh của mẹ cậu ấy ngày càng phát triển. Gần đây, bác ấy còn vừa mua một nhà máy cao su ở thành phố của chúng ta. Có lẽ Thời Quang theo mẹ về để lo việc kinh doanh.”
“Tớ cũng nghe bố tớ nói mẹ cậu ấy tài trợ cho trường chúng ta một khoản tiền lớn, nên giờ cậu ấy mới là người đại diện cho các tân học sinh.”
“V*i, nhà cậu ta giàu vậy sao…”
…
Thường Hiểu Xuân nhếch miệng nói với Trương Giai Lai “Cậu hiểu không?”
Trương Giai Lai gật đầu.
Trương Giai Lai luôn một lòng một dạ si mê soái ca, nhưng lần này cô ấy lại tỏ ra rất bình tĩnh. Cô phân tích với Thường Hiểu Xuân, nói: “Tớ thích kiểu đẹp trai dễ gần như Cao Phi. Thời Quang quá hoàn hảo, quá kiêu ngạo. Khí chất của cậu ấy khiến tớ cảm thấy rất khó lại gần. Cậu ta không phải gu của tớ.”
Thường Hiểu Xuân bất giác nghĩ đến cảnh Thời Quang chống vào thân cây mà nôn mửa, mọi ảo tưởng đều vỡ ra trong tích tắc.
Tuy nhiên, một cô gái 16 tuổi như Trương Giai Lai lại mê trai một cách chí lí như vậy. Thường Hiểu Xuân cảm thấy cha mẹ cô ấy giáo dục con cái rất thành công.
Sau buổi lễ, mỗi lớp phân ra hai học sinh ở lại làm vệ sinh. Thường Hiểu Xuân và Trương Giai Lai không may bị bắt ở lại vì lỗi thì thầm nói chuyện riêng.
Mấy ủy viên ngồi ở hàng ghế đầu vẫn còn nán lại, trong đó có Thời Quang.
Thường Hiểu Xuân cố ý tránh mặt Thời Quang, vì vậy Trương Giai Lai lên hàng ghế đầu dọn dẹp. Thời Quang đang ngồi ở bên ngoài, cô vô tình quét chổi quệt vào mắt cá chân của cậu.
“Ơ, tớ xin lỗi.” Cô cúi đầu thành thật xin lỗi.
Thời Quang vỗ nhẹ bụi trên ống quần, không nói gì.
Một cô gái nhảy ra, hất cằm nói: “Cẩn thận một chút, đợi lát nữa bọn tớ rời đi hãy quét.” Nhìn thấy Trương Giai Lai vẫn cố dọn dẹp, cô ấy phản ứng ra mặt, “Nghe thấy gì chưa”.
“Nghe thấy rồi.” Thường Tiểu Xuân chen người bước lên nói.
Cô gái thả lỏng cơ mặt, ngồi trở lại bên cạnh Thời Quang.
Nhìn thấy nữ sinh kia ngồi gần Thời Quang như thế, trái tim của Thường Hiểu Xuân như bị bóp chặt lại.
Trương Giai Lai nói với Hiểu Xuân: “Cậu ấy là Lưu Manh Manh. Người quản lý của lớp chúng ta. Tớ nghe nói hồi trường trung học cơ sở cậu ta là hoa khôi nổi tiếng của trường đó.”
“Hoa khôi học đường? Cậu ta sao xinh bằng cậu được.”
“Tớ còn đang định nói cậu ấy không xinh đẹp bằng cậu.”
“Vẫn là cậu xinh hơn.”
“Cậu xinh hơn.”
“Cậu là xinh nhất!”
Hai cô gái cười cười đùa đùa, khoác tay nhau.
Những gì Trương Giai Lai nói đều là sự thật. Vài năm trở lại đây, Thường Hiểu Xuân mở lòng hơn, ngũ quan không có gì nổi bật nhưng kết hợp lại thì lại rất thu hút, Hiểu Xuân để tóc dài nhìn rất đẹp, nụ cười rạng rỡ. Hồi cấp 2 có rất nhiều nam sinh muốn theo đuổi cô ấy, nếu không phải Cao Phi cản trở thì cô ấy đã được tỏ tình hàng trăm lần rồi.
Không biết bây giờ Cao Phi thế nào rồi.
Trương Giai Lai vừa nhắc đến Cao Phi, không ngờ buổi trưa cậu ấy thật sự đến.
Sau khi tiết học trên lớp buổi sáng kết thúc, Thường Hiểu Xuân và Trương Giai Lai đang thảo luận xem nên ăn trưa gì trong canteen thì một bạn học mập nhỏ nhắn chạy đến phòng học của họ hét lên: “Thường Hiểu Xuân, Trương Giai Lai. Có một anh chàng nhìn rất đẹp trai đang chờ hai cậu ở ngoài trường học kìa.”
Với âm lượng này, cả lớp đều quay ra nhìn họ. Bọn họ mỉm cười thay lời nói, vội vàng chạy ra.
Bên ngoài cổng trường, Cao Phi mặc đồng phục học sinh mới, bộ vest xanh ở ngoài cùng áo sơ mi trắng bên trong, đường may cắt rất Anh Quốc.
“Các cậu hôm nay thế nào?”
“Đương nhiên chúng tớ vẫn như cũ, hôm nay cậu thât sự đẹp trai nha. Trường trung học tư thục có điểm này thật tốt.” Thường Hiểu Xuân kéo kéo caravat, lại lay lay tay áo cậu. Trương Giai Lai đứng bên cạnh cười vui vẻ.
“Cậu có muốn tớ cởi ra để xem áo bên trong không?” Cao Phi ra hiệu cởi cúc áo.
“Đừng cởi ra.” Trương Giai Lai tưởng Cao Phi nói thật, cầm tay cậu.
Thường Hiểu Xuân kéo Trương Giai Lai lại: “Cứ cho cậu ấy cởi.” Rồi chỉ vào Cao Phi nói: “Cởi ra khuy quần ra một thể nữa.”
Nghe thấy câu này, mấu bạn học đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt vào tiết mục hay. Từ lâu Cao Phi đã quen với kiểu đùa giỡn bông đùa này rồi, cậu nhìn xuống bậc thềm, bàn tay đặt lên ngực, nắm chặt lấy cổ áo, giậm chân quay người lại: “Hứ, các cậu trêu chọc tớ, không cởi nữa.”
Thường Hiểu Xuân và Trương Giai Lai cùng nhau phá lên cười.
Thời Quang đi ngang qua bọn họ vào lúc này. Cậu cầm một túi giấy McDonald trên tay, nhìn qua ba người họ với ánh mắt mơ hồ.
Sau khi cậu rời đi khỏi, Trương Giai Lai khó hiểu nắm lấy cánh tay của Thường Hiểu Xuân: “Tại sao cậu ấy lại nhìn chúng ta?”
Thường Hiểu Xuân thì thầm: “Chắc là nhìn Cao Phi, bọn họ quen biết nhau mà.” Ngạo khí vừa rồi của Cao Phi lúc gặp phải Thời Quang nhanh chóng bị dập tắt.
Trương Giai Lai nhanh nhạy nhận ra sắc mặt của Cao Phi không mấy tự nhiên, cô đang định hỏi thì Cao Phi đã mở lời trước, nói bây giờ cậu phải quay về trường học, vội vàng chào tạm biệt bọn họ. Thường Hiểu Xuân kéo Trương Giai Lai mặt đầy nghi vấn đi ăn trưa.
Cao Phi bị Thời Quang chặn lại ở cổng trường. Túi giấy McDonald’s trong tay biến thành hai cái, cậu bước tới vỗ vai Cao Phi: “Cùng nhau ăn đi.”
Cao Phi không có thẻ học sinh nên không thể vào khuôn viên trường, bọn họ tìm một chiếc ghế dài bên đường để ngồi tạm. Cả hai lấy ra một chiếc bánh hamburger với Coca, mở nắp, khẽ cụng lon trước khi uống, giống như cách từng làm hồi còn nhỏ.
Thời Quang đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cậu có còn xem tôi là bạn không?”
Cao Phi nhai ngấu nghiến miếng rau diếp, chờ tới khi dư vị đắng ngọt đan xen trong miệng dần tan mới đáp lại: “Nếu cậu đã hỏi thẳng rồi thì tôi cũng không dấu cậu nữa. Chú tôi đang làm việc ở công trường chỗ mẹ cậu, chắc tầm được hai năm rồi, ông ấy không quản mệt mỏi. Tôi hiện tại cũng giúp gia đình chú trang trải kiếm chút tiền.” Cậu uống một ngụm coca, cay chát đến tận tim, “Mới ban đầu đi làm thêm, gặp phải tương đối nhiều chuyện tổn hại đến lòng tự trọng, nhưng mà đến bây giờ thì quen rồi. Haiz, cậu biết cá chép diếc một cân bao nhiêu tiền không? Cậu biết cửa hàng báo mở cửa vào mấy giờ không?”
Thời Quang im lặng. Cậu thực sự không biết.
Cao Phi cười: “Tôi không có tiền. Tôi không bao giờ có thể đi ăn McDonald cùng bạn bè hay đi du lịch đây đó. Trong sách không phải luôn nói cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc tầng lầu sao. Bây giờ cậu đang ở tầng mười, còn tôi vẫn ở đây. Trong tầng hầm, chúng ta là người của hai thế giới, chúng ta không thể trở thành bạn bè như trước đây nữa.”
Thời Quang mắng cậu một câu như kim đâm: “Đ*t mẹ, cậu chỉ có chút tình nghĩa này thôi sao.”
Trong lòng vốn có chút áy náy, bị Thời Quang mắng thì lập tức bụi tiêu mây tán. Cao Phi càng chắc chắn hơn cả hai không thể làm bạn nữa. Cậu thở dài nói: “Không phải tôi không để tâm, Thời Quang, cậu nên hiểu rõ, con người ta càng lớn càng không thể tùy ý.”
Thời Quang nhìn bảng hiệu đen trắng của tiệm bánh phía đối diện, lại nhìn khuôn mặt đen trắng của Cao Phi, nói: “Tôi hiểu rồi. Đến đây thôi, chúng ta không còn gì để nói nữa. Chuyện về mắt của tôi trước đây nói với cậu, làm phiền cậu tiếp tục giữ bí mật giúp tôi. Chút tình nghĩa giữa chúng ta vẫn đủ làm việc đấy chứ.”
“Không cần lo, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện này với bất cứ ai.”
Cao Phi nhìn đồng hồ, sắp đến giờ, cậu thu dọn túi giấy thừa chuẩn bị rời đi.
Thời Quang chậm rãi uống một ngụm coca, đột nhiên hỏi: “Cậu và Thường Hiểu Xuân quen nhau khi nào?”
Biết Thời Quang sẽ hỏi về điều này, Cao Phi cũng không định giấu giếm, kể lại hoàn cảnh cậu với Thường Hiểu Xuân gặp nhau. Nhưng không hiểu sao, cậu luôn cảm thấy một cỗ áp lực vô hình nào đó khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Thời Quang, như thể cậu ấy đã nhìn thấu mọi thứ.
Thời Quang nghe cậu nói xong, liền hỏi: “Cậu có thích cô ấy không.”
Cao Phi sửng sốt, quả nhiên Thời Quang đã nhìn thấu nó. Cậu không muốn nói sự thật, cười haha chuyển hướng nói: “Tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện tôi và cô ấy như vậy. Chẳng lẽ cậu có tình cảm với cô ấy rồi?”
Mặt Thời Quang sầm xuống.
Cao Phi vội vàng nói: “Đùa thôi. Nhưng tôi hỏi thật, cậu còn có thể làm bạn với cô ấy nữa không?”
Thời Quang lắc đầu.
Cao Phi thở phào nhẹ nhõm. Thật là mâu thuẫn, dù cậu không theo đuổi Thường Hiểu Xuân nhưng cũng không muốn cô đi theo người khác, nhất là Thời Quang.
Dù biết rằng Thời Quang cũng sẽ không nhạt nhẽo đến vậy, nhưng để đề phòng, trước khi đi, cậu vẫn nói với Thời Quang: “Chúng ta làm giao dịch, cậu cũng giúp tôi giữ bí mật này. Tuy rằng cậu đã nói rằng sẽ không làm bạn với cô ấy, nhưng bất luận thế nào, cậu đừng để cô ấy biết việc tôi thích cô ấy. Nếu không sau này bọn tớ rất khó đối mặt.”
Thời Quang gật đầu.
Cao Phi cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi Cao Phi rời đi, Thời Quang tự ngồi một mình một lúc lâu, uống cạn lon coca, bóp vỏ lon thành một quả bóng cứng cho đến khi không còn bóp được nữa, vung tay ném vào thùng rác.
Xem ra Thường Hiểu Xuân đang thực sự sống rất tốt. Có bạn bè, có cả người thích thầm nữa.
Nhưng vậy thì đã sao, những thứ này không liên quan gì đến cậu. Cậu vốn dĩ không cần quan tâm.
Ngày thứ hai của tuần học thứ nhất sau khai giảng, là ngày toàn trường đều vô cùng bận rộn. Mỗi lớp bắt đầu đánh giá hàng tháng, học sinh tiêu biểu của mỗi lớp sẽ đứng ra quản lý việc kiểm tra vệ sinh của lớp đó.
Đợt kiểm tra vệ sinh lần thứ nhất trong học kỳ mới liên quan đến bộ mặt của từng lớp, đặc biệt là với các lớp mới vào trường năm nhất, giáo viên chủ nhiệm vô cùng coi trọng, sau tiết hai sẽ bắt đầu tổng vệ sinh.
Nhiệm vụ của Thường Hiểu Xuân và Trương Giai Lai vẫn tiếp tục là đổ rác, xách xô nước và giặt giẻ lau. Trương Giai Lai bình thường hừng hực năng lượng, hễ cứ động tới dọn dẹp là không bao giờ làm việc đến nơi đến chốn. Hầu hết các công việc đòi hỏi “kỹ năng” đều do Thường Hiểu Xuân đảm nhiệm. Thường Hiểu Xuân vào nhà vệ sinh để đổ nước, Trương Giai Lai cũng đi theo để giúp đỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook