Không Kịp Chờ Đến Lúc Bình Minh
-
Chương 5
Edit: Mộc Thanh Mạn
Beta: Gấu Đần
Lời editer: Hết chương này là hết phần Xuân trong truyện rồiii, đồng nghĩa với khép lại một quãng hành trình tuổi thơ của hai bạn trẻ, đón chờ những chương tiếp theo sẽ là cuộc sống thanh xuân vườn trường nhé. 🍉🍉🍉 cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn và đồng hành cùng mình.
Thường Hiểu Xuân nắm chặt lòng bàn tay, chịu đựng cơn đau quặn thắt trong lòng, tức giận hỏi: “Vậy tại sao cậu còn tới gặp tớ?”
“Có đồ muốn trả lại cho cậu.” Thời Quang đưa tay vào túi áo.
Thường Hiểu Xuân nghĩ ngay đến khung ảnh tiêu bản con bướm của mình. Lần trước gặp nhau là một mớ hỗn độn, cô cũng không biết mình đã làm rơi nó ở đâu.
Thứ mà Thời Quang trả lại cho cô không phải là khung ảnh tiêu bản, mà là con dấu hoạt hình cô tặng cậu từ rất lâu trước đó.
“Cậu trả lại cái này cho tớ làm gì? Vứt nó đi.”
Thời Quang nhìn con dấu bị cô ném trên mặt đất: “Dù sao nó cũng là một phần kỷ niệm, cậu cầm đi. Tớ đi đây.”
Cậu mở cửa xe, dừng lại một chút, cuối cùng nói với Thường Hiểu Xuân: “Tớ nhất định sẽ sống cuộc sống tốt hơn cậu. Tạm biệt…Ồ, không. Tớ không nên gặp lại cậu nữa.”
Chiếc xe hơi nổ máy, từ từ đi xa, bóng dáng khuất dần.
Cậu ấy thậm chí còn không nói một lời xin lỗi.
Thường Hiểu Xuân đá vào tàn ảnh của chiếc xe đã chạy đi xa. Đi được hai bước, cô đột nhiên quay lại, nhặt con dấu lên bỏ vào túi mình.
Cô ở lại, đơn độc… một mình… cô đơn… Hiểu Xuân khẽ thở dài, ngắm nhìn hoàng hôn, lau đi hơi nóng ẩm ướt đang trào lên nơi khóe mắt, trong lòng phảng phất nhẹ nhõm hơn.
Ở một mình chẳng có gì là không tốt cả. Muốn chạy như thế nào thì chạy thế ấy, muốn nhảy như thế nào thì nhảy thế ấy. Sẽ không có ai nói cô ngốc cả.
Nhảy vài bước trên mặt đất, con dấu từ trong túi áo cô rơi ra.
Thường Hiểu Xuân cúi người nhặt con dấu, thổi thổi bụi trên đó. Pikachu đang cười với cô, đúng thật làm người ta hoài niệm mà. Cô mở nắp hộp, lại phát hiện ra bên trong đã bị khoét rỗng hết, chỉ để nhét đầy một tờ giấy bạc.
Tim cô đập nhanh một nhịp.
Trên tờ giấy ghi chú, một dòng chữ được viết gọn gàng.
“Tớ ghét cậu, nhưng tớ lại càng chán ghét bản thân mình thích cậu hơn. Tớ xin lỗi.”
Nước mắt rơi xuống.
Cô ném mạnh tờ giấy bạc cùng con dấu xuống đất, chửi: “Tớ cũng ghét cậu, tớ cũng vô cùng ghét cậu, đồ nhãi ranh!”
Mắng xong, cô lại không kìm được nước mắt: “Nhưng…tớ cũng… thích cậu mà….”
Mỗi khi cậu nói ra những câu làm tổn thương cô, hay làm điều gì đó tổn hại đến cô, cô đều có thể giả vờ không tính toán. Bởi dù có quan tâm tới mức nào đi chăng nữa, cũng chẳng có ý nghĩa. Cho dù cô có làm gì, cậu cũng vẫn chán ghét cô mà thôi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sau những chuyện như vậy xảy ra cậu ấy vẫn thích mình.
Cậu thích cô? Vậy có phải vừa nãy cô chỉ cần cố gắng níu giữ cậu một chút, cậu ấy sẽ ở lại?
Nghĩ đến đây, cô không kiểm soát được bản thân nữa.
Cô muốn đuổi theo cậu để nói với cậu rằng cô cũng thích cậu. Bất luận cậu có chán ghét cô hay không, cô cũng đều thích cậu!
Vì vậy, cậu có thể đừng đi, đừng đi, được không…
Cô không nhớ mình đã chạy bao xa, chỉ nhớ tới phút cuối cô bị ngã, mệt mỏi, cô quỳ trên đường lớn mà khóc nức nở.
Nhưng dù cô có khóc lớn đến thế nào thì Thời Quang cũng giống như từng người thân trước kia đã từng chạy trốn khỏi cuộc đời cô, không bao giờ ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Hai bàn tay trống rỗng bước về nhà, lần đầu tiên cô cảm thấy mình chẳng còn gì cả.
Con người ta khi không còn thứ gì trong tay, thì đều rất muốn nắm lấy một cái gì đó, bất luận là thứ gì. Cô nhớ nãy đọc dòng chữ Thời Quang viết cho mình, cô đã tức giận ném con dấu đi. Rồi gần như ngay lập tức sau đó, cô chạy lại chỗ cũ, quỳ gối, nằm sấp tìm kỹ nhưng vẫn không thấy nó đâu.
Cuối cùng thì nó cũng vẫn, không tìm lại được.
…
Trong kính chiếu hậu, Thời Quang thấy Thường Tiểu Xuân nhìn theo chiếc xe, đạp vào không trung một cước.
Cô ghét cậu như vậy sao. Cậu cười chua chát. Vốn dĩ cậu chỉ định tới nói lời tạm biệt với cô, nhưng tính cách ương nghạnh này lại nói ra những lời làm tổn thương cô, cô không ghét cậu mới là lạ.
Thực ra, lúc mẹ cậu hỏi có muốn ở lại không. Cậu đã nói muốn ở lại. Cậu thực sự muốn ở lại nơi này, nơi cậu lớn lên, nơi có người cậu thương và cả những kỷ niệm của cậu đã trải qua. Chẳng hạn như Thường Hiểu Xuân. Nhưng khi cậu nghĩ tới việc bản thân mình đã từng đối xử quá đáng với cô, khi cậu nghĩ cô sẽ nhìn mình với ánh mắt đáng ghét đó, cậu lại muốn rời đi.
Chiếc xe ra tới sân bay.
Thời Quang mở cặp sách, lấy ra một khung ảnh màu đen. Lúc cậu nhìn thấy nó, khung ảnh đã được bọc trong một tấm áp phích, bên trên ghi: Happy Birthday Thời Quang.
Thoạt nhìn cậu đã biết đó là chữ viết tay của Thường Hiểu Xuân.
Đây là quà sinh nhật đầu tiên của cô tặng cho cậu, cậu tất nhiên sẽ không trả lại cho cô.
Cầm khung ảnh cùng tiêu bản con bướm nằm trong khung, cậu đi đến sân bay, nhà ga, khách sạn xa lạ, biển, và cuối cùng là mỏm đá ở trên bãi biển.
Thanh Đảo đẹp hơn cậu nghĩ. Đây cũng là thời điểm thích hợp để tới.
Ánh bình minh chiếu rọi trên vách đá là một cảnh tượng kỳ tích đầy tráng lệ, ngoạn mục.
Đối mặt với hành tinh khổng lồ đã bốc cháy suốt 5 tỷ năm, cậu không khỏi cảm thấy mình thật tầm thường. Ngay cả những bi kịch lớn đã từng xảy ra với Thường Hiểu Xuân mà cậu không chịu đựng được cũng trở nên thật bé nhỏ. Cậu hít một hơi thật sâu, cơn tức ngực đè nén trong lồng ngực bấy lâu nay bỗng dịu đi, cậu dần dần thả lỏng cơ thể.
Trên mặt biển lấp lánh ánh vàng, đàn hải âu ồn ào bay lượn. Những đoàn thuyền đánh cá chậm rãi giương buồm, cưỡi sóng gió ra khơi xa.
Vào thời điểm này, vô số sinh mệnh trong cuộc hành trình đã bắt đầu chuyến khởi hành, tất cả đều đang tìm kiếm cho mình một tương lai.
Còn tương lai của cậu thì sao đây?
Cậu đưa tay ra, năm ngón tay dang rộng về phía mặt trời. Ánh tịch dương vàng đượm rọi vào lòng bàn tay.
Cậu nghĩ, tương lai của mình hẳn nên nằm trong tay chính bản thân.
Cho dù không còn cha, không có mẹ yêu thương, cậu cũng có thể tự mình sống tốt, thậm chí còn tốt hơn cả Thường Hiểu Xuân!
Tảng đá lạnh như băng được mặt trời sưởi ấm dần dần nóng lên. Bàn tay cậu cũng dần dần ấm áp. Hơi ấm này dường như đang sưởi ấm cả trái tim cậu, gieo lên hy vọng về một tương lai xa xôi tốt đẹp hơn.
Chờ hồi lâu sau, đã nên trở về khách sạn. Khi khôi phục đủ tinh thần, cậu lại sẵn sàng tiếp tục khám phá bờ biển.
Cả đêm ấy Thời Quang không ngủ, lúc đứng dậy đầu có chút choáng váng, khung ảnh trong tay cậu liền trượt xuống. Theo phản xạ, cậu đưa tay ra nắm lấy, kết quả là cả người đổ về phía trước.
Cậu có được cái ôm sâu nhất trong cuộc đời, cái ôm của biển cả.
Sau khi tỉnh lại, bác sĩ nói mắt cậu bị dị vật dưới biển rơi vào, gây viêm giác mạc, nếu chữa lành cũng để lại sẹo, thị lực bị tổn thương nghiêm trọng, nói ngắn gọn nó gần như mù lòa.
Biện pháp duy nhất là thay giác mạc.
Giác mạc không phải thứ nói thay liền có thể thay được. Thời Quang dùng thời gian một năm lẻ tám tháng để chờ đợi.
Mất đi ánh sáng, thế giới rơi vào tắm tối, mọi hy vọng của cậu về tương lai cũng tan biến.
Mẹ ở cạnh cậu, nhưng đồng thời bà cũng dời công việc của mình tới đây. Thời Quang làm lơ tất cả, cậu thà nói chuyện với bạn của mình còn hơn mở lời trước mặt mẹ.
Bạn thân nhất của Thời Quang không phải Thường Hiểu Xuân mà là một chàng trai khác, cậu ấy và cậu cùng nhau trưởng thành. Quan hệ của bọn họ vẫn luôn rất tốt, nhưng một năm trước, mẹ cậu đã nói ra những lời chế giễu ngay trước mặt cậu ấy, từ đó hai người không thường xuyên giao du với nhau nữa.
Nếu không phải tên gia hỏa đó ngó lơ cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không quen biết Thường Hiểu Xuân, mọi chuyện sau này sẽ không phát sinh, mắt cậu cũng không bị mù.. Thời Quang cho rằng cậu ấy nên có một phần trách nhiệm để lắng nghe những lời kìm nén bây lâu của mình.
Thời Quang gọi điện thoại cho người bạn kia, hai bên còn chưa chào hỏi nhau thì cậu đã mở miệng trách móc. Sau đấy, khi bình tĩnh lại, cậu mới kiên nhẫn thuật lại toàn bộ sự việc đã xảy đến với mình.
Là con trai, nhưng chàng trai đó từ nhỏ tính tình đã rất chu đáo ân cần. Không phụ lòng các bậc tiền bối, anh vừa kiên nhẫn lắng nghe Thời Quang, vừa nói đùa: “Này, đừng nản lòng. Biết không? Bầu trời ở quê đã đẹp hơn trước, sông xanh hơn. Đến cả mấy đứa con gái hồi trước cũng dậy thì rồi, tiết thể dục được bổ sung thêm nhiều trang thiết bị nữa. Khi nào về thì để tôi dẫn cậu đi, đi cùng bọn tôi trải nghiệm.”
Thời Quang giật nhẹ khóe miệng đông cứng.
Cậu thường xuyên gọi điện cho cậu bạn này. Năm tháng qua đi, thời gian hai người nói chuyện cùng nhau ngày càng rút ngắn lại. Cậu nghĩ, tên gia hỏa đó mới lên trung học nhất định sẽ quen được nhiều bạn mới, quan hệ giữa hai người cũng sẽ phải phai nhạt dần.
Cậu nằm ở viện điều dưỡng Thanh Đảo đã hơn một năm. Hơn một năm nay, mẹ cậu bận việc làm ăn, rất ít khi tới thăm cậu, thi thoảng tới một lần, điện thoại trên tay bà cứ đổ chuông liên tục. Vốn dĩ cậu nên khó chịu với sự ồn ào ấy, nhưng mỗi khi tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu lại vui vẻ nhân cơ hội tránh đi chỗ khác.
Hôm đó, Thời Quang đang lần bước đi trên dãy hành lang, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mẹ mình. Vừa nghe xong, cậu bàng hoàng bước hụt một bước, ngã lăn xuống cầu thang.
Cậu nghe thấy mẹ mình nói: “Thời Trung Nguyên chết rồi.”
Mọi thứ thường tới một cách bất ngờ như vậy, khi bạn tưởng chừng nỗi đau đã chạm đến tận cùng rồi thì vũ trụ vẫn có thể kiến tạo nên điều kỳ diệu – một cái hố sâu hơn, không đáy – một nỗi đau vô tận, không dứt.
Tám tháng tiếp theo lại qua đi, Thời Quang đã hoàn toàn thích nghi với bóng tối, cậu thậm chí còn chẳng muốn mở mắt ra lần nào nữa. Linh hồn của cha ở trên bầu trời kia đang dõi theo cậu sao? Tại sao cậu không thể cảm nhận được? Rõ ràng trong mắt cậu đã không còn ánh sáng, mà sao cha vẫn không dám xuất hiện.
Mẹ thờ ơ một cách lạ lùng với cái chết của cha, bà không bao giờ nói đề cập đến hoặc cho phép cậu hỏi về nó.
Cậu muốn biết cha mình chết như thế nào và được chôn cất ở đâu, cậu muốn làm lễ tưởng niệm cho cha.
Mẹ tức giận tát cậu một cái, bà quát: “Quên hắn ta đi, vĩnh viễn quên hắn ta đi! Không cần làm ngày tưởng niệm gì cả. Làm những việc vô vị và nhàm chán này không có giá trị gì với cuộc sống của chúng ta!”
Cậu che một bên mặt nóng ran, kể từ ngày đó đến nay, đã nửa năm cậu không mở lời nói chuyện.
Những tháng ngày im lặng, vô hình, cậu chỉ còn sống bằng thính giác.
Một buổi sáng, cậu không nhớ rõ nó là ngày nào nữa, y tá hỏi cậu có muốn xem ti vi không.
Xem tivi? Cô không biết cậu bị mù sao? Kỳ lạ là lúc đó cậu còn chẳng thèm nổi nóng, lơ đi như không nghe thấy. Sau đó, bên tai cậu vang lên tiếng hát thăng trầm của La Đại Hựu hát phát ra từ trong ti vi.
“Ánh mắt đen lấp lánh cùng nụ cười tươi trên môi em, anh làm thế nào cũng chẳng thể quên từng chút biểu cảm trên gương mặt ấy…” [1]
[1]: Trích bài hát luyến khúc 1990 (Tình khúc 1990)
Hình ảnh của Thường Tiểu Xuân chợt dội về trong đầu. Đôi mắt đen láy cùng khuôn mặt rạng rỡ của cô, cậu không thể quên được từng chút từng chút biểu cảm ấy. Thời Quang ngâm nga bài hát đến mức phải tự đánh vào mặt mình để lý trí lại. Nhưng ký ức về cô không vì thế mà ngừng tuôn trào.
Thời Quang nằm mơ thấy cô. Trong giấc mơ, Thường Hiểu Xuân đang tỏa sáng, cô mặc chiếc áo len màu hồng, thắt bím sừng bò, đôi mắt lấp lánh.
Cậu thấy hai người bọn họ đang cùng nhau bỏ trốn. Họ tiếp tục chạy, tránh sự truy đuổi của mọi người ở khắp nơi, vì chạy nhanh nên cả hai bay lên, bay khỏi những đám mây, rời khỏi địa cầu một cách vô vọng.
Sau khi vực dậy khỏi giấc mơ, cậu lại miên man đắm chìm vào suy nghĩ.
Cậu nhớ ánh mắt của cô nhìn lướt qua mọi người hướng về mình, nhớ hơi thở của cô phả vào gió khi cậu nhắm mắt, thậm chí nhớ cả cảnh tượng cô bị thương ở sau nhà ga xe lửa mà không khóc được.
Cậu thực sự muốn gặp cô, muốn đưa cô lên tầng cao nhất của tòa nhà Tam Nguyên. Nơi ấy, cậu muốn được một lần đốt pháo hoa cho cô xem. Còn có thể không? Còn hi vọng không? Cô sẽ tha thứ cho cậu sao?
Đây là năm mười bốn tuổi của Thời Quang.
Vào giữa mùa đông khi cậu mười lăm, bệnh viện bắt đầu tiến hành ghép giác mạc mới cho cậu.
Trên đường đến bệnh viện gỡ gạc, cậu và mẹ đều vui mừng. Kể từ khi cha đi, hai mẹ con họ hiếm khi được bình yên ngồi bên nhau như thế này.
Miếng gạc được tháo ra, sau một vài ngày để thích nghi trở lại, cậu không còn kỵ ánh sáng nữa, bắt đầu có thể nhìn rõ ràng xung quang. Tuy nhiên, thứ cậu nhìn thấy là một thế giới không có màu sắc, cứ như đang ngồi trước màn hình khổng lồ chiếu phim đen trắng, chỉ khác là trước đây xem chán rồi, cậu có thể bỏ đi, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không còn đường nào để giải thoát.
Bác sĩ kiên trì khám cho cậu vô số lần, rồi kết luận cuối cùng vẫn là: yếu tố tâm lý.
Một lý do tuyệt vời.
Mẹ không tin, bà cho rằng giác mạc bệnh viện ghép cho cậu có vấn đề, nên đòi khởi kiện.
Bác sĩ giải thích: “Không thể không kể đến ảnh hưởng của yếu tố tâm lý đến sức khỏe. Bệnh mù màu của đứa trẻ có thể phát sinh do cha qua đời trong thời gian mù lòa, đứa trẻ quá đau buồn lại không được quan tâm. Không liên quan đến giác mạc.”
Quá đau buồn? Sao cậu lại không nghĩ vậy nhỉ? Cậu tin đó là vì truyền thuyết hồ điệp hơn. Cậu từng đọc được trên baidu một giai thoại về ‘Túy Sinh Mộng Tử’ [2], con hồ điệp mỏng manh ấy treo mình trên những bông hoa, mơ về sự sống và cái chết, nhưng thực chất nó là sinh vật mù màu.
[2] Túy Sinh Mộng Tử: hiểu theo hai nghĩa. Nghĩa đen là: Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao. Nghĩa bóng là nói một người sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.
Thật nực cười.
Thời Quang ngồi trong xe, phá lên cười lớn. Mẹ cậu nghe cậu cười đến mức tâm phiền ý loạn, bà phanh gấp làm đầu cậu đập vào kính chắn gió. Quách Ngọc giận dữ vỗ vào vô lăng, quát: “Con cố tình nói dối mẹ à?”
Khoé miệng có tia máu chảy ra, cậu cười, dửng dưng lau đi rồi quay sang nhìn khuôn mặt chỉ có hai màu đen trắng của mẹ, nói: “Đừng dừng xe giữa đường”.
Họ nhìn nhau, hồi lâu không nói nên lời.
Quách Ngọc nhìn đứa con trai thông minh, tài giỏi, ưu tú của mình mà thấy chán ghét, bà thậm chí còn không biết nó nghĩ gì. Mặc dù cha nó ấy hay làm bà bực bội, nhưng tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện của Thời Quang thực sự rất dễ chịu. Bà không biết con trai mình học ở đâu, từ ai đôi mắt phức tạp đến như vậy.
Nhưng cũng tốt, trong cái xã hội này, một người tâm tư đơn thuần không thể tồn tại được, để nó trải qua nhiều gian khổ, đau đớn một chút mới kích thích được tinh thần sẵn sàng đương đầu của mình.
Nghĩ vậy, bà khởi động xe, giọng thoải mái hơn mà nói: “Con trai ngoan, con có thể làm chủ cuộc đời mình, mẹ rất tin tưởng ở con.”
Sau khi nghe xong, Thời Quang chỉ chế nhạo. Nỗi sợ hãi, lo lắng, thất vọng và nghi ngờ trong lòng cậu không bao giờ được mẹ an ủi, dù chỉ một lần.
Cậu gọi cho người bạn hồi bé của mình, nói với cậu ấy rằng mình bị mù màu, nhưng ông bác sỹ lang băm kia lại không tìm được lý do, đành trốn tránh trách nhiệm, nói cậu tâm thần không ổn định.
Người bên kia trầm mặc một hồi mới nói: “Đ*** m*, cậu muốn cái gì thì có luôn cái đấy. Sao tâm lý lại không ổn định được, có cái rắm! Đừng tự suy nghĩ linh tinh, hắn là tên đạo đức giả.”
Thời Quang đặt điện thoại xuống, cậu bắt đầu hiểu rằng ngay cả những người bạn tốt nhất cũng có thể không thể hiểu hết về nhau.
Dù có thân thiết đến đâu, vẫn có những nơi mà đối phương không thể chạm đến. Cậu không mong đợi bất kể ai có thể đến nơi đó.
Kể từ khi cậu bị mù màu do tâm lý lan truyền trong bệnh viện, mỗi lần tới khám lại, các bác sĩ, y tá đều nhìn cậu bằng con mắt dè chừng.
Trong lúc chờ kết quả giám định, một đứa bé háo hức rủ cậu đi đá bóng, cậu định chơi với đứa bé một chút thì cô y tá gần đó đã kinh hãi chạy đến bế đứa bé đi.
Ánh mắt cô y tá khiến cậu bàng hoàng một lúc. Cậu tiếp tục ngồi chờ bên ngoài văn phòng, trong lúc chán nản, cậu nghe được bác sĩ thuyết phục mẹ tìm cho cậu một bác sĩ tâm lý.
Mẹ lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi nhắc lại một lần nữa, con trai tôi không bị bệnh về thần kinh, con trai tôi không có vấn đề gì.”
Bệnh thần kinh… cậu ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, ngước nhìn lên trần nhà. Đứa bé hồi nãy lại lẻn đến tìm cậu, hỏi cậu có muốn chơi bóng đá cùng nó không.
Cậu cúi đầu, nhìn đứa bé: “Cút.”
Dần dần cậu phát hiện, không mở lời, mặc kệ mọi người mới là trạng thái thoải mái nhất. Cảm xúc tồn đọng giằng xé cậu, cậu rất dễ nổi nóng, cho nên tốt nhất đừng ai chạm vào cậu.
Năm mười sáu tuổi, Thời Quang thành công thi vào trường trung học trọng điểm ở quê hương.
Mặc dù mẹ cậu khăng khăng nói không tin cậu có vấn đề về tâm lý, nhưng bà vẫn nghe theo lời khuyên của bác sĩ gửi cậu về nhà cũ để hồi phục sức khỏe. Bà tự giải thích với bản thân rằng mình làm điều này chỉ vì hy vọng mọi thứ sẽ trở về đúng hướng, trở về như thể lúc chưa có chuyện gì xảy ra, hai người vẫn sống cuộc sống bình thường.
Thời Quang không quan tâm mình bị chuyển đi đâu, cậu vô cảm với cuộc sống.
Khi mù màu không còn quan trọng, đa nhân cách cũng không còn là vấn đề. Trên đời này, cậu hoàn toàn hờ hững với tất cả.
Thời Quang, sự thờ ơ của cậu, là khởi đầu cho câu chuyện của chúng ta.
Beta: Gấu Đần
Lời editer: Hết chương này là hết phần Xuân trong truyện rồiii, đồng nghĩa với khép lại một quãng hành trình tuổi thơ của hai bạn trẻ, đón chờ những chương tiếp theo sẽ là cuộc sống thanh xuân vườn trường nhé. 🍉🍉🍉 cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn và đồng hành cùng mình.
Thường Hiểu Xuân nắm chặt lòng bàn tay, chịu đựng cơn đau quặn thắt trong lòng, tức giận hỏi: “Vậy tại sao cậu còn tới gặp tớ?”
“Có đồ muốn trả lại cho cậu.” Thời Quang đưa tay vào túi áo.
Thường Hiểu Xuân nghĩ ngay đến khung ảnh tiêu bản con bướm của mình. Lần trước gặp nhau là một mớ hỗn độn, cô cũng không biết mình đã làm rơi nó ở đâu.
Thứ mà Thời Quang trả lại cho cô không phải là khung ảnh tiêu bản, mà là con dấu hoạt hình cô tặng cậu từ rất lâu trước đó.
“Cậu trả lại cái này cho tớ làm gì? Vứt nó đi.”
Thời Quang nhìn con dấu bị cô ném trên mặt đất: “Dù sao nó cũng là một phần kỷ niệm, cậu cầm đi. Tớ đi đây.”
Cậu mở cửa xe, dừng lại một chút, cuối cùng nói với Thường Hiểu Xuân: “Tớ nhất định sẽ sống cuộc sống tốt hơn cậu. Tạm biệt…Ồ, không. Tớ không nên gặp lại cậu nữa.”
Chiếc xe hơi nổ máy, từ từ đi xa, bóng dáng khuất dần.
Cậu ấy thậm chí còn không nói một lời xin lỗi.
Thường Hiểu Xuân đá vào tàn ảnh của chiếc xe đã chạy đi xa. Đi được hai bước, cô đột nhiên quay lại, nhặt con dấu lên bỏ vào túi mình.
Cô ở lại, đơn độc… một mình… cô đơn… Hiểu Xuân khẽ thở dài, ngắm nhìn hoàng hôn, lau đi hơi nóng ẩm ướt đang trào lên nơi khóe mắt, trong lòng phảng phất nhẹ nhõm hơn.
Ở một mình chẳng có gì là không tốt cả. Muốn chạy như thế nào thì chạy thế ấy, muốn nhảy như thế nào thì nhảy thế ấy. Sẽ không có ai nói cô ngốc cả.
Nhảy vài bước trên mặt đất, con dấu từ trong túi áo cô rơi ra.
Thường Hiểu Xuân cúi người nhặt con dấu, thổi thổi bụi trên đó. Pikachu đang cười với cô, đúng thật làm người ta hoài niệm mà. Cô mở nắp hộp, lại phát hiện ra bên trong đã bị khoét rỗng hết, chỉ để nhét đầy một tờ giấy bạc.
Tim cô đập nhanh một nhịp.
Trên tờ giấy ghi chú, một dòng chữ được viết gọn gàng.
“Tớ ghét cậu, nhưng tớ lại càng chán ghét bản thân mình thích cậu hơn. Tớ xin lỗi.”
Nước mắt rơi xuống.
Cô ném mạnh tờ giấy bạc cùng con dấu xuống đất, chửi: “Tớ cũng ghét cậu, tớ cũng vô cùng ghét cậu, đồ nhãi ranh!”
Mắng xong, cô lại không kìm được nước mắt: “Nhưng…tớ cũng… thích cậu mà….”
Mỗi khi cậu nói ra những câu làm tổn thương cô, hay làm điều gì đó tổn hại đến cô, cô đều có thể giả vờ không tính toán. Bởi dù có quan tâm tới mức nào đi chăng nữa, cũng chẳng có ý nghĩa. Cho dù cô có làm gì, cậu cũng vẫn chán ghét cô mà thôi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sau những chuyện như vậy xảy ra cậu ấy vẫn thích mình.
Cậu thích cô? Vậy có phải vừa nãy cô chỉ cần cố gắng níu giữ cậu một chút, cậu ấy sẽ ở lại?
Nghĩ đến đây, cô không kiểm soát được bản thân nữa.
Cô muốn đuổi theo cậu để nói với cậu rằng cô cũng thích cậu. Bất luận cậu có chán ghét cô hay không, cô cũng đều thích cậu!
Vì vậy, cậu có thể đừng đi, đừng đi, được không…
Cô không nhớ mình đã chạy bao xa, chỉ nhớ tới phút cuối cô bị ngã, mệt mỏi, cô quỳ trên đường lớn mà khóc nức nở.
Nhưng dù cô có khóc lớn đến thế nào thì Thời Quang cũng giống như từng người thân trước kia đã từng chạy trốn khỏi cuộc đời cô, không bao giờ ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Hai bàn tay trống rỗng bước về nhà, lần đầu tiên cô cảm thấy mình chẳng còn gì cả.
Con người ta khi không còn thứ gì trong tay, thì đều rất muốn nắm lấy một cái gì đó, bất luận là thứ gì. Cô nhớ nãy đọc dòng chữ Thời Quang viết cho mình, cô đã tức giận ném con dấu đi. Rồi gần như ngay lập tức sau đó, cô chạy lại chỗ cũ, quỳ gối, nằm sấp tìm kỹ nhưng vẫn không thấy nó đâu.
Cuối cùng thì nó cũng vẫn, không tìm lại được.
…
Trong kính chiếu hậu, Thời Quang thấy Thường Tiểu Xuân nhìn theo chiếc xe, đạp vào không trung một cước.
Cô ghét cậu như vậy sao. Cậu cười chua chát. Vốn dĩ cậu chỉ định tới nói lời tạm biệt với cô, nhưng tính cách ương nghạnh này lại nói ra những lời làm tổn thương cô, cô không ghét cậu mới là lạ.
Thực ra, lúc mẹ cậu hỏi có muốn ở lại không. Cậu đã nói muốn ở lại. Cậu thực sự muốn ở lại nơi này, nơi cậu lớn lên, nơi có người cậu thương và cả những kỷ niệm của cậu đã trải qua. Chẳng hạn như Thường Hiểu Xuân. Nhưng khi cậu nghĩ tới việc bản thân mình đã từng đối xử quá đáng với cô, khi cậu nghĩ cô sẽ nhìn mình với ánh mắt đáng ghét đó, cậu lại muốn rời đi.
Chiếc xe ra tới sân bay.
Thời Quang mở cặp sách, lấy ra một khung ảnh màu đen. Lúc cậu nhìn thấy nó, khung ảnh đã được bọc trong một tấm áp phích, bên trên ghi: Happy Birthday Thời Quang.
Thoạt nhìn cậu đã biết đó là chữ viết tay của Thường Hiểu Xuân.
Đây là quà sinh nhật đầu tiên của cô tặng cho cậu, cậu tất nhiên sẽ không trả lại cho cô.
Cầm khung ảnh cùng tiêu bản con bướm nằm trong khung, cậu đi đến sân bay, nhà ga, khách sạn xa lạ, biển, và cuối cùng là mỏm đá ở trên bãi biển.
Thanh Đảo đẹp hơn cậu nghĩ. Đây cũng là thời điểm thích hợp để tới.
Ánh bình minh chiếu rọi trên vách đá là một cảnh tượng kỳ tích đầy tráng lệ, ngoạn mục.
Đối mặt với hành tinh khổng lồ đã bốc cháy suốt 5 tỷ năm, cậu không khỏi cảm thấy mình thật tầm thường. Ngay cả những bi kịch lớn đã từng xảy ra với Thường Hiểu Xuân mà cậu không chịu đựng được cũng trở nên thật bé nhỏ. Cậu hít một hơi thật sâu, cơn tức ngực đè nén trong lồng ngực bấy lâu nay bỗng dịu đi, cậu dần dần thả lỏng cơ thể.
Trên mặt biển lấp lánh ánh vàng, đàn hải âu ồn ào bay lượn. Những đoàn thuyền đánh cá chậm rãi giương buồm, cưỡi sóng gió ra khơi xa.
Vào thời điểm này, vô số sinh mệnh trong cuộc hành trình đã bắt đầu chuyến khởi hành, tất cả đều đang tìm kiếm cho mình một tương lai.
Còn tương lai của cậu thì sao đây?
Cậu đưa tay ra, năm ngón tay dang rộng về phía mặt trời. Ánh tịch dương vàng đượm rọi vào lòng bàn tay.
Cậu nghĩ, tương lai của mình hẳn nên nằm trong tay chính bản thân.
Cho dù không còn cha, không có mẹ yêu thương, cậu cũng có thể tự mình sống tốt, thậm chí còn tốt hơn cả Thường Hiểu Xuân!
Tảng đá lạnh như băng được mặt trời sưởi ấm dần dần nóng lên. Bàn tay cậu cũng dần dần ấm áp. Hơi ấm này dường như đang sưởi ấm cả trái tim cậu, gieo lên hy vọng về một tương lai xa xôi tốt đẹp hơn.
Chờ hồi lâu sau, đã nên trở về khách sạn. Khi khôi phục đủ tinh thần, cậu lại sẵn sàng tiếp tục khám phá bờ biển.
Cả đêm ấy Thời Quang không ngủ, lúc đứng dậy đầu có chút choáng váng, khung ảnh trong tay cậu liền trượt xuống. Theo phản xạ, cậu đưa tay ra nắm lấy, kết quả là cả người đổ về phía trước.
Cậu có được cái ôm sâu nhất trong cuộc đời, cái ôm của biển cả.
Sau khi tỉnh lại, bác sĩ nói mắt cậu bị dị vật dưới biển rơi vào, gây viêm giác mạc, nếu chữa lành cũng để lại sẹo, thị lực bị tổn thương nghiêm trọng, nói ngắn gọn nó gần như mù lòa.
Biện pháp duy nhất là thay giác mạc.
Giác mạc không phải thứ nói thay liền có thể thay được. Thời Quang dùng thời gian một năm lẻ tám tháng để chờ đợi.
Mất đi ánh sáng, thế giới rơi vào tắm tối, mọi hy vọng của cậu về tương lai cũng tan biến.
Mẹ ở cạnh cậu, nhưng đồng thời bà cũng dời công việc của mình tới đây. Thời Quang làm lơ tất cả, cậu thà nói chuyện với bạn của mình còn hơn mở lời trước mặt mẹ.
Bạn thân nhất của Thời Quang không phải Thường Hiểu Xuân mà là một chàng trai khác, cậu ấy và cậu cùng nhau trưởng thành. Quan hệ của bọn họ vẫn luôn rất tốt, nhưng một năm trước, mẹ cậu đã nói ra những lời chế giễu ngay trước mặt cậu ấy, từ đó hai người không thường xuyên giao du với nhau nữa.
Nếu không phải tên gia hỏa đó ngó lơ cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không quen biết Thường Hiểu Xuân, mọi chuyện sau này sẽ không phát sinh, mắt cậu cũng không bị mù.. Thời Quang cho rằng cậu ấy nên có một phần trách nhiệm để lắng nghe những lời kìm nén bây lâu của mình.
Thời Quang gọi điện thoại cho người bạn kia, hai bên còn chưa chào hỏi nhau thì cậu đã mở miệng trách móc. Sau đấy, khi bình tĩnh lại, cậu mới kiên nhẫn thuật lại toàn bộ sự việc đã xảy đến với mình.
Là con trai, nhưng chàng trai đó từ nhỏ tính tình đã rất chu đáo ân cần. Không phụ lòng các bậc tiền bối, anh vừa kiên nhẫn lắng nghe Thời Quang, vừa nói đùa: “Này, đừng nản lòng. Biết không? Bầu trời ở quê đã đẹp hơn trước, sông xanh hơn. Đến cả mấy đứa con gái hồi trước cũng dậy thì rồi, tiết thể dục được bổ sung thêm nhiều trang thiết bị nữa. Khi nào về thì để tôi dẫn cậu đi, đi cùng bọn tôi trải nghiệm.”
Thời Quang giật nhẹ khóe miệng đông cứng.
Cậu thường xuyên gọi điện cho cậu bạn này. Năm tháng qua đi, thời gian hai người nói chuyện cùng nhau ngày càng rút ngắn lại. Cậu nghĩ, tên gia hỏa đó mới lên trung học nhất định sẽ quen được nhiều bạn mới, quan hệ giữa hai người cũng sẽ phải phai nhạt dần.
Cậu nằm ở viện điều dưỡng Thanh Đảo đã hơn một năm. Hơn một năm nay, mẹ cậu bận việc làm ăn, rất ít khi tới thăm cậu, thi thoảng tới một lần, điện thoại trên tay bà cứ đổ chuông liên tục. Vốn dĩ cậu nên khó chịu với sự ồn ào ấy, nhưng mỗi khi tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu lại vui vẻ nhân cơ hội tránh đi chỗ khác.
Hôm đó, Thời Quang đang lần bước đi trên dãy hành lang, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mẹ mình. Vừa nghe xong, cậu bàng hoàng bước hụt một bước, ngã lăn xuống cầu thang.
Cậu nghe thấy mẹ mình nói: “Thời Trung Nguyên chết rồi.”
Mọi thứ thường tới một cách bất ngờ như vậy, khi bạn tưởng chừng nỗi đau đã chạm đến tận cùng rồi thì vũ trụ vẫn có thể kiến tạo nên điều kỳ diệu – một cái hố sâu hơn, không đáy – một nỗi đau vô tận, không dứt.
Tám tháng tiếp theo lại qua đi, Thời Quang đã hoàn toàn thích nghi với bóng tối, cậu thậm chí còn chẳng muốn mở mắt ra lần nào nữa. Linh hồn của cha ở trên bầu trời kia đang dõi theo cậu sao? Tại sao cậu không thể cảm nhận được? Rõ ràng trong mắt cậu đã không còn ánh sáng, mà sao cha vẫn không dám xuất hiện.
Mẹ thờ ơ một cách lạ lùng với cái chết của cha, bà không bao giờ nói đề cập đến hoặc cho phép cậu hỏi về nó.
Cậu muốn biết cha mình chết như thế nào và được chôn cất ở đâu, cậu muốn làm lễ tưởng niệm cho cha.
Mẹ tức giận tát cậu một cái, bà quát: “Quên hắn ta đi, vĩnh viễn quên hắn ta đi! Không cần làm ngày tưởng niệm gì cả. Làm những việc vô vị và nhàm chán này không có giá trị gì với cuộc sống của chúng ta!”
Cậu che một bên mặt nóng ran, kể từ ngày đó đến nay, đã nửa năm cậu không mở lời nói chuyện.
Những tháng ngày im lặng, vô hình, cậu chỉ còn sống bằng thính giác.
Một buổi sáng, cậu không nhớ rõ nó là ngày nào nữa, y tá hỏi cậu có muốn xem ti vi không.
Xem tivi? Cô không biết cậu bị mù sao? Kỳ lạ là lúc đó cậu còn chẳng thèm nổi nóng, lơ đi như không nghe thấy. Sau đó, bên tai cậu vang lên tiếng hát thăng trầm của La Đại Hựu hát phát ra từ trong ti vi.
“Ánh mắt đen lấp lánh cùng nụ cười tươi trên môi em, anh làm thế nào cũng chẳng thể quên từng chút biểu cảm trên gương mặt ấy…” [1]
[1]: Trích bài hát luyến khúc 1990 (Tình khúc 1990)
Hình ảnh của Thường Tiểu Xuân chợt dội về trong đầu. Đôi mắt đen láy cùng khuôn mặt rạng rỡ của cô, cậu không thể quên được từng chút từng chút biểu cảm ấy. Thời Quang ngâm nga bài hát đến mức phải tự đánh vào mặt mình để lý trí lại. Nhưng ký ức về cô không vì thế mà ngừng tuôn trào.
Thời Quang nằm mơ thấy cô. Trong giấc mơ, Thường Hiểu Xuân đang tỏa sáng, cô mặc chiếc áo len màu hồng, thắt bím sừng bò, đôi mắt lấp lánh.
Cậu thấy hai người bọn họ đang cùng nhau bỏ trốn. Họ tiếp tục chạy, tránh sự truy đuổi của mọi người ở khắp nơi, vì chạy nhanh nên cả hai bay lên, bay khỏi những đám mây, rời khỏi địa cầu một cách vô vọng.
Sau khi vực dậy khỏi giấc mơ, cậu lại miên man đắm chìm vào suy nghĩ.
Cậu nhớ ánh mắt của cô nhìn lướt qua mọi người hướng về mình, nhớ hơi thở của cô phả vào gió khi cậu nhắm mắt, thậm chí nhớ cả cảnh tượng cô bị thương ở sau nhà ga xe lửa mà không khóc được.
Cậu thực sự muốn gặp cô, muốn đưa cô lên tầng cao nhất của tòa nhà Tam Nguyên. Nơi ấy, cậu muốn được một lần đốt pháo hoa cho cô xem. Còn có thể không? Còn hi vọng không? Cô sẽ tha thứ cho cậu sao?
Đây là năm mười bốn tuổi của Thời Quang.
Vào giữa mùa đông khi cậu mười lăm, bệnh viện bắt đầu tiến hành ghép giác mạc mới cho cậu.
Trên đường đến bệnh viện gỡ gạc, cậu và mẹ đều vui mừng. Kể từ khi cha đi, hai mẹ con họ hiếm khi được bình yên ngồi bên nhau như thế này.
Miếng gạc được tháo ra, sau một vài ngày để thích nghi trở lại, cậu không còn kỵ ánh sáng nữa, bắt đầu có thể nhìn rõ ràng xung quang. Tuy nhiên, thứ cậu nhìn thấy là một thế giới không có màu sắc, cứ như đang ngồi trước màn hình khổng lồ chiếu phim đen trắng, chỉ khác là trước đây xem chán rồi, cậu có thể bỏ đi, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không còn đường nào để giải thoát.
Bác sĩ kiên trì khám cho cậu vô số lần, rồi kết luận cuối cùng vẫn là: yếu tố tâm lý.
Một lý do tuyệt vời.
Mẹ không tin, bà cho rằng giác mạc bệnh viện ghép cho cậu có vấn đề, nên đòi khởi kiện.
Bác sĩ giải thích: “Không thể không kể đến ảnh hưởng của yếu tố tâm lý đến sức khỏe. Bệnh mù màu của đứa trẻ có thể phát sinh do cha qua đời trong thời gian mù lòa, đứa trẻ quá đau buồn lại không được quan tâm. Không liên quan đến giác mạc.”
Quá đau buồn? Sao cậu lại không nghĩ vậy nhỉ? Cậu tin đó là vì truyền thuyết hồ điệp hơn. Cậu từng đọc được trên baidu một giai thoại về ‘Túy Sinh Mộng Tử’ [2], con hồ điệp mỏng manh ấy treo mình trên những bông hoa, mơ về sự sống và cái chết, nhưng thực chất nó là sinh vật mù màu.
[2] Túy Sinh Mộng Tử: hiểu theo hai nghĩa. Nghĩa đen là: Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao. Nghĩa bóng là nói một người sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.
Thật nực cười.
Thời Quang ngồi trong xe, phá lên cười lớn. Mẹ cậu nghe cậu cười đến mức tâm phiền ý loạn, bà phanh gấp làm đầu cậu đập vào kính chắn gió. Quách Ngọc giận dữ vỗ vào vô lăng, quát: “Con cố tình nói dối mẹ à?”
Khoé miệng có tia máu chảy ra, cậu cười, dửng dưng lau đi rồi quay sang nhìn khuôn mặt chỉ có hai màu đen trắng của mẹ, nói: “Đừng dừng xe giữa đường”.
Họ nhìn nhau, hồi lâu không nói nên lời.
Quách Ngọc nhìn đứa con trai thông minh, tài giỏi, ưu tú của mình mà thấy chán ghét, bà thậm chí còn không biết nó nghĩ gì. Mặc dù cha nó ấy hay làm bà bực bội, nhưng tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện của Thời Quang thực sự rất dễ chịu. Bà không biết con trai mình học ở đâu, từ ai đôi mắt phức tạp đến như vậy.
Nhưng cũng tốt, trong cái xã hội này, một người tâm tư đơn thuần không thể tồn tại được, để nó trải qua nhiều gian khổ, đau đớn một chút mới kích thích được tinh thần sẵn sàng đương đầu của mình.
Nghĩ vậy, bà khởi động xe, giọng thoải mái hơn mà nói: “Con trai ngoan, con có thể làm chủ cuộc đời mình, mẹ rất tin tưởng ở con.”
Sau khi nghe xong, Thời Quang chỉ chế nhạo. Nỗi sợ hãi, lo lắng, thất vọng và nghi ngờ trong lòng cậu không bao giờ được mẹ an ủi, dù chỉ một lần.
Cậu gọi cho người bạn hồi bé của mình, nói với cậu ấy rằng mình bị mù màu, nhưng ông bác sỹ lang băm kia lại không tìm được lý do, đành trốn tránh trách nhiệm, nói cậu tâm thần không ổn định.
Người bên kia trầm mặc một hồi mới nói: “Đ*** m*, cậu muốn cái gì thì có luôn cái đấy. Sao tâm lý lại không ổn định được, có cái rắm! Đừng tự suy nghĩ linh tinh, hắn là tên đạo đức giả.”
Thời Quang đặt điện thoại xuống, cậu bắt đầu hiểu rằng ngay cả những người bạn tốt nhất cũng có thể không thể hiểu hết về nhau.
Dù có thân thiết đến đâu, vẫn có những nơi mà đối phương không thể chạm đến. Cậu không mong đợi bất kể ai có thể đến nơi đó.
Kể từ khi cậu bị mù màu do tâm lý lan truyền trong bệnh viện, mỗi lần tới khám lại, các bác sĩ, y tá đều nhìn cậu bằng con mắt dè chừng.
Trong lúc chờ kết quả giám định, một đứa bé háo hức rủ cậu đi đá bóng, cậu định chơi với đứa bé một chút thì cô y tá gần đó đã kinh hãi chạy đến bế đứa bé đi.
Ánh mắt cô y tá khiến cậu bàng hoàng một lúc. Cậu tiếp tục ngồi chờ bên ngoài văn phòng, trong lúc chán nản, cậu nghe được bác sĩ thuyết phục mẹ tìm cho cậu một bác sĩ tâm lý.
Mẹ lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi nhắc lại một lần nữa, con trai tôi không bị bệnh về thần kinh, con trai tôi không có vấn đề gì.”
Bệnh thần kinh… cậu ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, ngước nhìn lên trần nhà. Đứa bé hồi nãy lại lẻn đến tìm cậu, hỏi cậu có muốn chơi bóng đá cùng nó không.
Cậu cúi đầu, nhìn đứa bé: “Cút.”
Dần dần cậu phát hiện, không mở lời, mặc kệ mọi người mới là trạng thái thoải mái nhất. Cảm xúc tồn đọng giằng xé cậu, cậu rất dễ nổi nóng, cho nên tốt nhất đừng ai chạm vào cậu.
Năm mười sáu tuổi, Thời Quang thành công thi vào trường trung học trọng điểm ở quê hương.
Mặc dù mẹ cậu khăng khăng nói không tin cậu có vấn đề về tâm lý, nhưng bà vẫn nghe theo lời khuyên của bác sĩ gửi cậu về nhà cũ để hồi phục sức khỏe. Bà tự giải thích với bản thân rằng mình làm điều này chỉ vì hy vọng mọi thứ sẽ trở về đúng hướng, trở về như thể lúc chưa có chuyện gì xảy ra, hai người vẫn sống cuộc sống bình thường.
Thời Quang không quan tâm mình bị chuyển đi đâu, cậu vô cảm với cuộc sống.
Khi mù màu không còn quan trọng, đa nhân cách cũng không còn là vấn đề. Trên đời này, cậu hoàn toàn hờ hững với tất cả.
Thời Quang, sự thờ ơ của cậu, là khởi đầu cho câu chuyện của chúng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook