Tâm Nam Hạ nhảy chậm nửa nhịp.

Có điểm hối hận sao lúc nãy mình lại xúc động muốn lên khiêu vũ.

Vừa rồi Lâm Sâm mời rượu nhưng cô từ chối, nói mình dị ứng cồn thực sự không thể uống được.

Lâm Sâm nhớ tới CV của cô ghi sở trường là khiêu vũ liền nói muốn cô biểu diễn một chút.

Tiếp tục cự tuyệt thì không thích hợp, huống hồ làm bạn nhảy với Tô Điềm thì cũng không có vấn đề gì, Nam Hạ liền tiến lên sân khấu.

Không nghĩ tới lúc này Cố Thâm lại xuất hiện.

Tô Điềm còn khẩn trương hơn cô, kéo kéo cổ tay Nam Hạ, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Nam Hạ cúi đầu: "Không có gì đâu, cậu hát đi!"
Giọng hát lại một lần nữa vang lên, Nam Hạ điều chỉnh tốt hô hấp, lần nữa bắt đầu biểu diễn.

Cố Thâm thoải mái ngồi trên ghế, không che giấu mà hướng mắt về phía khán đài, nhận chai bia Lâm Man Man đưa tới, không để ý mà cụng chai với cô.

Lâm Sâm nhìn sắc mặt Cố Thâm, mỉm cười: "Thế nào? Mắt thẩm mỹ của tôi cũng không tệ chứ?"
Cố Thâm cụng chai với đối phương, tiếu ý trong mắt càng nồng đậm: "Muốn khẳng định cái này thì còn phải nhìn vào mấy bản thiết kế."
Lâm Sâm bật cười, không tranh cãi.

Bài hát cuối cùng cũng kết thúc.

Xung quanh bắt đầu ồn ào muốn Cố Thâm hát.

Về phương diện này, Cố Thâm không tốt, nhẹ nhàng từ chối, chỉ cùng mọi người uống bia chơi trò chơi.

Nam Hạ hát xong liền cùng Tô Điềm kiếm một góc phòng ngồi xuống, một đông một tây so với chỗ Cố Thâm đang ngồi.

Tụ tập đông người chính là như vậy, dễ dàng chia thành các tụ nhỏ, cấp bậc phân biệt cũng thật rõ ràng.

Vây quanh Cố Thâm đều là mấy nhà thiết kế.

Đám trợ lý nhỏ rất tự giác tụ thành một hội.

Tô Điềm nhỏ giọng nói vào tai Nam Hạ, bảo cô nhìn Lâm Man Man đang hết hơi hết sức bày ra bộ dáng quyến rũ, cả người như hận không thể dựa vào người Cố tổng.

Nam Hạ nhìn qua.

Cố Thâm không biết đã cởi áo khoác vest từ khi nào, bên trong chỉ có một chiếc sơ mi màu đen, mơ hồ có thể thấy được đường cong cơ bắp.


Lâm Man Man mềm mại ngồi bên cạnh anh, thiếu chút nữa là muốn ngã vào lòng anh rồi.

Mặt Cố Thâm không chút thay đổi, quăng xúc xắc lên mặt bàn đá cẩm thạch, cười cười: "Cô lại thua rồi."
Lâm Man Man gắt giọng: "Cố tổng, anh cũng thật là, không chịu nhường ai cả."
Cô làm bộ vươn tay muốn đánh người.

Cố Thâm nhẹ nhàng tránh thoát, đem hai chai bia đẩy tới trước mặt người bên cạnh: "Thua thì cũng đã thua rồi, phạt phải chịu."
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Nam Hạ, anh ngước mắt nhìn qua.

Nam Hạ lập tức dời mắt, nhấp một hớp đồ uống trên tay.

Cố Thâm đứng dậy, cầm chai bia đi tới.

Nhóm trợ lý nhìn thấy anh đi tới, người còn chưa tới nơi thì bọn họ đều đã đứng dậy rồi.

Cố Thâm mỉm cười nói: "Không cần khẩn trương như vậy, hôm nay là tới chơi, ngồi đi, tôi tới uống cùng mọi người một chút."
Lâm Sâm cũng đi tới, trong tay cầm chai bia, nhìn nước trái cây trong tay Nam Hạ: "Nam Hạ, Cố tổng đã đích thân mời, cô cũng nên uống chút cồn đi."
Anh tiện tay đem chai bia vừa mở đưa tới.

Nhiều người nhìn như vậy, Nam Hạ suy nghĩ một chút, đang muốn tiếp, bị Cố Thâm cản.

Cố Thâm tản mạn nói: "Đừng nghe Lâm tổng của các người, thích cái gì uống cái đó là được."
Lâm Sâm không thể làm gì khác hơn là thả bia xuống.

Cố Thâm cùng từng trợ lý chạm chai bia.

Theo lệ cũ, mỗi lần liên hoan Cố Thâm đều tự mình đến uống với từng người, uống xong liền đi, cho nên mọi người cũng đã thành thói quen, chỉ có hô hấp của Nam Hạ chậm thêm vài phần.

Cụng giáp vòng xong ai cũng tưởng Cố Thâm sẽ rời đi, ai biết anh lại trực tiếp ngồi lại, chiếm giữ vị trí ở giữa Nam Hạ và Tô Điềm.

Cảm giác tồn tại của Cố Thâm luôn cường đại, trên người anh còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, ý vị quanh quẩn trên chóp mũi cô.

Lúc anh ngồi xuống, chân thon dài như có như không va chạm vào đầu gối cô.

Không lộ ra dấu vết.

Nam Hạ vô ý thức lùi vào góc, sợ người khác sẽ nhìn ra đầu mối.

Cố Thâm tùy ý ngồi trên ghế, thân thể dựa ra sau một chút, lưng hầu như dán sát vào cánh tay Nam Hạ.

Anh không nhìn Nam Hạ, xoay đầu hất cằm nói với Tô Điềm: "Ngữ điệu tiếng Anh của cô rất tốt, hát thêm bài nữa đi?"
Mấy người xung quanh cũng ồn ào theo.


Tô Điềm rất sảng khoái: "Đi, Hạ Hạ, cậu lại lên sân khấu cùng tới nào."
Nam Hạ:...!
Cố Thâm lúc này chỉ quay đầu nhìn cô, bày ra điệu bộ như lúc này mới phát hiện ra cô: "Là cô vừa khiêu vũ lúc nãy sao? Vậy nhảy thêm một đoạn nữa?"
Trong mắt anh ẩn ẩn ý cười xấu xa.

Tốn bao nhiêu công sức vòng vèo như vậy là muốn nhìn cô khiêu vũ?
Nam Hạ không đáp.

Mấy người bên cạnh ồn ào, Tô Điềm lại nóng lòng muốn thử, Nam Hạ không thể làm gì khác hơn là lại đi tới nhảy một bài.

Bọn họ chơi đến hơn 12 giờ mới bắt đầu giải tán.

*
Bóng đêm dày đặc, sương đêm giăng mắc thành một tầng mỏng.

Rolls-Royce màu đen của Cố Thâm vững chãi dừng bên đường.

Đêm nay anh uống hơi nhiều, xoa xoa huyệt thái dương: "Trên xe tôi còn trống hai chỗ, có ai muốn đi cùng không? Tôi tiễn một đoạn."
Lâm Man Man là người đầu tiên đi tới, mỉm cười nói: "Nhà tôi vừa vặn ở gần nhà Cố tổng, đều ở phụ cận CBD, phiền Cố tổng một đoạn vậy."
Cố Thâm chớp mắt: "Quên nói, hôm nay tôi có việc phải đi phía tây thành phố."
Nụ cười trên mặt Lâm Man Man trở nên cứng nhắc.

Không biết ai nói một câu, "Là đến nhà bạn gái nha!", Cố Thâm cười cười, nói bị đoán trúng rồi.

Mọi người đều cười.

Ánh mắt anh lướt qua, dừng lại trên người Nam Hạ rồi lại chuyển tới Tô Điềm.

"Tô Điềm."
Tô Điềm đang cắm mặt vào điện thoại đặt xe, nghe Cố Thâm gọi liền theo phản xạ ngẩng đầu.

Cố Thâm: "Không phải ban nãy cô nói nhà cô cũng ở phía tây sao? Tôi tiễn cô một đoạn?"
Tô Điềm rất kích động: "Tốt.", cô tiện tay kéo Nam Hạ, "Nhà Hạ Hạ cũng ở phía tây, để cô ấy đi cùng với tôi được không?"
Nam Hạ:...!
Thật muốn phong cho Tô Điềm là đại quan.

Vẻ mặt Cố Thâm cũng không quá để ý: "Cũng được, tiện đường thôi."
Anh mở cửa ghế phụ, ngồi cạnh tài xế.

Tô Điềm kéo Nam Hạ ngồi vào phía sau.


Chiếc xe lướt đi nhanh chóng nhưng đầy ổn định, lần lượt vụt qua từng chiếc đèn đường.

Tô Điềm hưng phấn không thôi, đây vẫn là lần đầu tiên cô được ngồi siêu xe Rolls-Royce, miệng cũng không quên tán thưởng: "Xem ra bạn gái của Cố tổng rất hạnh phúc nha."
Cố Thâm đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy cười nhẹ một tiếng: "Thật sao?"
Tô Điềm: "Đương nhiên rồi, đã trễ thế này rồi anh vẫn còn muốn trở về với cô ấy, cô ấy khẳng định sẽ rất vui."
"Phụ nữ các cô đều cảm thấy vậy sao?", Cố Thâm nhìn qua gương chiếu hậu hướng về phía Nam Hạ, làm như tùy ý hỏi: "Em cũng nghĩ vậy sao?"
Nam Hạ hết hồn, trầm mặc không đáp.

Cố Thâm kéo dài ngữ điệu: "Sao?"
Tô Điềm lay cánh tay Nam Hạ.

Nam Hạ cảm thấy người này rất ngây thơ, bất đắc dĩ: "Đúng."
Cố Thâm cười nhẹ: "Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ cô ấy sẽ tức giận."
Tô Điềm cười hỏi: "Sao lại thế được?"
Ban đêm không tắc đường, lúc này cũng đã đến trước tiểu khu của Tô Điềm, cô cũng bỏ qua vấn đề vừa hỏi, lịch sự chào một tiếng rồi đi vào nhà.

Đợi người đi khuất, Cố Thâm liền từ ghế phụ trở về ghế sau.

Xe lại lần nữa khởi hành.

Cố Thâm hẳn là uống không ít, lúc anh ngồi đằng trước thì không thấy gì, lúc này mùi cồn nồng nặc đã vây lấy cô.

Anh cũng không tới gần cô, xoa xoa mi tâm nói ra địa chỉ nhà Nam Hạ.

Nam Hạ bất đắc dĩ: "Anh có bệnh rồi đúng không? Say đến vậy rồi còn muốn tiễn tôi về nhà? Muốn về được đó còn phải tốn hơn một giờ đồng hồ."
Cố Thâm giống như bắt đầu phát tác tâm tình trẻ con, nghiêng đầu nhìn cô: "Là tôi tình nguyện, em muốn quản sao?"
Giọng điệu này đúng là say rồi.

Nam Hạ nhìn anh: "Anh uống bao nhiêu rồi?"
Cố Thâm không phải quá để ý: "Khong biết bao nhiêu."
Tửu lượng của anh rất tốt,, Nam Hạ chưa từng thấy anh uống say nhưng cô vẫn cảm nhận được hôm nay anh không bình thường, tay vẫn còn đang day trán.

Nam Hạ nhìn anh một hồi, nói với tài xế: "Bác tài, phiền anh quay đầu, trở về Phồn Duyệt."
Tài xế ngẩn ra, hỏi: "Cố tổng?"
Cố Thâm cười yếu ớt: "Nghe cô ấy."
Rốt cuộc hơn 1 giờ rưỡi đêm hai người mới đến được Phồn Duyệt.

Lúc xuống xe Cố Thâm không chú ý bước chân, lảo đảo suýt ngã, cũng may Nam Hạ phản ứng nhanh, đỡ được anh.

"Anh say rồi đúng không?"
Thanh âm của cô vừa mềm nhẹ vừa nuông chiều, tâm tình Cố Thâm không khỏi nhộn nhạo, dựa vào bờ vai nhỏ nhắn: "Hình như vậy."
Nam Hạ tốn rất nhiều sức mới có thể đỡ anh lên lầu, vào nhà.

Đỡ anh ngồi ngay ngắn trên sofa, cô nhanh chóng vào bếp pha một ly mật ong chanh.

Cố Thâm qua quýt ném áo khoác sang một bên, cầm ly trong tay cô uống một hơi.

Nam Hạ nhặt áo lên treo ngay ngắn rồi mới quay sang định dìu anh vào phòng ngủ chính.

Cố Thâm lại cố tính không chịu, chỉ chỉ phòng ngủ bên cạnh: "Ở đó."

Nam Hạ ngủ trong phòng đó, anh vẫn còn nhận thức được.

Nam Hạ không thể làm gì khác hơn, ra sức kéo anh vào phòng.

Xem ra Cố Thâm đã say lắm rồi, cả người đều tựa vào cô, Nam Hạ khó khăn lắm mới có thể đặt được anh lên giường, thay anh đắp mền.

Xong xuôi, cô đang định ra cửa thì cổ tay đột nhiên bị níu lại.

Cố Thâm mở to mắt, hỏi cô: "Nam Hạ, sao em lại về nhà cùng tôi rồi?"
Đáy mắt anh sâu thẳm, chuyên chú đến hiếm thấy: "Không phải em nói em hết bệnh rồi thì không muốn ở cùng tôi nữa sao?"
Cổ tay Nam Hạ bị siết có chút đau, cô theo bản năng bước lại gần anh một chút, Cố Thâm cũng buông lỏng lực đạo.

Nam Hạ ôn nhu đáp: "Là tôi sợ anh trở về nhà quá muộn."
"Hơn nữa...!Hôm nay anh uống nhiều như vậy, tôi không yên tâm, muốn chiếu cố anh một chút."
Hình như là vừa lòng với đáp án của cô, Cố Thâm nở nụ cười.

Anh nói: "Muốn uống thêm nước chanh mật ong."
Giọng điệu không khác gì làm nũng.

Nam Hạ cảm thấy người đàn ông trước mắt này không khác gì trẻ con, chọc người ta không nhịn được mà muốn tới nhéo má một cái.

Nhưng cô không dám, đành ngoan ngoãn vào bếp pha thêm một ly nước giải rượu nữa.

Cố Thâm đá chăn sang một bên, cả người vặn vẹo như không xương nằm trên giường, áo sơ mi cũng cởi ra một nửa.

Thấy cô tiến đến, ánh mắt tan rã mới từ từ ổn định một chút, giống như lúc này mới nhớ ra trong nhà vẫn còn người khác.

Nam Hạ cẩn thận đỡ anh dậy, đưa nước chanh mật ong cho anh.

Cố Thâm khát, dùng một hơi uống sạch.

Nam Hạ hỏi: "Có muốn uống nữa không?"
Cố Thâm lắc đầu, nằm xuống lại.

Nam Hạ đặt cái ly trống rỗng lên tủ đầu giường, đứng một bên vò đầu bứt tóc, không biết có nên giúp anh cởi áo không.

Hai phút sau, cô quyết định buông tha.

Nếu giúp anh cởi áo thì quần cũng phải giúp cởi rồi.

Nghĩ tới cảnh tượng giúp anh cởi quần, Nam Hạ đỏ mặt, mấy cảnh bổ não này đúng là không nên nghĩ tới.

Thôi, thay anh đắp chăn là được!
Nam Hạ xốc chăn lại, định chỉnh lại tư thế nằm của Cố Thâm, lại đúng lúc Cố Thâm định đứng dậy, hai người phút chốc đụng nhau.

Cố Thâm vô thức ôm hông cô.

Nam Hạ vội vàng không kịp chuẩn bị, còn chưa đứng vững đã bị cái người nửa tỉnh nửa say kia kéo ngã xuống giường, môi mọng dán lên môi anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương