Không Khoan Nhượng
-
Chương 104
TRẠI PEARY, VIRGINIA
Rick Morrell không thích chút nào. Chuyện này diễn ra quá đơn giản. Thế thì cẩu thả quá, đặc biệt với một người như Harvath và đó là lí do anh quyết định giật phích cắm.
Lệnh cho người của mình rút, anh phải chịu đựng những lời phàn nàn của họ khi bảo họ tống khứ cái máy bay và chất phụ tùng của nó lên hai chiếc xe tải họ đã dùng để ra khỏi đường băng của CIA.
“Tôi vẫn không hiểu”, Mike Raymond nói lúc họ qua trạm kiểm soát cuối cùng và tiến thẳng ra đường cao tốc. “Có vẻ như anh không muốn bắt gã này”.
“Nếu anh tin thế thì anh ngu ngốc đúng như Harvath nghĩ”, Morrell đáp.
“Anh đang nói cái gì thế?”.
“Tôi đang nói về việc Harvath đã hoàn toàn biến mất khỏi hệ thống. Không ai trông thấy hay nghe về anh ta, rồi đột nhiên anh ta quay trở lại”.
“Đúng”, Raymond khẳng định, “Đột nhiên anh ra liên lạc với một người nào đó đang bị Cục an ninh quốc gia theo dõi. Đó là cách chúng ta đã được chỉ dẫn”.
Morrell nhìn người phụ tá và nhận ra anh phải điền nốt vào chỗ chấm cho anh ta. “Anh không băn khoăn khi McCauliff bắt đầu quay lại xoá sạch các dấu vết và để Bộ quốc phòng rà soát toàn bộ đường dây liên lạc của ông ta sao? Có thể ông ta không biết lúc nói với Harvath rằng ai đó đang nghe trộm ông ta, nhưng rồi ông ta sẽ tìm ra rất nhanh thôi”.
“Anh mắc bệnh tưởng tượng rồi. Ngay cả nếu McCauliff biết, thì cũng không thay đổi được nội dung tình báo ông ta đã cung cấp cho Harvath”.
“Nghĩa là sao?” Morrell hỏi.
“Nghĩa là Harvath biến mất khỏi hệ thống vì anh ta đã xuống mặt đất. Cho đến khi chộp được cái gì đó, anh ta mới xuất hiện trở lại”.
“Và việc anh ta xuất hiện dưới một trong những bí danh đã được biết đến cùng chiếc thẻ tín dụng không làm anh nghi ngờ sao?”
Mike Raymond nhún vai “Thuỹ Sĩ rất đắt đỏ. Hãy chỉ cho tôi khách sạn nào đó không yêu cầu trình thẻ tín dụng khi làm thủ tục nhận phòng đi”.
“Thế nhà nghỉ thì sao?” Morrell gợi ý, “Hoặc một phòng trong một nhà dân? Anh ta có thể cắm trại, cũng có thể vô tình tóm được một người phụ nữ nào đó và ở lại nhà cô ta. Có tới một trăm lẻ một cách”.
“Chắc chắn rồi, nhưng…”
“Anh ta biết chúng ta đang theo dõi chiếc máy bay của ông bạn Finney của anh ta”, Morrell nói tiếp “liệu anh ta có dùng nó để đến Zurich không? Tôi không nghĩ thế. Làm vậy thì quá lộ liễu”.
“Và vì thế mà anh giật phích cắm ra?”.
“Nghe này, vấn đề của Harvath là anh ta luôn nghĩ mình thông minh hơn người khác. Tự anh cũng được điều đó ở anh ta mà”.
“Tất cả chúng ta đều nhận thấy, nhưng nếu Harvath dựng lên chuyện này vì biết anh sẽ hành động như thế thì sao?”.
Morrell mỉm cười. “Anh ta thông minh, nhưng không thông minh đến vậy đâu”.
Raymond gật đầu. “Dù thế nào thì cũng chẳng khác nhau là mấy. Ngay cả nếu anh ta có ở Zurich, thì anh ta cũng đã đi trước chúng ta một bước. Chúng ta có tới nơi thì cũng chỉ phát hiện ra là anh ta đã rời đó từ lâu rồi thôi”.
“Đó cũng là một trong những lí do khiến tôi đổi ý”.
“Nhưng nếu ông nhầm thì sao?”
“Liệu có thực Harvath đang ở Zurich không?” Morrell hỏi.
Raymond gật đầu.
“Nếu máy bay của Finney không phải là mồi nhử và Harvath ngu ngốc đi sử dụng nó, thì chúng ta vẫn có thể lần ra dấu vết. Hãy đợi xem chuyện gì xảy ra”.
“Thế còn khách sạn mà Harvath đăng kí?”
“Tôi đã bố trí người ở đó rồi”.
“Ông định phái một điệp viên ở đại sứ quán của chúng ta tới đó à?” Raymond hỏi.
“Không. Thế thì lộ liễu quá. Chuyện này cần phải được giữ kín. Tôi có một người bạn từng làm ở Bộ Tư pháp đã nghỉ hưu và chuyển tới sống ở Copenhagen. Ông ấy có thể tới đó kiểm tra giúp chúng ta”.
“Ý ông là Malone à?”
“Đúng, ông ấy mang ơn tôi. Có thể ông ấy đã tới Zurich được vài tiếng rồi” Morrell đáp.
“Ông tin tưởng ông ta?”
“Hoàn toàn tin tưởng. Ông ấy rất khôn ngoan. Ông ấy biết mình đang làm gì”.
Raymond nhìn Morrell. “Thế nếu Malone gọi và bảo đúng là Harvath đang ở Zurich thì sao?”
Morrelll nhạo báng “Chúng ta sẽ nhảy xuống khi đi qua một cái cầu nào đó. Theo cá nhân tôi, khả năng Harvath có mặt ở Mỹ nhiều hơn là ở nước ngoài”.
“Hi vọng ông đúng”.
“Cứ tin tôi đi”, Morrell đáp. “Là chuyện liên quan đến Harvath, thì tôi biết chính xác mình đang nói cái gì”.
Rick Morrell không thích chút nào. Chuyện này diễn ra quá đơn giản. Thế thì cẩu thả quá, đặc biệt với một người như Harvath và đó là lí do anh quyết định giật phích cắm.
Lệnh cho người của mình rút, anh phải chịu đựng những lời phàn nàn của họ khi bảo họ tống khứ cái máy bay và chất phụ tùng của nó lên hai chiếc xe tải họ đã dùng để ra khỏi đường băng của CIA.
“Tôi vẫn không hiểu”, Mike Raymond nói lúc họ qua trạm kiểm soát cuối cùng và tiến thẳng ra đường cao tốc. “Có vẻ như anh không muốn bắt gã này”.
“Nếu anh tin thế thì anh ngu ngốc đúng như Harvath nghĩ”, Morrell đáp.
“Anh đang nói cái gì thế?”.
“Tôi đang nói về việc Harvath đã hoàn toàn biến mất khỏi hệ thống. Không ai trông thấy hay nghe về anh ta, rồi đột nhiên anh ta quay trở lại”.
“Đúng”, Raymond khẳng định, “Đột nhiên anh ra liên lạc với một người nào đó đang bị Cục an ninh quốc gia theo dõi. Đó là cách chúng ta đã được chỉ dẫn”.
Morrell nhìn người phụ tá và nhận ra anh phải điền nốt vào chỗ chấm cho anh ta. “Anh không băn khoăn khi McCauliff bắt đầu quay lại xoá sạch các dấu vết và để Bộ quốc phòng rà soát toàn bộ đường dây liên lạc của ông ta sao? Có thể ông ta không biết lúc nói với Harvath rằng ai đó đang nghe trộm ông ta, nhưng rồi ông ta sẽ tìm ra rất nhanh thôi”.
“Anh mắc bệnh tưởng tượng rồi. Ngay cả nếu McCauliff biết, thì cũng không thay đổi được nội dung tình báo ông ta đã cung cấp cho Harvath”.
“Nghĩa là sao?” Morrell hỏi.
“Nghĩa là Harvath biến mất khỏi hệ thống vì anh ta đã xuống mặt đất. Cho đến khi chộp được cái gì đó, anh ta mới xuất hiện trở lại”.
“Và việc anh ta xuất hiện dưới một trong những bí danh đã được biết đến cùng chiếc thẻ tín dụng không làm anh nghi ngờ sao?”
Mike Raymond nhún vai “Thuỹ Sĩ rất đắt đỏ. Hãy chỉ cho tôi khách sạn nào đó không yêu cầu trình thẻ tín dụng khi làm thủ tục nhận phòng đi”.
“Thế nhà nghỉ thì sao?” Morrell gợi ý, “Hoặc một phòng trong một nhà dân? Anh ta có thể cắm trại, cũng có thể vô tình tóm được một người phụ nữ nào đó và ở lại nhà cô ta. Có tới một trăm lẻ một cách”.
“Chắc chắn rồi, nhưng…”
“Anh ta biết chúng ta đang theo dõi chiếc máy bay của ông bạn Finney của anh ta”, Morrell nói tiếp “liệu anh ta có dùng nó để đến Zurich không? Tôi không nghĩ thế. Làm vậy thì quá lộ liễu”.
“Và vì thế mà anh giật phích cắm ra?”.
“Nghe này, vấn đề của Harvath là anh ta luôn nghĩ mình thông minh hơn người khác. Tự anh cũng được điều đó ở anh ta mà”.
“Tất cả chúng ta đều nhận thấy, nhưng nếu Harvath dựng lên chuyện này vì biết anh sẽ hành động như thế thì sao?”.
Morrell mỉm cười. “Anh ta thông minh, nhưng không thông minh đến vậy đâu”.
Raymond gật đầu. “Dù thế nào thì cũng chẳng khác nhau là mấy. Ngay cả nếu anh ta có ở Zurich, thì anh ta cũng đã đi trước chúng ta một bước. Chúng ta có tới nơi thì cũng chỉ phát hiện ra là anh ta đã rời đó từ lâu rồi thôi”.
“Đó cũng là một trong những lí do khiến tôi đổi ý”.
“Nhưng nếu ông nhầm thì sao?”
“Liệu có thực Harvath đang ở Zurich không?” Morrell hỏi.
Raymond gật đầu.
“Nếu máy bay của Finney không phải là mồi nhử và Harvath ngu ngốc đi sử dụng nó, thì chúng ta vẫn có thể lần ra dấu vết. Hãy đợi xem chuyện gì xảy ra”.
“Thế còn khách sạn mà Harvath đăng kí?”
“Tôi đã bố trí người ở đó rồi”.
“Ông định phái một điệp viên ở đại sứ quán của chúng ta tới đó à?” Raymond hỏi.
“Không. Thế thì lộ liễu quá. Chuyện này cần phải được giữ kín. Tôi có một người bạn từng làm ở Bộ Tư pháp đã nghỉ hưu và chuyển tới sống ở Copenhagen. Ông ấy có thể tới đó kiểm tra giúp chúng ta”.
“Ý ông là Malone à?”
“Đúng, ông ấy mang ơn tôi. Có thể ông ấy đã tới Zurich được vài tiếng rồi” Morrell đáp.
“Ông tin tưởng ông ta?”
“Hoàn toàn tin tưởng. Ông ấy rất khôn ngoan. Ông ấy biết mình đang làm gì”.
Raymond nhìn Morrell. “Thế nếu Malone gọi và bảo đúng là Harvath đang ở Zurich thì sao?”
Morrelll nhạo báng “Chúng ta sẽ nhảy xuống khi đi qua một cái cầu nào đó. Theo cá nhân tôi, khả năng Harvath có mặt ở Mỹ nhiều hơn là ở nước ngoài”.
“Hi vọng ông đúng”.
“Cứ tin tôi đi”, Morrell đáp. “Là chuyện liên quan đến Harvath, thì tôi biết chính xác mình đang nói cái gì”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook