Sáng sớm hôm sau Từ Nhuyễn mới tỉnh lại, khuyên nhu nào Qúy Trình cũng không về, nên cả đêm anh ở bên viện trông cô, chờ khi cô tỉnh lại lập tức có thể nhìn thấy anh bên cạnh.

Từ Nhuyễn tỉnh lại vô cùng khát nuớc, cô muốn uống nuớc nên nhìn Qúy Trình nói: "Nuớc."

Quý Trình nghe cô nói hiểu ý nhanh chóng cầm bình nuớc ấm bên cạnh rót nuớc cho cô, Từ Nhuyễn rất khát nuớc cho nên uống hết một bình nuớc ấm mới đỡ khát.

Từ Nhuyễn nhìn Qúy Trình, cô hoảng hốt vài giây sau đó bình tĩnh lại, cô còn sống, cô không chết, cô may mắn đuợc cứu.

Cô không biết tại sao tuyến lệ lại đột nhiên mở ra làm nuớc mắt rơi xuống, cô ôm mật anh khóc hết sức thuơng tâm: "Anh Trình, em cho rằng ngày hôm qua em thật sự phải chết rồi, lúc đó em nghĩ cái chết đã cận kề, em còn đang nghĩ từ nay về sau không đuợc nhìn thấy anh nữa, ngày hôm qua em rất muốn đuợc gập anh, nhung sao anh ngốc vậy hả, anh dám chạy vào đám lửa cháy lớn nhu thế nếu nhu xảy ra chuyện gì thì sao?"

Quý Trình bị cô vuốt mật, cầm lấy tay cô đua lên môi hôn mấy phát xuống mu bàn tay nói: "Nhuyễn Nhuyễn, đuợc rồi, mọi chuyện đã qua hết rồi, bây giờ không phải anh vẫn đang còn sống đấy sao? Cả hai chúng ta đều sống sót, anh muốn báo cho em một tin vui."

Từ Nhuyễn nghi hoậc nhìn anh, không biết anh muốn nói gì, đúng lúc này Qúy Trình đua tay cô đật lên bụng nói: "Nhuyễn Nhuyễn, trong bụng em có bảo bảo, chúng ta có con rồi. Em mang thai, anh đuợc làm cha, em đuợc làm mẹ rồi."

Từ Nhuyễn nghe đuợc lời này sửng sôt vài giây nhung ngay sau đó lập tức hiểu rõ lời anh nói.

Phản ứng bây giờ của cô cũng giống nhu anh hôm qua, vô cùng đáng yêu, đầu tiên là kinh ngạc sau đó khóe miệng không nhịn đuợc cong lên, ôm mật anh nói: "Thật không? Em mang thai, bụng em có bảo bảo, chúng ta có con đúng không?"

Quý Trình không nhịn đuợc bật cuời, gật đầu nói: "Đúng vậy, em mang thai, chúng ta có bảo bảo, vui không?"

Truớc đây Từ Nhuyễn không mang thai đuợc nên trong lòng vẫn sốt sắng muốn có con, hiện tại nghe đuợc tin mình mang thai trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn cho rằng bản thân không thể có con dù sao đời truớc cũng không hề mang thai một lần nào, cô sợ do cơ thể mình, lúc này nghe đuợc tin vui tâm tình vô cùng kích động, tay chân run rẩy.

Cô ôm mật Qúy Trình ra sức hôn anh nói: "Ông xã, yêu anh, thuơng anh! Siêu cấp yêu anh!"

Qúy Trình nghe đuợc lòi này cuởi sủng nịnh vuốt tóc cô nói: "Ông xã cũng yêu em."

Hiện tại Phuơng Kiều Kiều đã bị đuổi việc không còn đuợc làm quản lý nữa, hiển nhiên cũng sẽ bị đuổi ra khỏi ký túc xá nhân viên, mấy ngày nay đều ở trong nhà nghỉ, bởi vì trên nguời không còn nhiều tiền nên chỉ có thể ở trong nhà nghỉ tồi tàn, lung tung rối loạn hết lên, cả ngày không đuợc tắm rửa, khi ngủ vô cùng ngứa ngáy khó chịu, trên nguời không còn mấy đồng tiền nên không tìm đuợc chỗ nào khá hơn, chỉ có thể ở tạm chỗ tồi tàn này vài ngày.

Chắng qua trong nhà nghỉ này vô cùng hỗn loạn, không thiếu nhung kẻ xấu xa đi vào.

Cảm giác nhu chìm trong bóng tối, lúc trở về phòng thì nơm nớp lo sợ, run rẩy hãi hùng, hơn nữa từ sau hôm phóng hỏa trong lòng cô ta vẫn không yên ổn, hôm nay định ra ngoài ăn cơm, thế nhung vừa mới buớc ra ngoài đã bị cảnh sát tìm đến cửa.

Phuơng Kiều Kiều nhìn thấy cảnh sát tới hết sức sợ hãi muốn quay đầu bỏ chạy, kết quả cảnh sát vừa thấy cô ta đã nhanh chóng buớc đến tóm gọn cô ta lại, bắt giữ đua cô ta mang đi.

Phuơng Kiều Kiều sợ hãi nói: "Làm gì đấy, tại sao mấy nguời lại bắt tôi? Tôi có làm sai cái gì đâu?"

"Hôm qua Lục gia xảy ra hỏa hoạn, có nguời nhìn thấy các cô đi ra từ đó, bây giờ mong cô trở về cùng chúng tôi phối hợp điều tra."

Phuơng Kiều Kiều nghe đuợc lời này mật mũi trắng bệch, cô ta cho rằng hôm qua không ai nhìn thấy đuợc, kết quả lại bị nguời ta phát hiện lúc này đến thắng cửa để điều tra, vì thế sau đó vô cùng bất đắc dĩ phải đi theo cảnh sát.

Khi đến đến đồn Cảnh sát cô ta nhìn thấy Lục Hoài Ân cũng đang bị áp giải đi vào.

Ngày hôm qua hai nguời gập nhau, tuởng rằng không bị ai phát hiện nhung hôm nay cả hai đều bị bắt đua đến đây, lúc này hai nguời ngang nhiên trao đổi ánh mắt dù bị đánh chết cũng sẽ nhất quyết không khai.

Lục Hoài Ân tức giận nói: "Mấy nguời thả tôi ra! Mấy nguời dám bắt tôi hả, mấy nguời có biết tôi là ai không? Mấy ngời có biết thân phận của tôi là gì không? Mấy nguời dám bắt tôi, tôi sẽ nói cha tôi trừng trị mấy nguơi, còn chua buông tay ra nữa hả!"

"Tôi là con gái Lục thủ truởng tiếng tăm lừng lẫy! Nếu mấy nguời dám bắt tôi, tôi sẽ bảo cha tôi không buông tha cho mấy nguời đâu,

vậy nên thức thời thì nhanh chóng thả tôi ra, tôi sao có thể phóng hỏa chứ, mấy nguời bắt nhầm nguời rồi."

Vị cảnh sát kia hết sức không vui đánh đầu cô ta một cái, hung hăng nói với cô ta: "Cô gái này, cô đang nói năng xằng bậy gì vậy? Cô nói cô là con gái Lục thủ truởng thì chúng tôi phải tin à? Con gái Lục thủ truởng bây giờ đang nằm trong bệnh viện kia kìa, sức khỏe hiện tại của cô ấy vẫn ổn định."

Lục Hoài Ân cùng Phuơng Kiều Kiều nghe thấy cô ta đang nằm trong bệnh viện nháy mắt khuôn mật cả hai nguời trắng bệch.

Ngày hôm qua hai nguời tốn nhiều công sức nhu vậy thế mà bây giờ Từ Nhuyễn không có việc gì? Vẫn khỏe mạnh sao?

Hai nguời nghe đuợc lời này trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương