Không Hoa Vô Quái
-
Chương 10: Người đoản mệnh, Hàn Tô, Trường Thanh…… nói xem, sao nàng lại liên tiếp gặp phải?
Thấy Vô Quái nhận ra được mình, tâm tình của nam tử rất tốt, khẽ cong khóe miệng, duỗi tay chỉ chỉ cần câu: “Cô nương có muốn thử vận may một chút hay không?”
Vô Quái nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghe hiểu ý của hắn, có chút tiếc nuối nói: “Ta không có cần câu.”
“Không sao.” Nam tử duỗi tay ra, chỉ chốc lát đã có một hộ vệ áo đen đưa một chiếc cần câu khác đến.
“Nếu như cô nương không chê, có thể dùng chiếc này.” Hắn liếc nhìn hộ vệ bên người một cái, hộ vệ kia hai tay cầm cần câu đưa tay Vô Quái.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ chiếc cần câu kia, Vô Quái không nhịn được mà tán thưởng.
Chiếc cần trúc thẳng dài, chất liệu cứng cỏi, độ thô đều đều, độ dài vừa phải, rõ ràng là được chế tác từ loại ly trúc thượng đẳng.
Trước kia khi vẫn còn cùng sư phụ nay đây mai đó nàng từng gặp qua, loại ly trúc này thích hợp làm cần câu nhất trong số các loại trúc.
— Người này quả nhiên hiểu việc.
Cầm cần câu trong tay, Vô Quái không nhịn được mà tay chân ngứa ngáy — đã lâu rồi nàng không câu cá, tay sắp đóng kén rồi.
Do dự một hồi, nàng vẫn không chiến thắng được rục rịch trong lòng: “Thế…… Ta thử một lần.”
Nam tử mỉm cười: “Xin cứ tự nhiên.”
Lúc này Vô Quái mới phát hiện, phía sau mình đã có người đặt một chiếc ghế: nằm từ bao giờ, nàng nhìn chiếc ghế kia, Vô Quái thử hỏi,“Có thể……”
Nam tử khẽ gật đầu, “Đó là chuẩn bị cho cô nương.”
Đãi khách cẩn thận như vậy khiến cho Vô Quái có chút lo sợ vì được ưu ái quá. Không phải sao, nàng vừa ngồi xuống, lại có hộ vệ đưa mồi câu đến, muốn trực tiếp gắn vào cần câu giúp nàng.
“Không cần, không cần. Để ta tự làm.” Vô Quái liên tục xua tay, sau đó duỗi tay nhận lấy mồi câu, rất thuần thục mà gắn vào lưỡi câu, viếp theo vung tay một cái, thả mồi vào nước.
Toàn bộ động tác, nàng làm thành thạo tiêu sái, vô cùng sảng khoái.
Nam tử ở bên cạnh cong mày, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức.
“Người câu cá sợ nhất tiếng ồn, tại hạ không nói nhiều nữa.” Sau đó, nam tử xoay người, mi mắt khép nửa, tiếp tục lẳng lặng cầm cần câu.
Vô Quái cũng điều chỉnh lại cảm xúc ngồi ở trên ghế, thả lỏng cơ thể nhìn mặt hồ, những âm thanh huyên náo lùi lại phía sau, im lặng thưởng thức bờ sông đầy tuyết.
Hộ vệ chung quanh sớm đã rời đi.
Bên bờ sông Lạc hữu tình, hai người thả câu mang hai biểu tình khác nhau ngồi tại nơi trời băng đất tuyết lẳng lặng ngắm sóng nước lăn tăn, dường như muốn dung nhập vào cảnh tuyết màu trắng.
Trời đất hòa làm một, hai con người xa lạ ngồi cạnh nhau buông cần, im lặng không một tiếng động, như tranh vẽ.
Gió nhẹ thổi qua, chiếc phao nổi trên mặt nước dường như vừa động.
Vô Quái nhìn chăm chú, lại thấy phao nằm im.
Là gió sao?
Nàng không xác định lắm, mà ngay khi còn đang nghi ngờ, chiếc phao lại động đậy, ở giữa mặt sông vẽ ra từng vào tròn, tầng tầng gợn sóng.
Đến khi chiếc phao chìm hẳn xuống dưới, cả vùng nước không còn yên tĩnh nữa.
— rốt cục có cá cắn câu!
Vô Quái nắm chặt một đầu cần, sau đó giật mạnh cần câu lên bên trên, một đường bọt nước theo động tác của nàng từ mặt nước vọt lên giữa không trung, theo hướng lưỡi câu nhìn lại, con cá dài đến một thước (hơn 30cm) đang dùng sức vặn vẹo cái đuôi. Vô Quái hơi nghiêng mình, cần câu cong lại, con cá thuận theo hướng ném của nàng mà rơi xuống trên nền tuyết xốp.
Đại công cáo thành!
“Bốp bốp bốp.” Vị công tử tuyệt sắc vừa rồi giống như chìm vào giấc ngủ đang ngồi ngay ngắn trên ghễ, vỗ tay cười: “Hay quá, một con cá thật lớn.”
Tâm tình của Vô Quái vui vẻ, khóe miệng bất giác cong thêm vài phần: “Cái này còn phải cảm tạ cần câu của công tử.”
Vị công tử kia lắc đầu, cười nói: “Đâu có đâu có, là cô nương câu giỏi.”
Nhìn con cá lớn giãy giụa ở trên tuyết, Vô Quái đi lên tháo ra lưỡi câu, đem cá xách đến bên cạnh nam tử, đặt ở trên mặt đất: “Cá này coi như là ta cảm ơn công tử cho mượn cần câu thử một lần.”
Vị công tử kia nhìn nàng xách cá tới, lại cười nhìn con cá trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nàng: “Cũng sắp đến giữa trưa rồi, không bằng hôm nay ta mượn hoa hiến phật, nướng con cá này để ta và cô nương dùng bữa trưa được không?”
“Đã quấy rầy công tử hồi lâu, ta vẫn nên cáo từ tại đây.” Cùng câu cá với hắn là điều khiến Vô Quái không ngờ, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp gỡ, vẫn nên giữ khoảng cách tốt hơn.
Ý cười trên mặt nam tử hơi dừng một chút, rồi sau đó lắc lắc đầu, cũng không giữ lại: “Thôi, dù sao về sau còn gặp lại.”
Vô Quái ngạc nhiên, tại sao hắn có thể nói với giọng điệu khẳng định như thế.
“Trường Thanh, cô nương cứ gọi ta là Trường Thanh. Hôm nay có duyên, không biết tại hạ có thể kết giao bằng hữu với cô nương hay không?” Nam tử đứng dậy đến gần nàng, nụ cười trước sau như một.
Trong lòng Vô Quái đột nhiên khẩn trương, nàng chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt kia, sau đó giật mình – bên dưới vẻ đẹp chói mắt của hắn, rõ ràng là tướng đoản mệnh, nhưng vì sao vừa rồi nàng không hề cảm nhận được chút đoản mệnh vô phúc nào trên người hắn?
Trường Thanh, Trường Thanh, tên này là vì sống lâu một chút mà lấy sao.
“Cô nương?” Thấy nàng nhìn mình không nói lời nào, Trường Thanh lại gọi một tiếng.
Vô Quái hơi cúi đầu, cố gắng che đi cảm giác nôn nóng khó hiểu trong lòng, trực giác nói cho nàng, người trước mặt không có ác ý, nàng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nói ra tên mình: “Vô Quái, tên của ta.”
“Vô Quái?” Nghe tên của mình chậm rãi được đọc ra từ miệng hắn, nàng đột nhiên cảm thấy mình nên dùng tên giả mới đúng: “Tên rất hay.”
“Sau này còn gặp lại, cáo từ.” Không hiểu rõ cảm giác quái dị trong lòng, Vô Quái vội vàng nói lời từ biệt.
“Tuyết dầy đường trơn, cô nương đi thong thả.”
Đưa lưng về phía hắn, Vô Quái bất giác bước nhanh hơn.
— Người đoản mệnh, Hàn Tô, Trường Thanh…… nói xem, sao nàng lại liên tiếp gặp phải?
Lúc này Vô Quái không biết, ngày sau tất cả những chuyện nàng gặp phải, tất cả cảm thụ của nàng đều vì người đoản mệnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trở lại vương phủ, ma xui quỷ khiến mà Vô Quái lại lôi mai rùa ra.
— Ừ, chỉ tính toán một chút thôi.
Trường Thanh, Trường Thanh.
Tay nâng, quẻ ra.
……
Vẻ mặt Vô Quái nhìn quẻ mà cứng đờ.
Được rồi, thế mà nàng lại không tính được.
Nam tử thong dong lễ độ khiến cho Vô Quái lần đầu tiên cảm giác được cái gì là suy nghĩ không thấu, như mê như ảo.
Nhắm mắt lại, nàng ủ rũ chống đầu tựa vào trên bàn — ngày ấy ở thôn Tiểu Dương, hắn từng muốn xem tay nàng, chẳng lẽ là muốn nhìn tướng tay? Nói như vậy, hắn cũng cao thủ?
Tùy tiện lắc lắc tiền đồng trong tay, Vô Quái có chút cảm khái nhắm mắt dưỡng thần.
— Quốc sư, Trường Thanh, vừa đến Lạc Dương một thời gian ngắn như vậy, nàng đã gặp được hai người đồng đạo, hơn nữa đều là cao thủ.
Ôi……
Từ khi nào thì nghề xem bói này lại trở nên náo nhiệt như vậy?
Đột nhiên, một hình ảnh quỷ dị thoáng hiện lên trong đầu nàng: bóng dáng Trường Thanh áo trắng hơn tuyết cùng với vị Quốc sư đeo mặt nạ dần dần chồng chéo lên nhau, hợp lại thành một, gương mặt như thiên tiên dưới mặt nạ màu vàng mang theo ý cười khuynh thành, con ngươi tối đen.
……!
Đột nhiên trợn mắt, nàng vô cùng kinh ngạc với suy nghĩ của chính mình vừa rồi.
Chuyện này…… cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải không có khả năng.
Có phải hay không đây, rốt cuộc có phải hay không?
Ôi!
Đoán thế nào cũng vô dụng, chỉ trách nàng cái gì cũng không tính được.
Nàng ủ rũ mà thu lại xác rùa.
Quên đi, quên đi, không nghĩ được thì đừng nghĩ.
Mệt mỏi cực kỳ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong nháy mắt đã ở Vương phủ hơn nửa tháng.
Vô Quái còn chưa tìm hiểu được tin tức hữu dụng, nhưng càng ngày càng quen thuộc với Từ quản gia và Thanh Trúc.
Thỉnh thoảng Hàn Tô sẽ đến tìm nàng, có khi cùng nhau lên phố, có khi chỉ ngồi ở trong phòng tùy tiện tâm sự.
Tiểu Hắc ở Vương phủ vô cùng thoải mái, béo lên một vòng, ngay cả bộ lông cũng bóng lên.
Về chuyện ngày đó ở bên bờ sông Lạc gặp được Trường Thanh, vì không gặp lại nữa, nên dần dần cũng bị nàng ném ra sau đầu.
Ăn trắng ở chùa như vậy, trong lòng Vô Quái có chút băn khoăn, cuối cùng dưới sự kiên trì của nàng, Từ quản gia bất đắc dĩ nhận của nàng chút phí ăn ở.
Mặt khác, nàng còn tỏ vẻ mình có thể cung cấp tin tức đoán trước thời tiết, bảo đảm linh nghiệm.
Chuyện như thế tất nhiên vô cùng tốt, phải biết rằng tính toán trước được thời tiết có rất nhiều công dụng. Gió thổi, trời mưa cái gì đều biết trước, ra ngoài cũng có kế hoạch. Từ quản gia tất nhiên vui mừng.
Vì thế, Từ quản gia thường tự mình đến Thính Vũ lâu. Chờ đợi Vô Quái mặt không chút thay đổi bấm ngón tay tính toán, hôm nay thời tiết thế nào, Từ quản gia mới quyết định tiếp theo phải làm cái gì.
Còn lại người trong phủ, càng coi Vô Quái cô nương như thần tiên sống.
Nói cái gì đến, cái đó sẽ đến!
Nửa tháng này, Hàn Tô không vào triều, hắn trở lại thành Vương gia nhàn tản như lúc trước, ngoại trừ thêm một việc làm cho hắn quan tâm: Vô Quái cô nương.
Đương nhiên, đây là chuyện tốt.
Mùa đông tuyết tan sớm, mấy ngày nữa là năm mới, dưới sự phân phó của Từ quản gia, trong phủ đổi câu đối xuân mới, câu đối dán hai bên cửa, đèn lồng đỏ thẫm treo cao. Cả phủ ngập tràn sắc đỏ nhìn vô cùng vui mừng, nơi nơi đều là không khí của năm mới.
Hàn Tô đặc biệt tìm người may cho Vô Quái một bộ quần áo – gần đến năm mới nhất định phải có.
Vô Quái chối từ nửa ngày, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Bởi vì Hàn Tô nói rất nghiêm túc: “Nếu cô nương không cần, ta đây sẽ cắt may quần áo cho tiểu Hắc.”
Vô Quái:“……” Giậm chân giận dữ!
Đêm trừ tịch, mọi người trong phủ cùng tụ lại một chỗ ăn cơm đoàn viên, sủi cảo nhân thịt, còn gói cả tiền đồng. Ăn được chiếc có tiền đồng năm sau nhất định sẽ may mắn.
Vì để cho không khí vui mừng, Từ quản gia ngầm phân phó gói nhiều tiền đồng, cho nên không ít người đều ăn được.
Hàn Tô cũng ăn được một cái, thấy Vô Quái không có, hắn vui vẻ muốn khoe một chút, lại nhìn thấy Vô Quái đang nhặt bảy tám chiếc sủi cảo bỏ vào một chiếc đĩa, những cái khác đều ăn, chỉ không động vào bảy tám chiếc kia. Rồi quay đầu lại múc một bát nữa, vừa ăn vừa gắp một chiếc ra bỏ vào đĩa.
“Vì sao ngươi không ăn những cái này?” Hàn Tô tò mò chỉ vào những chiếc sủi cảo bị nàng bỏ ra ngoài.
Vô Quái không nhìn mà đáp lời: “Cấn răng.”
Cấn răng?
Hàn Tô suy nghĩ một chút, hơi giật mình — tất cả mấy cái này đều sẽ cấn răng?
Hắn không tin cầm thử chiếc đũa chọc thử tất cả một lượt, thế mà cái nào cũng có tiền đồng.
Nhìn tiền đồng khó khăn lắm mới có được trên tay mình, Hàn Tô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cắn chặt răng: “Người nào đó ăn cơm thật vất vả.”
Nghe hắn lời ấy, Vô Quái ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, có chút suy nghĩ gật gật đầu, rồi sau đó đem cả đĩa sủi cảo kia đặt đến trước mặt tiểu Hắc.
Tiểu Hắc không do dự chút nào mà ngoạm ăn, còn rất hiểu chuyện mà ăn một cái phun ra một đồng tiền.
Nhìn cảnh trước mắt, Hàn Tô không biết nói gì.
Đón giao thừa là việc quan trọng của năm mới.
Vô Quái nhập gia tùy tục theo mọi người trong phủ cùng nhau đón giao thừa.
Tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng, tạm biệt năm cũ đón năm mới.
Chiêng trống vang trời, một năm nữa lại sang.
Nhìn khói lửa nở rộ xinh đẹp trên bầu trời, tâm tình Hàn Tô dần dần trầm xuống, tiếng huyên náo bên tai dường như cũng chậm chậm đi xa.
— lại qua một năm, thời gian…… có lẽ không còn nhiều nữa.
“Ngủ đi.” Có người vỗ vai hắn, hắn quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt không nhiều cảm xúc của Vô Quái, tiểu Hắc cúi đầu ghé vào lòng nàng, có vẻ buồn ngủ.
“Ừ.” Hàn Tô hơi kéo khóe miệng, cười cô đơn.
Vô Quái nhìn hắn một cái, cúi đầu đi qua người hắn: “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Trở lại phòng, Vô Quái đã sớm mệt mỏi, chuẩn bị đắp chăn đi ngủ. Nhưng nằm ở trên giường, trước mắt nàng lại hiện lên nụ cười cô đơn của Hàn Tô.
— Một người, quả thật chỉ có thể tuân theo số mệnh sao?
Duỗi tay nắm thật chặt chăn mềm trên người, nàng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
~*~
Lời tác giả: Đều là người đoản mệnh, Vô Quái còn phải cố gắng nhiều.
__Hết chương 10__
Vô Quái nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghe hiểu ý của hắn, có chút tiếc nuối nói: “Ta không có cần câu.”
“Không sao.” Nam tử duỗi tay ra, chỉ chốc lát đã có một hộ vệ áo đen đưa một chiếc cần câu khác đến.
“Nếu như cô nương không chê, có thể dùng chiếc này.” Hắn liếc nhìn hộ vệ bên người một cái, hộ vệ kia hai tay cầm cần câu đưa tay Vô Quái.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ chiếc cần câu kia, Vô Quái không nhịn được mà tán thưởng.
Chiếc cần trúc thẳng dài, chất liệu cứng cỏi, độ thô đều đều, độ dài vừa phải, rõ ràng là được chế tác từ loại ly trúc thượng đẳng.
Trước kia khi vẫn còn cùng sư phụ nay đây mai đó nàng từng gặp qua, loại ly trúc này thích hợp làm cần câu nhất trong số các loại trúc.
— Người này quả nhiên hiểu việc.
Cầm cần câu trong tay, Vô Quái không nhịn được mà tay chân ngứa ngáy — đã lâu rồi nàng không câu cá, tay sắp đóng kén rồi.
Do dự một hồi, nàng vẫn không chiến thắng được rục rịch trong lòng: “Thế…… Ta thử một lần.”
Nam tử mỉm cười: “Xin cứ tự nhiên.”
Lúc này Vô Quái mới phát hiện, phía sau mình đã có người đặt một chiếc ghế: nằm từ bao giờ, nàng nhìn chiếc ghế kia, Vô Quái thử hỏi,“Có thể……”
Nam tử khẽ gật đầu, “Đó là chuẩn bị cho cô nương.”
Đãi khách cẩn thận như vậy khiến cho Vô Quái có chút lo sợ vì được ưu ái quá. Không phải sao, nàng vừa ngồi xuống, lại có hộ vệ đưa mồi câu đến, muốn trực tiếp gắn vào cần câu giúp nàng.
“Không cần, không cần. Để ta tự làm.” Vô Quái liên tục xua tay, sau đó duỗi tay nhận lấy mồi câu, rất thuần thục mà gắn vào lưỡi câu, viếp theo vung tay một cái, thả mồi vào nước.
Toàn bộ động tác, nàng làm thành thạo tiêu sái, vô cùng sảng khoái.
Nam tử ở bên cạnh cong mày, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức.
“Người câu cá sợ nhất tiếng ồn, tại hạ không nói nhiều nữa.” Sau đó, nam tử xoay người, mi mắt khép nửa, tiếp tục lẳng lặng cầm cần câu.
Vô Quái cũng điều chỉnh lại cảm xúc ngồi ở trên ghế, thả lỏng cơ thể nhìn mặt hồ, những âm thanh huyên náo lùi lại phía sau, im lặng thưởng thức bờ sông đầy tuyết.
Hộ vệ chung quanh sớm đã rời đi.
Bên bờ sông Lạc hữu tình, hai người thả câu mang hai biểu tình khác nhau ngồi tại nơi trời băng đất tuyết lẳng lặng ngắm sóng nước lăn tăn, dường như muốn dung nhập vào cảnh tuyết màu trắng.
Trời đất hòa làm một, hai con người xa lạ ngồi cạnh nhau buông cần, im lặng không một tiếng động, như tranh vẽ.
Gió nhẹ thổi qua, chiếc phao nổi trên mặt nước dường như vừa động.
Vô Quái nhìn chăm chú, lại thấy phao nằm im.
Là gió sao?
Nàng không xác định lắm, mà ngay khi còn đang nghi ngờ, chiếc phao lại động đậy, ở giữa mặt sông vẽ ra từng vào tròn, tầng tầng gợn sóng.
Đến khi chiếc phao chìm hẳn xuống dưới, cả vùng nước không còn yên tĩnh nữa.
— rốt cục có cá cắn câu!
Vô Quái nắm chặt một đầu cần, sau đó giật mạnh cần câu lên bên trên, một đường bọt nước theo động tác của nàng từ mặt nước vọt lên giữa không trung, theo hướng lưỡi câu nhìn lại, con cá dài đến một thước (hơn 30cm) đang dùng sức vặn vẹo cái đuôi. Vô Quái hơi nghiêng mình, cần câu cong lại, con cá thuận theo hướng ném của nàng mà rơi xuống trên nền tuyết xốp.
Đại công cáo thành!
“Bốp bốp bốp.” Vị công tử tuyệt sắc vừa rồi giống như chìm vào giấc ngủ đang ngồi ngay ngắn trên ghễ, vỗ tay cười: “Hay quá, một con cá thật lớn.”
Tâm tình của Vô Quái vui vẻ, khóe miệng bất giác cong thêm vài phần: “Cái này còn phải cảm tạ cần câu của công tử.”
Vị công tử kia lắc đầu, cười nói: “Đâu có đâu có, là cô nương câu giỏi.”
Nhìn con cá lớn giãy giụa ở trên tuyết, Vô Quái đi lên tháo ra lưỡi câu, đem cá xách đến bên cạnh nam tử, đặt ở trên mặt đất: “Cá này coi như là ta cảm ơn công tử cho mượn cần câu thử một lần.”
Vị công tử kia nhìn nàng xách cá tới, lại cười nhìn con cá trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nàng: “Cũng sắp đến giữa trưa rồi, không bằng hôm nay ta mượn hoa hiến phật, nướng con cá này để ta và cô nương dùng bữa trưa được không?”
“Đã quấy rầy công tử hồi lâu, ta vẫn nên cáo từ tại đây.” Cùng câu cá với hắn là điều khiến Vô Quái không ngờ, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp gỡ, vẫn nên giữ khoảng cách tốt hơn.
Ý cười trên mặt nam tử hơi dừng một chút, rồi sau đó lắc lắc đầu, cũng không giữ lại: “Thôi, dù sao về sau còn gặp lại.”
Vô Quái ngạc nhiên, tại sao hắn có thể nói với giọng điệu khẳng định như thế.
“Trường Thanh, cô nương cứ gọi ta là Trường Thanh. Hôm nay có duyên, không biết tại hạ có thể kết giao bằng hữu với cô nương hay không?” Nam tử đứng dậy đến gần nàng, nụ cười trước sau như một.
Trong lòng Vô Quái đột nhiên khẩn trương, nàng chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt kia, sau đó giật mình – bên dưới vẻ đẹp chói mắt của hắn, rõ ràng là tướng đoản mệnh, nhưng vì sao vừa rồi nàng không hề cảm nhận được chút đoản mệnh vô phúc nào trên người hắn?
Trường Thanh, Trường Thanh, tên này là vì sống lâu một chút mà lấy sao.
“Cô nương?” Thấy nàng nhìn mình không nói lời nào, Trường Thanh lại gọi một tiếng.
Vô Quái hơi cúi đầu, cố gắng che đi cảm giác nôn nóng khó hiểu trong lòng, trực giác nói cho nàng, người trước mặt không có ác ý, nàng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nói ra tên mình: “Vô Quái, tên của ta.”
“Vô Quái?” Nghe tên của mình chậm rãi được đọc ra từ miệng hắn, nàng đột nhiên cảm thấy mình nên dùng tên giả mới đúng: “Tên rất hay.”
“Sau này còn gặp lại, cáo từ.” Không hiểu rõ cảm giác quái dị trong lòng, Vô Quái vội vàng nói lời từ biệt.
“Tuyết dầy đường trơn, cô nương đi thong thả.”
Đưa lưng về phía hắn, Vô Quái bất giác bước nhanh hơn.
— Người đoản mệnh, Hàn Tô, Trường Thanh…… nói xem, sao nàng lại liên tiếp gặp phải?
Lúc này Vô Quái không biết, ngày sau tất cả những chuyện nàng gặp phải, tất cả cảm thụ của nàng đều vì người đoản mệnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trở lại vương phủ, ma xui quỷ khiến mà Vô Quái lại lôi mai rùa ra.
— Ừ, chỉ tính toán một chút thôi.
Trường Thanh, Trường Thanh.
Tay nâng, quẻ ra.
……
Vẻ mặt Vô Quái nhìn quẻ mà cứng đờ.
Được rồi, thế mà nàng lại không tính được.
Nam tử thong dong lễ độ khiến cho Vô Quái lần đầu tiên cảm giác được cái gì là suy nghĩ không thấu, như mê như ảo.
Nhắm mắt lại, nàng ủ rũ chống đầu tựa vào trên bàn — ngày ấy ở thôn Tiểu Dương, hắn từng muốn xem tay nàng, chẳng lẽ là muốn nhìn tướng tay? Nói như vậy, hắn cũng cao thủ?
Tùy tiện lắc lắc tiền đồng trong tay, Vô Quái có chút cảm khái nhắm mắt dưỡng thần.
— Quốc sư, Trường Thanh, vừa đến Lạc Dương một thời gian ngắn như vậy, nàng đã gặp được hai người đồng đạo, hơn nữa đều là cao thủ.
Ôi……
Từ khi nào thì nghề xem bói này lại trở nên náo nhiệt như vậy?
Đột nhiên, một hình ảnh quỷ dị thoáng hiện lên trong đầu nàng: bóng dáng Trường Thanh áo trắng hơn tuyết cùng với vị Quốc sư đeo mặt nạ dần dần chồng chéo lên nhau, hợp lại thành một, gương mặt như thiên tiên dưới mặt nạ màu vàng mang theo ý cười khuynh thành, con ngươi tối đen.
……!
Đột nhiên trợn mắt, nàng vô cùng kinh ngạc với suy nghĩ của chính mình vừa rồi.
Chuyện này…… cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải không có khả năng.
Có phải hay không đây, rốt cuộc có phải hay không?
Ôi!
Đoán thế nào cũng vô dụng, chỉ trách nàng cái gì cũng không tính được.
Nàng ủ rũ mà thu lại xác rùa.
Quên đi, quên đi, không nghĩ được thì đừng nghĩ.
Mệt mỏi cực kỳ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong nháy mắt đã ở Vương phủ hơn nửa tháng.
Vô Quái còn chưa tìm hiểu được tin tức hữu dụng, nhưng càng ngày càng quen thuộc với Từ quản gia và Thanh Trúc.
Thỉnh thoảng Hàn Tô sẽ đến tìm nàng, có khi cùng nhau lên phố, có khi chỉ ngồi ở trong phòng tùy tiện tâm sự.
Tiểu Hắc ở Vương phủ vô cùng thoải mái, béo lên một vòng, ngay cả bộ lông cũng bóng lên.
Về chuyện ngày đó ở bên bờ sông Lạc gặp được Trường Thanh, vì không gặp lại nữa, nên dần dần cũng bị nàng ném ra sau đầu.
Ăn trắng ở chùa như vậy, trong lòng Vô Quái có chút băn khoăn, cuối cùng dưới sự kiên trì của nàng, Từ quản gia bất đắc dĩ nhận của nàng chút phí ăn ở.
Mặt khác, nàng còn tỏ vẻ mình có thể cung cấp tin tức đoán trước thời tiết, bảo đảm linh nghiệm.
Chuyện như thế tất nhiên vô cùng tốt, phải biết rằng tính toán trước được thời tiết có rất nhiều công dụng. Gió thổi, trời mưa cái gì đều biết trước, ra ngoài cũng có kế hoạch. Từ quản gia tất nhiên vui mừng.
Vì thế, Từ quản gia thường tự mình đến Thính Vũ lâu. Chờ đợi Vô Quái mặt không chút thay đổi bấm ngón tay tính toán, hôm nay thời tiết thế nào, Từ quản gia mới quyết định tiếp theo phải làm cái gì.
Còn lại người trong phủ, càng coi Vô Quái cô nương như thần tiên sống.
Nói cái gì đến, cái đó sẽ đến!
Nửa tháng này, Hàn Tô không vào triều, hắn trở lại thành Vương gia nhàn tản như lúc trước, ngoại trừ thêm một việc làm cho hắn quan tâm: Vô Quái cô nương.
Đương nhiên, đây là chuyện tốt.
Mùa đông tuyết tan sớm, mấy ngày nữa là năm mới, dưới sự phân phó của Từ quản gia, trong phủ đổi câu đối xuân mới, câu đối dán hai bên cửa, đèn lồng đỏ thẫm treo cao. Cả phủ ngập tràn sắc đỏ nhìn vô cùng vui mừng, nơi nơi đều là không khí của năm mới.
Hàn Tô đặc biệt tìm người may cho Vô Quái một bộ quần áo – gần đến năm mới nhất định phải có.
Vô Quái chối từ nửa ngày, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Bởi vì Hàn Tô nói rất nghiêm túc: “Nếu cô nương không cần, ta đây sẽ cắt may quần áo cho tiểu Hắc.”
Vô Quái:“……” Giậm chân giận dữ!
Đêm trừ tịch, mọi người trong phủ cùng tụ lại một chỗ ăn cơm đoàn viên, sủi cảo nhân thịt, còn gói cả tiền đồng. Ăn được chiếc có tiền đồng năm sau nhất định sẽ may mắn.
Vì để cho không khí vui mừng, Từ quản gia ngầm phân phó gói nhiều tiền đồng, cho nên không ít người đều ăn được.
Hàn Tô cũng ăn được một cái, thấy Vô Quái không có, hắn vui vẻ muốn khoe một chút, lại nhìn thấy Vô Quái đang nhặt bảy tám chiếc sủi cảo bỏ vào một chiếc đĩa, những cái khác đều ăn, chỉ không động vào bảy tám chiếc kia. Rồi quay đầu lại múc một bát nữa, vừa ăn vừa gắp một chiếc ra bỏ vào đĩa.
“Vì sao ngươi không ăn những cái này?” Hàn Tô tò mò chỉ vào những chiếc sủi cảo bị nàng bỏ ra ngoài.
Vô Quái không nhìn mà đáp lời: “Cấn răng.”
Cấn răng?
Hàn Tô suy nghĩ một chút, hơi giật mình — tất cả mấy cái này đều sẽ cấn răng?
Hắn không tin cầm thử chiếc đũa chọc thử tất cả một lượt, thế mà cái nào cũng có tiền đồng.
Nhìn tiền đồng khó khăn lắm mới có được trên tay mình, Hàn Tô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cắn chặt răng: “Người nào đó ăn cơm thật vất vả.”
Nghe hắn lời ấy, Vô Quái ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, có chút suy nghĩ gật gật đầu, rồi sau đó đem cả đĩa sủi cảo kia đặt đến trước mặt tiểu Hắc.
Tiểu Hắc không do dự chút nào mà ngoạm ăn, còn rất hiểu chuyện mà ăn một cái phun ra một đồng tiền.
Nhìn cảnh trước mắt, Hàn Tô không biết nói gì.
Đón giao thừa là việc quan trọng của năm mới.
Vô Quái nhập gia tùy tục theo mọi người trong phủ cùng nhau đón giao thừa.
Tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng, tạm biệt năm cũ đón năm mới.
Chiêng trống vang trời, một năm nữa lại sang.
Nhìn khói lửa nở rộ xinh đẹp trên bầu trời, tâm tình Hàn Tô dần dần trầm xuống, tiếng huyên náo bên tai dường như cũng chậm chậm đi xa.
— lại qua một năm, thời gian…… có lẽ không còn nhiều nữa.
“Ngủ đi.” Có người vỗ vai hắn, hắn quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt không nhiều cảm xúc của Vô Quái, tiểu Hắc cúi đầu ghé vào lòng nàng, có vẻ buồn ngủ.
“Ừ.” Hàn Tô hơi kéo khóe miệng, cười cô đơn.
Vô Quái nhìn hắn một cái, cúi đầu đi qua người hắn: “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Trở lại phòng, Vô Quái đã sớm mệt mỏi, chuẩn bị đắp chăn đi ngủ. Nhưng nằm ở trên giường, trước mắt nàng lại hiện lên nụ cười cô đơn của Hàn Tô.
— Một người, quả thật chỉ có thể tuân theo số mệnh sao?
Duỗi tay nắm thật chặt chăn mềm trên người, nàng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
~*~
Lời tác giả: Đều là người đoản mệnh, Vô Quái còn phải cố gắng nhiều.
__Hết chương 10__
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook