Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu
-
Chương 35:
Trịnh Bảo Châu trả lương cho nhân viên của mình không thấp nhưng Lương Tuệ Tuệ vẫn luôn khó khăn túng thiếu, ngày thường luôn tiết kiệm hết mức có thể. Cô vẫn cho rằng cô ta tiết kiệm tiền, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ cô ta đưa tất cả tiền dành dụm được đưa cho bạn trai mình sao?
Lương Tuệ Tuệ gãi đầu ngượng ngùng nói: “Tôi sống ở đây cũng không tiêu xài gì nhiều, Lý Dật Phàm muốn thi lên thạc sĩ, cần bổ sung dinh dưỡng, hơn nữa cô cũng nói thành phố H rất đắt đỏ…”
“… Cho nên cô thật sự đưa hết tiền cho cậu ta sao?”
Lương Tuệ Tuệ gật đầu.
Trịnh Bảo Châu im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói: “Hay là cô thích Khúc Trực đi.”
Lương Tuệ Tuệ: “…”
Khúc Trực đi đằng trước dừng lại trước một chậu cây xanh, xoay người đối diện Lương Tuệ Tuệ, giơ tay chỉ vào chậu cây. Lương Tuệ Tuệ lập tức hiểu ý, chạy lên giúp anh trả giá.
Suy xét đến việc về sau còn phải chuyển nhà, Khúc Trực kiềm chế bản thân chỉ mua ba chậu cây xanh, trước khi rời khỏi chợ hoa, anh nhìn trúng một chậu cỏ đồng tiền nhỏ xinh, định mua về đặt trên bàn làm việc.
Trịnh Bảo Châu thì khác, cô mua một chậu bạc hà kim tiền bên cạnh.
Lúc ba người chuẩn bị rời khỏi chợ hoa, Khúc Trực bỗng nhiên ngừng lại. Lương Tuệ Tuệ cho rằng anh lại nhìn trúng chậu một chậu cây khác, nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy một con chó đang nằm trước một cửa hàng. Chủ quán không ở trong tiệm, hình như con chó này ở đây để trông cửa.
“Sao vậy, anh Khúc?” Lương Tuệ Tuệ khó hiểu nhìn Khúc Trực, đừng nói anh Khúc thích con chó này này nhé? Nó có phải hàng để bán đâu.
Trịnh Bảo Châu cũng nhìn thấy con chó nằm gác trước cửa tiệm, lập tức cười rộ lên: “Ha ha ha ha không thể nào, đã nhiều năm như vậy, Khúc Trực cậu vẫn còn sợ chó à?”
Khúc Trực: “…”
Trịnh Bảo Châu thấy vẻ mặt anh căng thẳng, im lặng không nói lời nào thì càng thêm kiêu ngạo: “Đã nhiều năm như vậy, có người nhiều tuổi hơn nhưng lá gan chẳng lớn lên chút nào, lịch sử luôn có lúc giống nhau đến ngạc nhiên.”
Khúc Trực: “…”
Trịnh Bảo Châu đúng là một người thù dai.
Lúc này Lương Tuệ Tuệ cũng đã hiểu ra, hóa ra không phải anh Khúc thích chó mà là sợ chó.
“Anh Khúc, con chó này đã bị xích lại rồi, nó không cắn người đâu.” Cô ta an ủi Khúc Trực.
Khúc Trực: “…”
Được an ủi như vậy anh càng thêm xấu hổ.
Trịnh Bảo Châu đứng bên cạnh xem trò cười của Khúc Trực: “Sợ hãi thế à? Có muốn tôi nắm tay cậu đi qua như hồi còn bé không?”
Khúc Trực mấy máy môi, anh liếc Trịnh Bảo Châu một cái, xách chậu cây đi về phía trước. Con chó vẫn ngoan ngoãn nằm đó, không nhúc nhích cũng không sủa tiếng nào, chỉ tò mò nhìn bọn họ.
Khi sắp đi qua cửa hàng, Trịnh Bảo Châu thừa dịp Khúc Trực không đề phòng, bất thình lình ghé sát tai anh kêu lớn: “Gâu gâu gâu!”
Khúc Trực hoảng hốt, ôm chậu cây nhảy phốc xa ra một mét.
Trịnh Bảo Châu đứng tại chỗ, ôm bụng cười: “Ha ha ha ha ha cười chết tôi mất, năng lực nhảy xa của cậu còn tốt ghê nhỉ? Ha ha ha ha ha.”
Khúc Trực: “…”
“Trịnh Bảo Châu, cậu có bị điên không?” Cuối cùng Khúc Trực cũng không nhịn được mắng một câu, Lương Tuệ Tuệ đi theo phía sau họ, tâm trạng rất phức tạp, đây là thanh mai trúc mã à?
Quả nhiên hai người này không giống các CP bình thường.
“Gâu gâu gâu!” Lần này con chó thật sủa vang, Khúc Trực không thèm tức giận với Trịnh Bảo Châu nữa, anh vội vàng xoay người rời đi. Trên đường trở về, Khúc Trực nhanh tay nhanh mắt chọn hàng ghế sau, để cho Lương Tuệ Tuệ ngồi vào bên cạnh Trịnh Bảo Châu.
Trịnh Bảo Châu vừa lái xe vừa hớn hở cười nói với Lương Tuệ Tuệ: “Cô biết không, hồi còn nhỏ Khúc Trực bị một con chó con dọa đến phát khóc, bây giờ nhớ lại vẫn còn rất buồn cười, con chó kia thật sự rất nhỏ…”
“Cậu không biết chó càng nhỏ càng thích sủa loạn à?” Khúc Trực đang ngồi ghế sau lạnh lùng cắt ngang lời cô.
Trịnh Bảo Châu ồ một tiếng : “Đây là lý do cậu khóc nửa tiếng đồng hồ đấy hả?”
“Tôi khóc nửa tiếng lúc nào?”
“À, vậy là hai mươi phút?”
Khúc Trực: “…”
Anh từ chối nói chuyện với Trịnh Bảo Châu.
Khi trở lại khách sạn, Trịnh Bảo Châu vẫn còn cười, Khúc Trực lấy cây của mình từ trong cốp xe ra rồi rời đi, anh không muốn ở lại với cô thêm một giây nào nữa. Trịnh Bảo Châu và Lương Tuệ Tuệ đi theo phía sau anh bước vào trong, mới vừa đi vào sảnh lớn đã nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ.
“Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Bảo Châu đi về phía quầy lễ tân, quản lý Ngụy do cô đề bạt lên thấy cô quay về thì đẩy kính mắt trên sống mũi, nói: “Cô Bảo Châu, cô về thật đúng lúc, người này không gắp được thú bông trong máy gắp thú nên đang khiếu nại chúng ta.”
Lương Tuệ Tuệ gãi đầu ngượng ngùng nói: “Tôi sống ở đây cũng không tiêu xài gì nhiều, Lý Dật Phàm muốn thi lên thạc sĩ, cần bổ sung dinh dưỡng, hơn nữa cô cũng nói thành phố H rất đắt đỏ…”
“… Cho nên cô thật sự đưa hết tiền cho cậu ta sao?”
Lương Tuệ Tuệ gật đầu.
Trịnh Bảo Châu im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói: “Hay là cô thích Khúc Trực đi.”
Lương Tuệ Tuệ: “…”
Khúc Trực đi đằng trước dừng lại trước một chậu cây xanh, xoay người đối diện Lương Tuệ Tuệ, giơ tay chỉ vào chậu cây. Lương Tuệ Tuệ lập tức hiểu ý, chạy lên giúp anh trả giá.
Suy xét đến việc về sau còn phải chuyển nhà, Khúc Trực kiềm chế bản thân chỉ mua ba chậu cây xanh, trước khi rời khỏi chợ hoa, anh nhìn trúng một chậu cỏ đồng tiền nhỏ xinh, định mua về đặt trên bàn làm việc.
Trịnh Bảo Châu thì khác, cô mua một chậu bạc hà kim tiền bên cạnh.
Lúc ba người chuẩn bị rời khỏi chợ hoa, Khúc Trực bỗng nhiên ngừng lại. Lương Tuệ Tuệ cho rằng anh lại nhìn trúng chậu một chậu cây khác, nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy một con chó đang nằm trước một cửa hàng. Chủ quán không ở trong tiệm, hình như con chó này ở đây để trông cửa.
“Sao vậy, anh Khúc?” Lương Tuệ Tuệ khó hiểu nhìn Khúc Trực, đừng nói anh Khúc thích con chó này này nhé? Nó có phải hàng để bán đâu.
Trịnh Bảo Châu cũng nhìn thấy con chó nằm gác trước cửa tiệm, lập tức cười rộ lên: “Ha ha ha ha không thể nào, đã nhiều năm như vậy, Khúc Trực cậu vẫn còn sợ chó à?”
Khúc Trực: “…”
Trịnh Bảo Châu thấy vẻ mặt anh căng thẳng, im lặng không nói lời nào thì càng thêm kiêu ngạo: “Đã nhiều năm như vậy, có người nhiều tuổi hơn nhưng lá gan chẳng lớn lên chút nào, lịch sử luôn có lúc giống nhau đến ngạc nhiên.”
Khúc Trực: “…”
Trịnh Bảo Châu đúng là một người thù dai.
Lúc này Lương Tuệ Tuệ cũng đã hiểu ra, hóa ra không phải anh Khúc thích chó mà là sợ chó.
“Anh Khúc, con chó này đã bị xích lại rồi, nó không cắn người đâu.” Cô ta an ủi Khúc Trực.
Khúc Trực: “…”
Được an ủi như vậy anh càng thêm xấu hổ.
Trịnh Bảo Châu đứng bên cạnh xem trò cười của Khúc Trực: “Sợ hãi thế à? Có muốn tôi nắm tay cậu đi qua như hồi còn bé không?”
Khúc Trực mấy máy môi, anh liếc Trịnh Bảo Châu một cái, xách chậu cây đi về phía trước. Con chó vẫn ngoan ngoãn nằm đó, không nhúc nhích cũng không sủa tiếng nào, chỉ tò mò nhìn bọn họ.
Khi sắp đi qua cửa hàng, Trịnh Bảo Châu thừa dịp Khúc Trực không đề phòng, bất thình lình ghé sát tai anh kêu lớn: “Gâu gâu gâu!”
Khúc Trực hoảng hốt, ôm chậu cây nhảy phốc xa ra một mét.
Trịnh Bảo Châu đứng tại chỗ, ôm bụng cười: “Ha ha ha ha ha cười chết tôi mất, năng lực nhảy xa của cậu còn tốt ghê nhỉ? Ha ha ha ha ha.”
Khúc Trực: “…”
“Trịnh Bảo Châu, cậu có bị điên không?” Cuối cùng Khúc Trực cũng không nhịn được mắng một câu, Lương Tuệ Tuệ đi theo phía sau họ, tâm trạng rất phức tạp, đây là thanh mai trúc mã à?
Quả nhiên hai người này không giống các CP bình thường.
“Gâu gâu gâu!” Lần này con chó thật sủa vang, Khúc Trực không thèm tức giận với Trịnh Bảo Châu nữa, anh vội vàng xoay người rời đi. Trên đường trở về, Khúc Trực nhanh tay nhanh mắt chọn hàng ghế sau, để cho Lương Tuệ Tuệ ngồi vào bên cạnh Trịnh Bảo Châu.
Trịnh Bảo Châu vừa lái xe vừa hớn hở cười nói với Lương Tuệ Tuệ: “Cô biết không, hồi còn nhỏ Khúc Trực bị một con chó con dọa đến phát khóc, bây giờ nhớ lại vẫn còn rất buồn cười, con chó kia thật sự rất nhỏ…”
“Cậu không biết chó càng nhỏ càng thích sủa loạn à?” Khúc Trực đang ngồi ghế sau lạnh lùng cắt ngang lời cô.
Trịnh Bảo Châu ồ một tiếng : “Đây là lý do cậu khóc nửa tiếng đồng hồ đấy hả?”
“Tôi khóc nửa tiếng lúc nào?”
“À, vậy là hai mươi phút?”
Khúc Trực: “…”
Anh từ chối nói chuyện với Trịnh Bảo Châu.
Khi trở lại khách sạn, Trịnh Bảo Châu vẫn còn cười, Khúc Trực lấy cây của mình từ trong cốp xe ra rồi rời đi, anh không muốn ở lại với cô thêm một giây nào nữa. Trịnh Bảo Châu và Lương Tuệ Tuệ đi theo phía sau anh bước vào trong, mới vừa đi vào sảnh lớn đã nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ.
“Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Bảo Châu đi về phía quầy lễ tân, quản lý Ngụy do cô đề bạt lên thấy cô quay về thì đẩy kính mắt trên sống mũi, nói: “Cô Bảo Châu, cô về thật đúng lúc, người này không gắp được thú bông trong máy gắp thú nên đang khiếu nại chúng ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook