Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu
-
Chương 2:
“Hu hu…” Trịnh Bảo Châu gào khóc, nhưng dù khóc lóc cũng không quên mắng Khúc Trực: “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi không đội trời chung với cậu!”
Có lẽ câu nói này quá hùng hồn nên đã khiến Trịnh Bảo Châu bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Điện thoại trên tủ đầu giường còn đang rung lên từng hồi, Trịnh Bảo Châu vươn tay nhấn tắt đồng hồ báo thức rồi ngồi dậy.
Trời ạ, vậy mà cô lại mơ thấy... Khúc Trực?
Hừ! Xúi quẩy!
Cô tiện tay vuốt tóc mấy lần, đi dép lê đến kéo màn cửa sổ ra để ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào. Trịnh Bảo Châu đứng trước cửa sổ vươn cái lưng nhức mỏi, vừa nghiêng đầu đã thấy một bài văn của mình dán ở trên tường.
“Ước mơ của em.”
Đây là bài văn cô viết vào học lớp ba, nhưng sau đó đã bị mẹ cô xé thành những mảnh nhỏ. Lúc ấy, Trịnh Bảo Châu vẫn còn nhỏ nên cảm thấy không phục, cô đã cố chấp dùng băng keo trong suốt chắp vá những mảnh giấy xiêu vẹo, những mảnh giấy đó vẫn được cô gìn giữ cho đến bây giờ.
“Ước mơ của em.” Trịnh Bảo Châu nhìn bài tập làm văn trên tường, tình cảm dạt dào đọc lên: “Ước mơ của em là trở thành ngôi sao nữ xinh đẹp như dì út của em. Em muốn uốn tóc xoăn lọn to phong cách Tây như bà ấy, đeo dây chuyền, hoa tai pha lê sáng nhất, làm móng tay xinh đẹp nhất. Em còn muốn đóng phim như dì út, em muốn để tất cả mọi người đến xem phim em đóng, cửa hàng sẽ treo các áp phích lớn của em ở những nơi bắt mắt nhất. Mọi người nhìn thấy em sẽ nói, oa, là Trịnh Bảo Châu, cô ấy xinh đẹp quá! Hi vọng có một ngày em có thể tỏa sáng như dì út!”
Dưới bài văn, thầy dùng bút đỏ viết lời phê cho cô.
“Ngôi sao không chỉ xinh đẹp như bề ngoài mà cũng có lúc quay phim gian khổ. Chúng ta không thể chỉ nhìn mặt xinh đẹp của bọn họ mà phải hiểu được sự vất vả và ý nghĩa của công việc này. Hi vọng sau này khi Bảo Châu gặp khó khăn sẽ không dễ dàng từ bỏ, và một ngày nào đó có thể trở thành một ngôi sao nữ nổi tiếng. Cố lên!”
Nhận xét thì rất cảm động, nhưng tới lúc chấm điểm lại thẳng tay phết cho cô một con B-.
Haiz.
Cô nhớ bài văn này của Khúc Trực được A+.
Từ nhỏ thành tích của Khúc Trực đã rất tốt, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì ra nước ngoài học tiếp, từ đó cách xa với cuộc sống của Trịnh Bảo Châu. Từ sau khi Khúc Trực đi, Trịnh Bảo Châu cảm thấy cuộc đời của mình bắt đầu bước lên đỉnh cao.
Mặc dù năm tốt nghiệp cấp ba cô không thể ghi danh vào Học viện Điện ảnh như ý nguyện, nhưng cô lại có năng khiếu, hoặc có thể nói là may mắn một cách kỳ diệu trong việc kinh doanh… Bắt đầu từ thời đại học, cô làm gì thì kiếm ra tiền cái đó, thế là công việc kinh doanh của cô ngày càng phát triển và luôn suôn sẻ.
Chỉ có điều cho đến bây giờ giấc mơ ngôi sao của cô vẫn chưa từng thay đổi. Năm học lớp mười hai Trịnh Bảo Châu lặng lẽ đặt ra một mục tiêu nhỏ trong lòng mình, đợi cô kiếm được một trăm triệu, cô sẽ giấu người nhà lén theo đuổi giấc mơ của mình.
Và ngày hôm nay, cuối cùng giấc mơ vĩ đại năm nào đã sắp bước được bước đầu tiên.
Trịnh Bảo Châu biết với hai mươi lăm lẻ một tháng tuổi của mình mà bắt đầu lăn lộn giới giải trí thì rất khó, nhất là bây giờ tuổi tác chọn lựa idol để ra mắt ngày càng nhỏ, cô mà thò mặt ra thì chắc chắn sẽ bị gọi là thím. Có điều không sao, cô vốn cũng không định làm idol, ở thời dì út Tô Minh Mỹ của cô, rất nhiều sao lớn đều đi lên từ vai quần chúng, Trịnh Bảo Châu cũng muốn thử đi con đường này.
Cô không xuất thân chính quy, mới chỉ tự tìm giáo viên học diễn xuất được vài tháng, bắt đầu làm từ tầng dưới chót lên không chỉ có thể tôi luyện kỹ năng diễn xuất, giúp cô học được nhiều thứ hơn, mà còn giúp giấu diếm người trong nhà, bởi đây là cách bước vào giới nghệ sĩ một cách âm thầm nhất.
Hôm nay cô dậy rất sớm chính là để chuẩn bị tới phố điện ảnh tìm hiểu thị trường trước.
Trịnh Bảo Châu vọt vào phòng tắm, sau đó vừa lau tóc vừa tiến vào phòng thay đồ chọn quần áo. Phòng thay đồ của cô rất lớn, bên trong được phân loại và trưng bày đủ kiểu quần áo, giày dép, túi xách và phụ kiện đầy màu sắc, thậm chí cô còn làm một chiếc bệ riêng dùng để trưng bày chiếc váy vàng óng dài thướt tha mà cô thích nhất.
“Hôm nay màu may mắn là màu xanh lá…” Dựa theo kết quả hiển thị trong phần mềm bói toán, Trịnh Bảo Châu chọn một chiếc áo kiểu Pháp có cổ nhọn phối với váy dài nửa người màu xanh biếc cổ điển. Lúc đóng phần mềm lại, cô thoáng nhìn thấy “Ngôn ngữ của các vì sao hôm nay” ở trên cùng.
Bạn chờ mong gặp lại chứ?
Trịnh Bảo Châu chớp đôi hàng mi dài, quẹt một cái tắt phần mềm đi rồi xuống tầng ăn cơm.
Có lẽ câu nói này quá hùng hồn nên đã khiến Trịnh Bảo Châu bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Điện thoại trên tủ đầu giường còn đang rung lên từng hồi, Trịnh Bảo Châu vươn tay nhấn tắt đồng hồ báo thức rồi ngồi dậy.
Trời ạ, vậy mà cô lại mơ thấy... Khúc Trực?
Hừ! Xúi quẩy!
Cô tiện tay vuốt tóc mấy lần, đi dép lê đến kéo màn cửa sổ ra để ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào. Trịnh Bảo Châu đứng trước cửa sổ vươn cái lưng nhức mỏi, vừa nghiêng đầu đã thấy một bài văn của mình dán ở trên tường.
“Ước mơ của em.”
Đây là bài văn cô viết vào học lớp ba, nhưng sau đó đã bị mẹ cô xé thành những mảnh nhỏ. Lúc ấy, Trịnh Bảo Châu vẫn còn nhỏ nên cảm thấy không phục, cô đã cố chấp dùng băng keo trong suốt chắp vá những mảnh giấy xiêu vẹo, những mảnh giấy đó vẫn được cô gìn giữ cho đến bây giờ.
“Ước mơ của em.” Trịnh Bảo Châu nhìn bài tập làm văn trên tường, tình cảm dạt dào đọc lên: “Ước mơ của em là trở thành ngôi sao nữ xinh đẹp như dì út của em. Em muốn uốn tóc xoăn lọn to phong cách Tây như bà ấy, đeo dây chuyền, hoa tai pha lê sáng nhất, làm móng tay xinh đẹp nhất. Em còn muốn đóng phim như dì út, em muốn để tất cả mọi người đến xem phim em đóng, cửa hàng sẽ treo các áp phích lớn của em ở những nơi bắt mắt nhất. Mọi người nhìn thấy em sẽ nói, oa, là Trịnh Bảo Châu, cô ấy xinh đẹp quá! Hi vọng có một ngày em có thể tỏa sáng như dì út!”
Dưới bài văn, thầy dùng bút đỏ viết lời phê cho cô.
“Ngôi sao không chỉ xinh đẹp như bề ngoài mà cũng có lúc quay phim gian khổ. Chúng ta không thể chỉ nhìn mặt xinh đẹp của bọn họ mà phải hiểu được sự vất vả và ý nghĩa của công việc này. Hi vọng sau này khi Bảo Châu gặp khó khăn sẽ không dễ dàng từ bỏ, và một ngày nào đó có thể trở thành một ngôi sao nữ nổi tiếng. Cố lên!”
Nhận xét thì rất cảm động, nhưng tới lúc chấm điểm lại thẳng tay phết cho cô một con B-.
Haiz.
Cô nhớ bài văn này của Khúc Trực được A+.
Từ nhỏ thành tích của Khúc Trực đã rất tốt, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì ra nước ngoài học tiếp, từ đó cách xa với cuộc sống của Trịnh Bảo Châu. Từ sau khi Khúc Trực đi, Trịnh Bảo Châu cảm thấy cuộc đời của mình bắt đầu bước lên đỉnh cao.
Mặc dù năm tốt nghiệp cấp ba cô không thể ghi danh vào Học viện Điện ảnh như ý nguyện, nhưng cô lại có năng khiếu, hoặc có thể nói là may mắn một cách kỳ diệu trong việc kinh doanh… Bắt đầu từ thời đại học, cô làm gì thì kiếm ra tiền cái đó, thế là công việc kinh doanh của cô ngày càng phát triển và luôn suôn sẻ.
Chỉ có điều cho đến bây giờ giấc mơ ngôi sao của cô vẫn chưa từng thay đổi. Năm học lớp mười hai Trịnh Bảo Châu lặng lẽ đặt ra một mục tiêu nhỏ trong lòng mình, đợi cô kiếm được một trăm triệu, cô sẽ giấu người nhà lén theo đuổi giấc mơ của mình.
Và ngày hôm nay, cuối cùng giấc mơ vĩ đại năm nào đã sắp bước được bước đầu tiên.
Trịnh Bảo Châu biết với hai mươi lăm lẻ một tháng tuổi của mình mà bắt đầu lăn lộn giới giải trí thì rất khó, nhất là bây giờ tuổi tác chọn lựa idol để ra mắt ngày càng nhỏ, cô mà thò mặt ra thì chắc chắn sẽ bị gọi là thím. Có điều không sao, cô vốn cũng không định làm idol, ở thời dì út Tô Minh Mỹ của cô, rất nhiều sao lớn đều đi lên từ vai quần chúng, Trịnh Bảo Châu cũng muốn thử đi con đường này.
Cô không xuất thân chính quy, mới chỉ tự tìm giáo viên học diễn xuất được vài tháng, bắt đầu làm từ tầng dưới chót lên không chỉ có thể tôi luyện kỹ năng diễn xuất, giúp cô học được nhiều thứ hơn, mà còn giúp giấu diếm người trong nhà, bởi đây là cách bước vào giới nghệ sĩ một cách âm thầm nhất.
Hôm nay cô dậy rất sớm chính là để chuẩn bị tới phố điện ảnh tìm hiểu thị trường trước.
Trịnh Bảo Châu vọt vào phòng tắm, sau đó vừa lau tóc vừa tiến vào phòng thay đồ chọn quần áo. Phòng thay đồ của cô rất lớn, bên trong được phân loại và trưng bày đủ kiểu quần áo, giày dép, túi xách và phụ kiện đầy màu sắc, thậm chí cô còn làm một chiếc bệ riêng dùng để trưng bày chiếc váy vàng óng dài thướt tha mà cô thích nhất.
“Hôm nay màu may mắn là màu xanh lá…” Dựa theo kết quả hiển thị trong phần mềm bói toán, Trịnh Bảo Châu chọn một chiếc áo kiểu Pháp có cổ nhọn phối với váy dài nửa người màu xanh biếc cổ điển. Lúc đóng phần mềm lại, cô thoáng nhìn thấy “Ngôn ngữ của các vì sao hôm nay” ở trên cùng.
Bạn chờ mong gặp lại chứ?
Trịnh Bảo Châu chớp đôi hàng mi dài, quẹt một cái tắt phần mềm đi rồi xuống tầng ăn cơm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook