Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu
-
Chương 14:
Món ăn cô gọi vừa mới lên không lâu, Khúc Trực và Tề Thịnh đã đi vào.
Hai người họ đến đây ăn cơm trưa, mặc dù trong khu khoa học công nghệ cao có thể gọi thức ăn ngoài nhưng Tề Thịnh nghe nói rau xào nhà nông của khách sạn Trịnh Bảo Châu rất nổi tiếng nên anh ta khóc lóc van nài Khúc Trực đến đây ăn cơm trưa.
“Tôi thấy không phải anh đến ăn cơm mà là muốn gặp Trịnh Bảo Châu đúng không?” Khúc Trực biết rõ chút tâm tư này của Tề Thịnh.
“Cả hai đều đúng.” Tề Thịnh vui vẻ nhìn Khúc Trực: “Tôi đã thăm dò rồi chỉ vào mùa ít khách nhà hàng mới mở cửa cho người ngoài, còn bình thường cậu muốn ăn cũng không ăn được đâu.”
Tề Thịnh nói không sai, nhà hàng Trung Quốc của khách sạn Trịnh Bảo Châu ở trang trại Tinh Quang rất nổi tiếng, bình thường toàn tiếp đãi các đoàn du lịch và khách ở lại nên sẽ không nhận đơn hàng lẻ tẻ khác. Vào mùa ít khách, nhà hàng không bận rộn lắm nên sẽ mở cửa cho người ngoài, nhưng hầu hết thực khách đều gọi đồ ăn mang về, không có nhiều người đến ăn.
Khúc Trực nghe anh ta nói xong thì khẽ cười một tiếng: “Tôi ở nơi này, có cầm thẻ phòng nên có thể đến ăn.”
Tề Thịnh: “...”
Đáng ghét, lại bắt đầu ra vẻ rồi!
“Anh Khúc, anh tới ăn cơm trưa à?” Lương Tuệ Tuệ nhìn thấy Khúc Trực bước vào nên nhiệt tình chào đón: “Đây là bạn của anh sao?”
“Đúng vậy, xin chào.” Tề Thịnh thân mật chào hỏi Lương Tuệ Tuệ, vừa quay đầu thì nhìn thấy Trịnh Bảo Châu ngồi sát cửa sổ.
“Lão Khúc!” Anh ta kéo Khúc Trực lại, vẻ mặt phấn khởi nhìn chằm chằm về phía Trịnh Bảo Châu: “Người đẹp bên cạnh cửa sổ kia là Trịnh Bảo Châu sao?”
Khúc Trực liếc mắt nhìn qua thì cũng nhìn thấy Trịnh Bảo Châu. Cô vẫn ăn mặc giống như buổi sáng, phần tóc bên trái vén ra phía sau tai để lộ bông tai ngọc trai lấp lánh, kẹp tóc tinh xảo và charm ngọc trên móng tay đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thậm chí Khúc Trực còn cảm thấy rằng cô đã cố tình ngồi bên cửa sổ, để cho ánh mặt trời chiếu sáng kẹp tóc và móng tay của cô, để chúng càng thêm lấp lánh hơn.
“Ừm, là cô ta.” Anh nhàn nhạt đáp một tiếng rồi nói với Tề Thịnh ở bên cạnh: “Rất dễ nhận ra, có phải giống y hệt Nifflers không?”
Tề Thịnh: “...”
Có gì đó không đúng, nhưng mà cũng không thấy sai chỗ nào.
Lương Tuệ Tuệ ở bên cạnh cũng ngẩn người, Nifflers? Có phải là một động vật hư cấu trong phim không?
Có lẽ nhận ra ánh mắt của họ, Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khúc Trực đứng ở cửa. Bên cạnh anh có một người đàn ông, tuy không cao như anh nhưng trông rất trắng, dựa vào thẻ nhân viên mà anh ta đeo trên cổ thì chắc là đồng nghiệp của Khúc Trực.
Tề Thịnh kéo Khúc Trực đi tới, khi đến gần hơn anh ta càng cảm thấy Trịnh Bảo Châu xinh đẹp động lòng người: “Xin chào, cô chính là thanh mai Trịnh Bảo Châu của lão Khúc đúng không? Quả nhiên xinh đẹp hệt như lời cậu ta nói!”
Trịnh Bảo Châu vốn dĩ muốn phản bác từ “thanh mai” này, nhưng cô phát hiện ra lỗ hổng lớn nhất của đoạn này không phải từ này: “Cái gì, cậu ta khen mình xinh đẹp?”
Trịnh Bảo Châu nhướng mắt liếc nhìn Khúc Trực ở bên cạnh: “Làm sao tôi không tin được đây?”
Khúc Trực liếc Tề Thịnh một cái rồi nói với Trịnh Bảo Châu: “Nguyên văn lời của tôi là hào nhoáng bên ngoài.”
Tề Thịnh: “...”
Tề Thịnh cảm thấy Khúc Trực đúng là cái tên miệng thối, anh có thể sống lâu như vậy tất cả đều là nhờ vào khuôn mặt kia.
Cũng may Trịnh Bảo Châu không trở mặt với họ ngay tại chỗ, cô chỉ khẽ gật đầu bày tỏ mình hiểu, rồi đáp lại một tiếng: “À, thật sự là khen tôi đẹp.”
“... Đúng vậy!’ Tề Thịnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống đối diện cô như đã thân quen: “Còn quên không tự giới thiệu, tôi là đồng nghiệp của Khúc Trực, tên là Tề Thịnh.”
Trịnh Bảo Châu khen ngợi: “Kỳ khai đắc thắng, tên rất hay.”
“Quá khen, quá khen.” Tề Thịnh thật thà cười trả lời: “Chủ yếu là vì bố tôi họ Tề, mẹ tôi họ Thịnh.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Đây chính là minh chứng của câu “Nguyên liệu cao cấp thường chỉ cần cách nấu ăn đơn giản nhất”.
“À, nếu đã gặp nhau rồi chúng ta có thể ăn cùng nhau không?” Tề Thịnh cười khanh khách hỏi.
Trịnh Bảo Châu liếc nhìn Khúc Trực một cái, cô gật đầu rồi nói: “Có thể chứ, nhưng mấy món ăn tôi gọi không đủ, hai người gọi thêm mấy món mình thích đi.”
“Được thôi!” Tề Thịnh kéo Khúc Trực còn đứng ở đó ngồi xuống, Lương Tuệ Tuệ đưa thực đơn tới cho họ xem. Tề Thịnh gọi một vài món ăn đặc trưng, vui vẻ chờ cơm.
Trịnh Bảo Châu ngồi đối diện giống như nhớ tới cái gì đó, bất đắc dĩ nói với Khúc Trực một câu: “Đồng Đồng nói muốn làm một bữa tiệc chào đón gì đó cho cậu, ngay tại chỗ này của tôi. Cậu xem tối nay cậu có thời gian không?”
Sầm Đồng Đồng là bạn chung của Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, ba người sống trong cùng một khu. Chỉ có điều Sầm Đồng Đồng và họ không học cùng trường, nhưng cũng coi như là bạn thân lớn lên cùng nhau.
Buổi sáng Sầm Đồng Đồng cũng đã nói chuyện này với Khúc Trực, lúc ấy Khúc Trực đang bận nên không đáp lại.
Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu và nói: “Được.”
“Được rồi, tôi sẽ nói với cậu ấy.” Trịnh Bảo Châu múc vài muỗng canh vào bát nhỏ của mình: “Còn có Mạnh Nhã Hâm, cậu ấy cũng biết chuyện này rồi, buổi tối sẽ đến đây cùng nhau.”
“Mạnh Nhã Hâm sao?” Khúc Trực ngước mắt nhìn Trịnh Bảo Châu, Mạnh Nhã Hâm là bạn học cấp ba của họ, lúc đi học rất thân thiết với Trịnh Bảo Châu: “Hai người các cậu còn liên lạc à?”
“Đương nhiên, chúng tôi là bạn tốt được chưa?” Trịnh Bảo Châu bĩu môi khinh bỉ.
“Bạn tốt?” Khúc Trực cười nhạo một tiếng, nhìn Trịnh Bảo Châu ngồi đối diện: “Mạnh Nhã Hâm có biết cậu làm bạn tốt với cậu ấy là bởi vì trong tên cậu ấy có ba miếng vàng không?”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Hai người họ đến đây ăn cơm trưa, mặc dù trong khu khoa học công nghệ cao có thể gọi thức ăn ngoài nhưng Tề Thịnh nghe nói rau xào nhà nông của khách sạn Trịnh Bảo Châu rất nổi tiếng nên anh ta khóc lóc van nài Khúc Trực đến đây ăn cơm trưa.
“Tôi thấy không phải anh đến ăn cơm mà là muốn gặp Trịnh Bảo Châu đúng không?” Khúc Trực biết rõ chút tâm tư này của Tề Thịnh.
“Cả hai đều đúng.” Tề Thịnh vui vẻ nhìn Khúc Trực: “Tôi đã thăm dò rồi chỉ vào mùa ít khách nhà hàng mới mở cửa cho người ngoài, còn bình thường cậu muốn ăn cũng không ăn được đâu.”
Tề Thịnh nói không sai, nhà hàng Trung Quốc của khách sạn Trịnh Bảo Châu ở trang trại Tinh Quang rất nổi tiếng, bình thường toàn tiếp đãi các đoàn du lịch và khách ở lại nên sẽ không nhận đơn hàng lẻ tẻ khác. Vào mùa ít khách, nhà hàng không bận rộn lắm nên sẽ mở cửa cho người ngoài, nhưng hầu hết thực khách đều gọi đồ ăn mang về, không có nhiều người đến ăn.
Khúc Trực nghe anh ta nói xong thì khẽ cười một tiếng: “Tôi ở nơi này, có cầm thẻ phòng nên có thể đến ăn.”
Tề Thịnh: “...”
Đáng ghét, lại bắt đầu ra vẻ rồi!
“Anh Khúc, anh tới ăn cơm trưa à?” Lương Tuệ Tuệ nhìn thấy Khúc Trực bước vào nên nhiệt tình chào đón: “Đây là bạn của anh sao?”
“Đúng vậy, xin chào.” Tề Thịnh thân mật chào hỏi Lương Tuệ Tuệ, vừa quay đầu thì nhìn thấy Trịnh Bảo Châu ngồi sát cửa sổ.
“Lão Khúc!” Anh ta kéo Khúc Trực lại, vẻ mặt phấn khởi nhìn chằm chằm về phía Trịnh Bảo Châu: “Người đẹp bên cạnh cửa sổ kia là Trịnh Bảo Châu sao?”
Khúc Trực liếc mắt nhìn qua thì cũng nhìn thấy Trịnh Bảo Châu. Cô vẫn ăn mặc giống như buổi sáng, phần tóc bên trái vén ra phía sau tai để lộ bông tai ngọc trai lấp lánh, kẹp tóc tinh xảo và charm ngọc trên móng tay đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thậm chí Khúc Trực còn cảm thấy rằng cô đã cố tình ngồi bên cửa sổ, để cho ánh mặt trời chiếu sáng kẹp tóc và móng tay của cô, để chúng càng thêm lấp lánh hơn.
“Ừm, là cô ta.” Anh nhàn nhạt đáp một tiếng rồi nói với Tề Thịnh ở bên cạnh: “Rất dễ nhận ra, có phải giống y hệt Nifflers không?”
Tề Thịnh: “...”
Có gì đó không đúng, nhưng mà cũng không thấy sai chỗ nào.
Lương Tuệ Tuệ ở bên cạnh cũng ngẩn người, Nifflers? Có phải là một động vật hư cấu trong phim không?
Có lẽ nhận ra ánh mắt của họ, Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khúc Trực đứng ở cửa. Bên cạnh anh có một người đàn ông, tuy không cao như anh nhưng trông rất trắng, dựa vào thẻ nhân viên mà anh ta đeo trên cổ thì chắc là đồng nghiệp của Khúc Trực.
Tề Thịnh kéo Khúc Trực đi tới, khi đến gần hơn anh ta càng cảm thấy Trịnh Bảo Châu xinh đẹp động lòng người: “Xin chào, cô chính là thanh mai Trịnh Bảo Châu của lão Khúc đúng không? Quả nhiên xinh đẹp hệt như lời cậu ta nói!”
Trịnh Bảo Châu vốn dĩ muốn phản bác từ “thanh mai” này, nhưng cô phát hiện ra lỗ hổng lớn nhất của đoạn này không phải từ này: “Cái gì, cậu ta khen mình xinh đẹp?”
Trịnh Bảo Châu nhướng mắt liếc nhìn Khúc Trực ở bên cạnh: “Làm sao tôi không tin được đây?”
Khúc Trực liếc Tề Thịnh một cái rồi nói với Trịnh Bảo Châu: “Nguyên văn lời của tôi là hào nhoáng bên ngoài.”
Tề Thịnh: “...”
Tề Thịnh cảm thấy Khúc Trực đúng là cái tên miệng thối, anh có thể sống lâu như vậy tất cả đều là nhờ vào khuôn mặt kia.
Cũng may Trịnh Bảo Châu không trở mặt với họ ngay tại chỗ, cô chỉ khẽ gật đầu bày tỏ mình hiểu, rồi đáp lại một tiếng: “À, thật sự là khen tôi đẹp.”
“... Đúng vậy!’ Tề Thịnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống đối diện cô như đã thân quen: “Còn quên không tự giới thiệu, tôi là đồng nghiệp của Khúc Trực, tên là Tề Thịnh.”
Trịnh Bảo Châu khen ngợi: “Kỳ khai đắc thắng, tên rất hay.”
“Quá khen, quá khen.” Tề Thịnh thật thà cười trả lời: “Chủ yếu là vì bố tôi họ Tề, mẹ tôi họ Thịnh.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Đây chính là minh chứng của câu “Nguyên liệu cao cấp thường chỉ cần cách nấu ăn đơn giản nhất”.
“À, nếu đã gặp nhau rồi chúng ta có thể ăn cùng nhau không?” Tề Thịnh cười khanh khách hỏi.
Trịnh Bảo Châu liếc nhìn Khúc Trực một cái, cô gật đầu rồi nói: “Có thể chứ, nhưng mấy món ăn tôi gọi không đủ, hai người gọi thêm mấy món mình thích đi.”
“Được thôi!” Tề Thịnh kéo Khúc Trực còn đứng ở đó ngồi xuống, Lương Tuệ Tuệ đưa thực đơn tới cho họ xem. Tề Thịnh gọi một vài món ăn đặc trưng, vui vẻ chờ cơm.
Trịnh Bảo Châu ngồi đối diện giống như nhớ tới cái gì đó, bất đắc dĩ nói với Khúc Trực một câu: “Đồng Đồng nói muốn làm một bữa tiệc chào đón gì đó cho cậu, ngay tại chỗ này của tôi. Cậu xem tối nay cậu có thời gian không?”
Sầm Đồng Đồng là bạn chung của Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, ba người sống trong cùng một khu. Chỉ có điều Sầm Đồng Đồng và họ không học cùng trường, nhưng cũng coi như là bạn thân lớn lên cùng nhau.
Buổi sáng Sầm Đồng Đồng cũng đã nói chuyện này với Khúc Trực, lúc ấy Khúc Trực đang bận nên không đáp lại.
Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu và nói: “Được.”
“Được rồi, tôi sẽ nói với cậu ấy.” Trịnh Bảo Châu múc vài muỗng canh vào bát nhỏ của mình: “Còn có Mạnh Nhã Hâm, cậu ấy cũng biết chuyện này rồi, buổi tối sẽ đến đây cùng nhau.”
“Mạnh Nhã Hâm sao?” Khúc Trực ngước mắt nhìn Trịnh Bảo Châu, Mạnh Nhã Hâm là bạn học cấp ba của họ, lúc đi học rất thân thiết với Trịnh Bảo Châu: “Hai người các cậu còn liên lạc à?”
“Đương nhiên, chúng tôi là bạn tốt được chưa?” Trịnh Bảo Châu bĩu môi khinh bỉ.
“Bạn tốt?” Khúc Trực cười nhạo một tiếng, nhìn Trịnh Bảo Châu ngồi đối diện: “Mạnh Nhã Hâm có biết cậu làm bạn tốt với cậu ấy là bởi vì trong tên cậu ấy có ba miếng vàng không?”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook