Không Gian Song Song
-
Chương 53
Điều này vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, hung hăng đánh trúng vị trí trái tim hắn, đau không thở nổi.
Nháy mắt đầu óc trống rỗng, ngây ngốc xoay người rời đi, tựa như rối gỗ bị dắt bằng sợi dây vô hình, bảo với hắn rằng, đi thôi, có ở đây cũng vô ích.
Ở lại, những chuyện hắn vừa làm, đấu tranh này, cả thống khổ, sẽ chẳng còn ý nghĩa ý nghĩa.
Nhưng mà vì sao lại hoảng hốt, tựa như Mục Giác mất tối hôm đó, nỗi đau đánh úp lại, hắn như người lạc đường chẳng biết về đâu.
Lúc hắn ý thức được, phát hiện bản thân đã đứng trên đường, con đường này buổi tối không có nhiều xe chạy qua, tiếng động cơ hối hả phía sau, cửa tiệm mỳ thịt bò vẫn sáng, mùi hương thơm ngon vẫn có thể khiến người ngang qua ngừng chân, nhưng vẫn không giống.
Dường như khi hắn bước đi, nơi đó sẽ cháy rụi thành tro.
Không được quay đầu, quay đầu lại, hắn cũng sẽ bị thiêu cháy .
Thiên sứ cũng như vậy báo cho Lót về thành phố Sodom, Jehovah sẽ mang theo lửa hủy diệt kinh thành đầy tội ác này, nhưng ngươi không thể quay đầu, không được suy nghĩ, nghe theo thần chỉ dẫn, toàn tâm toàn ý đi về phía trước .
Nhưng thiên sứ không biết phàm nhân không giống với hắn, chẳng lẽ vợ của Lót không tin thần sao? Chẳng lẽ nàng ta hoài nghi ý chỉ của thần? cũng chính là thế, vì sao muốn quay đầu? Bởi vì nàng ta trừ bỏ tín ngưỡng, còn có rất nhiều chuyện khác vướng bận, nàng lo lắng tương lai, nàng luyến tiếc, giống như ái thần, nàng cũng yêu những thứ vụn vặn rất nhỏ trong cuộc sống.
Cho nên nàng hóa thành tro.
Còn hắn? Mục Dục Vũ hỏi chính mình, ngươi sẽ quay đầu sao?
Hắn nhắm mắt lại, quyết định bỏ qua sự đau đớn đang dần dần thức tỉnh, bỏ qua tiếng khóc của người phụ nữ, bỏ qua nơi này, chắc chắn có ai đó đang khóc , tiếng khóc kia khiến hắn đau, nhưng cũng không thể ngăn cản hắn. Hắn tin vào bản thân, hắn tin tưởng giờ này phút này rời đi, buông bỏ, sau đó bắt đầu lại, đây là sự lý trí, cũng là lợi ích tốt nhất mà đôi bên lựa chọn.
Hắn mở mắt ra, chân bước nhanh, đưa tay vẫy xe taxi, ngồi xuống, khắc chế dục vọng quay đầu, như vậy rời đi.
Đều đã xong.
Giấc mơ hoang đường kia, thế giới hắn không thể hiểu nỗi, đều đã xong, vốn chưa từng bắt đầu, tất cả đều chỉ là phán đoán của hắn, đều là những thứ ảo giác chết tiệt.
Trong lòng hắn bừng lên lửa giận, hắn nghĩ, phải đưa thằng khốn đứng sau màn kịch này ra ánh sáng, phải để hắn ném thiên đao vạn quả.
Cùng lúc đó hắn cũng cảm hắn vô lực, hắn một tay che mặt, hít thật sâu rồi thở ra, dưới đáy lòng hoang vu vô tận, một phan lửa cháy, tất cả hóa tro tàn.
Trở lại nhà, Mục Dục Vũ gọi điện thoại cho Lâm trợ lý, nói: “Đưa toàn bộ cửa hàng mặt tiền và cổ phần ở đó đều giao cho tiểu thư Nghê Xuân Yến, đưa ngôi nhà mẹ tôi để lại tặng cho Nghê Siêu, ngày mai anh tự mình đi làm, không được để bọn họ chịu thiệt.”
Lâm trợ lý chần chờ một chút, hỏi: “Vậy hợp đồng lao động ngày trước kí với Nghê Xuân Yến tiểu thư thì sao?”
“Giải trừ hợp đồng, chiếu theo hợp đồng bồi thường cho cô ấy.”
“Hiểu được tiên sinh.”
“Đợi chút.”
“Ngài còn có phân phó gì?”
“Tôi, ” Mục Dục Vũ dừng một chút, sau đó nói, “Tôi hy vọng, sau này anh thường xuyên chiếu cố cửa tiệm kia một chút, bọn họ có khó khăn gì, anh có thể giúp đỡ xử lý một chút.”
“chuyện này…”
“Tính thêm vào công việc, tôi biết, ” Mục Dục Vũ nói, “Tôi sẽ bồi thường cho anh.”
Lâm trợ lý nở nụ cười, nói: “Vâng, tiên sinh, muốn báo cáo theo định ký phải không?”
“Tốt.”
Hắn cúp điện thoại, ở phòng ngủ trống rỗng lâm vào trầm tư, sau đó, hắn gọi điện thoại, bảo Tôn Phúc Quân đi lên một chuyến.
Tôn Phúc Quân rất nhanh đã tớii, còn mang đến một cái chén giữ ấm, mỉm cười đưa qua nói: “Tiên sinh, tôi biết ngài có thói quen ăn khuya, nhưng bây giờ đầu bếp còn chưa đến, tay của tôi cũng không rảnh rỗi, liền tự chủ trương làm cho ngài một chén trà sâm, ngài thử xem.” Hắn bổ sung một câu nói, “Đây chính là thứ tôi mua hiếu kính mẹ mà còn , là loại tốt, không phải thứ mà bọn chị Dư để lại đâu.”
Mục Dục Vũ cười khổ , tiếp nhận chén giữ ấm, mở ra, mùi thơm bừng bừng bay vào mũi. Hắn ngửi hương vị, nói: “Có vẻ tốt.”
“Cũng không ” Tôn Phúc Quân cười hì hì ngồi xuống nói, “Nếu không phải thứ tốt, tôi cũng không dám mua cho cha mẹ nha.”
“Anh thật là hiếu thuận .”
“Tôi đâu có hiếu thuận, ” Tôn Phúc Quân vuốt cái ót nở nụ cười, “Nhưng bọn họ cũng tốt, đôi vợ chồng…” Hắn bỗng nhiên ý thức được mẹ nuôi Mục Dục Vũ vừa qua đời không lâu, lập tức thu lại tươi cười nói, “Xin lỗi tiên sinh, tôi…”
Mục Dục Vũ lắc đầu, uống một ngụm trà sâm, sau đó nói: “Mẹ ta ở dưới suối vàng, sẽ không vui khi nhìn thấy tôi cả ngày ủ rũ.”
“Phu nhân là người làm việc văn hoá, ” Tôn Phúc Quân lao lực nói, ” Cha mẹ tôi so ra còn kém xa .”
Mục Dục Vũ nhìn trà sâm xuất thần, sau nói: “Bà nếu còn sống, không chừng đêm nay cho tôi một bạt tai.”
“Không thể nào…”
Mục Dục Vũ tự giễu cười cười, sau đó nói: “Gọi anh đi lên, là muốn nhắc nhở anh chuyện này.”
“Ngài nói đi.”
“Nghê Xuân Yến bên kia, sau này tôi không có khả năng tiếp xúc, anh cố gắng chiếu cố.” Mục Dục Vũ rũ mắt xuống thản nhiên nói, “Bọn họ hai người không dễ dàng, đừng để họ bị người ta bắt nạt .”
“Đó là khẳng định , ngài không nói tôi cũng nghĩ vậy, ” Tôn Phúc Quân nhíu nhíu mày, thử thăm dò hỏi, “Ngài, cũng cô ấy cãi nhau ?”
Mục Dục Vũ không nói chuyện.
“Tiên sinh, ngài đừng suy nghĩ so đo về lời nói của cô ấy, cô ấy tuy nhanh mồn nhanh miệng, nếu cô ấy nói gì đó không đúng , ngài trăm ngàn đừng để trong lòng, người khác không biết cô ấy, ngài còn không biết sao?Cô ấy…”
“Cô ấy đúng ” Mục Dục Vũ ngắt lời , giống nhu tự nhủ bản thân, “Sai là tôi.”
“Tiên sinh ngài…”
“Tóm lại anh sau này chiếu cố họ, có chuyện gì, tận lực giúp đỡ , được không?”
Tôn Phúc Quân im lặng , gật gật đầu.
“Nếu, ” Mục Dục Vũ lay tóc, vừa nói, “Nếu co một ngày, cảm thấy Xuân Yến cũng không tệ lắm, nghĩ, nghĩ cùng cô ấy…”
“Tiên sinh, tôi sẽ không .” Tôn Phúc Quân nói.
“Vì sao? Cô ấy rất tốt , anh, anh cũng không phải độc thân sao?”
Tôn Phúc Quân thật sâu nhìn hắn, cười cười nói: “Xuân Yến rất tốt, tôi quả thật cũng độc thân, nhưng giữa người và người cần có duyên phận, chúng tôi duyên phận không tới được điều đó, cô ấy theo tôi cũng không vui. Hơn nữa lấy việc thứ tự đến trước và sau, cô ấy theo tôi, trong lòng đều có người.”
Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, hỏi: “Trong lòng anh cũng có người ?”
“Vâng, trước kia tôi cũng có một cô em chiến hữu, anh trai cô ấy bị thương, mỗi tháng tôi đều giúp đỡ cô ấy, cô ấy học đại học, sang năm là tốt nghiệp.”
“Trẻ vậy ư, tuổi có khoảng cách xa. Hơn nữa hiện tại cô gái khó mà nói, ” Mục Dục Vũ hỏi, “Anh không sợ giỏ trúc múc nước công dã tràng?”
Tôn Phúc Quân sờ sờ cái mũi, nghĩ nghĩ nói: “Làm sao có thể không sợ?”
“Vậy sao anh không nhanh chóng cùng cô ấy đính hôn?”
“Có ích sao?” Tôn Phúc Quân lắc đầu nói, “Dù sao tôi làm việc và nói chuyện đều dùng tấm lòng, tôi không ngọt ngào, tôi thích cô ấy, tôi không thể mặc kệ cô ấy khó khăn, về phần công dã tràng, loại chuyện này, ai nói trước được?”
“Tôi không muốn anh bị động như vậy.” Mục Dục Vũ trực tiếp nói.
“Tiên sinh, ngài đương nhiên không giống với tôi, ngài là người làm chuyện lớn,, ta cũng chỉ thích hợp với gia đình có vợ và đứa con cùng nằm đầu giường sửi ấm, tôi cảm thấy kiên định như vậy là được rồi.”
“Trong lòng kiên định sao, ” Mục Dục Vũ thở dài, nói, “, tôi đã biết, anh trước nghỉ ngơi đi, tôi chỉ muốn nói chuyện đó, xong rồi.”
“Tốt, tôi đi rồi, ngài cũng ngủ sớm.” Tôn Phúc Quân hướng hắn cười cười, xoay người rời đi, trước khi rời khỏi phòng ngủ của hắn, bỗng nhiên ngừng lại, xoay người nói, “Tiên sinh, kỳ thật, tôi tuy rằng không biết ngài vì sao muốn như vậy, nhưng tôi hiểu được, ngài có lý do của ngài.”
Mục Dục Vũ cười khổ một chút, đặt tay lên ngực nói: “Tôi cũng hiểu.”
Tôn Phúc Quân gật gật đầu, thấp giọng nói: “Những việc như vậy, ngài không có sai.”
Mục Dục Vũ hốc mắt nháy mắt liền ẩm ướt , hắn ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, theo sau nói: “Không nghĩ tới anh lại nói với tôi câu này.”
“Không nên nói cái này , nhưng từ đầu đến cuối, tôi thấy hai người rất hợp.” Tôn Phúc Quân thở dài nói, “Xuân Yến là người thành thật, cô ấy nếu cùng ngài, thật tốt.”
Mục Dục Vũ im lặng một lát, theo sau hé miệng gật gật đầu, vẫy tay cho hắn rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi cảm thấy Mục Dục Vũ không phải là người tốt gì, nhưng hắn cũng không phải tuyệt đối là người xấu, hơn nữa người đàn ông mỗi khi gặp chuyện đều dựa vào hợp lý hóa đạo đức, đây là kết quả xã hội hóa, Mục Dục Vũ nghĩ như vậy là ở trong phạm trù tính cách của hắn, không phải tôi tẩy trắng hắn, thật không phải.
Chú thích: Thành phố Sodom và Gomorrah ở Trung Đông được nhắc tới trong Kinh cựu ước với câu chuyện về việc chúng bị Chúa phá hủy bằng ngọn lửa khổng lồ.
Jehovad là tên một vị Chúa.
Câu chuyện trên được kể lại như sau:
LÓT và gia đình ông sống chung với Áp-ra-ham trong xứ Ca-na-an. Một ngày nọ Áp-ra-ham nói với Lót: ‘Ở đây thiếu đất cho cả thảy thú vật của hai ta. Vậy chúng ta hãy chia tay. Nếu cháu đi về hướng này thì chú sẽ đi hướng khác’.
Lót ngắm nhìn khắp xứ. Ông trông thấy trong xứ có một phần đất rất đẹp có nhiều nước và đồng cỏ tươi tốt cho thú vật ông. Ðó là địa hạt Sông Giô-đanh. Thế là Lót đưa gia đình và thú vật ông đến đó. Cuối cùng họ cất nhà trong thành Sô-đôm để ở.
Dân thành Sô-đôm thật là ác. Ðiều này làm Lót đau lòng, vì ông là người tốt. Ðức Chúa Trời cũng đau lòng nữa. Cuối cùng, Ngài phái hai thiên sứ đến báo trước cho Lót hay rằng Ngài sắp hủy diệt thành Sô-đôm và thành Gô-mô-rơ gần đó vì cớ sự gian ác của chúng.
Các thiên sứ nói với Lót: ‘Mau lên! Hãy dẫn vợ và hai con gái ngươi ra khỏi nơi đây!’ Lót và gia đình ông lần lữa một chút, và bởi vậy các thiên sứ nắm tay họ và dẫn họ ra khỏi thành. Rồi một thiên sứ nói: ‘Hãy chạy thoát thân! Chớ nhìn lại phía sau. Hãy chạy trốn trên các ngọn đồi, để các ngươi khỏi bị giết chết!’
Lót và hai con gái vâng lời chạy ra khỏi thành Sô-đôm. Họ không ngừng lại một chút nào, và không nhìn lại phía sau. Nhưng vợ Lót không vâng lời. Sau khi họ ra khỏi thành Sô-đôm một quãng đường, bà dừng lại và nhìn về phía sau. Thế là vợ Lót trở thành một tượng muối. Em có thấy bà trong hình vẽ đây không?
Chúng ta có thể học được một bài học tốt. Chuyện này cho thấy Ðức Chúa Trời giải cứu những người vâng lời Ngài, nhưng những người không vâng lời Ngài sẽ mất sự sống.
Nháy mắt đầu óc trống rỗng, ngây ngốc xoay người rời đi, tựa như rối gỗ bị dắt bằng sợi dây vô hình, bảo với hắn rằng, đi thôi, có ở đây cũng vô ích.
Ở lại, những chuyện hắn vừa làm, đấu tranh này, cả thống khổ, sẽ chẳng còn ý nghĩa ý nghĩa.
Nhưng mà vì sao lại hoảng hốt, tựa như Mục Giác mất tối hôm đó, nỗi đau đánh úp lại, hắn như người lạc đường chẳng biết về đâu.
Lúc hắn ý thức được, phát hiện bản thân đã đứng trên đường, con đường này buổi tối không có nhiều xe chạy qua, tiếng động cơ hối hả phía sau, cửa tiệm mỳ thịt bò vẫn sáng, mùi hương thơm ngon vẫn có thể khiến người ngang qua ngừng chân, nhưng vẫn không giống.
Dường như khi hắn bước đi, nơi đó sẽ cháy rụi thành tro.
Không được quay đầu, quay đầu lại, hắn cũng sẽ bị thiêu cháy .
Thiên sứ cũng như vậy báo cho Lót về thành phố Sodom, Jehovah sẽ mang theo lửa hủy diệt kinh thành đầy tội ác này, nhưng ngươi không thể quay đầu, không được suy nghĩ, nghe theo thần chỉ dẫn, toàn tâm toàn ý đi về phía trước .
Nhưng thiên sứ không biết phàm nhân không giống với hắn, chẳng lẽ vợ của Lót không tin thần sao? Chẳng lẽ nàng ta hoài nghi ý chỉ của thần? cũng chính là thế, vì sao muốn quay đầu? Bởi vì nàng ta trừ bỏ tín ngưỡng, còn có rất nhiều chuyện khác vướng bận, nàng lo lắng tương lai, nàng luyến tiếc, giống như ái thần, nàng cũng yêu những thứ vụn vặn rất nhỏ trong cuộc sống.
Cho nên nàng hóa thành tro.
Còn hắn? Mục Dục Vũ hỏi chính mình, ngươi sẽ quay đầu sao?
Hắn nhắm mắt lại, quyết định bỏ qua sự đau đớn đang dần dần thức tỉnh, bỏ qua tiếng khóc của người phụ nữ, bỏ qua nơi này, chắc chắn có ai đó đang khóc , tiếng khóc kia khiến hắn đau, nhưng cũng không thể ngăn cản hắn. Hắn tin vào bản thân, hắn tin tưởng giờ này phút này rời đi, buông bỏ, sau đó bắt đầu lại, đây là sự lý trí, cũng là lợi ích tốt nhất mà đôi bên lựa chọn.
Hắn mở mắt ra, chân bước nhanh, đưa tay vẫy xe taxi, ngồi xuống, khắc chế dục vọng quay đầu, như vậy rời đi.
Đều đã xong.
Giấc mơ hoang đường kia, thế giới hắn không thể hiểu nỗi, đều đã xong, vốn chưa từng bắt đầu, tất cả đều chỉ là phán đoán của hắn, đều là những thứ ảo giác chết tiệt.
Trong lòng hắn bừng lên lửa giận, hắn nghĩ, phải đưa thằng khốn đứng sau màn kịch này ra ánh sáng, phải để hắn ném thiên đao vạn quả.
Cùng lúc đó hắn cũng cảm hắn vô lực, hắn một tay che mặt, hít thật sâu rồi thở ra, dưới đáy lòng hoang vu vô tận, một phan lửa cháy, tất cả hóa tro tàn.
Trở lại nhà, Mục Dục Vũ gọi điện thoại cho Lâm trợ lý, nói: “Đưa toàn bộ cửa hàng mặt tiền và cổ phần ở đó đều giao cho tiểu thư Nghê Xuân Yến, đưa ngôi nhà mẹ tôi để lại tặng cho Nghê Siêu, ngày mai anh tự mình đi làm, không được để bọn họ chịu thiệt.”
Lâm trợ lý chần chờ một chút, hỏi: “Vậy hợp đồng lao động ngày trước kí với Nghê Xuân Yến tiểu thư thì sao?”
“Giải trừ hợp đồng, chiếu theo hợp đồng bồi thường cho cô ấy.”
“Hiểu được tiên sinh.”
“Đợi chút.”
“Ngài còn có phân phó gì?”
“Tôi, ” Mục Dục Vũ dừng một chút, sau đó nói, “Tôi hy vọng, sau này anh thường xuyên chiếu cố cửa tiệm kia một chút, bọn họ có khó khăn gì, anh có thể giúp đỡ xử lý một chút.”
“chuyện này…”
“Tính thêm vào công việc, tôi biết, ” Mục Dục Vũ nói, “Tôi sẽ bồi thường cho anh.”
Lâm trợ lý nở nụ cười, nói: “Vâng, tiên sinh, muốn báo cáo theo định ký phải không?”
“Tốt.”
Hắn cúp điện thoại, ở phòng ngủ trống rỗng lâm vào trầm tư, sau đó, hắn gọi điện thoại, bảo Tôn Phúc Quân đi lên một chuyến.
Tôn Phúc Quân rất nhanh đã tớii, còn mang đến một cái chén giữ ấm, mỉm cười đưa qua nói: “Tiên sinh, tôi biết ngài có thói quen ăn khuya, nhưng bây giờ đầu bếp còn chưa đến, tay của tôi cũng không rảnh rỗi, liền tự chủ trương làm cho ngài một chén trà sâm, ngài thử xem.” Hắn bổ sung một câu nói, “Đây chính là thứ tôi mua hiếu kính mẹ mà còn , là loại tốt, không phải thứ mà bọn chị Dư để lại đâu.”
Mục Dục Vũ cười khổ , tiếp nhận chén giữ ấm, mở ra, mùi thơm bừng bừng bay vào mũi. Hắn ngửi hương vị, nói: “Có vẻ tốt.”
“Cũng không ” Tôn Phúc Quân cười hì hì ngồi xuống nói, “Nếu không phải thứ tốt, tôi cũng không dám mua cho cha mẹ nha.”
“Anh thật là hiếu thuận .”
“Tôi đâu có hiếu thuận, ” Tôn Phúc Quân vuốt cái ót nở nụ cười, “Nhưng bọn họ cũng tốt, đôi vợ chồng…” Hắn bỗng nhiên ý thức được mẹ nuôi Mục Dục Vũ vừa qua đời không lâu, lập tức thu lại tươi cười nói, “Xin lỗi tiên sinh, tôi…”
Mục Dục Vũ lắc đầu, uống một ngụm trà sâm, sau đó nói: “Mẹ ta ở dưới suối vàng, sẽ không vui khi nhìn thấy tôi cả ngày ủ rũ.”
“Phu nhân là người làm việc văn hoá, ” Tôn Phúc Quân lao lực nói, ” Cha mẹ tôi so ra còn kém xa .”
Mục Dục Vũ nhìn trà sâm xuất thần, sau nói: “Bà nếu còn sống, không chừng đêm nay cho tôi một bạt tai.”
“Không thể nào…”
Mục Dục Vũ tự giễu cười cười, sau đó nói: “Gọi anh đi lên, là muốn nhắc nhở anh chuyện này.”
“Ngài nói đi.”
“Nghê Xuân Yến bên kia, sau này tôi không có khả năng tiếp xúc, anh cố gắng chiếu cố.” Mục Dục Vũ rũ mắt xuống thản nhiên nói, “Bọn họ hai người không dễ dàng, đừng để họ bị người ta bắt nạt .”
“Đó là khẳng định , ngài không nói tôi cũng nghĩ vậy, ” Tôn Phúc Quân nhíu nhíu mày, thử thăm dò hỏi, “Ngài, cũng cô ấy cãi nhau ?”
Mục Dục Vũ không nói chuyện.
“Tiên sinh, ngài đừng suy nghĩ so đo về lời nói của cô ấy, cô ấy tuy nhanh mồn nhanh miệng, nếu cô ấy nói gì đó không đúng , ngài trăm ngàn đừng để trong lòng, người khác không biết cô ấy, ngài còn không biết sao?Cô ấy…”
“Cô ấy đúng ” Mục Dục Vũ ngắt lời , giống nhu tự nhủ bản thân, “Sai là tôi.”
“Tiên sinh ngài…”
“Tóm lại anh sau này chiếu cố họ, có chuyện gì, tận lực giúp đỡ , được không?”
Tôn Phúc Quân im lặng , gật gật đầu.
“Nếu, ” Mục Dục Vũ lay tóc, vừa nói, “Nếu co một ngày, cảm thấy Xuân Yến cũng không tệ lắm, nghĩ, nghĩ cùng cô ấy…”
“Tiên sinh, tôi sẽ không .” Tôn Phúc Quân nói.
“Vì sao? Cô ấy rất tốt , anh, anh cũng không phải độc thân sao?”
Tôn Phúc Quân thật sâu nhìn hắn, cười cười nói: “Xuân Yến rất tốt, tôi quả thật cũng độc thân, nhưng giữa người và người cần có duyên phận, chúng tôi duyên phận không tới được điều đó, cô ấy theo tôi cũng không vui. Hơn nữa lấy việc thứ tự đến trước và sau, cô ấy theo tôi, trong lòng đều có người.”
Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, hỏi: “Trong lòng anh cũng có người ?”
“Vâng, trước kia tôi cũng có một cô em chiến hữu, anh trai cô ấy bị thương, mỗi tháng tôi đều giúp đỡ cô ấy, cô ấy học đại học, sang năm là tốt nghiệp.”
“Trẻ vậy ư, tuổi có khoảng cách xa. Hơn nữa hiện tại cô gái khó mà nói, ” Mục Dục Vũ hỏi, “Anh không sợ giỏ trúc múc nước công dã tràng?”
Tôn Phúc Quân sờ sờ cái mũi, nghĩ nghĩ nói: “Làm sao có thể không sợ?”
“Vậy sao anh không nhanh chóng cùng cô ấy đính hôn?”
“Có ích sao?” Tôn Phúc Quân lắc đầu nói, “Dù sao tôi làm việc và nói chuyện đều dùng tấm lòng, tôi không ngọt ngào, tôi thích cô ấy, tôi không thể mặc kệ cô ấy khó khăn, về phần công dã tràng, loại chuyện này, ai nói trước được?”
“Tôi không muốn anh bị động như vậy.” Mục Dục Vũ trực tiếp nói.
“Tiên sinh, ngài đương nhiên không giống với tôi, ngài là người làm chuyện lớn,, ta cũng chỉ thích hợp với gia đình có vợ và đứa con cùng nằm đầu giường sửi ấm, tôi cảm thấy kiên định như vậy là được rồi.”
“Trong lòng kiên định sao, ” Mục Dục Vũ thở dài, nói, “, tôi đã biết, anh trước nghỉ ngơi đi, tôi chỉ muốn nói chuyện đó, xong rồi.”
“Tốt, tôi đi rồi, ngài cũng ngủ sớm.” Tôn Phúc Quân hướng hắn cười cười, xoay người rời đi, trước khi rời khỏi phòng ngủ của hắn, bỗng nhiên ngừng lại, xoay người nói, “Tiên sinh, kỳ thật, tôi tuy rằng không biết ngài vì sao muốn như vậy, nhưng tôi hiểu được, ngài có lý do của ngài.”
Mục Dục Vũ cười khổ một chút, đặt tay lên ngực nói: “Tôi cũng hiểu.”
Tôn Phúc Quân gật gật đầu, thấp giọng nói: “Những việc như vậy, ngài không có sai.”
Mục Dục Vũ hốc mắt nháy mắt liền ẩm ướt , hắn ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, theo sau nói: “Không nghĩ tới anh lại nói với tôi câu này.”
“Không nên nói cái này , nhưng từ đầu đến cuối, tôi thấy hai người rất hợp.” Tôn Phúc Quân thở dài nói, “Xuân Yến là người thành thật, cô ấy nếu cùng ngài, thật tốt.”
Mục Dục Vũ im lặng một lát, theo sau hé miệng gật gật đầu, vẫy tay cho hắn rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi cảm thấy Mục Dục Vũ không phải là người tốt gì, nhưng hắn cũng không phải tuyệt đối là người xấu, hơn nữa người đàn ông mỗi khi gặp chuyện đều dựa vào hợp lý hóa đạo đức, đây là kết quả xã hội hóa, Mục Dục Vũ nghĩ như vậy là ở trong phạm trù tính cách của hắn, không phải tôi tẩy trắng hắn, thật không phải.
Chú thích: Thành phố Sodom và Gomorrah ở Trung Đông được nhắc tới trong Kinh cựu ước với câu chuyện về việc chúng bị Chúa phá hủy bằng ngọn lửa khổng lồ.
Jehovad là tên một vị Chúa.
Câu chuyện trên được kể lại như sau:
LÓT và gia đình ông sống chung với Áp-ra-ham trong xứ Ca-na-an. Một ngày nọ Áp-ra-ham nói với Lót: ‘Ở đây thiếu đất cho cả thảy thú vật của hai ta. Vậy chúng ta hãy chia tay. Nếu cháu đi về hướng này thì chú sẽ đi hướng khác’.
Lót ngắm nhìn khắp xứ. Ông trông thấy trong xứ có một phần đất rất đẹp có nhiều nước và đồng cỏ tươi tốt cho thú vật ông. Ðó là địa hạt Sông Giô-đanh. Thế là Lót đưa gia đình và thú vật ông đến đó. Cuối cùng họ cất nhà trong thành Sô-đôm để ở.
Dân thành Sô-đôm thật là ác. Ðiều này làm Lót đau lòng, vì ông là người tốt. Ðức Chúa Trời cũng đau lòng nữa. Cuối cùng, Ngài phái hai thiên sứ đến báo trước cho Lót hay rằng Ngài sắp hủy diệt thành Sô-đôm và thành Gô-mô-rơ gần đó vì cớ sự gian ác của chúng.
Các thiên sứ nói với Lót: ‘Mau lên! Hãy dẫn vợ và hai con gái ngươi ra khỏi nơi đây!’ Lót và gia đình ông lần lữa một chút, và bởi vậy các thiên sứ nắm tay họ và dẫn họ ra khỏi thành. Rồi một thiên sứ nói: ‘Hãy chạy thoát thân! Chớ nhìn lại phía sau. Hãy chạy trốn trên các ngọn đồi, để các ngươi khỏi bị giết chết!’
Lót và hai con gái vâng lời chạy ra khỏi thành Sô-đôm. Họ không ngừng lại một chút nào, và không nhìn lại phía sau. Nhưng vợ Lót không vâng lời. Sau khi họ ra khỏi thành Sô-đôm một quãng đường, bà dừng lại và nhìn về phía sau. Thế là vợ Lót trở thành một tượng muối. Em có thấy bà trong hình vẽ đây không?
Chúng ta có thể học được một bài học tốt. Chuyện này cho thấy Ðức Chúa Trời giải cứu những người vâng lời Ngài, nhưng những người không vâng lời Ngài sẽ mất sự sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook