Không Gian Nơi Tay
-
Chương 27: Tinh hạch
Edit: NguyetNhi
Tang thi du đãng ở trên đường cũng không tính là nhiều. Theo cô phỏng đoán, hiện tại đoán chừng là giai đoạn trước mạt thế hoặc là trong vòng mười ngày sau khi mạt thế xảy ra. Hai bên ngã tư đường và vỉa hè trước cửa hàng đều chật ních tang thi, bọn chúng cũng nghe thấy thanh âm Lâm Băng đập đầu con tang thi kia, thế nhưng một đám cũng không dám tới đây. Bọn chúng tụ tập lại ở trước một cửa hàng nhỏ, tất cả chỉ biết rít gào, cũng có con tang thi chen lấn đi ra bên ngoài, nhưng bất kỳ con tang thi nào khi bị ánh sáng mặt trời chiếu lên thì chợt nghe thấy một tiếng ‘Xèo’, tang thi bị ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm bị thương không những vậy còn bốc lên khói trắng.
Tang thi minh của chúng cũng không cao. Chúng chỉ có thể cảm giác được đau đớn, cảm giác có nguy hiểm trước mặt mình, mà bắt đầu lùi về đằng sau, lùi về trong bóng tối, dường như chúng rất sợ hãi ánh sáng mặt trời.
Khi mạt thế vừa tới, ánh mặt trời cực nóng sẽ tổn hại tới tang thi.
Lúc đầu khi mới bắt đầu động thủ giết tang thi, Lâm Băng còn đặc biệt cẩn thận, một lần chỉ dám dẫn một con đến, đến khi cách rất xa những con tang thi khác thì mới ra tay giết con tang thi kia. Sau khi cô giết mấy lần thì phát hiện cho dù mình có kinh động đến đàn tang thi đang du đãng ở mấy cửa hàng trước ngã tư đường như thế nào, thì đàn tang thi ngu xuẩn kia cũng chỉ thét lên mà thôi, cũng không có con nào đi tới. Thấy cảnh này, Lâm Băng lập tức yên tâm bắt đầu chém giết tang thi.
Lâm Băng vừa giết vừa cảm thán, hiện giờ giết tang thi cũng thật dễ dàng. Đáng tiếc, thân thể của cô rất gầy, cho dù đã cố hết sức rèn luyện nửa tháng, nhưng do thời gian quá ngắn, lại còn bị hôn mê mấy ngày, nên cô chỉ giết được khoảng mười phút thì thân thể đã mệt mỏi.
Lâm Băng đang ngồi nghỉ trên một cái ghế đá bên đường, trong tay cầm một cái túi nhựa. Bên trong đó có đến hai mươi viên tinh hạch cấp một, cái loại tinh hạch này không chỉ trong suốt mà còn có màu trắng, bởi vì tinh hạch được lấy ra từ trong óc tang thi, nên trên bề mặt của chúng còn dính chút máu màu đỏ, còn thêm một ít máu màu đen nữa, trắng đen đỏ trộn lẫn với nhau,... Nhìn không đẹp mắt chút nào.
Có lẽ nên dùng nước rửa sạch chúng.
Không biết nơi nào mới có nước đây? Nếu như thành phố H không có hết nước, thì có thể tìm ra vòi nước từ trong tiệm ở hai bên ngã tư đường này, hoặc là tìm trên quầy bán hàng có chai nước khoáng hay không.
Vừa nghĩ đến nước, Lâm Băng lập tức cảm thấy khát. Cô tìm được cái ghế này dưới bóng cây. Ánh nắng mặt trời quá gắt, nền xi-măng cũng bị phơi đến mức nóng bỏng, bây giờ hẳn là mùa hè. Cô vừa mới giết ít nhất hơn một trăm con tang thi đơn độc, giết mười phút nghỉ ngơi năm phút, rồi lại cứ tiếp tục lặp đi lặp lại như vậy.
Trong đầu mười con tang thi cấp một có thể tìm thấy được hai viên tinh hạch, hiện tại tinh hạch cũng không nhiều. Vào thời điểm năm thứ ba mạt thế, trong đầu mỗi con tang thi đều có tinh hạch, hơn nữa căn cứ vào năng lực bất đồng của tang thi mà màu sắc của tinh hạch cũng bất đồng theo. Tang thi cấp bậc càng cao thì cấp bậc tinh hạch của chúng cũng tăng theo, còn dị năng giả thì có thể sử dụng tinh hạch lại càng ít. Bởi vì dị năng giả ngoài cấp ba bốn chỉ có thể dùng tinh hạch lấy từ tang thi có cấp bậc không khác biệt lắm, nếu không sẽ có tác dụng phụ xảy ra.
Ví dụ như ngươi là dị năng giả hệ thủy cấp ba, mà tang thi cấp ba biến dị sinh ra hỏa hệ dị năng, có thể là do đã cắn nuốt được dị năng hệ hỏa của dị năng giả nào đó nên có được năng lực hệ hoả, tinh hạch sinh ra trong óc nó có màu đỏ. Thủy hệ dị năng giả nếu dùng tinh hạch màu đỏ, nước lửa tương khắc, nếu người đó có dị năng hệ thủy mạnh hơn năng lượng do tinh hạch hệ hỏa kia cung cấp, thì thủy hệ dị năng giả đó có thể áp chế hỏa hệ dị năng trong cơ thể giảm xuống một cấp bậc, biến thành dị năng giả cấp hai. Đó có thể xem như là kết quả tốt nhất rồi. Nếu người sử dụng có thủy hệ dị năng yếu kém hơn năng lượng do hỏa tinh hạch cung cấp, thì kẻ đó sẽ bị năng lượng tinh hạch cắn nuốt, rồi sau tất nhiên là sẽ biến thành tang thi. Nếu là hai bên có năng lượng không sai biệt lắm,...... Kết quả chính là hai nguồn năng lượng ở trong cơ thể va chạm vào nhau, tự bạo, điều đó nghĩa là đã chết.
Ban đầu rất nhiều người không có chú ý đến màu sắc của tinh hạch, đều tùy tiện sử dụng, nhưng sau khi tác dụng phụ sinh ra, tỉ lệ tử vong cao dần, thì mọi người mới bắt đầu cảm thấy không đúng, mà bắt đầu coi trọng màu sắc hơn.
Tang thi cấp một rất ít khi xuất hiện biến dị, hầu như tất cả tinh hạch lấy từ nó đều trong suốt. Lúc này có khả năng mọi người còn chưa biết cách dùng tinh hạch như thế nào.
Lâm Băng liếm liếm khoé miệng, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Hiện tại cũng đã là giữa trưa rồi, cũng đến thời gian ăn cơm trưa, cô cảm thấy bụng mình đã sôi lên sùng sục. Cái dạ dày đáng thương của cô, thế mà bây giờ lại không có cái gì để tiêu hóa.
Cô chưa từ bỏ ý định đi thử xem có thể hay không tiến vào không gian, nhưng vẫn là câu nói đáng đánh đòn kia vang lên:[ Không gian đang trong quá trình thăng cấp......]
Lâm Băng cầm túi nhựa trong tay rồi mở ra, khẩu khí mang theo thương lượng nói:“Chúng nó cũng là năng lượng, ngươi hẳn là dùng được, ngươi xem dùng những thứ này có thể thăng cấp được hay không?”
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, không có thanh âm nào vang lên.
Không thể dùng?
“Nếu tinh hạch đã không thể dùng, ta liền ném chúng đi vậy.” Lâm Băng bình tĩnh nói, giơ tay lên nâng cao cái túi nhựa, mắt thấy cái túi sắp bay lên, thì Lâm Băng quả nhiên nghe thấy được cái thanh âm non nớt kia vang lên bên tai.
[ Muốn!...... Nhưng chúng quá bẩn, còn có chứa bệnh độc, chúng sẽ
khiến nước suối bị ô nhiễm, vậy thì nước không thể uống được nữa.] thanh âm kia ủy khuất nói.
Lâm Băng thu tay trở về, đen mặt lại hỏi:“Ngươi không thể lấy ra một ít nước để rửa sạch nó sao?” Như vậy không phải là cách nhanh nhất sao.
[ Ô ô, không lấy ra được!]Đối phương ủy khuất chỉ chỉ, không đúng, nó không có ngón tay mà là trang sách đang chỉ.
Lâm Băng thật đau đầu, nếu ngươi hung ác với cái đồ chơi này thì nó liền khóc, nếu ngươi nhún nhường thì nó liền mặc kệ ngươi, thực không phải là một món đồ chơi ngoan mà.“Ngươi tên là gì, là từ quyển sách cũ màu xanh kia ra sao?” Lâm Băng dò hỏi.
[ Ngươi mới cũ, cả nhà ngươi đều cũ! Hừ, ta không thèm để ý ngươi nữa! Ngươi mắng chửi nhân gia, nhân gia không chơi với ngươi nữa!] Nó kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa.
Khóe miệng Lâm Băng hơi run rẩy, thật muốn lật nó đến chết, quả nhiên là quyển sách bại hoại kia, đúng là quyển sách cũ mà!
Lâm Băng vừa nghĩ đến sẽ bị mất đi dị năng thì lập tức cảm thấy thịt đau như cắt. Không được, không thể như vậy được. Vì thế Lâm Băng liền lộ ra biểu cảm ôn nhu nhất, đặc biệt ôn nhu nói:“Này, Tiểu Lam, Lam Lam, Da Da, ngươi đợi một chút, chúng ta thương lượng một chuyện được không. Ngươi lấy ra đi, ta biết ngươi là quyển sách tốt nhất, đẹp nhất, mới nhất, đáng yêu nhất mà!”
Tiểu Lam, Lam Lam, Da Da...... Lâm Băng tùy tiện gọi tên quyển sách cũ kia, cũng không biết tên nó là gì, chẳng lẽ còn gọi nó là sách cũ sao. Cái tên quỷ hẹp hòi kia khẳng định còn đang mang thù mình.
[ Ta gọi là Da Da.]Thanh âm nhỏ bé non nớt lại vang lên. Trong lòng tiểu gia hỏa này mừng như điên, nó có tên, nó có tên, hừ, chỉ có nó mới có tên! Nó quả nhiên là người lợi hại nhất trong số chúng nó!
Lâm Băng nghe được thanh âm vui sướng của nó, bất quá, tiểu
gia hỏa này cao hứng vớ vẩn như thế làm gì, một quyển sách có tâm tư bại hoại như vậy thật là khó đoán. Lâm Băng lười quản chuyện này, trong thời đại mạt thế mạnh được yếu thua này, cô không thể mất đi dị năng được.“Chúng ta thương lượng đi, số lượng tinh hạch này ta sẽ giúp ngươi rửa sạch sẽ. Chúng rất đẹp có phải không, ngươi sẽ không cần lấy đi dị năng của ta để thăng cấp không gian, có được không?”
[ Không được, năng lượng này không đủ.] Nó một lời liền cự tuyệt ngay ý định của Lâm Băng.
“Ta sẽ tìm càng nhiều hơn đưa cho ngươi, gấp mười lần, gấp trăm lần, có được không?” Trong lòng bàn tay Lâm Băng đổ đầy mồ hôi. Bây giờ đã cách thời gian lấy đi dị năng hai giờ rồi, chỉ còn hai giờ nữa thôi thì dị năng của cô sẽ khôi phục. Nếu không gian này còn tiếp tục lấy đi dị năng, ở mạt thế này, ở trong mắt người khác, thì cô cũng chỉ là một người bình thường. Như vậy là không được.
[Tuy rằng tinh hạch có thể cung cấp năng lượng, nhưng theo lời nói của ngươi là không chịu cung cấp một điểm dị năng sau khi không gian thăng cấp xong, thì ngươi sẽ không sử dụng được một số công năng khác của không gian đâu. Hơn nữa, nếu tất cả đều là cung cấp năng lượng bên ngoài để thăng cấp, sau này có khả năng không gian sẽ bài xích năng lượng của ngươi.]Quyển sách nhỏ Da Da này còn có vài lời chưa nói hết, nếu luôn luôn dùng năng lượng bên ngoài để thăng cấp, tương lai không gian mở ra linh trí sẽ bài xích chủ nhân nắm giữ không gian, nếu người sở hữu không đủ mạnh, thì có thể bị không gian phản phệ, vĩnh viễn bị vây ở trong không gian. Như vậy, không gian lập tức sẽ không nhận mệnh lệnh nào của người đó......
Chắc chắn nó sẽ không cùng kí chủ nói ra chuyện này, bằng không, khi kí chủ ngừng thăng cấp thì nó cũng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, khoảng thời gian đó thật sự nhàm chán muốn chết a.
Lâm Băng đang suy xét lại lời nói của quyển sách nhỏ này, về chuyện không gian sẽ bài xích mình. Nếu không gian bài xích năng lượng của cô thì thật sự không ổn. Một ngày hai mươi bốn giờ, mất bốn giờ để khôi phục, nói cách khác, một ngày có sáu lần cơ hội. Mặc kệ là ban ngày hay là buổi tối thì đều rất nguy hiểm, nhất là sau mạt thế, lòng người càng khó dò hơn. Lúc đó con người còn đáng sợ hơn so với tang thi.
Lâm Băng khẽ cắn môi, nói:“Năm ngày một ngày hai lần, khoảng cách năm ngày sau, mỗi ngày một lần. Hơn nữa, lúc ta nói có thể lấy năng lượng thì ngươi mới có thể lấy, bằng không nếu ta chết ở trong miệng tang thi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt hơn đâu.”
Đợi đến thời điểm cô lên cấp hai cấp ba hoặc cấp bốn, lần lấy năng lượng tiếp theo sẽ cách mấy ngày rồi. Lúc đó cứ cách nhiều ngày lại lấy một lần là được, cô nhất định có thể khiến cấp độ dị năng của mình thăng cấp nhanh chóng.
[ Được.]
“Cám ơn ngươi, Da Da !” Mặc kệ là nó thật lòng hay giả dối, hiện tại không gian đã như vậy, trừ bỏ lời này ra thì cô đã không còn lời nào để nói nữa rồi.
[ Được ~!] Hừ, nhân gia mới không có ngại ngùng, bìa sách của nhân gia cũng không có chuyển thành màu đỏ!
Nghe giọng điệu của Da Da, khóe miệng Lâm Băng hiện lên một đường cong xinh đẹp.
Đúng lúc này, cô lại nghe thấy một tiếng ‘Phanh’ liên tục, là thanh âm truyền đến từ bên kia ngã tư đường. Lâm Băng đứng lên, nhanh chóng thu dọn đồ vật trong tay, tay phải nắm chặt cây gậy gỗ được vót nhọn, rồi tìm một vị trí ẩn nấp an toàn, núp vào.
Là mùi máu tươi.
Lâm Băng đang lẩn trốn trong một góc xó, phía trước cô đều là những cái lồng. Đây là một cửa hàng trông vật nuôi. Tang thi trong này đều đã bị cô dụ ra ngoài rồi giết sạch. Cánh cửa sổ khi cô tiến vào đã bị khóa chặt lại, trên cửa còn đọng lại vết máu đen và óc màu trắng. Nhìn từ bên ngoài thì trông nó giống với mọi cửa hàng khác, bên trong phòng thì bị bóng tối bao phủ.
...... Không đúng, là âm thanh tang thi chen chúc nhau đi ra.
Máu!
Một lượng lớn máu tươi đã dẫn những con tang thi sợ hãi ánh sáng mặt trời
đi ra ngoài.
Tiếng thét và gầm gừ của tang thi càng lớn hơn trước.
Đến cùng là kẻ nào ngu xuẩn ở bên cạnh lấy máu, là sợ tang thi chưa đủ nhiều hay sao! Trước đây khi Lâm Băng giết tang thi, chỉ có đâm, đập lên đầu tang thi nên mới có máu. Máu vẫn là màu đen hoặc màu đỏ sậm. Máu tang thi hoàn toàn không có sức dụ hoặc với đồng loại của chúng.
Lâm Băng kéo rèm vải bên cửa sổ lên, che chắn toàn bộ cơ thể mình, cô đặt cây gậy gỗ dưới chân, đặt nằm ngang. Trong bóng đêm nhìn không rõ, một tay nắm chặt phía trên đầu cây gậy, cũng không dám thả lỏng chút nào.
Tang thi du đãng ở trên đường cũng không tính là nhiều. Theo cô phỏng đoán, hiện tại đoán chừng là giai đoạn trước mạt thế hoặc là trong vòng mười ngày sau khi mạt thế xảy ra. Hai bên ngã tư đường và vỉa hè trước cửa hàng đều chật ních tang thi, bọn chúng cũng nghe thấy thanh âm Lâm Băng đập đầu con tang thi kia, thế nhưng một đám cũng không dám tới đây. Bọn chúng tụ tập lại ở trước một cửa hàng nhỏ, tất cả chỉ biết rít gào, cũng có con tang thi chen lấn đi ra bên ngoài, nhưng bất kỳ con tang thi nào khi bị ánh sáng mặt trời chiếu lên thì chợt nghe thấy một tiếng ‘Xèo’, tang thi bị ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm bị thương không những vậy còn bốc lên khói trắng.
Tang thi minh của chúng cũng không cao. Chúng chỉ có thể cảm giác được đau đớn, cảm giác có nguy hiểm trước mặt mình, mà bắt đầu lùi về đằng sau, lùi về trong bóng tối, dường như chúng rất sợ hãi ánh sáng mặt trời.
Khi mạt thế vừa tới, ánh mặt trời cực nóng sẽ tổn hại tới tang thi.
Lúc đầu khi mới bắt đầu động thủ giết tang thi, Lâm Băng còn đặc biệt cẩn thận, một lần chỉ dám dẫn một con đến, đến khi cách rất xa những con tang thi khác thì mới ra tay giết con tang thi kia. Sau khi cô giết mấy lần thì phát hiện cho dù mình có kinh động đến đàn tang thi đang du đãng ở mấy cửa hàng trước ngã tư đường như thế nào, thì đàn tang thi ngu xuẩn kia cũng chỉ thét lên mà thôi, cũng không có con nào đi tới. Thấy cảnh này, Lâm Băng lập tức yên tâm bắt đầu chém giết tang thi.
Lâm Băng vừa giết vừa cảm thán, hiện giờ giết tang thi cũng thật dễ dàng. Đáng tiếc, thân thể của cô rất gầy, cho dù đã cố hết sức rèn luyện nửa tháng, nhưng do thời gian quá ngắn, lại còn bị hôn mê mấy ngày, nên cô chỉ giết được khoảng mười phút thì thân thể đã mệt mỏi.
Lâm Băng đang ngồi nghỉ trên một cái ghế đá bên đường, trong tay cầm một cái túi nhựa. Bên trong đó có đến hai mươi viên tinh hạch cấp một, cái loại tinh hạch này không chỉ trong suốt mà còn có màu trắng, bởi vì tinh hạch được lấy ra từ trong óc tang thi, nên trên bề mặt của chúng còn dính chút máu màu đỏ, còn thêm một ít máu màu đen nữa, trắng đen đỏ trộn lẫn với nhau,... Nhìn không đẹp mắt chút nào.
Có lẽ nên dùng nước rửa sạch chúng.
Không biết nơi nào mới có nước đây? Nếu như thành phố H không có hết nước, thì có thể tìm ra vòi nước từ trong tiệm ở hai bên ngã tư đường này, hoặc là tìm trên quầy bán hàng có chai nước khoáng hay không.
Vừa nghĩ đến nước, Lâm Băng lập tức cảm thấy khát. Cô tìm được cái ghế này dưới bóng cây. Ánh nắng mặt trời quá gắt, nền xi-măng cũng bị phơi đến mức nóng bỏng, bây giờ hẳn là mùa hè. Cô vừa mới giết ít nhất hơn một trăm con tang thi đơn độc, giết mười phút nghỉ ngơi năm phút, rồi lại cứ tiếp tục lặp đi lặp lại như vậy.
Trong đầu mười con tang thi cấp một có thể tìm thấy được hai viên tinh hạch, hiện tại tinh hạch cũng không nhiều. Vào thời điểm năm thứ ba mạt thế, trong đầu mỗi con tang thi đều có tinh hạch, hơn nữa căn cứ vào năng lực bất đồng của tang thi mà màu sắc của tinh hạch cũng bất đồng theo. Tang thi cấp bậc càng cao thì cấp bậc tinh hạch của chúng cũng tăng theo, còn dị năng giả thì có thể sử dụng tinh hạch lại càng ít. Bởi vì dị năng giả ngoài cấp ba bốn chỉ có thể dùng tinh hạch lấy từ tang thi có cấp bậc không khác biệt lắm, nếu không sẽ có tác dụng phụ xảy ra.
Ví dụ như ngươi là dị năng giả hệ thủy cấp ba, mà tang thi cấp ba biến dị sinh ra hỏa hệ dị năng, có thể là do đã cắn nuốt được dị năng hệ hỏa của dị năng giả nào đó nên có được năng lực hệ hoả, tinh hạch sinh ra trong óc nó có màu đỏ. Thủy hệ dị năng giả nếu dùng tinh hạch màu đỏ, nước lửa tương khắc, nếu người đó có dị năng hệ thủy mạnh hơn năng lượng do tinh hạch hệ hỏa kia cung cấp, thì thủy hệ dị năng giả đó có thể áp chế hỏa hệ dị năng trong cơ thể giảm xuống một cấp bậc, biến thành dị năng giả cấp hai. Đó có thể xem như là kết quả tốt nhất rồi. Nếu người sử dụng có thủy hệ dị năng yếu kém hơn năng lượng do hỏa tinh hạch cung cấp, thì kẻ đó sẽ bị năng lượng tinh hạch cắn nuốt, rồi sau tất nhiên là sẽ biến thành tang thi. Nếu là hai bên có năng lượng không sai biệt lắm,...... Kết quả chính là hai nguồn năng lượng ở trong cơ thể va chạm vào nhau, tự bạo, điều đó nghĩa là đã chết.
Ban đầu rất nhiều người không có chú ý đến màu sắc của tinh hạch, đều tùy tiện sử dụng, nhưng sau khi tác dụng phụ sinh ra, tỉ lệ tử vong cao dần, thì mọi người mới bắt đầu cảm thấy không đúng, mà bắt đầu coi trọng màu sắc hơn.
Tang thi cấp một rất ít khi xuất hiện biến dị, hầu như tất cả tinh hạch lấy từ nó đều trong suốt. Lúc này có khả năng mọi người còn chưa biết cách dùng tinh hạch như thế nào.
Lâm Băng liếm liếm khoé miệng, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Hiện tại cũng đã là giữa trưa rồi, cũng đến thời gian ăn cơm trưa, cô cảm thấy bụng mình đã sôi lên sùng sục. Cái dạ dày đáng thương của cô, thế mà bây giờ lại không có cái gì để tiêu hóa.
Cô chưa từ bỏ ý định đi thử xem có thể hay không tiến vào không gian, nhưng vẫn là câu nói đáng đánh đòn kia vang lên:[ Không gian đang trong quá trình thăng cấp......]
Lâm Băng cầm túi nhựa trong tay rồi mở ra, khẩu khí mang theo thương lượng nói:“Chúng nó cũng là năng lượng, ngươi hẳn là dùng được, ngươi xem dùng những thứ này có thể thăng cấp được hay không?”
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, không có thanh âm nào vang lên.
Không thể dùng?
“Nếu tinh hạch đã không thể dùng, ta liền ném chúng đi vậy.” Lâm Băng bình tĩnh nói, giơ tay lên nâng cao cái túi nhựa, mắt thấy cái túi sắp bay lên, thì Lâm Băng quả nhiên nghe thấy được cái thanh âm non nớt kia vang lên bên tai.
[ Muốn!...... Nhưng chúng quá bẩn, còn có chứa bệnh độc, chúng sẽ
khiến nước suối bị ô nhiễm, vậy thì nước không thể uống được nữa.] thanh âm kia ủy khuất nói.
Lâm Băng thu tay trở về, đen mặt lại hỏi:“Ngươi không thể lấy ra một ít nước để rửa sạch nó sao?” Như vậy không phải là cách nhanh nhất sao.
[ Ô ô, không lấy ra được!]Đối phương ủy khuất chỉ chỉ, không đúng, nó không có ngón tay mà là trang sách đang chỉ.
Lâm Băng thật đau đầu, nếu ngươi hung ác với cái đồ chơi này thì nó liền khóc, nếu ngươi nhún nhường thì nó liền mặc kệ ngươi, thực không phải là một món đồ chơi ngoan mà.“Ngươi tên là gì, là từ quyển sách cũ màu xanh kia ra sao?” Lâm Băng dò hỏi.
[ Ngươi mới cũ, cả nhà ngươi đều cũ! Hừ, ta không thèm để ý ngươi nữa! Ngươi mắng chửi nhân gia, nhân gia không chơi với ngươi nữa!] Nó kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa.
Khóe miệng Lâm Băng hơi run rẩy, thật muốn lật nó đến chết, quả nhiên là quyển sách bại hoại kia, đúng là quyển sách cũ mà!
Lâm Băng vừa nghĩ đến sẽ bị mất đi dị năng thì lập tức cảm thấy thịt đau như cắt. Không được, không thể như vậy được. Vì thế Lâm Băng liền lộ ra biểu cảm ôn nhu nhất, đặc biệt ôn nhu nói:“Này, Tiểu Lam, Lam Lam, Da Da, ngươi đợi một chút, chúng ta thương lượng một chuyện được không. Ngươi lấy ra đi, ta biết ngươi là quyển sách tốt nhất, đẹp nhất, mới nhất, đáng yêu nhất mà!”
Tiểu Lam, Lam Lam, Da Da...... Lâm Băng tùy tiện gọi tên quyển sách cũ kia, cũng không biết tên nó là gì, chẳng lẽ còn gọi nó là sách cũ sao. Cái tên quỷ hẹp hòi kia khẳng định còn đang mang thù mình.
[ Ta gọi là Da Da.]Thanh âm nhỏ bé non nớt lại vang lên. Trong lòng tiểu gia hỏa này mừng như điên, nó có tên, nó có tên, hừ, chỉ có nó mới có tên! Nó quả nhiên là người lợi hại nhất trong số chúng nó!
Lâm Băng nghe được thanh âm vui sướng của nó, bất quá, tiểu
gia hỏa này cao hứng vớ vẩn như thế làm gì, một quyển sách có tâm tư bại hoại như vậy thật là khó đoán. Lâm Băng lười quản chuyện này, trong thời đại mạt thế mạnh được yếu thua này, cô không thể mất đi dị năng được.“Chúng ta thương lượng đi, số lượng tinh hạch này ta sẽ giúp ngươi rửa sạch sẽ. Chúng rất đẹp có phải không, ngươi sẽ không cần lấy đi dị năng của ta để thăng cấp không gian, có được không?”
[ Không được, năng lượng này không đủ.] Nó một lời liền cự tuyệt ngay ý định của Lâm Băng.
“Ta sẽ tìm càng nhiều hơn đưa cho ngươi, gấp mười lần, gấp trăm lần, có được không?” Trong lòng bàn tay Lâm Băng đổ đầy mồ hôi. Bây giờ đã cách thời gian lấy đi dị năng hai giờ rồi, chỉ còn hai giờ nữa thôi thì dị năng của cô sẽ khôi phục. Nếu không gian này còn tiếp tục lấy đi dị năng, ở mạt thế này, ở trong mắt người khác, thì cô cũng chỉ là một người bình thường. Như vậy là không được.
[Tuy rằng tinh hạch có thể cung cấp năng lượng, nhưng theo lời nói của ngươi là không chịu cung cấp một điểm dị năng sau khi không gian thăng cấp xong, thì ngươi sẽ không sử dụng được một số công năng khác của không gian đâu. Hơn nữa, nếu tất cả đều là cung cấp năng lượng bên ngoài để thăng cấp, sau này có khả năng không gian sẽ bài xích năng lượng của ngươi.]Quyển sách nhỏ Da Da này còn có vài lời chưa nói hết, nếu luôn luôn dùng năng lượng bên ngoài để thăng cấp, tương lai không gian mở ra linh trí sẽ bài xích chủ nhân nắm giữ không gian, nếu người sở hữu không đủ mạnh, thì có thể bị không gian phản phệ, vĩnh viễn bị vây ở trong không gian. Như vậy, không gian lập tức sẽ không nhận mệnh lệnh nào của người đó......
Chắc chắn nó sẽ không cùng kí chủ nói ra chuyện này, bằng không, khi kí chủ ngừng thăng cấp thì nó cũng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, khoảng thời gian đó thật sự nhàm chán muốn chết a.
Lâm Băng đang suy xét lại lời nói của quyển sách nhỏ này, về chuyện không gian sẽ bài xích mình. Nếu không gian bài xích năng lượng của cô thì thật sự không ổn. Một ngày hai mươi bốn giờ, mất bốn giờ để khôi phục, nói cách khác, một ngày có sáu lần cơ hội. Mặc kệ là ban ngày hay là buổi tối thì đều rất nguy hiểm, nhất là sau mạt thế, lòng người càng khó dò hơn. Lúc đó con người còn đáng sợ hơn so với tang thi.
Lâm Băng khẽ cắn môi, nói:“Năm ngày một ngày hai lần, khoảng cách năm ngày sau, mỗi ngày một lần. Hơn nữa, lúc ta nói có thể lấy năng lượng thì ngươi mới có thể lấy, bằng không nếu ta chết ở trong miệng tang thi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt hơn đâu.”
Đợi đến thời điểm cô lên cấp hai cấp ba hoặc cấp bốn, lần lấy năng lượng tiếp theo sẽ cách mấy ngày rồi. Lúc đó cứ cách nhiều ngày lại lấy một lần là được, cô nhất định có thể khiến cấp độ dị năng của mình thăng cấp nhanh chóng.
[ Được.]
“Cám ơn ngươi, Da Da !” Mặc kệ là nó thật lòng hay giả dối, hiện tại không gian đã như vậy, trừ bỏ lời này ra thì cô đã không còn lời nào để nói nữa rồi.
[ Được ~!] Hừ, nhân gia mới không có ngại ngùng, bìa sách của nhân gia cũng không có chuyển thành màu đỏ!
Nghe giọng điệu của Da Da, khóe miệng Lâm Băng hiện lên một đường cong xinh đẹp.
Đúng lúc này, cô lại nghe thấy một tiếng ‘Phanh’ liên tục, là thanh âm truyền đến từ bên kia ngã tư đường. Lâm Băng đứng lên, nhanh chóng thu dọn đồ vật trong tay, tay phải nắm chặt cây gậy gỗ được vót nhọn, rồi tìm một vị trí ẩn nấp an toàn, núp vào.
Là mùi máu tươi.
Lâm Băng đang lẩn trốn trong một góc xó, phía trước cô đều là những cái lồng. Đây là một cửa hàng trông vật nuôi. Tang thi trong này đều đã bị cô dụ ra ngoài rồi giết sạch. Cánh cửa sổ khi cô tiến vào đã bị khóa chặt lại, trên cửa còn đọng lại vết máu đen và óc màu trắng. Nhìn từ bên ngoài thì trông nó giống với mọi cửa hàng khác, bên trong phòng thì bị bóng tối bao phủ.
...... Không đúng, là âm thanh tang thi chen chúc nhau đi ra.
Máu!
Một lượng lớn máu tươi đã dẫn những con tang thi sợ hãi ánh sáng mặt trời
đi ra ngoài.
Tiếng thét và gầm gừ của tang thi càng lớn hơn trước.
Đến cùng là kẻ nào ngu xuẩn ở bên cạnh lấy máu, là sợ tang thi chưa đủ nhiều hay sao! Trước đây khi Lâm Băng giết tang thi, chỉ có đâm, đập lên đầu tang thi nên mới có máu. Máu vẫn là màu đen hoặc màu đỏ sậm. Máu tang thi hoàn toàn không có sức dụ hoặc với đồng loại của chúng.
Lâm Băng kéo rèm vải bên cửa sổ lên, che chắn toàn bộ cơ thể mình, cô đặt cây gậy gỗ dưới chân, đặt nằm ngang. Trong bóng đêm nhìn không rõ, một tay nắm chặt phía trên đầu cây gậy, cũng không dám thả lỏng chút nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook