Lúc Ninh Hiểu Tiêu được sắp xếp xong thì nàng mới thở phào một cái, xem ra đã thành công.Nàng cẩn thận nhớ lại ký ức của nguyên chủ, nhịn không được cười khẽ một tiếng: "Thật là đần nha.

Nhị thúc như vậy mà cũng có thể tin tưởng..."Ninh Hiểu Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu.Nàng đã trùng sinh vào người nguyên chủ, đương nhiên nàng muốn báo đáp cho nguyên chủ.


Chuyện lần này, nàng nhất định phải giải quyết thật tốt.Về phần vấn đề của bản thân nàng, thật sự thì nàng không để ở trong lòng, tu luyện ở nơi nào mà không phải là tu luyện chứ.

Huống chi, việc tu luyện của nàng cũng đã đạt tới bình cảnh(*).(*) Bình cảnh: cảnh giới bị tắc nghẽn, không thể tăng thêm cũng không giảm đi.Lần này cứ coi như là nàng nghỉ ngơi một thời gian.Tĩnh quốc, nàng cũng đã nghe nói qua.Năm Bùi Nghiên Đình mới búi tóc đã dẫn đầu đại quân chinh chiến thu hồi đất đã mất khiến danh chấn biên cương.

Năm hắn được hai mươi tuổi đã có chiến công hiển hách trở thành Vương gia chí tôn độc nhất vô nhị của Tĩnh quốc, tay cầm binh quyền.

Có thể nói là dưới một người trên vạn người.Không biết dạng người như thế này lại muốn hợp tác cái gì với nàng chứ?Dường như trong cuộc sống yên tĩnh xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn cũng không tệ.Ngày tiếp theo ở trong xe ngựa, Ninh Hiểu Tiêu hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn ta báo đáp như thế nào đây?""Làm sao? Còn sợ ta bán ngươi đi hay sao?" Bùi Nghiên Đình cảm thấy Ninh Hiểu Tiêu thật sự rất thú vị, bây giờ nàng còn sự lựa chọn nào khác sao?"Ta chỉ sợ ta không thể đáp ứng được yêu cầu của ngươi, ta không muốn nợ nhân tình của ai." Ninh Hiểu Tiêu âm thầm cắn răng, cái tên này, trên mặt không thể thu lại vẻ đắc ý đó sao?Đắc ý cái gì mà đắc ý?Từ nhỏ đến lớn đã có ai dám đắc ý ở trước mặt nàng chưa?Bùi Nghiên Đình vừa nghe thấy đáp án này, trong lòng có một loại ấm áp lạ thường.


Quả nhiên hắn không có nhìn lầm người, nữ nhân Ninh Hiểu Tiêu này thật sự là thiện lương trung thực, không thích chiếm tiện nghi của người khác."Làm nữ nhân của ta!"Đáp án của Bùi Nghiên Đình giống như sét đánh trong đầu Ninh Hiểu Tiêu, khiếp sợ lần này tuyệt đối không phải giả vờ: "Ngươi nói cái gì?"Làm nữ nhân của hắn sao?Ai cho hắn lá gan nói ra lời này vậy?Hắn không muốn sống nữa đúng không?Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Ninh Hiểu Tiêu, vậy mà tâm trạng của Bùi Nghiên Đình lại trở nên tốt hơn, cười nói: "Ta chỉ nói giả vờ, ngươi yên tâm đi.

Ta không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn."Hắn đã dự liệu Ninh Hiểu Tiêu sẽ khiếp sợ.


Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn có chút mất mát.Danh hiệu Vương phi Tĩnh quốc là điều làm cho vô số nữ nhân tranh nhau cướp lấy, nhưng phản ứng này của Ninh Hiểu Tiêu...!Ai...Bùi Nghiên Đình coi đây là bởi vì Ninh Hiểu Tiêu đang ngượng ngùng, huống chi trong người nàng còn mang nặng huyết cừu, trước hết nàng không muốn bàn đến việc chung thân đại sự.Bùi Nghiên Đình đang suy nghĩ miên man nên không ngờ rằng chính lời giải thích của hắn đã cứu hắn trở về từ cõi chết, Ninh Hiểu Tiêu cũng đã thu hồi sát tâm với hắn.Ừ, xem như hắn có chút tự hiểu lấy.Muốn cưới nàng làm vợ, cũng phải xem coi hắn có bản lĩnh đó hay không."Thật ra, Tĩnh quốc cũng không yên tĩnh giống như bề ngoài ngươi nhìn thấy, ngôi vị của hoàng huynh ta cũng không yên ổn.

Trong tay ta nắm giữ binh quyền, rất nhiều người có tâm cơ muốn nhét nữ nhân vào bên cạnh ta, cho nên...!Ta cần một lá chắn an toàn." Bùi Nghiên Đình thẳng thắn nói với Ninh Hiểu Tiêu."Ta hi vọng ngươi biểu hiện kiêu ngạo một chút, mới có thể chèn ép được bọn họ.""Được, ta sẽ tận lực." Ninh Hiểu Tiêu nói rất khiêm tốn nhưng trong lòng lại đang cười nghiêng ngã.Kiêu ngạo sao?Cái này còn cần giả vờ sao?Từ nhỏ đến lớn, tính cách ngang tàng phách lối của nàng chưa từng phải giả vờ.Bùi Nghiên Đình nhìn khóe mắt của Ninh Hiểu Tiêu có chút ý cười, trong lòng ấm áp, nói: "Ta sẽ bảo vệ ngươi.""Hả?" Ninh Hiểu Tiêu kinh ngạc quay đầu.Bùi Nghiên Đình vội ho một cái, lúng túng nói: "Ta sẽ không để cho ngươi bị thương khi giả làm nữ nhân của ta.""Được." Ninh Hiểu Tiêu cười cong đôi mắt, tên Bùi Nghiên Đình này cũng có chút thú vị..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương