Không Gì Ngoài Rắc Rối
-
Chương 7
Chelsea nhìn vào người đàn ông cao lớn, kiêu ngạo đang đứng trước mặt cô. Nhìn vào cánh tay mạnh mẽ và bờ ngực rộng. Nhìn và vẻ mặt cau có và ánh nhìn gay gắt. Anh chàng chẳng thích gì ngoài vị thuốc anh ta hay dùng. “Thật là, anh không biết tôi an tâm thế nào đâu khi biết được tôi sẽ không bao giờ bị buộc phải ngủ cùng anh.”
“Ừ, tôi nghĩ tôi đã biết được. Cô đã nói điều đó đến ba lần rồi.”
“Tôi quá vui mừng khi chúng ta nói rõ chuyện đó ra.” Cô không đến nỗi xấu xí. Ít nhất là cô sẽ không xấu. Sự thật, cô cho rằng mình xinh đẹp hơn là quyến rũ. Anh ta chỉ là một tay vận động viên điển hình khốn kiếp, người luôn nghĩ mình quá đặc biệt nên chỉ hẹn hò với các siêu mẫu. “Và trong tương lai, nếu tôi nghiêng người về phía trước để chỉ cho anh điều gì đó, tôi vô tình chạm phải anh. Đó không phải là tôi cố ý.” Và vì cô thực sự muốn giữ công việc của mình, cô nói thêm, “Mặc dù tôi chắc rằng có rất nhiều người phụ nữ sẵn sàng chết để được chạm vào anh.”
Cặp lông mày anh ngày càng hạ thấp hơn phía trên đôi mắt đen và kết hợp với bóng đen của bộ râu, anh ta trông thật đáng sợ. “Chỉ cần không phải là cô.”
Nhưng Chelsea đã từng đối mặt với nhiều thứ còn đáng sợ hơn nhiều so với một cầu thủ khúc côn cầu trên băng luôn ủ rũ. Với cân nặng và kích thước và sự giận dữ, anh ta đã không dọa dẫm được cô. “Không, trừ tôi ra.” Giờ là thời điểm thay đổi chủ đề trước khi anh ta phát cáu và đuổi việc cô. Hay tệ hơn, anh ta sẽ bắt cô làm những việc xấu hổ và vớ vẩn như đi mua bao cao su. “Tôi nghĩ sự có mặt của anh hôm đó là quan trọng. Thứ nhất, vì đó là chương trình từ thiện và giới báo chí sẽ chú ý nhiều hơn đến nó nếu anh ở đó. Thứ hai, vì những người hâm mộ muốn thấy mặt anh.”
“Chúng ta quay lại vấn đề đó sao?” Anh nhắm mắt lại và lẩm bẩm. “Chúa ơi, cô như một con bét làm tổ trong đầu tôi vậy. Tôi đã nói với cô là tôi không thể chơi cơ mà.”
Anh ta đã bảo cô là pit bull, giờ còn bảo là con bét nữa. Phải tâng bốc anh ta. “Điểm số của anh không phải là vấn đề.”
“Điểm số luôn là vấn đề đối với tôi.” Anh với tay lấy cây batoong và đứng thẳng người lên. “Tôi không muốn chơi bất cứ môn thể thao nào mà tôi không thể giành chiến thắng.”
“Anh không thích vị trí thứ hai sao?”
“Đúng vậy.”
“Sự kiện này được tổ chức nhằm mục đích từ thiện. Mục đích chơi trong bất cứ trận đấu nào dành cho việc từ thiện không phải là việc liệu anh giành chiến thắng ở vị trí thứ nhất, thứ hai hay thứ ba. Đó chính là sự tham gia của anh.” Anh tính mở miệng phản đối, nhưng cô đã đưa một tay lên. “Anh hãy nghĩ lại về việc đó. Tôi có thêm một tuần nữa trước khi cho họ câu trả lời.”
Anh đi vượt qua cô. “Ngừng việc can thiệp vào cuộc sống của tôi đi.”
“Tôi chỉ đang cố giúp anh mà thôi.” Cô đi theo anh. “Tôi thực sự thấy mình như một kẻ vô dụng rỗi nghề ở đây. Tôi không biết anh cần gì.”
Anh đột nhiên ngừng lại khiến cô gần như đâm sầm vào phía sau tấm lưng và chiếc quần tập nylon đen.
“Anh là người duy nhất tôi từng làm việc mà chẳng có một danh sách những việc không thể dành cho tôi. Anh chẳng có danh sách nào cả. Nói cho tôi, anh cần tôi làm những gì cho anh.”
Anh thẳng lưng lên. “Tôi không cần cô làm bất cứ điều gì cho tôi.”
Cô chuyển ra phía trước và nhìn vào mặt anh. Ánh sáng từ phía trước ngôi nhà chiếu ngang mũi và phía trên ngực ang. “Chinooks đang trả khá nhiều tiền để tôi làm trợ lý cho anh.”
“Tôi không cần biết họ trả cho cô bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi nếu cô nghỉ việc.”
Vì một lý do nào đó, cô nghi ngờ việc mình nhận được hai mươi ngàn đô la từ anh. “Việc đó không phải vì tiền,” cô nói dối. “Tôi có được sự thỏa mãn trong công việc. Anh cần tôi và…”
“Tôi không cần cô.”
“… và,” cô tiếp tục như thể anh ta không cắt ngang lời cô nói, “nếu anh không nói cho tôi biết tôi có thể giúp được gì cho anh, tôi sẽ tự theo quyết định của chính mình.”
“Được rồi. Cô có thể viết trả lời lại cho bảy ngàn lá thư mà người hâm mộ đã gửi tới cho tôi, theo như cô quan tâm.”
Không phải là cô chưa từng trả lời thư hâm mộ của người nào đó trước đây. “Anh muốn bức email đó viết gì?”
“Viết chung 1 email thì quá lạnh lùng.” Anh tiếp tục đi quành qua cầu thang và tiến về phía hành lang tối tăm. “Tôi nghĩ cô cần trả lời riêng cho mỗi email.”
Cô gọi với theo sau, đôi giày hiệu Kate Spade của cô đột nhiên bị mắc vào lớp đá lót sàn. “Anh vừa nói gì?”
“Viết trả lời riêng cho từng người hâm mộ,” anh lặp lại, giọng anh văng vẳng lại sau bước chân.
Sự kinh hãi đè nặng lên đôi chân cô, và cô buộc mình phải đi theo anh ta. “Tôi nghĩ một email chung kiểu “cảm ơn vì sự quan tâm của bạn” đã thể hiện sự tử tế của anh rồi.”
“Tôi không muốn vậy.” anh đi vào một căn phòng lớn có chiếc tivi lớn nhất mà cô từng thấy, một chiếc đi văng bằng da cỡ bự, một chiếc ghế dài rộng, và ba chiếc bàn chơi poker. Cô ngừng lại ở cửa ra vào.
“Đề cập đến email của họ rất có ý nghĩa đối với tôi thế nào,” anh nói qua vai mình. “Và thêm vào một vài điều về lá thư của chính họ để họ nghĩ rằng tôi đã tự đọc nó.”
“Đồ lừa bịp.” cô thì thầm.
Anh quay lại và nhìn cô tứ phía bên kia phòng. “Có phải cô vừa gọi tôi là đồ bịp bợm không?”
Anh ta có thể bị gãy hơn ½ xương trong người, nhưng anh ta không gặp vấn đề trong việc nghe. Cô chỉ về phía bàn poker và trả lời. “Không. Tôi nói, cái đó thật tuyệt. Anh có chơi bài poker nhiều không?”
“Tôi từng.” Anh cầm điều khiển tivi ở bàn cuối lên và chỉa về phía màn hình. “Tốt hơn hết cô nên bắt đầu với những email đó.”
Đồ lừa bịp, cô nói không ra tiếng sau lưng anh. Sau đó cô quay lưng lại và đi về phía văn phòng làm việc ở phía trước ngôi nhà. Gót giày bằng gỗ vang lên trên sàn nhà lót đá như hồi chuông báo tử. “bảy ngàn email,” cô rên rỉ. Mười ngàn đô la.
Cô kéo chiếc ghế Mark vừa ngồi trước đây không lâu và gọi cho em gái mình. “Chị cần biết người liên lạc để có thể vào được trang lưu bút của Mark trên trang web của Chinooks,” cô giải thích. “Địa chỉ email của những người đăng nhập vào đó bị ẩn đi.” Sau một vài phút giải thích, cô lấy từ ngăn kéo bút và một tấp giấy ghi chú. Cô viết tên, số điện thoại và gọi cho giám đốc cấp cao phụ trách trang web. Sau một vài câu hỏi và trả lời, ông ấy khẳng định được cô không phải là một kẻ dở hơi nào đó đang tìm cách vào trang web của Chinooks. Ông gửi cho cô đường dẫn đến panel quản trị mạng, tên tài khoản và mật khẩu cô có thể sử dụng. Chỉ một vài phút cô vào được hệ thống. Dễ như ăn cháo. Giờ đến phần khó khăn đây, trả lời cho tất cả email.
Mười bức thư đầu tiên bày tỏ những lời chúc tốt đẹp nhất của người viết đối với sự hồi phục của Mark. Chúng chứa đầy sự quan tâm, những kỷ niệm và sự tôn sùng anh hùng. Chelsea bấm vào nút trả lời và viết cung nội dung cho tất cả các lá thư đó:
Cảm ơn về sự quan tâm và việc bạn dành thời gian để viết thư cho tôi. Sự hỗ trợ chu đáo của bạn có ý nghĩa rất nhiều đối với tôi. Tôi đang phục hồi tốt và cảm thấy ngày càng tốt đẹp hơn.
Mark Bressler
Sau 45 phút với công việc căng thẳng đầu óc, cô gặp phải bức email:
Chào Mark,
Em là Lydia Ferrari.
Chelsea mỉm cười. Ferrari. Đúng vậy.
Chúng ta đã gặp nhau ở Lava Lounge một vài tháng trước tai nạn của anh. Em đã mặc chiếc áo đầm thun ngắn màu xanh lá cây và anh đã nói em trông thật giống Heidi Klum.
Chelsea tròn mắt khi cô tiếp tục đọc.
Chúng ta đã có một đêm tuyệt vời tại căn hộ của em ở Redmond. Chúa ơi! Đó là một trong những đêm tuyệt vời nhất trong đời em. Em đã cho anh số điện thoại nhưng anh chưa bao giờ gọi. Cảm giác lúc đầu của em là tổn thương nhưng giờ em rất buồn khi nghe về tai nạn của anh. Em hy vọng anh sớm bình phục.
Cô không biết điều gì tệ hơn. Rằng cô Lydia đó ngủ với đà ông mà cô ta chỉ gặp ở quầy bar hay việc cô ta viết điều đó lên một forum công khai. Theo như tính cách của Mark, cô không ngạc nhiên lắm khi đọc được email này. Chán ghét chứ không ngạc nhiên. Anh ta là một vận động viên cơ mà.
Lydia thân yêu, cô viết.
Xin lỗi vì anh đã quan hệ và không bao giờ gọi cho em. Con người anh là như vậy. Đại diện cho tất cả đàn ông ở khắp mọi nơi, những người nói họ sẽ gọi và không bao giờ thực hiện, anh muốn được xin lỗi em. Tuy nhiên, sự thật là, Lydia, em đang mong đợi điều gì? Hãy dành cho mình một ít lòng tự trọng và từ bỏ việc ngủ với bất cứ người đàn ông nào em gặp trong các quán bar.
Chelsea ngồi lùi lại và nhìn những gì cô viết. Thay vì nhấn nút Hồi âm, cô ấn nút xóa và xóa đi bức thư không phù hợp của Lydia và phần trả lời của cô.
Bức email tiếp theo bắt đầu:
Mark con rùa rụt đầu,
Thằng chó đẻ của nghiệp chướng. Cú đánh vào Marleau là cực kỳ vi phạm luật. Tao vui vì may đang bị hôn mê.
Dan từ San Jose.
Cô cũng xóa ngay bức email đó. Không có lời bào chữa nào khi một người nào đó viết một điều gì đó thật tồi tệ, và cô không nghĩ mình nên đề cao Dan với một câu đáp trả.
Cô trả lời thêm một vài bức email nữa, sau đó cô đọc được:
Mark,
Tôi và con trai mình chưa bao giờ bỏ lỡ một trận đấu nào ở sân nhà của Chinooks và cơ hội được xem anh thi đấu. Anh là nguồn cảm hứng cho cậu con trai tám tuổi của tôi, Derek, người đã gặp anh tại trại khúc côn cầu trên băng dành cho thiếu nhi mùa hè năm ngoái. Anh là huấn luyện viên của nó và đã dạy nó không bao giờ được từ bỏ. Nó lúc nào cũng nhắc đến anh, và vì lời động viên của anh, nó muốn được chơi trong giải khúc côn cầu trên băng chuyên nghiệp vào một ngày nào đó.
Mary White
Chelsea rời mắt khỏi màn hình và nhìn các tấm poster và các chiếc cup cũng như các vật lưu niệm khắp phòng. Một chiếc áo thi đấu của Chinooks với số “12” và tên “Bressler” được viết ngang vai áo được treo đằng sau tấm kính Plexiglas và bên dưới một cây khúc côn cầu bị gãy được dán chặt vào tường. Trên một bức tường khác là bức hình anh ta mặc một chiếc áo thi đấu màu xanh đậm, tóc được bện lại và đầy mồ hôi với một nụ cười rạng rỡ và một hàm răng trắng bóng. Anh ta giữ một quả bóng khúc côn cầu trên tay với một mảnh băng dán được dán ngang qua nó. Con số “500” được viết ngang miếng băng dán trắng đó.
Tất cả những điều này có ý nghĩa rất lớn với anh ta và có thể tái hiện được cuộc đời anh. Một cuộc đời chứa đầy sự tôn sùng và khúc côn cầu trên băng, qua đêm với những người phụ nữ ngẫu nhiên nào đó, và truyền cảm hứng cho những cậu bé.
Anh ta là một câu chuyện mà cô không hề biết đến. Và thành thật mà nói, cô hoàn toàn không hiểu. Anh ta có quá nhiều. Quá may mắn, thế nhưng anh ta khá giận dữ. Như thể anh ta bật công tắc và giấu đi anh chàng luôn cười mà cô nhìn thấy trong video phỏng vấn. Mark Bressler mà cô biết được khá giống với người đàn ông cô nhìn thấy trong các đoạn video khác, một cầu thủ khúc côn cầu trên băng đang tung nắm đấm vào mặt đối thủ trên sân băng.
Không. Cô không thể hiểu nổi sự giận dữ và tâm trạng u ám của anh ta, nhưng cô cho rằng cô không được trả lương để hiểu anh ta. Cô nhìn vào màn hình máy tính và quay trở lại với công việc.
Mary thân mến, cô viết.
Tôi rất vui khi trở thành huấn luyện viên cho Derek vào mùa hè năm ngoái. Tôi thật vui khi biết rằng cậu bé không có ý định từ bỏ. Tôi sẽ đến xem cậu ấy thi đấu ở giải NHL một ngày không xa.
Giữ gìn sức khỏe,
Mark Bressler.
Cô đưa chuột đến lá thư tiếp theo và ghi nhớ trong đầu về việc hỏi Mark về trại hè khúc côn cầu trên băng dành cho thiếu niên. Anh ta sẽ không thích đề cập đến điều đó. Chắc chắn anh ta sẽ buộc cô tội huênh hoang và tội cố điều khiển cuộc đời anh ta. Anh ta sẽ gọi cô là con bét, nhưng cuộc đời anh ta cần có ai đó điều khiển nó.
Sau 40 phút đọc và trả lời thêm hơn 10 lá thư nữa, cô đứng dậy và duỗi 2 tay lên phía trên đầu. Với tốc độ này, cô phải mất cả đời mới trả lời hết các email gởi đến. Và cô nghi ngờ đó là lý do anh ta bảo cô làm việc này. Cô thả hai tay xuống và đi xuyên qua nhà đến phòng thư giãn. Ánh sáng từ tất cả các cửa sổ bằng kính trải những mảng màu sữa khắp mặt đá và gỗ khiến cô nghĩ mình đang ở trong một biệt thự ở Tuscany. Cô băn khoăn không biết liệu có phải người vợ trước của anh ta đã chọn ngôi nhà không. Vì như cô được biết, ngôi nhà dường như không phù hợp với thị hiếu của anh ta lắm. Anh ta dường như là mẫu người thích các kiểu kiến trúc hiện đại.
Khi cô bước vào, tấm thảm lớn trong căn phòng đã giúp cho gót giày cô không phát ra tiếng. Trên tivi, bản tin trưa đang đưa tin dự báo thời tiết cho tuần tới. Âm thanh nhỏ đến nỗi cô hầu như không nghe được gì. Các màn cửa được mở ra, ánh nắng ban trưa tràn qua các cánh cửa Pháp lớn, như đang tẩy trắng tấm thảm màu be và ngừng lại cách chiếc ghế nơi Mark đang nằm ngủ một khoảng ngắn. Tay phải anh đặt phía trên bụng, thanh nẹp màu xanh tương phản với màu trắng của chiếc áo phông. Tay trái đặt ở trên chiếc ghế da, với lòng bàn tay ngửa ra, những ngón tay cuộn lại quanh chiếc điều khiển. Cái cau mày thường trực giữa cặp lông mày đã biến mất, phía trước trán anh ta phẳng lì. Anh ta trông trẻ hơn, ôn hòa hơn. Điều đó khiến cô nghĩ thật kì cục với khuôn mặt mạnh mẽ và chùm râu đen mọc lởm chởm của anh ta.
Nếu tôi nói rằng tôi chưa làm tình với ai trong 6 tháng, liệu cô có sắp xếp người làm chuyện đó với tôi không? Anh ta đã hỏi cô, và cô cắn một bên môi để ngăn mình khỏi bật cười và tiến đến đánh thức anh ta dậy. Trước đây cô từng làm việc cho một diễn viên hài, người đã yêu cầu cô kiếm cho ông ta người ngủ cùng. Ông ta sử dụng dịch vụ nào đó và muốn Chelsea đến đón rồi đưa cô gái ấy về. Ông ta muốn cô quay lại sau 2h, sau đó mang cô gái đó về chỗ cô ta. Cô đã từ chối, và diễn viên hài đó đã tự mình trả tiền taxi cho cô ta.
Không giống với diễn viên hài đó, Mark Bressler dĩ nhiên không gặp rắc rối gì trong việc tìm kiếm phụ nữ. Anh ta trông thật đẹp trai và có một mùi hương nhục dục bao bọc lấy anh ta như một đám mây chất độc. Trừ khi anh ta sùng bái điều gì đó, vì cô không thấy anh ta gọi người tới ngủ cùng.
Cô tiến về phía tấm màn cửa nặng và kéo nó lại. Điều tốt là cô cảm thấy mình đã không còn dễ dàng cảm thấy khó chịu nữa. Nếu anh ta đưa ra những lời nhận xét về cặp ngực lớn của cô một vài năm trước đây, cô sẽ bật khóc và chạy ra khỏi nhà anh ta. Cô nghi ngờ đó chính là lý do anh ta lăng mạ cô.
Một lần nữa.
Cô quay lại và anh ta cọ xát bàn tay bị thương lên vùng bụng và ngực. Tiếng sột soạt của thanh nẹp có thể nghe được so với những giọng nói nhỏ phát ra từ tivi. Anh ta vẫn nhắm mắt, và cô tự hỏi mình có nên đánh thức anh ta dậy ăn trưa hay không. Thay cho việc đánh thức, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Tốt hơn hết là không nên chọc vào người hung bạo.
Cô quay lại phòng làm việc, trả lời một vài thư từ người hâm mộ. Trong hai ngày tiếp theo cô chủ yếu viết các email trả lời chung cho tất cả, hoặc xóa đi các thông điệp không thích hợp. Vào thứ tư, cô không trả lời thư để lái xe đưa Mark đến tái khám với bác sĩ cách đó một vài dặm, và vào thứ năm cô lái xe đưa anh ta đến cửa hàng của Verizon. Cả hai lần anh ta đều là một tài xế băng sau tồi tệ. Cô đã đe dọa là sẽ chở anh đi vòng quanh bằng chiếc Honda của cô nếu anh ta không câm miệng.
Anh ta đã làm thế. Chỉ trong một vài phút.
“Mẹ kiếp!” anh ta hét toáng lên khi cô chở anh ta về nhà từ cửa hàng Verizon vào chiều thứ năm đó. “Chiếc xe đó suýt nữa đụng trúng vào thân xe chúng ta.”
“Sai một ly đi một dặm,” cô trích lời mẹ mình thường nói.
“Dĩ nhiên là không, nếu không xe cô sẽ không sứt mẻ như vậy.”
Chiếc Honda của cô không “sứt mẻ”. Nó chỉ có một vài vết xước khi đỗ xe. “Nếu thế, từ nay trở đi chúng ta sẽ đi bằng xe của tôi. Anh có thể gọi tôi là con bét và con ngựa nhỏ, nhưng anh là tài xế băng sau tồi tệ nhất toàn bang Washington và một nửa bang Oregon.”
“Cô không biết mọi tài xế băng sau ở Washington và một nửa bang Oregon.”
Cô lờ đi lời nhận xét của anh. “Anh chê bai khi tôi lùi lại hơi nhanh. Anh chê bai khi xe không đi đủ nhanh. Anh chê bai khi tôi vượt đèn vàng và chê bai khi tôi ngừng lại,” cô nói. “Với một người có quá nhiều thứ trong cuộc sống như anh, anh kêu ca hơi bị nhiều.”
“Cô chẳng biết tí gì về cuộc đời của tôi.”
“Tôi biết anh buồn bực. Anh cần có một sở thích nào đó. Anh cũng cần làm điều gì đó.”
“Không sở thích gì cả.”
“Tôi nghĩ anh nên tham gia vào trại khúc côn cầu trên băng cho thiếu niên. Qua việc đọc email của người hâm mộ gửi cho anh, tôi nhận ra rằng anh là một người có ảnh hưởng tích cực đến cuộc sống của những đứa trẻ đó.”
Anh nhìn ra cửa sổ ghế phụ và im lặng trong một vài giây trước khi anh ta nói, “Trong trường hợp cô không nghĩ đến, hiện tôi không thể trượt băng được nữa.”
“Khi tôi đi xem trận đấu chung kết Stanley Cup với em gái và Jules, tôi chú ý rằng các huấn luyện viên của Chinooks chỉ đứng đằng sau băng ghế, cực kỳ cáu kỉnh và gào thét rất nhiều. Anh có thể làm điều như thế. Anh rất giỏi trong cáu kỉnh và gào thét.”
“Tôi chưa bao giờ la hét với cô.”
“Anh vừa mới hét “mẹ kiếp!” với tôi.”
“Tôi chỉ lên giọng nhằm phản ứng lại việc cô gần như giết chết tôi. Tôi đã sống sót được trong một tai nạn xe hơi. Tôi không muốn mình lại được lôi ra ngoài bởi một người bé nhỏ, hầu như chỉ nhìn thấy được không quá bảng đồng hồ.”
Có thể diều đó giải thích lý do cho việc anh ta quá tồi tệ khi cô đưa anh ta đi quanh thành phố. Anh ta sợ hãi sẽ gặp một lần tai nạn khác. Tuy nhiên điều đó không giải thích cho cách đối xử chó chết của anh ta khi ở nhà. “Tôi cao đúng chuẩn một mét sáu bảy.”
Cô dừng xe ở đèn đỏ và nhìn qua anh. “Để được xem là người thấp bé và tham gia vào hội nghị quốc gia LPA hằng năm, tôi phải đạt mức một mét hai hay thấp hơn.”
Anh quay lại và nhìn vào mắt cô. Hai hàng lông mày của anh nhướn lên trên cả viền cặp kính mát.
Anh quay lại và nhìn vào mắt cô. Hai hàng lông mày của anh nhướn lên trên cả viền cặp kính mát.
“Cái gì?”
Anh lắc lắc đầu mình. “Cô biết cả độ cao yêu cầu của những người thấp bé sao?”
Cô nhún vai và liếc nhìn đèn giao thông. “Khi anh lớn lên với những đứa trẻ gọi anh là người lùn, anh cần tìm kiếm và nắm bắt những điều đó.”
Anh ta cười tủm tỉm nhưng cô không cho là vậy. Lần trước anh ta đã cười vì muốn chế nhạo cô. Đèn giao thông bật chuyển, và cô đặt chân mình lên chân ga. Một lần nữa cô có ý định thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện. “Một trong những email tôi đã trả lời hôm qua đến từ Mary White. Anh đã huấn luyện cho con trai cô ấy. Derek.”
Anh quay lại và nhìn ra cửa sổ ghế phụ, một lần nữa. Anh im lặng ít phút sau đó trả lời. “Tôi không nhớ ai là Derek.”
Cô không biết liệu đó có phải là sự thật hay anh ta đang cố làm cho cô câm miệng lại. “Thật đáng tiếc. Ấn tượng tôi có được từ mẹ cậu bé là anh là một huấn luyện viên tuyệt vời.”
“Hãy dành một quãng thời gian nào đó trong ngày hôm nay để lập chương trình cho điện thoại của tôi.” Anh ta nói, và chủ đề mà cô nêu ra đã bị chặn đứng. “Tôi sẽ đưa cô danh sách tên và cô có thể tìm kiếm số của các tên đó.”
Cô không nhắc đến chủ đề đó nữa. Chỉ trong lúc này thôi. “Việc lập trình cho điện thoại di động rất dễ.” Vì điện thoại của anh ta bị mất và anh ta không ghi lưu các số điện thoại của mình với trang an toàn của Verizon, vì thế không còn gì lưu lại. Ừ, việc lập trình thì dễ thôi, nhưng việc tìm kiếm tất cả các số điện thoại và lập trình nó vào điện thoại của anh ta sẽ mất rất nhiều thời gian. Cô thà dùng thời gian đó để lục lọi đống email từ người hâm mộ của anh ta hơn. “Anh có thể làm được điều đó.”
“Tôi không được trả tiền để làm việc đó,” anh ta nói khi rẽ vào garage. “Cô làm đi.”
Khi họ bước vào nhà, người từ dịch vụ quét tước đang hút bụi và lau chùi tất cả các cửa sổ. Mark viết nguệch ngoạc danh sách tên, sau đó đưa điện thoại cho cô. “Cô hãy bắt đầu với những tên này.” Anh ta nói, sau đó biến mất vào bên trong thang máy.
Chelsea cắm sạc điện thoại trước khi mở máy tính của Mark và quay trở lại với công việc. Khi cô trả lời lá thư của người hâm mộ, một email mới xuất hiện trong hộp thư cá nhân của anh ta. Cho rằng đó là thư của người môi giới bất động sản, cô mở chương trình email của anh ra. Địa chỉ gởi trả đập vào mắt cô và cô mở nó ra.
Huấn luyện viên Mark, bức thư viết.
Mẹ cháu cho cháu đọc những gì chú đã viết. Cháu hy vọng chú sẽ sớm hồi phục. Cháu đang luyện cách chặn đối thủ như chú đã dạy cháu. Rồi chú sẽ nhận ra cháu ngày càng chơi tốt hơn.
Derek White.
Derek White? Một đứa trẻ làm sao lại có thể có được địa chỉ email của Mark? Không phải cậu ta mới lên 8 sao? Nếu cậu ta lớn hơn, cô sẽ hoảng sợ. Có thể nói như vậy, cô cảm thấy sợ hãi.
Derek, cô viết.
Rất vui khi nhận được thư của cháu. Chú không biết liệu chú có thể có mặt ở trại khúc côn cầu trên băng vào năm nay không. Nếu chú không đến đó, chú cũng sẽ nhớ cháu. Chú rất vui khi nghe được cháu đang luyện tập chăm chỉ và chú muốn được nhìn thấy cháu đang trở nên tốt như thế nào?
Huấn luyện viên Mark.
Tái bút: làm thế nào cháu có được địa chỉ email của chú?
“Ừ, tôi nghĩ tôi đã biết được. Cô đã nói điều đó đến ba lần rồi.”
“Tôi quá vui mừng khi chúng ta nói rõ chuyện đó ra.” Cô không đến nỗi xấu xí. Ít nhất là cô sẽ không xấu. Sự thật, cô cho rằng mình xinh đẹp hơn là quyến rũ. Anh ta chỉ là một tay vận động viên điển hình khốn kiếp, người luôn nghĩ mình quá đặc biệt nên chỉ hẹn hò với các siêu mẫu. “Và trong tương lai, nếu tôi nghiêng người về phía trước để chỉ cho anh điều gì đó, tôi vô tình chạm phải anh. Đó không phải là tôi cố ý.” Và vì cô thực sự muốn giữ công việc của mình, cô nói thêm, “Mặc dù tôi chắc rằng có rất nhiều người phụ nữ sẵn sàng chết để được chạm vào anh.”
Cặp lông mày anh ngày càng hạ thấp hơn phía trên đôi mắt đen và kết hợp với bóng đen của bộ râu, anh ta trông thật đáng sợ. “Chỉ cần không phải là cô.”
Nhưng Chelsea đã từng đối mặt với nhiều thứ còn đáng sợ hơn nhiều so với một cầu thủ khúc côn cầu trên băng luôn ủ rũ. Với cân nặng và kích thước và sự giận dữ, anh ta đã không dọa dẫm được cô. “Không, trừ tôi ra.” Giờ là thời điểm thay đổi chủ đề trước khi anh ta phát cáu và đuổi việc cô. Hay tệ hơn, anh ta sẽ bắt cô làm những việc xấu hổ và vớ vẩn như đi mua bao cao su. “Tôi nghĩ sự có mặt của anh hôm đó là quan trọng. Thứ nhất, vì đó là chương trình từ thiện và giới báo chí sẽ chú ý nhiều hơn đến nó nếu anh ở đó. Thứ hai, vì những người hâm mộ muốn thấy mặt anh.”
“Chúng ta quay lại vấn đề đó sao?” Anh nhắm mắt lại và lẩm bẩm. “Chúa ơi, cô như một con bét làm tổ trong đầu tôi vậy. Tôi đã nói với cô là tôi không thể chơi cơ mà.”
Anh ta đã bảo cô là pit bull, giờ còn bảo là con bét nữa. Phải tâng bốc anh ta. “Điểm số của anh không phải là vấn đề.”
“Điểm số luôn là vấn đề đối với tôi.” Anh với tay lấy cây batoong và đứng thẳng người lên. “Tôi không muốn chơi bất cứ môn thể thao nào mà tôi không thể giành chiến thắng.”
“Anh không thích vị trí thứ hai sao?”
“Đúng vậy.”
“Sự kiện này được tổ chức nhằm mục đích từ thiện. Mục đích chơi trong bất cứ trận đấu nào dành cho việc từ thiện không phải là việc liệu anh giành chiến thắng ở vị trí thứ nhất, thứ hai hay thứ ba. Đó chính là sự tham gia của anh.” Anh tính mở miệng phản đối, nhưng cô đã đưa một tay lên. “Anh hãy nghĩ lại về việc đó. Tôi có thêm một tuần nữa trước khi cho họ câu trả lời.”
Anh đi vượt qua cô. “Ngừng việc can thiệp vào cuộc sống của tôi đi.”
“Tôi chỉ đang cố giúp anh mà thôi.” Cô đi theo anh. “Tôi thực sự thấy mình như một kẻ vô dụng rỗi nghề ở đây. Tôi không biết anh cần gì.”
Anh đột nhiên ngừng lại khiến cô gần như đâm sầm vào phía sau tấm lưng và chiếc quần tập nylon đen.
“Anh là người duy nhất tôi từng làm việc mà chẳng có một danh sách những việc không thể dành cho tôi. Anh chẳng có danh sách nào cả. Nói cho tôi, anh cần tôi làm những gì cho anh.”
Anh thẳng lưng lên. “Tôi không cần cô làm bất cứ điều gì cho tôi.”
Cô chuyển ra phía trước và nhìn vào mặt anh. Ánh sáng từ phía trước ngôi nhà chiếu ngang mũi và phía trên ngực ang. “Chinooks đang trả khá nhiều tiền để tôi làm trợ lý cho anh.”
“Tôi không cần biết họ trả cho cô bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi nếu cô nghỉ việc.”
Vì một lý do nào đó, cô nghi ngờ việc mình nhận được hai mươi ngàn đô la từ anh. “Việc đó không phải vì tiền,” cô nói dối. “Tôi có được sự thỏa mãn trong công việc. Anh cần tôi và…”
“Tôi không cần cô.”
“… và,” cô tiếp tục như thể anh ta không cắt ngang lời cô nói, “nếu anh không nói cho tôi biết tôi có thể giúp được gì cho anh, tôi sẽ tự theo quyết định của chính mình.”
“Được rồi. Cô có thể viết trả lời lại cho bảy ngàn lá thư mà người hâm mộ đã gửi tới cho tôi, theo như cô quan tâm.”
Không phải là cô chưa từng trả lời thư hâm mộ của người nào đó trước đây. “Anh muốn bức email đó viết gì?”
“Viết chung 1 email thì quá lạnh lùng.” Anh tiếp tục đi quành qua cầu thang và tiến về phía hành lang tối tăm. “Tôi nghĩ cô cần trả lời riêng cho mỗi email.”
Cô gọi với theo sau, đôi giày hiệu Kate Spade của cô đột nhiên bị mắc vào lớp đá lót sàn. “Anh vừa nói gì?”
“Viết trả lời riêng cho từng người hâm mộ,” anh lặp lại, giọng anh văng vẳng lại sau bước chân.
Sự kinh hãi đè nặng lên đôi chân cô, và cô buộc mình phải đi theo anh ta. “Tôi nghĩ một email chung kiểu “cảm ơn vì sự quan tâm của bạn” đã thể hiện sự tử tế của anh rồi.”
“Tôi không muốn vậy.” anh đi vào một căn phòng lớn có chiếc tivi lớn nhất mà cô từng thấy, một chiếc đi văng bằng da cỡ bự, một chiếc ghế dài rộng, và ba chiếc bàn chơi poker. Cô ngừng lại ở cửa ra vào.
“Đề cập đến email của họ rất có ý nghĩa đối với tôi thế nào,” anh nói qua vai mình. “Và thêm vào một vài điều về lá thư của chính họ để họ nghĩ rằng tôi đã tự đọc nó.”
“Đồ lừa bịp.” cô thì thầm.
Anh quay lại và nhìn cô tứ phía bên kia phòng. “Có phải cô vừa gọi tôi là đồ bịp bợm không?”
Anh ta có thể bị gãy hơn ½ xương trong người, nhưng anh ta không gặp vấn đề trong việc nghe. Cô chỉ về phía bàn poker và trả lời. “Không. Tôi nói, cái đó thật tuyệt. Anh có chơi bài poker nhiều không?”
“Tôi từng.” Anh cầm điều khiển tivi ở bàn cuối lên và chỉa về phía màn hình. “Tốt hơn hết cô nên bắt đầu với những email đó.”
Đồ lừa bịp, cô nói không ra tiếng sau lưng anh. Sau đó cô quay lưng lại và đi về phía văn phòng làm việc ở phía trước ngôi nhà. Gót giày bằng gỗ vang lên trên sàn nhà lót đá như hồi chuông báo tử. “bảy ngàn email,” cô rên rỉ. Mười ngàn đô la.
Cô kéo chiếc ghế Mark vừa ngồi trước đây không lâu và gọi cho em gái mình. “Chị cần biết người liên lạc để có thể vào được trang lưu bút của Mark trên trang web của Chinooks,” cô giải thích. “Địa chỉ email của những người đăng nhập vào đó bị ẩn đi.” Sau một vài phút giải thích, cô lấy từ ngăn kéo bút và một tấp giấy ghi chú. Cô viết tên, số điện thoại và gọi cho giám đốc cấp cao phụ trách trang web. Sau một vài câu hỏi và trả lời, ông ấy khẳng định được cô không phải là một kẻ dở hơi nào đó đang tìm cách vào trang web của Chinooks. Ông gửi cho cô đường dẫn đến panel quản trị mạng, tên tài khoản và mật khẩu cô có thể sử dụng. Chỉ một vài phút cô vào được hệ thống. Dễ như ăn cháo. Giờ đến phần khó khăn đây, trả lời cho tất cả email.
Mười bức thư đầu tiên bày tỏ những lời chúc tốt đẹp nhất của người viết đối với sự hồi phục của Mark. Chúng chứa đầy sự quan tâm, những kỷ niệm và sự tôn sùng anh hùng. Chelsea bấm vào nút trả lời và viết cung nội dung cho tất cả các lá thư đó:
Cảm ơn về sự quan tâm và việc bạn dành thời gian để viết thư cho tôi. Sự hỗ trợ chu đáo của bạn có ý nghĩa rất nhiều đối với tôi. Tôi đang phục hồi tốt và cảm thấy ngày càng tốt đẹp hơn.
Mark Bressler
Sau 45 phút với công việc căng thẳng đầu óc, cô gặp phải bức email:
Chào Mark,
Em là Lydia Ferrari.
Chelsea mỉm cười. Ferrari. Đúng vậy.
Chúng ta đã gặp nhau ở Lava Lounge một vài tháng trước tai nạn của anh. Em đã mặc chiếc áo đầm thun ngắn màu xanh lá cây và anh đã nói em trông thật giống Heidi Klum.
Chelsea tròn mắt khi cô tiếp tục đọc.
Chúng ta đã có một đêm tuyệt vời tại căn hộ của em ở Redmond. Chúa ơi! Đó là một trong những đêm tuyệt vời nhất trong đời em. Em đã cho anh số điện thoại nhưng anh chưa bao giờ gọi. Cảm giác lúc đầu của em là tổn thương nhưng giờ em rất buồn khi nghe về tai nạn của anh. Em hy vọng anh sớm bình phục.
Cô không biết điều gì tệ hơn. Rằng cô Lydia đó ngủ với đà ông mà cô ta chỉ gặp ở quầy bar hay việc cô ta viết điều đó lên một forum công khai. Theo như tính cách của Mark, cô không ngạc nhiên lắm khi đọc được email này. Chán ghét chứ không ngạc nhiên. Anh ta là một vận động viên cơ mà.
Lydia thân yêu, cô viết.
Xin lỗi vì anh đã quan hệ và không bao giờ gọi cho em. Con người anh là như vậy. Đại diện cho tất cả đàn ông ở khắp mọi nơi, những người nói họ sẽ gọi và không bao giờ thực hiện, anh muốn được xin lỗi em. Tuy nhiên, sự thật là, Lydia, em đang mong đợi điều gì? Hãy dành cho mình một ít lòng tự trọng và từ bỏ việc ngủ với bất cứ người đàn ông nào em gặp trong các quán bar.
Chelsea ngồi lùi lại và nhìn những gì cô viết. Thay vì nhấn nút Hồi âm, cô ấn nút xóa và xóa đi bức thư không phù hợp của Lydia và phần trả lời của cô.
Bức email tiếp theo bắt đầu:
Mark con rùa rụt đầu,
Thằng chó đẻ của nghiệp chướng. Cú đánh vào Marleau là cực kỳ vi phạm luật. Tao vui vì may đang bị hôn mê.
Dan từ San Jose.
Cô cũng xóa ngay bức email đó. Không có lời bào chữa nào khi một người nào đó viết một điều gì đó thật tồi tệ, và cô không nghĩ mình nên đề cao Dan với một câu đáp trả.
Cô trả lời thêm một vài bức email nữa, sau đó cô đọc được:
Mark,
Tôi và con trai mình chưa bao giờ bỏ lỡ một trận đấu nào ở sân nhà của Chinooks và cơ hội được xem anh thi đấu. Anh là nguồn cảm hứng cho cậu con trai tám tuổi của tôi, Derek, người đã gặp anh tại trại khúc côn cầu trên băng dành cho thiếu nhi mùa hè năm ngoái. Anh là huấn luyện viên của nó và đã dạy nó không bao giờ được từ bỏ. Nó lúc nào cũng nhắc đến anh, và vì lời động viên của anh, nó muốn được chơi trong giải khúc côn cầu trên băng chuyên nghiệp vào một ngày nào đó.
Mary White
Chelsea rời mắt khỏi màn hình và nhìn các tấm poster và các chiếc cup cũng như các vật lưu niệm khắp phòng. Một chiếc áo thi đấu của Chinooks với số “12” và tên “Bressler” được viết ngang vai áo được treo đằng sau tấm kính Plexiglas và bên dưới một cây khúc côn cầu bị gãy được dán chặt vào tường. Trên một bức tường khác là bức hình anh ta mặc một chiếc áo thi đấu màu xanh đậm, tóc được bện lại và đầy mồ hôi với một nụ cười rạng rỡ và một hàm răng trắng bóng. Anh ta giữ một quả bóng khúc côn cầu trên tay với một mảnh băng dán được dán ngang qua nó. Con số “500” được viết ngang miếng băng dán trắng đó.
Tất cả những điều này có ý nghĩa rất lớn với anh ta và có thể tái hiện được cuộc đời anh. Một cuộc đời chứa đầy sự tôn sùng và khúc côn cầu trên băng, qua đêm với những người phụ nữ ngẫu nhiên nào đó, và truyền cảm hứng cho những cậu bé.
Anh ta là một câu chuyện mà cô không hề biết đến. Và thành thật mà nói, cô hoàn toàn không hiểu. Anh ta có quá nhiều. Quá may mắn, thế nhưng anh ta khá giận dữ. Như thể anh ta bật công tắc và giấu đi anh chàng luôn cười mà cô nhìn thấy trong video phỏng vấn. Mark Bressler mà cô biết được khá giống với người đàn ông cô nhìn thấy trong các đoạn video khác, một cầu thủ khúc côn cầu trên băng đang tung nắm đấm vào mặt đối thủ trên sân băng.
Không. Cô không thể hiểu nổi sự giận dữ và tâm trạng u ám của anh ta, nhưng cô cho rằng cô không được trả lương để hiểu anh ta. Cô nhìn vào màn hình máy tính và quay trở lại với công việc.
Mary thân mến, cô viết.
Tôi rất vui khi trở thành huấn luyện viên cho Derek vào mùa hè năm ngoái. Tôi thật vui khi biết rằng cậu bé không có ý định từ bỏ. Tôi sẽ đến xem cậu ấy thi đấu ở giải NHL một ngày không xa.
Giữ gìn sức khỏe,
Mark Bressler.
Cô đưa chuột đến lá thư tiếp theo và ghi nhớ trong đầu về việc hỏi Mark về trại hè khúc côn cầu trên băng dành cho thiếu niên. Anh ta sẽ không thích đề cập đến điều đó. Chắc chắn anh ta sẽ buộc cô tội huênh hoang và tội cố điều khiển cuộc đời anh ta. Anh ta sẽ gọi cô là con bét, nhưng cuộc đời anh ta cần có ai đó điều khiển nó.
Sau 40 phút đọc và trả lời thêm hơn 10 lá thư nữa, cô đứng dậy và duỗi 2 tay lên phía trên đầu. Với tốc độ này, cô phải mất cả đời mới trả lời hết các email gởi đến. Và cô nghi ngờ đó là lý do anh ta bảo cô làm việc này. Cô thả hai tay xuống và đi xuyên qua nhà đến phòng thư giãn. Ánh sáng từ tất cả các cửa sổ bằng kính trải những mảng màu sữa khắp mặt đá và gỗ khiến cô nghĩ mình đang ở trong một biệt thự ở Tuscany. Cô băn khoăn không biết liệu có phải người vợ trước của anh ta đã chọn ngôi nhà không. Vì như cô được biết, ngôi nhà dường như không phù hợp với thị hiếu của anh ta lắm. Anh ta dường như là mẫu người thích các kiểu kiến trúc hiện đại.
Khi cô bước vào, tấm thảm lớn trong căn phòng đã giúp cho gót giày cô không phát ra tiếng. Trên tivi, bản tin trưa đang đưa tin dự báo thời tiết cho tuần tới. Âm thanh nhỏ đến nỗi cô hầu như không nghe được gì. Các màn cửa được mở ra, ánh nắng ban trưa tràn qua các cánh cửa Pháp lớn, như đang tẩy trắng tấm thảm màu be và ngừng lại cách chiếc ghế nơi Mark đang nằm ngủ một khoảng ngắn. Tay phải anh đặt phía trên bụng, thanh nẹp màu xanh tương phản với màu trắng của chiếc áo phông. Tay trái đặt ở trên chiếc ghế da, với lòng bàn tay ngửa ra, những ngón tay cuộn lại quanh chiếc điều khiển. Cái cau mày thường trực giữa cặp lông mày đã biến mất, phía trước trán anh ta phẳng lì. Anh ta trông trẻ hơn, ôn hòa hơn. Điều đó khiến cô nghĩ thật kì cục với khuôn mặt mạnh mẽ và chùm râu đen mọc lởm chởm của anh ta.
Nếu tôi nói rằng tôi chưa làm tình với ai trong 6 tháng, liệu cô có sắp xếp người làm chuyện đó với tôi không? Anh ta đã hỏi cô, và cô cắn một bên môi để ngăn mình khỏi bật cười và tiến đến đánh thức anh ta dậy. Trước đây cô từng làm việc cho một diễn viên hài, người đã yêu cầu cô kiếm cho ông ta người ngủ cùng. Ông ta sử dụng dịch vụ nào đó và muốn Chelsea đến đón rồi đưa cô gái ấy về. Ông ta muốn cô quay lại sau 2h, sau đó mang cô gái đó về chỗ cô ta. Cô đã từ chối, và diễn viên hài đó đã tự mình trả tiền taxi cho cô ta.
Không giống với diễn viên hài đó, Mark Bressler dĩ nhiên không gặp rắc rối gì trong việc tìm kiếm phụ nữ. Anh ta trông thật đẹp trai và có một mùi hương nhục dục bao bọc lấy anh ta như một đám mây chất độc. Trừ khi anh ta sùng bái điều gì đó, vì cô không thấy anh ta gọi người tới ngủ cùng.
Cô tiến về phía tấm màn cửa nặng và kéo nó lại. Điều tốt là cô cảm thấy mình đã không còn dễ dàng cảm thấy khó chịu nữa. Nếu anh ta đưa ra những lời nhận xét về cặp ngực lớn của cô một vài năm trước đây, cô sẽ bật khóc và chạy ra khỏi nhà anh ta. Cô nghi ngờ đó chính là lý do anh ta lăng mạ cô.
Một lần nữa.
Cô quay lại và anh ta cọ xát bàn tay bị thương lên vùng bụng và ngực. Tiếng sột soạt của thanh nẹp có thể nghe được so với những giọng nói nhỏ phát ra từ tivi. Anh ta vẫn nhắm mắt, và cô tự hỏi mình có nên đánh thức anh ta dậy ăn trưa hay không. Thay cho việc đánh thức, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Tốt hơn hết là không nên chọc vào người hung bạo.
Cô quay lại phòng làm việc, trả lời một vài thư từ người hâm mộ. Trong hai ngày tiếp theo cô chủ yếu viết các email trả lời chung cho tất cả, hoặc xóa đi các thông điệp không thích hợp. Vào thứ tư, cô không trả lời thư để lái xe đưa Mark đến tái khám với bác sĩ cách đó một vài dặm, và vào thứ năm cô lái xe đưa anh ta đến cửa hàng của Verizon. Cả hai lần anh ta đều là một tài xế băng sau tồi tệ. Cô đã đe dọa là sẽ chở anh đi vòng quanh bằng chiếc Honda của cô nếu anh ta không câm miệng.
Anh ta đã làm thế. Chỉ trong một vài phút.
“Mẹ kiếp!” anh ta hét toáng lên khi cô chở anh ta về nhà từ cửa hàng Verizon vào chiều thứ năm đó. “Chiếc xe đó suýt nữa đụng trúng vào thân xe chúng ta.”
“Sai một ly đi một dặm,” cô trích lời mẹ mình thường nói.
“Dĩ nhiên là không, nếu không xe cô sẽ không sứt mẻ như vậy.”
Chiếc Honda của cô không “sứt mẻ”. Nó chỉ có một vài vết xước khi đỗ xe. “Nếu thế, từ nay trở đi chúng ta sẽ đi bằng xe của tôi. Anh có thể gọi tôi là con bét và con ngựa nhỏ, nhưng anh là tài xế băng sau tồi tệ nhất toàn bang Washington và một nửa bang Oregon.”
“Cô không biết mọi tài xế băng sau ở Washington và một nửa bang Oregon.”
Cô lờ đi lời nhận xét của anh. “Anh chê bai khi tôi lùi lại hơi nhanh. Anh chê bai khi xe không đi đủ nhanh. Anh chê bai khi tôi vượt đèn vàng và chê bai khi tôi ngừng lại,” cô nói. “Với một người có quá nhiều thứ trong cuộc sống như anh, anh kêu ca hơi bị nhiều.”
“Cô chẳng biết tí gì về cuộc đời của tôi.”
“Tôi biết anh buồn bực. Anh cần có một sở thích nào đó. Anh cũng cần làm điều gì đó.”
“Không sở thích gì cả.”
“Tôi nghĩ anh nên tham gia vào trại khúc côn cầu trên băng cho thiếu niên. Qua việc đọc email của người hâm mộ gửi cho anh, tôi nhận ra rằng anh là một người có ảnh hưởng tích cực đến cuộc sống của những đứa trẻ đó.”
Anh nhìn ra cửa sổ ghế phụ và im lặng trong một vài giây trước khi anh ta nói, “Trong trường hợp cô không nghĩ đến, hiện tôi không thể trượt băng được nữa.”
“Khi tôi đi xem trận đấu chung kết Stanley Cup với em gái và Jules, tôi chú ý rằng các huấn luyện viên của Chinooks chỉ đứng đằng sau băng ghế, cực kỳ cáu kỉnh và gào thét rất nhiều. Anh có thể làm điều như thế. Anh rất giỏi trong cáu kỉnh và gào thét.”
“Tôi chưa bao giờ la hét với cô.”
“Anh vừa mới hét “mẹ kiếp!” với tôi.”
“Tôi chỉ lên giọng nhằm phản ứng lại việc cô gần như giết chết tôi. Tôi đã sống sót được trong một tai nạn xe hơi. Tôi không muốn mình lại được lôi ra ngoài bởi một người bé nhỏ, hầu như chỉ nhìn thấy được không quá bảng đồng hồ.”
Có thể diều đó giải thích lý do cho việc anh ta quá tồi tệ khi cô đưa anh ta đi quanh thành phố. Anh ta sợ hãi sẽ gặp một lần tai nạn khác. Tuy nhiên điều đó không giải thích cho cách đối xử chó chết của anh ta khi ở nhà. “Tôi cao đúng chuẩn một mét sáu bảy.”
Cô dừng xe ở đèn đỏ và nhìn qua anh. “Để được xem là người thấp bé và tham gia vào hội nghị quốc gia LPA hằng năm, tôi phải đạt mức một mét hai hay thấp hơn.”
Anh quay lại và nhìn vào mắt cô. Hai hàng lông mày của anh nhướn lên trên cả viền cặp kính mát.
Anh quay lại và nhìn vào mắt cô. Hai hàng lông mày của anh nhướn lên trên cả viền cặp kính mát.
“Cái gì?”
Anh lắc lắc đầu mình. “Cô biết cả độ cao yêu cầu của những người thấp bé sao?”
Cô nhún vai và liếc nhìn đèn giao thông. “Khi anh lớn lên với những đứa trẻ gọi anh là người lùn, anh cần tìm kiếm và nắm bắt những điều đó.”
Anh ta cười tủm tỉm nhưng cô không cho là vậy. Lần trước anh ta đã cười vì muốn chế nhạo cô. Đèn giao thông bật chuyển, và cô đặt chân mình lên chân ga. Một lần nữa cô có ý định thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện. “Một trong những email tôi đã trả lời hôm qua đến từ Mary White. Anh đã huấn luyện cho con trai cô ấy. Derek.”
Anh quay lại và nhìn ra cửa sổ ghế phụ, một lần nữa. Anh im lặng ít phút sau đó trả lời. “Tôi không nhớ ai là Derek.”
Cô không biết liệu đó có phải là sự thật hay anh ta đang cố làm cho cô câm miệng lại. “Thật đáng tiếc. Ấn tượng tôi có được từ mẹ cậu bé là anh là một huấn luyện viên tuyệt vời.”
“Hãy dành một quãng thời gian nào đó trong ngày hôm nay để lập chương trình cho điện thoại của tôi.” Anh ta nói, và chủ đề mà cô nêu ra đã bị chặn đứng. “Tôi sẽ đưa cô danh sách tên và cô có thể tìm kiếm số của các tên đó.”
Cô không nhắc đến chủ đề đó nữa. Chỉ trong lúc này thôi. “Việc lập trình cho điện thoại di động rất dễ.” Vì điện thoại của anh ta bị mất và anh ta không ghi lưu các số điện thoại của mình với trang an toàn của Verizon, vì thế không còn gì lưu lại. Ừ, việc lập trình thì dễ thôi, nhưng việc tìm kiếm tất cả các số điện thoại và lập trình nó vào điện thoại của anh ta sẽ mất rất nhiều thời gian. Cô thà dùng thời gian đó để lục lọi đống email từ người hâm mộ của anh ta hơn. “Anh có thể làm được điều đó.”
“Tôi không được trả tiền để làm việc đó,” anh ta nói khi rẽ vào garage. “Cô làm đi.”
Khi họ bước vào nhà, người từ dịch vụ quét tước đang hút bụi và lau chùi tất cả các cửa sổ. Mark viết nguệch ngoạc danh sách tên, sau đó đưa điện thoại cho cô. “Cô hãy bắt đầu với những tên này.” Anh ta nói, sau đó biến mất vào bên trong thang máy.
Chelsea cắm sạc điện thoại trước khi mở máy tính của Mark và quay trở lại với công việc. Khi cô trả lời lá thư của người hâm mộ, một email mới xuất hiện trong hộp thư cá nhân của anh ta. Cho rằng đó là thư của người môi giới bất động sản, cô mở chương trình email của anh ra. Địa chỉ gởi trả đập vào mắt cô và cô mở nó ra.
Huấn luyện viên Mark, bức thư viết.
Mẹ cháu cho cháu đọc những gì chú đã viết. Cháu hy vọng chú sẽ sớm hồi phục. Cháu đang luyện cách chặn đối thủ như chú đã dạy cháu. Rồi chú sẽ nhận ra cháu ngày càng chơi tốt hơn.
Derek White.
Derek White? Một đứa trẻ làm sao lại có thể có được địa chỉ email của Mark? Không phải cậu ta mới lên 8 sao? Nếu cậu ta lớn hơn, cô sẽ hoảng sợ. Có thể nói như vậy, cô cảm thấy sợ hãi.
Derek, cô viết.
Rất vui khi nhận được thư của cháu. Chú không biết liệu chú có thể có mặt ở trại khúc côn cầu trên băng vào năm nay không. Nếu chú không đến đó, chú cũng sẽ nhớ cháu. Chú rất vui khi nghe được cháu đang luyện tập chăm chỉ và chú muốn được nhìn thấy cháu đang trở nên tốt như thế nào?
Huấn luyện viên Mark.
Tái bút: làm thế nào cháu có được địa chỉ email của chú?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook