Không Gặp Không Nên Duyên
-
Chương 77
Hai năm sau - -
Tiêu Tiêu vừa mới xuống máy bay, vất vả, mệt mỏi chạy đến khách sạn, Lão Tam và Lão Tứ ký túc xá mặc váy dâu phụ màu tím đứng chờ ở đại sảnh, vừa thấy cô thì một trái một phải vội vàng kéo cô đi, “Nhanh lên, nhanh lên, mau đi thay đồ đi, khách khứa sắp đến ngay rồi đó.”
“Chờ đã, chờ đã, cho mình tắm một cái trước đi, mình cũng đâu thể nào cứ đầu đầy bụi, mặt đầy đất như thế này mà tham gia hôn lễ chứ!”
“Không còn thời gian nữa, phấn nền của cậu trắng như vậy, không sao đâu.”
“Mình đã trang điểm đâu!”
“…… Vậy thì càng không cần thiết nữa!” Sao cô nàng này càng ngày càng trắng ra thế!
Năm phút sau, Tiêu Tiêu thay một bộ váy dâu phụ giống như Lão Tam, Lão Tứ, ngồi trước gương cho thợ trang điểm trang điểm cho cô.
“Sớm biết vậy mình cũng chờ cậu đến rồi mới trang điểm rồi.” Lão Tứ nhìn mỹ phẩm trang điểm Tiêu Tiêu tự mang đến mà ai oán nói. Đều là Guerlain nha……
Tiêu Tiêu cười nói: “Cái này là quà tặng lễ tình nhân năm nay của Đoạn Mặc Ngôn đó.”
“Cậu vừa khoe yêu thương, thì tâm lý của mình càng u ám.” Lão Tứ độc thân có chút ganh tị nói.
Lão Tam trêu chọc nháy nháy mắt, “Cộng thêm hôm nay Lão Đại kết hôn, u ám gấp đôi phải không?”
“Bây giờ chị cả đang ở đâu thế?” Tiêu Tiêu hỏi.
“Cậu ấy đang ở phòng khác làm tóc với trang điểm lại, chị hai đang ở cùng cậu ấy.”
“Vẫn không liên lạc được với Liên Hoan Hoan à?” Lão Tứ hỏi.
“Không, nghe nói cô ta vẫn luôn ở trong thành phố, nhưng tìm mãi không thấy người đâu, ai biết cô ta lại làm trò gì nữa.” Lão Tam có chút khinh bỉ. Trong kí túc xá của họ thì Lão Đại là người đầu tiên kết hôn, cô ấy cũng bay từ vùng khác vào đây, Tiếu Tiếu vừa tốt nghiệp cũng vội vàng trở về từ nước ngoài, cô ta ở trong thành phố lại ngay cả một chút tăm hơi cũng không có? Đừng nói là người đến, ngay cả một bao lì xì cũng không thấy đâu.
Tiêu Tiêu nhắm mắt mặt cho thợ trang điểm phủ nước trang điểm lên, qua một lúc mới nói: “Đừng để ý cô ta nữa, bây giờ cô ta không phải là người cùng đường với chúng ta nữa rồi, sau này cô ta muốn liên lạc, chúng ta cũng đừng để ý cô ta.”
Liên Hoan Hoan không làm như cô ta đã nói, rằng vừa tốt nghiệp thì sẽ rời khỏi Phó Thái Nhiên, nghe Đoạn Mặc Ngôn nói, Phó Thái Nhiên lại mua cô ta thêm một năm nữa, cô ta không hề do dự đã đồng ý ngay. Mãi cho đến một năm trước, cô nhận được điện thoại của cô ta, Liên Hoan Hoan ở đầu bên kia điện thoại vừa khóc vừa cầu xin bảo cô xin Đoạn Mặc Ngôn giúp đỡ, giúp cô ta rời khỏi Phó Thái Nhiên. Bởi vì khoảng thời gian đó, hành vi của hắn đối với cô ta đã nâng cấp thành bạo lực, cả ngày đánh cô ta đến sưng mặt sưng mũi. Cô không muốn lo tới, nhưng rốt cuộc vẫn mềm lòng, hỏi Đoạn Mặc Ngôn một câu.
Ai ngờ lại là vì Phó Thái Nhiên lén lút có mưu đồ với cô, Đoạn Mặc Ngôn và em trai của anh âm thầm phá hoại hắn, hắn thân bại danh liệt, gần như phá sản, sắp sứt đầu mẻ trán, đối với vật cưng cũng không còn kiên nhẫn nữa, dĩ nhiên sẽ trở thành công cụ để trút giận rồi.
Tuy cô không thích Phó Thái Nhiên, nhưng không ngờ Đoạn Mặc Ngôn thật sự ra tay mạnh như thế. Vì chuyện này cô còn cãi nhau với anh, cảm thấy mặc kệ Phó Thái Nhiên có thế nào đi nữa, thì anh cũng không nên hung ác, nhẫn tâm như vậy. Đoạn Mặc Ngôn nói anh chính là người như vậy đấy, thích thế nào thì làm thế đó.
Kết quả Phó Thái Nhiên vậy mà lại sang tay Liên Hoan Hoan cho một ông tổng có cùng sở thích để làm tình nhân, lợi dụng quan hệ của ông ta để chạy chọt. Liên Hoan Hoan không chỉ không nhận được một nửa số tiền, ngược lại còn bị hắn ta dụ dỗ, lừa gạt mà nợ thêm một đống nợ cổ phiếu. Càng hoang đường hơn nữa là lúc cô ta liên lạc với cô, Liên Hoan Hoan lại nói cô ta không muốn về nhà, bây giờ cô ta sống rất tốt, tuy ông đại gia bây giờ tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng ra tay lại hào phóng hơn Phó Thái Nhiên, còn biết “thương người” nữa.
Cô nghe không nổi nữa, cúp điện thoại cái rụp.
Cô từng nghĩ rằng Liên Hoan Hoan trở nên như vậy là lỗi của cô, bởi vì cô, mới khiến Đoạn Mặc Ngôn tìm đến cô ta, nhưng suy nghĩ lại, nhìn bốn cô bạn cùng phòng khác của cô trải qua cuộc sống của người bình thường một cách êm đềm, cô mới hiểu ra, là do lòng Liên Hoan Hoan nghĩ lệch đi, cho dù không có Đoạn Mặc Ngôn, cô ta cũng sẽ đi về phía địa ngục rải đầy tiền bạc và cám dỗ.
“Cô ta đi làm vợ nhỏ của người ta phải không, lớp trưởng nói mấy ngày trước cậu ấy thấy cô ta mặc đồ hiệu đầy người đi theo một ông già vào một nhà hàng tây cao cấp đó.”
“……Có thể là vậy.”
Đang nói, Lão Nhị kí túc xá vọt vào, “Nhanh lên, nhanh lên, các cậu chuẩn bị xong hết chưa? Tiếu Tiếu, cưng ơi, ôm một cái nào, sao cậu còn chưa trang điểm nữa, tại sao, tại sao? Người dẫn chương trình nói mọi người sắp đến rồi, cô dâu chú rể và dâu phụ rể phụ đều phải đi xuống dưới chờ đó.”
Nói một hơi không ngừng nghỉ đã diễn đạt đầy đủ tình hình khẩn cấp, Tiêu Tiêu liên tục nói hiểu rồi, hiểu rồi, rồi nói với thợ trang điểm làm tùy tiện là được rồi, cô không phải nhân vật chính của ngày hôm nay
Chị hai lại chạy ra ngoài như một cơn lốc, nhưng dường như lại nhớ ra chuyện gì đó, đến trước cửa thì dừng lại, cô ấy bám vào cạnh cửa, nghiêm túc nói rõ với bên trong, “Đừng giành hoa cô dâu của mình đó.”
Lão Tứ ngoài cười trong không cười, chờ chị hai đi rồi, cô ấy mới giật dây Tiêu Tiêu nói: “Cậu mà không giành hoa cô dâu, thì phải chờ chị hai kết hôn mới làm trò được đó.” Dù sao cũng không liên quan đến cô ấy, mặc cho sóng gió nổi lên thì cô ấy vẫn yên bình nơi đây.
“Kết hôn à?” Tiêu Tiêu chớp mắt, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Làm ơn đi Tiếu Tiếu, bạn trai cậu là con rể rùa vàng trong truyền thuyết nha, bây giờ tình cảm của hai người lại tốt như thế, không kết hôn thì chờ đến khi nào nữa?”
“Bây giờ tụi mình cũng có khác gì đã kết hôn đâu.”
“Vẫn có chỗ khác chứ.” Lão Tam nói, “Ít nhất con của cậu sẽ không phải viết là không biết cha là ai.”
“C… con á?” Tiêu Tiêu càng thêm đờ ra.
“Kết hôn, lập gia đinh, rồi có con chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Cậu kinh ngạc như thế làm gì?” Lão Tứ chọc chọc vào trán của cô, “Thật không biết ngài Đoạn nhà cậu nuôi cậu như thế nào nữa, vẫn y như cô bé nhỏ trước kia vậy.” Không rành sự đời.
“Nhắm mắt một chút.” Thợ trang điểm xen vào một câu.
Tiêu Tiêu lập tức nghe theo, nhưng trong đầu lại nổi lên hình ảnh hai người họ vây quanh một đứa bé. Con của cô và Đoạn Mặc Ngôn? Trái tim cô chợt đập mạnh, cứ cảm thấy…… chân thực quá.
Thấy cô mù tịt như thế, Lão Tứ không khỏi hỏi: “Cậu gặp qua cha mẹ anh ta chưa?” Bọn họ quen nhau mấy năm rồi, nếu như vẫn chưa gặp qua cha mẹ anh thì có vấn đề rồi đây.
“Gặp rồi, năm ngoái là đại thọ của ông nội Đoạn Mặc Ngôn, đã dẫn mình về cùng.”
“Ô hô.” Dẫn về lúc đại thọ à? Như thế căn bản không những không có vấn đề, mà là vô cùng không có vấn đề!
“Gia đình anh ta đối xử với cậu thế nào?”
“Tốt lắm, tất cả đều tốt.”
Tiêu Tiêu không nói dối, có thể là trước đó Đoạn Mặc Ngôn đã nói qua với người trong nhà, khi trong lòng cô đầy thận trọng đi đến đó, thì được nhà họ Đoạn chào đón nhiệt tình. Sau đại thọ, cô lại đến đó hai lần, dù ngoài sáng hay trong tối, không ai có thái độ phản đối bọn họ hết. Hơn nữa, mẹ của Đoạn Mặc Ngôn còn đặc biệt đến New York thăm bọn họ mấy lần, lần nào cũng quan tâm cô có thừa, làm cho cô gần như có chút được yêu chiều mà hoảng hốt, không biết làm thế nào. Bởi vì có chút giống như là tình yêu thương của một người mẹ dành cho con gái vậy……
“Vậy cậu vẫn đang tìm việc làm à?” Lão Tam hỏi.
Tiêu Tiêu chần chừ một chút. Thực ra dì Thanh Hòe cũng từng hỏi cô vấn đề này, lúc đó cô chỉ trả lời sẽ ra ngoài xã hội làm việc, dì ấy gật đầu, không đồng tình cũng không phản đối. Hai ngày trước dì ấy gọi điện đến, lại nói bộ phận phiên dịch của chính phủ đang thiếu người, bảo cô thì thử xem, đồng thời còn nói trong một hiệp hội tài chính cũng đang tìm người phiên dịch, cô cũng có thể đi phỏng vấn xem sao.
Lúc đó cô thật sự sửng sốt, không ngờ dì ấy quan tâm cô như vậy, ngay cả công việc cũng để ý giúp cô. Nhưng mà…… cô có chuyện khác muốn làm.
“Làm xong chưa, làm xong chưa?” Đột nhiên Lão Nhị lại xuất hiện ngoài cửa, thấy Tiêu Tiêu vẫn đang kẻ mắt, cô ấy vội vàng ngoắc tay, “Lão Tam, Lão Tứ, hai cậu đi ra trước đi, khách đến rồi, chúng ta phải dẫn họ vào bàn ngồi, Tiếu Tiếu, cậu trang điểm xong thì đi ra, nhé!”
“Biết rồi.” Tiêu Tiêu lên tiếng đáp lại.
Lão Tam, Lão Tứ chỉ có thể bỏ ngang cuộc trò chuyện, vội vội vàng vàng lấy đồ rồi đi ra ngoài.
Thợ trang điểm cũng cảm nhận được các cô sốt ruột, động tác tay lại nhanh hơn.
Mười phút sau, Tiêu Tiêu mang giày cao gót đi về phía mọi người đang tiếp đón khách khứa ngoài cổng. Lão Tam là người đầu tiên phát hiện ra cô, nhìn cô đi tới, không khỏi chọc chọc Lão Tứ, “Cậu nhìn kìa.”
Lão Tứ theo đà nhìn sang, thấy cô bước đến nhẹ nhàng mà không mất vẻ tao nhã, buột miệng nói, “Trở nên xinh đẹp rồi.” Vừa nãy cô ấy nói sai rồi, bây giờ cô đã không giống như cô bé nhỏ nữa, mà là một người phụ nữ nhỏ yêu kiều chân chính rồi.
“Hâm mộ cậu ấy thật đấy.” Lão Tứ thì thầm lẩm bẩm, cô ấy cũng muốn có một người đàn ông che chở cho cô ấy như vậy biết mấy.
Tiêu Tiêu không biết suy nghĩ của Lão Tứ, đi đến phía trước ôm lấy người phụ nữ đẹp nhất hôm nay, “Chị cả, xin lỗi mình đến trễ, chúc cậu và anh rể trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.”
“Cảm ơn cậu, Tiếu Tiếu, cậu còn nói xin lỗi gì chứ, cậu có thể về đây là mình đã vui lắm rồi đó.” Lão Đại kéo tay cô, “Con nhóc này, xem cậu trở nên xinh đẹp thế này này.”
Tiêu Tiêu ngượng ngùng mỉm cười, để cho chị cả dẫn đến gặp chồng của cô ấy. Tuy chú rể là bác sĩ, bề ngoài bình thường, nhưng trông có vẻ vô cùng thật thà, đàng hoàng, cha mẹ bên nhà trai cũng cực kỳ gần gũi, nhìn nụ cười hạnh phúc của chị cả, thì cô biết sau này cô ấy nhất định sẽ sống rất tốt.
Kết hôn, sinh con……Đây là lần thứ hai trong ngày cô nghĩ đến vấn đề này.
Quá trình đón khách vô cùng thuận lợi, Tiêu Tiêu và mấy chị em sắp xếp chỗ ngồi cho khách, đi tới đi lui rất vui vẻ. Cô vừa mới đón một nhóm khách vào, quay lại đã thấy Đoạn Mặc Ngôn đang bước lên bậc thang. Anh và cô xuống máy bay cùng lúc, vốn là công ty có chuyện cộng thêm anh không có hứng thú, nên đã nói là không đến, nhưng vừa rồi ở trong phòng trang điểm nhận điện thoại, lại nghe anh nói muốn đến đây.
“Ngài Đoạn.” Chú rể và cô dâu đồng thanh kêu một tiếng đầy kinh ngạc.
Lão Đại kí túc xá kinh ngạc là vì Tiêu Tiêu vốn nói là anh không đến, nhưng mà sao chồng mình cũng biết anh thế?
Hiển nhiên Đoạn Mặc Ngôn không nằm trong tình trạng đó, anh nhìn Tiêu Tiêu một cái, Tiêu Tiêu cũng thấy kì lạ, “Anh rể, anh biết bạn trai em à?”
“Ngài Đoạn là bạn trai của em?” Chú rể càng ngạc nhiên hơn, dừng một chút rồi vội nói, “Mấy năm trước, vì tai nạn giao thông, nên ngài Đoạn đã làm phẫu thuật ở bệnh viện của bọn anh, nên……” Hô! Bạn trai bạn cùng phòng của vợ mới cưới là nhân vật có lai lịch như thế cơ à? Thật là dọa chết cục cưng mà.
“À, thì ra là vậy, vậy phải cám ơn anh rể đã cứu anh ấy một mạng rồi.” Chắc chắn anh ấy nói cái lần mà anh đua xe rồi.
“Không…… Người làm phẫu thuật là thầy anh.”
“Ha ha, tóm lại là có duyên đó.” Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn, giới thiệu lại từ đầu, Đoạn Mặc Ngôn giơ tay ra, lúc chú rể bắt tay với anh khá là kích động.
Mẹ ôi, sao mà hình như người đàn ông này càng đẹp trai hơn trước kia nữa vậy? Quả là ngược đãi tâm hồn mà…… bầu không khí u ám của Lão Tứ tích tụ lại gấp mấy lần rồi khuếch tán ra.
“Vậy đi thôi, ngài Đoạn, em dẫn ngài vào chỗ ngồi nhé.” Tiêu Tiêu khoác tay anh, nghịch ngợm nháy nháy mắt.
Đoạn Mặc Ngôn nhìn chằm chằm cách ăn mặc của cô, cúi đầu mỉm cười nhéo nhéo cằm cô.
“Đến bàn đầu, bàn đầu nha.” Chị cả liên tục dặn dò.
Tiêu Tiêu làm một thế tay ok với chị cả, nhưng vào sảnh tiệc lại đổi trắng thay đen, sắp xếp cho anh ngồi vào bàn cuối nhàn hạ, “Bàn đầu hết chỗ rồi, chỗ của dâu phụ tụi em còn chưa được quyết định nữa, anh ngồi ở đây trước đi, đợi mọi người sắp xếp xong hết rồi, thì anh lại ngồi chung với em, được không?”
Đoạn Mặc Ngôn không có ý kiến.
Tiêu Tiêu lại dặn dò hai câu, sau đó xoay người lại tiếp tục làm tròn bổn phận vội đi mất.
Đợi đến lúc cô dâu chú rể bước vào, Tiêu Tiêu cầm hai cây pháo, tươi cười đi tìm Đoạn Mặc Ngôn, muốn hỏi anh có muốn chơi không.
Ai ngờ vừa nhìn sang, lại thấy anh đang trò chuyện vui vẻ với hai cô gái, một cô gái đeo kính trong đó dường như đã từng quen biết nữa.
Tiêu Tiêu vừa mới xuống máy bay, vất vả, mệt mỏi chạy đến khách sạn, Lão Tam và Lão Tứ ký túc xá mặc váy dâu phụ màu tím đứng chờ ở đại sảnh, vừa thấy cô thì một trái một phải vội vàng kéo cô đi, “Nhanh lên, nhanh lên, mau đi thay đồ đi, khách khứa sắp đến ngay rồi đó.”
“Chờ đã, chờ đã, cho mình tắm một cái trước đi, mình cũng đâu thể nào cứ đầu đầy bụi, mặt đầy đất như thế này mà tham gia hôn lễ chứ!”
“Không còn thời gian nữa, phấn nền của cậu trắng như vậy, không sao đâu.”
“Mình đã trang điểm đâu!”
“…… Vậy thì càng không cần thiết nữa!” Sao cô nàng này càng ngày càng trắng ra thế!
Năm phút sau, Tiêu Tiêu thay một bộ váy dâu phụ giống như Lão Tam, Lão Tứ, ngồi trước gương cho thợ trang điểm trang điểm cho cô.
“Sớm biết vậy mình cũng chờ cậu đến rồi mới trang điểm rồi.” Lão Tứ nhìn mỹ phẩm trang điểm Tiêu Tiêu tự mang đến mà ai oán nói. Đều là Guerlain nha……
Tiêu Tiêu cười nói: “Cái này là quà tặng lễ tình nhân năm nay của Đoạn Mặc Ngôn đó.”
“Cậu vừa khoe yêu thương, thì tâm lý của mình càng u ám.” Lão Tứ độc thân có chút ganh tị nói.
Lão Tam trêu chọc nháy nháy mắt, “Cộng thêm hôm nay Lão Đại kết hôn, u ám gấp đôi phải không?”
“Bây giờ chị cả đang ở đâu thế?” Tiêu Tiêu hỏi.
“Cậu ấy đang ở phòng khác làm tóc với trang điểm lại, chị hai đang ở cùng cậu ấy.”
“Vẫn không liên lạc được với Liên Hoan Hoan à?” Lão Tứ hỏi.
“Không, nghe nói cô ta vẫn luôn ở trong thành phố, nhưng tìm mãi không thấy người đâu, ai biết cô ta lại làm trò gì nữa.” Lão Tam có chút khinh bỉ. Trong kí túc xá của họ thì Lão Đại là người đầu tiên kết hôn, cô ấy cũng bay từ vùng khác vào đây, Tiếu Tiếu vừa tốt nghiệp cũng vội vàng trở về từ nước ngoài, cô ta ở trong thành phố lại ngay cả một chút tăm hơi cũng không có? Đừng nói là người đến, ngay cả một bao lì xì cũng không thấy đâu.
Tiêu Tiêu nhắm mắt mặt cho thợ trang điểm phủ nước trang điểm lên, qua một lúc mới nói: “Đừng để ý cô ta nữa, bây giờ cô ta không phải là người cùng đường với chúng ta nữa rồi, sau này cô ta muốn liên lạc, chúng ta cũng đừng để ý cô ta.”
Liên Hoan Hoan không làm như cô ta đã nói, rằng vừa tốt nghiệp thì sẽ rời khỏi Phó Thái Nhiên, nghe Đoạn Mặc Ngôn nói, Phó Thái Nhiên lại mua cô ta thêm một năm nữa, cô ta không hề do dự đã đồng ý ngay. Mãi cho đến một năm trước, cô nhận được điện thoại của cô ta, Liên Hoan Hoan ở đầu bên kia điện thoại vừa khóc vừa cầu xin bảo cô xin Đoạn Mặc Ngôn giúp đỡ, giúp cô ta rời khỏi Phó Thái Nhiên. Bởi vì khoảng thời gian đó, hành vi của hắn đối với cô ta đã nâng cấp thành bạo lực, cả ngày đánh cô ta đến sưng mặt sưng mũi. Cô không muốn lo tới, nhưng rốt cuộc vẫn mềm lòng, hỏi Đoạn Mặc Ngôn một câu.
Ai ngờ lại là vì Phó Thái Nhiên lén lút có mưu đồ với cô, Đoạn Mặc Ngôn và em trai của anh âm thầm phá hoại hắn, hắn thân bại danh liệt, gần như phá sản, sắp sứt đầu mẻ trán, đối với vật cưng cũng không còn kiên nhẫn nữa, dĩ nhiên sẽ trở thành công cụ để trút giận rồi.
Tuy cô không thích Phó Thái Nhiên, nhưng không ngờ Đoạn Mặc Ngôn thật sự ra tay mạnh như thế. Vì chuyện này cô còn cãi nhau với anh, cảm thấy mặc kệ Phó Thái Nhiên có thế nào đi nữa, thì anh cũng không nên hung ác, nhẫn tâm như vậy. Đoạn Mặc Ngôn nói anh chính là người như vậy đấy, thích thế nào thì làm thế đó.
Kết quả Phó Thái Nhiên vậy mà lại sang tay Liên Hoan Hoan cho một ông tổng có cùng sở thích để làm tình nhân, lợi dụng quan hệ của ông ta để chạy chọt. Liên Hoan Hoan không chỉ không nhận được một nửa số tiền, ngược lại còn bị hắn ta dụ dỗ, lừa gạt mà nợ thêm một đống nợ cổ phiếu. Càng hoang đường hơn nữa là lúc cô ta liên lạc với cô, Liên Hoan Hoan lại nói cô ta không muốn về nhà, bây giờ cô ta sống rất tốt, tuy ông đại gia bây giờ tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng ra tay lại hào phóng hơn Phó Thái Nhiên, còn biết “thương người” nữa.
Cô nghe không nổi nữa, cúp điện thoại cái rụp.
Cô từng nghĩ rằng Liên Hoan Hoan trở nên như vậy là lỗi của cô, bởi vì cô, mới khiến Đoạn Mặc Ngôn tìm đến cô ta, nhưng suy nghĩ lại, nhìn bốn cô bạn cùng phòng khác của cô trải qua cuộc sống của người bình thường một cách êm đềm, cô mới hiểu ra, là do lòng Liên Hoan Hoan nghĩ lệch đi, cho dù không có Đoạn Mặc Ngôn, cô ta cũng sẽ đi về phía địa ngục rải đầy tiền bạc và cám dỗ.
“Cô ta đi làm vợ nhỏ của người ta phải không, lớp trưởng nói mấy ngày trước cậu ấy thấy cô ta mặc đồ hiệu đầy người đi theo một ông già vào một nhà hàng tây cao cấp đó.”
“……Có thể là vậy.”
Đang nói, Lão Nhị kí túc xá vọt vào, “Nhanh lên, nhanh lên, các cậu chuẩn bị xong hết chưa? Tiếu Tiếu, cưng ơi, ôm một cái nào, sao cậu còn chưa trang điểm nữa, tại sao, tại sao? Người dẫn chương trình nói mọi người sắp đến rồi, cô dâu chú rể và dâu phụ rể phụ đều phải đi xuống dưới chờ đó.”
Nói một hơi không ngừng nghỉ đã diễn đạt đầy đủ tình hình khẩn cấp, Tiêu Tiêu liên tục nói hiểu rồi, hiểu rồi, rồi nói với thợ trang điểm làm tùy tiện là được rồi, cô không phải nhân vật chính của ngày hôm nay
Chị hai lại chạy ra ngoài như một cơn lốc, nhưng dường như lại nhớ ra chuyện gì đó, đến trước cửa thì dừng lại, cô ấy bám vào cạnh cửa, nghiêm túc nói rõ với bên trong, “Đừng giành hoa cô dâu của mình đó.”
Lão Tứ ngoài cười trong không cười, chờ chị hai đi rồi, cô ấy mới giật dây Tiêu Tiêu nói: “Cậu mà không giành hoa cô dâu, thì phải chờ chị hai kết hôn mới làm trò được đó.” Dù sao cũng không liên quan đến cô ấy, mặc cho sóng gió nổi lên thì cô ấy vẫn yên bình nơi đây.
“Kết hôn à?” Tiêu Tiêu chớp mắt, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Làm ơn đi Tiếu Tiếu, bạn trai cậu là con rể rùa vàng trong truyền thuyết nha, bây giờ tình cảm của hai người lại tốt như thế, không kết hôn thì chờ đến khi nào nữa?”
“Bây giờ tụi mình cũng có khác gì đã kết hôn đâu.”
“Vẫn có chỗ khác chứ.” Lão Tam nói, “Ít nhất con của cậu sẽ không phải viết là không biết cha là ai.”
“C… con á?” Tiêu Tiêu càng thêm đờ ra.
“Kết hôn, lập gia đinh, rồi có con chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Cậu kinh ngạc như thế làm gì?” Lão Tứ chọc chọc vào trán của cô, “Thật không biết ngài Đoạn nhà cậu nuôi cậu như thế nào nữa, vẫn y như cô bé nhỏ trước kia vậy.” Không rành sự đời.
“Nhắm mắt một chút.” Thợ trang điểm xen vào một câu.
Tiêu Tiêu lập tức nghe theo, nhưng trong đầu lại nổi lên hình ảnh hai người họ vây quanh một đứa bé. Con của cô và Đoạn Mặc Ngôn? Trái tim cô chợt đập mạnh, cứ cảm thấy…… chân thực quá.
Thấy cô mù tịt như thế, Lão Tứ không khỏi hỏi: “Cậu gặp qua cha mẹ anh ta chưa?” Bọn họ quen nhau mấy năm rồi, nếu như vẫn chưa gặp qua cha mẹ anh thì có vấn đề rồi đây.
“Gặp rồi, năm ngoái là đại thọ của ông nội Đoạn Mặc Ngôn, đã dẫn mình về cùng.”
“Ô hô.” Dẫn về lúc đại thọ à? Như thế căn bản không những không có vấn đề, mà là vô cùng không có vấn đề!
“Gia đình anh ta đối xử với cậu thế nào?”
“Tốt lắm, tất cả đều tốt.”
Tiêu Tiêu không nói dối, có thể là trước đó Đoạn Mặc Ngôn đã nói qua với người trong nhà, khi trong lòng cô đầy thận trọng đi đến đó, thì được nhà họ Đoạn chào đón nhiệt tình. Sau đại thọ, cô lại đến đó hai lần, dù ngoài sáng hay trong tối, không ai có thái độ phản đối bọn họ hết. Hơn nữa, mẹ của Đoạn Mặc Ngôn còn đặc biệt đến New York thăm bọn họ mấy lần, lần nào cũng quan tâm cô có thừa, làm cho cô gần như có chút được yêu chiều mà hoảng hốt, không biết làm thế nào. Bởi vì có chút giống như là tình yêu thương của một người mẹ dành cho con gái vậy……
“Vậy cậu vẫn đang tìm việc làm à?” Lão Tam hỏi.
Tiêu Tiêu chần chừ một chút. Thực ra dì Thanh Hòe cũng từng hỏi cô vấn đề này, lúc đó cô chỉ trả lời sẽ ra ngoài xã hội làm việc, dì ấy gật đầu, không đồng tình cũng không phản đối. Hai ngày trước dì ấy gọi điện đến, lại nói bộ phận phiên dịch của chính phủ đang thiếu người, bảo cô thì thử xem, đồng thời còn nói trong một hiệp hội tài chính cũng đang tìm người phiên dịch, cô cũng có thể đi phỏng vấn xem sao.
Lúc đó cô thật sự sửng sốt, không ngờ dì ấy quan tâm cô như vậy, ngay cả công việc cũng để ý giúp cô. Nhưng mà…… cô có chuyện khác muốn làm.
“Làm xong chưa, làm xong chưa?” Đột nhiên Lão Nhị lại xuất hiện ngoài cửa, thấy Tiêu Tiêu vẫn đang kẻ mắt, cô ấy vội vàng ngoắc tay, “Lão Tam, Lão Tứ, hai cậu đi ra trước đi, khách đến rồi, chúng ta phải dẫn họ vào bàn ngồi, Tiếu Tiếu, cậu trang điểm xong thì đi ra, nhé!”
“Biết rồi.” Tiêu Tiêu lên tiếng đáp lại.
Lão Tam, Lão Tứ chỉ có thể bỏ ngang cuộc trò chuyện, vội vội vàng vàng lấy đồ rồi đi ra ngoài.
Thợ trang điểm cũng cảm nhận được các cô sốt ruột, động tác tay lại nhanh hơn.
Mười phút sau, Tiêu Tiêu mang giày cao gót đi về phía mọi người đang tiếp đón khách khứa ngoài cổng. Lão Tam là người đầu tiên phát hiện ra cô, nhìn cô đi tới, không khỏi chọc chọc Lão Tứ, “Cậu nhìn kìa.”
Lão Tứ theo đà nhìn sang, thấy cô bước đến nhẹ nhàng mà không mất vẻ tao nhã, buột miệng nói, “Trở nên xinh đẹp rồi.” Vừa nãy cô ấy nói sai rồi, bây giờ cô đã không giống như cô bé nhỏ nữa, mà là một người phụ nữ nhỏ yêu kiều chân chính rồi.
“Hâm mộ cậu ấy thật đấy.” Lão Tứ thì thầm lẩm bẩm, cô ấy cũng muốn có một người đàn ông che chở cho cô ấy như vậy biết mấy.
Tiêu Tiêu không biết suy nghĩ của Lão Tứ, đi đến phía trước ôm lấy người phụ nữ đẹp nhất hôm nay, “Chị cả, xin lỗi mình đến trễ, chúc cậu và anh rể trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.”
“Cảm ơn cậu, Tiếu Tiếu, cậu còn nói xin lỗi gì chứ, cậu có thể về đây là mình đã vui lắm rồi đó.” Lão Đại kéo tay cô, “Con nhóc này, xem cậu trở nên xinh đẹp thế này này.”
Tiêu Tiêu ngượng ngùng mỉm cười, để cho chị cả dẫn đến gặp chồng của cô ấy. Tuy chú rể là bác sĩ, bề ngoài bình thường, nhưng trông có vẻ vô cùng thật thà, đàng hoàng, cha mẹ bên nhà trai cũng cực kỳ gần gũi, nhìn nụ cười hạnh phúc của chị cả, thì cô biết sau này cô ấy nhất định sẽ sống rất tốt.
Kết hôn, sinh con……Đây là lần thứ hai trong ngày cô nghĩ đến vấn đề này.
Quá trình đón khách vô cùng thuận lợi, Tiêu Tiêu và mấy chị em sắp xếp chỗ ngồi cho khách, đi tới đi lui rất vui vẻ. Cô vừa mới đón một nhóm khách vào, quay lại đã thấy Đoạn Mặc Ngôn đang bước lên bậc thang. Anh và cô xuống máy bay cùng lúc, vốn là công ty có chuyện cộng thêm anh không có hứng thú, nên đã nói là không đến, nhưng vừa rồi ở trong phòng trang điểm nhận điện thoại, lại nghe anh nói muốn đến đây.
“Ngài Đoạn.” Chú rể và cô dâu đồng thanh kêu một tiếng đầy kinh ngạc.
Lão Đại kí túc xá kinh ngạc là vì Tiêu Tiêu vốn nói là anh không đến, nhưng mà sao chồng mình cũng biết anh thế?
Hiển nhiên Đoạn Mặc Ngôn không nằm trong tình trạng đó, anh nhìn Tiêu Tiêu một cái, Tiêu Tiêu cũng thấy kì lạ, “Anh rể, anh biết bạn trai em à?”
“Ngài Đoạn là bạn trai của em?” Chú rể càng ngạc nhiên hơn, dừng một chút rồi vội nói, “Mấy năm trước, vì tai nạn giao thông, nên ngài Đoạn đã làm phẫu thuật ở bệnh viện của bọn anh, nên……” Hô! Bạn trai bạn cùng phòng của vợ mới cưới là nhân vật có lai lịch như thế cơ à? Thật là dọa chết cục cưng mà.
“À, thì ra là vậy, vậy phải cám ơn anh rể đã cứu anh ấy một mạng rồi.” Chắc chắn anh ấy nói cái lần mà anh đua xe rồi.
“Không…… Người làm phẫu thuật là thầy anh.”
“Ha ha, tóm lại là có duyên đó.” Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn, giới thiệu lại từ đầu, Đoạn Mặc Ngôn giơ tay ra, lúc chú rể bắt tay với anh khá là kích động.
Mẹ ôi, sao mà hình như người đàn ông này càng đẹp trai hơn trước kia nữa vậy? Quả là ngược đãi tâm hồn mà…… bầu không khí u ám của Lão Tứ tích tụ lại gấp mấy lần rồi khuếch tán ra.
“Vậy đi thôi, ngài Đoạn, em dẫn ngài vào chỗ ngồi nhé.” Tiêu Tiêu khoác tay anh, nghịch ngợm nháy nháy mắt.
Đoạn Mặc Ngôn nhìn chằm chằm cách ăn mặc của cô, cúi đầu mỉm cười nhéo nhéo cằm cô.
“Đến bàn đầu, bàn đầu nha.” Chị cả liên tục dặn dò.
Tiêu Tiêu làm một thế tay ok với chị cả, nhưng vào sảnh tiệc lại đổi trắng thay đen, sắp xếp cho anh ngồi vào bàn cuối nhàn hạ, “Bàn đầu hết chỗ rồi, chỗ của dâu phụ tụi em còn chưa được quyết định nữa, anh ngồi ở đây trước đi, đợi mọi người sắp xếp xong hết rồi, thì anh lại ngồi chung với em, được không?”
Đoạn Mặc Ngôn không có ý kiến.
Tiêu Tiêu lại dặn dò hai câu, sau đó xoay người lại tiếp tục làm tròn bổn phận vội đi mất.
Đợi đến lúc cô dâu chú rể bước vào, Tiêu Tiêu cầm hai cây pháo, tươi cười đi tìm Đoạn Mặc Ngôn, muốn hỏi anh có muốn chơi không.
Ai ngờ vừa nhìn sang, lại thấy anh đang trò chuyện vui vẻ với hai cô gái, một cô gái đeo kính trong đó dường như đã từng quen biết nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook