Không Gặp Không Nên Duyên
-
Chương 47
“Buông ra!” Sao lại
có người đàn ông như thế này chứ? Sao anh không cứng đầu thêm chút nữa
đi, tự mình quậy đủ rồi, xoay người lại đến xin lỗi, muốn sao đây hả?
“Anh nói mật khẩu cho em biết.”
Tiêu Tiêu nói: “Em sẽ không đến đây nữa đâu.”
“Cho em lập mật khẩu luôn được chưa, không cho anh biết.”
Tiêu Tiêu giận quá hóa cười, dù sao cũng chỉ là chuyện mật khẩu thôi phải không? Cô giằng tay anh ra, mang giày rồi đi ra ngoài.
“Anh đưa em đi.” Đoạn Mặc Ngôn bắt cô lại lần nữa.
“Không cần anh đưa!” Ra khỏi cửa, đúng lúc tháng máy ngừng ngay tầng trên, Tiêu Tiêu hất tay anh ra, nhấn nút rồi đi vào thang máy, cũng không biết lấy sức từ đâu mà có thể đẩy Đoạn Mặc Ngôn đang đuổi theo đi ra ngoài.
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa! Tiêu Tiêu đứng giữa thang máy, siết chặt túi xách, tức chết cô, tức chết cô mà!
Thang máy đi thẳng xuống chỉ ngừng lại một chút ở tầng 9, hai cô gái đi vào nhấn tầng B2, một trong số đó đeo kính mát tựa như ngôi sao nổi tiếng, Tiêu Tiêu đã không còn tâm tư để tò mò nữa, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào những ô tròn chỉ số tầng đang chớp nháy di chuyển.
Rất nhanh đã đến tầng một, cô đợi thang máy ngừng hẳn lại, mở ra, đang muốn bước ra, một bóng đen mang theo luồng hơi nóng ập vào mặt, chặn ngay đường ra của Tiêu Tiêu, đồng thời ngón tay dài nhấn xuống tầng B1.
Tiêu Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy chính là Đoạn Mặc Ngôn, đầu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Hai cô gái khác trong thang máy cũng khá kinh ngạc. Nhìn anh chàng đẹp trai đang đổ từng giọt từng giọt mồ hôi, lẽ nào vừa mới tập thể dục về? Nhưng cách ăn mặc đâu giống.
Tiêu Tiêu không thể tin nổi trừng anh, anh vậy mà lại chạy từ trên tầng ba mười mấy xuống đây?
“Anh xin lỗi.” Đoạn Mặc Ngôn cúi đầu điều chỉnh hô hấp, kề sát vào Tiêu Tiêu như đang ở chốn không người, hai mắt khóa chặt cô lại, mồ hôi trượt từ gò má chảy xuống thảm.
“Anh……” Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy cơn tức của mình lại đụng phải một đống bông gòn, không thể phát tác được.
Hai khán giả đứng bên ngoài nhìn nhau một cái.
Rất nhanh thang máy đã đến tầng B1, Đoạn Mặc Ngôn nắm lấy tay Tiêu Tiêu đi ra ngoài, cô nghiêng người ra sau không muốn đi ra, anh vòng qua eo của cô, nửa như ép buộc mang cô ra khỏi thang máy.
“Người đàn ông này biết cúi đầu nịnh nọt thật đấy.” Cô gái đeo kính mát cười khẽ. Dỗ người yêu như thế, dỗ một người chuẩn một người nha.
Cô gái còn lại tỏ vẻ thần bí, nói: “Người đàn ông đó chính là Đoạn Mặc Ngôn.”
Cô gái đeo kính mát rất ngạc nhiên: “Chính là anh ta?”
Đoạn Mặc Ngôn mạnh mẽ ôm lấy Tiêu Tiêu vào trong xe, vừa quay vô-lăng, vừa hỏi cô đi đâu.
Tiêu Tiêu ưỡn thẳng lưng ngồi trên ghế phụ lái, giận dỗi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Nhưng từ cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Đoạn Mặc Ngôn chảy mồ hôi đầm đìa, đợi đến khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, cô lại bực bội ném khăn giấy lên đùi anh, “Làm gì mà không lau mồ hôi hả, thối chết đi được!” Đầu đầy mô hôi lại hứng gió máy lạnh, anh muốn bị cảm à?
Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô một cái, nghe lời rút một tờ khăn giấy, lau loạn xạ trên mặt, lại hỏi cô một lần nữa, “Em đi đâu?”
“……Anh thả em xuống trạm tàu điện ngầm, em tự đi.”
“Haiz, chẳng phải anh đã xin lỗi rồi sao, đừng nhỏ mọn vậy mà.” Đoạn Mặc Ngôn vươn tay đặt lên đùi cô.
Tiêu Tiêu đẩy tay anh ra, “Anh làm em tức đến no luôn rồi, sau đó chỉ một câu xin lỗi là xong chuyện hả?” Bây giờ cô cũng muốn nói câu thoại kinh điển kia rồi đấy.
Nếu như xin lỗi có tác dụng, thì cần cảnh sát làm gì nữa!
“Vậy em muốn anh phải làm sao? Mua cho em sợi dây chuyền làm quà đền bù? Hay kim cương?”
Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, nhịn xuống, rồi nhịn không nổi nữa, quát to vào mặt anh, “Đồ khốn!”
Tiếng hét giận dữ ghê gớm đến mức lỗ tai của Đoạn Mặc Ngôn cũng thấy đau, anh xoa xoa tai mình, nhíu mày nhìn sang Tiêu Tiêu càng thêm tức giận, “Anh lại nói sai chỗ nào nữa rồi à?”
“Dừng xe, mau dừng xe!” Hôm nay cô không muốn nhìn thấy mặt của anh nữa.
Đoạn Mặc Ngôn dừng xe lại, nhưng không thả cô đi.
“Tiếu Tiếu.” Trong giọng nói của anh có mấy phần không biết phải làm sao, “Trước giờ anh chưa từng gặp phải chuyện này, không biết nên làm thế nào. Phải làm sao mới có thể làm cho em hết giận, em nói đi, anh làm theo là được rồi.”
Tiêu Tiêu không biết anh không chân thành hay là vô cùng chân thành nữa, mấy chuyện kiểu này còn phải hỏi đối phương hay sao? Cô không tin anh chưa từng cãi nhau với người yêu cũ đấy.
Cô hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, “Anh mở cửa trước đi, bây giờ em cũng không đủ lí trí, không muốn lại cãi nhau với anh nữa, chờ đến khi chúng ta bình tĩnh một chút lại gặp mặt đi.”
“Khi nào thì em bình tĩnh lại?”
Câu hỏi kì cục này…… “Em không biết, dù sao cũng không phải lúc này.”
Đoạn Mặc Ngôn im lặng một lúc, rồi mới mở khóa cửa xe ra, “Trò chuyện với người ta xong thì gọi cho anh, anh đến đón em.”
Tiêu Tiêu nói qua loa: “Nói sau đi.”
Dứt lời cô giơ tay mở cửa, Đoạn Mặc Ngôn lại nói: “Anh đưa em đến trạm tàu điện.”
Tiêu Tiêu suy nghĩ một lúc, mím môi, đóng cửa lại, ngồi ngay ngắn.
Đến trạm tàu điện, Tiêu Tiêu muốn xuống xe, Đoạn Mặc Ngôn kéo tay của cô lại, “Đừng giận nữa, nhé?”
Dáng vẻ năn nỉ kia ngờ rằng có phần đang giả vờ đáng thương, không dễ dàng gì Tiêu Tiêu mới không bị lung lay mà rút tay ra, bước xuống xe.
***
Khi Tiêu Tiêu bước nhanh đến nhà hàng tây đã hẹn trước, thì Tống Hiếu Nhiên đã đến rồi.
Anh ngồi một mình ở vị trí cạnh cửa sổ sát đất, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt êm dịu, đang uống nước chanh, thấy cô bước tới thì nở nụ cười.
Bỗng dưng Tiêu Tiêu có chút buồn bã. Cảm giác mà Tống Hiếu Nhiên mang lại cho cô vẫn vừa mãnh liệt vừa an toàn như trước, Nhiễm Huy, Đoạn Mặc Ngôn và anh, ba người đàn ông, cô chỉ từng tưởng tượng đến cảnh có một gia đình nhỏ với Tống Hiếu Nhiên, đó là ảo tưởng lúc cô 18 tuổi, hơn nữa còn cho rằng đó nhất định sẽ là một thế giới nho nhỏ vừa đáng yêu vừa ấm áp. Đến bây giờ cô vẫn có thể phác họa ra bức tranh đó, nhưng dường như có một vài cảm giác đã mất đi rồi.
“Anh Hiếu Nhiên, em xin lỗi, để anh đợi lâu.” Tống Hiếu Nhiên ngồi vào chỗ đối diện với anh, vén lọn tóc con lên, cười một cái.
“Không sao, anh cũng vừa tới thôi.”
Nhân viên phục vụ đưa tới hai phần thực đơn, sau khi hai người đều đã gọi món xong, một phục vụ khác rót thêm nước cho Tiêu Tiêu và Tống Hiếu Nhiên, rồi mỉm cười rời khỏi.
Hai người chìm vào sự im lặng lúng túng trong một khoảng thời gian ngắn, Tiêu Tiêu hắng giọng, cúi đầu nhấp một ngụm nước.
“Vậy, người đàn ông đó là người như thế nào?” Tống Hiếu Nhiên nhìn chăm chú vào Tiêu Tiêu, dường như mơ hồ cảm thấy cô có chút gì đó không giống với trước kia, anh hỏi.
“Haiz, nhắc đến anh ấy làm gì.” Tiêu Tiêu cười cười, không định trả lời câu hỏi này. Năm xưa cô cũng không muốn nhìn thấy Tống Hiếu Nhiên và bạn gái anh tỏ ra yêu thương thắm thiết trước mặt mình chút nào, suy bụng ta ra bụng người, thì bây giờ chắc chắn anh cũng sẽ không muốn nghe những chuyện liên quan đến Đoạn Mặc Ngôn đâu.
“Ít nhiều gì thì anh cũng phải biết anh thua cho người thế nào chứ.” Tống Hiếu Nhiên cười khẽ.
Tiêu Tiêu nhìn anh, thấy anh không có gì khác thường, khẽ thở phào một hơi, “Giữa chúng ta đâu liên quan gì đến anh ấy, em đã suy nghĩ lâu lắm rồi, cảm thấy chúng ta vẫn thích hợp làm anh em hơn, khả năng làm người yêu ấy à, thật sự kì kì thế nào ấy.”
Tống Hiếu Nhiên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, “Người đàn ông đó, có phải sự nghiệp rất thành đạt, khá mạnh mẽ, dục vọng khống chế rất cao hay không?”
Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn anh, buột miệng nói, “Sao anh biết?”
Tống Hiếu Nhiên hoàn toàn không bất ngờ, nhếch môi lên, “Em thường thu hút kiểu đàn ông thế này, chẳng qua em không biết đó thôi.” Cũng không phải tất cả đàn ông đều thích kiểu phụ nữ dịu dàng, hiền thục, thậm chí là hoàn mỹ, rất nhiều đàn ông thích phái nữ có thể dựa dẫm vào họ.
“Nói bậy.” Nhiễm Huy đâu phải như vậy.
“Nội tâm của Nhiễm Huy cho rằng mình là người như thế, cậu ta lừa mình dối người nghĩ rằng có thể chăm sóc được cho em, cậu ta tự đề cao mình quá rồi.”
Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, “Em không biết ngay cả nửa kia của người khác mà bác sĩ tâm lý cũng có thể đoán chuẩn được đấy.”
Hai chữ “nửa kia” làm cho ánh mắt của Tống Hiếu Nhiên thoáng ảm đạm, nhưng vẻ mặt của anh chưa từng thay đổi, “Anh chỉ nói em thu hút kiểu đàn ông này, nhưng không có nói kiểu đàn ông này thích hợp với em.”
Tiêu Tiêu sửng sốt, muốn hỏi tiếp, nhưng lập tức ý thức được không thể hỏi vấn đề này trong hoàn cảnh như thế, cầm lấy ly nước mà không nói gì.
Tống Hiếu Nhiên hiểu rõ vì sao cô muôn nói lại thôi, trong lòng thoáng chua xót. Cô đang dùng kinh nghiệm ngày xưa anh đối với cô, để kiềm hãm bản thân mình sao?
Cô bé mềm lòng này.
Nói anh không khó chịu, không ganh tị là giả, người đàn ông kia y như tên Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra, cướp đi Tiếu Tiếu với vết thương vẫn chưa lành, mấy ngày nay, trong lòng anh cứ như có một ngọn lửa buồn bực đang thiêu đốt khiến cả người đau đớn, nhưng tất cả đều do anh tự gây ra, bây giờ thậm chí anh còn không có tư cách hùng hồn ngay thẳng đi tranh giành cô với người đàn ông đó.
Nhưng như vậy không có nghĩa là anh đã bỏ cuộc. Có một ngày Tiêu Tiêu sẽ hiểu thôi, người đàn ông kia không thể cho cô cuộc sống mà cô muốn. Anh chỉ cần chờ đợi, chờ đến khi giữa hai người xuất hiện vết nứt.
Mặc dù quá trình này sẽ rất gian nan, nhưng nghĩ đến nỗi tổn thương mà anh đã mang đến cho cô, thì nghĩ rằng có lẽ đây chính là quả báo dành cho anh.
Anh chọn chấp nhận nó.
“Anh Hiếu Nhiên, chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, được không?” Tiêu Tiêu biết có lẽ như thế sẽ rất kì cục, nhưng cô cũng tin rằng thời gian có thể giải quyết mọi vấn đề…… Thường là như vậy. Cứ cẩn thận từng li từng tí như thế cũng tốt hơn là quên nhau giữa dòng đời.
Quan hệ giữa người với người mỏng manh quá.
Tống Hiếu Nhiên nhìn cô, cười khẽ, gật đầu, “Mặc kệ thế nào, thì em mãi mãi đều là em gái nhỏ của anh.”
Nói rõ với Tống Hiếu Nhiên rồi, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy như đã bỏ xuống một tảng đá lớn. Cô được Tống Hiếu Nhiên đưa về trường, đi trong sân trường, đón lấy cơn gió nhè nhẹ, rất nhiều suy nghĩ thoáng qua. Cô lấy di động ra, nhìn số điện thoại của Đoạn Mặc Ngôn trong lịch sử cuộc gọi, mặt phụng phịu, vẫn quyết định tạm thời không gọi cho anh.
Lúc này cô biết mình đã tha thứ cho anh rồi - - tuy không cam lòng, nhưng khoảnh khắc anh đuổi theo xuống dưới, thì cô đã mềm lòng rồi, nhưng vẫn cảm thấy bỏ qua cho anh như thế thì dễ dàng quá, ít nhất cũng phải để cho anh lo lắng một đêm, nếu không còn tưởng rằng cô dễ bắt nạt lắm ấy.
Ngay lúc này, Đồng Dĩ Dịch gọi đến, cho cô một sự vui mừng bất ngờ, nói rằng ngày mốt định đến thành phố B chơi hai ngày.
“Hoan nghênh, hoanh nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!” Tiêu Tiêu vui đến mức nhảy cẫng lên, “Mau đến đây đi, ăn ngon chơi vui có đủ hết.”
Nói chuyện với Đồng Dĩ Dịch xong, cô xoay qua gọi cho Tô Vi, khoe khoang kiêm dụ dỗ cô ấy, xem cô ấy có thời gian rãnh đến chơi chung hay không.
Trên đường đi, cô dùng đủ mánh lới để dụ dỗ Tô Vi, thấm thoát đã đến cửa phòng kí túc xá, cô đẩy cửa ra, đang cười hì hì trò chuyện, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Liên Hoan Hoan đang cởi đồ, bỗng kinh hãi.
Liên Hoan Hoan nghe thấy tiếng động, chợt buông quần áo xuống quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa.
Tầm mắt của hai người chạm nhau.
“Hoan Hoan, sao cậu lại bị thương thế này?” Tiêu Tiêu lo lắng hét lên.
“Anh nói mật khẩu cho em biết.”
Tiêu Tiêu nói: “Em sẽ không đến đây nữa đâu.”
“Cho em lập mật khẩu luôn được chưa, không cho anh biết.”
Tiêu Tiêu giận quá hóa cười, dù sao cũng chỉ là chuyện mật khẩu thôi phải không? Cô giằng tay anh ra, mang giày rồi đi ra ngoài.
“Anh đưa em đi.” Đoạn Mặc Ngôn bắt cô lại lần nữa.
“Không cần anh đưa!” Ra khỏi cửa, đúng lúc tháng máy ngừng ngay tầng trên, Tiêu Tiêu hất tay anh ra, nhấn nút rồi đi vào thang máy, cũng không biết lấy sức từ đâu mà có thể đẩy Đoạn Mặc Ngôn đang đuổi theo đi ra ngoài.
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa! Tiêu Tiêu đứng giữa thang máy, siết chặt túi xách, tức chết cô, tức chết cô mà!
Thang máy đi thẳng xuống chỉ ngừng lại một chút ở tầng 9, hai cô gái đi vào nhấn tầng B2, một trong số đó đeo kính mát tựa như ngôi sao nổi tiếng, Tiêu Tiêu đã không còn tâm tư để tò mò nữa, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào những ô tròn chỉ số tầng đang chớp nháy di chuyển.
Rất nhanh đã đến tầng một, cô đợi thang máy ngừng hẳn lại, mở ra, đang muốn bước ra, một bóng đen mang theo luồng hơi nóng ập vào mặt, chặn ngay đường ra của Tiêu Tiêu, đồng thời ngón tay dài nhấn xuống tầng B1.
Tiêu Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy chính là Đoạn Mặc Ngôn, đầu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Hai cô gái khác trong thang máy cũng khá kinh ngạc. Nhìn anh chàng đẹp trai đang đổ từng giọt từng giọt mồ hôi, lẽ nào vừa mới tập thể dục về? Nhưng cách ăn mặc đâu giống.
Tiêu Tiêu không thể tin nổi trừng anh, anh vậy mà lại chạy từ trên tầng ba mười mấy xuống đây?
“Anh xin lỗi.” Đoạn Mặc Ngôn cúi đầu điều chỉnh hô hấp, kề sát vào Tiêu Tiêu như đang ở chốn không người, hai mắt khóa chặt cô lại, mồ hôi trượt từ gò má chảy xuống thảm.
“Anh……” Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy cơn tức của mình lại đụng phải một đống bông gòn, không thể phát tác được.
Hai khán giả đứng bên ngoài nhìn nhau một cái.
Rất nhanh thang máy đã đến tầng B1, Đoạn Mặc Ngôn nắm lấy tay Tiêu Tiêu đi ra ngoài, cô nghiêng người ra sau không muốn đi ra, anh vòng qua eo của cô, nửa như ép buộc mang cô ra khỏi thang máy.
“Người đàn ông này biết cúi đầu nịnh nọt thật đấy.” Cô gái đeo kính mát cười khẽ. Dỗ người yêu như thế, dỗ một người chuẩn một người nha.
Cô gái còn lại tỏ vẻ thần bí, nói: “Người đàn ông đó chính là Đoạn Mặc Ngôn.”
Cô gái đeo kính mát rất ngạc nhiên: “Chính là anh ta?”
Đoạn Mặc Ngôn mạnh mẽ ôm lấy Tiêu Tiêu vào trong xe, vừa quay vô-lăng, vừa hỏi cô đi đâu.
Tiêu Tiêu ưỡn thẳng lưng ngồi trên ghế phụ lái, giận dỗi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Nhưng từ cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Đoạn Mặc Ngôn chảy mồ hôi đầm đìa, đợi đến khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, cô lại bực bội ném khăn giấy lên đùi anh, “Làm gì mà không lau mồ hôi hả, thối chết đi được!” Đầu đầy mô hôi lại hứng gió máy lạnh, anh muốn bị cảm à?
Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô một cái, nghe lời rút một tờ khăn giấy, lau loạn xạ trên mặt, lại hỏi cô một lần nữa, “Em đi đâu?”
“……Anh thả em xuống trạm tàu điện ngầm, em tự đi.”
“Haiz, chẳng phải anh đã xin lỗi rồi sao, đừng nhỏ mọn vậy mà.” Đoạn Mặc Ngôn vươn tay đặt lên đùi cô.
Tiêu Tiêu đẩy tay anh ra, “Anh làm em tức đến no luôn rồi, sau đó chỉ một câu xin lỗi là xong chuyện hả?” Bây giờ cô cũng muốn nói câu thoại kinh điển kia rồi đấy.
Nếu như xin lỗi có tác dụng, thì cần cảnh sát làm gì nữa!
“Vậy em muốn anh phải làm sao? Mua cho em sợi dây chuyền làm quà đền bù? Hay kim cương?”
Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, nhịn xuống, rồi nhịn không nổi nữa, quát to vào mặt anh, “Đồ khốn!”
Tiếng hét giận dữ ghê gớm đến mức lỗ tai của Đoạn Mặc Ngôn cũng thấy đau, anh xoa xoa tai mình, nhíu mày nhìn sang Tiêu Tiêu càng thêm tức giận, “Anh lại nói sai chỗ nào nữa rồi à?”
“Dừng xe, mau dừng xe!” Hôm nay cô không muốn nhìn thấy mặt của anh nữa.
Đoạn Mặc Ngôn dừng xe lại, nhưng không thả cô đi.
“Tiếu Tiếu.” Trong giọng nói của anh có mấy phần không biết phải làm sao, “Trước giờ anh chưa từng gặp phải chuyện này, không biết nên làm thế nào. Phải làm sao mới có thể làm cho em hết giận, em nói đi, anh làm theo là được rồi.”
Tiêu Tiêu không biết anh không chân thành hay là vô cùng chân thành nữa, mấy chuyện kiểu này còn phải hỏi đối phương hay sao? Cô không tin anh chưa từng cãi nhau với người yêu cũ đấy.
Cô hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, “Anh mở cửa trước đi, bây giờ em cũng không đủ lí trí, không muốn lại cãi nhau với anh nữa, chờ đến khi chúng ta bình tĩnh một chút lại gặp mặt đi.”
“Khi nào thì em bình tĩnh lại?”
Câu hỏi kì cục này…… “Em không biết, dù sao cũng không phải lúc này.”
Đoạn Mặc Ngôn im lặng một lúc, rồi mới mở khóa cửa xe ra, “Trò chuyện với người ta xong thì gọi cho anh, anh đến đón em.”
Tiêu Tiêu nói qua loa: “Nói sau đi.”
Dứt lời cô giơ tay mở cửa, Đoạn Mặc Ngôn lại nói: “Anh đưa em đến trạm tàu điện.”
Tiêu Tiêu suy nghĩ một lúc, mím môi, đóng cửa lại, ngồi ngay ngắn.
Đến trạm tàu điện, Tiêu Tiêu muốn xuống xe, Đoạn Mặc Ngôn kéo tay của cô lại, “Đừng giận nữa, nhé?”
Dáng vẻ năn nỉ kia ngờ rằng có phần đang giả vờ đáng thương, không dễ dàng gì Tiêu Tiêu mới không bị lung lay mà rút tay ra, bước xuống xe.
***
Khi Tiêu Tiêu bước nhanh đến nhà hàng tây đã hẹn trước, thì Tống Hiếu Nhiên đã đến rồi.
Anh ngồi một mình ở vị trí cạnh cửa sổ sát đất, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt êm dịu, đang uống nước chanh, thấy cô bước tới thì nở nụ cười.
Bỗng dưng Tiêu Tiêu có chút buồn bã. Cảm giác mà Tống Hiếu Nhiên mang lại cho cô vẫn vừa mãnh liệt vừa an toàn như trước, Nhiễm Huy, Đoạn Mặc Ngôn và anh, ba người đàn ông, cô chỉ từng tưởng tượng đến cảnh có một gia đình nhỏ với Tống Hiếu Nhiên, đó là ảo tưởng lúc cô 18 tuổi, hơn nữa còn cho rằng đó nhất định sẽ là một thế giới nho nhỏ vừa đáng yêu vừa ấm áp. Đến bây giờ cô vẫn có thể phác họa ra bức tranh đó, nhưng dường như có một vài cảm giác đã mất đi rồi.
“Anh Hiếu Nhiên, em xin lỗi, để anh đợi lâu.” Tống Hiếu Nhiên ngồi vào chỗ đối diện với anh, vén lọn tóc con lên, cười một cái.
“Không sao, anh cũng vừa tới thôi.”
Nhân viên phục vụ đưa tới hai phần thực đơn, sau khi hai người đều đã gọi món xong, một phục vụ khác rót thêm nước cho Tiêu Tiêu và Tống Hiếu Nhiên, rồi mỉm cười rời khỏi.
Hai người chìm vào sự im lặng lúng túng trong một khoảng thời gian ngắn, Tiêu Tiêu hắng giọng, cúi đầu nhấp một ngụm nước.
“Vậy, người đàn ông đó là người như thế nào?” Tống Hiếu Nhiên nhìn chăm chú vào Tiêu Tiêu, dường như mơ hồ cảm thấy cô có chút gì đó không giống với trước kia, anh hỏi.
“Haiz, nhắc đến anh ấy làm gì.” Tiêu Tiêu cười cười, không định trả lời câu hỏi này. Năm xưa cô cũng không muốn nhìn thấy Tống Hiếu Nhiên và bạn gái anh tỏ ra yêu thương thắm thiết trước mặt mình chút nào, suy bụng ta ra bụng người, thì bây giờ chắc chắn anh cũng sẽ không muốn nghe những chuyện liên quan đến Đoạn Mặc Ngôn đâu.
“Ít nhiều gì thì anh cũng phải biết anh thua cho người thế nào chứ.” Tống Hiếu Nhiên cười khẽ.
Tiêu Tiêu nhìn anh, thấy anh không có gì khác thường, khẽ thở phào một hơi, “Giữa chúng ta đâu liên quan gì đến anh ấy, em đã suy nghĩ lâu lắm rồi, cảm thấy chúng ta vẫn thích hợp làm anh em hơn, khả năng làm người yêu ấy à, thật sự kì kì thế nào ấy.”
Tống Hiếu Nhiên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, “Người đàn ông đó, có phải sự nghiệp rất thành đạt, khá mạnh mẽ, dục vọng khống chế rất cao hay không?”
Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn anh, buột miệng nói, “Sao anh biết?”
Tống Hiếu Nhiên hoàn toàn không bất ngờ, nhếch môi lên, “Em thường thu hút kiểu đàn ông thế này, chẳng qua em không biết đó thôi.” Cũng không phải tất cả đàn ông đều thích kiểu phụ nữ dịu dàng, hiền thục, thậm chí là hoàn mỹ, rất nhiều đàn ông thích phái nữ có thể dựa dẫm vào họ.
“Nói bậy.” Nhiễm Huy đâu phải như vậy.
“Nội tâm của Nhiễm Huy cho rằng mình là người như thế, cậu ta lừa mình dối người nghĩ rằng có thể chăm sóc được cho em, cậu ta tự đề cao mình quá rồi.”
Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, “Em không biết ngay cả nửa kia của người khác mà bác sĩ tâm lý cũng có thể đoán chuẩn được đấy.”
Hai chữ “nửa kia” làm cho ánh mắt của Tống Hiếu Nhiên thoáng ảm đạm, nhưng vẻ mặt của anh chưa từng thay đổi, “Anh chỉ nói em thu hút kiểu đàn ông này, nhưng không có nói kiểu đàn ông này thích hợp với em.”
Tiêu Tiêu sửng sốt, muốn hỏi tiếp, nhưng lập tức ý thức được không thể hỏi vấn đề này trong hoàn cảnh như thế, cầm lấy ly nước mà không nói gì.
Tống Hiếu Nhiên hiểu rõ vì sao cô muôn nói lại thôi, trong lòng thoáng chua xót. Cô đang dùng kinh nghiệm ngày xưa anh đối với cô, để kiềm hãm bản thân mình sao?
Cô bé mềm lòng này.
Nói anh không khó chịu, không ganh tị là giả, người đàn ông kia y như tên Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra, cướp đi Tiếu Tiếu với vết thương vẫn chưa lành, mấy ngày nay, trong lòng anh cứ như có một ngọn lửa buồn bực đang thiêu đốt khiến cả người đau đớn, nhưng tất cả đều do anh tự gây ra, bây giờ thậm chí anh còn không có tư cách hùng hồn ngay thẳng đi tranh giành cô với người đàn ông đó.
Nhưng như vậy không có nghĩa là anh đã bỏ cuộc. Có một ngày Tiêu Tiêu sẽ hiểu thôi, người đàn ông kia không thể cho cô cuộc sống mà cô muốn. Anh chỉ cần chờ đợi, chờ đến khi giữa hai người xuất hiện vết nứt.
Mặc dù quá trình này sẽ rất gian nan, nhưng nghĩ đến nỗi tổn thương mà anh đã mang đến cho cô, thì nghĩ rằng có lẽ đây chính là quả báo dành cho anh.
Anh chọn chấp nhận nó.
“Anh Hiếu Nhiên, chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, được không?” Tiêu Tiêu biết có lẽ như thế sẽ rất kì cục, nhưng cô cũng tin rằng thời gian có thể giải quyết mọi vấn đề…… Thường là như vậy. Cứ cẩn thận từng li từng tí như thế cũng tốt hơn là quên nhau giữa dòng đời.
Quan hệ giữa người với người mỏng manh quá.
Tống Hiếu Nhiên nhìn cô, cười khẽ, gật đầu, “Mặc kệ thế nào, thì em mãi mãi đều là em gái nhỏ của anh.”
Nói rõ với Tống Hiếu Nhiên rồi, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy như đã bỏ xuống một tảng đá lớn. Cô được Tống Hiếu Nhiên đưa về trường, đi trong sân trường, đón lấy cơn gió nhè nhẹ, rất nhiều suy nghĩ thoáng qua. Cô lấy di động ra, nhìn số điện thoại của Đoạn Mặc Ngôn trong lịch sử cuộc gọi, mặt phụng phịu, vẫn quyết định tạm thời không gọi cho anh.
Lúc này cô biết mình đã tha thứ cho anh rồi - - tuy không cam lòng, nhưng khoảnh khắc anh đuổi theo xuống dưới, thì cô đã mềm lòng rồi, nhưng vẫn cảm thấy bỏ qua cho anh như thế thì dễ dàng quá, ít nhất cũng phải để cho anh lo lắng một đêm, nếu không còn tưởng rằng cô dễ bắt nạt lắm ấy.
Ngay lúc này, Đồng Dĩ Dịch gọi đến, cho cô một sự vui mừng bất ngờ, nói rằng ngày mốt định đến thành phố B chơi hai ngày.
“Hoan nghênh, hoanh nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!” Tiêu Tiêu vui đến mức nhảy cẫng lên, “Mau đến đây đi, ăn ngon chơi vui có đủ hết.”
Nói chuyện với Đồng Dĩ Dịch xong, cô xoay qua gọi cho Tô Vi, khoe khoang kiêm dụ dỗ cô ấy, xem cô ấy có thời gian rãnh đến chơi chung hay không.
Trên đường đi, cô dùng đủ mánh lới để dụ dỗ Tô Vi, thấm thoát đã đến cửa phòng kí túc xá, cô đẩy cửa ra, đang cười hì hì trò chuyện, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Liên Hoan Hoan đang cởi đồ, bỗng kinh hãi.
Liên Hoan Hoan nghe thấy tiếng động, chợt buông quần áo xuống quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa.
Tầm mắt của hai người chạm nhau.
“Hoan Hoan, sao cậu lại bị thương thế này?” Tiêu Tiêu lo lắng hét lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook