Không Gặp Không Nên Duyên
-
Chương 33
Tiêu Tiêu xoay người
qua gọi điện cho Đoạn Mặc Ngôn, hình như đối phương đang xã giao ở bên
ngoài, âm thanh bên đó nghe qua rất ồn ào, “Alo?”
“Hôm nay anh không có tặng hoa cho em phải không?” Tiêu Tiêu tự lừa mình dối người, muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Có tặng một ít hoa hồng, sao thế, đến rồi à?” Giọng nói của người đàn ông bình thường đến đáng sợ.
“Một ít…… hoa hồng?”
“Ừ. Có băng rôn nữa, dễ nhận ra lắm.” Đoạn Mặc Ngôn dường như sợ cô nhầm lẫn với hoa của người khác, ung dung thong thả nói, “Trên đó có viết, ‘Tiêu Tiêu, xin hãy chấp nhận tấm lòng của anh’.”
“……, ……” Tiêu Tiêu như bị sét đánh, người ngây như phỗng.
Này này phong cách không đúng rồi! Này này đi nhầm vào chỗ quay phim rồi đó! Này này mùi sến súa nồng nặc quá rồi nha!
Tiêu Tiêu điên cuồng nôn mửa trong lòng, giọng nói lại bị kích thích đến cực kỳ suy yếu, “Xin anh trả hoa về đi mà……” Nếu như cả một xe tải chở hoa và băng rôn vào trường, thì ngay lập tức cô lại nằm trên trang đầu của mấy tờ báo mạng cho coi, nói không chừng còn có thể lọt vào cả báo giải trí nữa.
“À.” Đoạn Mặc Ngôn qua loa đáp lại một tiếng. Sau đó thì không nói gì nữa.
Tiêu Tiêu biết anh đang đợi cái gì, chân mày cô xoắn lại như bánh quai chèo, không dễ dàng gì mới mở miệng nói: “Lát nữa em sẽ gọi điện cho Tiểu Chu.” Đánh trận lâu dài thì đánh trận lâu dài, chuyện cấp bách lúc này chính là tuyệt đối không thể trở thành chủ nhân của chiếc xe tải chở hoa hồng và băng rôn này.
Đoạn Mặc Ngôn vẫn còn hơi do dự, “Em chắc chứ? Anh còn tưởng đâu em muốn một xe đầy hoa nhưng lại ngại mở miệng.”
“Thật lòng em không phải kiểu người uyển chuyển vậy đâu.” Tiêu Tiêu sắp khóc đến nơi rồi.
Đối phương cuối cùng cũng “miễn cưỡng” đồng ý trả chiếc xe tải về nơi vốn có của nó, Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng thở phào một hơi, tựa như vừa đánh trận xong, mất hết hơi sức đi về bên cạnh Lão Đại kí túc xá.
“Sao thế? Chiếc xe có vấn đề gì à?” Chị cả ngờ vực hỏi.
“Phải đó, có chút vấn đề nhỏ……” Tiêu Tiêu thì thào.
“Vấn đề gì?”
Tiêu Tiêu ấp a ấp úng không biết nên trả lời thế nào, xoay người lại nhìn thấy chiếc xe tải đang khó khăn quay đầu xe lại, càng nghĩ càng thấy buồn cười, một lát sau ấy thế mà thật sự ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cô coi như phục rồi đấy!
Ngày kết thúc thi cử, các sinh viên đều lục tục rời trường. Trong kí túc xá có bốn người đi rồi, chỉ còn lại Liên Hoan Hoan và Tiêu Tiêu. Cô Tiêu biết được cháu gái muốn ở lại thành phố này thực tập, thông cảm cô ở kí túc xá cực khổ, muốn gọi cô về nhà ở cùng với Tiểu Huyên, nhưng Liên Hoan Hoan nói sợ ở kí túc xá một mình, nên cô đã từ chối khéo với cô mình, ở lại làm bạn với cô ấy.
Nghỉ ngơi mấy ngày, sáng sớm thứ hai đầu tuần, Tiêu Tiêu nhấn tắt đồng hồ báo thức, nhanh chóng đạp tấm chăn mỏng ra, hai ba bước nhảy xuống giường tầng, cầm quần áo để thay đi vào phòng tắm.
“Nóng…… quá……” Liên Hoan Hoan cũng đã tỉnh, nửa sống nửa chết nằm trên giường rên rỉ.
Tiêu Tiêu thay một bộ áo sơ mi quần jean đen trông có vẻ thành thục chín chắn bước ra, cắn dây buộc tóc, đứng trước gương chải đầu, giọng nói mơ hồi không rõ: “Đừng có ngồi mãi trong kí túc xá nữa, lát nữa sẽ càng nóng thêm đó!”
“Nghèo quá đi, sao trường của tụi mình nghèo quá vậy nè, sao con người lại nghèo thế này chứ……” Liên Hoan Hoan từ từ bò dậy.
Tiêu Tiêu cột kiểu tóc đuôi ngựa, soi gương một chút, lại lấy ra kem bb, chì kẻ mắt các thứ, rồi trang điểm đơn giản, chọn một màu son nhạt thoa lên môi dưới, mím lại.
“Thế nào, phải đến công ty của tổng giám đốc Đoạn thực tập hả, tâm trạng đang kích động lắm phải không?”
Tiêu Tiêu vừa thu dọn đồ đạc bỏ vào túi xách đeo vai mới mua, vừa nói: “Tâm trạng rối bời thì chắc chắn là có rồi đó, dù sao cũng rất lạ mà.” Cô nhón chân lấy điện thoại nằm trên giường tầng xuống, nhìn thời gian, “Mình phải đi rồi, còn phải đi ăn một bữa sáng xa hoa để đối phó với ngày thực tập đầu tiên đây.”
“Cố lên.”
“Cố lên!”
Tiêu Tiêu làm một động tác cố lên, rồi vẫy tay tạm biệt Liên Hoan Hoan, bước nhanh rời khỏi kí túc xá.
Một tiếng đồng hồ sau, cô xuất hiện dưới tòa nhà của công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Thái Nhất.
Đây đã không phải là lần đầu cô đến đây, nhưng nhìn thấy tòa nhà năm tầng theo kiểu nghệ thuật trừu tượng này, vẫn có chút rung động. Cô đeo bảng tên sinh viên thực tập lên, quẹt thẻ ở chỗ cửa chính, lại để cho bảo vệ kiểm tra túi xách, rồi mới đi vào bên trong tòa nhà.
Cả tòa nhà đều lấy kiểu xoắn ốc rỗng ở giữa làm bố cục, chủ yếu dùng trắng xám đen làm màu chủ đạo, nhìn qua có vẻ vô cùng đơn giản tinh tế mà hiện đại. Theo Tiêu Tiêu thấy, nơi này chỗ nào cũng thể hiện phong cách của Đoạn Mặc Ngôn, so với căn hộ của anh, càng thêm đại diện cho con người của anh.
Bước lên thang cuốn, đứng bên trái, đã có hai sinh viên thực tập đến rồi. Tiêu Tiêu đi qua đó chào hỏi với bọn họ. Hai người này cô đều không quen biết, với lại một trong số đó còn khác trường nữa. Bởi vì sau này có rất nhiều sinh viên xin vào đây thực tập, giám đốc phòng quan hệ xã hội đã tiến hành phỏng vấn một lượt với tất cả các sinh viên xin vào thực tập, sàng lọc chọn ra sáu người thuộc chuyên ngành tiếng anh. Cô chính là một trong số đó.
Cô không phải đi cửa sau. Chỉ có đêm kia Đoạn Mặc Ngôn uy hiếp cô một trận, nói nếu như cô không đậu vòng phỏng vấn, thì anh sẽ làm cho cô khóc. Lúc đó cô đã có chút dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ nếu anh thật sự muốn cô đậu, cho cô câu hỏi phỏng vấn chẳng phải được rồi sao? Mặc dù cô cũng không cần.
Tóm lại cũng không biết mình đang vui hay đang bực nữa, dù sao bây giờ cũng đã đang đứng trên địa bàn của người nào đó rồi.
Chẳng mấy chốc, ba người khác cũng đã đến, vừa vặn ba nam ba nữ, bên phía nam thì đều thống nhất đeo kính, quần áo cũng chả khác nhau là bao, chỉ là chiều cao thì không như nhau thôi. Còn bên nữ thì hình tượng khác xa, hai cô gái kia thì một gợi cảm, một đáng yêu.
Các sinh viên thực tập đã đến đầy đủ, vẫn đứng ở dưới lầu không dám lên trên, vì Tiểu Chu - người dẫn dắt bọn họ vẫn chưa đến.
Một nam sinh lùn nói: “Sao đến giờ này rồi, mà nhân viên còn chưa có mấy ai đi làm nhỉ?”
“Phải đó, đã giờ nào rồi, mấy công ty khác đều đã làm việc một hai tiếng đồng hồ rồi ấy chứ.”
Tiêu Tiêu cảm thấy mình có thể hiểu được, ông tổng mỗi ngày đến chiều mới tới, thì đoán chừng nhân viên cũng không thể sớm đến đâu được.
Lại chờ thêm gần được nửa tiếng đồng hồ nữa, Tiểu Chu mặc bộ váy được cắt may khéo léo và đôi giày cao 12 phân cuối cùng cũng khoan thai đến trễ. Cô ấy thân thiết dắt bọn họ đến một căn phòng làm việc kiểu mở ở tầng hai ngồi xuống, nói sơ lược một lần về chế độ quy tắc ở đây, sau đó nói một lần những điều cấm chủ yếu, “Tầng 5 rưỡi là văn phòng của tổng giám đốc Đoạn, tầng 5 là văn phòng của các quản lí cấp cao và phòng hội nghị, nếu như không được sự cho phép thì các em không được lên đó, đã rõ chưa?”
“Rõ rồi ạ.” Mọi người đồng thanh trả lời.
“Công việc chủ yếu của Phòng Phiên Dịch chúng ta là phiên dịch và giao thiệp khi các đối tác kinh doanh nước ngoài đến đây bàn về vấn đề hợp tác, còn có phiên dịch các văn bản cho công ty, đi công tác phiên dịch, và phần khó nhất chính là phiên dịch song song trong hội nghị. Nhưng dịch song song về cơ bản sẽ không đến lượt các em đi đâu, nhân viên phiên dịch thâm niên của công ty mới có thể đảm nhiệm được.”
“Chị Chu, xin hỏi phiên dịch thâm niên ở đây lương được bao nhiêu một tháng ạ?” Chàng trai cao ráo to gan cười hì hì hỏi.
“Cụ thể thì chị cũng không rõ, nhưng chị có thể nói với các em sáu chữ, mỗi ngày lời một đấu vàng.”
Mọi người xôn xao một hồi.
Tiểu Chu giới thiệu xong, lại dẫn bọn họ đi làm quen môi trường xung quanh một chút, nhân viên làm thuê ở đây khá hỗn tạp, các màu da vàng trắng đen đều có hết, có khi ngay cả cãi nhau cũng cần phiên dịch để giải hòa nữa, thật là đa năng mà. Dĩ nhiên trong này ngoài người ra, nhiều nhất chính là máy không người lái, thành phẩm, bán thành phầm, mỗi phòng làm việc đều có, nghe nói ở đây chỉ có máy mẫu, ở ngoại thành còn có một căn cứ thí nghiệm, để tồn kho và thử nghiệm máy không người lái.
Bước chân và tốc độ nói Tiểu Chu đều rất nhanh, khoảng hơn mười mấy phút đã đi hết một vòng bốn tầng lầu, Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm đôi giày cao gót của cô ấy mà tấm tắc khen hay. Về đến phòng làm việc, đã có hai nhân viên phiên dịch đến làm việc, mọi người làm quen với nhau một chút. Bọn họ là nhóm sinh viên thực tập đầu tiên của công ty, các đàn anh đàn chị phiên dịch đều thấy mới mẻ, cũng khá là nhiệt tình. Tiểu Chu giao cho các sinh viên thực tập một số công việc kiểm tra đối chiếu đơn giản, còn mình thì đi bận việc riêng của bản thân.
Bình yên vô sự đến trưa, Tiểu Chu trở lại đem theo mấy tấm thẻ cơm cho bọn họ, dẫn bọn họ đến nhà hàng chiếm cả một tòa nhà riêng biệt ở phía sau để ăn cơm, bữa cơm công tác ở đây ném bay bữa cơm căn tin trường cách xa cả tám con phố, các sinh viên thực tập bị các món bánh trung thu xào ớt sừng trâu, dưa hấu xào táo làm cho hạnh phúc đến mức ăn từng miếng từng miếng lớn, cái dạ dày độc hại cuối cùng cũng được bồi bổ lại rồi.
“Nào nào nào, mua nhanh rồi bỏ tay ra nha!” Một người đẹp tri thức mặc bộ đồ công sở của một bô phận khác đặt khay cơm xuống, quát lớn như một người đàn ông vậy, “Chiều nay Phòng Thiết Kế phải nộp bản vẽ, sếp Trương, sếp Tiền, Wolf, Jurgen, xem thử trong bốn người này ai sẽ bị chém thê thảm nhất nào!”
Rất nhiều nhân viên vừa nghe, lập tức lủi lên phía trước vây thành một vòng tròn, móc tiền ra đặt cược.
Cô gái gợi cảm cắn đũa hỏi: “Chị Chu, bọn họ đang làm gì thế?”
“À.” Tiểu Chu chẳng lấy làm lạ, “Chiều hôm nay có buổi họp, Phòng Thiết Kế phải nộp bản vẽ lên cho cấp trên xem qua. Lúc ra thế nào cũng có một người muốn nhảy lầu.”
“Hả?” Mọi người kinh hãi nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô ấy, “Không thể nào?”
“Sao mà không thể? Đã từng có một nhà thiết kế trở về thật sự uống thuốc ngủ tự sát đó, may mà được vợ anh ta phát hiện.”
Mọi người ưu tư, “Áp lực cạnh tranh thật sự lớn đến vậy sao?”
“Cái đó là thứ yếu thôi.” Tiểu Chu mỉm cười nói, “Chủ yếu là yêu cầu của tổng giám đốc chúng ta rất nghiêm khắc.”
Trong này chỉ có Tiêu Tiêu nghe ra hàm ý trong đó. Ông trời ơi, miệng lưỡi của anh độc địa đến mức khiến người ta đi tự sát cơ đấy.
Phiên dịch thâm niên – Ung Hoa Đình cũng ngồi kế bọn họ, sờ mũi nói: “Hôm nay nói không chừng là tôi sẽ đi nhảy lầu đó.”
Tiểu Chu kinh ngạc nói: “Thầy Ung, ý thầy là sao ạ?”
“Tôi thấy tổng giám đốc Đoạn có vẻ như rất không hài lòng với lần phiên dịch trước đó của tôi, đoán chừng hôm nay có sai xót gì nữa, thì sẽ bị…… treo luôn ấy.” Hơi thở Ung Hoa Đình có chút suy yếu.
“Vậy thầy thật sự phải chú ý một chút rồi đó.”
Chàng trai cao ráo phát biểu ý kiến nói: “Ai cũng sẽ mắc sai lầm, là ông chủ thì phải nên bao dung lỗi lầm của cấp dưới, mới có thể thu phục lòng người chứ.”
Tiểu Chu quái lạ nhìn cậu ta một cái, mỉm cười gật đầu: “Cậu nói có đạo lý, nhưng người cậu nói không phải ông chủ của chúng ta.”
Chị Chu nhất định là bị ngược, quen, rồi!
“Vậy tổng giám đốc Đoạn rốt cuộc là người thế nào ạ? Em nghe nói anh ấy rất trẻ tuổi.” Cô gái gợi cảm tò mò hỏi.
Tiểu Chu và Ung Hoa Đình nhìn nhau một cái, Ung Hoa Đình đặt đũa xuống hớp một ngụm trà, “Cậu ta à……”
Mọi người đều tò mò nghiêng tai lắng nghe, Tiêu Tiêu cũng dựng lỗ tai lên.
Ung Hoa Đình thắt gút xong, mới chậm rãi nói: “Bạo quân.” Anh ta dừng một chút, “Một tên bạo quân trẻ tuổi.”
Đúng hai giờ chiều, Tiêu Tiêu cùng với các sinh viên thực tập khác đã nhìn thấy Đoạn Mặc Ngôn trong trạng thái làm việc. Anh mặc một bộ âu phục màu đen kiểu hai áo, mặt không cảm xúc, được Viên Kha và bảy tám quản lý cấp cao hộ tống như chúng sao vây quanh trăng mà đi vào tòa cao ốc, nhanh chóng lưu loát đi về phía lầu trên, mấy quản lí cấp cao ở phía sau phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp.
“Woa, đẹp trai quá.” Cô gái đáng yêu mắt nổi đầy hình trái tim.
“*.” Chàng trai cao ráo chửi tục một câu.
Tiêu Tiêu đứng trước lan can, tầm mắt dời theo bóng dáng của anh, bất chợt thấy anh dừng lại, cả một đoàn người cũng dừng theo.
Đoạn Mặc Ngôn dường như nhớ ra chuyện gì đó, hơi sững lại, đi đến hành lang bên ngoài, bước nhanh theo lối đi xuống lầu dưới. Viên Kha đi theo phía sau, nhân viên trên đường đi đều tránh sang hai bên nhường đường.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển động theo hướng đi của Đoạn Mặc Ngôn, Tiểu Chu tay chân luống cuống, kêu các sinh viên thực tập vào phòng làm việc. “Tổng giám đốc đến rồi, mau làm việc, mau làm việc.”
Mọi người vội vàng ngồi vào chỗ, còn chưa ngồi vững, ông tổng trẻ tuổi của khoa học kỹ thuật Thái Nhất đã ngừng lại trước cửa .
Hai tay anh chắp sau lưng đứng thẳng ngoài cửa, thân hình thon cao để lộ cảm giác áp bức vô cùng, con ngươi đen thẫm quét quanh một vòng, Tiêu Tiêu thoáng cúi đầu thấp xuống.
“Tổng gián đốc, đây là những sinh viên thực tập hôm nay đến đây.” Tiểu Chu cung kính đi đến bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn, giọng nói có vài phần nịnh nọt.
Đoạn Mặc Ngôn không gật đầu cũng không trả lời, mấy giây sau, anh không nói tiếng nào đã quay người đi khỏi.
Các sinh viên thực tập không khỏi nhẹ nhõm cả người, nhưng trong lòng cũng không khỏi tự hỏi, tổng giám đốc đột nhiên đến đây làm gì?
Nửa tiếng sau, Tiêu Tiêu nghe bọn họ vẫn đang kích động bàn tán về Đoạn Mặc Ngôn, thì yên lặng giả ngủ không tham gia vào. Ung Hoa Đình từ phòng làm việc ở bên cạnh lướt vào, hỏi nhóm sinh viên thực taajo: “Trong các em, ai là Tiêu Tiêu?”
Cả đám vừa nghe, tất cả đều ngừng lại.
Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn về phía anh ta rồi đứng lên, “Là em ạ.”
Ung Hoa Đình tinh tế nhìn cô, “Vậy em chuẩn bị một chút đi, thư ký Viên bảo em cùng vào phòng họp với chúng tôi.”
“Hôm nay anh không có tặng hoa cho em phải không?” Tiêu Tiêu tự lừa mình dối người, muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Có tặng một ít hoa hồng, sao thế, đến rồi à?” Giọng nói của người đàn ông bình thường đến đáng sợ.
“Một ít…… hoa hồng?”
“Ừ. Có băng rôn nữa, dễ nhận ra lắm.” Đoạn Mặc Ngôn dường như sợ cô nhầm lẫn với hoa của người khác, ung dung thong thả nói, “Trên đó có viết, ‘Tiêu Tiêu, xin hãy chấp nhận tấm lòng của anh’.”
“……, ……” Tiêu Tiêu như bị sét đánh, người ngây như phỗng.
Này này phong cách không đúng rồi! Này này đi nhầm vào chỗ quay phim rồi đó! Này này mùi sến súa nồng nặc quá rồi nha!
Tiêu Tiêu điên cuồng nôn mửa trong lòng, giọng nói lại bị kích thích đến cực kỳ suy yếu, “Xin anh trả hoa về đi mà……” Nếu như cả một xe tải chở hoa và băng rôn vào trường, thì ngay lập tức cô lại nằm trên trang đầu của mấy tờ báo mạng cho coi, nói không chừng còn có thể lọt vào cả báo giải trí nữa.
“À.” Đoạn Mặc Ngôn qua loa đáp lại một tiếng. Sau đó thì không nói gì nữa.
Tiêu Tiêu biết anh đang đợi cái gì, chân mày cô xoắn lại như bánh quai chèo, không dễ dàng gì mới mở miệng nói: “Lát nữa em sẽ gọi điện cho Tiểu Chu.” Đánh trận lâu dài thì đánh trận lâu dài, chuyện cấp bách lúc này chính là tuyệt đối không thể trở thành chủ nhân của chiếc xe tải chở hoa hồng và băng rôn này.
Đoạn Mặc Ngôn vẫn còn hơi do dự, “Em chắc chứ? Anh còn tưởng đâu em muốn một xe đầy hoa nhưng lại ngại mở miệng.”
“Thật lòng em không phải kiểu người uyển chuyển vậy đâu.” Tiêu Tiêu sắp khóc đến nơi rồi.
Đối phương cuối cùng cũng “miễn cưỡng” đồng ý trả chiếc xe tải về nơi vốn có của nó, Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng thở phào một hơi, tựa như vừa đánh trận xong, mất hết hơi sức đi về bên cạnh Lão Đại kí túc xá.
“Sao thế? Chiếc xe có vấn đề gì à?” Chị cả ngờ vực hỏi.
“Phải đó, có chút vấn đề nhỏ……” Tiêu Tiêu thì thào.
“Vấn đề gì?”
Tiêu Tiêu ấp a ấp úng không biết nên trả lời thế nào, xoay người lại nhìn thấy chiếc xe tải đang khó khăn quay đầu xe lại, càng nghĩ càng thấy buồn cười, một lát sau ấy thế mà thật sự ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cô coi như phục rồi đấy!
Ngày kết thúc thi cử, các sinh viên đều lục tục rời trường. Trong kí túc xá có bốn người đi rồi, chỉ còn lại Liên Hoan Hoan và Tiêu Tiêu. Cô Tiêu biết được cháu gái muốn ở lại thành phố này thực tập, thông cảm cô ở kí túc xá cực khổ, muốn gọi cô về nhà ở cùng với Tiểu Huyên, nhưng Liên Hoan Hoan nói sợ ở kí túc xá một mình, nên cô đã từ chối khéo với cô mình, ở lại làm bạn với cô ấy.
Nghỉ ngơi mấy ngày, sáng sớm thứ hai đầu tuần, Tiêu Tiêu nhấn tắt đồng hồ báo thức, nhanh chóng đạp tấm chăn mỏng ra, hai ba bước nhảy xuống giường tầng, cầm quần áo để thay đi vào phòng tắm.
“Nóng…… quá……” Liên Hoan Hoan cũng đã tỉnh, nửa sống nửa chết nằm trên giường rên rỉ.
Tiêu Tiêu thay một bộ áo sơ mi quần jean đen trông có vẻ thành thục chín chắn bước ra, cắn dây buộc tóc, đứng trước gương chải đầu, giọng nói mơ hồi không rõ: “Đừng có ngồi mãi trong kí túc xá nữa, lát nữa sẽ càng nóng thêm đó!”
“Nghèo quá đi, sao trường của tụi mình nghèo quá vậy nè, sao con người lại nghèo thế này chứ……” Liên Hoan Hoan từ từ bò dậy.
Tiêu Tiêu cột kiểu tóc đuôi ngựa, soi gương một chút, lại lấy ra kem bb, chì kẻ mắt các thứ, rồi trang điểm đơn giản, chọn một màu son nhạt thoa lên môi dưới, mím lại.
“Thế nào, phải đến công ty của tổng giám đốc Đoạn thực tập hả, tâm trạng đang kích động lắm phải không?”
Tiêu Tiêu vừa thu dọn đồ đạc bỏ vào túi xách đeo vai mới mua, vừa nói: “Tâm trạng rối bời thì chắc chắn là có rồi đó, dù sao cũng rất lạ mà.” Cô nhón chân lấy điện thoại nằm trên giường tầng xuống, nhìn thời gian, “Mình phải đi rồi, còn phải đi ăn một bữa sáng xa hoa để đối phó với ngày thực tập đầu tiên đây.”
“Cố lên.”
“Cố lên!”
Tiêu Tiêu làm một động tác cố lên, rồi vẫy tay tạm biệt Liên Hoan Hoan, bước nhanh rời khỏi kí túc xá.
Một tiếng đồng hồ sau, cô xuất hiện dưới tòa nhà của công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Thái Nhất.
Đây đã không phải là lần đầu cô đến đây, nhưng nhìn thấy tòa nhà năm tầng theo kiểu nghệ thuật trừu tượng này, vẫn có chút rung động. Cô đeo bảng tên sinh viên thực tập lên, quẹt thẻ ở chỗ cửa chính, lại để cho bảo vệ kiểm tra túi xách, rồi mới đi vào bên trong tòa nhà.
Cả tòa nhà đều lấy kiểu xoắn ốc rỗng ở giữa làm bố cục, chủ yếu dùng trắng xám đen làm màu chủ đạo, nhìn qua có vẻ vô cùng đơn giản tinh tế mà hiện đại. Theo Tiêu Tiêu thấy, nơi này chỗ nào cũng thể hiện phong cách của Đoạn Mặc Ngôn, so với căn hộ của anh, càng thêm đại diện cho con người của anh.
Bước lên thang cuốn, đứng bên trái, đã có hai sinh viên thực tập đến rồi. Tiêu Tiêu đi qua đó chào hỏi với bọn họ. Hai người này cô đều không quen biết, với lại một trong số đó còn khác trường nữa. Bởi vì sau này có rất nhiều sinh viên xin vào đây thực tập, giám đốc phòng quan hệ xã hội đã tiến hành phỏng vấn một lượt với tất cả các sinh viên xin vào thực tập, sàng lọc chọn ra sáu người thuộc chuyên ngành tiếng anh. Cô chính là một trong số đó.
Cô không phải đi cửa sau. Chỉ có đêm kia Đoạn Mặc Ngôn uy hiếp cô một trận, nói nếu như cô không đậu vòng phỏng vấn, thì anh sẽ làm cho cô khóc. Lúc đó cô đã có chút dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ nếu anh thật sự muốn cô đậu, cho cô câu hỏi phỏng vấn chẳng phải được rồi sao? Mặc dù cô cũng không cần.
Tóm lại cũng không biết mình đang vui hay đang bực nữa, dù sao bây giờ cũng đã đang đứng trên địa bàn của người nào đó rồi.
Chẳng mấy chốc, ba người khác cũng đã đến, vừa vặn ba nam ba nữ, bên phía nam thì đều thống nhất đeo kính, quần áo cũng chả khác nhau là bao, chỉ là chiều cao thì không như nhau thôi. Còn bên nữ thì hình tượng khác xa, hai cô gái kia thì một gợi cảm, một đáng yêu.
Các sinh viên thực tập đã đến đầy đủ, vẫn đứng ở dưới lầu không dám lên trên, vì Tiểu Chu - người dẫn dắt bọn họ vẫn chưa đến.
Một nam sinh lùn nói: “Sao đến giờ này rồi, mà nhân viên còn chưa có mấy ai đi làm nhỉ?”
“Phải đó, đã giờ nào rồi, mấy công ty khác đều đã làm việc một hai tiếng đồng hồ rồi ấy chứ.”
Tiêu Tiêu cảm thấy mình có thể hiểu được, ông tổng mỗi ngày đến chiều mới tới, thì đoán chừng nhân viên cũng không thể sớm đến đâu được.
Lại chờ thêm gần được nửa tiếng đồng hồ nữa, Tiểu Chu mặc bộ váy được cắt may khéo léo và đôi giày cao 12 phân cuối cùng cũng khoan thai đến trễ. Cô ấy thân thiết dắt bọn họ đến một căn phòng làm việc kiểu mở ở tầng hai ngồi xuống, nói sơ lược một lần về chế độ quy tắc ở đây, sau đó nói một lần những điều cấm chủ yếu, “Tầng 5 rưỡi là văn phòng của tổng giám đốc Đoạn, tầng 5 là văn phòng của các quản lí cấp cao và phòng hội nghị, nếu như không được sự cho phép thì các em không được lên đó, đã rõ chưa?”
“Rõ rồi ạ.” Mọi người đồng thanh trả lời.
“Công việc chủ yếu của Phòng Phiên Dịch chúng ta là phiên dịch và giao thiệp khi các đối tác kinh doanh nước ngoài đến đây bàn về vấn đề hợp tác, còn có phiên dịch các văn bản cho công ty, đi công tác phiên dịch, và phần khó nhất chính là phiên dịch song song trong hội nghị. Nhưng dịch song song về cơ bản sẽ không đến lượt các em đi đâu, nhân viên phiên dịch thâm niên của công ty mới có thể đảm nhiệm được.”
“Chị Chu, xin hỏi phiên dịch thâm niên ở đây lương được bao nhiêu một tháng ạ?” Chàng trai cao ráo to gan cười hì hì hỏi.
“Cụ thể thì chị cũng không rõ, nhưng chị có thể nói với các em sáu chữ, mỗi ngày lời một đấu vàng.”
Mọi người xôn xao một hồi.
Tiểu Chu giới thiệu xong, lại dẫn bọn họ đi làm quen môi trường xung quanh một chút, nhân viên làm thuê ở đây khá hỗn tạp, các màu da vàng trắng đen đều có hết, có khi ngay cả cãi nhau cũng cần phiên dịch để giải hòa nữa, thật là đa năng mà. Dĩ nhiên trong này ngoài người ra, nhiều nhất chính là máy không người lái, thành phẩm, bán thành phầm, mỗi phòng làm việc đều có, nghe nói ở đây chỉ có máy mẫu, ở ngoại thành còn có một căn cứ thí nghiệm, để tồn kho và thử nghiệm máy không người lái.
Bước chân và tốc độ nói Tiểu Chu đều rất nhanh, khoảng hơn mười mấy phút đã đi hết một vòng bốn tầng lầu, Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm đôi giày cao gót của cô ấy mà tấm tắc khen hay. Về đến phòng làm việc, đã có hai nhân viên phiên dịch đến làm việc, mọi người làm quen với nhau một chút. Bọn họ là nhóm sinh viên thực tập đầu tiên của công ty, các đàn anh đàn chị phiên dịch đều thấy mới mẻ, cũng khá là nhiệt tình. Tiểu Chu giao cho các sinh viên thực tập một số công việc kiểm tra đối chiếu đơn giản, còn mình thì đi bận việc riêng của bản thân.
Bình yên vô sự đến trưa, Tiểu Chu trở lại đem theo mấy tấm thẻ cơm cho bọn họ, dẫn bọn họ đến nhà hàng chiếm cả một tòa nhà riêng biệt ở phía sau để ăn cơm, bữa cơm công tác ở đây ném bay bữa cơm căn tin trường cách xa cả tám con phố, các sinh viên thực tập bị các món bánh trung thu xào ớt sừng trâu, dưa hấu xào táo làm cho hạnh phúc đến mức ăn từng miếng từng miếng lớn, cái dạ dày độc hại cuối cùng cũng được bồi bổ lại rồi.
“Nào nào nào, mua nhanh rồi bỏ tay ra nha!” Một người đẹp tri thức mặc bộ đồ công sở của một bô phận khác đặt khay cơm xuống, quát lớn như một người đàn ông vậy, “Chiều nay Phòng Thiết Kế phải nộp bản vẽ, sếp Trương, sếp Tiền, Wolf, Jurgen, xem thử trong bốn người này ai sẽ bị chém thê thảm nhất nào!”
Rất nhiều nhân viên vừa nghe, lập tức lủi lên phía trước vây thành một vòng tròn, móc tiền ra đặt cược.
Cô gái gợi cảm cắn đũa hỏi: “Chị Chu, bọn họ đang làm gì thế?”
“À.” Tiểu Chu chẳng lấy làm lạ, “Chiều hôm nay có buổi họp, Phòng Thiết Kế phải nộp bản vẽ lên cho cấp trên xem qua. Lúc ra thế nào cũng có một người muốn nhảy lầu.”
“Hả?” Mọi người kinh hãi nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô ấy, “Không thể nào?”
“Sao mà không thể? Đã từng có một nhà thiết kế trở về thật sự uống thuốc ngủ tự sát đó, may mà được vợ anh ta phát hiện.”
Mọi người ưu tư, “Áp lực cạnh tranh thật sự lớn đến vậy sao?”
“Cái đó là thứ yếu thôi.” Tiểu Chu mỉm cười nói, “Chủ yếu là yêu cầu của tổng giám đốc chúng ta rất nghiêm khắc.”
Trong này chỉ có Tiêu Tiêu nghe ra hàm ý trong đó. Ông trời ơi, miệng lưỡi của anh độc địa đến mức khiến người ta đi tự sát cơ đấy.
Phiên dịch thâm niên – Ung Hoa Đình cũng ngồi kế bọn họ, sờ mũi nói: “Hôm nay nói không chừng là tôi sẽ đi nhảy lầu đó.”
Tiểu Chu kinh ngạc nói: “Thầy Ung, ý thầy là sao ạ?”
“Tôi thấy tổng giám đốc Đoạn có vẻ như rất không hài lòng với lần phiên dịch trước đó của tôi, đoán chừng hôm nay có sai xót gì nữa, thì sẽ bị…… treo luôn ấy.” Hơi thở Ung Hoa Đình có chút suy yếu.
“Vậy thầy thật sự phải chú ý một chút rồi đó.”
Chàng trai cao ráo phát biểu ý kiến nói: “Ai cũng sẽ mắc sai lầm, là ông chủ thì phải nên bao dung lỗi lầm của cấp dưới, mới có thể thu phục lòng người chứ.”
Tiểu Chu quái lạ nhìn cậu ta một cái, mỉm cười gật đầu: “Cậu nói có đạo lý, nhưng người cậu nói không phải ông chủ của chúng ta.”
Chị Chu nhất định là bị ngược, quen, rồi!
“Vậy tổng giám đốc Đoạn rốt cuộc là người thế nào ạ? Em nghe nói anh ấy rất trẻ tuổi.” Cô gái gợi cảm tò mò hỏi.
Tiểu Chu và Ung Hoa Đình nhìn nhau một cái, Ung Hoa Đình đặt đũa xuống hớp một ngụm trà, “Cậu ta à……”
Mọi người đều tò mò nghiêng tai lắng nghe, Tiêu Tiêu cũng dựng lỗ tai lên.
Ung Hoa Đình thắt gút xong, mới chậm rãi nói: “Bạo quân.” Anh ta dừng một chút, “Một tên bạo quân trẻ tuổi.”
Đúng hai giờ chiều, Tiêu Tiêu cùng với các sinh viên thực tập khác đã nhìn thấy Đoạn Mặc Ngôn trong trạng thái làm việc. Anh mặc một bộ âu phục màu đen kiểu hai áo, mặt không cảm xúc, được Viên Kha và bảy tám quản lý cấp cao hộ tống như chúng sao vây quanh trăng mà đi vào tòa cao ốc, nhanh chóng lưu loát đi về phía lầu trên, mấy quản lí cấp cao ở phía sau phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp.
“Woa, đẹp trai quá.” Cô gái đáng yêu mắt nổi đầy hình trái tim.
“*.” Chàng trai cao ráo chửi tục một câu.
Tiêu Tiêu đứng trước lan can, tầm mắt dời theo bóng dáng của anh, bất chợt thấy anh dừng lại, cả một đoàn người cũng dừng theo.
Đoạn Mặc Ngôn dường như nhớ ra chuyện gì đó, hơi sững lại, đi đến hành lang bên ngoài, bước nhanh theo lối đi xuống lầu dưới. Viên Kha đi theo phía sau, nhân viên trên đường đi đều tránh sang hai bên nhường đường.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển động theo hướng đi của Đoạn Mặc Ngôn, Tiểu Chu tay chân luống cuống, kêu các sinh viên thực tập vào phòng làm việc. “Tổng giám đốc đến rồi, mau làm việc, mau làm việc.”
Mọi người vội vàng ngồi vào chỗ, còn chưa ngồi vững, ông tổng trẻ tuổi của khoa học kỹ thuật Thái Nhất đã ngừng lại trước cửa .
Hai tay anh chắp sau lưng đứng thẳng ngoài cửa, thân hình thon cao để lộ cảm giác áp bức vô cùng, con ngươi đen thẫm quét quanh một vòng, Tiêu Tiêu thoáng cúi đầu thấp xuống.
“Tổng gián đốc, đây là những sinh viên thực tập hôm nay đến đây.” Tiểu Chu cung kính đi đến bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn, giọng nói có vài phần nịnh nọt.
Đoạn Mặc Ngôn không gật đầu cũng không trả lời, mấy giây sau, anh không nói tiếng nào đã quay người đi khỏi.
Các sinh viên thực tập không khỏi nhẹ nhõm cả người, nhưng trong lòng cũng không khỏi tự hỏi, tổng giám đốc đột nhiên đến đây làm gì?
Nửa tiếng sau, Tiêu Tiêu nghe bọn họ vẫn đang kích động bàn tán về Đoạn Mặc Ngôn, thì yên lặng giả ngủ không tham gia vào. Ung Hoa Đình từ phòng làm việc ở bên cạnh lướt vào, hỏi nhóm sinh viên thực taajo: “Trong các em, ai là Tiêu Tiêu?”
Cả đám vừa nghe, tất cả đều ngừng lại.
Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn về phía anh ta rồi đứng lên, “Là em ạ.”
Ung Hoa Đình tinh tế nhìn cô, “Vậy em chuẩn bị một chút đi, thư ký Viên bảo em cùng vào phòng họp với chúng tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook