Không Gặp Không Nên Duyên
-
Chương 20
Công Quán Ngự Thế là hộp đêm sang trọng có tiếng trong thành phố, chia ra gồm hội viên và không phải hội viên, tầng lầu ăn chơi của hai cấp bậc không giống nhau. Trong đây không có gái tiếp viên mang ra ngoài, nhưng lại có mười mấy “người đại diện” có thâm niên, trong tay bọn họ đều là những cô tiếp viên cao cấp, trong đó không thiếu những ngôi sao người mẫu. Hội viên VIP hoặc là hội viên thuộc phòng bao tổng thống muốn bọn họ giới thiệu để “làm quen một chút”, thì bọn họ sẽ gọi điện gọi tên người đó đến “tán gẫu một lúc”, mấy cô tiếp viên được gọi là khách nữ, nhìn qua đều là danh viện thục nữ, mặc trang phục lộng lẫy, lái chiếc xe nhỏ xinh, lên được phòng khách, vào được nhà bếp, nhưng khi lả lơi lên thì ngay cả những cô “gái” bình thường cũng theo không kịp. Sự tồn tại của những thục nữ đó là để nâng cao “thực lực cạnh tranh” của hộp đêm, muốn có được cơ hội “phỏng vấn” ở công quán, một trong những điều kiện chính là phải xuất thân từ một trường đại học trọng điểm thật sự, hơn nữa còn phải hiểu được đạo lý thỏa mãn tất cả “nhu cầu” của khách hàng.
Tiểu Lượng năm nay mười chín tuổi, sinh viên đại học năm hai, tối nay được gọi đến phục vụ khách quý ở phòng bao tổng thống điện Buckingham, cô ta theo sau nhân viên phục vụ dẫn đường, đi vào phòng bao, bên trong đã có mười mấy người cả nam lẫn nữ ngồi ở đó, tụ năm tụ ba chơi với nhau, có lẽ là vừa đến không bao lâu, nên mọi người vẫn chưa hòa vào cuộc chơi, ai nấy đều quần áo gọn gàng. Dưới ánh đèn chập chờn lờ mờ, cô ta tốn sức đi tìm kiếm chủ nhân, thấy Nghiêm Khác ngồi ở giữa, thì âm thầm mừng rỡ, vị đại gia này ở đây thì chứng tỏ Đoạn thiếu cũng sẽ đến đây.
Cô ta vội vàng qua đó chào hỏi Nghiêm Khác và những thiếu gia nhà giàu khác, một gã đại thiếu gia môi dày kéo cô ta qua, miệng đầy mùi rượu kêu tên cô ta, bàn tay như vô tình lại như cố ý lướt qua gò ngực của cô ta, “Tiểu Lượng Lượng, anh nhớ cái miệng nhỏ xinh đẹp của em muốn chết luôn rồi, em có nhớ anh không?”
“Bình thiếu, em cũng nhớ anh nữa, nhớ đến cả đêm cũng ngủ không được.” Tiểu Lượng phả ra hơi thở như hương lan bên tai gã đàn ông, bàn tay xinh đẹp cũng vuốt ve trên người hắn.
“Cô bé ngoan, ngoan như thế cơ đấy, chẳng trách anh Đoạn thích em như thế, đến đây, nhân lúc anh Đoạn chưa đến, qua đây hôn môi với anh cái nào.”
Tuy trong lòng Tiểu Lượng không vui, nhưng Đoạn thiếu không có bao nuôi cô ta, chính là ai cũng có thể dùng để đùa giỡn, nếu như cô ta từ chối, lập tức sẽ tiêu đời ngay. Tiểu Lượng hiểu được lý lẽ này, hơn nữa bình thường Đoạn Mặc Ngôn không ở đây, cô ta cũng không phải là không thể chơi với người khác được, chỉ là khi biết anh sẽ đến, thì cô ta một lòng muốn phục vụ anh.
Bởi vì Đoạn Mặc Ngôn là người duy nhất đối xử tốt với cô ta, anh chưa từng coi khinh, cũng chưa từng cợt nhã với cô ta, không giống như những gã đàn ông thối này chỉ thích luồn tay vào bắp đùi của cô ta. Cô ta cảm thấy anh nhất định là đối xử với mình không giống với những người khác, nhất định muốn nghĩ cách leo lên giường của anh, có lẽ sẽ có một ngày, anh sẽ vì cô ta mà làm chuyện nhà vàng giấu người đẹp gì đấy, như thế thì cô ta sẽ không cần phải kiếm tiền cực khổ trên người một đám đàn ông thối nữa. Cô ta phải quý trọng chén cơm thanh xuân này của mình thật tốt, để nửa đời sau nỗ lực chen vào xã hội thượng lưu nuôi trai bao.
Tiểu Lượng vừa kề môi vào đôi môi dày kia, vừa vuốt đầu của hắn, lòng thì suy nghĩ không yên. Chợt cửa phòng mở ra lần nữa, mắt của cô ta sáng lên, theo bản năng đẩy người đàn ông trên người ra.
Người đẩy cửa vào là quản lý của công quán, bà ta cười híp mắt kéo cửa chính ra, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác lớn màu đen bước vào, chẳng phải chính là Đoạn Mặc Ngôn mà cô ta hằng thương nhớ đó sao? Nhưng Tiểu Lượng còn chưa kịp vui mừng, thì đã kinh ngạc thấy một cánh tay của anh ôm lấy một cô gái đang cúi đầu, một tay còn thân mật mười ngón đan vào nhau đặt ở trước mặt.
Tiểu Lượng thoáng chốc ngây ra, xưa tay cô ta chưa từng thấy qua Đoạn thiếu thân mật ôm một cô gái như thế này, cho dù là lúc anh đã say đến nát bét, anh cũng không thích tiếp xúc thân thể với phụ nữ.
Trên thực tế không chỉ có cô ta sửng sốt, những người khác trong phòng cũng dại cả ra, nhóm người trong phòng bao hôm nay là những người thường ăn chơi chè chén với Đoạn Mặc Ngôn, có thể nói bọn họ còn hiểu rõ tính tình của anh hơn cả cha mẹ anh nữa, có lúc nhìn qua anh có vẻ như đối xử rất tốt với một số phụ nữ, nhưng về bản chất anh lại càng vô tình vô nghĩa hơn bất cứ một người nào đang ngồi ở đây.
Mẹ nó chứ có phải ai đó đã bỏ thứ gì vào trong rượu không, mới bắt đầu thôi đã thấy ảo giác rồi?
Phòng bao yên lặng một cách kỳ lạ, chỉ có ca sĩ trên màn hình lớn vẫn đang thác loạn mà gào thét.
Người trong cuộc thì trong một lúc không phát hiện ra điều gì khác thường. Người ngoài nhìn vào thì thấy mười ngón tay thân mật đan chặt vào nhau, trên thực tế thì đang khiến cho Tiêu Tiêu chịu đựng hành hạ, “Đau, đau!” Thì ra Đoạn Mặc Ngôn không phải đang nắm tay cô, mà là đang dùng sức siết lấy ngón tay của cô.
Lúc đến, Đoạn Mặc Ngôn chê phiền phức, ngay cả xe lăn cũng không muốn lấy, một tay ôm lấy cô đi tới bãi đậu xe, Tiêu Tiêu cảm thấy thật chẳng ra thể thống gì, nhưng lại nói không lại người đàn ông cứ thích làm theo ý mình, nên đã lấy hết sức bình sinh muốn giằng khỏi anh để nhảy xuống, nhưng chính mình mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi, người đàn ông nọ thì ngay cả khuỷu tay cũng chưa hề nhúc nhích một cái, đợi đến lúc cô hết hơi sức rồi, anh lại còn lấy làm lạ hỏi, vừa rồi em đấm bóp cho anh đấy hở?
Thế là trên đường hai người đến đây, cứ ông nói gà bà nói vịt qua lại hai vấn đề, một là sức lực của cô quá yếu phải đăng kí lớp học võ phòng thân và hai là không mang xe lăn nạng chống cho cô.
Khi đến nơi, Tiêu Tiêu sống chết ôm lấy cánh cửa không muốn xuống xe, nhưng Đoạn Mặc Ngôn hơi dùng sức một chút thì thiếu chút nữa đã lôi cả cô lẫn cửa xe ra. Lại một lần nữa anh cảm thấy thật không thể tin được, sau khi anh thấy hai tay cô bắt lấy cửa xe, tưởng đâu mình phải tốn nhiều sức lắm, nhưng không ngờ chỉ thử kéo một cái thôi, cô đã bỏ vũ khí đầu hàng rồi.
Lần đầu tiên anh phát hiện thì ra sức của phụ nữ yếu ớt như thế. Tựa như tìm được món đồ chơi thú vị vậy, anh không nói không rằng nhấc cô lên, bắt lấy cổ tay của cô bảo cô giằng ra thử xem.
Tiêu Tiêu chưa từng bị người ta đối xử ngang ngược như vậy, trên người và cổ tay giống như bị xích sắt quấn lấy, đừng nói là giằng ra, ngay cả nhúc nhích cũng khó nữa là. Đoạn Mặc Ngôn vừa đi vừa trêu cô, cô cứ thế bị bế lên như đứa con nít đi diễu hành suốt đường đi, chỉ cảm thấy mất mặt đến không thể mất mặt hơn được nữa, mặt Tiêu Tiêu đỏ ửng cả lên, quả thật là có chút thấy ghét anh, cái người không nói lý lẽ này.
Lúc sắp đến cửa, anh lại đột nhiên khóa tay của cô lại. Mười ngón tay đan vào nhau vốn là một chuyện rất thân mật, cô còn chưa kịp phản ứng gì, thì đã bị anh dùng sức siết một cái, bỗng dưng cảm thấy năm ngón tay đau đến mức giống như bị hành hình vậy.
“Như vậy đã đau rồi hả?” Đoạn Mặc Ngôn vốn muốn để cô dùng sức thử một chút, không ngờ anh chẳng qua chỉ nhẹ nhàng dùng sức một chút xíu thôi, cô đã kêu đau không ngừng rồi, anh ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang đau đớn mà vẫn còn cười của cô, chợt đáy mắt hơi trầm xuống, lực tay nặng thêm mấy phần.
Lần này Tiêu Tiêu thực sự cười không nổi nữa, cô kêu đau liên miên, cảm thấy ngón tay thật sự muốn đứt ra luôn rồi.
Trên gương mặt luôn chứa nụ cười tươi lúc này đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt, bờ môi đỏ mọng khẽ run lên, lọt vào mắt Đoạn Mặc Ngôn thế mà bỗng dưng lại sinh ra vẻ khổ sở tội nghiệp đến quyến rũ, khiến anh chỉ muốn làm cho cô càng thêm…… đau đớn.
Ngay lúc Đoạn Mặc Ngôn đang bộc phát ra suy nghĩ nguy hiểm đó, bên trong vang lên một giọng nói rất lớn mang theo chút giễu cợt đánh tan sự quái dị của cả căn phòng, “Đoạn Mặc Ngôn, mày đứng ở cửa làm gì vậy, đang ôm ai đấy, hàng mang về của nhà nào thế?”
Tiêu Tiêu đầu đổ đầy mồ hôi quay đầu lại, thấy người của cả phòng bao đều nhìn họ một cách kỳ lạ, quả thật muốn tìm một cái lỗ chui vào, “Mau thả em xuống, anh Đoạn.” Cô chưa bao giờ thấy rối rắm như thế. Ông anh này đang không ngừng nâng cao trình độ mặt dày của cô đây mà.
Đoạn Mặc Ngôn ngược lại hoàn toàn không để ý đến chuyện này, ý tứ hàm súc nhìn cô một cái, ôm lấy cô đi vào trong. Rất nhiều người đều đứng lên kêu anh Đoạn, Đoạn thiếu, chỉ có người ban nãy mới lên tiếng - Nghiêm Khác vẫn ngồi vững vàng trên ghế sô pha xoi mói nhìn bọn họ, còn có một anh bạn lớn hơn Đoạn Mặc Ngôn hai tuổi - Phó Thái Nhiên ngồi kế Nghiêm Khác thì cười như không cười.
Sau khi Đoạn Mặc Ngôn thả Tiêu Tiêu xuống, Nghiêm Khác nghiêng tầm mắt sang lạnh lùng liếc Tiêu Tiêu một cái,“Mới bán à?”
Những người khác cũng dựng lỗ tai lên nghe thân phận gia thế hiển hách của cô khách xinh đẹp này, thấy cô ăn mặc thanh lệ động lòng người, dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng y như đóa sen trong hồ vậy. Mấy cô đại tiểu thư đến tìm trai bao cũng không phải không có, nhưng vẻ mặt của cô gái này nhìn qua không giống như đã quen ăn chơi, nếu nói là đi “bán” thì khí chất lại quá sạch sẽ, nhưng con gái đứng đắn đâu bao giờ chạy đến mấy chỗ này chứ?
“Biến mẹ đi.” Đoạn Mặc Ngôn cởi chiếc áo khoác ngoài ra đưa cho Tiêu Tiêu đắp lên đùi, chậm rãi nói. “Tiếu Tiếu nói chưa thấy qua gái tiếp viên, tao dẫn cô ấy đến xem thử.”
Tất cả phụ nữ có mặt ở đây đều là hầu rượu, vừa nghe câu này thì toàn bộ hoặc ít hoặc nhiều sắc mặt cũng biến đổi.
Muốn chết quá đi! Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, muốn giải thích lại không biết mở miệng thế nào, chỉ càng bôi càng thêm đen thôi.
“Cô gái nhỏ chỉ là tò mò thôi, cậu cứ thế dẫn người ta đến đây, không sợ sẽ dọa đến cô ấy à?” Phó Thái Nhiên rũ mắt quét qua cái chân mơ hồ lộ ra phần thạch cao, cầm ly rượu đưa qua cho Đoạn Mặc Ngôn.
Đoạn Mặc Ngôn uống cạn, “Chính là phải dọa cô ấy.” Cái cô bé này gan thì lớn mà lại dễ lừa, sau này nói không chừng đi theo ai lại lọt vào đây nữa.
Nghiêm Khác đã không nhớ anh ta với Tiêu Tiêu từng có duyên gặp mặt một lần, anh ta hừ lạnh, phất phất tay lớn tiếng nói: “Được rồi được rồi, nên uống thì uống, nên hát thì hát.” Anh ta tùy tiện chỉ vào một cô gái vóc dáng thon cao như người mẫu, “Cô, nhãy một bản giúp vui đi!”
Nhân viên phục vụ trong phòng bao nhanh chóng đổi nhạc sang một bản nhạc high, cô gái bị điểm mặt cầm ly rượu đỏ vặn eo lắc mông, không chút xấu hổ nhảy một điệu múa gợi cảm, không lâu sau, cô ta kéo dây kéo áo khoác cái roẹt, cực kỳ lả lơi lộ ra thân hình ba chấm.
Có người huýt sáo trầm trồ khen ngợi, có người hùa theo reo hò, bầu không khí thay đổi trở lại lần nữa.
Tiêu Tiêu cứ nhìn mãi vào cô gái quyến rũ ở trước mặt không hề cảnh báo trước đã nhảy điệu múa thoát y, ngoài da dầu tê dại còn hơi hối hận, cô hối hận tính tò mò của mình đã quá dồi dào, đến cái nơi mình vốn không nên đến. Bây giờ thì cưỡi hổ khó xuống, vừa nghe Đoạn Mặc Ngôn có ý định sẵn rồi, e rằng sẽ không dễ dàng gì mà đưa cô về đâu.
Tiêu Tiêu thở dài một hơi, đến đâu hay đến đó vậy. Trường hợp thế này e rằng cả đời mình cũng chỉ đến một lần này thôi, dù sao cũng có anh Đoạn ở đây, cô cũng chẳng có gì để lo lắng cả. Cô càng ngày càng không hiểu nổi Đoạn Mặc Ngôn, rõ ràng anh ấy có gu thưởng thức rất tao nhã, tại sao mỗi đêm lại đến những nơi dung tục thế này vui đến quên trời quên đất?
Phó Thái Nhiên nhìn biểu cảm biến hóa của cô gái nhỏ, trong mắt lướt qua một ý cười lạnh tanh, quả nhiên là cô bé không hiểu sự đời, cái gì cũng không sợ. Mặc Ngôn thích nhất là cái kiểu này, chỉ là hôm nay thực sự hơi lạ lùng, theo lý thì cậu ta sẽ không bao giờ đem vật cưng mà mình nuông chiều ra nghe ngóng những thứ ô nhiễm thế này, làm hỏng đi sự ngây thơ đó thì đối với cậu ta có chỗ nào tốt chứ?
Tiểu Lượng đi qua khẽ quỳ xuống rót rượu cho bọn họ, êm ái kêu một tiếng Đoạn thiếu, Đoạn Mặc Ngôn nhận ra cô ta là người thường phục vụ anh, bởi vì trong số những cô tiếp viên hầu rượu thì cô ta coi như là người hay cười nhất, nhưng có Tiêu Tiêu ở bên cạnh, thì sự tồn tại của cô ta, có cũng được không có cũng chẳng sao cả.
Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn rõ gương mặt của Tiểu Lượng lại vô cùng kinh ngạc, “Hứa Sơ Song?” Cô đàn em này sao lại ở đây?
Tiểu Lượng sớm đã nhìn ra đàn chị khóa trên của mình, nụ cười không đổi chào hỏi, “Chào đàn chị, không ngờ ở đây chúng ta cũng là chị em đấy.” Cô ta nhớ gia đình của đàn chị này bình thường đến không thể bình thường hơn, tuyệt đối không phải là thiên kim đại tiểu thư gì đấy, vậy chị ấy đến đây chẳng phải cũng giống như cô ta thôi sao?
Tiêu Tiêu quả thực không dám tin, cô đàn em này ở trường nhã nhặn, hướng nội là thế, vậy mà lại là……
“Cô đến đây để người ta chơi, cô ấy đến đây xem cô bị người ta chơi, từ chị em này, cô xứng sao?” Đoạn Mặc Ngôn nhấc cằm của Tiểu Lượng lên, nhẹ nhàng lạnh lẽo hỏi.
Tiểu Lượng năm nay mười chín tuổi, sinh viên đại học năm hai, tối nay được gọi đến phục vụ khách quý ở phòng bao tổng thống điện Buckingham, cô ta theo sau nhân viên phục vụ dẫn đường, đi vào phòng bao, bên trong đã có mười mấy người cả nam lẫn nữ ngồi ở đó, tụ năm tụ ba chơi với nhau, có lẽ là vừa đến không bao lâu, nên mọi người vẫn chưa hòa vào cuộc chơi, ai nấy đều quần áo gọn gàng. Dưới ánh đèn chập chờn lờ mờ, cô ta tốn sức đi tìm kiếm chủ nhân, thấy Nghiêm Khác ngồi ở giữa, thì âm thầm mừng rỡ, vị đại gia này ở đây thì chứng tỏ Đoạn thiếu cũng sẽ đến đây.
Cô ta vội vàng qua đó chào hỏi Nghiêm Khác và những thiếu gia nhà giàu khác, một gã đại thiếu gia môi dày kéo cô ta qua, miệng đầy mùi rượu kêu tên cô ta, bàn tay như vô tình lại như cố ý lướt qua gò ngực của cô ta, “Tiểu Lượng Lượng, anh nhớ cái miệng nhỏ xinh đẹp của em muốn chết luôn rồi, em có nhớ anh không?”
“Bình thiếu, em cũng nhớ anh nữa, nhớ đến cả đêm cũng ngủ không được.” Tiểu Lượng phả ra hơi thở như hương lan bên tai gã đàn ông, bàn tay xinh đẹp cũng vuốt ve trên người hắn.
“Cô bé ngoan, ngoan như thế cơ đấy, chẳng trách anh Đoạn thích em như thế, đến đây, nhân lúc anh Đoạn chưa đến, qua đây hôn môi với anh cái nào.”
Tuy trong lòng Tiểu Lượng không vui, nhưng Đoạn thiếu không có bao nuôi cô ta, chính là ai cũng có thể dùng để đùa giỡn, nếu như cô ta từ chối, lập tức sẽ tiêu đời ngay. Tiểu Lượng hiểu được lý lẽ này, hơn nữa bình thường Đoạn Mặc Ngôn không ở đây, cô ta cũng không phải là không thể chơi với người khác được, chỉ là khi biết anh sẽ đến, thì cô ta một lòng muốn phục vụ anh.
Bởi vì Đoạn Mặc Ngôn là người duy nhất đối xử tốt với cô ta, anh chưa từng coi khinh, cũng chưa từng cợt nhã với cô ta, không giống như những gã đàn ông thối này chỉ thích luồn tay vào bắp đùi của cô ta. Cô ta cảm thấy anh nhất định là đối xử với mình không giống với những người khác, nhất định muốn nghĩ cách leo lên giường của anh, có lẽ sẽ có một ngày, anh sẽ vì cô ta mà làm chuyện nhà vàng giấu người đẹp gì đấy, như thế thì cô ta sẽ không cần phải kiếm tiền cực khổ trên người một đám đàn ông thối nữa. Cô ta phải quý trọng chén cơm thanh xuân này của mình thật tốt, để nửa đời sau nỗ lực chen vào xã hội thượng lưu nuôi trai bao.
Tiểu Lượng vừa kề môi vào đôi môi dày kia, vừa vuốt đầu của hắn, lòng thì suy nghĩ không yên. Chợt cửa phòng mở ra lần nữa, mắt của cô ta sáng lên, theo bản năng đẩy người đàn ông trên người ra.
Người đẩy cửa vào là quản lý của công quán, bà ta cười híp mắt kéo cửa chính ra, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác lớn màu đen bước vào, chẳng phải chính là Đoạn Mặc Ngôn mà cô ta hằng thương nhớ đó sao? Nhưng Tiểu Lượng còn chưa kịp vui mừng, thì đã kinh ngạc thấy một cánh tay của anh ôm lấy một cô gái đang cúi đầu, một tay còn thân mật mười ngón đan vào nhau đặt ở trước mặt.
Tiểu Lượng thoáng chốc ngây ra, xưa tay cô ta chưa từng thấy qua Đoạn thiếu thân mật ôm một cô gái như thế này, cho dù là lúc anh đã say đến nát bét, anh cũng không thích tiếp xúc thân thể với phụ nữ.
Trên thực tế không chỉ có cô ta sửng sốt, những người khác trong phòng cũng dại cả ra, nhóm người trong phòng bao hôm nay là những người thường ăn chơi chè chén với Đoạn Mặc Ngôn, có thể nói bọn họ còn hiểu rõ tính tình của anh hơn cả cha mẹ anh nữa, có lúc nhìn qua anh có vẻ như đối xử rất tốt với một số phụ nữ, nhưng về bản chất anh lại càng vô tình vô nghĩa hơn bất cứ một người nào đang ngồi ở đây.
Mẹ nó chứ có phải ai đó đã bỏ thứ gì vào trong rượu không, mới bắt đầu thôi đã thấy ảo giác rồi?
Phòng bao yên lặng một cách kỳ lạ, chỉ có ca sĩ trên màn hình lớn vẫn đang thác loạn mà gào thét.
Người trong cuộc thì trong một lúc không phát hiện ra điều gì khác thường. Người ngoài nhìn vào thì thấy mười ngón tay thân mật đan chặt vào nhau, trên thực tế thì đang khiến cho Tiêu Tiêu chịu đựng hành hạ, “Đau, đau!” Thì ra Đoạn Mặc Ngôn không phải đang nắm tay cô, mà là đang dùng sức siết lấy ngón tay của cô.
Lúc đến, Đoạn Mặc Ngôn chê phiền phức, ngay cả xe lăn cũng không muốn lấy, một tay ôm lấy cô đi tới bãi đậu xe, Tiêu Tiêu cảm thấy thật chẳng ra thể thống gì, nhưng lại nói không lại người đàn ông cứ thích làm theo ý mình, nên đã lấy hết sức bình sinh muốn giằng khỏi anh để nhảy xuống, nhưng chính mình mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi, người đàn ông nọ thì ngay cả khuỷu tay cũng chưa hề nhúc nhích một cái, đợi đến lúc cô hết hơi sức rồi, anh lại còn lấy làm lạ hỏi, vừa rồi em đấm bóp cho anh đấy hở?
Thế là trên đường hai người đến đây, cứ ông nói gà bà nói vịt qua lại hai vấn đề, một là sức lực của cô quá yếu phải đăng kí lớp học võ phòng thân và hai là không mang xe lăn nạng chống cho cô.
Khi đến nơi, Tiêu Tiêu sống chết ôm lấy cánh cửa không muốn xuống xe, nhưng Đoạn Mặc Ngôn hơi dùng sức một chút thì thiếu chút nữa đã lôi cả cô lẫn cửa xe ra. Lại một lần nữa anh cảm thấy thật không thể tin được, sau khi anh thấy hai tay cô bắt lấy cửa xe, tưởng đâu mình phải tốn nhiều sức lắm, nhưng không ngờ chỉ thử kéo một cái thôi, cô đã bỏ vũ khí đầu hàng rồi.
Lần đầu tiên anh phát hiện thì ra sức của phụ nữ yếu ớt như thế. Tựa như tìm được món đồ chơi thú vị vậy, anh không nói không rằng nhấc cô lên, bắt lấy cổ tay của cô bảo cô giằng ra thử xem.
Tiêu Tiêu chưa từng bị người ta đối xử ngang ngược như vậy, trên người và cổ tay giống như bị xích sắt quấn lấy, đừng nói là giằng ra, ngay cả nhúc nhích cũng khó nữa là. Đoạn Mặc Ngôn vừa đi vừa trêu cô, cô cứ thế bị bế lên như đứa con nít đi diễu hành suốt đường đi, chỉ cảm thấy mất mặt đến không thể mất mặt hơn được nữa, mặt Tiêu Tiêu đỏ ửng cả lên, quả thật là có chút thấy ghét anh, cái người không nói lý lẽ này.
Lúc sắp đến cửa, anh lại đột nhiên khóa tay của cô lại. Mười ngón tay đan vào nhau vốn là một chuyện rất thân mật, cô còn chưa kịp phản ứng gì, thì đã bị anh dùng sức siết một cái, bỗng dưng cảm thấy năm ngón tay đau đến mức giống như bị hành hình vậy.
“Như vậy đã đau rồi hả?” Đoạn Mặc Ngôn vốn muốn để cô dùng sức thử một chút, không ngờ anh chẳng qua chỉ nhẹ nhàng dùng sức một chút xíu thôi, cô đã kêu đau không ngừng rồi, anh ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang đau đớn mà vẫn còn cười của cô, chợt đáy mắt hơi trầm xuống, lực tay nặng thêm mấy phần.
Lần này Tiêu Tiêu thực sự cười không nổi nữa, cô kêu đau liên miên, cảm thấy ngón tay thật sự muốn đứt ra luôn rồi.
Trên gương mặt luôn chứa nụ cười tươi lúc này đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt, bờ môi đỏ mọng khẽ run lên, lọt vào mắt Đoạn Mặc Ngôn thế mà bỗng dưng lại sinh ra vẻ khổ sở tội nghiệp đến quyến rũ, khiến anh chỉ muốn làm cho cô càng thêm…… đau đớn.
Ngay lúc Đoạn Mặc Ngôn đang bộc phát ra suy nghĩ nguy hiểm đó, bên trong vang lên một giọng nói rất lớn mang theo chút giễu cợt đánh tan sự quái dị của cả căn phòng, “Đoạn Mặc Ngôn, mày đứng ở cửa làm gì vậy, đang ôm ai đấy, hàng mang về của nhà nào thế?”
Tiêu Tiêu đầu đổ đầy mồ hôi quay đầu lại, thấy người của cả phòng bao đều nhìn họ một cách kỳ lạ, quả thật muốn tìm một cái lỗ chui vào, “Mau thả em xuống, anh Đoạn.” Cô chưa bao giờ thấy rối rắm như thế. Ông anh này đang không ngừng nâng cao trình độ mặt dày của cô đây mà.
Đoạn Mặc Ngôn ngược lại hoàn toàn không để ý đến chuyện này, ý tứ hàm súc nhìn cô một cái, ôm lấy cô đi vào trong. Rất nhiều người đều đứng lên kêu anh Đoạn, Đoạn thiếu, chỉ có người ban nãy mới lên tiếng - Nghiêm Khác vẫn ngồi vững vàng trên ghế sô pha xoi mói nhìn bọn họ, còn có một anh bạn lớn hơn Đoạn Mặc Ngôn hai tuổi - Phó Thái Nhiên ngồi kế Nghiêm Khác thì cười như không cười.
Sau khi Đoạn Mặc Ngôn thả Tiêu Tiêu xuống, Nghiêm Khác nghiêng tầm mắt sang lạnh lùng liếc Tiêu Tiêu một cái,“Mới bán à?”
Những người khác cũng dựng lỗ tai lên nghe thân phận gia thế hiển hách của cô khách xinh đẹp này, thấy cô ăn mặc thanh lệ động lòng người, dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng y như đóa sen trong hồ vậy. Mấy cô đại tiểu thư đến tìm trai bao cũng không phải không có, nhưng vẻ mặt của cô gái này nhìn qua không giống như đã quen ăn chơi, nếu nói là đi “bán” thì khí chất lại quá sạch sẽ, nhưng con gái đứng đắn đâu bao giờ chạy đến mấy chỗ này chứ?
“Biến mẹ đi.” Đoạn Mặc Ngôn cởi chiếc áo khoác ngoài ra đưa cho Tiêu Tiêu đắp lên đùi, chậm rãi nói. “Tiếu Tiếu nói chưa thấy qua gái tiếp viên, tao dẫn cô ấy đến xem thử.”
Tất cả phụ nữ có mặt ở đây đều là hầu rượu, vừa nghe câu này thì toàn bộ hoặc ít hoặc nhiều sắc mặt cũng biến đổi.
Muốn chết quá đi! Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, muốn giải thích lại không biết mở miệng thế nào, chỉ càng bôi càng thêm đen thôi.
“Cô gái nhỏ chỉ là tò mò thôi, cậu cứ thế dẫn người ta đến đây, không sợ sẽ dọa đến cô ấy à?” Phó Thái Nhiên rũ mắt quét qua cái chân mơ hồ lộ ra phần thạch cao, cầm ly rượu đưa qua cho Đoạn Mặc Ngôn.
Đoạn Mặc Ngôn uống cạn, “Chính là phải dọa cô ấy.” Cái cô bé này gan thì lớn mà lại dễ lừa, sau này nói không chừng đi theo ai lại lọt vào đây nữa.
Nghiêm Khác đã không nhớ anh ta với Tiêu Tiêu từng có duyên gặp mặt một lần, anh ta hừ lạnh, phất phất tay lớn tiếng nói: “Được rồi được rồi, nên uống thì uống, nên hát thì hát.” Anh ta tùy tiện chỉ vào một cô gái vóc dáng thon cao như người mẫu, “Cô, nhãy một bản giúp vui đi!”
Nhân viên phục vụ trong phòng bao nhanh chóng đổi nhạc sang một bản nhạc high, cô gái bị điểm mặt cầm ly rượu đỏ vặn eo lắc mông, không chút xấu hổ nhảy một điệu múa gợi cảm, không lâu sau, cô ta kéo dây kéo áo khoác cái roẹt, cực kỳ lả lơi lộ ra thân hình ba chấm.
Có người huýt sáo trầm trồ khen ngợi, có người hùa theo reo hò, bầu không khí thay đổi trở lại lần nữa.
Tiêu Tiêu cứ nhìn mãi vào cô gái quyến rũ ở trước mặt không hề cảnh báo trước đã nhảy điệu múa thoát y, ngoài da dầu tê dại còn hơi hối hận, cô hối hận tính tò mò của mình đã quá dồi dào, đến cái nơi mình vốn không nên đến. Bây giờ thì cưỡi hổ khó xuống, vừa nghe Đoạn Mặc Ngôn có ý định sẵn rồi, e rằng sẽ không dễ dàng gì mà đưa cô về đâu.
Tiêu Tiêu thở dài một hơi, đến đâu hay đến đó vậy. Trường hợp thế này e rằng cả đời mình cũng chỉ đến một lần này thôi, dù sao cũng có anh Đoạn ở đây, cô cũng chẳng có gì để lo lắng cả. Cô càng ngày càng không hiểu nổi Đoạn Mặc Ngôn, rõ ràng anh ấy có gu thưởng thức rất tao nhã, tại sao mỗi đêm lại đến những nơi dung tục thế này vui đến quên trời quên đất?
Phó Thái Nhiên nhìn biểu cảm biến hóa của cô gái nhỏ, trong mắt lướt qua một ý cười lạnh tanh, quả nhiên là cô bé không hiểu sự đời, cái gì cũng không sợ. Mặc Ngôn thích nhất là cái kiểu này, chỉ là hôm nay thực sự hơi lạ lùng, theo lý thì cậu ta sẽ không bao giờ đem vật cưng mà mình nuông chiều ra nghe ngóng những thứ ô nhiễm thế này, làm hỏng đi sự ngây thơ đó thì đối với cậu ta có chỗ nào tốt chứ?
Tiểu Lượng đi qua khẽ quỳ xuống rót rượu cho bọn họ, êm ái kêu một tiếng Đoạn thiếu, Đoạn Mặc Ngôn nhận ra cô ta là người thường phục vụ anh, bởi vì trong số những cô tiếp viên hầu rượu thì cô ta coi như là người hay cười nhất, nhưng có Tiêu Tiêu ở bên cạnh, thì sự tồn tại của cô ta, có cũng được không có cũng chẳng sao cả.
Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn rõ gương mặt của Tiểu Lượng lại vô cùng kinh ngạc, “Hứa Sơ Song?” Cô đàn em này sao lại ở đây?
Tiểu Lượng sớm đã nhìn ra đàn chị khóa trên của mình, nụ cười không đổi chào hỏi, “Chào đàn chị, không ngờ ở đây chúng ta cũng là chị em đấy.” Cô ta nhớ gia đình của đàn chị này bình thường đến không thể bình thường hơn, tuyệt đối không phải là thiên kim đại tiểu thư gì đấy, vậy chị ấy đến đây chẳng phải cũng giống như cô ta thôi sao?
Tiêu Tiêu quả thực không dám tin, cô đàn em này ở trường nhã nhặn, hướng nội là thế, vậy mà lại là……
“Cô đến đây để người ta chơi, cô ấy đến đây xem cô bị người ta chơi, từ chị em này, cô xứng sao?” Đoạn Mặc Ngôn nhấc cằm của Tiểu Lượng lên, nhẹ nhàng lạnh lẽo hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook