Không Đường Thối Lui
-
Quyển 5 - Chương 80
Trong phòng bệnh chỉ còn thanh âm tí tách truyền nước biển, lúc sau bà Mạnh mở ti vi, giờ đây lại có thêm chút động tĩnh của hình ảnh, chẳng qua là nó khá nhỏ. Lâm Hoạch đã tỉnh lại từ ngày hôm qua, bởi chưa nhìn thấy Lâm Dư, nên không ăn không uống gì, cũng không còn sức quậy phá, nhìn qua trông không giống một kẻ ngu si, mà giống người thực vật hơn.
Bà Mạnh có kêu bác sĩ khai đơn thuốc bổ cho Lâm Hoạch, tối thiểu phải đảm bảo cần thiết cho thân thể. Bà nửa nằm nửa ngồi trên giường nhỏ, cách một khoảng hành lang hẹp chào hỏi Lâm Hoạch.
Lâm Hoạch nhìn chằm chằm chai truyền nước biển, rồi từ từ nở nụ cười.
Bà Mạnh lão thái cũng vui lây: “Thằng nhỏ ngốc này, con vui vì gì đấy?”
“Nước, có nước.” Lâm Hoạch không chớp mắt, ngẩng mệnh lên thở ra một ngụm khí: “Mình chết rồi, biến thành cá chép đỏ.”
Anh nói xong rốt cục dời mắt đi, ngắm nhìn bốn phía, hết nhìn cửa phòng tắm, lại sang đỉnh góc tường, dưng có chút nóng nảy, tại sao anh lại không tìm được Tiểu Dư? Tìm khắp bơi không có kết quả, chợt nhìn thấy đêm đen mênh mông ngoài cửa sổ kia, khiến anh thấy yên lòng, Tiểu Dư chắc chắc đang ngủ rồi, bởi vì buổi tối mèo đều thấy buồn ngủ.
Bà Mạnh bước xuống giường, sau khi khoác khăn quàng cổ to sụ ngồi vào trên ghế, mới vô tình nói toẹt ra: “Đậu Đậu, con chưa chết, nếu con muốn làm cá chép đỏ vậy thì chỗ này là đâu? Đông Hải long cung sao?”
Lâm Hoạch ngẩng nhìn, gân xanh trên cổ đột nhiên xuất hiện: “Tôi chết rồi! Tôi là cá chép đỏ!”
Bà Mạnh rót một ly nước nóng, bản thân uống thử một hớp nếm nhiệt độ, sau đó cầm ly xoay nửa vòng, hệt như đang dỗ con nít: “Cá chép đỏ, lại đây uống miếng nước đi, cá không có nhiều nước sẽ bị khó chịu.”
Những ngày qua Lâm Hoạch đều được Lâm Dư rót vào miệng, hoặc là dùng muỗng nhỏ đút từng chút một, lúc này tất nhiên là trừng mắt như cũ, chỉ há miệng lộ ra một cái khe nhỏ.
“Trời ạ.” Bà Mạnh hơi ghé sát vào, “Cá chép khác đều biết lý ngư đả đĩnh*, sao con không biết hả?”
— Lý ngư đả đĩnh: động tác cá chép nhảy lên mặt nước, hiện tại được sử dụng phổ biến trong biểu diễn và bộ môn thể thao.
Lâm Hoạch không nghe rõ, mà anh bỗng cảm thấy trên đời chỉ có Lâm Dư tốt, vì vậy vành mắt đỏ lên mũi cũng rưng rức, không chịu uống nước, chỉ ô ô rồi òa khóc. Bà Mạnh ngước mắt nhìn chai truyền nước biển, sau đó dùng tay ấn chuông gọi y tá tới, ngay cả nước uống cũng đều giao cho y tá làm.
Lâm Hoạch dần dần rơi vào trạng thái mê man, nằm lâu đến mức cả người bủn rủn, lúc y tá bày đưa tới lập tức kinh hoảng: “Không chích! Tôi không chích… Tôi chết, chết rồi không cần chích nữa!”
Y tá cùng bà Mạnh phải cùng nhau dỗ dành anh, làm cho anh nửa ngồi tựa dựa vào gối, sau đó vuốt tóc cùng ống tay áo nhiều nếp nhăn kia. Rốt cục anh cũng từ từ bình tĩnh lại, đợi uống hết nước được đút cho viên sơn tra chua chua. Lâm Hoạch chờ đến khi y tá rời đi hẳn mới lập tức nhả ra, nâng bằng hai tay, nhìn chằm chằm viên sơn tra còn đang dính đầy nướt bọt kia.
Bà Mạnh thấy thế bèn hỏi: “Đậu Đậu, sao con không ăn?”
Lâm Hoạch duỗi đầu lưỡi ra liếm một cái, anh là muốn ăn, mà không nỡ: “Đợi Tiểu Dư đến cùng nhau ăn.”
Lòng đau xót của bà Mạnh khó kiềm nén được, cũng không nhiều lớn mà y tìm y tá xin thêm vài viên. Lâm Hoạch thấy thế không khỏi cao hứng, đem viên của mình bỏ vào trong miệng lần nữa, sau đó dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm ăn, đoán chừng hơn nủ6a tiếng sau mới ăn xong.
Anh ăn xong, kế đó đem mấy viên còn lại trong túi bỏ xuống dưới gối đầu, đây hệt như cách anh bảo quản sơn tra khi còn ở bệnh viện tâm thần. Lúc sau Lâm Hoạch quan sát nhìn bà Mạnh cho kỹ, rốt cục giờ mới nhớ ra mà dò hỏi: “Bà ơi, bà là ai ạ?”
Bà Mạnh lão thái cũng về lại giường nhỏ đi: “Ta là bà con.”
“Ồ…” Lâm Hoạch xoay người, anh đã sớm không nhớ rõ hình dáng Đổng Tiểu Nguyệt ra sao, ngay cả vợ chồng Lâm Mộc, cũng chính là dáng dấp ba mẹ anh anh cũng quên không còn nhớ ra gì nữa, “Bà ơi, ba mẹ con đâu?”
Bà Mạnh đáp: “Ba mẹ con qua đời lâu rồi.”
Lâm Hoạch suy nghĩ hồi lâu, mới ngộ ra qua đời chính là cái chết, sau khi hiểu rõ đương nhiên nói: “Vậy bà cũng chết rồi, con cũng chết, bà ơi, con hóa thành cá chép đỏ.”
Bà Mạnh bị Lâm Hoạch quấy rầy đến choáng váng đầu, khiến bà có hơi lộn xộn, thì ra đối phương tưởng bà là chị Tiểu Nguyệt. Bà chỉ biết dở khóc dở cười, rồi lại không thể giải thích rõ, đành chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Dư, cho cậu nói chuyện với Lâm Hoạch.
Điều quan trọng hơn là… Bà không an tâm về tình hình của Lâm Dư và Tiêu Trạch.
Điện thoại rất nhanh đã có người bắt, là Tiêu Trạch: “Bà ngoại? Bên bà sao rồi?”
“Đều rất tốt, Đậu Đậu cũng không quậy.” Bà Mạnh xuống giường ngồi vào bên cạnh Lâm Hoạch, “Tiểu Dư đâu, để cho hai anh em đứa nó trò chuyện.”
Lâm Dư lúc này đang trong phòng vệ sinh đánh răng súc miệng, đây đã là lần thứ tư trong đêm nay, lúc súc miệng bên trong bọt biển còn lẫn máu tươi. Cậu cố gắng kìm chế thôi không nghĩ đến những chuyện phát sinh ban ngày nữa, nhưng mà càng kìm chế, thì cậu càng cảm thấy điên tiết, từng lần từng lần một đều nhớ tới lời Hạ Băng nói, nhớ tới quá khứ phải chịu tổn thương của Hứa Như Vân và Lâm Hoạch, lại nhớ tới vũng máu trước bậc thang kia.
Cậu không ngừng được mà nôn mửa, đến khi móc sạch dạ dày chỉ còn một bãi giấm chua, cuống họng thì nóng rát như bị đâm mấy nhát.
Nhưng thời khắc khi cậu nắm chặt điện thoại di động tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lòng thăm dò đè về trong bụng, những gì nát bét cũng khép lại, tạm thời tiêm lên một liều thuốc giảm đau mạnh. Cậu cố nhịn cổ họng đau nhức nuột ực, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Đậu Đậu, buồn ngủ hay chưa?”
Lâm Hoạch cũng nâng điện thoại di động, cẩn thận tựa như nâng vật gì đó dễ bể: “Tiểu Dư, anh, anh chết trước.”
Lâm Dư nhận hết kích thích, nghe vậy sợ đến độ sốt rét, cậu bị làm vạ lây đứng ngồi không phải, phải đứng dậy đi qua đi lại trong phòng: “Đậu Đậu, anh sẽ không chết, ngày mai em vể, anh nhất định phải chờ em.”
“Anh chờ em.” Đối với những câu dài, Lâm Hoạch chỉ có thể nắm bắt được bộ phận cuối cùng, “Anh nhớ, màu quất là màu giống Đào Uyên Minh, vì thế anh có thể nhận ra em.”
Lâm Dư ngẩn ra, cuối cùng cũng coi như hiểu được ý tứ của Lâm Hoạch, cậu cụt hứng ngã ập trên giường, bởi vì kinh sợ mà nghẹn ngào: “Đậu Đậu, anh chưa chết, em cũng vậy, chờ anh xuất viện chúng ta còn phải cùng nhau lên lớp, lúc em mệt mỏi lo ra thì anh phụ trách đâm nhắc nhở em.”
Điện thoại bên kia không có lên tiếng, Lâm Dư liền cứ mãi lặp lại câu này. Lâm Hoạch há hốc mồm, bà Mạnh giúp cậu lau đi dòng nước chảy xuống bên khóe miệng, anh thất thần hồi lâu sau, mới thì thào nói: “Anh còn sống.. Nhưng anh sợ, anh nghĩ mình sắp chết rồi.”
Lâm Dư cũng nhịn không được nữa, hồi ức đen kịt đầy trời bỗng chốc vọt tới, giăng lưới sắt che ngợp bầu trời. Cậu vươn mình vùi đầu khóc lóc đau khổ ở trên giường, từng tiếng run vai bần bật, từ nơi sâu xa trong khoang khuấy lên từng đợt gào thét.
Tiêu Trạch thu vào trong mắt, tim như bị đánh đau, anh đặt thân thể trên lưng hoàn toàn che chở Lâm Dư lại. Anh lấy điện thoại di động ra nói câu gặp lại, sau khi treo máy, căn phòng được trả lại sự yên tĩnh, anh cứ thế ôm chặt Lâm Dư, hôn lên đỉnh đầu cậu, sau đó ôm vào trong ngực thật chặt. Lời an ủi lúc này trở nên vô nghĩa, có nói cũng không được gì, chỉ đành để phát tiết ra, rồi cơn ác mộng này kết thúc.
Ngay khi Lâm Dư kiệt sức mới chịu ngừng lại tiếng khóc, lúc này vỏ chăn đã ướt thành một mảnh, cánh tay chặn trên miệng còn hằn ra vết máu. Cậu như con rối, được Tiêu Trạch nhấc lên ôm vào trong ngực lau chùi động viên. Lâm Duu dựa vào bả vai của đối phương, chỉ còn có thể co giật.
“Trứng bịp bợm, đừng khóc nữa.” Tiêu Trạch dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đôi môi Lâm Dư, sau đó đút nước ấm cho cậu uống, cuối cùng mới xoa xoa cần cổ trợ giúp Lâm Dư nuốt, “Cổ họng thì đau, lợi đang chảy máu, ngày hôm nay không cho khóc nữa, muốn khóc chờ ngày mai lại khóc.”
Cả người Lâm Dư không ngừng co giật, ngậm lấy một cái miệng nhỏ đầy máu nóng nỉ non: “Em muốn quên, không biết khi nào em mới có thể quên đây.”
Hứa Như Vân qua đời, còn Lâm Hoạch thì bị xâm phạm, làm cho cậu chán ghét đoạn sinh mệnh kia tới cực điểm, không biết đến khi nào mới có thể quên. Cánh đồng lúa mạch trấn Lận Khê qua từng vụ mùa tiếp tục sinh trưởng, đom đom trong núi rừng tới tới đi đi cũng chưa từng hoàn toàn biến mất. Cậu hy vọng ký ức của mình sẽ không giống như vậy, cậu mong rằng chỉ cần trôi qua một đêm liền có thể xem như dứt khoát bước ra khỏi cơn ác mộng kia.
Tiêu Trạch dùng bông gòn dò vào Lâm Dư trong miệng lau máu, chỉ mới lau mấy đợt đã hết nửa gói, anh bỏ sang, ôm lấy Lâm Dư hôn, chặt đến độ đối phương không sao nhúc nhích được. Khoang miệng chốc tràn ngập mùi ngọt máu tanh, đầu lưỡi của anh bị hàm răng run rẩy Lâm Dư va đập, trong lúc mút vào đã biến thanh âm yếu ớt hít thở của Lâm Dư thành tiếng thở dốc.
Lâm Dư nhắm chặt hai mắt, ném hết tất cả khoảng không trầm luân vào trong chiếc hôn của Tiêu Trạch, bốn phía trở nên ấm áp, nhịp tim đập mạnh mẽ truyền tới cậu, khiến cậu từ vụn vỡ thành hoàn chỉnh, trong đầu dần hiện ra một viễn cảnh mây trời sáng rỡ.
Đó là bên ngoài công viên, cậu đang dựng bàn bày sạp, đeo kính đen ngước đầu, mấy cụ ông cụ bà cung kính gọi cậu là “Thầy Lâm”.
Chợt ngoài đoàn người có ai đó không sợ gì* mà nói cậu truyền giáo phi pháp. Cậu định thần nhìn lại, người đó là Tiêu Trạch, người mà cậu chẳng hề nghĩ tới sẽ là phần sau đã định sẵn trong cuộc đời mình.
— Gốc là 混不吝 là một tiếng địa phương Bắc Kinh, ý chỉ là có gì cũng không thèm quan tâm, nghĩa gần với “không sợ gì hết”
Cậu nhận họ hàng, trèo lên nóc nhà, nhìn thấy hết của Tiêu Trạch, rồi Tiêu Trạch đặt biệt danh cho, còn cho cậu hai cánh bánh rán to bằng cái trứng gà, tiếp đó đứng ở trên bậc thang dắt tay cậu, ném cho cậu quyển sách chữ nổi dày nặng.
Khi đó là mùa hè, tiếng ve kêu rang khắp cây cũng không bằng tiếng tim đập của hắn.
Cậu từng ảo tưởng qua rất nhiều chuyện, chẳng hạn như giàu to bằng việc đoán mệnh cho người giàu, hay tìm hiểu từng cái một trong năm đại linh lực dẫn Lâm Hoạch đắc đạo phi tiên, hoặc là kiếm tế thiên hạ* xem ai xui xẻo liền ra tay giúp mọi người. Nhưng cậu chưa từng ảo tưởng qua mình sẽ gặp được một người như Tiêu Trạch, cảm giác như đây là một chuyện tốt đến nổi không thể tin được, không dứt, cứ như nằm mơ vậy.
— Chiếu cố giúp đỡ tất cả mọi người.
Không trải qua, làm sao ảo tưởng ra được.
Một khi từng trải, cậu liền cảm thấy mê muội.
Hình ảnh từng hồi ức như một ánh sáng nhu hòa soi rọi trong đầu, mà những hồi ức này đều là do Tiêu Trạch ban tặng, ánh sáng nhu hòa cũng là Tiêu Trạch dịu dàng tạo. Cậu dâng môi lưỡi ra, mang theo một viên tràn trề chân tâm, nhớ đến chuyện xưa như từ biệt những sự thống khổ tê dại kia. Những thứ viễn vông trong cơn ác mộng cứ chôn nó dưới chân núi Lận Sơn đi, mẹ cậu biến thành một đóa mây, còn Đậu Đậu dần lãng quên đi quá khứ, người yêu cậu đang ôm cậu, hôn cậu, cho cậu sức mạnh vô biên, mang theo cảnh xuân vui vẻ ấm áp cho cậu so961ng lại lần nữa.
Lâm Dư mở mắt ra, ánh mắt nhàn nhạt cố gắng ngưng tụ chút ý cười, chiếu sáng lên dấu vết nước mắt trên mặt. Tiêu Trạch nhìn cậu, cũng cười theo.
Không ai nói một lời, cũng không cần nói.
Bọn họ chìm vào giấc ngủ trong đêm đen, sau đó sẽ là những tháng ngày tốt vô tận.
Sáng sớm trả phòng xong, cả hai trên con xe Jeep từ phố bên này đi sang phố đối diện, bỏ qua hết mọi thứ mà dừng xe trước lề đường trước cửa hàng thức ăn nhanh.Lâm Dư xuống xe trước vào gọi món, Tiêu Trạch tắt máy rút chìa khóa, vào cửa hàng bên cạnh mua bao thuốc lá.
Điểm tâm sáng sớm nơi đây chỉ cung cấp bánh bao, cháo và bánh quẩy, cả hai vẫn chọn chỗ trong góc tường, ngồi đối mặt nhau ăn trong yên bình, Lâm Dư ngẩng đầu, bàn tay thành lan hoa chỉ cầm một cái bánh tiêu, sau đó nhàn nhã bỏ vào trong miệng, Tiêu Trạch liếc nhìn cậu một cái, vô cùng ghét bỏ: “Ngưng học điệu bộ tên Tiêu Nghiêu kia.”
Lâm Dư nghe vậy liền thay đổi, ngón tay thu cầm cái bánh đầy dầu, lúc húp cháo suýt nữa làm đổ. Lúc sắp ăn xong, cửa tiệm truyền đến một tiếng nói mất hứng: “Ai chặn xe khoe khoang trước cửa người ta vậy, sang trọng như vậy không chịu bỏ ra hai trăm đồng sao?”
Ông lão bực tức tiến vào, trong cửa hàng lúc này chỉ có hai người, vừa nhìn liền biết đây là chủ xe. Người đàn ông đưa lưng về phía lão thân hình trông cao to, hẳn không phải loại dễ trêu. Ông lão hơi ngại bản thân mau mồm mau miệng, không ngờ chàng trai phía sau thò cái đầu, lộ ra một gương mặt trong veo quen thuộc.
Lâm Dư gác đũa lại: “Sư phụ, tiêu hai trăm đồng kia đủ chết no luôn rồi.”
Chuyện lần trước đã làm lão tiếc nuối không thôi, hôm nay lại bắt được người thành ra kích động dị thường. Lão di chuyến bước chân đến bên cạnh bàn chọt trán Lâm Dư, rồi nói: “Đứa nhỏ này về cũng không nói gì, có phải là chờ ta xuống mồ hay không?”
Lâm Dư giơ cái móng vuốt bóng loáng dầu lên: “Chúng ta là đến làm việc, ăn xong liền đi.”
“Đi cái gì mà đi, vào nhà nghỉ một lát, trò chuyện với ta.” Lão tóc bạc phơ móc từ đâu đó ra chiếc khăn sạch được gấp kỹ, sau đó nắm lấy tay Lâm Dư lau chùi cho vị đồ đệ ngoan này, trong đầu vẫn còn chưa quên chuyện lần trước, “Đúng rồi, tìm được tên tiểu tử ngốc kia chưa?”
Trong khoảng thời gian từ lần trước đến hiện tại đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện phiền lòng, hơn nữa mục đích bọn họ tới lần này, chỉ dăm ba câu không thể nói hết. Lão tóc bạc ôm một hạp bánh bao, kéo Lâm Dư cùng Tiêu Trạch về nơi mình.
Đơn nguyên lâu* nằm ở phía sau cửa tiệm, sát đường có thể nghe rõ tiếng ô tô, phòng khách không lớn mấy đột nhiên xuất hiện nhiều hơn hai người, thành ra trông có hơi chật chội. Tiêu Trạch ngồi xuống ghế sa lông, Lâm Dư thì đi rửa tay, thuận tiện đi thăm căn phòng một chút. Cậu chợt thấy một bức thêu to được treo trên tường trong phòng ngủ, nội dung là thêu đại danh sư phụ của mình — Tường Khôn.
— Đơn nguyên lâu: mấy ngôi nhà bình thường có nhà vệ sinh, phòng bếp riêng.
Khi trở lại phòng khách mới kiếm chuyện: “Sư phụ, sao sư phụ không thêu nguyên danh là Đỗ Tiểu Lục?”
“Sao, muốn bị mắng đúng không?” Lão đầu ngồi nghiêm chỉnh, nhằm che doi cái bụng bia, rồi dùng sức bắt bí ra một chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt, “Tường Khôn là tên của một vị cao nhân ban cho ta, còn Đỗ Tiểu Lục do lão phụ chưa từng đọc sách đặt bậy cho, này sao có thể giống nhau.”
Nói chuyện phiếm thêm chốc lát, Tiêu Trạch giải thích một cách đơn giản về kết quả tìm kiếm Lâm Hoạch cùng nguyên nhân đến đây lần này, tự nhiên cũng lộ ra những chuyện không xong xảy ra đoạn thời gian này, bao gồm cả những hồi ức kinh khủng nhiều năm trước. Anh không nỡ lòng để Lâm Dư tự mình miêu tả, ngay cả có chết cũng không muốn Lâm Dư lại trải qua ác mộng thêm một lần nào nữa, khi nói đến cuối cùng mới bao trọn nắm tay siết lại của Lâm Dư vào lòng bàn tay mình, thêm vào một câu: Đều đã qua rồi.
Ông lão hoảng hốt thất thần, dường như khó có thể tin, một hồi lâu sau chớp mắt đôi mi mỏng của mình, không nhịn được mà rơi xuống hai dòng nước mắt.”Không nói những thứ kia, không nói nữa.” Ông lão lấy khăn lau mặt, không ngờ lau xong một mặt đầy dầu, mới nhớ tới phải lau tay cho Lâm Dư.
Nấm đấm nắm chặt của Lâm Dư bỗng dưng buông lỏng ra, cậu bị cái sự khôi hài của lão chọc cho cười.
Trong lòng cậu nghĩ đến Đậu Đậu, không định nhấn nhá ở lâu, thành ra uống hết ly nước nóng liền làm dáng muốn tạm biệt. Lão thở dài một tiếng, cĩng đã đoán chừng cả đời này Lâm Dư cũng sẽ không trở lại nơi này nữa, chỉ đành quan tâm hỏi han: “Đồ đệ ngoan, sau này có dự định gì?”
Lâm Dư trả lời: “Con đang đọc sách, chuẩn bị đi học, sau đó tham gia công tác.”
Cuộc sống hệt như bao người bình thường, nhưng đối với cậu mà nói đây đã quá mức hiếm có. Lão đầu gật gật đầu, chỉ ra vẻ đáng tiếc nói: “Chắc là không đoán mữa, ngươi linh như vậy, sư phụ ngẫm lại liền đau lòng.”
Lâm Dư ăn nói vụng về an ủi: “Sư phụ, khỏi cần đau lòng con, dù gì bản lãnh thật sự của con cũng không phải do người dạy.”
Lão đầu vừa nghe đặc biệt oan uổng, nhanh chóng hít bụng nói khoác: “Là do ta phát hiện ra con, khi đó con vô cùng đáng thương mà tìm ta khóc cầu xin, còn bảo ta tính xem mình có phải Tang Môn Tinh* hay không, không những thế ta còn phải cầm màn thầu dỗ, con đúng là kẻ không có lương tâm.”
— Tang Môn Tinh: là ngôi sao thứ 3 trong số 12 sao thuộc vòng sao Thái Tuế theo đúng thứ tự: Thái Tuế, Thiếu Dương, Tang Môn, Thiếu Âm, Quan Phù, Tử Phù, Tuế Phá, Long Đức, Bạch Hổ, Phúc Đức, Điếu Khách, Trực Phù. Ngôi sao này mang đến sự tang tóc, đau thương, xúi quẩy.
Lão dứt lời liền bật ra một tiếng thở dài: “Cao nhân thực sự liệu như thần, nếu không phải mấy chục năm bà ấy chỉ điểm cho ta, thì khi đó có lẽ ta căn bản cũng không nhận con.”
Lâm Dư hỏi: “Rốt cuộc là cao nhân nào vậy?”
Lão nói: “Cao nhân đoán mệnh bách phát bách trúng, tuyệt không bao giờ sai, những thứ ta biết về âm dương ngũ hành cũng là do cao nhân chỉ điểm. Mấy chục năm trước can nhân từng chỉ điểm cho ta, bảo rằng trong tương lai nếu như có một đứa nhỏ lẻ loi hiu quạnh tìm tới cửa, cần ta giúp một tay, thì nên để bản thân làm việc thiện tích đức.”
Lâm Dư kích động bấu chặt cánh tay Tiêu Trạch, vội vàng hỏi: “Sư phụ, cao nhân đó ở đâu?”
“Ta cũng không biết.” Lão đầu híp mắt ngẫm nghĩ, “Cao nhân là một vị đại tỷ, năm đó đến trấn Lận Khê tham gia đội sản xuất ở nông thôn.. Hình như là sống ở nhà bà ngoại con đó.”
Tiêu Trạch cùng Lâm Dư hai mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời kinh ngạc ai nấy cũng đều không lên tiếng. Tiêu Trạch bình tĩnh trước, chợt hỏi: “Ông này, vị đại tỷ kia mang họ Mạnh phải không?”
Lão đầu vỗ đùi: “Không sai! Họ Mạnh!”
Bọn họ rốt cục cũng rời khỏi trấn Lận Khê, hiện tại tất cả thù hận đều bỏ xuống, vốn là một thân nhẹ nhõm mà đi, nhưng trước khi đi chợt thăm dò ra một bụng nghi vấn. Tiêu Trạch biết bà mình không đáng tin, nhưng vẫn không hề nghĩ tới bà lại giấu nhiều như vậy, cũng không rõ thứ gọi là “Chỉ điểm” là thật hay giả.
Lâm Dư ngồi ghế cạnh ghế tài xế, tay nâng khuôn mặt của chính mình, giữa những ngón tay lộ ra từng mảng ửng đỏ, sắp không kìm nén được kích động trong lòng: “Anh, anh nói xem liệu bà có phải thần tiên bí ẩn hay không…”
Tiêu Trạch phiền lòng mà đạp mạnh cần ga: “Nếu người đó là bà ngoại em, thì có thể là thầy bói, nhưng bà là bà ngoại của anh.”
“Bà ngoại của anh chính là bà ngoại của em mà.” Lâm Dư sốt sắng xoa xoa mặt, “Không biết bà có thể giúp em khôi phục linh lực hay không ta, sau đó lại chỉ dạy thêm một chút, vậy em còn có thể nâng cao một bước … Ây da.”
Tiêu Trạch dùng tay xoa nhẹ tóc Lâm Dư: “Trứng bịp bợm, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng thấy bà anh cảm thấy hứng thú với mấy chuyện đoán mệnh, thứ bà thích là khiêu vũ đi bar chơi xúc xắc, luôn luôn chạy theo những thứ thời thượng.”
Lâm Dư phản bác: “Vậy anh giải thích sao về lời sư phụ em nói?”
Tiêu Trạch sinh nghẹn, đành phải tăng tốc chạy về.
Lúc ở trên đường, tâm tư của Lâm Dư khá hỗn loạn, cậu là loại người khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, hoặc là có sự có thể phân tán được sự chú ý cũng sẽ liều mạng nắm lấy, mỗi một giây ký ức mới bao trùm, đều sẽ hoàn toàn quên đi cái cũ.
Từ khi xe Jeep đang đi vào cao tốc tiến vào nội thành, tiếp lái vào cửa chính bệnh viện, cậu không để ý tới gì mả chỉ lo suy nghĩ, đầy đầu đều nghĩ đến Lâm Hoạch. Buổi chuyện trò đêm trước làm cho cậu cảm thấy lo lắng, nhưng mà cậu có thể từ trên khí tức cảm nhận được rằng thân thể Lâm Hoạch đang dần có chuyển biến tốt, làm cho cậu nửa buồn nửa vui, sau khi xuống xe liền chạy thẳng một đường vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh lúc này không có tiếng động nào, rèm cửa che làm cho không gian có chút tối tăm. Cậu nhẹ nhàng đi tới bên giường, thấy rõ được gương mặt an tĩnh khi ngủ của Lâm Hoạch. Lâm Hoạch vĩnh viễn sẽ không thể nào biết hai ngày nay xảy ra chuyện gì, cũng như không hề biết nguyên nhân phía sau những sự đau khổ kia, anh đã bắt đầu quên, từ tận đáy lòng âm u kia mỗi ngày có một chút tia sáng, tích lũy qua ngày tháng, rồi sẽ có một ngày nào đó sẽ sáng bừng lên.
Lâm Dư vô cùng mệt mỏi, cậu nằm úp sấp ở bên giường cọ mu bàn tay của Lâm Hoạch, cùng anh say ngủ.
Tiêu Trạch ở ngoài cửa cảm thấy yên lòng, sau khi đưa bà Mạnh về nhà tắm rửa một phen, liền trực tiếp bị viện trưởng gọi về đơn vị, cũng không rảnh quan tâm tới chuyện tìm chứng cứ chuyện cũ năm xưa của bà mình.
Lâm Hoạch tỉnh lại lúc sau giờ ngọ, trong tay anh là một đầu xù, sợi tóc như có tĩnh điện bám vào trên mu bàn tay.
Đôi môi tựa như dính chặt vào nhau, khó có thể mở miệng. Anh động đậy ngón tay mò vào trong tóc Lâm Dư, rồi từ từ mò sâu vào da đầu cậu, càng mò càng cảm thấy có gì đó sai sai, sợ đến độ mở to hai mắt.
Lâm Dư mê man mơ thấy Giải Ngọc Thành, mơ thấy đối phương nắm tóc cậu, còn dùng móng tay cấu vào vết thương sau não, liền giật mình tỉnh dậy kèm theo một thân mồ hôi lạnh, mà cảm giác bị sờ phía sau não trái lại càng thêm rõ ràng.
Anh ngẩng đầu lên: “Đậu Đậu, anh tỉnh rồi!”
Lâm Hoạch hoảng sợ nhìn cậu, cánh tay dùng sức khẩy nó ra, khiến cho Lâm Dư ôm đầu kêu thảm thiết, nhảy ra xa hai thước! Lâm hoạch duỗi tay ra giãy dụa ngồi dậy, miệng lưỡi khô khốc mà nói: “Tiểu Dư, có sâu, anh giúp em.”
Lâm Dư thả tay xuống nhìn lên, trên đầu ngón tay dính máu, da đầu bị tróc. Cậu nhanh chóng rót nước đút Lâm Hoạch uống, rồi mới giải thích: “Không phải sâu đâu, là vết sẹo đó, anh đừng sờ nữa.”
Cậu cầm lấy tay Lâm Hoạch lần ra sau gáy: “Mò tới chưa? Ui da! Nhẹ nhẹ…”
Lâm Hoạch dựa vào gối, mấy sợi tóc đen qua mấy hôm này liền mọc ra vài sợi trắng. Cậu bị cái đầu của Lâm Dư hấp dẫn sự chú ý, hồi lâu sau mới hồi hồn: “Tiểu Dư, em về rồi…”
“Ừm, anh có nhớ em không?” Lâm Dư cay mũi: “Hai ngày nữa anh liền có thể xuất viện rồi, lúc đó chúng ta về nhà.”
Lâm Hoạch vui vẻ, nhưng lại cảm thấy hoang mang: “Sao em chưa biến thành mèo?”
Lâm Dư nắm lấy ngón tay của đối phương: “Em chưa có chết mà, anh cũng có biến thành cá chép đỏ đâu, chúng ta đều sống. Đậu Đậu, cuộc sống sau này của anh có em, có anh trai, có bà, đừng vội đi làm cá chép đỏ nữa.”
Lâm Hoạch hồ đồ gật đầu, anh cảm thấy như thiếu mất ai đó, nhưng lại không nhớ rõ người đó là ai.
Cửa phòng bệnh đẩy ra, Tiêu Trạch bưng một hộp giấy đi vào, thấy Lâm Hoạch tỉnh liền dừng lại không có lập tức tới gần. Lâm Dư ôm lấy Lâm Hoạch, chỉ dẫn anh: “Đậu Đậu, anh ấy không có đánh em, anh ấy chỉ đối xử tốt với em thôi, anh hiểu chưa?”
Tiêu Trạch nhìn thấy Lâm Hoạch gật đầu, mới bước đến bên giường, mở bàn nhỏ ra đặt hộp giấy lên, sau đó nghiêng người ngồi xuống bên mép gì, không nói thêm gì. Hai người kia không có động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lâm Dư bám vào bên tai Lâm Hoạch thì thầm gì đó.
Lâm Dư nói xong mím môi, thật ngoan, biết điều ghê.
Lúc này Lâm Hoạch bám vào chăn gọi anh: “Anh.” Lúc trước hay gọi là Tiêu Trạch, hiện tại thay đổi xưng hô. Lâm Hoạch sợ khiếp nhìn anh nói thêm: “Xin lỗi.”
Tiêu Trạch bình thản hỏi: “Tại sao xin lỗi?”
Lâm Hoạch nói: “Lấy bàn chải đánh răng đánh anh.”
Tiêu Trạch cố nén cười, mở hộp giấy ra, sau đó từ bên trong nâng ra một hồ cá nhỏ hình tròn, bên trong còn có một con cá chép nhỏ đang bơi, là do anh mua trên đường. Lâm Hoạch ngạc nhiên bò lên: “Là mình khi còn bé, là kiếp sau của mình!”
Lâm Dư càng ngạc nhiên hơn: “Đậu, anh biết kiếp sau nữa sao?”
“Em từng nói qua mà.” Lâm Hoạch ôm hồ cá thích không buông tay.
Tiêu Trạch nhìn tình huống không tệ, bèn ôm Lâm Dư vào trong lồng ngực, đối diện nhìn Lâm hoạch hỏi: “Em ấy là cá, anh làm mèo, vậy tôi làm gì?”
Trên mắt Lâm Dư nóng bừng: “Cái gì cũng được, anh làm gì cũng được hết.”
Cậu tựa lưng vào Tiêu Trạch, một bên vuốt ve ngón tay thon dài của anh, một bên trịnh trọng dịu dàng nói: “Anh, kiếp này chúng mình gặp nhau, kiếp sau cũng thế, đến lúc đó em một thân màu quất nhảy lên anh, rồi anh ôm lấy em.”
Tiêu Trạch ôm chặt ngửi tóc cậu. Lâm Hoạch nhìn chằm chằm cả hai: “… Làm gì đó?”
Tiêu Trạch ngước mắt lấp lánh ánh sáng: “Không làm gì, chỉ là muốn ôm.”
Lâm Dư cong miệng im lặng cười ngượng ngùng, bên trong sự thẹn thùng này còn lộ ra hạnh phúc. Lâm Hoạch tự nhiên cảm nhận được, con ngươi cũng không động nữa, chỉ biết gãi gãi hai tay, lòng tràn ngập vẻ tò mò.
“Tiểu Dư.” Tiêu Trạch thấp giọng kêu một câu, đợi đến khi Lâm Dư nghiêng đầu liền cúi đầu hôn lên gương mặt đối phương, đồng thời liếc con ngươi liếc nhìn Lâm Hoạch, nhìn thấy Lâm Hoạch há hốc mồm lộ ra ngụm nước bọt.
“Hai người làm gì đó…” Thanh âm Lâm Dư không lớn lắm, còn có chút hoảng loạn: “Tiểu Dư em thích ý cái gì đó…”
Lâm Dư hiểu được ý tứ Tiêu Trạch, cậu xoa xoa mặt xoay người ôm lấy cổ Tiêu Trạch, sau đó nhắm mắt lại cùng anh hôn môi, bờ môi mài ép nhau ép ra tiếng vang, hòa lẫn cùng tiếng thở khẽ khàng cùng tiếng ma sát của quần áo.
Đôi mắt Lâm Hoạch trở nên đăm đâm, cả người cứng ngắc dán chặt lên gối, hắn mơ hồ nhớ tới hình như mình cũng từng được đối xử qua như vậy, nhưng lại không nhớ rõ tình huống thế nào, cũng không nhớ nổi đối phương là ai. Anh có thể cảm nhận được tâm tình của Tiêu Trạch và Lâm Dư, hoặc là nói hiện tại trong phạm vi mấy mét đều tràn ngập tình nồng mật ý của hai người, sự khủng hoảng của anh dần nguội đi bên trong phần ngọt ngào kia, thay vào đó chính là sự rung động.
Anh cảm nhận được một cảm giác chưa bao giờ có, cảm thấy thì ra loại hành vi này thực ra cũng không đáng sợ.
Anh cười rộ lên, cuối cùng cũng thoát khỏi sự dị ứng với khung cảnh hôn môi này.
Mặt Lâm Dư giờ đây đã đỏ bừng, lan sang tận cổ cùng mang tai, đến khi tách ra khỏi Tiêu Trạch không dám giương mắt nhìn, mà trực tiếp va vào lồng ngực đối phương, rúc đầu làm chim cút. Tiêu Trịch thì ngược lại tỏ vẻ quang minh chính đại, cứ như bản thân đã làm ra một chuyện tốt quang vinh. Anh nở một nụ cười với Lâm Hoạch, cố ý nói: “Tiểu Dư đúng là không có tiền đồ phải không?”
Lâm Hoạch khờ khạo gật đầu: “Từ nhỏ em ấy đã như vậy!”
Ngày xuất viện, toàn bộ mọi người đều trở về tòa nhà bác sĩ, vì thân thể Lâm Hoạch vẫn còn hơi yêu, cho nên bọn họ liền tổ chức một bữa cơm đoàn viên tại nhà. Bà Mạnh rửa tay làm canh, vén tóc ra sau tai, để lộ một đôi bông tai bằng ngọc không cân xứng.
Tiêu Trạch đánh trứng: “Bà ngoại, sao cái bông tai của bà nhìn hơi quen quen?”
Bà Mạnh đắc ý mà nói: “Ngọc liên hoàn nát rồi, bà mời sư phụ bọc bạc bao quanh.”
Ngọc liên hoàn thời kỳ Xuân Thu, chỉ cần đi dạo một lần qua thị trường đồ cổ săn hàng giả thì chín mươi chín phần trăm tới tay, Tiêu Trạch lúc trước tạm thời không đề cập, lần này phải hỏi: “Bà ngoại, bà có quen ai là Tường Khôn không?”
“Ai?” Bà Mạnh dừng con dao phay lại, “Tường Khôn? Tên gì nghe như đại nội tổng quản vậy.”
Nét mặc buồn bực của bà vừa tự nhiên lại chân thực, tiêu Trạch gặp qua nhiều người cũng tích lũy được chút kinh nghiệm đoán nhìn ánh mắt, thấy vậy nói tiếp: “Tên thật là Đỗ Tiểu lục, ở trấn Lận Khê, là sư phụ Tiểu Dư.”
Bà Mạnh không hiểu nhìn đối phương: “Bà có từng nhìn thấy sư phụ Tiểu Dư đâu, còn những hai cái tên.”
Tiêu Trạch gác bát lại: “Nhưng ông ta nói cái tên “Tường Khôn” này là do bà đặt, còn nói mấy chục năm trước được bà đoán mệnh cho, nói rằng sẽ có một đứa nhỏ cô độc lẻ loi đến tìm, lúc đó giúp nó một tay.”
Bà Mạnh sững sở, nhưng chỉ ngây người chừng hai giây, sau đó xoay mặt nhìn cái nồi đất kêu lên: “Canh bí của bà tràn rồi, còn tán gẫu ba cái mê tín phong kiến gì…”
Tiêu Trạch cũng vì đây là tiệc lớn nên không ép hỏi nữa, lúc ra khỏi phòng liền nói cho Lâm Dư nghe, hai ngựa ngập tràn nghi hoặc ăn uống qua loa, chờ ăn xong lau miệng liền một trái một phải kéo cánh tay bà Mạnh ra bộ dạng phải hỏi cho ra lẽ.
Bà Mạnh sờ sờ đôi bông tai bằng ngọc: “Tiểu Dư, có phải Đậu Đậu mệt không?”
Lâm Dư bị chọt trúng yếu điểm lớn nhất, trong lúc nhất thời buông tay ra đi tìm Lâm Hoạch. Cậu ôm Lâm Hoạch đang trên ghế sa lông ngồi lên xe lăn, sau đó đút anh uống thuốc vitamin cùng bánh kem sơn tra. Sức khỏe Lâm Hoạch không chịu nổi, hiện tại cũng đến giờ ngủ trưa, thành ra nghiêng cổ ngủ say sưa.
Cậu đẩy Lâm Hoạch vào trong phòng an bài, sau khi lăn qua lăn lại một hồi thoáng nhìn thấy mấy cái hộp trên bàn trang điểm, bên trong trang sức rực rỡ muôn màu, hộp to nhất kia đựng một cuốn sổ nhỏ.
Lâm Dư muốn nhìn, nhưng lại không dám lộn xộn, trong lúc đang do dự thì Tiêu Trạch đi vào. Tiêu Trạch là thân ngoại tôn, không nói nhiều lời liền cầm lên, sau đó ôm lấy cậu đầu kề đầu, vai sát bên vai cùng nhau mở ra.
“Tiêu Trạch, tướng cùng số mạng, trời độ kỵ anh tài, dừng lại năm ba mươi lâm.” Lâm Dư nhất thời kinh sợ đến độ đồ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, vội vàng đọc thầm xuống dưới: “Nếu gặp được mệnh trung yêu, sẽ gặp dữ hóa lành, không lo tuổi tác.”
Cậu thì thào nói: “Là chỉ em sao?”
Tiêu Trạch lật qua trang nữa: “Lâm Dư, tâm hướng thiện bất diệt, vượt kiếp độ khó, cơ khổ bất kham.” Anh không nhìn được dừng lại nhìn Lâm Dư một cái, giống như là muốn xác định vào giờ khắc này Lâm Dư vẫn ổn, mới đọc tiếp: “Đến nối tiếp tiền duyên, thiên cơ không thể giữ, dắt tay hoán đổ trường an.”
Ngày kí tên, là vào đêm giao thừa hai mươi chín năm trước, đúng lúc Tiêu Trạch được sinh ra.
Một sự nghi hoặc cực đại ùa tới, thậm chí Tiêu Trạch và Lâm Dư còn có chút kinh hãi, bọn họ cầm quyển sổ về phòng khác, song cũng bước chậm lại. Lúc này bà Mạnh đang yên bình ngồi uống trà trên ghế sa lông, cả người được tia sáng từ ban công chiếu vào, khiến cho dáng vẻ thời thượng không còn thấy đâu, mà chỉ sót lại một gương mặt tươi cười hiền hậu.
Lâm Dư không nhịn được lên tiếng: “Bà…”
Bà Mạnh nhìn chằm chằm lá trà bên trong cốc nhỏ: “Ngọc liên hoàn này bà vẫn mang theo từ xuân thu đến giờ, có thể nói là cháu ngoại đứng đầy trường thành rồi.”
Câu nói này sao mà quen thuộc dữ vậy? Lâm Dư vồ tới, nửa bao quanh bà Mạnh hỏi tường tận. Cậu thông qua một bàn tay một gương mặt có thể tính ra cho hàng ngàn người, có thể thấy vong linh quỷ hồn, có thể làm phong thủy đọc tâm, còn có thể sờ xương phân biệt… Khi đó cậu thường hay nói khoác bản thân là một tiểu thần tiên, còn lừa gạt Tiêu Trạch nói mình sống ba trăm năm. Tuy rằng những thứ kia chỉ là lời nói đùa, nhưng cũng không thể nào khẳng định rằng trên đời này không tồn tại thần tiên.
“Bà ơi bà.” Cậu khẩn trương đến độ nuốt ực, lại như nhìn thấy thần tượng: “Con, con có thể sờ ngài tí được không?”
Bà Mạnh suýt nữa phun trà ra: “Sờ cái gì mà sờ, ngọc liên hoàn đã đứt đoạn, hiện tại ta chỉ là một bà già bình thường cũng biết mệt, cũng sẽ sinh bệnh, qua chút năm nữa cũng chết thôi.”
Tiêu Trạch bừng tỉnh phát hiện trong ký ức dường như bà Mạnh vẫn luôn có tinh thần như vậy, chưa từng than qua đau bệnh gì, lúc này bèn đến gần ngồi xổm ở một bên khác, giơ quyển sổ lên hỏi: “Bà ngoại, này là có ý gì?”
Bà Mạnh trả lời, từng chữ từng chữ một: “Kiếp – trước – kiếp – này.”
Tiêu Trạch cùng Lâm Dư cả đêm không ngủ, mà chỉ ôm nhau ngồi trên ghế sa lông tiêu hóa chân tướng chấn động lòng người này. Sáng sớm xuất hiện lớp sương mù dày, bòn họ từ bên trong tia sáng tối tăm hoàn hồn lại, đồng thời cũng giật giật thân thể đã trở nên tê dại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc giật mình cùng cười rộ lên.
Tiêu Trạch hỏi: “Đi chạy bộ?”
Lâm Dư gật gật đầu: “Anh đừng bỏ rơi em.”
Cả hai ra cửa chạy bộ sáng, Tiêu Trạch nói là làm được, hắn nén bước chân lại chạy song song cùng Lâm Dư, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một màn sương mù tràn ngập giữa bọn họ, thành ra nhìn không được rõ ràng.
Chạy đến bên ngoài công viên, nơi cả hai đã gặp nhau.
Lâm Dư cứ như nhìn thấy chính mình đang bày sạp, cũng như nhìn thấy dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Tiêu Trạch, chạy xa thêm chút nữa, liền nhìn thấy tay áo phấp phới của bà thân, cùng tiêu Trạch đang cầm kiếm giục ngựa.
Bọn họ cùng cưỡi một con ngựa, cùng nhau cưỡi ngựa xem hoa.
“Kiếp sau nếu ai cũng không nhớ ai, ngươi có thể tới tìm ta sao?”
“Tìm không được ta liền lập lời thề không sống quá ba mươi lăm tuổi, sớm luân hồi, sau đó tiếp tục tìm ngươi.”
“Vậy ta nguyện nhìn thiên cơ phổ độ người trong thiên hạ, dùng kiếp nạn nửa đời đổi lấy một lần dắt tay cùng ngươi.”
Tiêu Trạch nắm chặt dây cương: “Ngươi đừng độ cùng một chỗ với ta là được.”
Lâm Dư nghe thấy tiếng cười của chính mình: “Vậy ta không có cách nào ngoài nắm chặt ngươi, vậy liền có thể nhận ra ngươi rồi.”
Đuôi ngựa nhẹ lay động, đảo loạn cát bụi đầy trời, Lâm Dư cùng Tiêu Trạch dần xa, nhưng lời nói cứ như vẫn đang còn vang vọng bên tai. Người một khi đã chết, đều phải qua cầu Nại Hà, vì vậy bọn họ liền dùng ngọc liên hoàn làm tín vật, giao cho người nấu canh Mạnh bà, giúp cho bọn họ gặp nhau sớm trong kiếp sau.
Là thật là giả, hay chỉ là chuyện cười hoang đường, thực ra cũng không thể khẳng định, bởi thế gian này vốn là thật thật giả giả, có những chuyện nhìn qua như bi thảm, thực sự đang tự giải thoát mình, có những chuyện cứ ngỡ là nặng tình, thực ra đó chính là cố chấp nguy hiểm, còn có những chuyện nhìn như cuồng si lại nói mọi người mê muội, những chuyện cứ ngỡ khó giải, thì sớm đã được an bài.
Đến lúc chỉ còn một thân nhơ bẩn, nhìn khắp cả núi non chỉ còn lại tấm chân tâm khó tìm, Tiêu Trạch vươn tay ra, Lâm Dư đặt lên, mười ngón tay đan xen chạy lên con đường phía trước, lớp sương mù tản ra hai bên trông thấy ánh sáng phía chân trời.
Nhân gian có gì, là trắng hay đen, cũng nhìn không rõ bụi mờ, là người hay quỷ, cũng không nói rõ tham hận sân si.
Chỉ có yêu, là thứ giản đơn nhất mà thôi.
Tiêu Trạch đột nhiên tăng tốc, trêu Lâm Dư thét kinh hãi, chỉ biết cười mắng đối phương, hai tay dắt ngựa gấp hơn, tạm biệt dấu vết pha tạp phía sau, mà đạp đến một vùng trời tháng ngày tự tại.
Xuân quang vạn trượng, hồng trần vạn trượng.
Vụ lý khán nhân, phong lý phi bôn.
(Tạm dịch: Cảnh xuân vạn trượng, hồng trần vạn trượng
Trong sương nhìn người, trong gió phi bay
_______________________ Hoàn ___________________________
Lời tác giả: chính văn kết thúc rồi, quả thực lúc mới bắt đầu, tôi còn suy nghĩ ra một kết cục khốc liệt hơn nhiều, thao thao bất tuyệt giải thích kiếp trước kiếp này một phen, về sau liên tục sửa lại, cảm thấy vẫn nên để lại một lớp sương mù, có thể tự suy đoán, tưởng tưỡng, dù sao năm câu chuyện này, mỗi câu chuyên đều dính đến người, không phải liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Hồng Phất dạ bôn – Lập Xuân, Nhìn qua rất đẹp – Diệp Hải Luân, Ta muốn nhân đây mơ về Ngô Việt – Hướng Vị Vân, Virus tràng hoa – Giải Ngọc Thành. Lâm Dư sẽ từ từng câu chuyện mà giải phóng ra một kỹ năng, sau đó cuối cùng thì toàn bộ kỹ năng kia sẽ biến mất trở thành người bình thường, vừa đúng lúc câu chuyện cuối “Người sống trọ” là chỉ chính cậu ấy, đại khái muốn nói là cho dù có trăm loại linh lực cũng không đánh lại sức mạnh lòng người. Đây là bộ truyện dài nhất tôi viết tính tới hiện tại, viết gần ba tháng, hiện tại do mới tỉnh ngủ, nên viết lời cuối sách có chút linh tinh, vậy nói tóm lại chính là đã kết thúc! Thêm sáu chữ – hướng thiện chi tâm bất diệt (tâm hướng về cái thiện sẽ không bao giờ bị mất đi).
Bà Mạnh có kêu bác sĩ khai đơn thuốc bổ cho Lâm Hoạch, tối thiểu phải đảm bảo cần thiết cho thân thể. Bà nửa nằm nửa ngồi trên giường nhỏ, cách một khoảng hành lang hẹp chào hỏi Lâm Hoạch.
Lâm Hoạch nhìn chằm chằm chai truyền nước biển, rồi từ từ nở nụ cười.
Bà Mạnh lão thái cũng vui lây: “Thằng nhỏ ngốc này, con vui vì gì đấy?”
“Nước, có nước.” Lâm Hoạch không chớp mắt, ngẩng mệnh lên thở ra một ngụm khí: “Mình chết rồi, biến thành cá chép đỏ.”
Anh nói xong rốt cục dời mắt đi, ngắm nhìn bốn phía, hết nhìn cửa phòng tắm, lại sang đỉnh góc tường, dưng có chút nóng nảy, tại sao anh lại không tìm được Tiểu Dư? Tìm khắp bơi không có kết quả, chợt nhìn thấy đêm đen mênh mông ngoài cửa sổ kia, khiến anh thấy yên lòng, Tiểu Dư chắc chắc đang ngủ rồi, bởi vì buổi tối mèo đều thấy buồn ngủ.
Bà Mạnh bước xuống giường, sau khi khoác khăn quàng cổ to sụ ngồi vào trên ghế, mới vô tình nói toẹt ra: “Đậu Đậu, con chưa chết, nếu con muốn làm cá chép đỏ vậy thì chỗ này là đâu? Đông Hải long cung sao?”
Lâm Hoạch ngẩng nhìn, gân xanh trên cổ đột nhiên xuất hiện: “Tôi chết rồi! Tôi là cá chép đỏ!”
Bà Mạnh rót một ly nước nóng, bản thân uống thử một hớp nếm nhiệt độ, sau đó cầm ly xoay nửa vòng, hệt như đang dỗ con nít: “Cá chép đỏ, lại đây uống miếng nước đi, cá không có nhiều nước sẽ bị khó chịu.”
Những ngày qua Lâm Hoạch đều được Lâm Dư rót vào miệng, hoặc là dùng muỗng nhỏ đút từng chút một, lúc này tất nhiên là trừng mắt như cũ, chỉ há miệng lộ ra một cái khe nhỏ.
“Trời ạ.” Bà Mạnh hơi ghé sát vào, “Cá chép khác đều biết lý ngư đả đĩnh*, sao con không biết hả?”
— Lý ngư đả đĩnh: động tác cá chép nhảy lên mặt nước, hiện tại được sử dụng phổ biến trong biểu diễn và bộ môn thể thao.
Lâm Hoạch không nghe rõ, mà anh bỗng cảm thấy trên đời chỉ có Lâm Dư tốt, vì vậy vành mắt đỏ lên mũi cũng rưng rức, không chịu uống nước, chỉ ô ô rồi òa khóc. Bà Mạnh ngước mắt nhìn chai truyền nước biển, sau đó dùng tay ấn chuông gọi y tá tới, ngay cả nước uống cũng đều giao cho y tá làm.
Lâm Hoạch dần dần rơi vào trạng thái mê man, nằm lâu đến mức cả người bủn rủn, lúc y tá bày đưa tới lập tức kinh hoảng: “Không chích! Tôi không chích… Tôi chết, chết rồi không cần chích nữa!”
Y tá cùng bà Mạnh phải cùng nhau dỗ dành anh, làm cho anh nửa ngồi tựa dựa vào gối, sau đó vuốt tóc cùng ống tay áo nhiều nếp nhăn kia. Rốt cục anh cũng từ từ bình tĩnh lại, đợi uống hết nước được đút cho viên sơn tra chua chua. Lâm Hoạch chờ đến khi y tá rời đi hẳn mới lập tức nhả ra, nâng bằng hai tay, nhìn chằm chằm viên sơn tra còn đang dính đầy nướt bọt kia.
Bà Mạnh thấy thế bèn hỏi: “Đậu Đậu, sao con không ăn?”
Lâm Hoạch duỗi đầu lưỡi ra liếm một cái, anh là muốn ăn, mà không nỡ: “Đợi Tiểu Dư đến cùng nhau ăn.”
Lòng đau xót của bà Mạnh khó kiềm nén được, cũng không nhiều lớn mà y tìm y tá xin thêm vài viên. Lâm Hoạch thấy thế không khỏi cao hứng, đem viên của mình bỏ vào trong miệng lần nữa, sau đó dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm ăn, đoán chừng hơn nủ6a tiếng sau mới ăn xong.
Anh ăn xong, kế đó đem mấy viên còn lại trong túi bỏ xuống dưới gối đầu, đây hệt như cách anh bảo quản sơn tra khi còn ở bệnh viện tâm thần. Lúc sau Lâm Hoạch quan sát nhìn bà Mạnh cho kỹ, rốt cục giờ mới nhớ ra mà dò hỏi: “Bà ơi, bà là ai ạ?”
Bà Mạnh lão thái cũng về lại giường nhỏ đi: “Ta là bà con.”
“Ồ…” Lâm Hoạch xoay người, anh đã sớm không nhớ rõ hình dáng Đổng Tiểu Nguyệt ra sao, ngay cả vợ chồng Lâm Mộc, cũng chính là dáng dấp ba mẹ anh anh cũng quên không còn nhớ ra gì nữa, “Bà ơi, ba mẹ con đâu?”
Bà Mạnh đáp: “Ba mẹ con qua đời lâu rồi.”
Lâm Hoạch suy nghĩ hồi lâu, mới ngộ ra qua đời chính là cái chết, sau khi hiểu rõ đương nhiên nói: “Vậy bà cũng chết rồi, con cũng chết, bà ơi, con hóa thành cá chép đỏ.”
Bà Mạnh bị Lâm Hoạch quấy rầy đến choáng váng đầu, khiến bà có hơi lộn xộn, thì ra đối phương tưởng bà là chị Tiểu Nguyệt. Bà chỉ biết dở khóc dở cười, rồi lại không thể giải thích rõ, đành chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Dư, cho cậu nói chuyện với Lâm Hoạch.
Điều quan trọng hơn là… Bà không an tâm về tình hình của Lâm Dư và Tiêu Trạch.
Điện thoại rất nhanh đã có người bắt, là Tiêu Trạch: “Bà ngoại? Bên bà sao rồi?”
“Đều rất tốt, Đậu Đậu cũng không quậy.” Bà Mạnh xuống giường ngồi vào bên cạnh Lâm Hoạch, “Tiểu Dư đâu, để cho hai anh em đứa nó trò chuyện.”
Lâm Dư lúc này đang trong phòng vệ sinh đánh răng súc miệng, đây đã là lần thứ tư trong đêm nay, lúc súc miệng bên trong bọt biển còn lẫn máu tươi. Cậu cố gắng kìm chế thôi không nghĩ đến những chuyện phát sinh ban ngày nữa, nhưng mà càng kìm chế, thì cậu càng cảm thấy điên tiết, từng lần từng lần một đều nhớ tới lời Hạ Băng nói, nhớ tới quá khứ phải chịu tổn thương của Hứa Như Vân và Lâm Hoạch, lại nhớ tới vũng máu trước bậc thang kia.
Cậu không ngừng được mà nôn mửa, đến khi móc sạch dạ dày chỉ còn một bãi giấm chua, cuống họng thì nóng rát như bị đâm mấy nhát.
Nhưng thời khắc khi cậu nắm chặt điện thoại di động tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lòng thăm dò đè về trong bụng, những gì nát bét cũng khép lại, tạm thời tiêm lên một liều thuốc giảm đau mạnh. Cậu cố nhịn cổ họng đau nhức nuột ực, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Đậu Đậu, buồn ngủ hay chưa?”
Lâm Hoạch cũng nâng điện thoại di động, cẩn thận tựa như nâng vật gì đó dễ bể: “Tiểu Dư, anh, anh chết trước.”
Lâm Dư nhận hết kích thích, nghe vậy sợ đến độ sốt rét, cậu bị làm vạ lây đứng ngồi không phải, phải đứng dậy đi qua đi lại trong phòng: “Đậu Đậu, anh sẽ không chết, ngày mai em vể, anh nhất định phải chờ em.”
“Anh chờ em.” Đối với những câu dài, Lâm Hoạch chỉ có thể nắm bắt được bộ phận cuối cùng, “Anh nhớ, màu quất là màu giống Đào Uyên Minh, vì thế anh có thể nhận ra em.”
Lâm Dư ngẩn ra, cuối cùng cũng coi như hiểu được ý tứ của Lâm Hoạch, cậu cụt hứng ngã ập trên giường, bởi vì kinh sợ mà nghẹn ngào: “Đậu Đậu, anh chưa chết, em cũng vậy, chờ anh xuất viện chúng ta còn phải cùng nhau lên lớp, lúc em mệt mỏi lo ra thì anh phụ trách đâm nhắc nhở em.”
Điện thoại bên kia không có lên tiếng, Lâm Dư liền cứ mãi lặp lại câu này. Lâm Hoạch há hốc mồm, bà Mạnh giúp cậu lau đi dòng nước chảy xuống bên khóe miệng, anh thất thần hồi lâu sau, mới thì thào nói: “Anh còn sống.. Nhưng anh sợ, anh nghĩ mình sắp chết rồi.”
Lâm Dư cũng nhịn không được nữa, hồi ức đen kịt đầy trời bỗng chốc vọt tới, giăng lưới sắt che ngợp bầu trời. Cậu vươn mình vùi đầu khóc lóc đau khổ ở trên giường, từng tiếng run vai bần bật, từ nơi sâu xa trong khoang khuấy lên từng đợt gào thét.
Tiêu Trạch thu vào trong mắt, tim như bị đánh đau, anh đặt thân thể trên lưng hoàn toàn che chở Lâm Dư lại. Anh lấy điện thoại di động ra nói câu gặp lại, sau khi treo máy, căn phòng được trả lại sự yên tĩnh, anh cứ thế ôm chặt Lâm Dư, hôn lên đỉnh đầu cậu, sau đó ôm vào trong ngực thật chặt. Lời an ủi lúc này trở nên vô nghĩa, có nói cũng không được gì, chỉ đành để phát tiết ra, rồi cơn ác mộng này kết thúc.
Ngay khi Lâm Dư kiệt sức mới chịu ngừng lại tiếng khóc, lúc này vỏ chăn đã ướt thành một mảnh, cánh tay chặn trên miệng còn hằn ra vết máu. Cậu như con rối, được Tiêu Trạch nhấc lên ôm vào trong ngực lau chùi động viên. Lâm Duu dựa vào bả vai của đối phương, chỉ còn có thể co giật.
“Trứng bịp bợm, đừng khóc nữa.” Tiêu Trạch dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đôi môi Lâm Dư, sau đó đút nước ấm cho cậu uống, cuối cùng mới xoa xoa cần cổ trợ giúp Lâm Dư nuốt, “Cổ họng thì đau, lợi đang chảy máu, ngày hôm nay không cho khóc nữa, muốn khóc chờ ngày mai lại khóc.”
Cả người Lâm Dư không ngừng co giật, ngậm lấy một cái miệng nhỏ đầy máu nóng nỉ non: “Em muốn quên, không biết khi nào em mới có thể quên đây.”
Hứa Như Vân qua đời, còn Lâm Hoạch thì bị xâm phạm, làm cho cậu chán ghét đoạn sinh mệnh kia tới cực điểm, không biết đến khi nào mới có thể quên. Cánh đồng lúa mạch trấn Lận Khê qua từng vụ mùa tiếp tục sinh trưởng, đom đom trong núi rừng tới tới đi đi cũng chưa từng hoàn toàn biến mất. Cậu hy vọng ký ức của mình sẽ không giống như vậy, cậu mong rằng chỉ cần trôi qua một đêm liền có thể xem như dứt khoát bước ra khỏi cơn ác mộng kia.
Tiêu Trạch dùng bông gòn dò vào Lâm Dư trong miệng lau máu, chỉ mới lau mấy đợt đã hết nửa gói, anh bỏ sang, ôm lấy Lâm Dư hôn, chặt đến độ đối phương không sao nhúc nhích được. Khoang miệng chốc tràn ngập mùi ngọt máu tanh, đầu lưỡi của anh bị hàm răng run rẩy Lâm Dư va đập, trong lúc mút vào đã biến thanh âm yếu ớt hít thở của Lâm Dư thành tiếng thở dốc.
Lâm Dư nhắm chặt hai mắt, ném hết tất cả khoảng không trầm luân vào trong chiếc hôn của Tiêu Trạch, bốn phía trở nên ấm áp, nhịp tim đập mạnh mẽ truyền tới cậu, khiến cậu từ vụn vỡ thành hoàn chỉnh, trong đầu dần hiện ra một viễn cảnh mây trời sáng rỡ.
Đó là bên ngoài công viên, cậu đang dựng bàn bày sạp, đeo kính đen ngước đầu, mấy cụ ông cụ bà cung kính gọi cậu là “Thầy Lâm”.
Chợt ngoài đoàn người có ai đó không sợ gì* mà nói cậu truyền giáo phi pháp. Cậu định thần nhìn lại, người đó là Tiêu Trạch, người mà cậu chẳng hề nghĩ tới sẽ là phần sau đã định sẵn trong cuộc đời mình.
— Gốc là 混不吝 là một tiếng địa phương Bắc Kinh, ý chỉ là có gì cũng không thèm quan tâm, nghĩa gần với “không sợ gì hết”
Cậu nhận họ hàng, trèo lên nóc nhà, nhìn thấy hết của Tiêu Trạch, rồi Tiêu Trạch đặt biệt danh cho, còn cho cậu hai cánh bánh rán to bằng cái trứng gà, tiếp đó đứng ở trên bậc thang dắt tay cậu, ném cho cậu quyển sách chữ nổi dày nặng.
Khi đó là mùa hè, tiếng ve kêu rang khắp cây cũng không bằng tiếng tim đập của hắn.
Cậu từng ảo tưởng qua rất nhiều chuyện, chẳng hạn như giàu to bằng việc đoán mệnh cho người giàu, hay tìm hiểu từng cái một trong năm đại linh lực dẫn Lâm Hoạch đắc đạo phi tiên, hoặc là kiếm tế thiên hạ* xem ai xui xẻo liền ra tay giúp mọi người. Nhưng cậu chưa từng ảo tưởng qua mình sẽ gặp được một người như Tiêu Trạch, cảm giác như đây là một chuyện tốt đến nổi không thể tin được, không dứt, cứ như nằm mơ vậy.
— Chiếu cố giúp đỡ tất cả mọi người.
Không trải qua, làm sao ảo tưởng ra được.
Một khi từng trải, cậu liền cảm thấy mê muội.
Hình ảnh từng hồi ức như một ánh sáng nhu hòa soi rọi trong đầu, mà những hồi ức này đều là do Tiêu Trạch ban tặng, ánh sáng nhu hòa cũng là Tiêu Trạch dịu dàng tạo. Cậu dâng môi lưỡi ra, mang theo một viên tràn trề chân tâm, nhớ đến chuyện xưa như từ biệt những sự thống khổ tê dại kia. Những thứ viễn vông trong cơn ác mộng cứ chôn nó dưới chân núi Lận Sơn đi, mẹ cậu biến thành một đóa mây, còn Đậu Đậu dần lãng quên đi quá khứ, người yêu cậu đang ôm cậu, hôn cậu, cho cậu sức mạnh vô biên, mang theo cảnh xuân vui vẻ ấm áp cho cậu so961ng lại lần nữa.
Lâm Dư mở mắt ra, ánh mắt nhàn nhạt cố gắng ngưng tụ chút ý cười, chiếu sáng lên dấu vết nước mắt trên mặt. Tiêu Trạch nhìn cậu, cũng cười theo.
Không ai nói một lời, cũng không cần nói.
Bọn họ chìm vào giấc ngủ trong đêm đen, sau đó sẽ là những tháng ngày tốt vô tận.
Sáng sớm trả phòng xong, cả hai trên con xe Jeep từ phố bên này đi sang phố đối diện, bỏ qua hết mọi thứ mà dừng xe trước lề đường trước cửa hàng thức ăn nhanh.Lâm Dư xuống xe trước vào gọi món, Tiêu Trạch tắt máy rút chìa khóa, vào cửa hàng bên cạnh mua bao thuốc lá.
Điểm tâm sáng sớm nơi đây chỉ cung cấp bánh bao, cháo và bánh quẩy, cả hai vẫn chọn chỗ trong góc tường, ngồi đối mặt nhau ăn trong yên bình, Lâm Dư ngẩng đầu, bàn tay thành lan hoa chỉ cầm một cái bánh tiêu, sau đó nhàn nhã bỏ vào trong miệng, Tiêu Trạch liếc nhìn cậu một cái, vô cùng ghét bỏ: “Ngưng học điệu bộ tên Tiêu Nghiêu kia.”
Lâm Dư nghe vậy liền thay đổi, ngón tay thu cầm cái bánh đầy dầu, lúc húp cháo suýt nữa làm đổ. Lúc sắp ăn xong, cửa tiệm truyền đến một tiếng nói mất hứng: “Ai chặn xe khoe khoang trước cửa người ta vậy, sang trọng như vậy không chịu bỏ ra hai trăm đồng sao?”
Ông lão bực tức tiến vào, trong cửa hàng lúc này chỉ có hai người, vừa nhìn liền biết đây là chủ xe. Người đàn ông đưa lưng về phía lão thân hình trông cao to, hẳn không phải loại dễ trêu. Ông lão hơi ngại bản thân mau mồm mau miệng, không ngờ chàng trai phía sau thò cái đầu, lộ ra một gương mặt trong veo quen thuộc.
Lâm Dư gác đũa lại: “Sư phụ, tiêu hai trăm đồng kia đủ chết no luôn rồi.”
Chuyện lần trước đã làm lão tiếc nuối không thôi, hôm nay lại bắt được người thành ra kích động dị thường. Lão di chuyến bước chân đến bên cạnh bàn chọt trán Lâm Dư, rồi nói: “Đứa nhỏ này về cũng không nói gì, có phải là chờ ta xuống mồ hay không?”
Lâm Dư giơ cái móng vuốt bóng loáng dầu lên: “Chúng ta là đến làm việc, ăn xong liền đi.”
“Đi cái gì mà đi, vào nhà nghỉ một lát, trò chuyện với ta.” Lão tóc bạc phơ móc từ đâu đó ra chiếc khăn sạch được gấp kỹ, sau đó nắm lấy tay Lâm Dư lau chùi cho vị đồ đệ ngoan này, trong đầu vẫn còn chưa quên chuyện lần trước, “Đúng rồi, tìm được tên tiểu tử ngốc kia chưa?”
Trong khoảng thời gian từ lần trước đến hiện tại đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện phiền lòng, hơn nữa mục đích bọn họ tới lần này, chỉ dăm ba câu không thể nói hết. Lão tóc bạc ôm một hạp bánh bao, kéo Lâm Dư cùng Tiêu Trạch về nơi mình.
Đơn nguyên lâu* nằm ở phía sau cửa tiệm, sát đường có thể nghe rõ tiếng ô tô, phòng khách không lớn mấy đột nhiên xuất hiện nhiều hơn hai người, thành ra trông có hơi chật chội. Tiêu Trạch ngồi xuống ghế sa lông, Lâm Dư thì đi rửa tay, thuận tiện đi thăm căn phòng một chút. Cậu chợt thấy một bức thêu to được treo trên tường trong phòng ngủ, nội dung là thêu đại danh sư phụ của mình — Tường Khôn.
— Đơn nguyên lâu: mấy ngôi nhà bình thường có nhà vệ sinh, phòng bếp riêng.
Khi trở lại phòng khách mới kiếm chuyện: “Sư phụ, sao sư phụ không thêu nguyên danh là Đỗ Tiểu Lục?”
“Sao, muốn bị mắng đúng không?” Lão đầu ngồi nghiêm chỉnh, nhằm che doi cái bụng bia, rồi dùng sức bắt bí ra một chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt, “Tường Khôn là tên của một vị cao nhân ban cho ta, còn Đỗ Tiểu Lục do lão phụ chưa từng đọc sách đặt bậy cho, này sao có thể giống nhau.”
Nói chuyện phiếm thêm chốc lát, Tiêu Trạch giải thích một cách đơn giản về kết quả tìm kiếm Lâm Hoạch cùng nguyên nhân đến đây lần này, tự nhiên cũng lộ ra những chuyện không xong xảy ra đoạn thời gian này, bao gồm cả những hồi ức kinh khủng nhiều năm trước. Anh không nỡ lòng để Lâm Dư tự mình miêu tả, ngay cả có chết cũng không muốn Lâm Dư lại trải qua ác mộng thêm một lần nào nữa, khi nói đến cuối cùng mới bao trọn nắm tay siết lại của Lâm Dư vào lòng bàn tay mình, thêm vào một câu: Đều đã qua rồi.
Ông lão hoảng hốt thất thần, dường như khó có thể tin, một hồi lâu sau chớp mắt đôi mi mỏng của mình, không nhịn được mà rơi xuống hai dòng nước mắt.”Không nói những thứ kia, không nói nữa.” Ông lão lấy khăn lau mặt, không ngờ lau xong một mặt đầy dầu, mới nhớ tới phải lau tay cho Lâm Dư.
Nấm đấm nắm chặt của Lâm Dư bỗng dưng buông lỏng ra, cậu bị cái sự khôi hài của lão chọc cho cười.
Trong lòng cậu nghĩ đến Đậu Đậu, không định nhấn nhá ở lâu, thành ra uống hết ly nước nóng liền làm dáng muốn tạm biệt. Lão thở dài một tiếng, cĩng đã đoán chừng cả đời này Lâm Dư cũng sẽ không trở lại nơi này nữa, chỉ đành quan tâm hỏi han: “Đồ đệ ngoan, sau này có dự định gì?”
Lâm Dư trả lời: “Con đang đọc sách, chuẩn bị đi học, sau đó tham gia công tác.”
Cuộc sống hệt như bao người bình thường, nhưng đối với cậu mà nói đây đã quá mức hiếm có. Lão đầu gật gật đầu, chỉ ra vẻ đáng tiếc nói: “Chắc là không đoán mữa, ngươi linh như vậy, sư phụ ngẫm lại liền đau lòng.”
Lâm Dư ăn nói vụng về an ủi: “Sư phụ, khỏi cần đau lòng con, dù gì bản lãnh thật sự của con cũng không phải do người dạy.”
Lão đầu vừa nghe đặc biệt oan uổng, nhanh chóng hít bụng nói khoác: “Là do ta phát hiện ra con, khi đó con vô cùng đáng thương mà tìm ta khóc cầu xin, còn bảo ta tính xem mình có phải Tang Môn Tinh* hay không, không những thế ta còn phải cầm màn thầu dỗ, con đúng là kẻ không có lương tâm.”
— Tang Môn Tinh: là ngôi sao thứ 3 trong số 12 sao thuộc vòng sao Thái Tuế theo đúng thứ tự: Thái Tuế, Thiếu Dương, Tang Môn, Thiếu Âm, Quan Phù, Tử Phù, Tuế Phá, Long Đức, Bạch Hổ, Phúc Đức, Điếu Khách, Trực Phù. Ngôi sao này mang đến sự tang tóc, đau thương, xúi quẩy.
Lão dứt lời liền bật ra một tiếng thở dài: “Cao nhân thực sự liệu như thần, nếu không phải mấy chục năm bà ấy chỉ điểm cho ta, thì khi đó có lẽ ta căn bản cũng không nhận con.”
Lâm Dư hỏi: “Rốt cuộc là cao nhân nào vậy?”
Lão nói: “Cao nhân đoán mệnh bách phát bách trúng, tuyệt không bao giờ sai, những thứ ta biết về âm dương ngũ hành cũng là do cao nhân chỉ điểm. Mấy chục năm trước can nhân từng chỉ điểm cho ta, bảo rằng trong tương lai nếu như có một đứa nhỏ lẻ loi hiu quạnh tìm tới cửa, cần ta giúp một tay, thì nên để bản thân làm việc thiện tích đức.”
Lâm Dư kích động bấu chặt cánh tay Tiêu Trạch, vội vàng hỏi: “Sư phụ, cao nhân đó ở đâu?”
“Ta cũng không biết.” Lão đầu híp mắt ngẫm nghĩ, “Cao nhân là một vị đại tỷ, năm đó đến trấn Lận Khê tham gia đội sản xuất ở nông thôn.. Hình như là sống ở nhà bà ngoại con đó.”
Tiêu Trạch cùng Lâm Dư hai mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời kinh ngạc ai nấy cũng đều không lên tiếng. Tiêu Trạch bình tĩnh trước, chợt hỏi: “Ông này, vị đại tỷ kia mang họ Mạnh phải không?”
Lão đầu vỗ đùi: “Không sai! Họ Mạnh!”
Bọn họ rốt cục cũng rời khỏi trấn Lận Khê, hiện tại tất cả thù hận đều bỏ xuống, vốn là một thân nhẹ nhõm mà đi, nhưng trước khi đi chợt thăm dò ra một bụng nghi vấn. Tiêu Trạch biết bà mình không đáng tin, nhưng vẫn không hề nghĩ tới bà lại giấu nhiều như vậy, cũng không rõ thứ gọi là “Chỉ điểm” là thật hay giả.
Lâm Dư ngồi ghế cạnh ghế tài xế, tay nâng khuôn mặt của chính mình, giữa những ngón tay lộ ra từng mảng ửng đỏ, sắp không kìm nén được kích động trong lòng: “Anh, anh nói xem liệu bà có phải thần tiên bí ẩn hay không…”
Tiêu Trạch phiền lòng mà đạp mạnh cần ga: “Nếu người đó là bà ngoại em, thì có thể là thầy bói, nhưng bà là bà ngoại của anh.”
“Bà ngoại của anh chính là bà ngoại của em mà.” Lâm Dư sốt sắng xoa xoa mặt, “Không biết bà có thể giúp em khôi phục linh lực hay không ta, sau đó lại chỉ dạy thêm một chút, vậy em còn có thể nâng cao một bước … Ây da.”
Tiêu Trạch dùng tay xoa nhẹ tóc Lâm Dư: “Trứng bịp bợm, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng thấy bà anh cảm thấy hứng thú với mấy chuyện đoán mệnh, thứ bà thích là khiêu vũ đi bar chơi xúc xắc, luôn luôn chạy theo những thứ thời thượng.”
Lâm Dư phản bác: “Vậy anh giải thích sao về lời sư phụ em nói?”
Tiêu Trạch sinh nghẹn, đành phải tăng tốc chạy về.
Lúc ở trên đường, tâm tư của Lâm Dư khá hỗn loạn, cậu là loại người khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, hoặc là có sự có thể phân tán được sự chú ý cũng sẽ liều mạng nắm lấy, mỗi một giây ký ức mới bao trùm, đều sẽ hoàn toàn quên đi cái cũ.
Từ khi xe Jeep đang đi vào cao tốc tiến vào nội thành, tiếp lái vào cửa chính bệnh viện, cậu không để ý tới gì mả chỉ lo suy nghĩ, đầy đầu đều nghĩ đến Lâm Hoạch. Buổi chuyện trò đêm trước làm cho cậu cảm thấy lo lắng, nhưng mà cậu có thể từ trên khí tức cảm nhận được rằng thân thể Lâm Hoạch đang dần có chuyển biến tốt, làm cho cậu nửa buồn nửa vui, sau khi xuống xe liền chạy thẳng một đường vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh lúc này không có tiếng động nào, rèm cửa che làm cho không gian có chút tối tăm. Cậu nhẹ nhàng đi tới bên giường, thấy rõ được gương mặt an tĩnh khi ngủ của Lâm Hoạch. Lâm Hoạch vĩnh viễn sẽ không thể nào biết hai ngày nay xảy ra chuyện gì, cũng như không hề biết nguyên nhân phía sau những sự đau khổ kia, anh đã bắt đầu quên, từ tận đáy lòng âm u kia mỗi ngày có một chút tia sáng, tích lũy qua ngày tháng, rồi sẽ có một ngày nào đó sẽ sáng bừng lên.
Lâm Dư vô cùng mệt mỏi, cậu nằm úp sấp ở bên giường cọ mu bàn tay của Lâm Hoạch, cùng anh say ngủ.
Tiêu Trạch ở ngoài cửa cảm thấy yên lòng, sau khi đưa bà Mạnh về nhà tắm rửa một phen, liền trực tiếp bị viện trưởng gọi về đơn vị, cũng không rảnh quan tâm tới chuyện tìm chứng cứ chuyện cũ năm xưa của bà mình.
Lâm Hoạch tỉnh lại lúc sau giờ ngọ, trong tay anh là một đầu xù, sợi tóc như có tĩnh điện bám vào trên mu bàn tay.
Đôi môi tựa như dính chặt vào nhau, khó có thể mở miệng. Anh động đậy ngón tay mò vào trong tóc Lâm Dư, rồi từ từ mò sâu vào da đầu cậu, càng mò càng cảm thấy có gì đó sai sai, sợ đến độ mở to hai mắt.
Lâm Dư mê man mơ thấy Giải Ngọc Thành, mơ thấy đối phương nắm tóc cậu, còn dùng móng tay cấu vào vết thương sau não, liền giật mình tỉnh dậy kèm theo một thân mồ hôi lạnh, mà cảm giác bị sờ phía sau não trái lại càng thêm rõ ràng.
Anh ngẩng đầu lên: “Đậu Đậu, anh tỉnh rồi!”
Lâm Hoạch hoảng sợ nhìn cậu, cánh tay dùng sức khẩy nó ra, khiến cho Lâm Dư ôm đầu kêu thảm thiết, nhảy ra xa hai thước! Lâm hoạch duỗi tay ra giãy dụa ngồi dậy, miệng lưỡi khô khốc mà nói: “Tiểu Dư, có sâu, anh giúp em.”
Lâm Dư thả tay xuống nhìn lên, trên đầu ngón tay dính máu, da đầu bị tróc. Cậu nhanh chóng rót nước đút Lâm Hoạch uống, rồi mới giải thích: “Không phải sâu đâu, là vết sẹo đó, anh đừng sờ nữa.”
Cậu cầm lấy tay Lâm Hoạch lần ra sau gáy: “Mò tới chưa? Ui da! Nhẹ nhẹ…”
Lâm Hoạch dựa vào gối, mấy sợi tóc đen qua mấy hôm này liền mọc ra vài sợi trắng. Cậu bị cái đầu của Lâm Dư hấp dẫn sự chú ý, hồi lâu sau mới hồi hồn: “Tiểu Dư, em về rồi…”
“Ừm, anh có nhớ em không?” Lâm Dư cay mũi: “Hai ngày nữa anh liền có thể xuất viện rồi, lúc đó chúng ta về nhà.”
Lâm Hoạch vui vẻ, nhưng lại cảm thấy hoang mang: “Sao em chưa biến thành mèo?”
Lâm Dư nắm lấy ngón tay của đối phương: “Em chưa có chết mà, anh cũng có biến thành cá chép đỏ đâu, chúng ta đều sống. Đậu Đậu, cuộc sống sau này của anh có em, có anh trai, có bà, đừng vội đi làm cá chép đỏ nữa.”
Lâm Hoạch hồ đồ gật đầu, anh cảm thấy như thiếu mất ai đó, nhưng lại không nhớ rõ người đó là ai.
Cửa phòng bệnh đẩy ra, Tiêu Trạch bưng một hộp giấy đi vào, thấy Lâm Hoạch tỉnh liền dừng lại không có lập tức tới gần. Lâm Dư ôm lấy Lâm Hoạch, chỉ dẫn anh: “Đậu Đậu, anh ấy không có đánh em, anh ấy chỉ đối xử tốt với em thôi, anh hiểu chưa?”
Tiêu Trạch nhìn thấy Lâm Hoạch gật đầu, mới bước đến bên giường, mở bàn nhỏ ra đặt hộp giấy lên, sau đó nghiêng người ngồi xuống bên mép gì, không nói thêm gì. Hai người kia không có động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lâm Dư bám vào bên tai Lâm Hoạch thì thầm gì đó.
Lâm Dư nói xong mím môi, thật ngoan, biết điều ghê.
Lúc này Lâm Hoạch bám vào chăn gọi anh: “Anh.” Lúc trước hay gọi là Tiêu Trạch, hiện tại thay đổi xưng hô. Lâm Hoạch sợ khiếp nhìn anh nói thêm: “Xin lỗi.”
Tiêu Trạch bình thản hỏi: “Tại sao xin lỗi?”
Lâm Hoạch nói: “Lấy bàn chải đánh răng đánh anh.”
Tiêu Trạch cố nén cười, mở hộp giấy ra, sau đó từ bên trong nâng ra một hồ cá nhỏ hình tròn, bên trong còn có một con cá chép nhỏ đang bơi, là do anh mua trên đường. Lâm Hoạch ngạc nhiên bò lên: “Là mình khi còn bé, là kiếp sau của mình!”
Lâm Dư càng ngạc nhiên hơn: “Đậu, anh biết kiếp sau nữa sao?”
“Em từng nói qua mà.” Lâm Hoạch ôm hồ cá thích không buông tay.
Tiêu Trạch nhìn tình huống không tệ, bèn ôm Lâm Dư vào trong lồng ngực, đối diện nhìn Lâm hoạch hỏi: “Em ấy là cá, anh làm mèo, vậy tôi làm gì?”
Trên mắt Lâm Dư nóng bừng: “Cái gì cũng được, anh làm gì cũng được hết.”
Cậu tựa lưng vào Tiêu Trạch, một bên vuốt ve ngón tay thon dài của anh, một bên trịnh trọng dịu dàng nói: “Anh, kiếp này chúng mình gặp nhau, kiếp sau cũng thế, đến lúc đó em một thân màu quất nhảy lên anh, rồi anh ôm lấy em.”
Tiêu Trạch ôm chặt ngửi tóc cậu. Lâm Hoạch nhìn chằm chằm cả hai: “… Làm gì đó?”
Tiêu Trạch ngước mắt lấp lánh ánh sáng: “Không làm gì, chỉ là muốn ôm.”
Lâm Dư cong miệng im lặng cười ngượng ngùng, bên trong sự thẹn thùng này còn lộ ra hạnh phúc. Lâm Hoạch tự nhiên cảm nhận được, con ngươi cũng không động nữa, chỉ biết gãi gãi hai tay, lòng tràn ngập vẻ tò mò.
“Tiểu Dư.” Tiêu Trạch thấp giọng kêu một câu, đợi đến khi Lâm Dư nghiêng đầu liền cúi đầu hôn lên gương mặt đối phương, đồng thời liếc con ngươi liếc nhìn Lâm Hoạch, nhìn thấy Lâm Hoạch há hốc mồm lộ ra ngụm nước bọt.
“Hai người làm gì đó…” Thanh âm Lâm Dư không lớn lắm, còn có chút hoảng loạn: “Tiểu Dư em thích ý cái gì đó…”
Lâm Dư hiểu được ý tứ Tiêu Trạch, cậu xoa xoa mặt xoay người ôm lấy cổ Tiêu Trạch, sau đó nhắm mắt lại cùng anh hôn môi, bờ môi mài ép nhau ép ra tiếng vang, hòa lẫn cùng tiếng thở khẽ khàng cùng tiếng ma sát của quần áo.
Đôi mắt Lâm Hoạch trở nên đăm đâm, cả người cứng ngắc dán chặt lên gối, hắn mơ hồ nhớ tới hình như mình cũng từng được đối xử qua như vậy, nhưng lại không nhớ rõ tình huống thế nào, cũng không nhớ nổi đối phương là ai. Anh có thể cảm nhận được tâm tình của Tiêu Trạch và Lâm Dư, hoặc là nói hiện tại trong phạm vi mấy mét đều tràn ngập tình nồng mật ý của hai người, sự khủng hoảng của anh dần nguội đi bên trong phần ngọt ngào kia, thay vào đó chính là sự rung động.
Anh cảm nhận được một cảm giác chưa bao giờ có, cảm thấy thì ra loại hành vi này thực ra cũng không đáng sợ.
Anh cười rộ lên, cuối cùng cũng thoát khỏi sự dị ứng với khung cảnh hôn môi này.
Mặt Lâm Dư giờ đây đã đỏ bừng, lan sang tận cổ cùng mang tai, đến khi tách ra khỏi Tiêu Trạch không dám giương mắt nhìn, mà trực tiếp va vào lồng ngực đối phương, rúc đầu làm chim cút. Tiêu Trịch thì ngược lại tỏ vẻ quang minh chính đại, cứ như bản thân đã làm ra một chuyện tốt quang vinh. Anh nở một nụ cười với Lâm Hoạch, cố ý nói: “Tiểu Dư đúng là không có tiền đồ phải không?”
Lâm Hoạch khờ khạo gật đầu: “Từ nhỏ em ấy đã như vậy!”
Ngày xuất viện, toàn bộ mọi người đều trở về tòa nhà bác sĩ, vì thân thể Lâm Hoạch vẫn còn hơi yêu, cho nên bọn họ liền tổ chức một bữa cơm đoàn viên tại nhà. Bà Mạnh rửa tay làm canh, vén tóc ra sau tai, để lộ một đôi bông tai bằng ngọc không cân xứng.
Tiêu Trạch đánh trứng: “Bà ngoại, sao cái bông tai của bà nhìn hơi quen quen?”
Bà Mạnh đắc ý mà nói: “Ngọc liên hoàn nát rồi, bà mời sư phụ bọc bạc bao quanh.”
Ngọc liên hoàn thời kỳ Xuân Thu, chỉ cần đi dạo một lần qua thị trường đồ cổ săn hàng giả thì chín mươi chín phần trăm tới tay, Tiêu Trạch lúc trước tạm thời không đề cập, lần này phải hỏi: “Bà ngoại, bà có quen ai là Tường Khôn không?”
“Ai?” Bà Mạnh dừng con dao phay lại, “Tường Khôn? Tên gì nghe như đại nội tổng quản vậy.”
Nét mặc buồn bực của bà vừa tự nhiên lại chân thực, tiêu Trạch gặp qua nhiều người cũng tích lũy được chút kinh nghiệm đoán nhìn ánh mắt, thấy vậy nói tiếp: “Tên thật là Đỗ Tiểu lục, ở trấn Lận Khê, là sư phụ Tiểu Dư.”
Bà Mạnh không hiểu nhìn đối phương: “Bà có từng nhìn thấy sư phụ Tiểu Dư đâu, còn những hai cái tên.”
Tiêu Trạch gác bát lại: “Nhưng ông ta nói cái tên “Tường Khôn” này là do bà đặt, còn nói mấy chục năm trước được bà đoán mệnh cho, nói rằng sẽ có một đứa nhỏ cô độc lẻ loi đến tìm, lúc đó giúp nó một tay.”
Bà Mạnh sững sở, nhưng chỉ ngây người chừng hai giây, sau đó xoay mặt nhìn cái nồi đất kêu lên: “Canh bí của bà tràn rồi, còn tán gẫu ba cái mê tín phong kiến gì…”
Tiêu Trạch cũng vì đây là tiệc lớn nên không ép hỏi nữa, lúc ra khỏi phòng liền nói cho Lâm Dư nghe, hai ngựa ngập tràn nghi hoặc ăn uống qua loa, chờ ăn xong lau miệng liền một trái một phải kéo cánh tay bà Mạnh ra bộ dạng phải hỏi cho ra lẽ.
Bà Mạnh sờ sờ đôi bông tai bằng ngọc: “Tiểu Dư, có phải Đậu Đậu mệt không?”
Lâm Dư bị chọt trúng yếu điểm lớn nhất, trong lúc nhất thời buông tay ra đi tìm Lâm Hoạch. Cậu ôm Lâm Hoạch đang trên ghế sa lông ngồi lên xe lăn, sau đó đút anh uống thuốc vitamin cùng bánh kem sơn tra. Sức khỏe Lâm Hoạch không chịu nổi, hiện tại cũng đến giờ ngủ trưa, thành ra nghiêng cổ ngủ say sưa.
Cậu đẩy Lâm Hoạch vào trong phòng an bài, sau khi lăn qua lăn lại một hồi thoáng nhìn thấy mấy cái hộp trên bàn trang điểm, bên trong trang sức rực rỡ muôn màu, hộp to nhất kia đựng một cuốn sổ nhỏ.
Lâm Dư muốn nhìn, nhưng lại không dám lộn xộn, trong lúc đang do dự thì Tiêu Trạch đi vào. Tiêu Trạch là thân ngoại tôn, không nói nhiều lời liền cầm lên, sau đó ôm lấy cậu đầu kề đầu, vai sát bên vai cùng nhau mở ra.
“Tiêu Trạch, tướng cùng số mạng, trời độ kỵ anh tài, dừng lại năm ba mươi lâm.” Lâm Dư nhất thời kinh sợ đến độ đồ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, vội vàng đọc thầm xuống dưới: “Nếu gặp được mệnh trung yêu, sẽ gặp dữ hóa lành, không lo tuổi tác.”
Cậu thì thào nói: “Là chỉ em sao?”
Tiêu Trạch lật qua trang nữa: “Lâm Dư, tâm hướng thiện bất diệt, vượt kiếp độ khó, cơ khổ bất kham.” Anh không nhìn được dừng lại nhìn Lâm Dư một cái, giống như là muốn xác định vào giờ khắc này Lâm Dư vẫn ổn, mới đọc tiếp: “Đến nối tiếp tiền duyên, thiên cơ không thể giữ, dắt tay hoán đổ trường an.”
Ngày kí tên, là vào đêm giao thừa hai mươi chín năm trước, đúng lúc Tiêu Trạch được sinh ra.
Một sự nghi hoặc cực đại ùa tới, thậm chí Tiêu Trạch và Lâm Dư còn có chút kinh hãi, bọn họ cầm quyển sổ về phòng khác, song cũng bước chậm lại. Lúc này bà Mạnh đang yên bình ngồi uống trà trên ghế sa lông, cả người được tia sáng từ ban công chiếu vào, khiến cho dáng vẻ thời thượng không còn thấy đâu, mà chỉ sót lại một gương mặt tươi cười hiền hậu.
Lâm Dư không nhịn được lên tiếng: “Bà…”
Bà Mạnh nhìn chằm chằm lá trà bên trong cốc nhỏ: “Ngọc liên hoàn này bà vẫn mang theo từ xuân thu đến giờ, có thể nói là cháu ngoại đứng đầy trường thành rồi.”
Câu nói này sao mà quen thuộc dữ vậy? Lâm Dư vồ tới, nửa bao quanh bà Mạnh hỏi tường tận. Cậu thông qua một bàn tay một gương mặt có thể tính ra cho hàng ngàn người, có thể thấy vong linh quỷ hồn, có thể làm phong thủy đọc tâm, còn có thể sờ xương phân biệt… Khi đó cậu thường hay nói khoác bản thân là một tiểu thần tiên, còn lừa gạt Tiêu Trạch nói mình sống ba trăm năm. Tuy rằng những thứ kia chỉ là lời nói đùa, nhưng cũng không thể nào khẳng định rằng trên đời này không tồn tại thần tiên.
“Bà ơi bà.” Cậu khẩn trương đến độ nuốt ực, lại như nhìn thấy thần tượng: “Con, con có thể sờ ngài tí được không?”
Bà Mạnh suýt nữa phun trà ra: “Sờ cái gì mà sờ, ngọc liên hoàn đã đứt đoạn, hiện tại ta chỉ là một bà già bình thường cũng biết mệt, cũng sẽ sinh bệnh, qua chút năm nữa cũng chết thôi.”
Tiêu Trạch bừng tỉnh phát hiện trong ký ức dường như bà Mạnh vẫn luôn có tinh thần như vậy, chưa từng than qua đau bệnh gì, lúc này bèn đến gần ngồi xổm ở một bên khác, giơ quyển sổ lên hỏi: “Bà ngoại, này là có ý gì?”
Bà Mạnh trả lời, từng chữ từng chữ một: “Kiếp – trước – kiếp – này.”
Tiêu Trạch cùng Lâm Dư cả đêm không ngủ, mà chỉ ôm nhau ngồi trên ghế sa lông tiêu hóa chân tướng chấn động lòng người này. Sáng sớm xuất hiện lớp sương mù dày, bòn họ từ bên trong tia sáng tối tăm hoàn hồn lại, đồng thời cũng giật giật thân thể đã trở nên tê dại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc giật mình cùng cười rộ lên.
Tiêu Trạch hỏi: “Đi chạy bộ?”
Lâm Dư gật gật đầu: “Anh đừng bỏ rơi em.”
Cả hai ra cửa chạy bộ sáng, Tiêu Trạch nói là làm được, hắn nén bước chân lại chạy song song cùng Lâm Dư, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một màn sương mù tràn ngập giữa bọn họ, thành ra nhìn không được rõ ràng.
Chạy đến bên ngoài công viên, nơi cả hai đã gặp nhau.
Lâm Dư cứ như nhìn thấy chính mình đang bày sạp, cũng như nhìn thấy dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Tiêu Trạch, chạy xa thêm chút nữa, liền nhìn thấy tay áo phấp phới của bà thân, cùng tiêu Trạch đang cầm kiếm giục ngựa.
Bọn họ cùng cưỡi một con ngựa, cùng nhau cưỡi ngựa xem hoa.
“Kiếp sau nếu ai cũng không nhớ ai, ngươi có thể tới tìm ta sao?”
“Tìm không được ta liền lập lời thề không sống quá ba mươi lăm tuổi, sớm luân hồi, sau đó tiếp tục tìm ngươi.”
“Vậy ta nguyện nhìn thiên cơ phổ độ người trong thiên hạ, dùng kiếp nạn nửa đời đổi lấy một lần dắt tay cùng ngươi.”
Tiêu Trạch nắm chặt dây cương: “Ngươi đừng độ cùng một chỗ với ta là được.”
Lâm Dư nghe thấy tiếng cười của chính mình: “Vậy ta không có cách nào ngoài nắm chặt ngươi, vậy liền có thể nhận ra ngươi rồi.”
Đuôi ngựa nhẹ lay động, đảo loạn cát bụi đầy trời, Lâm Dư cùng Tiêu Trạch dần xa, nhưng lời nói cứ như vẫn đang còn vang vọng bên tai. Người một khi đã chết, đều phải qua cầu Nại Hà, vì vậy bọn họ liền dùng ngọc liên hoàn làm tín vật, giao cho người nấu canh Mạnh bà, giúp cho bọn họ gặp nhau sớm trong kiếp sau.
Là thật là giả, hay chỉ là chuyện cười hoang đường, thực ra cũng không thể khẳng định, bởi thế gian này vốn là thật thật giả giả, có những chuyện nhìn qua như bi thảm, thực sự đang tự giải thoát mình, có những chuyện cứ ngỡ là nặng tình, thực ra đó chính là cố chấp nguy hiểm, còn có những chuyện nhìn như cuồng si lại nói mọi người mê muội, những chuyện cứ ngỡ khó giải, thì sớm đã được an bài.
Đến lúc chỉ còn một thân nhơ bẩn, nhìn khắp cả núi non chỉ còn lại tấm chân tâm khó tìm, Tiêu Trạch vươn tay ra, Lâm Dư đặt lên, mười ngón tay đan xen chạy lên con đường phía trước, lớp sương mù tản ra hai bên trông thấy ánh sáng phía chân trời.
Nhân gian có gì, là trắng hay đen, cũng nhìn không rõ bụi mờ, là người hay quỷ, cũng không nói rõ tham hận sân si.
Chỉ có yêu, là thứ giản đơn nhất mà thôi.
Tiêu Trạch đột nhiên tăng tốc, trêu Lâm Dư thét kinh hãi, chỉ biết cười mắng đối phương, hai tay dắt ngựa gấp hơn, tạm biệt dấu vết pha tạp phía sau, mà đạp đến một vùng trời tháng ngày tự tại.
Xuân quang vạn trượng, hồng trần vạn trượng.
Vụ lý khán nhân, phong lý phi bôn.
(Tạm dịch: Cảnh xuân vạn trượng, hồng trần vạn trượng
Trong sương nhìn người, trong gió phi bay
_______________________ Hoàn ___________________________
Lời tác giả: chính văn kết thúc rồi, quả thực lúc mới bắt đầu, tôi còn suy nghĩ ra một kết cục khốc liệt hơn nhiều, thao thao bất tuyệt giải thích kiếp trước kiếp này một phen, về sau liên tục sửa lại, cảm thấy vẫn nên để lại một lớp sương mù, có thể tự suy đoán, tưởng tưỡng, dù sao năm câu chuyện này, mỗi câu chuyên đều dính đến người, không phải liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Hồng Phất dạ bôn – Lập Xuân, Nhìn qua rất đẹp – Diệp Hải Luân, Ta muốn nhân đây mơ về Ngô Việt – Hướng Vị Vân, Virus tràng hoa – Giải Ngọc Thành. Lâm Dư sẽ từ từng câu chuyện mà giải phóng ra một kỹ năng, sau đó cuối cùng thì toàn bộ kỹ năng kia sẽ biến mất trở thành người bình thường, vừa đúng lúc câu chuyện cuối “Người sống trọ” là chỉ chính cậu ấy, đại khái muốn nói là cho dù có trăm loại linh lực cũng không đánh lại sức mạnh lòng người. Đây là bộ truyện dài nhất tôi viết tính tới hiện tại, viết gần ba tháng, hiện tại do mới tỉnh ngủ, nên viết lời cuối sách có chút linh tinh, vậy nói tóm lại chính là đã kết thúc! Thêm sáu chữ – hướng thiện chi tâm bất diệt (tâm hướng về cái thiện sẽ không bao giờ bị mất đi).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook