Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Chạng vạng tối hôm nay, bọn họ vẫn chưa trở về nhà Thẩm Văn Hiên, cũng không tới nhà của Hàn Dữ Tiếu.

Hai người tới căn nhà nhỏ của ông ngoại Hàn Dữ Tiếu.

Bởi vì ở gần vùng ngoại ô, trong sân có cây cối có hồ nước, tuy rằng hơi thu hút muỗi chút nhưng lại rất mát mẻ.

Hiện giờ nhớ lại ký ức về khu nhà nhỏ này bữa ấy, tư vị đã không còn giống trước nữa rồi.

Từ lúc Thẩm Văn Hiên tiến vào nhà nhỏ cứ cười khì khì không ngừng, giống như một tiểu sắc ma vậy, tự dưng lại đi sờ hai đùi Hàn Dữ Tiếu, bóp bóp eo Hàn Dữ Tiếu. Hàn Dữ Tiếu bị cậu sờ đến nóng người, ấn lên bức tường hôn một hồi, Thẩm Văn Hiên mới chịu thành thật.

Thẩm Văn Hiên ngồi trên xích đu trong sân nhỏ, quơ quơ đôi chân trắng trẻo thon gầy, khoái trá hỏi: “Có phải cậu đã thích tôi từ sớm rồi đúng không?”

Cậu quả thật không biết Hàn Dữ Tiếu thích cậu từ lúc nào, ngay cả chính cậu, nếu Hàn Dữ Tiếu không ép buộc cậu, có lẽ cả đời này cậu cũng nghĩ không thông.

Bây giờ nghĩ lại chợt thấy rất mất mặt, gào khóc mấy trận. Nếu biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay Hàn Dữ Tiếu, cậu nhất định sẽ không khóc lóc thảm thiết như vậy.

Hàn Dữ Tiếu vò tóc cậu.

“Nhớ thương cậu từ lâu rồi.”

Nhớ thương phải làm sao mới có thể dụ con thỏ trắng trẻo ngây ngô này ra khỏi động nhỏ, lừa vào trong nhà mình.

Thẩm Văn Hiên ngây ngô cười theo vài tiếng, cười xong, đột nhiên cảm thấy có chút gì đó là lạ.

Cái tên lưu manh Hàn Dữ Tiếu này, có phải đã sớm tính kế cậu rồi đúng không?



Ăn cơm tối xong, Hàn Dữ Tiếu thu dọn đồ đạc, còn Thẩm Văn Hiên thì xem album ảnh cũ của Hàn Dữ Tiếu.

Ảnh chụp ngày trước của Hàn Dữ Tiếu còn khá nhiều, có chụp một mình, cũng có tấm chụp cùng ông bà ngoại hắn.

Thẩm Văn Hiên chậm rãi xem, nhìn Hàn Dữ Tiếu từ một thằng oắt con cao chưa tới mặt bàn, dần dần lớn lên thành bộ dạng ngọc thụ lâm phong.

Ông bà ngoại của Hàn Dữ Tiếu nhìn cũng hiền lành nhân hậu, bà ngoại là một cụ bà rất có khí chất, cho dù đã có tuổi cũng có thể nhìn ra lúc còn trẻ rất xinh đẹp, mặc một thân sườn xám xanh lá ngồi trên ghế mây, trong ngực ôm Hàn Dữ Tiếu tuổi còn nhỏ, hai người lớn lên rất giống nhau, đều có đôi mắt hút hồn và bờ môi chúm chím tựa đóa hoa đào.

Ngón tay của Thẩm Văn Hiên vuốt ve gương mặt ngày bé của Hàn Dữ Tiếu, tuổi còn nhỏ mà mặt đã nghiêm túc vậy rồi.

Cậu nhịn không được cười rộ lên.

“Ông bà ngoại của tôi đều đối xử với tôi rất tốt.” Hàn Dữ Tiếu đang thu xếp đồ đạc nhưng vẫn liếc mắt qua nhìn, “Lúc bảy tuổi tôi đã được bọn họ đón về. Ông ngoại của tôi là giáo viên tiểu học, bà ngoại là kế toán, tuy rằng không tính là con nhà gia giáo, nhưng cũng khá có văn hóa. Nói thật, đi theo bọn họ còn tốt hơn là đi theo ba mẹ tôi nhiều.”

Hàn Dữ Tiếu vừa lúc lôi một cái hộp nhỏ từ sâu trong tủ quần áo ra, mở nắp, bên trong là một cái khóa vàng nhỏ.

Cái khóa vàng nho nhỏ này mặc dù đã tồn tại lâu rồi nhưng bên ngoài vẫn lấp lánh ánh sáng, Hàn Dữ Tiếu trầm mặc trong nháy mắt.

Mặt sau của cái khóa vàng này có khắc tên của hắn.

Là do ông bà ngoại hắn đặc biệt tìm người đánh sau khi hắn đầy tháng.

Sau đó mẹ hắn lại sinh thêm một đứa em trai, nhưng mà ông bà ngoại hắn lo lắng hắn sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi, chịu đựng không đi thăm thằng bé. Cho dù về sau hắn có nói không ngại, bà ngoại hắn vẫn còn mím môi.

“Em trai con có ba mẹ chăm sóc rồi, đâu cần ông bà nữa.”

Thật ra đều là cháu ngoại, sao lại không thích được, chẳng qua là thương hắn đã thiếu tình thương của ba mẹ, sợ hắn khổ sở mà thôi.

Hàn Dữ Tiếu nghĩ, thật ra hắn cũng từng được thiên vị.

Đời này tuy nói duyên phận với ba mẹ mỏng, nhưng ngược lại cũng không phải một thân một mình.

Sau đó hai lão nhân cũng triền miên trên giường bệnh, nhưng vẫn chưa hết lo lắng cho hắn, đến ngần ấy tuổi rồi lại phòng bị chính con gái của mình, âm thầm viết di chúc, muốn sau khi bọn họ rời đi, Hàn Dữ Tiếu vẫn có chỗ dung thân.

Ông ngoại hắn định là để hắn bán khu nhà nhỏ này đi.

Mặc kệ bao nhiêu, cũng đủ cho hắn không phải lo ăn lo mặc tới khi lên đại học rồi.

Nhưng hắn không nỡ bỏ.

“Ông bà ngoại cậu thật tốt.” Thẩm Văn Hiên đứng phía sau hắn, nói khẽ.

Hắn quay đầu lại, trông thấy Thẩm Văn Hiên ôm album ảnh cười đến cong cong đôi mắt.

“Chính là vì bọn họ đều rất tốt, cho nên mới nuôi dưỡng cậu tốt như vậy.”

Thẩm Văn Hiên đi tới, khẽ tựa vào lưng của Hàn Dữ Tiếu.

“Tôi chiếm được tiện nghi rồi, ăn không được một anh bạn trai tốt như cậu.”

Hàn Dữ Tiếu không nhịn được cũng nở nụ cười.



Đến lúc ngủ, hai người nằm trong căn phòng trước kia của Hàn Dữ Tiếu, trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa súng, xua tan mùi phòng cũ kỹ do năm tháng.

Ban đầu Thẩm Văn Hiên còn ngoan ngoãn thật thà, kết quả chưa được một giây đã chui vào trong ngực của Hàn Dữ Tiếu. Trong phòng còn có chút khô nóng, Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu da chạm da, nhưng chẳng ai cảm thấy nóng cả.

Thẩm Văn Hiên chen chân vào giữa hai gối của Hàn Dữ Tiếu, gặm cổ của hắn giống như cún con.

“Hàn Dữ Tiếu…”

Thẩm Văn Hiên hàm hàm hồ hồ gọi hắn.

Hàn Dữ Tiếu sờ eo của Thẩm Văn Hiên, ghé vào tai cậu đáp một tiếng.

Thẩm Văn Hiên còn băn khoăn về việc ban ngày gặp phải em gái của Hàn Dữ Tiếu, trong lòng mềm nhũn, cảm thấy chua xót một cách kỳ cục, không hẳn là đau lòng, nhưng lại khiến cậu đặc biệt muốn đối xử với Hàn Dữ Tiếu tốt hơn, lại tốt hơn một chút.

Cậu vuốt tóc của Hàn Dữ Tiếu, muốn nói chờ tôi tốt nghiệp trung học, chờ hai chúng ta lên đại học, tôi sẽ dẫn cậu về gặp ba mẹ được không.

Ba mẹ tôi đều rất tốt rất hiền lành, bọn họ sẽ thích cậu.

Cậu còn muốn nói thế giới này không chỉ có ông bà ngoại cậu coi cậu là bảo bối, mà tôi cũng thế.

Nhưng cậu tựa ở trong ngực Hàn Dữ Tiếu, suy nghĩ một chút rồi lại không nói.

Có mấy lời thật ra không cần nói ra khỏi miệng, cậu biết là Hàn Dữ Tiếu sẽ hiểu.

Tựa như ba mẹ cậu, có lẽ đã sớm biết cậu đang yêu, đối tượng còn có thể là một người con trai, nhưng không vạch trần ta.

Có lẽ là khi đôi bên quý trọng nhau, luôn tồn tại sự ăn ý.

Cậu và Hàn Dữ Tiếu dính sát hơn một chút, hơi thở của hai thằng con trai ngập tràn trong ổ chăn nho nhỏ, dưới tiết trời mùa hè nóng nực này tự dưng khiến người ta có chút xao động.

“Cậu mau hôn tôi đi.” Cậu hối thúc Hàn Dữ Tiếu, hơi thở dốc.

Hàn Dữ Tiếu rất nghe lời, lập tức rướn cổ hôn cậu.

Thẩm Văn Hiên vừa bị hôn đến “ưm ưm a a”, vừa nghĩ vẩn vơ, thẳng nam cậu đây rất đơn thuần, hiện giờ mới cong chưa được bao lâu vậy mà cậu đã tính đến chuyện tiến thêm một bước với Hàn Dữ Tiếu rồi.

Nhưng hôn được một lát, cậu lại nghĩ tới một chuyện, không cho phép Hàn Dữ Tiếu hôn tiếp nữa.

Chuyện này cậu đã nghĩ lúc chập tối rất lâu rồi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng.

Cuối cùng bị cuốn album ảnh của Hàn Dữ Tiếu cắt ngang, cậu quên hỏi luôn.

Thẩm Văn Hiên cực kỳ xấu xa, nâng đầu gối lên, vừa vặn chống vào cái nơi nóng kinh người kia của Hàn Dữ Tiếu. Nhưng thân thể cậu lại ngả ra sau, không cho Hàn Dữ Tiếu đụng vào.

“Tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu phải thành thật trả lời.”

Hàn Dữ Tiếu bị cậu giày vò đến bó tay bó chân, mũi tên đã lên cung lại bị hô ngừng, chẳng có thằng con trai nào chịu đựng được cả.

“Hỏi mau.”

“Có phải cậu đã sớm nhìn ra, thật ra tôi cũng thích cậu, chỉ là đầu óc chậm chạp nên vẫn chưa nghĩ thông đúng không?” Hai người bọn họ đã “thử xem” nhiều tháng rồi, rốt cuộc Thẩm Văn Hiên cũng nhận ra điểm bất thường.

Chuyện khác cậu không dám nói, nhưng đối với tính cách của Hàn Dữ Tiếu cậu vẫn có chút hiểu rõ.

Nếu không phải đã ăn chắc cậu rồi, với tính cách kia thì Hàn Dữ Tiếu sao có thể vừa tỏ tình đã hôn cậu như vậy được… lại còn là “cháo lưỡi”.

“Cậu căn bản không định cắt đứt với tôi thật, cậu chính là muốn ép tôi thừa nhận tôi thích cậu.”

Thẩm Văn Hiên vừa nghĩ tới mấy trận khóc kia của bản thân thì đã lập tức cảm thấy oan ức, đầu gối cọ xát mấy phát ở nơi đó của Hàn Dữ Tiếu, hung ác nói, “Thành thật trả lời ba ba, đúng hay không?”

Hàn Dữ Tiếu tóm lấy đầu gối của Thẩm Văn Hiên, nhìn cậu một lát, bật cười.

“Ừ.”

Thẩm Văn Hiên bị chọc tức, nâng đầu gối lên định húc vào Hàn Dữ Tiếu, lại bị Hàn Dữ Tiếu ấn chặt.

“Nếu tôi đây thật sự không thích cậu thì sao? Nếu tôi thẳng như sắt thép, cả đời này đều không thích con trai thì sao, cậu sẽ làm thế nào?” Thẩm Văn Hiên thở phì phò hỏi.

Cậu cho rằng Hàn Dữ Tiếu muốn nói, tách ra cũng sẽ bẻ cong cậu.

Nhưng mà Hàn Dữ Tiếu lại tới gần hôn lên trán cậu.

“Vậy tôi đây sẽ thật sự làm anh em tốt với cậu cả đời, vĩnh viễn không để cậu phát hiện tôi yêu cậu.”

Thẩm Văn Hiên ngây ngẩn cả người.

“Tôi sẽ tới dự hôn lễ của cậu, làm phù rể cho cậu. Sẽ đợi con của cậu sinh ra cùng với cậu, làm ba nuôi của nó.”

“Nhưng tôi vẫn sẽ yêu cậu.”

Mặc kệ cậu có biết hay không.

Mấy lời bức ép Thẩm Văn Hiên mà hắn nói khi trước đều là giả dối, chỉ là vì ép Thẩm Văn Hiên nhận rõ tâm ý của mình mà thôi.

Nếu như Thẩm Văn Hiên không yêu hắn thật, vậy hắn tình nguyện chiếm cứ vị trí người bạn tốt nhất, im lặng làm người đứng xem.

Nhìn Thẩm Văn Hiên kết hôn, sinh con, cùng cậu từ từ già đi.

Có lẽ sẽ rất đau đớn, nhưng dù có thế nào thì cũng sẽ không khổ sở bằng việc phải rời khỏi Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên ngây ngốc nghe Hàn Dữ Tiếu bộc bạch.

Cậu nhìn vào mắt của Hàn Dữ Tiếu, đôi mắt xinh đẹp hút hồn kia, hiện tại ôn nhu giống như nước chảy, nghiêm túc nhìn cậu.

Thẩm Văn Hiên há to miệng, muốn nói gì, nhưng lại không nói ra được.

Cậu trời sinh vô tâm vô phế, không nghĩ quá nhiều. Tình yêu tình thân với cậu mà nói đều là một phần tự nhiên, là một phần của cuộc sống.

Hiện giờ bị tình cảm nặng trịch như vậy đè xuống, trong nháy mắt đó cậu thậm chí còn có phần sợ hãi, sợ hãi mình không gánh vác được phần thâm tình này.

Nhưng cậu lại thấy vui vẻ, mừng thầm khó nói lên lời.

Bởi vì người đạt được toàn bộ tình cảm của Hàn Dữ Tiếu, là Thẩm Văn Hiên cậu.

Người biết Hàn Dữ Tiếu rốt cuộc tốt đến cỡ nào, đáng được quý trọng đến cỡ nào, cũng là Thẩm Văn Hiên cậu.



Thẩm Văn Hiên trầm mặc một lát, đột nhiên bổ nhào qua, hung hăng cắn bờ môi của Hàn Dữ Tiếu, cậu nằm trên người Hàn Dữ Tiếu, làn da trần trụi của hai người áp sát vào nhau, thấm mồ hôi, trong ánh mắt nhìn nhau bốc lửa.

Thẩm Văn Hiên ngồi ở trên eo Hàn Dữ Tiếu, giao chiến trên không một lát, nhấc chăn lên, trườn vào giống như con cá trơn tuột.

Chỉ thấy cái chăn lập tức phồng lên một khối thật lớn.

Thẩm Văn Hiên ngừng hai giây, chỉ thấy cái khối kia, lại trùng xuống một chút.

Hàn Dữ Tiếu vội vàng chưa kịp chuẩn bị đã cảm nhận được đầu lưỡi trơn ướt, khoang miệng vẫn còn ấm ấm.

Trúc trắc, xúc động nhưng lại nhiệt tình.

Giống như một con cá hoạt bát hiếu động trườn xung quanh.

Ngay cả hàm răng cũng không biết khống chế, nhưng lại có thể bức cho Hàn Dữ Tiếu đỏ hết cả mắt lên.

“Cậu con mẹ nó, không được cười…” Thẩm Văn Hiên khó khăn, hàm hàm hồ hồ nói một câu từ trong chăn.

Giọng nói rất nhẹ, có chút xấu hổ ngây ngô.

Nhưng cũng có cam tâm tình nguyện.

Hàn Dữ Tiếu thò tay vào chăn vuốt ve cần cổ của Thẩm Văn Hiên, cái cổ thon dài trắng nõn, giống như chỉ một bàn tay có thể ôm trọn.

Hắn nhịn không được đỉnh lên phía trước, trong chăn lập tức phát ra âm thanh như tiếng động vật nhỏ bị bắt nạt, ưm ưm nghẹn ngào.

Lại càng khiến cho người ta muốn bắt nạt cậu.

Đêm nay Thẩm Văn Hiên quay lưng về phía Hàn Dữ Tiếu để ngủ, cậu xấu hổ đến mức muốn bốc cháy.

Quá không thẳng nam rồi, cong đến mức chẳng còn gì để cong nữa.

Hàn Dữ Tiếu cũng không ép cậu, chỉ kề sát vào, vươn tay ôm cậu.

Cứ như vậy ngủ một đêm.



Nghỉ hè đảo mắt cũng đã trôi qua rồi.

Học kỳ mới chính là lớp mười hai.

Nghênh đón bọn họ là chồng bài thi dày đặc, một tờ rồi lại một tờ, trắng như tuyết mịn như lụa, Thẩm Văn Hiên nhìn thấy mà tâm như tro tàn. Nhưng bạn trai và bạn gay của cậu lại rất bình tĩnh, đều là một vẻ “bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười”, ánh mắt mang theo lời chúc đối phương thi tồi, không lấy được hạng nhất.

Nhưng mà lớp 12 cũng không phải không có chỗ tốt.

Học sinh trường trung học Dung Thành phải trọ ở trường.

Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu được phân đến cùng một ký túc xá.

Là do Hàn Dữ Tiếu mang gương mặt học bá chính trực vô tư, tỏ rõ với giáo viên là muốn trợ giúp bạn ngồi cùng bàn – Thẩm Văn Hiên tập trung học tập, nghe xong giáo viên lệ nóng dâng tròng, lập tức phê chuẩn cho hai người bọn họ chung một phòng ký túc.

Trở về văn phòng còn cảm khái với các giáo viên khác, “Thằng nhóc Hàn Dữ Tiếu này, nhìn thì có vẻ lãnh đạm, nhưng thật ra lại rất nhiệt tình. Nếu ai cũng giống như thế, tôi sẽ bớt lo hơn nhiều.”

Thực tế Hàn học bá nhiệt tình tốt bụng, đang đè đối tượng mà hắn trợ giúp ở trên giường. Hôn đến suýt chút nữa lau súng cướp cò.

Thẩm Văn Hiên bị Hàn Dữ Tiếu hôn đến tay mềm chân nhũn, tâm tư thay đổi xoành xoạch, kìm lòng không được có chút muốn cởi quần.

Kết quả “ruỳnh ruỳnh” hai tiếng, cái cửa gỗ không chắc chắn lắm của bọn họ bị gõ rung trời.

Thẩm Văn Hiên bị dọa đến run rẩy, hàm răng vô thức cắn chặt, cắn sứt bờ môi của Hàn Dữ Tiếu.

“Thẩm Văn Hiên, ra ngoài chơi đi! Cậu đừng trốn trong phòng hoài như vậy, mở cửa nhanh đi nào.” Bạn nam trong lớp gõ cửa “ruỳnh ruỳnh”.

Thẩm Văn Hiên ôm lấy trái tim đang đập “thình thịch” của mình, lần thứ 2 thống hận mình có quan hệ tốt.

Toàn là đám anh em “nhựa”*, chuyên con mẹ nó cản trở việc tốt của cậu.

(*) Anh em “nhựa”, một từ ngữ mạng, dùng để trêu chọc tình anh em giả tạo nhưng lại bền lâu giữa nam sinh.

Bạn nam ngoài cửa vẫn đang hì hục gõ cửa, sau một lát, cửa mở ra, nhưng người đi ra lại là Hàn Dữ Tiếu.

“Sao vậy, có chuyện gì à?” Vóc dáng của Hàn Dữ Tiếu cao hơn bọn họ nhiều, đứng ở đó, vẻ mặt lãnh đạm, cũng rất có cảm giác áp bách, “Thẩm Văn Hiên ngủ rồi.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Bạn nam ngoài cửa theo bản năng chợt cảm thấy có chút nguy hiểm.

Một nam sinh có quan hệ không tệ với Hàn Dữ Tiếu, trông thấy bờ môi của Hàn Dữ Tiếu bị rách, còn đang rỉ máu, vô thức hỏi một câu, “Miệng cậu bị làm sao vậy, sao lại bị thương thế kia?”

Hàn Dữ Tiếu giơ tay lên sờ sờ, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười.

“Bị mèo cắn.”

“Hả?” Nam sinh kia nghĩ thầm chọc kiểu gì mới có thể bị mèo cắn miệng vậy trời, nhưng mà cậu ta nhìn Hàn Dữ Tiếu đầy mặt trấn định, cũng không hoài nghi, “Vậy cậu nhớ tiêm vắc-xin phòng dại nha.”

Hàn Dữ Tiếu buồn cười, “Con mèo nhỏ kia rất khỏe mạnh, là mèo nhà.”

Mèo nhà cắn người núp ở trên giường, nghe thấy Hàn Dữ Tiếu trả lời chẳng đứng đắn gì cả, uất hận cào ván giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương