Đồng hồ quả lắc trong phòng học đang chậm rãi kêu tích tắc, tiếng bánh răng có thể nghe rõ ràng.

Cùng với mùi hương trầm của những cuốn sách cổ trong giá sách chạm khắc ở góc tường lan tỏa khắp nơi.

Ngắm nhìn chiếc đèn bàn ma pháp phát ra ánh sáng màu hổ phách dịu nhẹ trên bàn, Noe cởi kính ra, nhắm mắt lại, lông mày dần giãn ra.

Mặc kệ Range có diễn kịch hay không, ít nhất thái độ ung dung của Range khiến ông cảm thấy vui mừng.

“Nhưng mà cha, trước khi đi thi con cần một số tiền, người có thể đảm bảo cho con có đủ tiền trong ba tháng này không?”

Đúng lúc Noe nghĩ Range sắp rời đi thì giọng nói của Range khiến ông lại mở mắt ra.

“Con muốn làm gì?”

Noe cảnh giác mà hỏi.

Ông có vẻ nghi ngờ rằng Range muốn lừa càng nhiều tiền càng tốt trước khi thi đầu vào rồi chơi bời lần cuối.

“Chế tác thẻ bài ma pháp cần rất nhiều tài liệu và tiền, con còn muốn thuê một thầy giáo phù hợp.”

Sắc mặt cùng tiếng nói của Range vẫn bình thản.

Không chút vẻ gì là nói láo.

Vì hắn nói thật mà.

Vì sau khi đọc xong sách luật thì hắn sẽ bắt tay vào nghiên cứu thẻ bài ma pháp.

“Con muốn làm thẻ bài ma pháp?”

Noe kinh ngạc mà hỏi.

Lần này Range không vội đáp lại.

Vì hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Hắn cần một câu trả lời hoàn mỹ khiến cho cha tin tưởng hắn, thật lòng đầu tư cho hắn.

Nhưng mà lúc này:

“Tôi sẽ đảm bảo cho thiếu gia, cậu ấy sẽ làm ra thẻ bài ma pháp ưu tú.”

Quản gia đứng sau lưng Noe lên tiếng.

Ông hơi khom lưng, ở bên cạnh Noe mà nói.

“Nếu như ngài mà nhìn thấy bức họa kia trong phòng thiếu gia, ngài nhất định sẽ không còn rầu rĩ vì thiếu gia nữa.”

“Hả?”

Noe nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn chăm chú quản gia.

Ông ngạc nhiên bởi vì lời nói của quản gia, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cảm thấy vui mừng.

Lập tức hăng hái nhìn về phía Range:

“Range, con gần đây lại bắt đầu vẽ tranh sao? Có thể khiến Hans tán dương như vậy, chắc là một bức tranh không tệ nha.”

Hans là tên của quản gia, chỉ là tiền thân rất ít khi gọi tên, Range cũng dựa theo thói quen của tiền thân, lúc nói chuyện với quản gia chỉ dùng cách gọi “ông”.

“Nào chỉ là…”

Quản gia mỉm cười lắc đầu.

Rõ ràng, ông chủ còn chưa biết được kỹ năng hội họa của thiếu gia đã đạt đến đẳng cấp nào.

Cho dù là ai đều có thể nghe hiểu, ngữ khí vừa nãy của Noe là kiểu khen tặng con nít.

“Hans một mực chăm lo cho con, là ông nói quá mà thôi.”

Range chỉ mím môi một lúc ngắn ngủi, quản gia chưa kịp nói hết hắn liền ngắt lời.

Bức tranh treo trong phòng mình chính là bức vẽ Thalia, tốt nhất là đừng để Noe thấy được.

Bằng không lỡ như lúc nào đó ở thành phố Noe tình cờ gặp Thalia, rất có thể sẽ xuất hiện hiểu lầm hoang đường.

“Vậy sao.”

Noe nghe thế, cũng không để ý.

Thứ duy nhất khiến Noe thấy bất ngờ là sự khiêm tốn của Range.

Nếu như bình thường, Range nên nắm bắt cơ hội này để tự quảng bá tài năng của mình và tìm kiếm đầu tư mới đúng.

Sau khi nghe Range nói, quản gia cũng không có dự định nói thêm nữa.

Hắn mỉm cười mang vẻ thâm ý, lui về phía sau Noe.

“Được rồi, hy vọng con có thể thuận lợi thông qua khảo thí của Viện Luyện Kim. Hans...”

Noe dùng ngữ khí thở dài nói lời khách sáo khích lệ Range, tiếp đó phân phó quản gia Hans cung cấp tiền tài chi tiêu mà Range cần.

Cũng chính vì nể mặt mũi của ông quản gia, cộng thêm thái độ hôm nay của Range rất tốt, Noe mới mới đồng ý thỉnh cầu của Range một cách dứt khoát như vậy.

Dù sao thì, đối với đứa con trai ngốc nghếch này, số tiền này cũng không tính là nhiều.

Hy vọng nó sớm trở nên hiểu chuyện. Cầu xin nữ thần phù hộ cho nó.

Sẽ tuyệt vời biết bao nếu như thằng con này thật sự thong dong vững vàng, khiêm tốn lễ phép mà không phải chỉ là diễn kịch tạm thời.

Khi màn đêm dần buông xuống, những ngọn đèn tường ở hành lang rộng rãi trên tầng hai của dinh thự phát ra ánh sáng mờ nhạt, khiến toàn bộ dinh thự chìm trong sự tĩnh lặng và bình yên.

Gần như tất cả người hầu trong nhà đã làm xong công việc của hôm nay rồi đi nghỉ.

Tất nhiên cũng có những người hầu vẫn chưa nghỉ việc.

Range vừa đẩy cửa thư phòng ra, liền phát hiện có nữ hầu chờ bên ngoài.

Nữ hầu này tên là Francine, cô ấy khéo hiểu lòng người và không sợ hãi hắn như những người hầu khác.

Range nhận ra rằng chỉ có cô ấy và quản gia là hai người duy nhất trong nhà thật sự coi trọng hắn.

Sau khi chào hỏi lịch sự xong.

“Thiếu gia, cậu chắc chắn mình không phải đang lừa dối ông chủ sao?”

Francine có chút lo lắng, đi theo Range ra khỏi thư phòng. Cô ấy nhỏ giọng hỏi hắn.

Cô ấy nghe thấy được đoạn đối thoại trong thư phòng, cô ấy cũng biết rõ trước kia Range phung phí thời gian kiểu gì.

Bài thi tuyển sinh của Viện Luyện Kim bao gồm rất nhiều môn học, có toán học của vương quốc, dược học, chế biến vật liệu, cơ sở kỹ thuật ma pháp và nguyên lý luyện kim.

Coi như bây giờ Range dùng tiền thuê được thầy giáo tốt nhất, bắt đầu liều mạng học cũng không kịp.

“Chỉ là thi đầu vào mà thôi.”

Range nhắm mắt cười nhẹ, thể hiện sự ung dung giống như vốn không quan tâm độ khó của cuộc thi này, cũng không có chút ý nghĩ nào về việc ôn tập.

“Ách...”

Francine thấy thế, trong lòng sinh ra hoài nghi Range thật sự bỏ cuộc, muốn chơi bời một lần cuối cùng.

Chẳng qua cô ấy cũng biết, dù cho Range nhập học thất bại, cũng không đến nỗi về nhà bị mắng chửi thậm tệ hoặc lưu lạc tới thủ đô làm ăn mày.

Thiếu gia vẫn có thể linh hoạt phấn đấu ở thủ đô.

Chỉ việc bán tranh vẽ chắc chắn có thể kiếm lời không ít.

“Yên tâm đi, đêm nay ta sẽ nghiên cứu quy tắc thi cử.”

Range thấy nữ hầu lo lắng, hắn nở nụ cười, trả lời bằng thái độ chắc chắn, ánh mắt bình tĩnh như lúc đọc sách luật.

“Vậy là tốt rồi...”

“Hả? Quy tắc thi cử?”

Francine giật mình.

Cô ấy luôn cảm thấy trong lời nói của Range có hàm ý.

Mặc dù việc đọc kỹ quy tắc trước khi thi là một thói quen tốt…

Nhưng quy tắc thi đầu vào của Viện Luyện Kim, có cái gì đáng để nghiên cứu?

Rất nhanh, sau khi tạm biệt, Range bước nhanh hơn về phía phòng ngủ, để lại nữ hầu với khuôn mặt đầy bối rối và thắc mắc trên hành lang.

Quay lại phòng ngủ và đóng cửa lại.

Range lấy cuốn sách tham khảo tuyển sinh của Học viện Icerita từ giá sách.

Hắn đến trước bàn, kéo ghế ra, thong thả ngồi xuống, chậm rãi cầm bút lên, nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay, lên kế hoạch cho ba tháng tới.

Liên quan đến chuyện nhập học, hắn thật sự nghiêm túc.

Hắn đã đảm bảo cha là sẽ nhập học thành công.

Nhưng hắn, không nói là muốn nhập học phân viện nào.

“Dù đời trước mình không thích đấu đá, chỉ thích biện pháp hòa bình... Nhưng nếu thật sự phải động thủ, trong tình huống mình đã chuẩn bị sẵn sàng, mình chắc chắn chiến thắng.”

Range lật xem thể lệ tuyển sinh trong quyển sách và lẩm bẩm một mình.

Học viện này bao gồm Viện Luyện Kim và Viện Công Nghệ Ma Pháp, tập trung vào nghiên cứu lý thuyết và hỗ trợ dự phòng và rất khó để vượt qua kỳ thi một cách nhanh chóng.

Tất nhiên, cũng có Viện Hiền Giả và Viện Kỵ Sĩ thiên về chiến đấu thực tế và vận dụng chiến thuật.

Biện pháp của Range rất đơn giản.

Đó chính là, nhập học bằng đường cong.

Đến lúc đó hắn sửa ghi danh học viện từ Viện Luyện Kim đổi thành phân viện khác là được rồi.

Mặc dù có sự khác biệt lớn trong nguyên tắc khảo sát thực chiến giữa Viện Hiền Giả và Viện Kỵ Sĩ, nhưng trọng tâm của các kỳ thi bao năm qua vẫn luôn là khả năng thích ứng linh hoạt, phẩm hạnh và tâm tính, cũng như khả năng chiến đấu trong thực tế của thí sinh.

Cái này cũng liên quan chặt chẽ tới “Thế Giới Shadow”, phó bản khó nhất thế giới.

Trong vòng ba tháng kế tiếp.

Chỉ cần hắn có thể thành công chế tạo ra một ít thẻ bài ma pháp chủ chốt mang “đặc trưng của Range”, rồi đi mua thêm một số lá bài ma pháp có thể tìm thấy trên thị trường để tạo thành bộ bài.

Range hoàn toàn có thể biểu diễn một phen khiến tất cả các lãnh đạo học viện đều choáng váng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương