Trên cửa sổ có những tấm lá mỏng đến gần như trong suốt dán lên, khiến ánh nắng ban mai vừa dịu dàng vừa ấm áp xuyên vào phòng.
Cả căn phòng tràn ngập hương thơm gỗ êm dịu và thư giãn. Gió mát từ trong sân thổi vào nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể hắn, hắn cảm thấy toàn thân ớn lạnh, bất giác mở mắt.
Điều khiến hắn chú ý không phải là đồ nội thất hiện đại theo phong cách Châu u được bày trí khắp căn phòng.
Mà đó là một gương mặt xinh đẹp được phản chiếu trong tấm gương cách đó không xa, trong đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo trong veo ấy không giấu nổi vẻ ngái ngủ mơ màng.
Giống như muốn cách xa mọi người ngàn dặm đồng thời cũng muốn biểu hiện là tôi vô hại.
Hắn giơ tay vuốt ve gương mặt của mình.
Mà chàng thiếu niên tóc đen mắt xanh trong gương cũng đang mô phỏng lại y chang động tác như vậy.
“Đây là …?”
Range lẩm bẩm.
Hắn dường như, vượt không gian rồi.
Dáng vẻ quen thuộc trong gương, là hình ảnh hắn vô cùng quen thuộc, nhân vật trong trò chơi mới do công ty hắn đang sản xuất [Lion Heart of Thorns].
Với tư cách là thiết kế tạo hình chính của trò chơi, hắn vốn dĩ đang tổ chức cho các đồng nghiệp trong công ty cùng đến thắp hương cho mẹ của người lập kế hoạch, rồi bỗng nhiên hắn cảm thấy đầu óc mình như bị mất kết nối, đôi mắt tối sầm lại, khi mở mắt ra lần nữa, thì chính là những gì đang thấy bây giờ.
Cùng lúc đó, một lượng lớn thông tin như thủy triều tràn vào đầu hắn, hắn cố gắng tìm hiểu tình hình hiện tại.
Ngay sau đó, hắn nhíu chặt mày.
Bởi vì hắn xuyên không đến đây không phải là... một anh hùng có tiềm năng vô hạn hay một kẻ phản diện tội ác tày trời.
Mà chính là vai phụ chết trong một nốt nhạc ở phần ngoại truyện của trò chơi [Sự trỗi dậy của Thalia].
Thiếu niên tên “Range” này không có ưu điểm nổi bật nào khác ngoại trừ đẹp trai, nhà giàu, nhưng đầu óc không thông minh lắm!
Vì nhân vật quan trọng trong game “Thalia” do hắn đảm nhiệm thiết kế, cho nên toàn bộ nhân vật có liên quan đến cốt truyện của “Thalia” đều do hắn vẽ, bao gồm cả “Range”.
Không ngờ rằng có ngày bản thân biến thành nhân vật phụ Range...
Vẫn tốt chán.
Với tinh thần làm việc chuyên nghiệp nên hắn đã vẽ Range rất đẹp trai.
Hắn vuốt cằm, không khỏi suy nghĩ.
“Vậy thì, tại sao quý công tử giàu có này lại ngỏm chứ…”
Mặc dù thuộc bộ phận thiết kế nhưng hắn cũng đã chơi sơ qua game này, cũng lấy được sơ lược thiết lập của một vài nhân vật.
Ngay sau đó, hắn nhớ ra…
Có một người đang nhắm đến tính mạng của “Thiếu gia giàu có Range”.
Mà người đó chính là nhân vật chính của ngoại truyện, là nhân vật phản diện được dự tính ở giai đoạn sau của trò chơi - công chúa Thalia, hậu duệ cuối cùng của ma tộc.
Vào thời điểm này, mặc dù đại ma tộc Thalia vẫn chưa trỗi dậy, trông giống như một thiếu nữ lưu lạc khổ sở, nhưng thực lực đã rất mạnh mẽ.
Để sống sót trong vương quốc loài người, cô ấy luôn cố gắng ngụy trang bản thân.
Trừ khi bị ép buộc mới khống chế không được bản tính hung ác và tàn nhẫn trong người.
Mà trong tình tiết ngoại truyện.
“Range” là con người đầu tiên chọc giận Thalia nổi cơn thịnh nộ từ sau khi cô lưu vong.
Nguyên nhân của mối thù này là do “Range” đã xem bồ câu đen Sử Ma mà Thalia phái đi trinh sát tình báo thành thú săn và giết nó.
Hai ngày sau Thalia đã tìm thấy “Range”.
Thiếu gia giàu có vẫn chưa hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, không những không xin lỗi mà còn liên tục chế nhạo Thalia trông giống như một kẻ ăn xin.
Thậm chí còn đe dọa sẽ nướng những Sử Ma khác của cô ấy và tổ chức cho cô một bữa tiệc nướng siêu hoành tráng!
Cuối cùng.
“Range” tìm đường chết cầu được ước thấy, bị Thalia giết trong tích tắc, văng ra cả đống tiền vàng, còn cướp đi di vật cổ đại [Thánh Ca Bi Thương] mà gia tộc hắn trân quý giấu kỹ.
Mà những của cải cướp được này cũng sẽ trở thành nguồn vốn ban đầu cực kỳ quan trọng trên con đường phục quốc ma tộc của Thalia.
Theo một nghĩa nào đó, Bồ Tát sống của chúng ta, ngài Range thực sự là đại quý nhân của Thalia.
“Tôi không muốn trở thành anh trai của Thalia --!”
Ngồi trên giường, Range ôm đầu, giống như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.
Bình tĩnh một chút.
Nghĩ theo hướng tốt.
Tình hình kỳ thực cũng không tệ đến thế.
Bản thân biết rõ “Mối ân oán giữa Range và Thalia", vậy thì chỉ cần tránh đi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Đừng chọc tức ma đầu này, lặng yên đưa cô ta ra khỏi lãnh địa của gia tộc hắn là OK!
Tại thời khắc này, trong thế giới hoàn toàn mới mẻ.
Range dần cảm nhận lại được động lực và chí khí đã mất từ lâu!
Nhất định là phước báo của bản thân do kiếp trước đã tuân thủ pháp luật, hành thiện tích đức.
Tiếp theo đây, một cuộc sống tuyệt vời của thiếu gia giàu có bắt đầu!
Tự do kinh tế, không cần tăng ca! Có tiền có quyền, như một giấc mơ!
Chính ngay lúc này.
Một tiếng gõ cửa nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Thiếu gia, ngài đã thức chưa? Hôm qua ngài kêu tôi đánh thức ngài sớm...”
Dường như nghe thấy động tĩnh trong phòng, một giọng nữ yếu ớt vang lên ngoài cửa.
“Dậy rồi.”
Range đáp lại, rời khỏi giường, vừa bước xuống đất, suýt chút nữa thì vấp phải đống chai rượu nằm lăn lốc dưới chân giường.
Hắn khựng lại.
Cũng đúng.
Kể từ lúc “Range” tròn 16 tuổi vào tháng trước, hắn đã nhiễm thói xấu nát rượu.
Do vậy, ký ức của hắn trong một tháng gần đây luôn có cảm giác bị ngắt đoạn.
Hình như “Range” thường hay làm những việc điên rồ, ngu ngốc sau khi say xỉn.
Trong cốt truyện gốc “Range khiêu khích Thalia”, không biết có phải là do say rượu hay không?
Nên mới nói, nát rượu hại người quả không sai.
Range vừa thở dài vừa thay quần áo.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ.
Hắn chú ý tới nữ hầu đang run rẩy đứng bên cửa.
Nữ hầu dường như bất đắc dĩ phải hoàn thành nhiệm vụ của thiếu gia độc ác, lại sợ thiếu gia độc ác bị gọi dậy sẽ nổi trận lôi đình trách mắng cô.
“Chào buổi sáng.”
Range ngữ khí ôn hòa nói.
“Hở?”
Nữ hầu lộ vẻ kinh ngạc và vô thức phát ra âm thanh.
Dường như đang đánh giá tâm tình ngày hôm nay của Range.
Cô ấy ngay lập tức phản ứng lại, vội vàng đáp:
“Lão gia đang ở phòng ăn đợi ngài.”
Range gật đầu.
Hắn biết phụ mẫu của “Range” vẫn còn sống, bản thân cũng không phải là cô nhi.
Chỉ là họ bận việc trong thương hội kinh doanh, những năm gần đây họ hầu như áp dụng chiến lược thả rông đối với “Range”.
Ngay cả những ngày này, trong ký ức của “Range”, việc phụ thân về nhà là điều hiếm hoi.
Range vừa suy nghĩ, vừa bước trên hành lang của biệt thự.
Tất cả người hầu đều sợ hãi rụt rè tránh sang một bên, cúi người thật thấp để chào hắn sau đó liền ba chân bốn cẳng rời khỏi.
Xem ra “Range” ngày thường cũng gây không ít phiền phức cho những người xung quanh.
Range thầm cảm thán.
Tuy rằng không có nhiều ký ức lúc say rượu, nhưng có vẻ như “Range” sau khi uống say sẽ trở nên cáu kỉnh gắt gỏng, luôn ném đồ đạc bừa bãi, người làm sợ hãi cũng là điều đương nhiên.
…
Rất nhanh Range đã tới phòng ăn.
Hắn nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở cuối cái bàn dài, đó chính là cha của Range.
“Hôm nay con lại đến muộn.”
Ông ấy không có ý khiển trách Range, ông chỉ là trần thuật lại sự thật mà thôi.
“Xin lỗi, sau này con sẽ không uống rượu nữa.”
Từ hôm nay về sau cũng không cần phải sống buông thả, phóng túng nữa.
Range đã rất hài lòng với cuộc sống của một thiếu gia giàu có này.
Mục tiêu duy nhất trong đời của hắn chỉ có một
Sống tự tại, an phận và ổn định.
“Ngồi đi.”
Rõ ràng là tất cả người hầu trong đại sảnh đều cảm thấy rất kinh ngạc trước thái độ của Range.
Cha Range ngẩn người một chút sau đó gật đầu đáp.
“Được.”
Range nhìn thấy thức ăn trên bàn quá sức phong phú, chẳng ăn nhập gì với định nghĩa bữa ăn sáng, hắn đi đến ngồi xuống vị trí của mình.
Không biết tại sao.
Hắn cảm thấy có gì đó kì lạ.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn đã nấu chín ở giữa chiếc bàn dài.
Đặt trên đĩa là một con chim bồ câu nướng có vẻ ngoài vàng óng, giòn rụm.
Nó được phủ đều lên một lớp gia vị thơm lừng, sau khi cắt vẫn giữ nguyên hình dạng hoàn hảo.
“Đây là …”
Range vẻ mặt kỳ dị, chậm rãi giơ ngón tay lên chỉ vào chim bồ câu hỏi.
Càng nhìn, hắn càng có cảm giác như đã thấy ở đâu đó.
Cha Range không lập tức trả lời ngay, những người hầu ở đằng xa nhìn Range với vẻ mặt đầy khó hiểu.
Theo bọn họ thấy Range hôm nay vô cùng kì lạ, tóm lại là rất hiền hòa.
“Là con chim bồ câu con mang về ngày hôm qua, người hầu đã nấu nó thành bữa sáng hôm nay theo yêu cầu của con.”Cha Range ngẩng đầu liếc nhìn Range, bình tĩnh nói:
“Tối qua con say đến mức không nhớ gì sao?”
Range: “…”
Hôm qua ?
Con chim bồ câu do hắn mang về à ?
Range nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng lắm, liền giơ nĩa về hướng đĩa thức ăn mà mình không biết là gì, giả vờ bình tĩnh.
Cho dù con chim bồ câu nướng trên đĩa đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Nhưng khi tỉ mỉ quan sát hình dạng và đường nét của nó.
Range cuối cùng vô cùng chắc chắn, đó là con chim bồ câu của đại ma tộc Thalia.
Dù sao thì Sử Ma của Thalia cũng đều do hắn vẽ.
“Con vẫn ổn chứ?”
Những hành vi bất thường của Range không thể qua nổi con mắt của cha.
“Vẫn ổn, chỉ là di chứng của nghiện rượu thôi, uống rượu thực hại người.”
Range mỉm cười nhìn cha một cái, rồi tiếp tục ăn sáng.
Liếc thấy thảm trạng của Sử Ma Thalia, Range cảm thấy như mắc xương trong họng.
“Range” à, cậu quả thực là ngựa non háu đá...
Biến Sử Ma của người ta thành như vầy.
Rồi ngươi lại còn chế giễu cô ấy thêm một trận.
Cô ấy không giết cậu thì uổng là một quân vương ma tộc rồi!
Range không ngăn được suy nghĩ, liệu con bồ câu ngoài giòn trong mềm này còn có thể cứu vãn được không?
Câu trả lời là không.
Vậy thì chuyện hợp lí nhất nên làm bây giờ đã rất rõ ràng.
Phải tiêu hủy chứng cứ phạm tội hoàn toàn, phấn chấn lại tinh thần, phục hồi trạng thái cơ thể sau cơn say hôm qua.
Vì thế hắn vươn tay gắp chiếc đùi chim bồ câu bỏ vào miệng, cắn một miếng miếng thịt quay giòn thấm nhiều muối, béo ngậy, cứ như vậy, hương vị tuyệt vời lan tràn trong miệng.
Vừa lòng thỏa ý.
Đợi lát nữa lấy xương này cho chó ăn vậy.
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook