Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
-
C126: Đồ đôi
Edit: Lune
Sau khi kết thúc phần thi này, robot giải trí đa năng giải trí Mark lập tức trở thành ngôi sao của hội trường.
Những khán giả có mặt hôm nay không chỉ có sinh viên tham gia thi đấu, thầy cô hướng dẫn của các trường và giới truyền thông mà còn có một số người của các công ty công nghệ được mời đến để nắm bắt cơ hội kinh doanh tiềm ẩn.
Màn trình diễn của Mark đã thu hút sự chú ý của hầu hết các đại diện công ty công nghệ, họ đổ xô đến để trò chuyện với các thành viên trong đội của Bùi Thanh Nguyên.
Lâm Duệ có tính tình ôn hòa phụ trách trò chuyện với những người này, Tạ Dữ Trì thỉnh thoảng sẽ bổ sung thêm một vài vấn đề, Âu Dương Vũ ngồi bên cạnh ghi chú, đồng thời cẩn thận phân loại và cất giữ đống danh thiếp khổng lồ.
Sau khi robot mạt chược cơ bản được hoàn thiện, Bùi Thanh Nguyên đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế và cũng đã xin ý kiến của các thành viên trong đội, sau đó đăng ký thành lập công ty. Hắn đang cân nhắc việc giữ đội này lại để tương lai có thể tiếp tục hợp tác với Đặng Trữ, đưa Mark ra thị trường.
Dù sao Đặng Trữ cũng lập nghiệp từ ngành điện gia dụng truyền thống, còn nhóm Bùi Thanh Nguyên đều là sinh viên, không quá am hiểu về ngành công nghệ, cho nên nhân cơ hội này họ có thể trao đổi sâu sắc với các chuyên gia trong ngành, dù không thể hợp tác thì cũng rất có giá trị tham khảo.
Trong lúc trò chuyện, luôn có người tò mò hỏi: "Cậu bạn vừa nãy bắt tay với Mark đâu rồi? Với lại đội trưởng của các cậu đâu?"
"Họ không chỉ tham gia nhóm của chúng ta, mà bây giờ họ đã đến nhóm khác rồi."
Mỗi khi thấy cảnh này, Âu Dương Vũ lại ước ao nhìn chằm chằm vào sân bóng đá ở xa.
Mặc dù nội dung thi đấu bóng đá tới ngày mai mới bắt đầu nhưng các vận động viên vẫn sẽ đến đó, một là để điều chỉnh lại một số chỗ, hai là làm quen với bầu không khí thi đấu, hơn nữa còn có thể nắm được tình hình của đối thủ cạnh tranh từ khoảng cách gần.
Vì vậy sau khi trận đấu bên tổ sinh hoạt tạm thời kết thúc, Quý Đồng với Bùi Thanh Nguyên đã dẫn theo Mark đi sang chỗ Kiều Vân Hạc bên kia.
Quý Đồng vừa là người thiết kế ban đầu của AI Mark vừa là người yêu của người tối ưu hóa tiếp theo của AI Mark nên địa vị của cậu trong logic được tích hợp bên trong hiển nhiên là đặc biệt nhất, dù cậu nói gì Mark cũng sẽ nghe theo.
Cậu cười hỏi Mark có muốn đi xem Mary cùng không, dù Mark không hiểu hàm nghĩa của câu nói này vẫn sẽ nghe lời gật đầu, sau đó lăn bánh đi theo sau cậu.
Âu Dương Vũ lặng lẽ nuốt bát cơm chó này xuống, thở dài: "Em cũng muốn sang bên cạnh xem Mary đá bóng."
Tạ Dữ Trì thuận miệng nói: "Đi đi, ở đây có anh với lão Lâm rồi, nhưng giờ chúng nó đã đá đâu?"
"Cũng đúng." Âu Dương Vũ tự an ủi mình: "Thôi được, dù sao cũng có Mark đi thay em rồi."
Cậu ta bỗng nảy ra một ý: "Hình như Mark chưa gặp Mary thì phải, hôm nay là lần đầu tiên bọn chúng gặp nhau, lãng mạn ghê."
Tạ Dữ Trì tỏ ra khó hiểu: "Lãng mạn chỗ nào?"
Âu Dương Vũ nghĩ ngợi viển vông, nói: "Lãng mạn ở chỗ... Lỡ đâu Mark trúng tình yêu sét đánh với Mary thì sao?"
"Nếu Mark hết FA, làm tròn lên có phải là em cũng hết FA không nhỉ?"
Cậu ta nghĩ một lúc lại cảm thấy có vấn đề: "Không phải, có tận năm Mary liền, từ số 1 đến số 5, Mark sẽ thích số mấy nhỉ? Hay thích tất?"
Chó độc thân Âu Dương Vũ tìm niềm vui trong đau khổ, Tạ Dữ Trì càng nghe càng sốc, không khỏi lùi về sau, quyết định cách xa cậu ta ra.
Một đàn em ngoan hiền như này, tại sao càng ngày càng biến thái?
AI Mark hại người quá.
Phía bên kia, nhóm Kiều Vân Hạc vừa xem qua phát sóng xong, phấn khích vây quanh Mark, muốn nói chuyện với nó nhưng lại không dám mở miệng.
Thấy vậy, Quý Đồng cười nói: "Mark hiện không ở chế độ con nhím, không cần phải sợ."
Mark chế độ thổi phồng chủ động chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Mark."
Con mắt camera của nó lần lượt nhận dạng khuôn mặt của mọi người, đồng thời ghi lại thông tin phản hồi của từng người.
Khi tầm nhìn của Mark quét qua những con robot bóng đá Mary đang im lặng bên cạnh bọn họ, nó cũng lịch sự chào: "Xin chào, tôi là Mark."
Mary không nói gì.
Bọn chúng chỉ biết đá bóng, không thiết kế module tương tác bằng giọng nói.
Quý Đồng bên cạnh lập tức trả lời thay bọn chúng: "Kia là Mary, Mary số 1 đến số 5, cũng là robot giống mày, nhưng bọn chúng không biết nói chuyện."
Mark ồ một tiếng dài, lặp lại: "Mary, đồng loại của tôi."
"Quả là một cái tên dễ nghe." Nó nhiệt tình khen ngợi: "Mary có ngoại hình đáng yêu quá, là một robot rất có sức hút."
Mary nghe không hiểu, nhưng những người xung quanh nghe thấy lại nở nụ cười.
Kiều Vân Hạc đùa nó: "Có năm Mary, mày cảm thấy ai đáng yêu nhất?"
"Thật ra thì Mary nào cũng trông giống nhau, nếu như bắt buộc phải trả lời thì tôi nghĩ rằng số 1 đáng yêu nhất." Nó nói: Vì mang ý nghĩa ban đầu."
Mọi người cười càng vui vẻ hơn.
Có người nói đùa: "Sao tự nhiên thấy ngọt ngào ghê."
"Ship được không nhỉ?"
Mỗi lần nghe thấy cái tên Mary này, Bùi Thanh Nguyên lại nhớ đến tiểu thuyết bi kịch bị nhét vào giữa đống tài liệu kia. Khi ấy, Quý Đồng không dám tiết lộ danh tính đã lén lút cho hắn đọc để khiến hắn từ bỏ.
Nghĩ tới đây, Bùi Thanh Nguyên quay đầu nhìn sang Quý Đồng, Quý Đồng cũng đúng lúc nhìn sang hắn.
Không biết nghĩ đến điều gì mà trong mắt cậu ánh lên ý cười, cậu ghé sát vào tai Bùi Thanh Nguyên, thì thầm: "Ngày mai em sẽ đổi tạo hình cho Mark."
"Tạo hình gì?"
Giọng nói của Quý Đồng mang theo ý cười: "Có lẽ anh đoán được."
Vì vậy sang ngày hôm sau, trước khi giải bóng đá bắt đầu, Mark đã thi xong vòng chung kết ở hạng mục của mình một cách chóng vánh, thậm chí còn chưa thể hiện hết khả năng của mình đã giành được vị trí đầu tiên.
"Chào buổi sáng, Mark."
"Ừm ừm, xin chào."
"Hôm nay đổi tạo hình mới à, Mark đẹp trai ghê."
"Ừm ừm, cảm ơn."
Có người tò mò hỏi: "Mark bây giờ đang ở chế độ nào vậy? Chế độ hời hợt à?"
Quý Đồng đáp: "Chế độ chuyên tâm."
Robot xanh lá cây mặc một bộ âu phục, đầu máy đội một chiếc mũ phớt cổ điển màu đen, cầm một chiếc ô màu trắng kem thanh lịch có độ mô phỏng cao trên tay.
Nó đi theo sau lưng Quý Đồng, bánh xe chầm chậm chuyển động, đi cùng cậu đến khu vực thi đấu bóng đá.
Ngoài Bùi Thanh Nguyên ra thì tất các các thành viên khác trong đội đều đang bàn tán về diện mạo mới của Mark hôm nay.
Âu Dương Vũ nói: "Nhìn lạ mắt ghê, trông như một quý ông robot ấy, chắc chắn là tác phẩm của Quý Đồng rồi."
Tạ Dữ Trì thì vô cùng nhạy bén: "Anh cứ thấy tạo hình này đậm khí chất của mấy tên cặn bã."
Quý Đồng nghiêm túc cải chính: "Lúc trước thì có lẽ, nhưng giờ không phải."
Sau khi vòng thi đấu đầu tiên của hạng mục nền tảng tiêu chuẩn ở giải bóng đá bắt đầu, robot Mary đang đuổi theo quả bóng trên sân nhận được rất nhiều sự chú ý, robot Mark đứng bên ngoài xem trận đấu cũng vô cùng thu hút ánh nhìn.
Nó chăm chú theo dõi trận đấu, thỉnh thoảng vỗ tay cùng đám đông, khi robot Mary số 1 thỉnh thoảng ngã xuống sân nó còn thốt lên đầy kinh ngạc.
Khi vòng đấu này kết thúc, đội Kiều Vân Hạc dẫn đầu vòng loại, nhóm robot Mary trở về với chiến thắng, Mark di chuyển trên bánh xe tiến đến chúc mừng.
Quý ông Mark giơ chiếc ô trong tay lên, có vẻ như muốn bung ô, đồng thời chuyển động con mắt nhìn trần nhà trong hội trường, tự nhủ: "Không có mặt trời, cũng không mưa, không cần bung dù."
Cho nên nó lại bỏ ô xuống, giơ một cánh tay máy khác lên, giơ ngón tay cái tiêu chuẩn, cất cao giọng khen: "Mary thắng rồi!"
Giữa tiếng cười vui mừng của mọi người xung quanh, ánh mắt Bùi Thanh Nguyên dần trở nên dịu dàng.
Hắn nghe thấy Quý Đồng nghiêm túc nói vào tai mình: "Không phải là ngân sắc sinh tử luyến nữa, em muốn xóa dữ liệu của cuốn tiểu thuyết này."
Robot quản gia và tiểu thư Mary của nó cuối cùng cũng trở thành đồng loại.
Ký của hệ thống của hắn cũng vậy.
Giữa đám đông, Quý Đồng khẽ nắm lấy tay hắn, tựa như đang xin lỗi cho những lời nói dối vụn vặt trong quá khứ.
Nơi đây sáng hơn rạp chiếu phim âm u nhiều, sau khi xúc động trong chốc lát, Quý Đồng hơi xấu hổ muốn rút tay về nhưng lại bị nắm chặt lại.
Bùi Thanh Nguyên nắm chặt tay cậu, đi về phía các thành viên khác của đội, vẻ mặt vốn lạnh lùng nay dịu dàng vô cùng: "Không được buông ra."
Quý Đồng cúi đầu đến gạch: "... Ừm."
Quần chúng Âu Dương Vũ đứng bên cạnh lúc thì nhìn đôi tình nhân nắm tay nhau không coi ai ra gì, lúc lại nhìn Mark đang xoay quanh Mary số 1, bỗng không còn cảm thấy vui vẻ khi thoát ế thế thân nữa mà thay vào đó là nỗi thê lương dâng trào.
Trong đội, anh Lâm có bạn gái thỉnh thoảng sẽ đến thăm, chỉ còn mỗi cậu ta với anh Tạ là bị nhồi cơm chó mỗi ngày.
Âu Dương Vũ không khỏi nhìn về phía Tạ Dữ Trì, muốn tìm kiếm sự đồng cảm giữa chó độc thân với nhau, ai ngờ Tạ Dữ Trì lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt rất kỳ lạ, còn lùi ra sau như đang né virus gì không bằng.
Âu Dương Vũ:...
Cậu ta đã làm gì sai!!
Các trận đấu của vòng bảng RS Cup khu vực trong nước đã kết thúc thành công sau vài ngày.
Năm nay, thành tích của Đại học Giang Nguyên tốt hơn hẳn so với những năm trước. Không chỉ giành được chức vô địch ở nhiều hạng mục mà robot gây tiếng vang nhất của cả giải cũng đến từ đội tuyển thuộc trường này, có thể nói đây là người chiến thắng lớn nhất của giải đấu năm nay.
Chỉ còn hai tháng nữa là đến giải quốc tế, trong thời gian này, mọi người vẫn cực kỳ bận rộn, phải dựa theo những ghi chép trong quá trình thi đấu vừa rồi để liên tục tối ưu hóa và nâng cấp Mark, các giáo sư trong viện cùng hết lòng hỗ trợ.
Hơn nữa ở các giải đấu quốc tế, các tuyển thủ và ban giám khảo đến từ các quốc gia khác nhau, ngôn ngữ khác nhau và cũng có sự khác biệt về văn hóa nữa, cho nên module ngôn ngữ của Mark cần được tiếp tục điều chỉnh để có thể thể hiện những tính năng đặc sắc của mình tốt hơn.
Vì vậy Quý Đồng luôn có những ý tưởng kỳ quái trong đầu đã đưa ra một mô hình tính cách mới, các thành viên khác nghe mà hai mắt đăm đăm, chỉ có thể vỗ tay tán dương.
Tuy nhiên, công việc phát triển tiếp theo sẽ do Bùi Thanh Nguyên đảm nhận một mình, không để Quý Đồng phải bận tâm thêm.
Bùi Thanh Nguyên hi vọng cậu có thể dành thời gian vào những việc mình thích hơn.
Ví dụ như xem tuyển tập truyện cười lạnh, ví dụ như sưu tầm thú nhồi bông hay nằm phơi nắng ngoài ban công với mèo.
Năm ngoái Phương Hạo tới chơi, lúc Quý Đồng với cậu ta rảnh rỗi không có việc gì làm đã phát cuồng mua sắm qua mạng, khi ấy đã mua lego cho học sinh tiểu học, mua khăn quàng cổ thêu nấm cho ký chủ.
Mùa hè đang đến gần, lại đến lúc cần mua quần áo mới, hơn nữa còn chuẩn bị xuất ngoại thi đấu nên có rất nhiều thứ cần mua.
Đây là lần đầu tiên Quý Đồng xuất ngoại từ khi chào đời tới nay, cũng là lần đầu tiên đi máy bay.
Đến thế giới khác du lịch thông qua đường hầm thời gian thì không tính.
Năm nay, giải đấu quốc tế RS Cup được tổ chức ở bán cầu khác, trái ngược với mùa ở đây nên Quý Đồng có thể vừa mua đồ mùa hè vừa mua đồ mùa đông, mua không biết chán luôn.
Quý Đồng vô cùng mong chờ với lần xuất ngoại thi đấu này, giống như một học sinh tiểu học đang mong chờ đi dã ngoại vậy.
Cuối tuần nghỉ về nhà ở, Bùi Thanh Nguyên đang nấu ăn trong bếp, Quý Đồng đang bóc kiện hàng trong phòng khách, còn mèo Hoa Hoa đang xoay vòng vòng bắt cái đuôi của mình.
Không gian phòng ký túc xá có hạn nên cậu không để đồ mua sắm ở trường, mà cho gửi hết về nhà, gửi nhờ ở cổng bảo vệ chung cư, một tuần về lấy một lần.
Bởi vì tính cách và ngoại hình đáng yêu của Quý Đồng nên không chỉ bảo vệ chung cư mà bất cứ gia đình nào thường xuyên ra vào khu chung cư đều biết cậu, mỗi lần gặp là đều nhiệt tình chào hỏi nói chuyện phiếm.
Không khí trong khu chung cư rất thoải mái, căn nhà này lại lưu giữ những kỷ niệm quan trọng với họ, cho nên ngay cả khi Bùi Thanh Nguyên hiện giờ đã có khả năng mua nhà, hắn vẫn tạm thời không chuyển đi, dù sao hiện tại hầu hết thời gian hắn đều ở trường.
Bóng cây lắc lư trước cửa sổ, Bùi Thanh Nguyên đứng trước bồn nước rửa sau, bỗng có tiếng gõ phòng bếp nhè nhẹ vang lên từ phía sau.
Hắn quay đầu lại, thấy Quý Đồng đang ôm một con bướm bông màu trắng to đùng giơ lên lắc lư trước mặt hắn: "Đáng yêu không nè?"
Bùi Thanh Nguyên gật đầu: "Đáng yêu."
"Vậy thì em tặng anh đó, cho anh làm gối ôm."
Thiếu niên ôm con bướm bông lạch bạch đi ra ngoài.
Hoa Hoa đổi hướng, tiếp tục xoay vòng quanh đuổi theo đuôi mình.
Lúc Bùi Thanh Nguyên cúi đầu thái thịt, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Quý Đồng xách một cái vali màu đen mới tinh đến, khoe khoang: "Đẹp không? Em thấy đẹp hơn cái vali màu lam lúc trước của anh nhiều."
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên đáp lại: "Cái này đẹp hơn."
Nghe vậy, Quý Đồng lập tức đẩy một cái vali khác sau lưng ra ngoài, đắc ý nói: "Thế nên em mua hai cái!"
Bùi Thanh Nguyên không nhịn được phì cười: "Em mua cùng màu, lỡ không phân biệt được thì sao?"
"Em sẽ mua giấy dán vào, chúng mình dán giấy khác nhau." Quý Đồng lảm nhảm: "Hoặc là anh không dán, còn em dán thật nhiều vào, như vậy cũng dễ phân biệt."
Quý Đồng khoe vali xong, vừa xoay người sang chỗ khác lại đột nhiên quay lại nói: "Thật ra là vì mua hai cái thì được giảm giá."
Xong cậu còn thủ thỉ nói thêm một câu: "Phải mua cùng kiểu mới được giảm giá."
Nhìn cậu đi ra ngoài xong, ý cười trong mắt Bùi Thanh Nguyên càng đượm hơn.
Lúc hắn nhìn lại những cọng rau ướt sũng trên thớt đã không còn tập trung như trước nữa.
Ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ, trong bếp lan tỏa mùi thơm của món thịt hầm, ngoài phòng khách lại vang lên tiếng rọc giấy nhỏ vụn, những xúc cảm êm ái phiêu bồng trong không khí.
Sau khi hắn thái xong các thứ, rửa sạch tay rồi, lúc chuẩn bị mở nắp nồi xem thịt bên trong, sau lưng lại có tiếng bước chân vang lên.
Bùi Thanh Nguyên chủ động xoay người lại, hỏi cậu: "Lần này là cái gì?"
Quý Đồng đang định tặng bất ngờ cho hắn thì bị phát hiện, đồ trên tay cũng không kịp giấu ra sau lưng.
Bùi Thanh Nguyên thấy cậu cầm hai cái áo thun: "Của em à?"
Quý Đồng lắc đầu: "Không, chúng ta mỗi người một cái."
Cậu nhấc một cái lên, ra vẻ thản nhiên nói: "Mặc dù mua hai cái nhưng lại không được giảm giá."
Sau đó lại điềm nhiên như không nói thêm: "Cùng kiểu cũng không được giảm giá."
Bùi Thanh Nguyên nghe hiểu.
Là đồ dành riêng cho các cặp đôi.
Quý Đồng đứng ở cửa phòng bếp không ngừng liếc mắt xung quanh, lúc thì nhìn ngoài cửa sổ, lúc lại nhìn xuống sàn nhà, duy chỉ không nhìn hắn.
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống người thiếu niên khiến đôi mắt luôn sáng ngời của cậu càng thêm tỏa sáng.
Bùi Thanh Nguyên khẽ nói: "Vào đây anh xem thử."
Quý Đồng lập tức ngoan ngoãn đi tới, tưởng hắn muốn xem thử họa tiết trên áo mới cúi thấp đầu nói: "Em thấy cũng đẹp lắm..."
Gió thổi vào qua cửa sổ bếp đang hé mở, mang theo tiếng ve kêu râm ran và mùi lá cây.
Còn Quý Đồng rơi vào một cơn gió khác.
Nhiệt độ đầu hạ nóng rực, dây leo sinh trưởng, leo dần lên cao, uốn lượn qua làn da trắng nõn rồi dịu dàng nâng cằm ai đó lên.
Hơi thở ngay lập tức bị cướp đi, tan biến dần trong mùa hè vô tận.
Cậu vẫn chưa biết cách hôn, chỉ biết xấu hổ nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run như đôi cánh dập dờn.
Bươm bướm đậu trên đầu ngón tay của Bùi Thanh Nguyên, vẽ lại hàng mày và đôi mắt quen thuộc, thủy triều cuồn cuộn dâng lên.
Giọng hắn khàn như mất tiếng: "Nhìn đẹp lắm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook