“Làm ơn dừng lại” Tôi hét lên. Tôi bắt đầu cảm giác được giọt axit chảy dọc theo khuôn mặt của tôi, thiêu đốt làn da tôi, hủy diệt tôi.
“ Lạy chúa, hãy để con gái của tôi đi!” Tôi nghe tiếng mẹ tôi khóc “ Hãy để con gái tôi đi, làm ơn, cầu xin ông, làm ơn”
“ Nó là một quả trứng ma quỷ” Người đàn ông khàn khàn nói “ Và nó xứng đáng chịu đựng tất cả những đau đớn này”
Cuối cùng ông ta cũng để tôi đi, tôi ngã xuống sàn nhà. Đau đớn đã làm tê liệt toàn bộ cơ thể tôi. Tôi kiệt sức. Tôi đấu tranh để thức tỉnh và nhìn thấy người đàn ông với đôi mắt nâu to đang tiến đến phía sau tôi một lần nữa. Tôi nhận ra khuôn mặt đó. Khuôn mặt từng là sự dịu dàng trong lòng tôi. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi gặp ông ấy. Khi đó tôi chỉ mới 6 tuổi. Ông là người cha duy nhất tôi từng biết và…từng yêu. Ông đã chăm sóc tôi như thể tôi là má u thịt của mình.
Bây giờ, tôi hầu như không còn nhận ra khuôn mặt ấy. Đôi mắt trở nên đỏ với quần đen xa lạ. Lạm dụng chất kích thích không chỉ đã làm thay đổi bề ngoài mà còn thay đổi cả cách nhìn của ông ta đối với mọi thứ. Trong mắt ông ta bây giờ, tôi dường như là một con quái vật nhỏ mà ông ta cần phải diệt trừ.
Ảo giác đã chiếm lĩnh con người ông ta. Thật khó dể phân biệt tiểu thuyết từ thực tế… những cơn giác mộng thực sự.
Tôi đã không còn sức lực, khi thấy ông ta vung lên cây gậy, tôi chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
“Quái vật” ông ta hét lên khi chuẩn bị vung gập đánh vào mặt tôi.
Tôi chờ đợi đau đớn rơi xuống khuôn mặt của mình…hy vọng một phép màu. Hy vọng ở chúa rằng đó không phải là thời khắc cuối cùng của tôi, thời khắc tuyệt vọng, đau đớn.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng súng. Mội tiếng, lại một tiếng. Hai tiếng. Tôi hầu như không còn phân biệt được những âm thanh.
Sự pha trộn của thuốc súng, làn da bị thiêu đốt và máu tươi là những mùi hương nồng nhất mà tôi có thể ngửi được. Sự im lặng gần như chói tai. Tôi chỉ có thể nghe thấy nhịp đập từ trái tim hoang dã của tôi. Tiếng rên rỉ lăng lẽ thuộc về tôi và hơi thở cuối cùng thuộc về người người đàn ông mà tôi từng gọi là cha.
Hơi thở của tôi dần ổn định, tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, ánh mắt trống rỗng, không có tiệu cự. Cố gắng khiến bản thân không nghĩ đến thực tế khắc nghiệt, thực tế mà theo như tôi là một cái tát đầy đau đớn vào mặt tôi, phá hỏng đi cuộc sống của tôi.
“ Lạy chúa, hãy để con gái của tôi đi!” Tôi nghe tiếng mẹ tôi khóc “ Hãy để con gái tôi đi, làm ơn, cầu xin ông, làm ơn”
“ Nó là một quả trứng ma quỷ” Người đàn ông khàn khàn nói “ Và nó xứng đáng chịu đựng tất cả những đau đớn này”
Cuối cùng ông ta cũng để tôi đi, tôi ngã xuống sàn nhà. Đau đớn đã làm tê liệt toàn bộ cơ thể tôi. Tôi kiệt sức. Tôi đấu tranh để thức tỉnh và nhìn thấy người đàn ông với đôi mắt nâu to đang tiến đến phía sau tôi một lần nữa. Tôi nhận ra khuôn mặt đó. Khuôn mặt từng là sự dịu dàng trong lòng tôi. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi gặp ông ấy. Khi đó tôi chỉ mới 6 tuổi. Ông là người cha duy nhất tôi từng biết và…từng yêu. Ông đã chăm sóc tôi như thể tôi là má u thịt của mình.
Bây giờ, tôi hầu như không còn nhận ra khuôn mặt ấy. Đôi mắt trở nên đỏ với quần đen xa lạ. Lạm dụng chất kích thích không chỉ đã làm thay đổi bề ngoài mà còn thay đổi cả cách nhìn của ông ta đối với mọi thứ. Trong mắt ông ta bây giờ, tôi dường như là một con quái vật nhỏ mà ông ta cần phải diệt trừ.
Ảo giác đã chiếm lĩnh con người ông ta. Thật khó dể phân biệt tiểu thuyết từ thực tế… những cơn giác mộng thực sự.
Tôi đã không còn sức lực, khi thấy ông ta vung lên cây gậy, tôi chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
“Quái vật” ông ta hét lên khi chuẩn bị vung gập đánh vào mặt tôi.
Tôi chờ đợi đau đớn rơi xuống khuôn mặt của mình…hy vọng một phép màu. Hy vọng ở chúa rằng đó không phải là thời khắc cuối cùng của tôi, thời khắc tuyệt vọng, đau đớn.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng súng. Mội tiếng, lại một tiếng. Hai tiếng. Tôi hầu như không còn phân biệt được những âm thanh.
Sự pha trộn của thuốc súng, làn da bị thiêu đốt và máu tươi là những mùi hương nồng nhất mà tôi có thể ngửi được. Sự im lặng gần như chói tai. Tôi chỉ có thể nghe thấy nhịp đập từ trái tim hoang dã của tôi. Tiếng rên rỉ lăng lẽ thuộc về tôi và hơi thở cuối cùng thuộc về người người đàn ông mà tôi từng gọi là cha.
Hơi thở của tôi dần ổn định, tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, ánh mắt trống rỗng, không có tiệu cự. Cố gắng khiến bản thân không nghĩ đến thực tế khắc nghiệt, thực tế mà theo như tôi là một cái tát đầy đau đớn vào mặt tôi, phá hỏng đi cuộc sống của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook