Không Đợi Anh Ngoảnh Lại
-
Chương 39: Bài cảm nhận của lệ thiên
Trong cuộc đời mỗi con người, liệu có bao nhiêu lần 12 năm?
Đối với một cô bé chưa hiểu chuyện đời như tôi, tình cảm là thứ gì thật mơ hồ, thật đáng mong đợi. Đã được ba năm rồi, từ những cuốn sách màu hồng ấy, tôi dần đọc sang những màu xám của câu chuyện. Nếu như “Bến xe” khiến tôi thấy được hiện thực tàn nhẫn và cho tôi cảm giác man mác buồn, thậm chí là đau lòng vô tận, “Không đợi anh ngoảnh lại” lại cho tôi những suy ngẫm.
Xuyên suốt những chương truyện, Lâm Địch Nhi đã nhắc lại khá nhiều lần cụm từ “mười hai năm”. Con người ta có được bao nhiêu năm sống trên đời? Quãng thời gian mười hai năm ấy, nghe qua thì thật đơn giản, mà lại có biết bao nỗi niềm trôi dạt theo tháng năm. Ai cũng mang trong mình một mối tình, ai cũng có quá khứ, nhưng hiện thực không cho phép họ sống mãi trong quá khứ. Viện Viện rồi cũng lấy chồng, Kỉ Dược Phi yêu Viện Viện nhưng không hề phản đối, Diệp Tiểu Du yêu Kỉ Dược Phi mười hai năm, trong lòng luôn mong muốn có được cái ngoảnh đầu quay lại của anh để nhìn thấy cô, nhưng rồi cũng chấp nhận cưới Kỉ Dược Phi dù biết hai người sẽ chẳng hề hạnh phúc.
Đối với tôi, Diệp Tiểu Du khá tài giỏi và độc lập. Tình yêu của Tiểu Du dành cho Kỉ Dược Phi không phải là câu nói “em yêu anh”, không phải là những lời nói ngọt ngào và nụ cười hạnh phúc khi ở bên cạnh anh, mà chính là những hành động chăm sóc từng li từng tí cho anh. Tình cảm của cô rộng lớn như vậy, lại cũng nhỏ bé như vậy, tuy thật đau lòng nhưng tôi cảm thấy vô cùng đáng giá. Nào có mấy ai có thể có tình cảm yêu thương kéo dài suốt mười hai năm? Có một khoảng thời gian như vậy, tôi coi đó là món quà, là mảnh ghép đáng quý trong bức tranh cuộc đời Diệp Tiểu Du. Bước chân ra khỏi mảnh ghép ấy, Diệp Tiểu Du gặp được Trọng Khải. Mười hai năm yêu thầm Kỉ Dược Phi đổi lại năm năm sống bên Trọng Khải, được yêu thương, được dỗ dành, được có một cuộc sống gia đình thực sự hạnh phúc. Từng câu chữ của Lâm Địch Nhi khiến người ta phải suy ngẫm, cuộc sống hôn nhân thực sự là thế nào.
Không đợi anh ngoảnh lại
Vì nếu có thể ngoảnh lại, liệu anh có nhìn về em?
Không đợi anh ngoảnh lại,
Vì quả thật, em đã đợi anh lâu lắm rồi,
Trái tim dần cạn kiệt,
Tâm hồn dần khô úa,
Anh đã ngoảnh lại chưa?
Không đợi anh ngoảnh lại,
Vì thật sự, em đã đợi anh, đợi anh lâu lắm rồi…
Trong câu chuyện, nếu nhắc đến nhân vật tôi không ưa nhất, có lẽ là Kỉ Dược Phi. Lúc từng câu chữ trôi dạt trong đầu, tôi luôn có cảm giác thiên vị Trọng Khải hơn. Kỉ Dược Phi trong mắt tôi cho dù vẫn tưởng mình yêu Viện Viện, nhưng sự phản bội về thể xác mà Kỉ Dược Phi để cho Tiểu Du khiến tôi chẳng thế nào yên lòng. Kỉ Dược Phi không yêu Tiểu Du cũng được, quyết định yêu anh ta là của Tiểu Du. Nhưng trong cuộc sống hôn nhân, tôi vẫn tin rằng ít nhất Kỉ Dược Phi sẽ chung thủy với Tiểu Du. Lần không kiếm chế được mà để Tiểu Du nhìn thấy tại nhà, cùng lần trong xe ô tô với nữ thư kí xinh đẹp kia đã khiến tôi hoàn toàn mất cảm tình với Kỉ Dược Phi. Thật phũ phàng, thật tàn nhẫn với Tiểu Du. Hành động ấy của Kỉ Dược Phi chính là chà đạp lên tình cảm mười hai năm của cô. Cho dù có nuối tiếc, nhưng quả thực đã muộn.
Anh đã quay đầu lại, nhưng lẽ nào em còn phải đứng yên nơi con đường đó chờ anh?- Trích dẫn không trong truyện =))
Nếu như Kỉ Dược Phi đã mang đến một màu xám ảm đạm cho cuộc đời Tiểu Du, thì chính Trọng Khải là người mang lại ánh sáng đến cuộc đời cô. Tính cách của Trọng Khải, nếu dễ nghe thì là đáng yêu, mà khó nghe hơn chút sẽ là tảng băng. Anh không biết cách tốt nhất để biểu hiện ý của mình, cũng chẳng hề lãng mạn, nhưng anh đã mang tới cho Tiểu Du một thứ mà Kỉ Dược Phi trước nay chưa từng cho cô: mái ấm gia đình. Tôi đã ấn tượng, đã bật cười, và đã cảm động trước nhân vật này. Xoay quanh câu chuyện, có niềm vui, có nỗi buồn, nhưng Trọng Khải có lẽ là điểm sáng hạnh phúc trong câu chuyện. Đọc đến chương sát cuối, tôi có chút ngạc nhiên với Trọng Khải. Nếu như trong các cuốn truyện tôi đã đọc, nhân vật nữ sẽ là người ra đi và để lại đơn li hôn, bây giờ lại là Trọng Khải để lại. Sự tự ti về tình cảm Tiểu Du dành ình của anh, cùng với sự khiêu khích của Kỉ Dược Phi đã khiến anh chưa kịp nhìn rõ Tiểu Du yêu thương mình đến mức nào đã rời đi. Cho dù chỉ còn một chương nữa là kết thúc, nhưng tôi thực sự vẫn muốn câu chuyện nán lại, nán lại để xem tính đáng yêu của Trọng Khải =]
Kết cục của truyện, tôi chỉ dám gần chắc chắn là Tiểu Du sẽ có một happy ending với Trọng Khải, nhưng biết đâu đấy?
Bài cảm nhận của Hoàng hôn màu đỏViết cho Kỉ Dược Phi người đàn ông ngốc nghếch trong tình yêu.
Khi “Không đợi anh ngoảnh lại” kết thúc, lòng tôi đã có rất nhiều trăn trở, không phải vì tôi không hài lòng với cái kết mà ngược lại, tôi cảm thấy cái kết quá đẹp, Diệp Tiểu Du đã có được hạnh phúc, tình yêu mà cô ấy mong muốn, mỗi nhân vật đều tìm được ình một con đường riêng nhưng tôi lại vẫn thấy có gì đó đau đáu trong lòng. Phải rồi, chính là Kỷ Dược Phi, một nhân vật tôi không biết phải dùng chữ ghét hay thương khi nhắc đến anh ấy.
Như mọi câu chuyện tình yêu khác, anh ấy xuất hiện từ đầu câu truyện với tất cả những gì tiêu biểu nhất ột nam chính tiêu chuẩn, đẹp trai, tuấn tú, tài giỏi, mạnh mẽ, bá đạo, lịch thiệp và chung tình… chỉ tiếc rằng mối tình si đó lại đặt nhầm chỗ. Anh yêu Viện Viện, người con gái ấy lại chỉ coi anh như anh trai, tình cảm, sự quan tâm của anh đều dành hết cho Viện Viện nhưng lại không được đền đáp để rồi tiếc thay, anh đã bỏ lỡ đi một trái tim yêu thương mình, bỏ qua một Diệp Tiểu Du lẳng lặng, bình thản như nước suối. Tuy rằng anh lấy Diệp Tiểu Du, tuy rằng ở bên cô, tự tin rằng mình có thể nắm bắt được cô, tự tin rằng chỉ cần mình gọi, mình cần là cô sẽ xuất hiện nhưng anh đâu ngờ, tình yêu, sự bao dung, nhẫn nại, mọi thứ đều chỉ có cho nó riêng một giới hạn, chạm đến giới hạn thì có là tình yêu 12 năm cũng sẽ chẳng đủ để níu kéo lại cho những lần vô tâm trước đó. Có thể anh không hiểu tình cảm của cô nhưng anh không thể không nhận ra sự tồn tại của cô. Là một người chồng nhưng anh có từng hiểu cô muốn gì, cô cần gì, thậm chí đến ngày sinh nhật của cô cũng không hay biết. Trách anh quá vô tâm sao? Có lẽ cũng chẳng cần nữa rồi…
Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, sai lầm chồng chất sai lầm, chỉ đến khi Diệp Tiểu Du bỏ đi thì anh mới nhận ra mình đã yêu cô mất rồi, nhưng thế thì sao? Người ta vẫn nói “Gặp đúng người vào đúng thời điểm thì đó là hạnh phúc” nhưng gặp đúng người thì sao, đúng lúc thì sao, nếu không biết nắm bắt cơ hội thì hạnh phúc sẽ chẳng dừng lại và rơi xuống đầu anh, hạnh phúc chỉ giành cho những người cố gắng đấu tranh vì nó mà thôi. Anh đã bỏ lỡ… bỏ lỡ là bỏ lỡ thôi…
Rồi anh cũng cố gắng sửa chữa sai lầm của mình nhưng mọi thứ cũng đã muộn, trên đời này có hiệu thuốc nào bán thuốc hối hận? Không có. Mãi mãi không có thứ thuốc ấy để rồi hối hận trở thành từ đáng sợ nhất trong cuộc đời mỗi con người. Đáng lẽ anh đã có được hạnh phúc của mình, vợ hiền con ngoan và một tình yêu như mơ nhưng tất cả đều đã trôi xa. Trách ai? Tôi cũng chẳng muốn trách ai nữa. Đã từng rất chán ghét Kỷ Dược Phi, đã từng nghĩ trong đầu về nhân vật này rằng “Có không giữ, mất đừng tìm” nhưng nỗi đau, sự ăn năn, hối hận suốt 5 năm của Kỉ Dược Phi lại khiến tôi mềm lòng lại. Phải rồi, ai cũng có sai lầm, có lẽ không còn cơ hội để sửa sai nhưng cũng không vì thế mà trách móc người đã biết hối hận mãi được.
Tiếc cho anh và xót xa khi nghe đoạn đối thoại của anh và cô bé Diệp Nhi, dù với anh, nó là “Vận mệnh đã để anh bỏ lỡ một tình yêu tuyệt đẹp nhưng lại ban cho anh một trách nhiệm tuyệt đẹp. Có yêu thương, mất đi, trách nhiệm, cuộc đời anh đã đủ phong phú rồi. Không cần phải quay đầu nhìn về quá khứ mà tiếc thương, ngày mai của anh vẫn sẽ luôn ngập tràn hi vọng.” nhưng tôi vẫn không đành lòng. Giá như… chỉ một chút thôi…
Nhưng thôi, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, khép những trang sách lại chúng ta lại quay về với đời thường. Câu chuyện tình yêu với đủ cung bậc cảm xúc của Lâm Địch Nhi đã khiến chúng ta được trải nghiệm rất nhiều điều, như vậy là đã quá đủ rồi phải không?
Trong cuộc đời, ở đâu đó vẫn có những người yêu nhau và bỏ lỡ nhau, đó là vì chữ duyên chưa đủ sâu mà thôi. Tôi vẫn tin rằng, hạnh phúc chỉ giành cho những ai biết nắm bắt và trân trọng nó như Trọng Khải nên dù anh đến quá muộn, không phải là nam chính thực sự nhưng chẳng sao cả, vì anh đã biết nắm bắt lấy tình yêu của mình và biết trân trọng nó.
Cuối cùng, cảm ơn tác giả Lâm Địch Nhi, ss Maroon, Vikini và bạn Heo đã cùng đem đến cho người đọc một câu truyện hay và đẹp như vậy ^^
Bài cảm nhận của bạn Ngọc NgaMột câu chuyện tình yêu với nhiều cung bậc cảm xúc, đưa người đọc quay lại với những yêu thương và tiếc nuối; hạnh phúc có, ngọt ngào có, nhưng quanh đâu đó vẫn là niềm tiếc nuối mơ hồ... Giá như... Mỗi chương truyện đưa ta đi từ cảm xúc này tới cảm xúc khác, để rồi tự hỏi, nếu là ta thì ta sẽ làm thế nào?
Một Diệp Tiểu Du xinh đẹp, thông minh, thành đạt trên con đường sự nghiệp, một Kỷ Dược Phi vô tâm đến vô tình, một Kỷ Siêu nồng nàn như lửa, một Trọng Khải ấm áp, đầy bình yên. Tất cả như chạm vào sâu trong mỗi chúng ta những điều day dứt. Hi vọng ở đâu đó, họ được hạnh phúc, bình yên.
Tiểu Du, người con gái xinh đẹp, là hình mẫu của biết bao người. Ở Tiểu Du, ta thấy được sự kiên cường nhưng cũng đầy tình cảm của một người con gái Á Đông. Với sự cố gắng của mình, Tiểu Du đã thành công trên con đường sự nghiệp. Có một tình yêu đơn phương suốt 12 năm trời, phải nói rằng đầy khổ đau và day dứt. Tình yêu của Tiểu Du làm chúng ta nhớ lại một thời, dù ngắn dù dài của những đơn phương thầm kín. Đâu đó trong tình cảm của Tiểu Du, ta dường như bắt gặp hình ảnh của chính mình, của những lúc đơn phương. Một cô gái mạnh mẽ, dám yêu, dám chấp nhận theo đuổi tình yêu mà tưởng chừng như vô vọng, dám cho đi mà không hề đòi hỏi được nhận lại... Cứ tưởng rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô khi người chồng của cô chính là chàng trai mà 12 năm cô yêu thương đó – Kỷ Dược Phi. Nhưng dường như tất cả không như sự mong đợi, hạnh phúc trong tưởng tượng của cô thật khác xa với hiện thực. Cô cất bước chân đi, chấp nhận buông tay hạnh phúc ôm ấp của một thời, với những nhung nhớ triền miên đầy đau đớn.
Kỷ Dược Phi, một chàng trai vô tâm đến vô tình, không biết quý trọng hiện tại. Để rồi đến lúc mất đi mới hối tiếc, vội vã đi tìm. Nhưng liệu có thể tìm lại được không khi bên cô vẫn còn nhiều người trân trọng, nâng niu cô?
Kỷ Siêu- chàng trai có trái tim rực lửa. Ở anh toát ra vẻ nhiệt tình, đầy nồng nàn của một chàng trai trẻ lần đầu biết yêu thương, nhung nhớ. Nồng nàn, mạnh mẽ, đầy yêu thương. Thế nhưng, tình cảm anh trao đi không đúng người nhận, để rồi anh phải khổ đau với những tình cảm đầu đời.. Còn Tiểu Du, trái tim cô dường như không còn chỗ để đón nhận tình cảm này được nữa rồi. Vẫn hi vọng chàng trai này sẽ được hạnh phúc, dù người đó không phải là Tiểu Du..
Trọng Khải, một giáo sư giỏi giang, đầy ấm áp. Tình cảm của anh dành cho Tiểu Du vừa nhẹ nhàng, ấm áp và đầy bao dung. Với sự chân thành của mình, anh đã mang lại cho Tiểu Du những điều thật ngọt ngào và hạnh phúc, giúp cô xóa đi những đau khổ trước đó. Trọng Khải là người đã dắt Tiểu Du bước ra khỏi quá khứ, biết bằng lòng với hạnh phúc hiện tại.
Đến lúc này ta vẫn chưa biết con tim của Tiểu Du sẽ lựa chọn ai, nhưng vẫn mong cho các nhân vật của ta sẽ được hạnh phúc mỹ mãn...
Đối với một cô bé chưa hiểu chuyện đời như tôi, tình cảm là thứ gì thật mơ hồ, thật đáng mong đợi. Đã được ba năm rồi, từ những cuốn sách màu hồng ấy, tôi dần đọc sang những màu xám của câu chuyện. Nếu như “Bến xe” khiến tôi thấy được hiện thực tàn nhẫn và cho tôi cảm giác man mác buồn, thậm chí là đau lòng vô tận, “Không đợi anh ngoảnh lại” lại cho tôi những suy ngẫm.
Xuyên suốt những chương truyện, Lâm Địch Nhi đã nhắc lại khá nhiều lần cụm từ “mười hai năm”. Con người ta có được bao nhiêu năm sống trên đời? Quãng thời gian mười hai năm ấy, nghe qua thì thật đơn giản, mà lại có biết bao nỗi niềm trôi dạt theo tháng năm. Ai cũng mang trong mình một mối tình, ai cũng có quá khứ, nhưng hiện thực không cho phép họ sống mãi trong quá khứ. Viện Viện rồi cũng lấy chồng, Kỉ Dược Phi yêu Viện Viện nhưng không hề phản đối, Diệp Tiểu Du yêu Kỉ Dược Phi mười hai năm, trong lòng luôn mong muốn có được cái ngoảnh đầu quay lại của anh để nhìn thấy cô, nhưng rồi cũng chấp nhận cưới Kỉ Dược Phi dù biết hai người sẽ chẳng hề hạnh phúc.
Đối với tôi, Diệp Tiểu Du khá tài giỏi và độc lập. Tình yêu của Tiểu Du dành cho Kỉ Dược Phi không phải là câu nói “em yêu anh”, không phải là những lời nói ngọt ngào và nụ cười hạnh phúc khi ở bên cạnh anh, mà chính là những hành động chăm sóc từng li từng tí cho anh. Tình cảm của cô rộng lớn như vậy, lại cũng nhỏ bé như vậy, tuy thật đau lòng nhưng tôi cảm thấy vô cùng đáng giá. Nào có mấy ai có thể có tình cảm yêu thương kéo dài suốt mười hai năm? Có một khoảng thời gian như vậy, tôi coi đó là món quà, là mảnh ghép đáng quý trong bức tranh cuộc đời Diệp Tiểu Du. Bước chân ra khỏi mảnh ghép ấy, Diệp Tiểu Du gặp được Trọng Khải. Mười hai năm yêu thầm Kỉ Dược Phi đổi lại năm năm sống bên Trọng Khải, được yêu thương, được dỗ dành, được có một cuộc sống gia đình thực sự hạnh phúc. Từng câu chữ của Lâm Địch Nhi khiến người ta phải suy ngẫm, cuộc sống hôn nhân thực sự là thế nào.
Không đợi anh ngoảnh lại
Vì nếu có thể ngoảnh lại, liệu anh có nhìn về em?
Không đợi anh ngoảnh lại,
Vì quả thật, em đã đợi anh lâu lắm rồi,
Trái tim dần cạn kiệt,
Tâm hồn dần khô úa,
Anh đã ngoảnh lại chưa?
Không đợi anh ngoảnh lại,
Vì thật sự, em đã đợi anh, đợi anh lâu lắm rồi…
Trong câu chuyện, nếu nhắc đến nhân vật tôi không ưa nhất, có lẽ là Kỉ Dược Phi. Lúc từng câu chữ trôi dạt trong đầu, tôi luôn có cảm giác thiên vị Trọng Khải hơn. Kỉ Dược Phi trong mắt tôi cho dù vẫn tưởng mình yêu Viện Viện, nhưng sự phản bội về thể xác mà Kỉ Dược Phi để cho Tiểu Du khiến tôi chẳng thế nào yên lòng. Kỉ Dược Phi không yêu Tiểu Du cũng được, quyết định yêu anh ta là của Tiểu Du. Nhưng trong cuộc sống hôn nhân, tôi vẫn tin rằng ít nhất Kỉ Dược Phi sẽ chung thủy với Tiểu Du. Lần không kiếm chế được mà để Tiểu Du nhìn thấy tại nhà, cùng lần trong xe ô tô với nữ thư kí xinh đẹp kia đã khiến tôi hoàn toàn mất cảm tình với Kỉ Dược Phi. Thật phũ phàng, thật tàn nhẫn với Tiểu Du. Hành động ấy của Kỉ Dược Phi chính là chà đạp lên tình cảm mười hai năm của cô. Cho dù có nuối tiếc, nhưng quả thực đã muộn.
Anh đã quay đầu lại, nhưng lẽ nào em còn phải đứng yên nơi con đường đó chờ anh?- Trích dẫn không trong truyện =))
Nếu như Kỉ Dược Phi đã mang đến một màu xám ảm đạm cho cuộc đời Tiểu Du, thì chính Trọng Khải là người mang lại ánh sáng đến cuộc đời cô. Tính cách của Trọng Khải, nếu dễ nghe thì là đáng yêu, mà khó nghe hơn chút sẽ là tảng băng. Anh không biết cách tốt nhất để biểu hiện ý của mình, cũng chẳng hề lãng mạn, nhưng anh đã mang tới cho Tiểu Du một thứ mà Kỉ Dược Phi trước nay chưa từng cho cô: mái ấm gia đình. Tôi đã ấn tượng, đã bật cười, và đã cảm động trước nhân vật này. Xoay quanh câu chuyện, có niềm vui, có nỗi buồn, nhưng Trọng Khải có lẽ là điểm sáng hạnh phúc trong câu chuyện. Đọc đến chương sát cuối, tôi có chút ngạc nhiên với Trọng Khải. Nếu như trong các cuốn truyện tôi đã đọc, nhân vật nữ sẽ là người ra đi và để lại đơn li hôn, bây giờ lại là Trọng Khải để lại. Sự tự ti về tình cảm Tiểu Du dành ình của anh, cùng với sự khiêu khích của Kỉ Dược Phi đã khiến anh chưa kịp nhìn rõ Tiểu Du yêu thương mình đến mức nào đã rời đi. Cho dù chỉ còn một chương nữa là kết thúc, nhưng tôi thực sự vẫn muốn câu chuyện nán lại, nán lại để xem tính đáng yêu của Trọng Khải =]
Kết cục của truyện, tôi chỉ dám gần chắc chắn là Tiểu Du sẽ có một happy ending với Trọng Khải, nhưng biết đâu đấy?
Bài cảm nhận của Hoàng hôn màu đỏViết cho Kỉ Dược Phi người đàn ông ngốc nghếch trong tình yêu.
Khi “Không đợi anh ngoảnh lại” kết thúc, lòng tôi đã có rất nhiều trăn trở, không phải vì tôi không hài lòng với cái kết mà ngược lại, tôi cảm thấy cái kết quá đẹp, Diệp Tiểu Du đã có được hạnh phúc, tình yêu mà cô ấy mong muốn, mỗi nhân vật đều tìm được ình một con đường riêng nhưng tôi lại vẫn thấy có gì đó đau đáu trong lòng. Phải rồi, chính là Kỷ Dược Phi, một nhân vật tôi không biết phải dùng chữ ghét hay thương khi nhắc đến anh ấy.
Như mọi câu chuyện tình yêu khác, anh ấy xuất hiện từ đầu câu truyện với tất cả những gì tiêu biểu nhất ột nam chính tiêu chuẩn, đẹp trai, tuấn tú, tài giỏi, mạnh mẽ, bá đạo, lịch thiệp và chung tình… chỉ tiếc rằng mối tình si đó lại đặt nhầm chỗ. Anh yêu Viện Viện, người con gái ấy lại chỉ coi anh như anh trai, tình cảm, sự quan tâm của anh đều dành hết cho Viện Viện nhưng lại không được đền đáp để rồi tiếc thay, anh đã bỏ lỡ đi một trái tim yêu thương mình, bỏ qua một Diệp Tiểu Du lẳng lặng, bình thản như nước suối. Tuy rằng anh lấy Diệp Tiểu Du, tuy rằng ở bên cô, tự tin rằng mình có thể nắm bắt được cô, tự tin rằng chỉ cần mình gọi, mình cần là cô sẽ xuất hiện nhưng anh đâu ngờ, tình yêu, sự bao dung, nhẫn nại, mọi thứ đều chỉ có cho nó riêng một giới hạn, chạm đến giới hạn thì có là tình yêu 12 năm cũng sẽ chẳng đủ để níu kéo lại cho những lần vô tâm trước đó. Có thể anh không hiểu tình cảm của cô nhưng anh không thể không nhận ra sự tồn tại của cô. Là một người chồng nhưng anh có từng hiểu cô muốn gì, cô cần gì, thậm chí đến ngày sinh nhật của cô cũng không hay biết. Trách anh quá vô tâm sao? Có lẽ cũng chẳng cần nữa rồi…
Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, sai lầm chồng chất sai lầm, chỉ đến khi Diệp Tiểu Du bỏ đi thì anh mới nhận ra mình đã yêu cô mất rồi, nhưng thế thì sao? Người ta vẫn nói “Gặp đúng người vào đúng thời điểm thì đó là hạnh phúc” nhưng gặp đúng người thì sao, đúng lúc thì sao, nếu không biết nắm bắt cơ hội thì hạnh phúc sẽ chẳng dừng lại và rơi xuống đầu anh, hạnh phúc chỉ giành cho những người cố gắng đấu tranh vì nó mà thôi. Anh đã bỏ lỡ… bỏ lỡ là bỏ lỡ thôi…
Rồi anh cũng cố gắng sửa chữa sai lầm của mình nhưng mọi thứ cũng đã muộn, trên đời này có hiệu thuốc nào bán thuốc hối hận? Không có. Mãi mãi không có thứ thuốc ấy để rồi hối hận trở thành từ đáng sợ nhất trong cuộc đời mỗi con người. Đáng lẽ anh đã có được hạnh phúc của mình, vợ hiền con ngoan và một tình yêu như mơ nhưng tất cả đều đã trôi xa. Trách ai? Tôi cũng chẳng muốn trách ai nữa. Đã từng rất chán ghét Kỷ Dược Phi, đã từng nghĩ trong đầu về nhân vật này rằng “Có không giữ, mất đừng tìm” nhưng nỗi đau, sự ăn năn, hối hận suốt 5 năm của Kỉ Dược Phi lại khiến tôi mềm lòng lại. Phải rồi, ai cũng có sai lầm, có lẽ không còn cơ hội để sửa sai nhưng cũng không vì thế mà trách móc người đã biết hối hận mãi được.
Tiếc cho anh và xót xa khi nghe đoạn đối thoại của anh và cô bé Diệp Nhi, dù với anh, nó là “Vận mệnh đã để anh bỏ lỡ một tình yêu tuyệt đẹp nhưng lại ban cho anh một trách nhiệm tuyệt đẹp. Có yêu thương, mất đi, trách nhiệm, cuộc đời anh đã đủ phong phú rồi. Không cần phải quay đầu nhìn về quá khứ mà tiếc thương, ngày mai của anh vẫn sẽ luôn ngập tràn hi vọng.” nhưng tôi vẫn không đành lòng. Giá như… chỉ một chút thôi…
Nhưng thôi, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, khép những trang sách lại chúng ta lại quay về với đời thường. Câu chuyện tình yêu với đủ cung bậc cảm xúc của Lâm Địch Nhi đã khiến chúng ta được trải nghiệm rất nhiều điều, như vậy là đã quá đủ rồi phải không?
Trong cuộc đời, ở đâu đó vẫn có những người yêu nhau và bỏ lỡ nhau, đó là vì chữ duyên chưa đủ sâu mà thôi. Tôi vẫn tin rằng, hạnh phúc chỉ giành cho những ai biết nắm bắt và trân trọng nó như Trọng Khải nên dù anh đến quá muộn, không phải là nam chính thực sự nhưng chẳng sao cả, vì anh đã biết nắm bắt lấy tình yêu của mình và biết trân trọng nó.
Cuối cùng, cảm ơn tác giả Lâm Địch Nhi, ss Maroon, Vikini và bạn Heo đã cùng đem đến cho người đọc một câu truyện hay và đẹp như vậy ^^
Bài cảm nhận của bạn Ngọc NgaMột câu chuyện tình yêu với nhiều cung bậc cảm xúc, đưa người đọc quay lại với những yêu thương và tiếc nuối; hạnh phúc có, ngọt ngào có, nhưng quanh đâu đó vẫn là niềm tiếc nuối mơ hồ... Giá như... Mỗi chương truyện đưa ta đi từ cảm xúc này tới cảm xúc khác, để rồi tự hỏi, nếu là ta thì ta sẽ làm thế nào?
Một Diệp Tiểu Du xinh đẹp, thông minh, thành đạt trên con đường sự nghiệp, một Kỷ Dược Phi vô tâm đến vô tình, một Kỷ Siêu nồng nàn như lửa, một Trọng Khải ấm áp, đầy bình yên. Tất cả như chạm vào sâu trong mỗi chúng ta những điều day dứt. Hi vọng ở đâu đó, họ được hạnh phúc, bình yên.
Tiểu Du, người con gái xinh đẹp, là hình mẫu của biết bao người. Ở Tiểu Du, ta thấy được sự kiên cường nhưng cũng đầy tình cảm của một người con gái Á Đông. Với sự cố gắng của mình, Tiểu Du đã thành công trên con đường sự nghiệp. Có một tình yêu đơn phương suốt 12 năm trời, phải nói rằng đầy khổ đau và day dứt. Tình yêu của Tiểu Du làm chúng ta nhớ lại một thời, dù ngắn dù dài của những đơn phương thầm kín. Đâu đó trong tình cảm của Tiểu Du, ta dường như bắt gặp hình ảnh của chính mình, của những lúc đơn phương. Một cô gái mạnh mẽ, dám yêu, dám chấp nhận theo đuổi tình yêu mà tưởng chừng như vô vọng, dám cho đi mà không hề đòi hỏi được nhận lại... Cứ tưởng rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô khi người chồng của cô chính là chàng trai mà 12 năm cô yêu thương đó – Kỷ Dược Phi. Nhưng dường như tất cả không như sự mong đợi, hạnh phúc trong tưởng tượng của cô thật khác xa với hiện thực. Cô cất bước chân đi, chấp nhận buông tay hạnh phúc ôm ấp của một thời, với những nhung nhớ triền miên đầy đau đớn.
Kỷ Dược Phi, một chàng trai vô tâm đến vô tình, không biết quý trọng hiện tại. Để rồi đến lúc mất đi mới hối tiếc, vội vã đi tìm. Nhưng liệu có thể tìm lại được không khi bên cô vẫn còn nhiều người trân trọng, nâng niu cô?
Kỷ Siêu- chàng trai có trái tim rực lửa. Ở anh toát ra vẻ nhiệt tình, đầy nồng nàn của một chàng trai trẻ lần đầu biết yêu thương, nhung nhớ. Nồng nàn, mạnh mẽ, đầy yêu thương. Thế nhưng, tình cảm anh trao đi không đúng người nhận, để rồi anh phải khổ đau với những tình cảm đầu đời.. Còn Tiểu Du, trái tim cô dường như không còn chỗ để đón nhận tình cảm này được nữa rồi. Vẫn hi vọng chàng trai này sẽ được hạnh phúc, dù người đó không phải là Tiểu Du..
Trọng Khải, một giáo sư giỏi giang, đầy ấm áp. Tình cảm của anh dành cho Tiểu Du vừa nhẹ nhàng, ấm áp và đầy bao dung. Với sự chân thành của mình, anh đã mang lại cho Tiểu Du những điều thật ngọt ngào và hạnh phúc, giúp cô xóa đi những đau khổ trước đó. Trọng Khải là người đã dắt Tiểu Du bước ra khỏi quá khứ, biết bằng lòng với hạnh phúc hiện tại.
Đến lúc này ta vẫn chưa biết con tim của Tiểu Du sẽ lựa chọn ai, nhưng vẫn mong cho các nhân vật của ta sẽ được hạnh phúc mỹ mãn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook